Edit: Kẹo me
Ánh chiều tà tà giữa hè chiếu vào một ngã tư đường phồn hoa, ánh sang vàng nhạt chiếu vào “Bạch Phàm lâu” mang chút nét cổ xưa.
Mấy bàn thực khách ở “Bạch Phàm lâu” trong đại sảnh thư thái ăn cơm uống trà, trong đó một bàn khách nhân là một nam nhân tuổi trẻ, mày kiếm, ánh mắt ôn nhu hẹp dài, lạnh lùng giống như ngọc thạch màu đen yên tĩnh trầm ổn, áo trắng trên người hắn không nhiễm một hạt, mặt không chút thay đổi hoàn mỹ như được điêu khắc.
Trong đại sảnh, thực khách không ai không biết này thân phận của nam nhân tuổi trẻ này, hắn là đại phú đứng đầu của Giang Nam họ nhà Ngải Cẩn, tên là Ngải Thần.
“Ngải thiếu gia, đây là tiểu nữ, tên là Ngân Đóa.” Ngồi ở bên cạnh nam nhân là chưởng quầy Quan Hướng Giang của “Bạch Phàm lâu”.
Mới vừa rồi Ngải thiếu gia nhìn nấp sau màn che nhìn lén Ngân Đóa của hắn, bỗng nhiên lại nói muốn nàng tới gặp hắn, Quan Hướng Giang trong lòng lo sợ bất an, không biết Ngải Thần muốn làm gì?
Quan Ngân Đóa đoan chính ngồi thẳng, nàng chưa bao giờ ngối trước mắt nhiều người như bây giờ. Từ năm mười tuổi, nàng đã bị cha cấm bước vào đại sảnh “Bạch Phàm lâu”, nguyên nhân chính là vì cha cho rằng nàng đẹp, không nghĩ dẫn tới phiền toái không cần thiết, cho nên mới giấu nàng đi.
Mà giờ phút này, phụ thân lại đưa nàng đến phòng lớn, bảo nàng ngồi trước mặt vị Ngải thiếu gia này, đúng là bởi vì Ngải thiếu gia phân phó, cha không thể không theo, mà nguyên nhân cha không dám không theo, là vì sản nghiệp “Bạch Phàm lâu” thuộc về Ngải gia.
Ngải gia nhị thiếu gia tên Ngải Thần, Quan Ngân Đóa đương nhiên là biết, nhưng là nàng không biết Ngải thiếu gia vì sao muốn gọi nàng ra? Gọi nàng ra một câu cũng không nói, chỉ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lóe sáng như muốn xuyên vào hồn nàng.
Kỳ quái là, của hắn chăm chú nhìn cũng không mang một tia cảm tình, cũng không có nam nhân đối nữ nhân cái loại này dục niệm, đổ như là một loại phát giác đến tân kỳ bảo vật lợi hại ánh mắt. Của hắn tầm mắt cẩn thận xem của nàng khuôn mặt, nhìn không chuyển mắt chăm chú nhìn coi, một số gần như soi mói trình độ.
Quan Ngân Đóa âm thầm cắn chặt răng, trong lòng tràn ngập không được tự nhiên. Nàng chưa từng có cảm giác quẫn bách như vậy, lại càng chưa từng bị người ta nhìn như vậy. Làm nàng tức giận là, cha hoàn toàn không dám ngăn cản Ngải Thần!
Bình thường nếu có nam nhân nào dám nhìn nàng như vậy, cha đã sớm nổi trận lôi đình, nói không chừng một bạt tai cũng tới, nhưng là hiện tại lại tùy ý Ngải Thần dùng ánh mắt càn rỡ nhìn nàng trống trơn.
Ngải Thần thấy Quan Ngân Đóa, thời gian giống như tạm dừng lại, trên đường cái âm thanh ồn ào náo động tựa hồ nháy mắt như rất xa. Hắn thấy, dung nhan không tỳ vết, da thịt sáng bóng, sang rực trong bong tối. Nàng không phải là nữ tử tuyệt sắc, nhưng nàng như từ viên ngọc lóe ra sắc đẹp động lòng người mà hắn chưa bao giờ gặp qua, hơn nữa, trong lúc vô tình nhớ lại ký ức ấm áp khi còn nhỏ, nữ tử như vậy làm cho hắn muốn có được.
“Ngải thiếu gia…… Ngài…… Ngài là……” Quan chưởng quầy ngập ngừng nhu định mở miệng, nhưng lại sợ đắc tội Ngải Thần, cho nên tuy rằng đã mở miệng, lại chậm chạp không dám nói.
Quan Ngân Đóa không hờn giận liếc mắt một cái, Ngải Thần nhìn chằm chằm đã muốn làm cho nàng sắp không thể nhịn được nữa.
“Lau mồ hôi trên mặt đi.” Ngải Thần bỗng nhiên thốt lên lạnh nhạt.
Quan Ngân Đóa kinh ngạc giật mình, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
“Ngân Đóa, mau lau mồ hôi trên mặt đi!” Quan chưởng quầy vội vàng lặp lại lời Ngải Thần.
Quan Ngân Đóa chỉ cảm thấy sự tức giận trào lên đầu! Nam nhân này hơi quá đáng, chẳng những ngạo mạn nhìn nàng, hiện tại ngay cả nói cũng vô lễ đến cực điểm! Nàng làm việc ở phòng bếp một buổi chiều, đương nhiên mô hồi đầy người, nhưng muốn hay không muốn lau mồ hôi, cũng không tới phiên hắn đến can thiệp đi?
Tay Quan chưởng quầy lặng lẽ ở bàn dưới kéo góc áo của nàng, nàng thoáng nhìn thấy trong mắt cha yên lặng khẩn cầu, ánh mắt làm cho nàng nhớ tới sinh ý của “Bạch Phàm lâu” đang xuống dốc không phanh, lại nghĩ tới đại ca đón dâu mất một ngàn lượng bạc còn không biết đến chỗ nào đi kiếm, lại nhớ tới dưới chân nàng là sản nghiệp Ngải gia. Nghĩ đến đây, nàng cố đè lửa giận xuống.
