Nửa giờ sau trực thăng giảm bớt tốc độ, nhìn ra phía trước, một bờ cát uốn lượn lóe lên màn bạc xuất hiện trước mắt mọi người, sau bờ cát là một ngọn núi tú lệ ngăn trở tầm mắt, thấy không rõ toàn cảnh của hòn đảo nhỏ.
Braid giới thiệu: “Chủ nhân, phía trước chính là đảo Crue, bảy năm trước được Aspdin mua, vốn chuẩn bị xây thành thắng cảnh nghỉ ngơi để kiếm tiền, sau khi xây dựng xong bởi vì quá thích nơi này, lại không nỡ mở cửa cho người khác vào, kết quả đảo Crue đã biến thành chỗ vui chơi riêng của gia tộc bọn họ, khách sạn trên đảo cũng đổi thành biệt thự”.
Thạch Thiên thản nhiên ừ một tiếng, cũng không để ý, Helen nghe được cái tên Aspdin này lại hơi nhíu nhíu mày. Gia tộc Aspdin là một gia tộc hắc bang rất có bối cảnh, là cự phú số một số hai ở phía tây nước Mỹ, đã khống chế Hollywood nhiều năm, bất quá địa vị bá chủ của Hollywood trên thế giới cũng có thể được như hiện giờ, cùng cống hiến của gia tộc Aspdin cũng có liên hệ rất mật thiết. Helen chẳng những nghe nói qua gia tộc này, năm ngoái vào lúc tuyển cử để lôi kéo phiếu bầu của cử tri California, thống đốc bang California Schwarzenegger đã từng đưa nàng đi gặp Aspdin một lần, nàng thấy Schwarzenegger xuất thân từ Hollywood đối với Aspdin hết sức kiêng kỵ, Aspdin tựa hồ cũng không để những chính khách này ở trong lòng, nhìn qua phi thường kiêu ngạo.
Saji cười nói: “Ông đem hòn đảo này trưng dụng, Aspdin mấy ngày nay chẳng phải là mỗi ngày đều mất ngủ sao ?”
Braid nói: “Ông đã xem thường Aspdin rồi, tôi chỉ đánh tiếng với hắn mượn đảo Crue một thời gian, hắn lại tỏ vẻ chỉ cầy chủ nhân thích, nguyện ý đem hòn đảo này đưa cho chúng ta. Đương nhiên, trên mặt hắn lúc ấy cũng hiện rõ vẻ đau lòng, hắc hắc…”
Lúc này trực thăng đã lướt qua núi trên đảo, cảnh tượng phía dưới đã sáng tỏ, một tòa cung điện cùng vườn rộng cả trăm hecta hiện ra trước mắt. từ trực thăng nhìn xuống, hoa cỏ phía dưới xếp thành đồ án trên diện rộng, cây cối tu bổ thành đủ loại hình dáng, rất nhiều đài phun nước, suối phun nước cùng pho tượng trang điểm trong đó, một tòa cung điện hùng vĩ xây dựng trong đó, nếu không phải khu vườn hướng ra Thái Bình Dương, bất chợt vừa nhìn quả thực làm cho người ta tưởng rằng đã tới những cung điện Versailles xa hoa ở châu Âu.
Helen từng đi qua mấy lần cung điện Versailles, nhìn ra nơi này xếp đặt cơ bản là bắt chước cung điện Versailles, chỉ bất quá bởi vì đảo Crue địa thế có hạn, không thể kiến tạo giống cung điện Versailles như đúc, nhưng ít nhiều cũng tám chín thành giống nhau. Helen đối với loại phong nhã xa xỉ này nếu có cảm giác xem thường, nhưng không thể không đối với việc làm của gia tộc Aspdin cũng cảm thán không thôi. Phải biết rằng đây là đảo nhỏ cách xa đại lục, tất cả tài liệu phải dùng thuyền vận chuyển qua đây, muốn ở trên đảo kiến tạo một tòa cung điện hùng vĩ như vậy, tinh lực cùng tài lực đổ vào cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Nghe tới chỉ cần Thạch Thiên thích, Aspdin sẽ nguyện ý đem đảo Crue đưa cho hắn, Helen lại càng líu lưỡi không thôi, nàng biết tòa thành Thiên Thạch cùng rất nhiều gia tộc hắc bang có bối cảnh quan hệ mật thiết, lại không nghĩ tới tòa thành Thiên Thạch địa vị trong lòng các gia tộc hắc bang lại cao đến thế.
