Trong gần hai giờ từ khi cất cánh đến khi hạ cánh, Helen căn bản khôn thể ngủ, trong đầu vẫn lẩn quẩn sự ủng hộ nhìn như bình thản nhưng lại hết sức chân thành của Braid. Braid đột nhiên đổi giọng gọi nàng là Helen tiểu thư hiển nhiên còn có một tầng ý tứ khác, đó chính là hướng tới nàng chứng tỏ, tòa thành Thiên Thạch sỡ dĩ ủng hộ nàng, cũng không phải bởi vì nàng là tổng thống Mỹ, mà chỉ bởi vì cá nhân Helen nàng.
Helen có rất nhiều lý tưởng, cũng một mực vì lý tưởng của chính mình mà phấn đấu, nhưng nàng không phải đơn thuần là người theo chủ nghĩa lý tưởng, nàng biết thật sự so với lý tưởng rất có tính quyết định, cũng hiểu được sử dụng thủ đoạn như thế nào, làm thế nào lợi dụng sự ủng hộ để đạt tới mục đích của mình, nẩu không cũng sẽ không làm được tổng thống. Nhưng Helen rõ ràng, Braid đại biểu cho cả tòa thành Thiên Thạch ủng hộ nàng chỉ là vì Thạch Thiên, vì bọn họ đối với ma quỷ này trung thành. Vừa nghĩ đến tội ác mà Thạch Thiên đối với nước Mỹ cùng với bản thân nàng, đặc biệt Thạch Thiên sau khi làm ác lại còn mang vẻ mặt không cho là đúng, Helen cũng không nhịn được hận đến cắn răng, trong lòng thật sự khó có thể tiếp nhận người khác bởi vì Thạch Thiên mới trợ giúp nàng.
Phi trường quốc tế Los Angeles đã khôi phục sử dụng, khu vực bị Thạch Thiên hủy diệt vẫn còn đang thu dọn. Helen mặc dù đã sớm biết tình huống phi trường quốc tế Los Angeles bị phá hủy, cũng đã xem qua ảnh chụp, nhưng khi tận mắt thấy đống đổ nát lưu lại, thì vẫn cảm thấy lửa giận công tâm, không nhịn được trách mắng Thạch Thiên đi ở trước nàng: “Xem một chút đi, đây là kiệt tác của anh đó ! ”
Thạch Thiên cũng không quay đầu lại nói: “ Chỉ là chút quà mọn”.
Helen tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, cả giận nói: “Anh…” lúc này thấy Braid bước nhanh tới bên cạnh Thạch Thiên nói chuyện, đành thở phì phò cố gắng đè lửa giận xuống, đem lời trách mắng Thạch Thiên nuốt trở vào, trong lòng đồng thời cảm thấy kỳ quái. Mình đã sớm hết sức rõ ràng Thạch Thiên này không thể nói lý, vì sao vẫn không nhịn được muốn cùng hắn lý luận. Nghĩ tới đây trái tim lại đập lên thình thịch, không nghe rõ Braid cùng Thạch Thiên nói cái gì, nhìn thấy Thạch Thiên gật đầu, đột nhiên xoay người qua đem nàng bế lên.
Vừa đụng phải thân thể Thạch Thiên, Helen đã có loại cảm giác kinh hại run sợ, không tự chủ được hô lên: “Anh lại muốn làm gì ? ”
Thạch Thiên dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường liếc nhìn Helen trách mắng: “ Chẵng lẽ cô muốn tự mình từ phi trường đi ra ngoài ? Không sợ bị người khác nhận ra sao ? ”
Helen nhất thời ngậm miệng không nói, thầm mắng mình hồ đồ, lại không nghĩ tới điểm này. Phi trường quốc tế Los Angeles là phi trường lớn nhất bờ biển phía tây nước Mỹ, ngoài phương tiện an toàn đề phòng không phải loại phi trường nhỏ như Mccook có thể so sánh, đặc biệt trải qua Thạch Thiên làm loạn, hiện tại nhân viên an toàn của phi trường nhất định càng nhiều, kiểm tra ra vào hiển nhiên cũng nghiêm khắc. Nếu cứ thế mà đi ra ngoài, mình không bị người khác nhận ra mới là lạ.
Thạch thiên cười nói: “Người ngu ngốc như cô mà cũng có thể làm tổng thống, khó trách ngay cả người một nhà cũng chịu không được, mà muốn diệt trừ cô”. Helen dứt khoát nhắm mắt lại, bịt hai lỗ tai, cảm thấy thân thể chợt nhẹ đi, biết Thạch Thiên lại ôm nàng mà “bay”.