Tuy rằng không biết này Ngải thiếu gia có tật xấu quỷ gì, nhưng ở trước mặt là sự thật, nàng chỉ có thể ẩn nhẫn, ngoan ngoãn nghe lời, nâng tay dùng ống tay áo lau mồ hôi.
“Ngươi không có khăn tay sao?” Ngải Thần nhíu mày.
“Hiện tại không có.” Quan Ngân Đóa không hờn giận trừng lại.
“Về sau tốt nhất nên mang.” Hắn mặt không chút thay đổi nói.
“Dựa vào cái gì ngươi ra lệnh cho ta?” Nàng không thể chịu đựng được hắn khó dễ nàng.
“Bởi vì ta muốn mua cô.” Trong ánh mắt Ngải Thần như ẩn như hiện tia sáng.
Một câu long trời lở đất, khiến Quan Ngân Đóa ngây ngốc ngồi tại chỗ; bên cạnh Quan chưởng quầy đột nhiên thật hít không khí đến muốn xông ra hốc mắt; trong đại sảnh, mấy bàn thực khách linh tinh cũng đều nghe thấy Ngải Thần nói, đều quay đầu kinh ngạc nhìn hắn. Trong nháy mắt, xung quanh im lặng đến âm thanh hô hấp cũng có thể nghe thấy.
“Cô nói giá đi!” Ngải Thần vén tóc, chờ trả lời.
Quan Ngân Đóa không thể tin vào tai mình, hắn muốn nàng ra giá? Nói gì vậy? Nàng không phải hàng hóa, cũng không phải súc vật, có thể nào để người mua bán?!
“Ta là người, ngươi cho ta là cái gì?” Trong lòng nàng có một ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy lên.
“Cô đương nhiên là người, cho nên ta cho cô tự quyết định giá trị con người cô. Nếu cô là đồ cổ, thì phải là người khác thay cô quyết định giá trị.” Hắn chậm rãi nói.
Quan Ngân Đóa giật mình, cái gì giá trị con người với không giá trị con người, nàng chưa từng gặp được chuyện kỳ quái thế này, không rõ hắn đến tột cùng là muốn gì? Hắn cho nàng cảm giác, như nàng là một miếng thịt bò, mặc hắn xứng một cân hai mặc cả, đợi hắn mua về, hắn có thể chưng nấu nàng, kho tàu nàng, tùy tiện xử lý nàng thế nào cũng được, nghĩ đến đây, cả người nàng không rét mà run.
“Ta không có giá cả, ngươi định mua ta cũng phải nhìn xem ta có nguyện ý hay không. Xin ngươi nghe rõ, bây giờ ta trực tiếp cự tuyệt, ta không muốn bán cho ngươi!” Trước mắt nam nhân này tuy rằng nhã nhặn tuấn mỹ, nhưng ai biết trong khung hắn có phải người tà ác đáng sợ hay không? Nói không chừng có khả năng còn có chút gì ám muội cổ quái, có lẽ của hắn phòng là động dâm, có lẽ cũng có có thể là lò luyện ngục! Nàng nghĩ đến đây thì da đầu run lên.
“Thứ ta muốn, chưa có cái gì không chiếm được.” Trên mặt Ngải Thần như kết sương, dường như lạnh như băng.
Lời nói kiêu ngạo mãnh liệt như thế làm cho sắc mặt Quan Ngân Đóa trở nên cứng ngắc tái nhợt, nàng giờ phút này rốt cục hiểu được cha muốn dấu nàng đi. Nàng thực hối hận vì sao vừa rồi lại tránh ở sau màn cửa nhìn lén hắn, vô cớ tự đưa mình bước trên vách núi đen, nhất thời trượt chân sẽ là tan xương nát thịt.
Lúc này, vô số tiếng bàn tán lặng lẽ ở trong đại sảnh dậy lên.
“Ngải thiếu gia mua Quan Ngân Đóa có dụng ý gì? Chẳng lẽ định đưa đi hầu hạ anh ta?”
“Mua tiểu nha đầu hoặc là mua đầu bếp nữ, không cần Ngải thiếu gia phải tự mình cò kè mặc cả đi?”
“Ngải thiếu gia chưa cưới vợ, ý anh ta là muốn kết hôn với Quan Ngân Đóa?”
Những tiếng nói khe khẽ bay khắp nơi, đầu Quan chưởng quầy ong ong nhìn Ngải Thần cả kinh, lo sợ không yên, trợn mắt há hốc mồm, ông cũng không đoán ra Ngải Thần mua Quan Ngân Đóa có dụng ý gì?
Mua tiểu nha đầu hầu hạ hắn, người làm cha như ông cũng không nguyện ý để nữ nhi đi làm nô tỳ cho người ta; mua đi làm Ngải phủ làm đầu bếp nữ, cũng không phải sẽ có tiền đồ, huống chi, trước mắt lại không còn đầu bếp cho “Bạch Phàm lâu”, Ngân Đóa phải ở lại làm đầu bếp; Nhưng là, nếu làm thê tử của Ngải thiếu, thì lại khác.
Nữ nhi nếu có thể gả vào nhà phú hào, chính là chuyện mặt mày được rạng rỡ, đương nhiên ông mừng rỡ!
Vấn đề là, phải xem tâm ý Ngải thiếu gia thế nào mới được.
“Ngải thiếu gia, ngài…… Định mua con tôi, không biết là vì cái gì?” Quan chưởng quầy bất an hỏi, một nỗi hồi hộp chẹt ngang yết hầu.
“Để bày trong phòng.” Hắn đáp lại không chút ướt át bẩn thỉu.
Câu trả lời của Ngải Thần làm cho Quan chưởng quầy cùng Quan Ngân Đóa đồng thời thở ra một ngụm lãnh khí, nhưng cha và con gái diễn giải lại hoàn toàn bất đồng.
