Bật Nắp Quá Khứ

Chương 2: Hành Hạ

/17


12 giờ đêm,

Sấm chớp liên hồi, trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, Mỹ Hà đứng tựa cửa sổ, cách một lớp cửa kính, cô nhìn rõ từng hạt mưa đua nhau bám vào ô cửa rồi thi nhau rơi xuống nền đất giá lạnh. Bầu trời nhuộm một màu đen u tối.

............

Cô thở dài, tính ra cô đã bị nhốt ở đây bảy ngày, cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Có một điều kì lạ mà bản thân cô cũng không thể lý giải được. Tại sao cô không cảm thấy bực bội hay gò bó? Trái lại luôn có cảm giác thoải mái quen thuộc như mình đã từng sống ở đây vậy.

Nhưng cho dù có thân quen đến đâu, thì tự do luôn là nỗi khao khát cháy bỏng của con người. Cô cũng vậy, bất giác cô ước mình là những hạt mưa, có thể tự do tự tại rơi trên những chiếc lá xanh non, sau đó hòa vào dòng nước chảy ra đại dương mênh mông rộng lớn.

Mãi suy nghĩ cô không biết mắt mình đã nhòa lệ từ lúc nào, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

Cô nhớ Chí Cường.

Nhớ từng nụ cười, từng cái nhăn mặt, chau mày khi chăm chú làm việc của anh, cả động tác hay véo mũi cô nữa... Trái tim như thắt lại, hơn bao giờ hết cô rất mong lúc này có anh bên cạnh...

********

Tiếng mô tô ồn ào chạy vào gara cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Không giống như mấy hôm trước, lần này cô chẳng để ý đến người ngoài kia nữa. Trong lòng thầm oán, sao hắn lại bắt cô về đây rồi bơ cô đi như không hề tồn tại?

Hay tên này bị biến thái?

Ý nghĩ ấy làm cô lạnh sống lưng, cô là người mê tiểu thuyết trinh thám, rất hứng thú với các tác phẩm viết về hành vi gây án của những tên tội phạm.

Cô rùng mình, có khi nào hắn giống như mấy gã biến thái trong tiểu thuyết kia, cho cô ở đây vỗ béo vài ngày rồi đem cô làm vật thí nghiệm, hoặc lột da gửi đến đồn cảnh sát không chừng.

Nhưng cũng có thể hiếp xong chặt tay chặt chân, treo lơ lửng ở một chỗ nào đó đợi công an tìm đến....

Toàn thân cô lạnh ngắt, không nên dọa mình thế chứ?

Cô tự trấn an nhưng âm thanh ngoài kia làm cô thật sự sợ hãi.

Mỹ Hà áp tai vào cánh cửa để nghe rõ hơn. Hôm nay, cô không còn nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ, trầm ổn như mọi khi mà thay vào đó là những bước đi loạng choạng của người say rượu.

Cô hoảng hốt chạy nhanh về phía giường, không lẽ những ý nghĩ của mình là thật sao? cô luống cuống không biết làm gì thì cánh cửa đột nhiên bật mở.

Đứng trước cửa là người con trai cô nhìn thấy dưới gara kia. Anh mặc bộ âu phục màu đen quen thuộc, Nhưng hôm nay, trong anh không còn vẻ cương nghị, lạnh lùng như hôm trước, mà thay vào đó là sự tiều tụy, đau thương, tuy vậy sức hấp dẫn không hề giảm đi...

Anh không nói gì chỉ đứng dựa vào cánh cửa nhìn cô hồi lâu.

Cô cũng lấy hết can đảm nhìn vào đôi mắt anh. Định mở miệng nói gì rồi lại thôi. Cô dường như đọc được trong đôi mắt ấy là một sự đau khổ kìm nén, một tình cảm nhớ thương khôn nguôi.

Đau khổ kìm nén, tình cảm nhớ thương khôn nguôi?

Mỹ Hà giật mình, Sao cô lại có cảm giác như vậy? Nhưng, ánh mắt ấy tại sao lại dành cho cô? Chẳng lẽ...

"Không, đó chỉ là ảo giác của mình thôi". Cô vội phản bác lại ý nghĩ đó. Chắc anh ta đang say nên cô nhìn ra như vậy.

Người cô như bị anh thôi miên, cô cứ đứng yên nhìn anh bước loạng choạng về phía mình. Khi khoảng cách hai người chỉ còn vài bước, cô như ngửi được cả mùi rượu trên người anh. Không kịp phản ứng thì bị anh đẩy ngã xuống giường.

- Anh định làm..àm...m..

Chưa nói hết câu môi cô đã bị môi anh phủ xuống. Cô mở to mắt cố gắng đẩy anh ra nhưng không thể, hai bàn tay anh đã nắm chặt hai cổ tay không cho cô kháng cự. Anh đặt cô dưới thân, cúi xuống mạnh mẽ hôn cô, đầu lưỡi khéo léo tách môi cô tiến thẳng vào trong khoang miệng. Môi lưỡi cô như bị anh hòa tan, dây dưa quấn quýt xen lẫn đau rát. Anh giày vò đôi môi cô đến khi chảy máu, cô cảm nhận được vị mặn mặn và cả mùi tanh...

.............

- Trình Cẩn, anh không biết hôn người khác à? Để em dạy anh..

- Trình Cẩn, em thích anh hôn em nhẹ nhàng, nâng niu em như bây giờ, thô bạo cưỡng hôn giống mấy anh soái ca trong tiểu thuyết là em không chịu đâu nha...

