Cừu Thường Khiêm hừ lạnh một tiếng, nhìn Vinh Phú một cái, lại liếc mắt nhìn chén thuốc. “Đi ra ngoài!” Hai chữ này thốt ra, lạnh lùng bén nhọn.
“Dạ . . . . .” Vinh Phú sợ hãi đến mức muốn tiêu chảy mà chảy không ra, vội vàng rụt cổ chạy mất.
“Tổng quản.” Đợi sau khi hắn đi, Cừu Thường Khiêm thấp giọng kêu người ngoài cửa.
“Dạ có.” Lý Văn nhanh chóng đáp lời.
“Đi.” Hắn phun ra một chữ.
“Vâng” người Lý Văn đã biến mất.
“Cái này, tướng công, chàng không phải sẽ lại. . . . . .”
“Mọi việc cũng phải có chứng cớ, phải không? Tổng quản đi tìm chứng cớ.” nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
“. . . . . .” Nàng nói không ra lời, người này thật là kinh khủng!
“Các ngươi mới vừa rồi đang nói chuyện gì?” Hắn cuối cùng chú ý tới trong phòng còn có những người khác.
“Đúng rồi, họ mới vừa nói ——” Mao Uy Long đang muốn mở miệng, lời vừa ra đến khóe miệng liền bị cản.
“Không có gì, biểu ca, chúng ta chỉ là tán gẫu.” Hỉ Nhi mặt trắng bệch giành lời nói trước, nàng không thể để biểu ca biết nàng ta đã nghe lén câu chuyện của hắn cùng với Trạm Thanh, nếu không chuyện nàng muốn làm rất có thể sẽ bị bại lộ.
“Vậy sao?” Hắn vẻn vẹn liếc nàng ta một cái. “Giờ đã tán gẫu xong chưa, ngươi có thể đi.” Hắn lạnh nhạt mà nói, tỉ mỉ đưa những ngón tay khẽ vén lại mái tóc rối bời của kiều thê.
Hôm nay sự chú ý của hắn chỉ tập trung trên người thê tử, những người khác đều trở thành không khí.
Hỉ Nhi mặt đỏ lên, căm giận bất bình. Tại sao nha đầu này có thể thu hút được toàn bộ sự chú ý biểu ca, tại sao?! Hừ, càng như vậy, nàng ta càng phải phá hỏng, càng muốn cướp về, biểu ca nên thuộc về nàng, nữ nhân này dám giành biểu ca của nàng thì sẽ phải trả giá đắt! “Ta đi đây, biểu tẩu người dưỡng bệnh thật tốt, ngày mai ta lại tới thăm tẩu.” Ở trước mặt Cừu Thường Khiêm, nàng thu hồi bộ dáng giương nanh múa vuốt, vô cùng nhã nhặn lịch sự cáo lui.
Tốt nhất là đừng đến! Mao Uy Long trong lòng nói thầm, ngoài miệng là cười tươi nhưng trong lòng không cười, trả lời: “Được, cám ơn muội đã tới thăm người “Biểu tẩu” như ta!” Mùi thuốc súng đang bùm bùm vang dội.
Sắc mặt Hỉ Nhi xanh mét một hồi, buồn bực một tiếng, vặn vẹo mặt, mang theo Tiểu Xuân phẩy áo bỏ đi. Thù này nàng sẽ báo, cứ chờ mà xem!
Hắc hắc, muốn tranh của nàng, ngươi còn quá non lắm! Mao Uy Long nhìn nàng ta cáo lui thật buồn cười, nàng hài lòng vô cùng.
“Tiểu Long, ngươi nói có chuyện gạt ta, là chuyện gì?” Nhớ tới thời khắc sinh tử nàng từng nói với hắn một chuyện, hắn đột nhiên nhớ ra.