“Ý Ngải thiếu gia là…… Là muốn cưới Ngân Đóa sao?” Quan chưởng quầy hưng phấn đến hai tay phát run, nét mặt già nua trướng hồng.
“Cưới?” Ngải Thần sao cũng được cười nhạt. “Muốn nói cưới cũng có thể, tóm lại, tôi muốn có cô ta.”
Quan chưởng quầy vui vẻ sắp không thở nổi, thực khách trong đại sảnh cũng đều buông đũa, chờ xem kịch vui.
“Ta không cần!” Quan Ngân Đóa phản ứng kịch liệt, quả thực giống gặp đại họa.“Mặc kệ mua hay cưới, ta đều không muốn ở cùng loại nam nhân này!”
Ở trong lòng nàng, đã đứt khoát coi hành vì của Ngải thiếu gia là dị thường, tư tưởng cũng không bình thường, huống chi hắn vừa mới nói câu “bày trong phòng”, càng làm nàng thêm kiên định phỏng đoán! Có ai lại dung chữ “Bày” nói với người?!
“Ta đã nói rồi, ta muốn định giá cô, tùy cô ra giá.” Ngải Thần khi đối mặt với vật muốn tới tay, hắn tuyệt đối nhẫn nại.
“Ta cũng có nói qua, ta không có giá! Vật báu vô giá anh nghe qua chưa? Ta chính là vật báu vô giá!” Quan Ngân Đóa bỏ lại câu nói, xoay người muốn đi, không muốn nói thêm với hắn.
“Vật báu vô giá ta có nghe qua, nhưng đến nay vẫn chưa từng thấy.” Ánh mắt Ngải Thần chậm rãi sáng lên, hắn nên khen nàng có cốt khí sao? Bất quá theo thói quen, đối phương càng không ra giá, càng kích khởi dục vọng muốn có của hắn.
“Bây giờ ngươi gặp rồi!” Quan Ngân Đóa ngoái đầu nhìn hắn căm tức.“Đến giờ” chưa từng thấy? Nàng thật không dám tưởng tượng hắn đã mua bao nhiêu cô gái?“Ngải thiếu gia, ngươi có thể đi mua nữ nhân khác﹃ bày trong phòng anh﹄, lấy tài lực của ngươi, muốn mua bao nhiêu nữ nhân đều không là vấn đề.” Nàng nhịn một bụng hỏa, trong lòng đã trực tiếp phán định hắn là nam nhân dâm loạn vô sỉ, ý đồ mua nữ nhân đơn giản là vì muốn nảy sinh thú tính.
“Ngân Đóa……” Quan chưởng quầy khẩn trương đưa mắt ý bảo nàng không nên nói lung tung.
“Ta thích cái gì, đều phải mua được. Ta cho cô ra giá, là tôn trọng cô, bằng không, ta cũng có thể dùng khác phương thức có được cô.” Ngải Thần không uất không giận, không chút hoang mang nói.“Đừng quên,﹃ Bạch Phàm lâu ﹄ là của Ngải gia, ta muốn thu hồi cũng không sao.”
Ngải Thần uy hiếp nhẹ nhàng, nhưng vào tai Quan thị cha và con gái lại giống như sét đánh ngang tai.
“Ngải thiếu gia, ngài đừng nóng giận!” Quan chưởng quầy vội vàng nói.“Ngài vừa ý tiểu nữ, muốn kết hôn lấy nó làm vợ, đó là phúc khí của tiểu nữ, tiểu nữ nói chuyện thẳng thắn, Ngải thiếu gia trăm ngàn đừng so đo……”
“Ta sẽ không so đo.” Ngải Thần con mắt cũng không nhìn ông, một cái chớp mắt cũng không chằm chằm nhìn Quan Ngân Đóa.“Còn cô, muốn ra điều kiện gì, ta cũng đồng ý. Ta không phải thổ phỉ cường đạo, không muốn ép buộc, cũng không muốn ai buồn.”
“Ngân Đóa, ý Ngải thiếu gia…… Con nghĩ như thế nào……” Quan chưởng quầy quay sang, lại lần nữa đưa ánh mắt yên lặng khẩn cầu nàng.
“Ngươi muốn dùng tiền áp người chết sao?” Quan Ngân Đóa giận không thể nhìn thẳng Ngải Thần, tuy rằng nhìn tình huống nhà nàng mà nói, tình nguyện bị tiền đè chết cũng không muốn tiền làm suy sụp.
“Có ai không yêu tiền?” Ngải Thần cười lạnh hỏi lại.
“Đúng vậy, ai cũng yêu tiền.” Nhưng mấu chốt là nàng cũng không định bán mình thành đồ chơi trong phòng nam nhân! “Được, ta ra một cái giá, nhưng nếu giá ta ngươi không trả nổi, vậy xin ngươi buông tha cho ta, cũng buông tha﹃ Bạch Phàm lâu ﹄ của chúng ta.” Nàng phải nghĩ biện pháp đổ tội cho hắn, lại giúp cho chính mình thoát thân.
“Có thể, chỉ cần cô không muốn điều kiện như hái sao trên trời hay ánh trăng, còn lại ta đều có thể.” Ngải Thần hờ hững nhếch khóe miệng.
Quan Ngân Đóa hít vào thật sâu, âm thầm suy tư nên ra giá như thế nào mới có thể làm cho Ngải Thần lùi bước?
Nàng biết Ngải gia phi thường giàu có, nhưng giàu có tới trình độ nào nàng lại không thể nào tưởng tượng. Nhớ rõ khi đại ca muốn thành thân, nhà gái yêu cầu một ngàn lượng bạc trắng sính lễ, cha lúc ấy liền oán giận, nói sinh ý của “Bạch Phàm lâu” một năm cũng kiếm không đến một ngàn lượng bạc, bấm tay tính tính, nàng nếu ra một vạn lượng bạc giới, chẳng khác nào là sinh ý 10 năm của “Bạch Phàm lâu”. Bất quá, có lẽ đối với người bình thường mà nói, một vạn lượng bạc là số lượng kinh người, nhưng đối Ngải gia mà nói, khả năng là không đáng kể, vạn nhất Ngải Thần thật sự đồng ý, nàng chẳng phải là phải khuất phục ở dưới dâm uy của hắn?