Thật ra gia tộc Aspdin biểu hiện mặc dù là gia tộc can thiệp vào giới giải trí, được bên ngoài gọi là Bố già Los Angeles, trên thực tế là được Thiên Thạch đồng minh đổ tiền xây nên, có thể nói là con rối của Thiên Thạch đồng minh, nếu không có nhân lực cùng tài lực của Thiên Thạch đồng minh ủng hộ, thì gia tộc bọn họ tại Hollywood tuyệt không có địa vị như hôm nay. Bởi vậy đừng nói là mượn của bọn họ một đảo Crue, cho dù Braid nhìn trúng khu nhà của gia tộc bọn họ tại Los Angeles, Aspdin cũng sẽ mang một nhà già trẻ đi ở khách sạn, không hề có nửa câu oán hận nói ra. Trong lòng Aspdin đương nhiên là có điểm không nỡ đem đảo Crue dâng tặng, nhưng từ sau khi tin tức kinh người Thạch Thiên đại náo Washington truyền đến, hắn đối với tòa thành Thiên Thạch lại càng sùng bái đến sát đất, càng thêm kính sợ, nếu như Thạch Thiên thật nhìn trúng đảo Crue, hắn cũng không dám không đưa ra, chi bằng bản thân chủ động một chút.
Trong tiếng cười của Braid cùng Saji, Thạch Thiên lại nói: “Lão tử muốn cái đảo rách nát này để làm chi, mỗi ngày câu cá sao ?”
Nếu Aspdin lúc này có thể nghe được câu nói của Thạch Thiên, nhất định cảm kích rơi nước mắt, quyết không để ý tới việc Thạch Thiên đem hòn đảo mà hắn khổ tâm kiến tạo nói thành hòn đảo rách nát.
Saji cười nói: “Đúng là như vậy! Hòn đảo này vốn cảnh sắc thật ra không tệ, đáng tiếc bị Aspdin phá hủy, người này lại xây ở trên đảo một cung điện Versailles, bất quá lại là bắt chước, chủ nhân sao có thể nhìn trúng loại bắt chước thấp kém này ? Nếu như chủ nhân thích loại cung điện châu Âu này, trực tiếp đem cung điện Versailles của Pháp mua chẳng phải tốt hơn không, cần thứ hàng giả này để làm chi ! ”
Helen không khỏi âm thầm vì nước Pháp mà lo lắng. Nước Pháp đương nhiên sẽ không có khả năng đem cung điện Versailles bán đi, nhưng đám người của Thạch Thiên này lại cái gì cũng làm ra được. Vạn nhất bọn họ thẹn quá thành giận, làm ra chuyện “ta không có thì cũng không ai có”, thì cung điện Versailles chỉ sợ sẽ theo bước của bia kỷ niệm Washington, từ nay về sau trên thế giới sẽ biến mất.
Braid cười hắc hắc nói: “Tiện nghi cho ông rồi”.
Trực thăng mới vừa đáp xuống một bại đất trống, một bóng người từ trong đám người tới đón đã chạy vội ra, nhào vào trong lòng Thạch Thiên mới từ trực thăng đi xuống.
Thạch Thiên nhìn vẻ mặt vui mừng tươi cười nhưng lại rơi lệ trong lòng, trừ Kim Hinh thì còn có thể là ai, ôn nhu nói: “Là ta đã làm phiền em, bất quá đi ra là tốt rồi, đừng khóc nữa”.
Kim Hinh liên tục gật đầu, bất quá nước mắt cũng không ngừng rơi, ngược lại giống như một dòng suối mà tiếp tục đổ ra.
Thạch Thiên đem Kim Hinh bê lên nói: “Đi vào rồi hãy nói, mấy ngày này chịu ủy khuất gì thì đều nói ra, lão tử báo thù cho em” Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Thạch Lệ cũng đứng trong đám người nghênh đón kia, không nhịn được “ồ” lên một tiếng, bước nhanh tới hỏi: “Con sao lại cũng tới đây ?”
Nếu như trước đây, Thạch Lệ nhất định sẽ trách cứ Thạch Thiên tại Mỹ không để ý hậu quả làm ra hành vi hoang đường, nhưng hiện tại đã biết Thạch Thiên là tổ tông của mình, tuy cảm thấy cách làm của Thạch Thiên không đúng, nhưng lại chỉ có thể thầm than trong lòng rồi nói: “Con cũng vừa mới đến, đến xem có thể giúp gì cho người hay không” Thật ra nàng là muốn ở bên cạnh Thạch Thiên khuyên giải nhiều hơn, miễn cho hắn tiếp tục đi làm loạn nữa.