Mặc dù hận ý đối với Thạch Thiên không hề giảm, bất quá nhắm mắt tựa vào trong lòng Thạch Thiên, vẫn làm cho Helen có một loại cảm giác an toàn khó có thể diễn tả.
Đối với biến cố phát sinh trên người Helen, Thạch Thiên đương nhiên thoát không được liên quan, nhưng nàng cũng rõ ràng.
Cho dù Thạch Thiên không xuất hiện, âm mưu đoạt vị của Otis sớm muộn cũng sẽ phát động. Helen lúc này không khỏi nghĩ đến, nếu như Thạch Thiên không có giết chết nhiều cảnh sát, binh lính Mỹ như vậy, không có phá hủy phi trường Los Angeles, Nhà Trắng, bia kỷ niệm Washington… thì mình hẳn là nên cảm kích hắn mới đúng? Nhưng nếu như Cục an toàn quốc gia không hãm hại phụ nữ mà Thạch Thiên yêu mến, hắn cũng không đến Mỹ, cho dù tới Mỹ cũng không làm những chuyện làm cho người ta nghe thấy mà sợ hãi ? Điều này có thể toàn bộ trách hắn sao ? Nhớ tới hắn tại nước Pháp còn từng làm một ít chuyện tốt, cứu không ít người… Helen càng nghĩ trong lòng càng loạn, nhưng lại không ý thức đươc trong lòng mình khi kể ra hành vi phạm tội của Thạch Thiên, lại đem chuyện đêm đó hắn cường bạo mình quên đi. Còn có một cái vấn đề là Helen không muốn suy nghĩ, nếu như tất cả đã là quá khứ, nàng thành công dành lại quyền lợi của mình, như vậy thân là tổng thống Mỹ, thì nàng sẽ phải xử lý Thạch Thiên như thế nào.
Cũng chỉ trong vài giây, Helen đã cảm thấy Thạch Thiên ngừng lại, đưa mắt nhìn qua, bốn phía đều là kho hàng, có lẽ là kho chứa hàng phụ cận phi trường quốc tế Los Angeles, xa xa còn có thể nhìn thấy đài điều khiển của phi trường.
Cách bọn họ mấy chục thước là một trực thăng bốn chỗ ngồi, bên cạnh còn đứng hơn hai mươi người, trong đó người trung niên mặc y phục bình thường kia là Saji phụ trách sự vụ của Thạch Thiên đồng minh châu Á, lúc này người của Thạch Thiên đồng minh cơ hồ đều đã tới Mỹ, Saji đương nhiên cũng không ngoại lệ, hơn hai mươi người khác mặc áo chống đạn, cầm trong tay súng đột kích vũ khí tiên tiến, trang bị không thua kém bộ đội đặc chủng nào của Mỹ, bất quá Helen từ trang phục của những người này nhìn ra được, bọn họ cũng không phải là lính đặc chủng gì của Mỹ.
Thạch Thiên đem Helen thả xuống đất, kéo nàng đi qua, Saji thấy bọn họ cũng lập tức đi lên đón, sau khi thấy Thạch Thiên đem Helen giới thiệu cho mình thì nói: “ Helen tiểu thư, tôi gọi là Saji, phi thường vinh hạnh được làm quen với cô” Hắn đã từ chỗ của Braid biết Helen cùng Thạch Thiên ở cùng một chỗ, cho nên khi nhìn thấy Helen cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, biểu hiện phi thường nhiệt tình.
Helen mỉm cười gật đầu nói: “Xin chào!” nhưng trong lòng lại nghĩ những người này có loại thủ lĩnh như Thạch Thiên, có lẽ cũng đều là hạng người cuồng vọng tự đại, gan lớn, ngay cả quân đội cũng tổ chức không thua gì nước Mỹ, cũng không biết tổng thống Mỹ bọn họ cũng không nhất thiết để ở trong mắt, huống chi là tổng thống đang gặp rủi ro. Nêu như không phải Thạch Thiên cứu mình, mà chuyện của Kim Hinh lại xử lý không tốt, những người này tuyệt đối sẽ không có khuôn mặt như vậy, mà quá nửa sẽ cầm vũ khí mà vọt vào Nhà Trắng đối với mình áp chế đe dọa.
Hơn mười phút sau, Braid cũng dẫn theo người chạy tới, hắn cùng với Saji cùng Thạch Thiên dẫn Helen lên trực thăng, nhằm hướng Tây bay đi.
Chỉ chốc lát, trực thăng đã bay ra biển khơi bập bềnh sóng nước, Helen ngẩn ra, nghĩ thầm chẳng lẽ bọn họ muốn đưa mình rời khỏi nước Mỹ ? Vội hỏi Braid: “Đây là đi nơi nào ? Tôi chỉ muốn ở lại Los Angeles”.