“Này. . . . . .” Da đầu nàng tê dại một hồi, nguy rồi, lúc ấy nàng cho là mình sắp tàn đời rồi, nên mới muốn nói sự thực cho hắn biết, thật ra thì mình không phải nương tử chính hiệu của hắn, người hắn nên cưới làm vợ là người khác, nhưng bây giờ nàng không những không chết, lại còn đang sống nhăn, lời nói thật này có thể thốt ra được sao? Nói ra liệu hắn có giận tím mặt không?
Nàng ấp úng, không biết phải làm như thế nào cho phải.
“Tiểu Long?” Hắn thúc giục nhìn nàng.
“Ta. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Không phải. . . . . . Chàng——”
“Không xong rồi Thế tử gia, Vương Gia tới, ngài bảo là muốn tới thăm Thế tử phi bị trúng độc, Vương phi muốn ngài nhanh chóng tới tiền sảnh.” Tiểu Mai mổ hôi nhễ nhại chạy tới thông báo.
“Ông ta tới?” Hắn nắm chặt hai quả đấm, bỗng nhiên đứng dậy.
“Thì sao, có gì không đúng sao?” Mao Uy Long kinh ngạc nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tiểu Mai, cùng bộ dáng biến sắc của tướng công.
Bố chồng tới thăm nàng có cái đáng ngạc nhiên? Nhìn dáng vẻ này, hình như vị bố chồng Vương gia này thật sự không được hoan nghênh ở Cừu trang.
“Nàng không cần phải gặp ông ta, ngoan ngoãn nằm ở chỗ này, ta đi một chút sẽ quay lại.”
“Này!” Nàng liền kêu lên cũng không kịp, người kia đã biến mất.
Làm cái gì vậy? Vội vã như vậy! “Tiểu Mai, ngươi thay ta đi xem một chút, xem xem ông bố chồng này của ta rút cuộc là tới làm cái gì.” Nàng quay đầu lại vội vàng phân phó cho Tiểu Mai, Tiểu Mai lập tức lĩnh mệnh bước đi.
“Ông ta tới để giết ngươi!” Tiểu Mai vừa đi, Hỉ Nhi và Tiểu Xuân đã quay trở lại phòng nàng.
“Ngươi nói cái gì?” Nàng giương mắt kinh ngạc. vì sao họ lại quay lại?
“Hừ, nha đầu này còn không biết mình sắp cách ngày chết không xa!” Hỉ Nhi đợi một chút ở ngoài cửa, vừa thấy biểu ca rời đi, liền đi vào “Báo tang” cho nàng.
“Ta vừa mới nhặt về một mạng, ngươi ở đây nói nhăng nói cuội gì đó?”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi tại sao mình lại trúng độc?”
“Dĩ nhiên là có. . . . . . Hắc, ta thật ra từng hoài nghi là ngươi rắp tâm cố ý mưu sát ta.” Mao Uy Long không khách khí.
“Ngươi!” Hỉ Nhi nổi đóa.
“Tiểu thư, nàng ta căn bản không biết mình chẳng qua chỉ là một quân cờ quan trọng của Thế tử gia, tùy thời mà chịu chết.” Tiểu Xuân ở một bên quạt gió thổi lửa.
“Có ý gì?” Mao Uy Long lập tức cau mày.
“Ngươi cho rằng biểu ca thật sự thích ngươi? Ta nói cho ngươi biết, hắn chỉ đang bảo vệ con mồi, chờ thời cơ thích hợp, sẽ để cho ngươi đi chịu chết!” Hỉ Nhi dương dương tự đắc.
“Ta nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì.” Mặc dù nàng nghe không hiểu, nhưng hai tay của Mao Uy Long lại bắt đầu lo lắng uốn éo xoắn chặt, không khỏi cảm thấy sợ hãi . . . . . .
Hỉ Nhi hả hê nhìn hai tay nàng tiết lộ tâm tình, lời nói kế tiếp của nàng nhất định sẽ khiến cho nàng ta không còn muốn sống nữa! “Ngươi gả cho biểu ca, vốn đã được định sẵn, đây là nhiệm vụ quan trọng của biểu ca, mục đích chính là muốn ngươi chết!”
