Edit: Kẹo me
Phù Dung trấn, là thị trấn phồn hoa, mà đường Vân Nghê, là con đường rực rỡ nhất trên Phù Dung trấn.
Cửa hàng thương phụ (thông thương với nước ngoài) nằm trên ngã tư đường Vân Nghê dùng đá xanh xây thành, hai sườn phủ kín đá cuội, trời mưa thì ngã tư đường sẽ không lầy lội đầy đất, ngày nắng ngựa xe đi qua cũng không cuộn từng đợt bụi, con phố rộng sạch sẽ, thẳng tắp trên Phù Dung trấn.
Bốn gã tùy tùng ủng một chiếc xe ngựa, chậm rãi đi vào đường Vân Nghê.
Bánh xe chuyển động, vó ngựa cán trên đường phát ra tiếng vang đều đặn, âm thanh quen thuộc này cùng ồn ào náo động trên đường làm Ngải Thần tỉnh lại bên trong xe ngựa.
Ngải Thần nhẹ nhàng đẩy rèm cửa sổ, tiếng xe ngựa, rao hàng, hát hò cùng vang trong không khí, mùi bánh rán cùng mì lập tức đập vào mặt hắn, như lốc xoáy bao phủ.
Không khí cùng hương vị quen thuộc, cho hắn biết mình đã về nhà, nhưng hắn cũng không có về nhà trong hưng phấn cùng vui sướng. Rời nhà hơn một tháng, hắn cái gì cũng không nhớ, thầm nghĩ nhớ một cái hương vị, thì phải là tương vừng bánh nướng kẹp thịt bò ngũ vị hương của “Bạch Phàm lâu”. Mặc kệ đi xa quê thế nào, ngày dài bao nhiêu, tương vừng bánh nướng là nỗi nhớ quê duy nhất của hắn.
“Mạnh Kiệt, ta đói bụng.” Ngải Thần thản nhiên phân phó.
“Đã biết, thiếu gia.” Theo sát ở xe ngựa giữ, người hầu Mạnh Kiệt lập tức hô với xa phu: “Lí Quý, đợi lát nữa dừng lại trước ﹃ Bạch Phàm lâu ﹄.”
“Dạ!” Xa phu Lí Quý ứng thanh.
Mỗi một lần Ngải Thần từ bên ngoài trở lại Phù Dung trấn, việc đầu chính là ăn tương vừng bánh nướng kẹp thịt bò ngũ vị hương của “Bạch Phàm lâu”, thân là Ngải Thần bên người người hầu, đương nhiên biết rõ chủ tử thói quen, cho nên không cần Ngải Thần nhiều lời, Lí Quý chiếu theo lệ thường, dừng xe ngựa trước ﹃ Bạch Phàm lâu ﹄.
Mạnh Kiệt lên lầu ba “Bạch Phàm lâu”, một bước đến đại sảnh, Mạnh Kiệt phát giác không khí kỳ lạ.
“Bạch Phàm lâu” tuy nói ngày thường sinh ý thập phần thịnh vượng, nhưng giống hôm nay kín người hết chỗ, tiếng la hét ầm ĩ thanh không dứt bên tai, cảnh tượng hỗn loạn thì Mạnh Kiệt chưa từng gặp qua.
“Ta gọi cá hấp tía tô chừng nào mới tới? Đợi lát nữa trời đã tối!” Một bàn, khách chờ không kiên nhẫn lấy đũa gõ mặt bàn.
“Khách quan chờ một chút, đợi chút sẽ tới!” Tiểu nhị đầu đầy mồ hôi, tay thoăn thoắt đưa đồ ăn lên bàn.
“Uy, tiểu nhị,﹃ Bạch Phàm lâu ﹄các ngươi nấu món thịt Phù Dung thế nào lại thay đổi vị? Trước không phải mùi lạ này nha!” Một người khác la lên.
“Ai…… Ai! Tiểu nhị, ngươi lại đây xem, bánh trẻo này hầm còn chưa nhừ! Muốn hại ta đau bụng đi ngoài chết a?” Tiểu nhị còn không kịp đáp lời, khách nhân một bàn bỗng nhiên phun ra bánh trẻo, thở phì phì gọi hắn.
“Thật sự thực xin lỗi thật sự, tiểu nhân lập tức đưa một mâm khác đến!” Tiểu nhị mặt hoảng loạn nói vội vàng cầm bánh trẻo định mang đi.
“Bổn đại gia ăn bữa cơm đã muốn ăn đủ, ngươi muốn ta bao lâu? Đại gia ta không ăn!” Người khách kia tức giận đến giận sôi lên, ném đũa đứng dậy bước đi.