- Trình Cẩn, anh mãi mãi dịu dàng với em chứ?

- Trình Cẩn, em yêu anh nhất,..

- Trình Cẩn, Trình Cẩn,...

*********

Mỹ Hà tức tưởi muốn phát khóc thì đột nhiên người kia buông cô ra, ngồi thẳng dậy. Ánh mắt đẹp vẫn không rời cô. Vẻ u buồn đó làm lòng cô dịu lại. Không biết tại sao cô lại không thể kháng cự lại nó. Cô thở hổn hển, toàn thân đau đớn, bờ môi không ngừng chảy máu.

Không gian như lắng đọng, Mỹ Hà không kìm được lại muốn an ủi anh. Cho dù cô không biết anh là thiên thần hay ác quỷ...

Mưa cứ rơi, thời gian cứ trôi,...

Mỹ Hà đành lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng,...

- Anh... là ai? Sao lại bắt tôi về đây?

Nhưng cô hoàn toàn không biết được cái giá phải trả khi buộc miệng hỏi như vậy.

Trình Cẩn sững sờ trước câu hỏi của Mỹ Hà, anh tưởng rằng cô không còn yêu anh nữa nên mới kháng cự như vậy.

Lúc này, kỉ niệm đẹp khi xưa ùa về làm chút lý trí của anh bị đánh thức. Trong anh như có giọng nói ngọt ngào của cô vang lên. Anh giật mình. "Không, Mỹ Hà không thích như vậy? Mày đang làm gì? Sao lại tàn nhẫn với cô ấy thế kia?... "

Nhưng không ngờ cô lại quên anh. Quên tất cả những gì thuộc về anh. Cuộc sống của anh đã bị giày vò bởi tất cả kí ức và quá khứ có cô bên cạnh.

Tại sao cô lại đối xử với anh như vậy?

Đôi con ngươi ánh lên tia nguy hiểm, anh nở nụ cười như có như không hỏi lại cô:

- Thật tình em không nhớ tôi sao?

Mỹ Hà ngây thơ đáp:

- Anh có nhầm tôi với ai không? Tôi nhớ là tôi chưa từng biết anh?

Câu trả lời của cô như viên đạn xuyên thẳng vào làm tim anh rỉ máu. Anh như người bị rút hết sức lực, chút lý trí cuối cùng còn xót lại cũng tiêu tan.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đã từng làm anh yêu say đắm kia, anh không kìm lòng được nhào đến đè cô trở lại dưới thân, không cho cô chống cự. Giống như một con người hoàn toàn khác, mắt anh hằn lên những tia máu, anh gằn lên từng chữ:

- Tôi....nhầm? Em...có...thành....tro...tôi....cũng...nhận...ra...

Em dám quên tôi ư? Được, vậy tôi sẽ tìm quá khứ của tôi trên người em.

Mỹ Hà thực sự sợ hãi, cô không biết làm gì để tự cứu mình. Sức lực yếu ớt của cô hoàn toàn không thể chống lại anh. Cô run rẩy nói:

- Tôi..tôi..bị..ma...ất...tr...i....

Nhưng cô chưa nói hết câu đôi môi đã bị anh thô bạo chiếm đoạt, áo ngủ bị anh xé rách toạc. Môi anh nhanh chóng di chuyển xuống cổ và ngực cô.

- Xin, xin... anh mà...tha...cho...tôi...Chí Cường, cứu em...

Nước mắt đầm đìa chảy ướt cả gối, miệng cô luôn cầu xin anh tha cho nhưng anh không hề dừng lại. Trình Cẩn kéo áo Mỹ Hà xuống. Bàn tay đặt lên ngực cô. Anh như kẻ điên cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết về kí ức của hai người thông qua hình xăm. Anh sẽ bắt cô phải đối diện với nó.

Da thịt trắng nõn của Mỹ Hà dần lộ ra, bàn tay Trình Cẩn chợt dừng lại. Mắt anh lóe lên tia nghi ngờ.

Sao lại thế này?

Anh nhìn chăm chú vào phần ngực của cô. Dưới ánh đèn làn da mịn màng không chút tì vết. Anh như không thể tin vào mắt mình. Ngực cô hoàn toàn không có hình xăm nào giống anh.

Chẳng lẽ anh đã lầm?

"Không, tuyệt đối là cô, là cô. Mình không bao giờ nhầm lẫn cô với ai được."

..........

Trình Cẩn vừa nói trong mơ hồ vừa rời khỏi người Mỹ Hà.

Tim anh đã thật sự chết đi khi cô gọi tên kẻ khác. Sự ghen tị cùng với đau đớn xen lẫn nhau làm anh không thể thở nổi. Cô thật sự không cần anh nữa rồi, đã có người thay anh làm chổ dựa cho cô. Chắc có lẽ anh sẽ buông tay,...

- Trình Cẩn, anh là thần hộ mệnh của em có phải không?

- Trình Cẩn à, anh nhất định phải bảo vệ em cả đời nha....

- Trình cẩn, cả đời này em chỉ cần anh thôi,...

...........

Ngoài trời mưa vẫn rơi, bầu trời vẫn mang một màu đen u ám. Nhưng không u ám bằng tâm hồn anh lúc này.

Sự tuyệt vọng tràn ngập lòng anh. Một chút dấu vết xưa cũng không còn, cô và anh thật sự kết thúc rồi sao?

Không thèm nhìn Mỹ Hà bước chân anh loạng choạng đi về phía cửa,...

Kí ức như hòa vào nỗi nhớ,

cho anh một lần sống lại,

để rồi đau....

/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status