Ngực nàng cứng lại. “Nhiệm vụ?”
“Không sai, mặc dù ta không biết cặn kẽ nội dung, theo ta biết thì hoàng thượng cùng biểu ca là bạn tri kỷ, hội nghị thường kỳ Người sai biểu ca đi làm một nhiệm vụ khó khắn, chắc hẳn nhiệm vụ này có liên quan tới ngươi, liên quan tới mạng của ngươi!” Sắc mặt âm lãnh của Hỉ Nhi mang theo vẻ gây sự.
“Cái này. . . . . . Nhiệm vụ của hắn là muốn ta chết?” Mao Uy Long vuốt ngực, dù thế nào nàng cũng không tin. Hắn thích nàng, hắn chính miệng nói, hắn không phải loại người khẩu phật tâm xà, hắn sẽ không âm thầm sau lưng mưa tính hại nàng được.
“Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân để ngươi trở thành Thế tử phi, nếu không chỉ bằng cái xuất thân tầm thường của ngươi có thể xứng với biểu ca sao? Chỉ cần nhiệm vụ kết thúc, biểu ca sẽ tự do, bởi vì ngươi chỉ là Thế tử phi đoản mệnh, cho nên biểu ca mới bằng lòng cưới ngươi, chỉ cần nghĩ đến việc ngươi đắc ý cho rằng biểu ca thật sự có tình cảm với ngươi, ta liền cảm thấy thật buồn cười, người nữ nhân ngu xuẩn!”
“Ngươi!” Nàng không nói nên lời, đây là thật sao? “Không, đây căn bản là ngươi đang nói bậy, ta tin tưởng tướng công sẽ không đối xử với ta như vậy!”
“chúng ta chính tai nghe được câu chuyện của Thế tử gia cùng Trạm Thanh Công Tử nghị sự, ngươi nói đây có thể là giả sao?” Tiểu Xuân cũng ở một bên hát phụ họa.
Mao Uy Long càng thêm kinh ngạc không thôi. “Hắn đã cứu ta nhiều lần, nếu muốn giết ta, thì tại sao phải cứu ta?” Lần trước nàng bị đuổi khỏi trang, gặp phải bọn phỉ tặc là hắn chạy tới cứu giúp, lúc nàng trúng độc, hắn vì nàng gần như điên cuồng, những biểu hiện này đều là giả sao? Chỉ là vì. . . . . . nhiệm vụ sao?
Hắn từng nói thích nàng. . . . . . Chẳng lẽ đây cũng là giả?
Nàng không khỏi run rẩy không ngừng.
“Cứu ngươi? Ta đoán là thời cơ để cho ngươi chết còn chưa tới, chờ đến thời cơ thích hợp, biểu ca sẽ tự tay tiễn đưa ngươi lên đường!” Hỉ Nhi tự suy đoán, nàng nhớ tới vẻ mặt biểu ca lúc kiên quyết bảo vệ nha đầu này, trong lòng càng hận hơn, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nha đầu này hả hê trước mặt nàng!
“Hắn thật sự muốn mạng của ta?” Mao Uy Long rất khó để không tin lời nói của Hỉ Nhi. Nàng biết chuyện bị đuổi giết trong rừng tuyệt đối không đơn giản, cộng với việc mình tự dưng trúng độc, đây tất cả đều nhằm vào nàng, nhưng tại sao phải như thế? Trong lòng nàng luôn thắc mắc nhưng nàng chưa từng nói với ai, bởi vì nàng chột dạ, không dám truy cứu cho rõ ràng, không ngờ tới tất cả những điều đó đều có liên quan đến một âm mưu, phần quan trọng nhất của âm mưu chính là mạng sống của nàng?
“Biểu ca luôn trung thành với hoàng thượng, hoàng thượng muốn hắn làm gì, hắn sẽ lập tức làm chuyện đó, huống chi chỉ là mạng sống của một nữ nhân tầm thường như ngươi!” Hỉ Nhi miệt sắc khinh nàng.