“Khách quan, ngài còn chưa trẻ tiền……”
“Trả tiền?!” Người nọ tức giận rít gào. “Đại gia ăn phải bánh trẻo loại đó, không tìm chưởng quầy các ngươi tính toán sổ sách làđã khách khí, còn dám bảo ta tính tiền?”
Tiểu nhị vẻ mặt khóc không ra nước mắt.“Nhưng…… Nhưng…… Ngài đã ăn năm món nha……”
“Ăn năm món thì làm sao?” Người nọ mắt bốc lửa. “﹃ Bạch Phàm lâu ﹄ các ngươi cho khách nhân ăn bánh trẻo sống, danh tiếng ﹃ Bạch Phàm lâu ﹄cũng chỉ giá trị bằng tiền 5 món đồ ăn? Được, muốn ta trả tiền cũng được, chờ đại gia ta đi ra ngoài, không cần phải đến ngày mai sáng sớm,﹃ Bạch Phàm lâu ﹄các ngươi cho khách nhân ăn bánh trẻo sống, hại khách nhân trả tiền mua thuốc vì đại tiện lập tức mọi người ở Phù Dung trấn huyên đều biết!”
“Đừng, đừng! Vị đại gia này, xin thương xót, trăm ngàn lần đừng làm như vậy, tiểu nhân không thu tiền ngài……” Tiểu nhị nghe lời đe doạ, sợ tới mức không dám cản, trơ mắt nhìn người nọ nổi giận đùng đùng đi ra.
Dựa vào cửa sổ, vài người khách quen của “Bạch Phàm lâu”, thấy tình cảnh, nói nhỏ.
“Tiểu nhị, đầu bếp Bạch Hạc hôm nay có chuyện gì xảy ra? Đồ ăn không có hương vị Bạch Hạc, đưa chậm như rùa, không biết thành bộ dáng gì nữa!” Lưu tam gia ở phố đối diện bán đồ gốm lắc đầu nói.
“Lưu tam gia không biết rồi.” Tiểu nhị thở dài cười khổ.“ đầu bếp Bạch Hạc ﹃ Bạch Phàm lâu ﹄ đã muốn xin nghỉ về quê, ở đây còn chưa loạn, loạn nhất là ở phòng đầu bếp nha!”
“Cái gì?! Đầu bếp Bạch Hạc hồi hương?”
Chúng khách nghe xong tiểu nhị, cùng kêu lên, tiếp theo liền bắt đầu nghị luận.
“Nguyên lai đồ ăn không phải Bạch Hạc làm, khó trách vị khác!”
“Đầu bếp mới là ai vậy? tài nghệ kém nhiều lắm!”
“Sớm biết không phải đầu bếp ban đầu Bạch Hạc làm đồ ăn sẽ không vào ăn, đồ ăn khó ăn như vậy, Quan chưởng quầy cũng dám dùng chiêu bài giả mạo là đồ ăn Bạch Hạc lừa khách hàng, thật sự quá đáng!”
“Nếu không phải đầu bếp Bạch Hạc, kia chờ ở đây làm gì? Đi cho rồi!”
Khách hàng đều đứng dậy, căm giận đi ra ngoài.
“Các vị khách quan…… Lão gia…… Xin, xin dừng bước……” Nhìn khách lục tục đi ra ngoài, tiểu nhị gấp đến độ đầy mặt và đầu cổ đầy mồ hôi, nhưng bất luận hắn giữ thế nào, vẫn là không có người để ý tới hắn.
Đại bộ phận khách nhân trả tiền mà đi ngay, chỉ có số ít khách nhân có ý tứ thanh toán, nguyên bản khách ngồi đầy đại sảnh, cuối cùng chỉ còn lại vài người khách quen.
“Tiểu nhị, Quan chưởng quầy của các ngươi đâu? Đều loạn thành cái dạng này, thế nào cũng không đi ra ổn định?” Lưu tam gia hỏi.
“Tam gia, không dối gạt ngài, hôm nay đầu bếp là Quan chưởng quầy nha, ông ấy đang ở trong phòng đầu bếp làm việc!” Tiểu nhị quay đầu, thấy Mạnh Kiệt, nhận ra hắn là người hầu của Ngải gia thiếu gia, vội vàng đưa khuôn mặt tươi cười tiếp đón.“Thật sự là ngại ngùng, chậm trễ, khách quan mời qua bên này ngồi.”
“Không ngồi, cho ta hai cái bánh tương vừng bánh nướng kẹp thịt bò ngũ vị hương, ta muốn mang đi.” Mạnh Kiệt nhìn đống chén hỗn độn trong đại sảnh, trong lòng thầm nghĩ, đầu bếp nếu đã không phải người của Bạch Hạc, vậy tương vừng bánh nướng kẹp thịt bò ngũ vị hương còn có thể còn nguyên hương vị sao?
“Vâng, lập tức có, lập tức có!” Tiểu nhị xoay người, vội vàng vào phòng bếp.