Rốt cuộc đối với nhà hào phú như Ngải gia mà nói, số lượng nào mới có thể làm cho hắn cảm thấy không trả nổi?
“Cô còn tính bao lâu?” Ngải Thần nhìn không chuyển mắt vào chân mày cùng thần thái của nàng.
Quan Ngân Đóa phục hồi tinh thần lại.
“Kia, kia……” Nàng do dự, miễn cưỡng vươn ngón trỏ, cắn môi nói: “Một vạn lượng……”
Quan chưởng quầy nhảy dựng lên, nghẹn họng nhìn trân trối Quan Ngân Đóa, không thể tin được nàng cư nhiên ra giá một vạn lượng, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
“Một vạn lượng?” Ngải Thần hơi nháy mắt, giống như đang xác định cái gì. “Cô xác định là 1 vạn lượng bạc trắng?”
Quan Ngân Đóa xem biểu tình thờ ơ của hắn, cảm thấy không ổn, xem ra 1 vạn lượng thật sự không được hắn để vào mắt, nàng vì thế to gan, lớn tiếng nói: “Không, là 1 vạn lượng hoàng kim!”
Quan chưởng quầy nghe vậy, trong giây lát nga ra sau, nửa thân mềm nhũn, mở lớn miệng nhưng không hét thành lời.
Trong đại sảnh cũng dị thường im lặng, các thực khách đều bị kia “một vạn lượng hoàng kim” làm cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Một vạn lượng hoàng kim là con số đủ để hù chết người, tuy rằng không ai gặp qua một vạn lượng hoàng kim khi chồng lên là hình dạng gì, nhưng 1 vạn lượng hoàng kim ước chừng có thể mua cả trăm “Bạch Phàm lâu”, có thể đổi trân châu mã não, ngọc thạch san hô mấy chục hòm thậm chí thượng trăm hòm, có thể cho một nhà Quan Ngân Đóa áo cơm vô lo nghĩ đến mấy đời!
Dưới ánh mắt hang trăm người, phần đông là kinh hãi, Quan Ngân Đóa ngược lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra nàng nói đúng số rồi, 1 vạn lượng hoàng kim là giá trên trời đi? Nàng mặc dù rất có tư sắc, nhưng cũng không phải là mỹ nhân độc nhất vô nhị đại, cho dù Ngải gia đại phú, cũng không chắc xuất ra vạn lượng hoàng kim đến mua nữ tử bình thường như nàng.
“Một vạn lượng hoàng kim, chắc giá?” Ngải Thần thần sắc không gợn sóng.
Quan Ngân Đóa tim đập loạn, nàng không nhìn ra cảm xúc của Ngải Thần, trong lòng thực không yên, chẳng lẽ 1 vạn lượng hoàng kim còn quá ít? Không có khả năng, 1 vạn lượng hoàng kim thật sự đã đủ khoa trương!
“Đúng, chắc giá.” Nàng hít thật sâu, không thể che giấu khẩn trương.
“Ngải thiếu gia, tiểu nữ hay nói giỡn, ha ha…… Làm sao có thể thật sự cùng ngài đòi một vạn lượng hoàng kim a……” Sắc mặt Quan chưởng quầy lúc trắng lúc xanh.
“Đã chắc giá, vậy nói như vậy là định rồi. Một vạn lượng hoàng kim, không được lại tăng giá.” Ngải Thần hơi hơi lộ ra những chiếc răng trắng toát, giống một con rắn đang phun nọc.
Quan Ngân Đóa bị ngữ khí như không của hắn dọa trắng mặt. Hắn là không phải điên ư? Chẳng lẽ thật sự muốn dùng 1 vạn lượng hoàng kim mua nàng?!
Quan chưởng quầy hai chân như nhũn ra, giờ phút này chỉ cảm thấy hai mắt nổ đom đóm, muốn ngất.
“Ta nói là 1 vạn lượng hoàng kim nha!” Quan Ngân Đóa cố kìm nội tâm kinh hoảng cùng sợ hãi, nói lớn.
“Tôi nghe thấy, 1 vạn lượng hoàng kim.” Ngải Thần chậm rãi đứng dậy, trong mắt biểu lộ sự ngạo mạn như là vĩnh hằng không thay đổi. “Trong ba ngày nội tôi sẽ chuẩn bị, cũng thỉnh Quan Ngân Đóa cô nương ba ngày sau thực hiện ước định.” Hắn xoay người, đạm mạc đi ra ngoài đi ra ngoài.
Đến lúc này, Quan chưởng quầy rốt cục thừa nhận không kìm nổi kích thích mãnh liệt, hoàn toàn ngất.
Quan Ngân Đóa tứ chi lạnh lẽo, thất thần sững sờ ở đương trường.
Làm sao có thể! Trả 1 vạn lượng hoàng kim mua một nữ nhân?! Hắn nhất định có bệnh, hắn nhất định không bình thường!
Trời ạ, nàng chẳng lẽ phải gả cho loại nam nhân không bình thường này?
Tại sao có thể như vậy?
Trước mắt như có đầy sao, giật mình, nàng dường như thấy Ngải Thần nhe răng cười với nàng.
Chuyện này là sao?
Tay nàng hơi hơi phát run, giữa trán và trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, thoáng nhìn, trên bàn Ngải Thần còn thừa nửa khối thịt bò ngũ vị hương thêm vừng và bánh nướng, suy nghĩ từng chút thấm vào óc nàng.
