Hắn giận không kềm chế được!
Mắt híp lại, gân xanh đột nhiên giật mạnh.
Nàng lại dám rời khỏi hắn! Nàng dám!
Oanh một tiếng, đồ giữ lại cũng thừa, giường hẹp không một bóng người, vỡ vụn tứ phía!
*********
Hai mắt Mao Uy Long đẫm lệ, một thân một mình đi về phía cánh rừng lúc trước, lần trước nàng ra đi không có cam lòng, nhưng lúc này không giống vậy, tình cảm của nàng đã không còn, lòng đau như cắt, nàng muốn rời khỏi nơi này mãi mãi.
Hắn muốn nàng chết?
Càng gần hoàng hôn, rừng núi một màu lam sương mù càng dày, suy nghĩ của nàng cũng giống con đường quanh co uốn éo trong núi kia, ẩn sâu trong cánh rừng âm u này.
Nàng một tay gạt lệ lên đường, ánh sáng không chiếu được vào trong rừng, gió lạnh thổi nhè nhẹ.
Bỗng dưng, nàng cảm giác toàn thân dâng lên một hồi lạnh lẽo, giống như còn có ai đó ở gần đây. . . . . .
Chợt ngẩng đầu, nàng phát hiện một người khác đang mang vẻ mặt muốn nổi phong ba đứng trước mặt nàng.
“A! Làm sao chàng. . . . . .” Nhanh như vậy liền đuổi tới? Nàng giật mình, không khỏi sợ hãi lùi lại vài bước.
Hắn thấy thế, ánh mắt càng lạnh lùng hơn. “Tại sao rời đi?” Hắn lạnh giọng hỏi.
Mao Uy Long vừa nhìn thấy hắn, lỗ mũi đau xót, lại gào khóc lên. “Ngươi còn nói gì nữa, Hỉ Nhi đã nói cho ta biết, ta chỉ là một con cờ trong tay ngươi, nếu còn không đi sẽ chỉ còn là cái xác!” Nàng hướng hắn oán giận gào khóc.
(Editor: Đoạn này cãi vã để ngôi là ta với ngươi nha mọi người, cãi nhau, oán muốn chết còn thiếp thiếp chàng chàng là không có cửa *kinh nghiệm ạ*)
Mày kiếm của hắn nhíu một cái. “Ngươi không tin ta?” Mới chỉ nghe Hỉ Nhi nói mấy câu liền dứt khoát rời đi, nàng không tin hắn!
Nàng lại lùi một bước, cách hắn xa hơn, bởi vì nàng đã ngửi được hơi thở nguy hiểm. “Ta. . . . . . Người không đáng để tin tưởng là ta.” Nàng khe khẽ lắc đầu.
“Nói rõ đi.” Ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, nghiêm túc nhìn nàng.
“Ta. . . . . .” Nên nói sao? Nàng xoay người, có chút giãy giụa.
“Tiểu Long?” giọng điệu lạnh lùng sau lưng nàng âm trầm vang lên.
Nàng oán trách nhìn hắn một cái. “Muốn ta nói rõ ràng, vậy sao ngươi không nói rõ trước đi? Ban đầu vì sao lấy ta? Vài lần ta bị tập kích đó, Cửu Tử Nhất Sinh (chín phần chết một phần sống) chuyện gì đã xảy ra?” Dù bất cứ giá nào, nếu hắn muốn nàng ngả bài, vậy hai người phải cùng nói cho rõ một lần, hắn đừng mơ tưởng lừa gạt nàng một lần nữa!
“Được, ta nói, vậy ngươi nói cho ta biết trước, ngươi tính đi đâu?”
Nhìn thẳng vào con ngươi thâm thúy của hắn, nhịp tim nàng như muốn dừng vài nhịp. “Ta muốn trở lại kinh thành.” Nàng cố gắng ổn định nhịp tim, thành thật trả lời.
“Hồi kinh?”
“Ừ, ta về Kinh Thành tìm đáp án.”
“Tìm đáp án gì?” Hắn không hiểu.
Nàng quyết nâng môi, nín thật lâu mới mở miệng nói: “Trở về tìm Thế tử phi chân chính của ngươi.”
“. . . . . . Ngươi nói lại lần nữa xem!” Hắn nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi mở miệng, sắc mặt khó coi, nhìn không ra tâm tình khác thường của hắn.
