Edit: Kẹo me
“Có người thành thân như thế này sao?” Đại tỉ Ngải Lịch bĩu môi cười lạnh. “Còn không có bái đường đã mang về nhà, ngươi hoàn toàn không coi Đại nãi nãi ra gì!”
“Trưởng bối còn chưa đáp ứng, ngươi đã ném ra ngoài vạn lượng hoàng kim,tiền bạc Ngải gia chúng ta sao lúc này trở nên rẻ mạt như vậy?” Nhị tỉ Ngải du tức giận nói.
“Trách không được tỉ phu của tỷ nói, Ngải gia chúng ta sẽ bại trong tay gia tử!” thanh âm bén nhọn của Tam tỉ Ngải Khiết có thể cắt nát vải. “Nhìn ngươi tự tung tự tác, giống như Ngải gia không liên quan gì đến ngươi, lời nói trưởng bối ngươi cũng không cho vào tai!”
“Chuyện Ngải gia hình như không quan hệ với người ngoài đi?” Ngải Thần lạnh lùng giương khóe môi.
Bốn tỷ muội bỗng dưng cứng đờ, lập tức giống bị bò cạp chích một cái, hổn hển đứng lên.
“Ngươi nói lời này là ý gì?”
“Là nói chúng ta là người ngoài?”
“Tỷ tỷ đều đã xuất giá, đương nhiên là người ngoài.” Ngải Thần tuy là hé ra khuôn mặt tươi cười lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại không hề cười.
“Ngươi lại còn nói ra lời này! Chúng ta tuy rằng đã xuất giá, nhưng đều còn họ Ngải!” Bốn tỷ muội tức đỏ hai mắt.
“Họ Ngải lại như thế nào? Phù Dung trấn người họ Ngải còn thiếu sao? Cùng Ngải gia chúng ta có quan hệ thân thích sơ sơ cũng có mấy trăm hộ, chẳng lẽ ai họ Ngải, có hơi chút quan hệ thân thích, là đều có thể đến quản chuyện thừa nhà ta?” Ngải Thần lạnh lùng sau khi nói xong, không hề để ý tới mấy người đã muốn tức giận đến đấm ngực dậm chân, giữ chặt tay Quan Ngân Đóa liền xoay người rời đi.
Quan Ngân Đóa vốn đã sắp bị này bốn nữ nhân mỏ nhọn lợi nha làm cho không thể nhịn được nữa, không bảo đảm khi nào thì sẽ phát cuồng, không nghĩ tới Ngải Thần lại bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, kéo nàng tránh ra.
Qua một cầu đá, nàng còn mơ hồ nghe thấy kia tiếng bốn tỷ muội tức giận mắng từ xa xa truyền đến, ồn ào muốn đi đến Đại nãi nãi cáo trạng, còn nói yêu cầu cha làm chủ cho bọn họ cái gì.
“Tỷ tỷ của ngươi nói chuyện sao hung dữ như vậy? Một đám chạy đến chỗ ngươi thay nhau thả pháo, nếu là ca ta tuyệt đối không dùng thái độ như vậy nói chuyện với ta.” Quan Ngân Đóa vẫn ở giữa sự kinh ngạc, khó có thể hoàn hồn, không nhận ra tay Ngải Thần cầm tay nàng bỗng căng thẳng.
“Về sau nhìn thấy bọn họ có thể trốn thì trốn, đừng để ý đến. Nhớ kỹ lời ta nói, không nói chuyện với ngươi thì ngươi không cần nói lung tung.” Ngải Thần buông ra tay nàng, tự đi về phía trước.
Lại nữa, thấy người mà không nói lời nào làm sao có thể? Quan Ngân Đóa bỗng nhiên sửng sốt, thẳng đến lúc Ngải Thần buông tay ra, nàng mới ý thức được mình đã bị hắn nắm đi được một đoạn đường.
Hắn không phải nói không cho phép tùy tiện chạm vào hắn sao?
Quan Ngân Đóa khép mắt vỗ cổ tay bị hắn nắm chặt, không biết như thế nào, có cảm giác nhẹ nhàng lại hơi khẩn trương. Nàng cảm thấy mình thật buồn cười, hắn đã buông tay, nàng còn khẩn trương cái gì?
Yên lặng theo ở phía sau Ngải Thần, đi qua bên cạnh ao liễu rủ, đi qua cầu gỗ, xa xa thấy một mảnh vườn đầy hoa quả, thoạt nhìn ẩn mật u tĩnh, nàng đoán rằng, nơi này nhất định chính là phòng ở của Ngải Thần.
Quả nhiên, Ngải Thần đi thẳng vào sân, đẩy cửa ra, bước vào.
Quan Ngân Đóa yên lặng theo đuôi mà vào, một bước vào cửa, liền thấy bên trong hé ra giường gỗ to lớn, hoa văn tinh xảo phức tạp.
Đây là phòng của hắn? Nàng và hắn ở cùng phòng sao?