Miếng thịt bò mỏng manh, là khởi đầu cho mọi chuyện……
Ánh chiều tà tà giữa hè chiếu vào một ngã tư đường phồn hoa, ánh sang vàng nhạt chiếu vào “Bạch Phàm lâu” mang chút nét cổ xưa.
Mấy bàn thực khách ở “Bạch Phàm lâu” trong đại sảnh thư thái ăn cơm uống trà, trong đó một bàn khách nhân là một nam nhân tuổi trẻ, mày kiếm, ánh mắt ôn nhu hẹp dài, lạnh lùng giống như ngọc thạch màu đen yên tĩnh trầm ổn, áo trắng trên người hắn không nhiễm một hạt, mặt không chút thay đổi hoàn mỹ như được điêu khắc.
Trong đại sảnh, thực khách không ai không biết này thân phận của nam nhân tuổi trẻ này, hắn là đại phú đứng đầu của Giang Nam họ nhà Ngải Cẩn, tên là Ngải Thần.
“Ngải thiếu gia, đây là tiểu nữ, tên là Ngân Đóa.” Ngồi ở bên cạnh nam nhân là chưởng quầy Quan Hướng Giang của “Bạch Phàm lâu”.
Mới vừa rồi Ngải thiếu gia nhìn nấp sau màn che nhìn lén Ngân Đóa của hắn, bỗng nhiên lại nói muốn nàng tới gặp hắn, Quan Hướng Giang trong lòng lo sợ bất an, không biết Ngải Thần muốn làm gì?
Quan Ngân Đóa đoan chính ngồi thẳng, nàng chưa bao giờ ngối trước mắt nhiều người như bây giờ. Từ năm mười tuổi, nàng đã bị cha cấm bước vào đại sảnh “Bạch Phàm lâu”, nguyên nhân chính là vì cha cho rằng nàng đẹp, không nghĩ dẫn tới phiền toái không cần thiết, cho nên mới giấu nàng đi.
Mà giờ phút này, phụ thân lại đưa nàng đến phòng lớn, bảo nàng ngồi trước mặt vị Ngải thiếu gia này, đúng là bởi vì Ngải thiếu gia phân phó, cha không thể không theo, mà nguyên nhân cha không dám không theo, là vì sản nghiệp “Bạch Phàm lâu” thuộc về Ngải gia.
Ngải gia nhị thiếu gia tên Ngải Thần, Quan Ngân Đóa đương nhiên là biết, nhưng là nàng không biết Ngải thiếu gia vì sao muốn gọi nàng ra? Gọi nàng ra một câu cũng không nói, chỉ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lóe sáng như muốn xuyên vào hồn nàng.
Kỳ quái là, của hắn chăm chú nhìn cũng không mang một tia cảm tình, cũng không có nam nhân đối nữ nhân cái loại này dục niệm, đổ như là một loại phát giác đến tân kỳ bảo vật lợi hại ánh mắt. Của hắn tầm mắt cẩn thận xem của nàng khuôn mặt, nhìn không chuyển mắt chăm chú nhìn coi, một số gần như soi mói trình độ.
Quan Ngân Đóa âm thầm cắn chặt răng, trong lòng tràn ngập không được tự nhiên. Nàng chưa từng có cảm giác quẫn bách như vậy, lại càng chưa từng bị người ta nhìn như vậy. Làm nàng tức giận là, cha hoàn toàn không dám ngăn cản Ngải Thần!
Bình thường nếu có nam nhân nào dám nhìn nàng như vậy, cha đã sớm nổi trận lôi đình, nói không chừng một bạt tai cũng tới, nhưng là hiện tại lại tùy ý Ngải Thần dùng ánh mắt càn rỡ nhìn nàng trống trơn.
Ngải Thần thấy Quan Ngân Đóa, thời gian giống như tạm dừng lại, trên đường cái âm thanh ồn ào náo động tựa hồ nháy mắt như rất xa. Hắn thấy, dung nhan không tỳ vết, da thịt sáng bóng, sang rực trong bong tối. Nàng không phải là nữ tử tuyệt sắc, nhưng nàng như từ viên ngọc lóe ra sắc đẹp động lòng người mà hắn chưa bao giờ gặp qua, hơn nữa, trong lúc vô tình nhớ lại ký ức ấm áp khi còn nhỏ, nữ tử như vậy làm cho hắn muốn có được.
“Ngải thiếu gia…… Ngài…… Ngài là……” Quan chưởng quầy ngập ngừng nhu định mở miệng, nhưng lại sợ đắc tội Ngải Thần, cho nên tuy rằng đã mở miệng, lại chậm chạp không dám nói.
Quan Ngân Đóa không hờn giận liếc mắt một cái, Ngải Thần nhìn chằm chằm đã muốn làm cho nàng sắp không thể nhịn được nữa.
“Lau mồ hôi trên mặt đi.” Ngải Thần bỗng nhiên thốt lên lạnh nhạt.
Quan Ngân Đóa kinh ngạc giật mình, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
“Ngân Đóa, mau lau mồ hôi trên mặt đi!” Quan chưởng quầy vội vàng lặp lại lời Ngải Thần.
Quan Ngân Đóa chỉ cảm thấy sự tức giận trào lên đầu! Nam nhân này hơi quá đáng, chẳng những ngạo mạn nhìn nàng, hiện tại ngay cả nói cũng vô lễ đến cực điểm! Nàng làm việc ở phòng bếp một buổi chiều, đương nhiên mô hồi đầy người, nhưng muốn hay không muốn lau mồ hôi, cũng không tới phiên hắn đến can thiệp đi?
Tay Quan chưởng quầy lặng lẽ ở bàn dưới kéo góc áo của nàng, nàng thoáng nhìn thấy trong mắt cha yên lặng khẩn cầu, ánh mắt làm cho nàng nhớ tới sinh ý của “Bạch Phàm lâu” đang xuống dốc không phanh, lại nghĩ tới đại ca đón dâu mất một ngàn lượng bạc còn không biết đến chỗ nào đi kiếm, lại nhớ tới dưới chân nàng là sản nghiệp Ngải gia. Nghĩ đến đây, nàng cố đè lửa giận xuống.