Môi đỏ mọng của Mao Uy Long nhíu lại, đầu nhỏ cúi gằm xuống, đem mọi chuyện trải qua tự thuật một lần từ đầu đến cuối . “. . . . . . Nói cách khác, ta không phải Thế tử phi thật, Thế tử phi thật đã chết, ngươi hiểu ý của ta không? Ta là đồ giả mạo!” Nàng rốt cuộc nói xong, cả người cũng chợt cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn tại sao còn chưa có nổi giận?
“Ngươi nói là, ngươi tham hồng giá y của tân nương, nên lấy giá y ở trên người của nữ nhân đã chết không rõ nguyên nhân kia mặc lên người, sau đó bị người ta tưởng lầm là tân nương tử, bị buộc phải bái đường?” Cừu Thường Khiêm ngắn gọn lặp lại một lần những lời nàng vừa nói.
“Ừ, bởi vì. . . . . . Giá y đó thật sự rất đẹp! Nhưng, tân nương tử thật sự ta không biết vì sao nàng ta chết, ta không giết nàng ấy!” Nàng hoảng hốt nói, chỉ sợ hắn hiểu lầm.
Hắn lành lạnh tiếp lời, “Nhưng ngươi mạo danh thế thân?”
Nàng cúi thấp đầu. “Thật xin lỗi. . . . . .” Nàng chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.
“Tại sao nói xin lỗi?”
“Bởi vì. . . . . . Ta lừa ngươi.” Ngẩng đầu lên liếc trộm hắn, nàng nghĩ rằng hắn sẽ mang theo lửa giận ngập đầy căm tức nhìn mình, nhưng khi thấy nụ cười của hắn thì nàng không khỏi ngạc nhiên. “Ngươi không tức giận?”
“Chuyện này tại sao ngươi không nói sớm?”
“Có kẻ trộm sẽ tự mình thừa nhận trộm đồ sao?” Nàng ủ rũ cúi đầu, bộ dáng như cô vợ nhỏ biết lỗi.
“Cái này còn phải nói sao?” Hắn liếc xéo nàng.
“Đó là vì kẻ trộm cũng có lúc không thể không tự thú!” Nàng tự bào chữa, người lại lúng túng.
“Nếu đã tự thú, hãy cùng ta trở về thôi.” Hắn dắt tay nàng.
“Cứ như vậy?” Nàng nháy mắt kinh ngạc. Hắn nên tức giận chỉ trích nàng lừa gạt, giận dữ chất vấn nàng về thi thể Thế tử phi chân chính ở nơi nào chứ? Thậm chí. . . . . . Thậm chí ngay tại chỗ vặn gãy cổ của nàng, xem nàng như phường giết người cướp của cần phải trị tội chứ?
Nhưng , hắn một câu cũng không có hỏi thêm, hình như hắn còn mỉm cười?
Thật là gặp quỷ rồi, người này nếu không phải là đủ âm trầm thì chính là đầu bị hỏng (ý nói bị thần kinh)!
“Cái gì mà cứ như vậy?” Hắn ngược lại nghi hoặc nhìn nàng.
Nàng hít sâu một hơi, quyết định nói lại rõ ràng, rút bàn tay nhỏ bé trong tay hắn trở về. “Nghe kỹ này, ta không phải thê tử chân chính của ngươi! Vợ của ngươi đã chết, ta là đồ giả mạo, ngươi còn muốn ta trở về làm gì?” Nàng cơ hồ rống lên.
Lần này hắn hẳn nên hiểu nàng đã làm cái gì, nên nổi giận với nàng chứ?
Cừu Thường Khiêm thực sự đã nổi giận, hơn nữa còn là rất tức giận nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng “Về sau đôi tay này không có lệnh của ta, không được tự tiện rút ra!” Hắn gần như nổi trận lôi đình.
“Cái gì?” Nàng sững sờ. Bây giờ là như thế nào? Sao mọi chuyện hoàn toàn trái ngược với liên tưởng kịch tính của nàng, rốt cuộc là nàng có vấn đề hay hắn có vấn đề?
Hắn dường như tức giận đến bất tỉnh, chỉ nhìn chằm chằm nàng không nói một câu.
Nàng cũng thở phì phò trừng lại hắn.