Braid cười đáp: “Phải đi đảo Crue, nơi đó phong cảnh không tệ, là nơi an toàn, cách nội thành Los Angeles chỉ có chừng 100km”.
Helen có rất nhiều lý tưởng, cũng một mực vì lý tưởng của chính mình mà phấn đấu, nhưng nàng không phải đơn thuần là người theo chủ nghĩa lý tưởng, nàng biết thật sự so với lý tưởng rất có tính quyết định, cũng hiểu được sử dụng thủ đoạn như thế nào, làm thế nào lợi dụng sự ủng hộ để đạt tới mục đích của mình, nẩu không cũng sẽ không làm được tổng thống. Nhưng Helen rõ ràng, Braid đại biểu cho cả tòa thành Thiên Thạch ủng hộ nàng chỉ là vì Thạch Thiên, vì bọn họ đối với ma quỷ này trung thành. Vừa nghĩ đến tội ác mà Thạch Thiên đối với nước Mỹ cùng với bản thân nàng, đặc biệt Thạch Thiên sau khi làm ác lại còn mang vẻ mặt không cho là đúng, Helen cũng không nhịn được hận đến cắn răng, trong lòng thật sự khó có thể tiếp nhận người khác bởi vì Thạch Thiên mới trợ giúp nàng.
Phi trường quốc tế Los Angeles đã khôi phục sử dụng, khu vực bị Thạch Thiên hủy diệt vẫn còn đang thu dọn. Helen mặc dù đã sớm biết tình huống phi trường quốc tế Los Angeles bị phá hủy, cũng đã xem qua ảnh chụp, nhưng khi tận mắt thấy đống đổ nát lưu lại, thì vẫn cảm thấy lửa giận công tâm, không nhịn được trách mắng Thạch Thiên đi ở trước nàng: “Xem một chút đi, đây là kiệt tác của anh đó ! ”
Thạch Thiên cũng không quay đầu lại nói: “ Chỉ là chút quà mọn”.
Helen tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, cả giận nói: “Anh…” lúc này thấy Braid bước nhanh tới bên cạnh Thạch Thiên nói chuyện, đành thở phì phò cố gắng đè lửa giận xuống, đem lời trách mắng Thạch Thiên nuốt trở vào, trong lòng đồng thời cảm thấy kỳ quái. Mình đã sớm hết sức rõ ràng Thạch Thiên này không thể nói lý, vì sao vẫn không nhịn được muốn cùng hắn lý luận. Nghĩ tới đây trái tim lại đập lên thình thịch, không nghe rõ Braid cùng Thạch Thiên nói cái gì, nhìn thấy Thạch Thiên gật đầu, đột nhiên xoay người qua đem nàng bế lên.
Vừa đụng phải thân thể Thạch Thiên, Helen đã có loại cảm giác kinh hại run sợ, không tự chủ được hô lên: “Anh lại muốn làm gì ? ”
Thạch Thiên dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường liếc nhìn Helen trách mắng: “ Chẵng lẽ cô muốn tự mình từ phi trường đi ra ngoài ? Không sợ bị người khác nhận ra sao ? ”
Helen nhất thời ngậm miệng không nói, thầm mắng mình hồ đồ, lại không nghĩ tới điểm này. Phi trường quốc tế Los Angeles là phi trường lớn nhất bờ biển phía tây nước Mỹ, ngoài phương tiện an toàn đề phòng không phải loại phi trường nhỏ như Mccook có thể so sánh, đặc biệt trải qua Thạch Thiên làm loạn, hiện tại nhân viên an toàn của phi trường nhất định càng nhiều, kiểm tra ra vào hiển nhiên cũng nghiêm khắc. Nếu cứ thế mà đi ra ngoài, mình không bị người khác nhận ra mới là lạ.
Thạch thiên cười nói: “Người ngu ngốc như cô mà cũng có thể làm tổng thống, khó trách ngay cả người một nhà cũng chịu không được, mà muốn diệt trừ cô”. Helen dứt khoát nhắm mắt lại, bịt hai lỗ tai, cảm thấy thân thể chợt nhẹ đi, biết Thạch Thiên lại ôm nàng mà “bay”.
Mặc dù hận ý đối với Thạch Thiên không hề giảm, bất quá nhắm mắt tựa vào trong lòng Thạch Thiên, vẫn làm cho Helen có một loại cảm giác an toàn khó có thể diễn tả.
Đối với biến cố phát sinh trên người Helen, Thạch Thiên đương nhiên thoát không được liên quan, nhưng nàng cũng rõ ràng.