Phù Dung trấn, là thị trấn phồn hoa, mà đường Vân Nghê, là con đường rực rỡ nhất trên Phù Dung trấn.
Cửa hàng thương phụ (thông thương với nước ngoài) nằm trên ngã tư đường Vân Nghê dùng đá xanh xây thành, hai sườn phủ kín đá cuội, trời mưa thì ngã tư đường sẽ không lầy lội đầy đất, ngày nắng ngựa xe đi qua cũng không cuộn từng đợt bụi, con phố rộng sạch sẽ, thẳng tắp trên Phù Dung trấn.
Bốn gã tùy tùng ủng một chiếc xe ngựa, chậm rãi đi vào đường Vân Nghê.
Bánh xe chuyển động, vó ngựa cán trên đường phát ra tiếng vang đều đặn, âm thanh quen thuộc này cùng ồn ào náo động trên đường làm Ngải Thần tỉnh lại bên trong xe ngựa.
Ngải Thần nhẹ nhàng đẩy rèm cửa sổ, tiếng xe ngựa, rao hàng, hát hò cùng vang trong không khí, mùi bánh rán cùng mì lập tức đập vào mặt hắn, như lốc xoáy bao phủ.
Không khí cùng hương vị quen thuộc, cho hắn biết mình đã về nhà, nhưng hắn cũng không có về nhà trong hưng phấn cùng vui sướng. Rời nhà hơn một tháng, hắn cái gì cũng không nhớ, thầm nghĩ nhớ một cái hương vị, thì phải là tương vừng bánh nướng kẹp thịt bò ngũ vị hương của “Bạch Phàm lâu”. Mặc kệ đi xa quê thế nào, ngày dài bao nhiêu, tương vừng bánh nướng là nỗi nhớ quê duy nhất của hắn.
“Mạnh Kiệt, ta đói bụng.” Ngải Thần thản nhiên phân phó.
“Đã biết, thiếu gia.” Theo sát ở xe ngựa giữ, người hầu Mạnh Kiệt lập tức hô với xa phu: “Lí Quý, đợi lát nữa dừng lại trước ﹃ Bạch Phàm lâu ﹄.”
“Dạ!” Xa phu Lí Quý ứng thanh.
Mỗi một lần Ngải Thần từ bên ngoài trở lại Phù Dung trấn, việc đầu chính là ăn tương vừng bánh nướng kẹp thịt bò ngũ vị hương của “Bạch Phàm lâu”, thân là Ngải Thần bên người người hầu, đương nhiên biết rõ chủ tử thói quen, cho nên không cần Ngải Thần nhiều lời, Lí Quý chiếu theo lệ thường, dừng xe ngựa trước ﹃ Bạch Phàm lâu ﹄.
Mạnh Kiệt lên lầu ba “Bạch Phàm lâu”, một bước đến đại sảnh, Mạnh Kiệt phát giác không khí kỳ lạ.
“Bạch Phàm lâu” tuy nói ngày thường sinh ý thập phần thịnh vượng, nhưng giống hôm nay kín người hết chỗ, tiếng la hét ầm ĩ thanh không dứt bên tai, cảnh tượng hỗn loạn thì Mạnh Kiệt chưa từng gặp qua.
“Ta gọi cá hấp tía tô chừng nào mới tới? Đợi lát nữa trời đã tối!” Một bàn, khách chờ không kiên nhẫn lấy đũa gõ mặt bàn.
“Khách quan chờ một chút, đợi chút sẽ tới!” Tiểu nhị đầu đầy mồ hôi, tay thoăn thoắt đưa đồ ăn lên bàn.
“Uy, tiểu nhị,﹃ Bạch Phàm lâu ﹄các ngươi nấu món thịt Phù Dung thế nào lại thay đổi vị? Trước không phải mùi lạ này nha!” Một người khác la lên.
“Ai…… Ai! Tiểu nhị, ngươi lại đây xem, bánh trẻo này hầm còn chưa nhừ! Muốn hại ta đau bụng đi ngoài chết a?” Tiểu nhị còn không kịp đáp lời, khách nhân một bàn bỗng nhiên phun ra bánh trẻo, thở phì phì gọi hắn.
“Thật sự thực xin lỗi thật sự, tiểu nhân lập tức đưa một mâm khác đến!” Tiểu nhị mặt hoảng loạn nói vội vàng cầm bánh trẻo định mang đi.
“Bổn đại gia ăn bữa cơm đã muốn ăn đủ, ngươi muốn ta bao lâu? Đại gia ta không ăn!” Người khách kia tức giận đến giận sôi lên, ném đũa đứng dậy bước đi.
“Khách quan, ngài còn chưa trẻ tiền……”
“Trả tiền?!” Người nọ tức giận rít gào. “Đại gia ăn phải bánh trẻo loại đó, không tìm chưởng quầy các ngươi tính toán sổ sách làđã khách khí, còn dám bảo ta tính tiền?”