“Ta hỏi ngươi, người cùng ta bái đường là ai?” Một hồi lâu, Cừu Thường Khiêm rốt cuộc cũng mở miệng.
“Là ta.”
“Vậy người cùng ta động phòng là ai?”
“Cũng là ta.”
“Vậy thì đúng rồi, nếu những chuyện này đều là ngươi làm, ta việc gì phải bận tâm việc nữ nhân khác sống chết làm gì?” (Editor: Câu này hay quá đi).
“A?”
Thấy nàng ngây ngốc, hắn thở dài. “Đứa ngốc này, vẫn không hiểu sao? Chỉ có nàng mới là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, cũng là người vợ trên giường cùng ta ân ái. Nói không chừng lúc này trong bụng nàng cũng có sẵn cốt nhục của ta rồi, đã như vậy, ta cần gì phải quan tâm đến người nữ nhân không có một chút quan hệ nào đến ta, mà nữ nhân đó cũng đã chết rồi?”
“Cái gì?” Nàng ngơ ngác nhìn hắn. Hắn nói không sai, người hắn cưới là nàng, cũng không phải là cái nữ nhân vô cớ đoản mệnh kia . . . . . .”Ngươi không giận ta đã lừa gạt ngươi?” Mặc dù lòng mừng thầm, nàng vẫn không nhịn được ngập ngừng hỏi.
“Thành thật mà nói, ta rất tức giận.”
“Vậy ngươi. . . . . .” Nghe hắn nói như vậy, nàng nhất thời cúi đầu . Đã nói rồi hắn làm sao có thể không quan tâm đây?
“Nhưng, chuyện này đối với ta mà nói cũng là một chuyện vui, giải quyết vấn đề làm ta đau đầu, cho nên ta không có rảnh tức giận.”
“Cái gì? Chuyện vui?” Nàng ngước mắt nhìn hắn .
Hắn là một nam nhân thích làm mặt lạnh, nhưng giờ phút này khuôn mặt hắn, khóe miệng hắn đều có thể thấy nét cười khinh đạm, hơn nữa hắn còn đột nhiên dùng sức ôm lấy nàng.
Lửa nóng kia ôm nàng trong ngực như muốn câu hồn đoạt phách nàng, khiến nàng động lòng, nàng không nhịn được ôm chặt lấy hắn, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi nóng của hắn.
Ánh mắt của hắn căng lên nhìn chằm chằm vào nàng, tựa hồ không hài lòng hành động trêu chọc nhàn nhạt của nàng, vì vậy nâng gáy nàng lên, kéo nàng tới gần hắn, ôm lấy khuôn mặt của nàng, hôn thật sâu đoạt lấy đôi môi ngọt ngào luôn thuộc về hắn.
Mao Uy Long say mê ưm một tiếng, mỗi lần người nhẹ nhàng đụng vào nàng, hắn luôn lộ ra ánh mắt khát vọng hấp dẫn, trong lòng nàng lại xuất hiện ý muốn tham lam được. . . . . . Ăn hết hắn! Huống chi hắn lúc này tựa hồ như băng tan vì trời nóng, tự mình nhiệt tình sôi sùng sục.
Thân thể của hắn nhiệt độ tăng vọt, mặt biến sắc, sống lưng cứng ngắc nói: “Trở về!” Hắn cần lập tức giải quyết, nếu không hắn sẽ ở ngay trong rừng này bất chấp tất cả muốn nàng!
“Được . . . . . Ách, không!” Sau khi nghe rõ lời hắn nói, nàng thật lâu sau mới có thể bắt lại được thần hồn đang bay tứ tán.
“Không?” Ánh mắt của hắn trở nên nguy hiểm.
Nàng căm tức nhìn hắn. “Ngươi muốn mạng của ta sao?” Suýt chút nữa bị hắn dùng sắc dụ khiến nàng quên mất tính mạng mình còn đang bị đe dọa!
Nàng không thể để sắc dục xông tâm, thành “Hồn cỏ dại”!
“Sau khi trở về ta sẽ nói rõ ràng tất cả với nàng.” Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hắn một câu vừa nói liền kéo lấy nàng, cánh tay ôm chặt nàng, cứ như vậy thi triển khinh công một đường, chạy thẳng về Cừu trang. . . . . . phòng ngủ.