Cho dù Thạch Thiên không xuất hiện, âm mưu đoạt vị của Otis sớm muộn cũng sẽ phát động. Helen lúc này không khỏi nghĩ đến, nếu như Thạch Thiên không có giết chết nhiều cảnh sát, binh lính Mỹ như vậy, không có phá hủy phi trường Los Angeles, Nhà Trắng, bia kỷ niệm Washington… thì mình hẳn là nên cảm kích hắn mới đúng? Nhưng nếu như Cục an toàn quốc gia không hãm hại phụ nữ mà Thạch Thiên yêu mến, hắn cũng không đến Mỹ, cho dù tới Mỹ cũng không làm những chuyện làm cho người ta nghe thấy mà sợ hãi ? Điều này có thể toàn bộ trách hắn sao ? Nhớ tới hắn tại nước Pháp còn từng làm một ít chuyện tốt, cứu không ít người… Helen càng nghĩ trong lòng càng loạn, nhưng lại không ý thức đươc trong lòng mình khi kể ra hành vi phạm tội của Thạch Thiên, lại đem chuyện đêm đó hắn cường bạo mình quên đi. Còn có một cái vấn đề là Helen không muốn suy nghĩ, nếu như tất cả đã là quá khứ, nàng thành công dành lại quyền lợi của mình, như vậy thân là tổng thống Mỹ, thì nàng sẽ phải xử lý Thạch Thiên như thế nào.
Cũng chỉ trong vài giây, Helen đã cảm thấy Thạch Thiên ngừng lại, đưa mắt nhìn qua, bốn phía đều là kho hàng, có lẽ là kho chứa hàng phụ cận phi trường quốc tế Los Angeles, xa xa còn có thể nhìn thấy đài điều khiển của phi trường.
Cách bọn họ mấy chục thước là một trực thăng bốn chỗ ngồi, bên cạnh còn đứng hơn hai mươi người, trong đó người trung niên mặc y phục bình thường kia là Saji phụ trách sự vụ của Thạch Thiên đồng minh châu Á, lúc này người của Thạch Thiên đồng minh cơ hồ đều đã tới Mỹ, Saji đương nhiên cũng không ngoại lệ, hơn hai mươi người khác mặc áo chống đạn, cầm trong tay súng đột kích vũ khí tiên tiến, trang bị không thua kém bộ đội đặc chủng nào của Mỹ, bất quá Helen từ trang phục của những người này nhìn ra được, bọn họ cũng không phải là lính đặc chủng gì của Mỹ.
Thạch Thiên đem Helen thả xuống đất, kéo nàng đi qua, Saji thấy bọn họ cũng lập tức đi lên đón, sau khi thấy Thạch Thiên đem Helen giới thiệu cho mình thì nói: “ Helen tiểu thư, tôi gọi là Saji, phi thường vinh hạnh được làm quen với cô” Hắn đã từ chỗ của Braid biết Helen cùng Thạch Thiên ở cùng một chỗ, cho nên khi nhìn thấy Helen cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, biểu hiện phi thường nhiệt tình.
Helen mỉm cười gật đầu nói: “Xin chào!” nhưng trong lòng lại nghĩ những người này có loại thủ lĩnh như Thạch Thiên, có lẽ cũng đều là hạng người cuồng vọng tự đại, gan lớn, ngay cả quân đội cũng tổ chức không thua gì nước Mỹ, cũng không biết tổng thống Mỹ bọn họ cũng không nhất thiết để ở trong mắt, huống chi là tổng thống đang gặp rủi ro. Nêu như không phải Thạch Thiên cứu mình, mà chuyện của Kim Hinh lại xử lý không tốt, những người này tuyệt đối sẽ không có khuôn mặt như vậy, mà quá nửa sẽ cầm vũ khí mà vọt vào Nhà Trắng đối với mình áp chế đe dọa.
Hơn mười phút sau, Braid cũng dẫn theo người chạy tới, hắn cùng với Saji cùng Thạch Thiên dẫn Helen lên trực thăng, nhằm hướng Tây bay đi.
Chỉ chốc lát, trực thăng đã bay ra biển khơi bập bềnh sóng nước, Helen ngẩn ra, nghĩ thầm chẳng lẽ bọn họ muốn đưa mình rời khỏi nước Mỹ ? Vội hỏi Braid: “Đây là đi nơi nào ? Tôi chỉ muốn ở lại Los Angeles”.
Braid cười đáp: “Phải đi đảo Crue, nơi đó phong cảnh không tệ, là nơi an toàn, cách nội thành Los Angeles chỉ có chừng 100km”.
/467
|