Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 287: Vô số câu hỏi vì sao?

/467


Samantha cùng Maicy, Thạch Lệ đều đã thay xong quần áo, bốn người đều bước ra khỏi cửa đi tới bữa tiệc. Hạng Kiều tam nữ nói to muốn đi cùng, lại bị Thạch Thiên âm thầm điểm huyệt ngủ của các nàng, tam nữ lập tức ngủ li bì.

Bốn người phân ra ngồi trên hai chiếc xe, Thạch Thiên cùng Thạch Lệ ngồi chung một xe, Brenda là người lái xe này. Khi đã lên xe, Thạch Thiên nhớ tới chuyện, Thạch Lệ từ khi tới Paris suốt hai ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi, quan tâm hỏi: \"Hai ngày nay ngươi không có ngủ, có mệt hay không?\"

Thạch Lệ cười yếu ớt nói: \"Không có mệt tý nào cả, thật mà.\"

Thạch Thiên đưa ngón tay tới nhẹ nhàng đặt trên mạch tượng của Thạch Lệ, một lát sau gật đầu cười nói: \"Cô xác thực là một người luyện võ kỳ tài, so với ta năm đó, lúc được sư phụ phát hiện ra tư chất, tuyệt không kém là bao!\"

Thạch Lệ giật mình nói: \"Sư phụ ngươi là ai?\"

Thạch Thiên nói: \"Là lỗ mũi trâu lão đạo, đạo hiệu rất hay\" Ở sâu trong nội tâm hắn rất tôn kính sư phụ, thế nhưng bởi vì học bí điển của Thái Ất phái, sau đó nhận lấy hết nỗi khổ Luân Hồi, hắn phàn nàn rất nhiều, sau đó gọi sư phụ là lỗ mũi trâu.

Thạch Lệ nói: \"Thật muốn trông thấy vị thế ngoại cao nhân này, lão nhân gia hắn hiện tại có tốt không?\"

Thạch Thiên ưu thương thở dài nói: \"Sớm đã qua đời rồi.\"

Thạch Lệ cầm lấy tay Thạch Thiên, an ủi nói: \"Thực xin lỗi!\" Sau đó lại nói: \"Võ công của cậu đều là sư phụ dạy sao?\"

Thạch Thiên nhẹ gật đầu.

Thạch Lệ kinh ngạc nói: \"Nhưng tôi nhớ khi cậu truyền tâm pháp cho chúng ta, có nói đó là võ công gia truyền Thạch gia mà.\"

Thạch Thiên nói: \"Lúc trước một thời gian dài sư phụ đúng thật là truyền cho ta tâm pháp của Thái Ất phái, thế nhưng ta truyền thụ tâm pháp cho cô cùng Hiểu Mẫn vốn có sự khác nhau rất lớn so với tâm pháp Thái Ất, đó là tâm pháp ta tạm thời sáng tạo cho hai tỷ muội các cô, tuy căn nguyên của nó vẫn là tâm pháp Thái Ất. Thế nhưng cũng có thể nói là tâm pháp của Thạch gia là chúng ta.\"

Thạch Lệ không thể tưởng được sở học của chính mình, tâm pháp kỳ diệu đó lại do Thạch Thiên tự mình sáng tạo ra, nghĩ thầm, cho dù có nhập vào dưới ngòi bút của đại sư võ hiệp Kim Dung cũng tìm không ra một thiếu niên cao nhân khoa trương như vậy. Nàng nhịn không được hỏi: \"Ngươi đã luyện võ trong bao nhiêu năm rồi?\"

Thạch Thiên thở dài nói: \"Ta cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm nữa!\"

Thạch Lệ nghĩ thầm, ngươi tổng cộng mới mười mấy tuổi, làm sao có thể không nhớ rõ mình luyện võ mất bao nhiêu năm.

Đột nhiên nhớ tới lời nói buổi sáng hôm nay Thạch Thiên nói với mình.

\"Thật ra... ta di dân cũng là tuổi giả. Cũng không phải trẻ tuổi như bề ngoài, đã... đã không ít tuổi rồi.\"

\"Nếu nói cho cô biết, ta đã hơn hai ngàn tuổi rồi, cô có tin không?\"

\"Dù sao ta cũng rất lớn rồi, là... là trường bối của cô.\"

Thạch Lệ nhẹ nhàng run lên, từng chuyên kỳ lạ phát sinh trên người Thạch Thiên trôi qua trong đầu nàng.

Vì cái gì Thạch Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra phiến đá bình thường đã được mấy trăm năm trên ngực mình là đồ gia truyền? Hơn nữa lại kích động như vậy. Chẳng lẽ chỉ là bởi vì lời của tiền bối đã nói qua về phiến đá này sao?

Vì cái gì từ lúc quen nhau tới giờ Thạch Thiên một mực hy vọng mình và Hiểu Mẫn thừa nhận hắn là trưởng bối, lại thường xuyên vì chuyện Hiểu Mẫn không chịu đi vào khuôn khổ mà có vẻ rất buồn rầu?

Vì cái gì một thiếu niên mười mấy tuổi đã có nhiều người hầu khó có thể hình dung được như thế, hơn nữa người lớn tuổi nhất là Lorant hiện tại đã một trăm ba mươi tuổi rồi, thật không thể tưởng tượng được đám người tự xưng là người hầu này lại khống chế một khối lượng tài sản khổng lồ khiến người ta khó tin.

Xem qua hết thảy chuyện Thạch Thiên đối đãi với mình và Hiểu Mẫn. Chứng tỏ hắn là một ngưởi rất nặng vì thân tình, nhưng vì cái gì còn chưa từng có nghe hắn nói qua về cha mẹ mình?