Braid giới thiệu: “Chủ nhân, phía trước chính là đảo Crue, bảy năm trước được Aspdin mua, vốn chuẩn bị xây thành thắng cảnh nghỉ ngơi để kiếm tiền, sau khi xây dựng xong bởi vì quá thích nơi này, lại không nỡ mở cửa cho người khác vào, kết quả đảo Crue đã biến thành chỗ vui chơi riêng của gia tộc bọn họ, khách sạn trên đảo cũng đổi thành biệt thự”.
Thạch Thiên thản nhiên ừ một tiếng, cũng không để ý, Helen nghe được cái tên Aspdin này lại hơi nhíu nhíu mày. Gia tộc Aspdin là một gia tộc hắc bang rất có bối cảnh, là cự phú số một số hai ở phía tây nước Mỹ, đã khống chế Hollywood nhiều năm, bất quá địa vị bá chủ của Hollywood trên thế giới cũng có thể được như hiện giờ, cùng cống hiến của gia tộc Aspdin cũng có liên hệ rất mật thiết. Helen chẳng những nghe nói qua gia tộc này, năm ngoái vào lúc tuyển cử để lôi kéo phiếu bầu của cử tri California, thống đốc bang California Schwarzenegger đã từng đưa nàng đi gặp Aspdin một lần, nàng thấy Schwarzenegger xuất thân từ Hollywood đối với Aspdin hết sức kiêng kỵ, Aspdin tựa hồ cũng không để những chính khách này ở trong lòng, nhìn qua phi thường kiêu ngạo.
Saji cười nói: “Ông đem hòn đảo này trưng dụng, Aspdin mấy ngày nay chẳng phải là mỗi ngày đều mất ngủ sao ?”
Braid nói: “Ông đã xem thường Aspdin rồi, tôi chỉ đánh tiếng với hắn mượn đảo Crue một thời gian, hắn lại tỏ vẻ chỉ cầy chủ nhân thích, nguyện ý đem hòn đảo này đưa cho chúng ta. Đương nhiên, trên mặt hắn lúc ấy cũng hiện rõ vẻ đau lòng, hắc hắc…”
Lúc này trực thăng đã lướt qua núi trên đảo, cảnh tượng phía dưới đã sáng tỏ, một tòa cung điện cùng vườn rộng cả trăm hecta hiện ra trước mắt. từ trực thăng nhìn xuống, hoa cỏ phía dưới xếp thành đồ án trên diện rộng, cây cối tu bổ thành đủ loại hình dáng, rất nhiều đài phun nước, suối phun nước cùng pho tượng trang điểm trong đó, một tòa cung điện hùng vĩ xây dựng trong đó, nếu không phải khu vườn hướng ra Thái Bình Dương, bất chợt vừa nhìn quả thực làm cho người ta tưởng rằng đã tới những cung điện Versailles xa hoa ở châu Âu.
Helen từng đi qua mấy lần cung điện Versailles, nhìn ra nơi này xếp đặt cơ bản là bắt chước cung điện Versailles, chỉ bất quá bởi vì đảo Crue địa thế có hạn, không thể kiến tạo giống cung điện Versailles như đúc, nhưng ít nhiều cũng tám chín thành giống nhau. Helen đối với loại phong nhã xa xỉ này nếu có cảm giác xem thường, nhưng không thể không đối với việc làm của gia tộc Aspdin cũng cảm thán không thôi. Phải biết rằng đây là đảo nhỏ cách xa đại lục, tất cả tài liệu phải dùng thuyền vận chuyển qua đây, muốn ở trên đảo kiến tạo một tòa cung điện hùng vĩ như vậy, tinh lực cùng tài lực đổ vào cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Nghe tới chỉ cần Thạch Thiên thích, Aspdin sẽ nguyện ý đem đảo Crue đưa cho hắn, Helen lại càng líu lưỡi không thôi, nàng biết tòa thành Thiên Thạch cùng rất nhiều gia tộc hắc bang có bối cảnh quan hệ mật thiết, lại không nghĩ tới tòa thành Thiên Thạch địa vị trong lòng các gia tộc hắc bang lại cao đến thế.