Tuy rằng không biết này Ngải thiếu gia có tật xấu quỷ gì, nhưng ở trước mặt là sự thật, nàng chỉ có thể ẩn nhẫn, ngoan ngoãn nghe lời, nâng tay dùng ống tay áo lau mồ hôi.
“Ngươi không có khăn tay sao?” Ngải Thần nhíu mày.
“Hiện tại không có.” Quan Ngân Đóa không hờn giận trừng lại.
“Về sau tốt nhất nên mang.” Hắn mặt không chút thay đổi nói.
“Dựa vào cái gì ngươi ra lệnh cho ta?” Nàng không thể chịu đựng được hắn khó dễ nàng.
“Bởi vì ta muốn mua cô.” Trong ánh mắt Ngải Thần như ẩn như hiện tia sáng.
Một câu long trời lở đất, khiến Quan Ngân Đóa ngây ngốc ngồi tại chỗ; bên cạnh Quan chưởng quầy đột nhiên thật hít không khí đến muốn xông ra hốc mắt; trong đại sảnh, mấy bàn thực khách linh tinh cũng đều nghe thấy Ngải Thần nói, đều quay đầu kinh ngạc nhìn hắn. Trong nháy mắt, xung quanh im lặng đến âm thanh hô hấp cũng có thể nghe thấy.
“Cô nói giá đi!” Ngải Thần vén tóc, chờ trả lời.
Quan Ngân Đóa không thể tin vào tai mình, hắn muốn nàng ra giá? Nói gì vậy? Nàng không phải hàng hóa, cũng không phải súc vật, có thể nào để người mua bán?!
“Ta là người, ngươi cho ta là cái gì?” Trong lòng nàng có một ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy lên.
“Cô đương nhiên là người, cho nên ta cho cô tự quyết định giá trị con người cô. Nếu cô là đồ cổ, thì phải là người khác thay cô quyết định giá trị.” Hắn chậm rãi nói.
Quan Ngân Đóa giật mình, cái gì giá trị con người với không giá trị con người, nàng chưa từng gặp được chuyện kỳ quái thế này, không rõ hắn đến tột cùng là muốn gì? Hắn cho nàng cảm giác, như nàng là một miếng thịt bò, mặc hắn xứng một cân hai mặc cả, đợi hắn mua về, hắn có thể chưng nấu nàng, kho tàu nàng, tùy tiện xử lý nàng thế nào cũng được, nghĩ đến đây, cả người nàng không rét mà run.
“Ta không có giá cả, ngươi định mua ta cũng phải nhìn xem ta có nguyện ý hay không. Xin ngươi nghe rõ, bây giờ ta trực tiếp cự tuyệt, ta không muốn bán cho ngươi!” Trước mắt nam nhân này tuy rằng nhã nhặn tuấn mỹ, nhưng ai biết trong khung hắn có phải người tà ác đáng sợ hay không? Nói không chừng có khả năng còn có chút gì ám muội cổ quái, có lẽ của hắn phòng là động dâm, có lẽ cũng có có thể là lò luyện ngục! Nàng nghĩ đến đây thì da đầu run lên.
“Thứ ta muốn, chưa có cái gì không chiếm được.” Trên mặt Ngải Thần như kết sương, dường như lạnh như băng.
Lời nói kiêu ngạo mãnh liệt như thế làm cho sắc mặt Quan Ngân Đóa trở nên cứng ngắc tái nhợt, nàng giờ phút này rốt cục hiểu được cha muốn dấu nàng đi. Nàng thực hối hận vì sao vừa rồi lại tránh ở sau màn cửa nhìn lén hắn, vô cớ tự đưa mình bước trên vách núi đen, nhất thời trượt chân sẽ là tan xương nát thịt.
Lúc này, vô số tiếng bàn tán lặng lẽ ở trong đại sảnh dậy lên.
“Ngải thiếu gia mua Quan Ngân Đóa có dụng ý gì? Chẳng lẽ định đưa đi hầu hạ anh ta?”
“Mua tiểu nha đầu hoặc là mua đầu bếp nữ, không cần Ngải thiếu gia phải tự mình cò kè mặc cả đi?”
“Ngải thiếu gia chưa cưới vợ, ý anh ta là muốn kết hôn với Quan Ngân Đóa?”
Những tiếng nói khe khẽ bay khắp nơi, đầu Quan chưởng quầy ong ong nhìn Ngải Thần cả kinh, lo sợ không yên, trợn mắt há hốc mồm, ông cũng không đoán ra Ngải Thần mua Quan Ngân Đóa có dụng ý gì?
Mua tiểu nha đầu hầu hạ hắn, người làm cha như ông cũng không nguyện ý để nữ nhi đi làm nô tỳ cho người ta; mua đi làm Ngải phủ làm đầu bếp nữ, cũng không phải sẽ có tiền đồ, huống chi, trước mắt lại không còn đầu bếp cho “Bạch Phàm lâu”, Ngân Đóa phải ở lại làm đầu bếp; Nhưng là, nếu làm thê tử của Ngải thiếu, thì lại khác.
Nữ nhi nếu có thể gả vào nhà phú hào, chính là chuyện mặt mày được rạng rỡ, đương nhiên ông mừng rỡ!
Vấn đề là, phải xem tâm ý Ngải thiếu gia thế nào mới được.
“Ngải thiếu gia, ngài…… Định mua con tôi, không biết là vì cái gì?” Quan chưởng quầy bất an hỏi, một nỗi hồi hộp chẹt ngang yết hầu.
“Để bày trong phòng.” Hắn đáp lại không chút ướt át bẩn thỉu.
Câu trả lời của Ngải Thần làm cho Quan chưởng quầy cùng Quan Ngân Đóa đồng thời thở ra một ngụm lãnh khí, nhưng cha và con gái diễn giải lại hoàn toàn bất đồng.