Vì cái gì...?

Một lúc lâu bao nhiêu câu hỏi vì cái gì lóe lên trong đầu Thạch Lệ. Trên người Thạch Thiên giống như có một cỗ thiên cổ kỳ án bao kín lấy hắn vậy. Làm cho nàng không biết làm sao để tìm ra đáp án. Có thể nghĩ đến rõ nhất lúc này chẳng qua là một câu nói của Becker: \"... Chủ nhân thật ra có rất nhiều chuyện muốn nói cho các cô biết, có thể là sợ các cô không tin... Cô hẳn là nhìn ra được chủ nhân không phải là người bình thường... Hãy tin tưởng mỗi một câu nói của người đi...\" Thạch Lệ bỗng hô hấp trở nên dồn dập, cảm giác mình giống như bắt được điểm gì đó, thế nhưng rốt cuộc lại không biết mình đã nắm được cái gì...

Paris còn là một trung tâm đứng đầu thế giới, hàng năm ở đây tổ chức hai lần biểu diễn thời trang tự nhiên cũng là một sự kiện rất lớn. Đều nổi tiếng nhất thế giới ngang hàng cùng với trang phục mốt của Milan, Luân Đôn, Newyork, được gọi là tứ đại trang phục mốt của thế giới.

Sản nghiệp mốt ở Paris thậm chí còn ảnh hưởng rất lớn tới cả nước Pháp, mỗi lần triển lãm đều có hơn một ngàn thương nghiệp tới tham gia, khách thương ngoài nước Pháp chiếm gần một nửa. Chủ yếu đến từ Italy, Tây Ban Nha, Anh quốc, Nhật Bản, Bỉ, Thụy Sĩ, Hà Lan, Đức, Mĩ Quốc. Mặt khác còn có rất nhiều công ty bán lẻ, tập đoàn con, công ty phân phối, đại lý nhập khẩu mua bán, cửa hàng bách hoá, đoàn thể, thư đặt hàng của các tổ chức xí nghiệp vượt quá ba vạn cá thể. Mà ngay cả giới truyền thông phóng viên cũng đã có ngàn người. Bởi vậy mỗi khi tới đợt triển lãm, tự nhiên khiến quan viên của Paris rất coi trọng.

Lần triển lãm này là do thị trưởng Paris đứng ra mời, hiệp hội nữ trang Pháp tổ chức thịnh hội lần thứ nhất. Đại biểu được mời toàn là nhãn hiệu trang phục mốt nổi tiếng nhất thế giới, ảnh hưởng rất lớn tới các nhà thiết kế trang phục mốt cùng các trùm xí nghiệp tiếp thị , cũng liên quan mật thiết với giới truyền thông. Mặt khác càng có nhiều hào môn quý tộc, giới kinh doanh, nhân vật nổi tiếng, minh tinh điện ảnh, ngôi sao ca nhạc, siêu cấp người mẫu, được mời tới làm đại biểu, mục đích cũng là truy đuổi mẫu mốt mới nhất.

Xe hơi chạy gần một giờ, lúc này đã rời khỏi nội thành ồn ào của Paris, nhanh chóng tiến vào một con đường hai bên là tán rừng rậm, vô số cây xanh um tươi tốt, phong cảnh rất xinh đẹp, giống như đang ở trong bức tranh, trên đường ngoại trừ Samantha cùng bọn họ đi trên hai xe, cũng có không ít xe hơi xa hoa chạy cùng hướng, cứ tự động nối đuôi nhau như vậy. Tựa hồ cũng đều là người đi tham gia triển lãm. Đột nhiên trước mắt rộng mở một mảnh sáng trong, hai bên đường biến thành bãi cỏ xanh biếc. Mênh mông, ở giữa nổi lên màu sắc sặc sỡ, giống như một khu công viên rất ưu nhã, con đường uốn lượn cuối cùng dẫn tới một tòa cung điện to lớn cổ lão.

Thạch Lệ kéo cửa kính lên, một cỗ khí tức mát mẻ tràn vào trong xe, khiến tinh thần người ta không khỏi chấn động, nàng thở dài cảm thán: \"Nơi này thật đẹp.\"

Brenda đang lái xe, nghe thế liền quay đầu lại, nói: \"Tòa trang viên thánh Niya trước kia là thuộc về tài sản của hoàng thất Pháp, hiện tại tất cả thuôc về chính phủ, chủ yếu dùng để tiếp đãi khách quý, cùng tổ chức một ít tiệc rượu hoặc hội nghị cấp cao. Lần trước tôi đi theo Pirnie đến cùng hiệp thương một vụ buôn bán với chính quyền Paris, sau cũng tới đây tổ chức chúc mừng.\"

Thạch Lệ mỉm cười nói: \"Cảm ơn!\"

Brenda nói tiếp: \"Cảnh sắc phụ cận của trang viên này thật sự rất khó gặp được ở một nơi như Paris, nhưng mà xa mới bằng được ở chân núi Alps nơi Thiên Thạch Thành Bảo của chúng ta. Đại tiểu thư nếu có thời gian rỗi, nhất định phải tới đó vài ngày, chúng ta còn có máy bay riêng, trở về cũng rất thuận tiện.\"

Thạch Lệ nói: \"Thật không, vậy nhất định phải đi một chuyến mới được.\" Nàng nghĩ thầm, Thiên Thạch Thành Bảo là chỗ ở của đám người hầu Thạch Thiên hắn, có lẽ tại đó có thể tìm ra đáp án mà chính mình muốn biết.


/467

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status