“Có người thành thân như thế này sao?” Đại tỉ Ngải Lịch bĩu môi cười lạnh. “Còn không có bái đường đã mang về nhà, ngươi hoàn toàn không coi Đại nãi nãi ra gì!”
“Trưởng bối còn chưa đáp ứng, ngươi đã ném ra ngoài vạn lượng hoàng kim,tiền bạc Ngải gia chúng ta sao lúc này trở nên rẻ mạt như vậy?” Nhị tỉ Ngải du tức giận nói.
“Trách không được tỉ phu của tỷ nói, Ngải gia chúng ta sẽ bại trong tay gia tử!” thanh âm bén nhọn của Tam tỉ Ngải Khiết có thể cắt nát vải. “Nhìn ngươi tự tung tự tác, giống như Ngải gia không liên quan gì đến ngươi, lời nói trưởng bối ngươi cũng không cho vào tai!”
“Chuyện Ngải gia hình như không quan hệ với người ngoài đi?” Ngải Thần lạnh lùng giương khóe môi.
Bốn tỷ muội bỗng dưng cứng đờ, lập tức giống bị bò cạp chích một cái, hổn hển đứng lên.
“Ngươi nói lời này là ý gì?”
“Là nói chúng ta là người ngoài?”
“Tỷ tỷ đều đã xuất giá, đương nhiên là người ngoài.” Ngải Thần tuy là hé ra khuôn mặt tươi cười lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại không hề cười.
“Ngươi lại còn nói ra lời này! Chúng ta tuy rằng đã xuất giá, nhưng đều còn họ Ngải!” Bốn tỷ muội tức đỏ hai mắt.
“Họ Ngải lại như thế nào? Phù Dung trấn người họ Ngải còn thiếu sao? Cùng Ngải gia chúng ta có quan hệ thân thích sơ sơ cũng có mấy trăm hộ, chẳng lẽ ai họ Ngải, có hơi chút quan hệ thân thích, là đều có thể đến quản chuyện thừa nhà ta?” Ngải Thần lạnh lùng sau khi nói xong, không hề để ý tới mấy người đã muốn tức giận đến đấm ngực dậm chân, giữ chặt tay Quan Ngân Đóa liền xoay người rời đi.
Quan Ngân Đóa vốn đã sắp bị này bốn nữ nhân mỏ nhọn lợi nha làm cho không thể nhịn được nữa, không bảo đảm khi nào thì sẽ phát cuồng, không nghĩ tới Ngải Thần lại bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, kéo nàng tránh ra.
Qua một cầu đá, nàng còn mơ hồ nghe thấy kia tiếng bốn tỷ muội tức giận mắng từ xa xa truyền đến, ồn ào muốn đi đến Đại nãi nãi cáo trạng, còn nói yêu cầu cha làm chủ cho bọn họ cái gì.
“Tỷ tỷ của ngươi nói chuyện sao hung dữ như vậy? Một đám chạy đến chỗ ngươi thay nhau thả pháo, nếu là ca ta tuyệt đối không dùng thái độ như vậy nói chuyện với ta.” Quan Ngân Đóa vẫn ở giữa sự kinh ngạc, khó có thể hoàn hồn, không nhận ra tay Ngải Thần cầm tay nàng bỗng căng thẳng.
“Về sau nhìn thấy bọn họ có thể trốn thì trốn, đừng để ý đến. Nhớ kỹ lời ta nói, không nói chuyện với ngươi thì ngươi không cần nói lung tung.” Ngải Thần buông ra tay nàng, tự đi về phía trước.
Lại nữa, thấy người mà không nói lời nào làm sao có thể? Quan Ngân Đóa bỗng nhiên sửng sốt, thẳng đến lúc Ngải Thần buông tay ra, nàng mới ý thức được mình đã bị hắn nắm đi được một đoạn đường.
Hắn không phải nói không cho phép tùy tiện chạm vào hắn sao?
Quan Ngân Đóa khép mắt vỗ cổ tay bị hắn nắm chặt, không biết như thế nào, có cảm giác nhẹ nhàng lại hơi khẩn trương. Nàng cảm thấy mình thật buồn cười, hắn đã buông tay, nàng còn khẩn trương cái gì?
Yên lặng theo ở phía sau Ngải Thần, đi qua bên cạnh ao liễu rủ, đi qua cầu gỗ, xa xa thấy một mảnh vườn đầy hoa quả, thoạt nhìn ẩn mật u tĩnh, nàng đoán rằng, nơi này nhất định chính là phòng ở của Ngải Thần.
Quả nhiên, Ngải Thần đi thẳng vào sân, đẩy cửa ra, bước vào.
Quan Ngân Đóa yên lặng theo đuôi mà vào, một bước vào cửa, liền thấy bên trong hé ra giường gỗ to lớn, hoa văn tinh xảo phức tạp.
Đây là phòng của hắn? Nàng và hắn ở cùng phòng sao?
/29
|