“Ý Ngải thiếu gia là…… Là muốn cưới Ngân Đóa sao?” Quan chưởng quầy hưng phấn đến hai tay phát run, nét mặt già nua trướng hồng.
“Cưới?” Ngải Thần sao cũng được cười nhạt. “Muốn nói cưới cũng có thể, tóm lại, tôi muốn có cô ta.”
Quan chưởng quầy vui vẻ sắp không thở nổi, thực khách trong đại sảnh cũng đều buông đũa, chờ xem kịch vui.
“Ta không cần!” Quan Ngân Đóa phản ứng kịch liệt, quả thực giống gặp đại họa.“Mặc kệ mua hay cưới, ta đều không muốn ở cùng loại nam nhân này!”
Ở trong lòng nàng, đã đứt khoát coi hành vì của Ngải thiếu gia là dị thường, tư tưởng cũng không bình thường, huống chi hắn vừa mới nói câu “bày trong phòng”, càng làm nàng thêm kiên định phỏng đoán! Có ai lại dung chữ “Bày” nói với người?!
“Ta đã nói rồi, ta muốn định giá cô, tùy cô ra giá.” Ngải Thần khi đối mặt với vật muốn tới tay, hắn tuyệt đối nhẫn nại.
“Ta cũng có nói qua, ta không có giá! Vật báu vô giá anh nghe qua chưa? Ta chính là vật báu vô giá!” Quan Ngân Đóa bỏ lại câu nói, xoay người muốn đi, không muốn nói thêm với hắn.
“Vật báu vô giá ta có nghe qua, nhưng đến nay vẫn chưa từng thấy.” Ánh mắt Ngải Thần chậm rãi sáng lên, hắn nên khen nàng có cốt khí sao? Bất quá theo thói quen, đối phương càng không ra giá, càng kích khởi dục vọng muốn có của hắn.
“Bây giờ ngươi gặp rồi!” Quan Ngân Đóa ngoái đầu nhìn hắn căm tức.“Đến giờ” chưa từng thấy? Nàng thật không dám tưởng tượng hắn đã mua bao nhiêu cô gái?“Ngải thiếu gia, ngươi có thể đi mua nữ nhân khác﹃ bày trong phòng anh﹄, lấy tài lực của ngươi, muốn mua bao nhiêu nữ nhân đều không là vấn đề.” Nàng nhịn một bụng hỏa, trong lòng đã trực tiếp phán định hắn là nam nhân dâm loạn vô sỉ, ý đồ mua nữ nhân đơn giản là vì muốn nảy sinh thú tính.
“Ngân Đóa……” Quan chưởng quầy khẩn trương đưa mắt ý bảo nàng không nên nói lung tung.
“Ta thích cái gì, đều phải mua được. Ta cho cô ra giá, là tôn trọng cô, bằng không, ta cũng có thể dùng khác phương thức có được cô.” Ngải Thần không uất không giận, không chút hoang mang nói.“Đừng quên,﹃ Bạch Phàm lâu ﹄ là của Ngải gia, ta muốn thu hồi cũng không sao.”
Ngải Thần uy hiếp nhẹ nhàng, nhưng vào tai Quan thị cha và con gái lại giống như sét đánh ngang tai.
“Ngải thiếu gia, ngài đừng nóng giận!” Quan chưởng quầy vội vàng nói.“Ngài vừa ý tiểu nữ, muốn kết hôn lấy nó làm vợ, đó là phúc khí của tiểu nữ, tiểu nữ nói chuyện thẳng thắn, Ngải thiếu gia trăm ngàn đừng so đo……”
“Ta sẽ không so đo.” Ngải Thần con mắt cũng không nhìn ông, một cái chớp mắt cũng không chằm chằm nhìn Quan Ngân Đóa.“Còn cô, muốn ra điều kiện gì, ta cũng đồng ý. Ta không phải thổ phỉ cường đạo, không muốn ép buộc, cũng không muốn ai buồn.”
“Ngân Đóa, ý Ngải thiếu gia…… Con nghĩ như thế nào……” Quan chưởng quầy quay sang, lại lần nữa đưa ánh mắt yên lặng khẩn cầu nàng.
“Ngươi muốn dùng tiền áp người chết sao?” Quan Ngân Đóa giận không thể nhìn thẳng Ngải Thần, tuy rằng nhìn tình huống nhà nàng mà nói, tình nguyện bị tiền đè chết cũng không muốn tiền làm suy sụp.
“Có ai không yêu tiền?” Ngải Thần cười lạnh hỏi lại.
“Đúng vậy, ai cũng yêu tiền.” Nhưng mấu chốt là nàng cũng không định bán mình thành đồ chơi trong phòng nam nhân! “Được, ta ra một cái giá, nhưng nếu giá ta ngươi không trả nổi, vậy xin ngươi buông tha cho ta, cũng buông tha﹃ Bạch Phàm lâu ﹄ của chúng ta.” Nàng phải nghĩ biện pháp đổ tội cho hắn, lại giúp cho chính mình thoát thân.
“Có thể, chỉ cần cô không muốn điều kiện như hái sao trên trời hay ánh trăng, còn lại ta đều có thể.” Ngải Thần hờ hững nhếch khóe miệng.
Quan Ngân Đóa hít vào thật sâu, âm thầm suy tư nên ra giá như thế nào mới có thể làm cho Ngải Thần lùi bước?
Nàng biết Ngải gia phi thường giàu có, nhưng giàu có tới trình độ nào nàng lại không thể nào tưởng tượng. Nhớ rõ khi đại ca muốn thành thân, nhà gái yêu cầu một ngàn lượng bạc trắng sính lễ, cha lúc ấy liền oán giận, nói sinh ý của “Bạch Phàm lâu” một năm cũng kiếm không đến một ngàn lượng bạc, bấm tay tính tính, nàng nếu ra một vạn lượng bạc giới, chẳng khác nào là sinh ý 10 năm của “Bạch Phàm lâu”. Bất quá, có lẽ đối với người bình thường mà nói, một vạn lượng bạc là số lượng kinh người, nhưng đối Ngải gia mà nói, khả năng là không đáng kể, vạn nhất Ngải Thần thật sự đồng ý, nàng chẳng phải là phải khuất phục ở dưới dâm uy của hắn?