Trái tim Mao Uy Long bình bịch bình bịch cuồng loạn. Cứ coi như hắn cưới nàng có mục đích, ngay từ đầu hắn đã có lòng dạ xấu xa muốn giết nàng, nhưng là chẳng lẽ thời gian sống chung cùng nhau, vợ chồng một lòng, hắn đối với nàng thực không có một chút chân tình?
Nghĩ tới đêm tân hôn, hắn hỏi nàng hối hận sao? Hắn còn nói đây là số mệnh của nàng, đừng trách hắn độc ác, những lời này lúc ấy nàng nghe không hiểu, bây giờ, nàng đã hiểu, thì ra là tất cả cưng chiều của hắn đối với nàng tất cả đều là vì… đau lòng. . . . . . Bởi vì cuối cùng thứ hắn muốn chính là mạng sống của nàng! Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Một giọt nước mắt từ trên khóe nàng cuồn cuộn rơi xuống. Đúng vậy, lấy điều kiện là thân phận tầm thường của nàng, sao có thể khiến hắn yêu nàng? Lại nói hắn vốn là một con người trời giá lạnh đất đóng băng, tính khí âm tình bất định, người lạ khó gần, sao có thể dễ dàng cho nàng thân cận?
Nàng vô cùng đau lòng chìm vào tâm thức, cho đến khi Hỉ Nhi lần nữa hả hê cất tiếng, nàng mới đón nhận sự thật phủ phàng này.
Hắn lợi dụng nàng, hắn chỉ muốn mạng của nàng!
Một cỗ tư vị chua xót xông lên ngực.
Lòng của nàng giống như bị phản bội, đả kích thâm trầm như muốn sụp đổ.
Hỉ Nhi cùng Tiểu Xuân nhìn bộ dáng vô cùng bị đả kích của nàng, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Mục đích của các nàng đã đạt được, tiếp theo sẽ chờ nha đầu này tự mình biết khó mà lui, nếu nàng ta còn muốn sống, nàng ta nên cút khỏi Cừu trang ngay trong đêm mới phải!
“Dạ . . . . .” Vinh Phú sợ hãi đến mức muốn tiêu chảy mà chảy không ra, vội vàng rụt cổ chạy mất.
“Tổng quản.” Đợi sau khi hắn đi, Cừu Thường Khiêm thấp giọng kêu người ngoài cửa.
“Dạ có.” Lý Văn nhanh chóng đáp lời.
“Đi.” Hắn phun ra một chữ.
“Vâng” người Lý Văn đã biến mất.
“Cái này, tướng công, chàng không phải sẽ lại. . . . . .”
“Mọi việc cũng phải có chứng cớ, phải không? Tổng quản đi tìm chứng cớ.” nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
“. . . . . .” Nàng nói không ra lời, người này thật là kinh khủng!
“Các ngươi mới vừa rồi đang nói chuyện gì?” Hắn cuối cùng chú ý tới trong phòng còn có những người khác.
“Đúng rồi, họ mới vừa nói ——” Mao Uy Long đang muốn mở miệng, lời vừa ra đến khóe miệng liền bị cản.
“Không có gì, biểu ca, chúng ta chỉ là tán gẫu.” Hỉ Nhi mặt trắng bệch giành lời nói trước, nàng không thể để biểu ca biết nàng ta đã nghe lén câu chuyện của hắn cùng với Trạm Thanh, nếu không chuyện nàng muốn làm rất có thể sẽ bị bại lộ.
“Vậy sao?” Hắn vẻn vẹn liếc nàng ta một cái. “Giờ đã tán gẫu xong chưa, ngươi có thể đi.” Hắn lạnh nhạt mà nói, tỉ mỉ đưa những ngón tay khẽ vén lại mái tóc rối bời của kiều thê.
Hôm nay sự chú ý của hắn chỉ tập trung trên người thê tử, những người khác đều trở thành không khí.
