Kaylee nhẩm một cái tên trong đầu. Edward. Không ai khác ngoài cậu. Nhưng vì sao Edward đến Việt Nam, rồi còn là thành viên bang Blood thì cô không thể nào đoán được. Có lẽ vì làm nhiệm vụ. Nhưng là loại nhiệm vụ nào mới đúng?
Trong trí nhớ của Kaylee, Edward thuộc nhóm bề trên. Cậu ta là con trai của ông trùm tổ chức, tương lai sẽ là người kế nhiệm thế hệ tiếp theo. Tuy có gia thế lớn nhưng từ nhỏ cậu cũng không được thiên vị là bao, vẫn phải tham gia huấn luyện nghiêm khắc như bao đứa trẻ khác. Vì cùng độ tuổi nên nhiều lần Kaylee và Edward thường xuyên làm việc chung một nhóm. Kể ra hai người cũng khá thân thiết. Kể từ vụ Smith đến nay cũng đã hơn 6 tháng cô chưa nhìn thấy cậu, không ngờ lại sang Việt Nam làm nam sinh. Kaylee cảm thấy buồn cười nhưng khi nghĩ đến ngày mai mình cũng mặc đồng phục đến trường thì không cười nhạo Nhất Thiên trong lòng nữa.
Kaylee nhìn Nhất Thiên cầm kiếm gỗ lao ra vòng chiến cũng đủ biết kết quả. Người này lúc còn huấn luyện trong tổ chức đã cùng cô chọn Kiếm Đạo làm môn sở trường. Hai người cũng có một thời gian cùng nhau tập luyện và sinh hoạt. Quãng thời gian đó thật thoải mái và vô lo. Bỗng dưng Kaylee cảm thấy chán nản. Cô ngáp một tiếng rồi nhìn cảnh người người nằm ngổn ngang lê lết bên ngoài, chắc chắn rằng không có gì nguy hiểm rồi xoay người đi lấy xe.
Nấp ở trong hẻm tối, chờ đến khi nhóm người Đình Dương vụt qua thì Kaylee mới phóng xe bám theo phía sau. Thật ra cô cũng muốn tìm đường tắt đi về nhà cho nhanh nhưng vì mới đến Việt Nam một ngày nên cô tạm thời bị mù đường, đành phải bám theo hắn.
Đến một ngã ba thì Đình Dương, Hoàng Minh và Nhất Thiên rẽ theo ba hướng khác nhau. Trước khi khuất hẳn vào bóng tối, Nhất Thiên đưa tay trái lên vẫy vẫy, không rõ là chào ai. Nhưng Kaylee có linh cảm nó dành cho mình.
Về đến cổng nhà, cô đợi Đình Dương vào nhà trước một lúc rồi mới lẻn vào sau. Kaylee khóa cửa rồi quay về phòng của mình. Trước khi đi ngủ, cô đứng trước gương trong phòng tắm cẩn thận tháo kính áp tròng ra. Đôi mắt màu đen bình thường phút chốc hóa màu hổ phách tuyệt đẹp.
Đôi mắt màu hổ phách là bí mật lớn nhất của Kaylee. Ngoài những người thân cận trong tổ chức ra cũng ít ai biết đến điều này. Thoạt đầu cô đeo kính áp tròng vì nghĩ rằng mình là kẻ lập dị, khác người, cần phải ngụy trang. Nhưng mãi về sau có một lần người đứng đầu tổ chức, cũng là ba Nhất Thiên dặn cô phải giấu kín điều này nên kể từ đó, Kaylee luôn đeo kính che giấu màu mắt của mình.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Kaylee liền mở tủ đồ ra ngắm nghía đồng phục lại một lần. Tay cô chạm nhẹ bảng tên bằng kim loại được ghim sẵn ở góc áo bên trái, khẽ thì thầm.
_ Vũ Thụy Du, tôi là Vũ Thụy Du.
Trong trí nhớ của Kaylee, Edward thuộc nhóm bề trên. Cậu ta là con trai của ông trùm tổ chức, tương lai sẽ là người kế nhiệm thế hệ tiếp theo. Tuy có gia thế lớn nhưng từ nhỏ cậu cũng không được thiên vị là bao, vẫn phải tham gia huấn luyện nghiêm khắc như bao đứa trẻ khác. Vì cùng độ tuổi nên nhiều lần Kaylee và Edward thường xuyên làm việc chung một nhóm. Kể ra hai người cũng khá thân thiết. Kể từ vụ Smith đến nay cũng đã hơn 6 tháng cô chưa nhìn thấy cậu, không ngờ lại sang Việt Nam làm nam sinh. Kaylee cảm thấy buồn cười nhưng khi nghĩ đến ngày mai mình cũng mặc đồng phục đến trường thì không cười nhạo Nhất Thiên trong lòng nữa.
Kaylee nhìn Nhất Thiên cầm kiếm gỗ lao ra vòng chiến cũng đủ biết kết quả. Người này lúc còn huấn luyện trong tổ chức đã cùng cô chọn Kiếm Đạo làm môn sở trường. Hai người cũng có một thời gian cùng nhau tập luyện và sinh hoạt. Quãng thời gian đó thật thoải mái và vô lo. Bỗng dưng Kaylee cảm thấy chán nản. Cô ngáp một tiếng rồi nhìn cảnh người người nằm ngổn ngang lê lết bên ngoài, chắc chắn rằng không có gì nguy hiểm rồi xoay người đi lấy xe.
Nấp ở trong hẻm tối, chờ đến khi nhóm người Đình Dương vụt qua thì Kaylee mới phóng xe bám theo phía sau. Thật ra cô cũng muốn tìm đường tắt đi về nhà cho nhanh nhưng vì mới đến Việt Nam một ngày nên cô tạm thời bị mù đường, đành phải bám theo hắn.
Đến một ngã ba thì Đình Dương, Hoàng Minh và Nhất Thiên rẽ theo ba hướng khác nhau. Trước khi khuất hẳn vào bóng tối, Nhất Thiên đưa tay trái lên vẫy vẫy, không rõ là chào ai. Nhưng Kaylee có linh cảm nó dành cho mình.
Về đến cổng nhà, cô đợi Đình Dương vào nhà trước một lúc rồi mới lẻn vào sau. Kaylee khóa cửa rồi quay về phòng của mình. Trước khi đi ngủ, cô đứng trước gương trong phòng tắm cẩn thận tháo kính áp tròng ra. Đôi mắt màu đen bình thường phút chốc hóa màu hổ phách tuyệt đẹp.
Đôi mắt màu hổ phách là bí mật lớn nhất của Kaylee. Ngoài những người thân cận trong tổ chức ra cũng ít ai biết đến điều này. Thoạt đầu cô đeo kính áp tròng vì nghĩ rằng mình là kẻ lập dị, khác người, cần phải ngụy trang. Nhưng mãi về sau có một lần người đứng đầu tổ chức, cũng là ba Nhất Thiên dặn cô phải giấu kín điều này nên kể từ đó, Kaylee luôn đeo kính che giấu màu mắt của mình.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Kaylee liền mở tủ đồ ra ngắm nghía đồng phục lại một lần. Tay cô chạm nhẹ bảng tên bằng kim loại được ghim sẵn ở góc áo bên trái, khẽ thì thầm.
_ Vũ Thụy Du, tôi là Vũ Thụy Du.
/72
|