Rốt cuộc đối với nhà hào phú như Ngải gia mà nói, số lượng nào mới có thể làm cho hắn cảm thấy không trả nổi?
“Cô còn tính bao lâu?” Ngải Thần nhìn không chuyển mắt vào chân mày cùng thần thái của nàng.
Quan Ngân Đóa phục hồi tinh thần lại.
“Kia, kia……” Nàng do dự, miễn cưỡng vươn ngón trỏ, cắn môi nói: “Một vạn lượng……”
Quan chưởng quầy nhảy dựng lên, nghẹn họng nhìn trân trối Quan Ngân Đóa, không thể tin được nàng cư nhiên ra giá một vạn lượng, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
“Một vạn lượng?” Ngải Thần hơi nháy mắt, giống như đang xác định cái gì. “Cô xác định là 1 vạn lượng bạc trắng?”
Quan Ngân Đóa xem biểu tình thờ ơ của hắn, cảm thấy không ổn, xem ra 1 vạn lượng thật sự không được hắn để vào mắt, nàng vì thế to gan, lớn tiếng nói: “Không, là 1 vạn lượng hoàng kim!”
Quan chưởng quầy nghe vậy, trong giây lát nga ra sau, nửa thân mềm nhũn, mở lớn miệng nhưng không hét thành lời.
Trong đại sảnh cũng dị thường im lặng, các thực khách đều bị kia “một vạn lượng hoàng kim” làm cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Một vạn lượng hoàng kim là con số đủ để hù chết người, tuy rằng không ai gặp qua một vạn lượng hoàng kim khi chồng lên là hình dạng gì, nhưng 1 vạn lượng hoàng kim ước chừng có thể mua cả trăm “Bạch Phàm lâu”, có thể đổi trân châu mã não, ngọc thạch san hô mấy chục hòm thậm chí thượng trăm hòm, có thể cho một nhà Quan Ngân Đóa áo cơm vô lo nghĩ đến mấy đời!
Dưới ánh mắt hang trăm người, phần đông là kinh hãi, Quan Ngân Đóa ngược lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra nàng nói đúng số rồi, 1 vạn lượng hoàng kim là giá trên trời đi? Nàng mặc dù rất có tư sắc, nhưng cũng không phải là mỹ nhân độc nhất vô nhị đại, cho dù Ngải gia đại phú, cũng không chắc xuất ra vạn lượng hoàng kim đến mua nữ tử bình thường như nàng.
“Một vạn lượng hoàng kim, chắc giá?” Ngải Thần thần sắc không gợn sóng.
Quan Ngân Đóa tim đập loạn, nàng không nhìn ra cảm xúc của Ngải Thần, trong lòng thực không yên, chẳng lẽ 1 vạn lượng hoàng kim còn quá ít? Không có khả năng, 1 vạn lượng hoàng kim thật sự đã đủ khoa trương!
“Đúng, chắc giá.” Nàng hít thật sâu, không thể che giấu khẩn trương.
“Ngải thiếu gia, tiểu nữ hay nói giỡn, ha ha…… Làm sao có thể thật sự cùng ngài đòi một vạn lượng hoàng kim a……” Sắc mặt Quan chưởng quầy lúc trắng lúc xanh.
“Đã chắc giá, vậy nói như vậy là định rồi. Một vạn lượng hoàng kim, không được lại tăng giá.” Ngải Thần hơi hơi lộ ra những chiếc răng trắng toát, giống một con rắn đang phun nọc.
Quan Ngân Đóa bị ngữ khí như không của hắn dọa trắng mặt. Hắn là không phải điên ư? Chẳng lẽ thật sự muốn dùng 1 vạn lượng hoàng kim mua nàng?!
Quan chưởng quầy hai chân như nhũn ra, giờ phút này chỉ cảm thấy hai mắt nổ đom đóm, muốn ngất.
“Ta nói là 1 vạn lượng hoàng kim nha!” Quan Ngân Đóa cố kìm nội tâm kinh hoảng cùng sợ hãi, nói lớn.
“Tôi nghe thấy, 1 vạn lượng hoàng kim.” Ngải Thần chậm rãi đứng dậy, trong mắt biểu lộ sự ngạo mạn như là vĩnh hằng không thay đổi. “Trong ba ngày nội tôi sẽ chuẩn bị, cũng thỉnh Quan Ngân Đóa cô nương ba ngày sau thực hiện ước định.” Hắn xoay người, đạm mạc đi ra ngoài đi ra ngoài.
Đến lúc này, Quan chưởng quầy rốt cục thừa nhận không kìm nổi kích thích mãnh liệt, hoàn toàn ngất.
Quan Ngân Đóa tứ chi lạnh lẽo, thất thần sững sờ ở đương trường.
Làm sao có thể! Trả 1 vạn lượng hoàng kim mua một nữ nhân?! Hắn nhất định có bệnh, hắn nhất định không bình thường!
Trời ạ, nàng chẳng lẽ phải gả cho loại nam nhân không bình thường này?
Tại sao có thể như vậy?
Trước mắt như có đầy sao, giật mình, nàng dường như thấy Ngải Thần nhe răng cười với nàng.
Chuyện này là sao?
Tay nàng hơi hơi phát run, giữa trán và trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, thoáng nhìn, trên bàn Ngải Thần còn thừa nửa khối thịt bò ngũ vị hương thêm vừng và bánh nướng, suy nghĩ từng chút thấm vào óc nàng.
Miếng thịt bò mỏng manh, là khởi đầu cho mọi chuyện……
/29
|