Hỉ Nhi mặt đỏ lên, căm giận bất bình. Tại sao nha đầu này có thể thu hút được toàn bộ sự chú ý biểu ca, tại sao?! Hừ, càng như vậy, nàng ta càng phải phá hỏng, càng muốn cướp về, biểu ca nên thuộc về nàng, nữ nhân này dám giành biểu ca của nàng thì sẽ phải trả giá đắt! “Ta đi đây, biểu tẩu người dưỡng bệnh thật tốt, ngày mai ta lại tới thăm tẩu.” Ở trước mặt Cừu Thường Khiêm, nàng thu hồi bộ dáng giương nanh múa vuốt, vô cùng nhã nhặn lịch sự cáo lui.
Tốt nhất là đừng đến! Mao Uy Long trong lòng nói thầm, ngoài miệng là cười tươi nhưng trong lòng không cười, trả lời: “Được, cám ơn muội đã tới thăm người “Biểu tẩu” như ta!” Mùi thuốc súng đang bùm bùm vang dội.
Sắc mặt Hỉ Nhi xanh mét một hồi, buồn bực một tiếng, vặn vẹo mặt, mang theo Tiểu Xuân phẩy áo bỏ đi. Thù này nàng sẽ báo, cứ chờ mà xem!
Hắc hắc, muốn tranh của nàng, ngươi còn quá non lắm! Mao Uy Long nhìn nàng ta cáo lui thật buồn cười, nàng hài lòng vô cùng.
“Tiểu Long, ngươi nói có chuyện gạt ta, là chuyện gì?” Nhớ tới thời khắc sinh tử nàng từng nói với hắn một chuyện, hắn đột nhiên nhớ ra.
“Này. . . . . .” Da đầu nàng tê dại một hồi, nguy rồi, lúc ấy nàng cho là mình sắp tàn đời rồi, nên mới muốn nói sự thực cho hắn biết, thật ra thì mình không phải nương tử chính hiệu của hắn, người hắn nên cưới làm vợ là người khác, nhưng bây giờ nàng không những không chết, lại còn đang sống nhăn, lời nói thật này có thể thốt ra được sao? Nói ra liệu hắn có giận tím mặt không?
Nàng ấp úng, không biết phải làm như thế nào cho phải.
“Tiểu Long?” Hắn thúc giục nhìn nàng.
“Ta. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Không phải. . . . . . Chàng——”
“Không xong rồi Thế tử gia, Vương Gia tới, ngài bảo là muốn tới thăm Thế tử phi bị trúng độc, Vương phi muốn ngài nhanh chóng tới tiền sảnh.” Tiểu Mai mổ hôi nhễ nhại chạy tới thông báo.
“Ông ta tới?” Hắn nắm chặt hai quả đấm, bỗng nhiên đứng dậy.
“Thì sao, có gì không đúng sao?” Mao Uy Long kinh ngạc nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tiểu Mai, cùng bộ dáng biến sắc của tướng công.
Bố chồng tới thăm nàng có cái đáng ngạc nhiên? Nhìn dáng vẻ này, hình như vị bố chồng Vương gia này thật sự không được hoan nghênh ở Cừu trang.
“Nàng không cần phải gặp ông ta, ngoan ngoãn nằm ở chỗ này, ta đi một chút sẽ quay lại.”
“Này!” Nàng liền kêu lên cũng không kịp, người kia đã biến mất.
Làm cái gì vậy? Vội vã như vậy! “Tiểu Mai, ngươi thay ta đi xem một chút, xem xem ông bố chồng này của ta rút cuộc là tới làm cái gì.” Nàng quay đầu lại vội vàng phân phó cho Tiểu Mai, Tiểu Mai lập tức lĩnh mệnh bước đi.
“Ông ta tới để giết ngươi!” Tiểu Mai vừa đi, Hỉ Nhi và Tiểu Xuân đã quay trở lại phòng nàng.
“Ngươi nói cái gì?” Nàng giương mắt kinh ngạc. vì sao họ lại quay lại?