Thật ra gia tộc Aspdin biểu hiện mặc dù là gia tộc can thiệp vào giới giải trí, được bên ngoài gọi là Bố già Los Angeles, trên thực tế là được Thiên Thạch đồng minh đổ tiền xây nên, có thể nói là con rối của Thiên Thạch đồng minh, nếu không có nhân lực cùng tài lực của Thiên Thạch đồng minh ủng hộ, thì gia tộc bọn họ tại Hollywood tuyệt không có địa vị như hôm nay. Bởi vậy đừng nói là mượn của bọn họ một đảo Crue, cho dù Braid nhìn trúng khu nhà của gia tộc bọn họ tại Los Angeles, Aspdin cũng sẽ mang một nhà già trẻ đi ở khách sạn, không hề có nửa câu oán hận nói ra. Trong lòng Aspdin đương nhiên là có điểm không nỡ đem đảo Crue dâng tặng, nhưng từ sau khi tin tức kinh người Thạch Thiên đại náo Washington truyền đến, hắn đối với tòa thành Thiên Thạch lại càng sùng bái đến sát đất, càng thêm kính sợ, nếu như Thạch Thiên thật nhìn trúng đảo Crue, hắn cũng không dám không đưa ra, chi bằng bản thân chủ động một chút.
Trong tiếng cười của Braid cùng Saji, Thạch Thiên lại nói: “Lão tử muốn cái đảo rách nát này để làm chi, mỗi ngày câu cá sao ?”
Nếu Aspdin lúc này có thể nghe được câu nói của Thạch Thiên, nhất định cảm kích rơi nước mắt, quyết không để ý tới việc Thạch Thiên đem hòn đảo mà hắn khổ tâm kiến tạo nói thành hòn đảo rách nát.
Saji cười nói: “Đúng là như vậy! Hòn đảo này vốn cảnh sắc thật ra không tệ, đáng tiếc bị Aspdin phá hủy, người này lại xây ở trên đảo một cung điện Versailles, bất quá lại là bắt chước, chủ nhân sao có thể nhìn trúng loại bắt chước thấp kém này ? Nếu như chủ nhân thích loại cung điện châu Âu này, trực tiếp đem cung điện Versailles của Pháp mua chẳng phải tốt hơn không, cần thứ hàng giả này để làm chi ! ”
Helen không khỏi âm thầm vì nước Pháp mà lo lắng. Nước Pháp đương nhiên sẽ không có khả năng đem cung điện Versailles bán đi, nhưng đám người của Thạch Thiên này lại cái gì cũng làm ra được. Vạn nhất bọn họ thẹn quá thành giận, làm ra chuyện “ta không có thì cũng không ai có”, thì cung điện Versailles chỉ sợ sẽ theo bước của bia kỷ niệm Washington, từ nay về sau trên thế giới sẽ biến mất.
Braid cười hắc hắc nói: “Tiện nghi cho ông rồi”.
Trực thăng mới vừa đáp xuống một bại đất trống, một bóng người từ trong đám người tới đón đã chạy vội ra, nhào vào trong lòng Thạch Thiên mới từ trực thăng đi xuống.
Thạch Thiên nhìn vẻ mặt vui mừng tươi cười nhưng lại rơi lệ trong lòng, trừ Kim Hinh thì còn có thể là ai, ôn nhu nói: “Là ta đã làm phiền em, bất quá đi ra là tốt rồi, đừng khóc nữa”.
Kim Hinh liên tục gật đầu, bất quá nước mắt cũng không ngừng rơi, ngược lại giống như một dòng suối mà tiếp tục đổ ra.
Thạch Thiên đem Kim Hinh bê lên nói: “Đi vào rồi hãy nói, mấy ngày này chịu ủy khuất gì thì đều nói ra, lão tử báo thù cho em” Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Thạch Lệ cũng đứng trong đám người nghênh đón kia, không nhịn được “ồ” lên một tiếng, bước nhanh tới hỏi: “Con sao lại cũng tới đây ?”
Nếu như trước đây, Thạch Lệ nhất định sẽ trách cứ Thạch Thiên tại Mỹ không để ý hậu quả làm ra hành vi hoang đường, nhưng hiện tại đã biết Thạch Thiên là tổ tông của mình, tuy cảm thấy cách làm của Thạch Thiên không đúng, nhưng lại chỉ có thể thầm than trong lòng rồi nói: “Con cũng vừa mới đến, đến xem có thể giúp gì cho người hay không” Thật ra nàng là muốn ở bên cạnh Thạch Thiên khuyên giải nhiều hơn, miễn cho hắn tiếp tục đi làm loạn nữa.
/467
|