Mắt híp lại, gân xanh đột nhiên giật mạnh.
Nàng lại dám rời khỏi hắn! Nàng dám!
Oanh một tiếng, đồ giữ lại cũng thừa, giường hẹp không một bóng người, vỡ vụn tứ phía!
*********
Hai mắt Mao Uy Long đẫm lệ, một thân một mình đi về phía cánh rừng lúc trước, lần trước nàng ra đi không có cam lòng, nhưng lúc này không giống vậy, tình cảm của nàng đã không còn, lòng đau như cắt, nàng muốn rời khỏi nơi này mãi mãi.
Hắn muốn nàng chết?
Càng gần hoàng hôn, rừng núi một màu lam sương mù càng dày, suy nghĩ của nàng cũng giống con đường quanh co uốn éo trong núi kia, ẩn sâu trong cánh rừng âm u này.
Nàng một tay gạt lệ lên đường, ánh sáng không chiếu được vào trong rừng, gió lạnh thổi nhè nhẹ.
Bỗng dưng, nàng cảm giác toàn thân dâng lên một hồi lạnh lẽo, giống như còn có ai đó ở gần đây. . . . . .
Chợt ngẩng đầu, nàng phát hiện một người khác đang mang vẻ mặt muốn nổi phong ba đứng trước mặt nàng.
“A! Làm sao chàng. . . . . .” Nhanh như vậy liền đuổi tới? Nàng giật mình, không khỏi sợ hãi lùi lại vài bước.
Hắn thấy thế, ánh mắt càng lạnh lùng hơn. “Tại sao rời đi?” Hắn lạnh giọng hỏi.
Mao Uy Long vừa nhìn thấy hắn, lỗ mũi đau xót, lại gào khóc lên. “Ngươi còn nói gì nữa, Hỉ Nhi đã nói cho ta biết, ta chỉ là một con cờ trong tay ngươi, nếu còn không đi sẽ chỉ còn là cái xác!” Nàng hướng hắn oán giận gào khóc.
(Editor: Đoạn này cãi vã để ngôi là ta với ngươi nha mọi người, cãi nhau, oán muốn chết còn thiếp thiếp chàng chàng là không có cửa *kinh nghiệm ạ*)
Mày kiếm của hắn nhíu một cái. “Ngươi không tin ta?” Mới chỉ nghe Hỉ Nhi nói mấy câu liền dứt khoát rời đi, nàng không tin hắn!
Nàng lại lùi một bước, cách hắn xa hơn, bởi vì nàng đã ngửi được hơi thở nguy hiểm. “Ta. . . . . . Người không đáng để tin tưởng là ta.” Nàng khe khẽ lắc đầu.
“Nói rõ đi.” Ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, nghiêm túc nhìn nàng.
“Ta. . . . . .” Nên nói sao? Nàng xoay người, có chút giãy giụa.
“Tiểu Long?” giọng điệu lạnh lùng sau lưng nàng âm trầm vang lên.
Nàng oán trách nhìn hắn một cái. “Muốn ta nói rõ ràng, vậy sao ngươi không nói rõ trước đi? Ban đầu vì sao lấy ta? Vài lần ta bị tập kích đó, Cửu Tử Nhất Sinh (chín phần chết một phần sống) chuyện gì đã xảy ra?” Dù bất cứ giá nào, nếu hắn muốn nàng ngả bài, vậy hai người phải cùng nói cho rõ một lần, hắn đừng mơ tưởng lừa gạt nàng một lần nữa!
“Được, ta nói, vậy ngươi nói cho ta biết trước, ngươi tính đi đâu?”
Nhìn thẳng vào con ngươi thâm thúy của hắn, nhịp tim nàng như muốn dừng vài nhịp. “Ta muốn trở lại kinh thành.” Nàng cố gắng ổn định nhịp tim, thành thật trả lời.
“Hồi kinh?”
“Ừ, ta về Kinh Thành tìm đáp án.”
“Tìm đáp án gì?” Hắn không hiểu.
Nàng quyết nâng môi, nín thật lâu mới mở miệng nói: “Trở về tìm Thế tử phi chân chính của ngươi.”
“. . . . . . Ngươi nói lại lần nữa xem!” Hắn nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi mở miệng, sắc mặt khó coi, nhìn không ra tâm tình khác thường của hắn.