“Hừ, nha đầu này còn không biết mình sắp cách ngày chết không xa!” Hỉ Nhi đợi một chút ở ngoài cửa, vừa thấy biểu ca rời đi, liền đi vào “Báo tang” cho nàng.
“Ta vừa mới nhặt về một mạng, ngươi ở đây nói nhăng nói cuội gì đó?”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi tại sao mình lại trúng độc?”
“Dĩ nhiên là có. . . . . . Hắc, ta thật ra từng hoài nghi là ngươi rắp tâm cố ý mưu sát ta.” Mao Uy Long không khách khí.
“Ngươi!” Hỉ Nhi nổi đóa.
“Tiểu thư, nàng ta căn bản không biết mình chẳng qua chỉ là một quân cờ quan trọng của Thế tử gia, tùy thời mà chịu chết.” Tiểu Xuân ở một bên quạt gió thổi lửa.
“Có ý gì?” Mao Uy Long lập tức cau mày.
“Ngươi cho rằng biểu ca thật sự thích ngươi? Ta nói cho ngươi biết, hắn chỉ đang bảo vệ con mồi, chờ thời cơ thích hợp, sẽ để cho ngươi đi chịu chết!” Hỉ Nhi dương dương tự đắc.
“Ta nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì.” Mặc dù nàng nghe không hiểu, nhưng hai tay của Mao Uy Long lại bắt đầu lo lắng uốn éo xoắn chặt, không khỏi cảm thấy sợ hãi . . . . . .
Hỉ Nhi hả hê nhìn hai tay nàng tiết lộ tâm tình, lời nói kế tiếp của nàng nhất định sẽ khiến cho nàng ta không còn muốn sống nữa! “Ngươi gả cho biểu ca, vốn đã được định sẵn, đây là nhiệm vụ quan trọng của biểu ca, mục đích chính là muốn ngươi chết!”
Ngực nàng cứng lại. “Nhiệm vụ?”
“Không sai, mặc dù ta không biết cặn kẽ nội dung, theo ta biết thì hoàng thượng cùng biểu ca là bạn tri kỷ, hội nghị thường kỳ Người sai biểu ca đi làm một nhiệm vụ khó khắn, chắc hẳn nhiệm vụ này có liên quan tới ngươi, liên quan tới mạng của ngươi!” Sắc mặt âm lãnh của Hỉ Nhi mang theo vẻ gây sự.
“Cái này. . . . . . Nhiệm vụ của hắn là muốn ta chết?” Mao Uy Long vuốt ngực, dù thế nào nàng cũng không tin. Hắn thích nàng, hắn chính miệng nói, hắn không phải loại người khẩu phật tâm xà, hắn sẽ không âm thầm sau lưng mưa tính hại nàng được.
“Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân để ngươi trở thành Thế tử phi, nếu không chỉ bằng cái xuất thân tầm thường của ngươi có thể xứng với biểu ca sao? Chỉ cần nhiệm vụ kết thúc, biểu ca sẽ tự do, bởi vì ngươi chỉ là Thế tử phi đoản mệnh, cho nên biểu ca mới bằng lòng cưới ngươi, chỉ cần nghĩ đến việc ngươi đắc ý cho rằng biểu ca thật sự có tình cảm với ngươi, ta liền cảm thấy thật buồn cười, người nữ nhân ngu xuẩn!”
“Ngươi!” Nàng không nói nên lời, đây là thật sao? “Không, đây căn bản là ngươi đang nói bậy, ta tin tưởng tướng công sẽ không đối xử với ta như vậy!”
“chúng ta chính tai nghe được câu chuyện của Thế tử gia cùng Trạm Thanh Công Tử nghị sự, ngươi nói đây có thể là giả sao?” Tiểu Xuân cũng ở một bên hát phụ họa.