Tiểu nhị vẻ mặt khóc không ra nước mắt.“Nhưng…… Nhưng…… Ngài đã ăn năm món nha……”
“Ăn năm món thì làm sao?” Người nọ mắt bốc lửa. “﹃ Bạch Phàm lâu ﹄ các ngươi cho khách nhân ăn bánh trẻo sống, danh tiếng ﹃ Bạch Phàm lâu ﹄cũng chỉ giá trị bằng tiền 5 món đồ ăn? Được, muốn ta trả tiền cũng được, chờ đại gia ta đi ra ngoài, không cần phải đến ngày mai sáng sớm,﹃ Bạch Phàm lâu ﹄các ngươi cho khách nhân ăn bánh trẻo sống, hại khách nhân trả tiền mua thuốc vì đại tiện lập tức mọi người ở Phù Dung trấn huyên đều biết!”
“Đừng, đừng! Vị đại gia này, xin thương xót, trăm ngàn lần đừng làm như vậy, tiểu nhân không thu tiền ngài……” Tiểu nhị nghe lời đe doạ, sợ tới mức không dám cản, trơ mắt nhìn người nọ nổi giận đùng đùng đi ra.
Dựa vào cửa sổ, vài người khách quen của “Bạch Phàm lâu”, thấy tình cảnh, nói nhỏ.
“Tiểu nhị, đầu bếp Bạch Hạc hôm nay có chuyện gì xảy ra? Đồ ăn không có hương vị Bạch Hạc, đưa chậm như rùa, không biết thành bộ dáng gì nữa!” Lưu tam gia ở phố đối diện bán đồ gốm lắc đầu nói.
“Lưu tam gia không biết rồi.” Tiểu nhị thở dài cười khổ.“ đầu bếp Bạch Hạc ﹃ Bạch Phàm lâu ﹄ đã muốn xin nghỉ về quê, ở đây còn chưa loạn, loạn nhất là ở phòng đầu bếp nha!”
“Cái gì?! Đầu bếp Bạch Hạc hồi hương?”
Chúng khách nghe xong tiểu nhị, cùng kêu lên, tiếp theo liền bắt đầu nghị luận.
“Nguyên lai đồ ăn không phải Bạch Hạc làm, khó trách vị khác!”
“Đầu bếp mới là ai vậy? tài nghệ kém nhiều lắm!”
“Sớm biết không phải đầu bếp ban đầu Bạch Hạc làm đồ ăn sẽ không vào ăn, đồ ăn khó ăn như vậy, Quan chưởng quầy cũng dám dùng chiêu bài giả mạo là đồ ăn Bạch Hạc lừa khách hàng, thật sự quá đáng!”
“Nếu không phải đầu bếp Bạch Hạc, kia chờ ở đây làm gì? Đi cho rồi!”
Khách hàng đều đứng dậy, căm giận đi ra ngoài.
“Các vị khách quan…… Lão gia…… Xin, xin dừng bước……” Nhìn khách lục tục đi ra ngoài, tiểu nhị gấp đến độ đầy mặt và đầu cổ đầy mồ hôi, nhưng bất luận hắn giữ thế nào, vẫn là không có người để ý tới hắn.
Đại bộ phận khách nhân trả tiền mà đi ngay, chỉ có số ít khách nhân có ý tứ thanh toán, nguyên bản khách ngồi đầy đại sảnh, cuối cùng chỉ còn lại vài người khách quen.
“Tiểu nhị, Quan chưởng quầy của các ngươi đâu? Đều loạn thành cái dạng này, thế nào cũng không đi ra ổn định?” Lưu tam gia hỏi.
“Tam gia, không dối gạt ngài, hôm nay đầu bếp là Quan chưởng quầy nha, ông ấy đang ở trong phòng đầu bếp làm việc!” Tiểu nhị quay đầu, thấy Mạnh Kiệt, nhận ra hắn là người hầu của Ngải gia thiếu gia, vội vàng đưa khuôn mặt tươi cười tiếp đón.“Thật sự là ngại ngùng, chậm trễ, khách quan mời qua bên này ngồi.”
“Không ngồi, cho ta hai cái bánh tương vừng bánh nướng kẹp thịt bò ngũ vị hương, ta muốn mang đi.” Mạnh Kiệt nhìn đống chén hỗn độn trong đại sảnh, trong lòng thầm nghĩ, đầu bếp nếu đã không phải người của Bạch Hạc, vậy tương vừng bánh nướng kẹp thịt bò ngũ vị hương còn có thể còn nguyên hương vị sao?
“Vâng, lập tức có, lập tức có!” Tiểu nhị xoay người, vội vàng vào phòng bếp.
/29
|