Môi đỏ mọng của Mao Uy Long nhíu lại, đầu nhỏ cúi gằm xuống, đem mọi chuyện trải qua tự thuật một lần từ đầu đến cuối . “. . . . . . Nói cách khác, ta không phải Thế tử phi thật, Thế tử phi thật đã chết, ngươi hiểu ý của ta không? Ta là đồ giả mạo!” Nàng rốt cuộc nói xong, cả người cũng chợt cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn tại sao còn chưa có nổi giận?
“Ngươi nói là, ngươi tham hồng giá y của tân nương, nên lấy giá y ở trên người của nữ nhân đã chết không rõ nguyên nhân kia mặc lên người, sau đó bị người ta tưởng lầm là tân nương tử, bị buộc phải bái đường?” Cừu Thường Khiêm ngắn gọn lặp lại một lần những lời nàng vừa nói.
“Ừ, bởi vì. . . . . . Giá y đó thật sự rất đẹp! Nhưng, tân nương tử thật sự ta không biết vì sao nàng ta chết, ta không giết nàng ấy!” Nàng hoảng hốt nói, chỉ sợ hắn hiểu lầm.
Hắn lành lạnh tiếp lời, “Nhưng ngươi mạo danh thế thân?”
Nàng cúi thấp đầu. “Thật xin lỗi. . . . . .” Nàng chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.
“Tại sao nói xin lỗi?”
“Bởi vì. . . . . . Ta lừa ngươi.” Ngẩng đầu lên liếc trộm hắn, nàng nghĩ rằng hắn sẽ mang theo lửa giận ngập đầy căm tức nhìn mình, nhưng khi thấy nụ cười của hắn thì nàng không khỏi ngạc nhiên. “Ngươi không tức giận?”
“Chuyện này tại sao ngươi không nói sớm?”
“Có kẻ trộm sẽ tự mình thừa nhận trộm đồ sao?” Nàng ủ rũ cúi đầu, bộ dáng như cô vợ nhỏ biết lỗi.
“Cái này còn phải nói sao?” Hắn liếc xéo nàng.
“Đó là vì kẻ trộm cũng có lúc không thể không tự thú!” Nàng tự bào chữa, người lại lúng túng.
“Nếu đã tự thú, hãy cùng ta trở về thôi.” Hắn dắt tay nàng.
“Cứ như vậy?” Nàng nháy mắt kinh ngạc. Hắn nên tức giận chỉ trích nàng lừa gạt, giận dữ chất vấn nàng về thi thể Thế tử phi chân chính ở nơi nào chứ? Thậm chí. . . . . . Thậm chí ngay tại chỗ vặn gãy cổ của nàng, xem nàng như phường giết người cướp của cần phải trị tội chứ?
Nhưng , hắn một câu cũng không có hỏi thêm, hình như hắn còn mỉm cười?
Thật là gặp quỷ rồi, người này nếu không phải là đủ âm trầm thì chính là đầu bị hỏng (ý nói bị thần kinh)!
“Cái gì mà cứ như vậy?” Hắn ngược lại nghi hoặc nhìn nàng.
Nàng hít sâu một hơi, quyết định nói lại rõ ràng, rút bàn tay nhỏ bé trong tay hắn trở về. “Nghe kỹ này, ta không phải thê tử chân chính của ngươi! Vợ của ngươi đã chết, ta là đồ giả mạo, ngươi còn muốn ta trở về làm gì?” Nàng cơ hồ rống lên.
Lần này hắn hẳn nên hiểu nàng đã làm cái gì, nên nổi giận với nàng chứ?
Cừu Thường Khiêm thực sự đã nổi giận, hơn nữa còn là rất tức giận nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng “Về sau đôi tay này không có lệnh của ta, không được tự tiện rút ra!” Hắn gần như nổi trận lôi đình.
“Cái gì?” Nàng sững sờ. Bây giờ là như thế nào? Sao mọi chuyện hoàn toàn trái ngược với liên tưởng kịch tính của nàng, rốt cuộc là nàng có vấn đề hay hắn có vấn đề?
Hắn dường như tức giận đến bất tỉnh, chỉ nhìn chằm chằm nàng không nói một câu.
Nàng cũng thở phì phò trừng lại hắn.