Mao Uy Long càng thêm kinh ngạc không thôi. “Hắn đã cứu ta nhiều lần, nếu muốn giết ta, thì tại sao phải cứu ta?” Lần trước nàng bị đuổi khỏi trang, gặp phải bọn phỉ tặc là hắn chạy tới cứu giúp, lúc nàng trúng độc, hắn vì nàng gần như điên cuồng, những biểu hiện này đều là giả sao? Chỉ là vì. . . . . . nhiệm vụ sao?
Hắn từng nói thích nàng. . . . . . Chẳng lẽ đây cũng là giả?
Nàng không khỏi run rẩy không ngừng.
“Cứu ngươi? Ta đoán là thời cơ để cho ngươi chết còn chưa tới, chờ đến thời cơ thích hợp, biểu ca sẽ tự tay tiễn đưa ngươi lên đường!” Hỉ Nhi tự suy đoán, nàng nhớ tới vẻ mặt biểu ca lúc kiên quyết bảo vệ nha đầu này, trong lòng càng hận hơn, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nha đầu này hả hê trước mặt nàng!
“Hắn thật sự muốn mạng của ta?” Mao Uy Long rất khó để không tin lời nói của Hỉ Nhi. Nàng biết chuyện bị đuổi giết trong rừng tuyệt đối không đơn giản, cộng với việc mình tự dưng trúng độc, đây tất cả đều nhằm vào nàng, nhưng tại sao phải như thế? Trong lòng nàng luôn thắc mắc nhưng nàng chưa từng nói với ai, bởi vì nàng chột dạ, không dám truy cứu cho rõ ràng, không ngờ tới tất cả những điều đó đều có liên quan đến một âm mưu, phần quan trọng nhất của âm mưu chính là mạng sống của nàng?
“Biểu ca luôn trung thành với hoàng thượng, hoàng thượng muốn hắn làm gì, hắn sẽ lập tức làm chuyện đó, huống chi chỉ là mạng sống của một nữ nhân tầm thường như ngươi!” Hỉ Nhi miệt sắc khinh nàng.
Trái tim Mao Uy Long bình bịch bình bịch cuồng loạn. Cứ coi như hắn cưới nàng có mục đích, ngay từ đầu hắn đã có lòng dạ xấu xa muốn giết nàng, nhưng là chẳng lẽ thời gian sống chung cùng nhau, vợ chồng một lòng, hắn đối với nàng thực không có một chút chân tình?
Nghĩ tới đêm tân hôn, hắn hỏi nàng hối hận sao? Hắn còn nói đây là số mệnh của nàng, đừng trách hắn độc ác, những lời này lúc ấy nàng nghe không hiểu, bây giờ, nàng đã hiểu, thì ra là tất cả cưng chiều của hắn đối với nàng tất cả đều là vì… đau lòng. . . . . . Bởi vì cuối cùng thứ hắn muốn chính là mạng sống của nàng! Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Một giọt nước mắt từ trên khóe nàng cuồn cuộn rơi xuống. Đúng vậy, lấy điều kiện là thân phận tầm thường của nàng, sao có thể khiến hắn yêu nàng? Lại nói hắn vốn là một con người trời giá lạnh đất đóng băng, tính khí âm tình bất định, người lạ khó gần, sao có thể dễ dàng cho nàng thân cận?
Nàng vô cùng đau lòng chìm vào tâm thức, cho đến khi Hỉ Nhi lần nữa hả hê cất tiếng, nàng mới đón nhận sự thật phủ phàng này.
Hắn lợi dụng nàng, hắn chỉ muốn mạng của nàng!
Một cỗ tư vị chua xót xông lên ngực.
Lòng của nàng giống như bị phản bội, đả kích thâm trầm như muốn sụp đổ.
Hỉ Nhi cùng Tiểu Xuân nhìn bộ dáng vô cùng bị đả kích của nàng, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Mục đích của các nàng đã đạt được, tiếp theo sẽ chờ nha đầu này tự mình biết khó mà lui, nếu nàng ta còn muốn sống, nàng ta nên cút khỏi Cừu trang ngay trong đêm mới phải!
/30
|