“Ta hỏi ngươi, người cùng ta bái đường là ai?” Một hồi lâu, Cừu Thường Khiêm rốt cuộc cũng mở miệng.
“Là ta.”
“Vậy người cùng ta động phòng là ai?”
“Cũng là ta.”
“Vậy thì đúng rồi, nếu những chuyện này đều là ngươi làm, ta việc gì phải bận tâm việc nữ nhân khác sống chết làm gì?” (Editor: Câu này hay quá đi).
“A?”
Thấy nàng ngây ngốc, hắn thở dài. “Đứa ngốc này, vẫn không hiểu sao? Chỉ có nàng mới là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, cũng là người vợ trên giường cùng ta ân ái. Nói không chừng lúc này trong bụng nàng cũng có sẵn cốt nhục của ta rồi, đã như vậy, ta cần gì phải quan tâm đến người nữ nhân không có một chút quan hệ nào đến ta, mà nữ nhân đó cũng đã chết rồi?”
“Cái gì?” Nàng ngơ ngác nhìn hắn. Hắn nói không sai, người hắn cưới là nàng, cũng không phải là cái nữ nhân vô cớ đoản mệnh kia . . . . . .”Ngươi không giận ta đã lừa gạt ngươi?” Mặc dù lòng mừng thầm, nàng vẫn không nhịn được ngập ngừng hỏi.
“Thành thật mà nói, ta rất tức giận.”
“Vậy ngươi. . . . . .” Nghe hắn nói như vậy, nàng nhất thời cúi đầu . Đã nói rồi hắn làm sao có thể không quan tâm đây?
“Nhưng, chuyện này đối với ta mà nói cũng là một chuyện vui, giải quyết vấn đề làm ta đau đầu, cho nên ta không có rảnh tức giận.”
“Cái gì? Chuyện vui?” Nàng ngước mắt nhìn hắn .
Hắn là một nam nhân thích làm mặt lạnh, nhưng giờ phút này khuôn mặt hắn, khóe miệng hắn đều có thể thấy nét cười khinh đạm, hơn nữa hắn còn đột nhiên dùng sức ôm lấy nàng.
Lửa nóng kia ôm nàng trong ngực như muốn câu hồn đoạt phách nàng, khiến nàng động lòng, nàng không nhịn được ôm chặt lấy hắn, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi nóng của hắn.
Ánh mắt của hắn căng lên nhìn chằm chằm vào nàng, tựa hồ không hài lòng hành động trêu chọc nhàn nhạt của nàng, vì vậy nâng gáy nàng lên, kéo nàng tới gần hắn, ôm lấy khuôn mặt của nàng, hôn thật sâu đoạt lấy đôi môi ngọt ngào luôn thuộc về hắn.
Mao Uy Long say mê ưm một tiếng, mỗi lần người nhẹ nhàng đụng vào nàng, hắn luôn lộ ra ánh mắt khát vọng hấp dẫn, trong lòng nàng lại xuất hiện ý muốn tham lam được. . . . . . Ăn hết hắn! Huống chi hắn lúc này tựa hồ như băng tan vì trời nóng, tự mình nhiệt tình sôi sùng sục.
Thân thể của hắn nhiệt độ tăng vọt, mặt biến sắc, sống lưng cứng ngắc nói: “Trở về!” Hắn cần lập tức giải quyết, nếu không hắn sẽ ở ngay trong rừng này bất chấp tất cả muốn nàng!
“Được . . . . . Ách, không!” Sau khi nghe rõ lời hắn nói, nàng thật lâu sau mới có thể bắt lại được thần hồn đang bay tứ tán.
“Không?” Ánh mắt của hắn trở nên nguy hiểm.
Nàng căm tức nhìn hắn. “Ngươi muốn mạng của ta sao?” Suýt chút nữa bị hắn dùng sắc dụ khiến nàng quên mất tính mạng mình còn đang bị đe dọa!
Nàng không thể để sắc dục xông tâm, thành “Hồn cỏ dại”!
“Sau khi trở về ta sẽ nói rõ ràng tất cả với nàng.” Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hắn một câu vừa nói liền kéo lấy nàng, cánh tay ôm chặt nàng, cứ như vậy thi triển khinh công một đường, chạy thẳng về Cừu trang. . . . . . phòng ngủ.
/30
|