Edit: Kẹo me
Trước khi rời nhà một đêm, cha đã gọi Trương đại thẩm nhà đối diện về giúp nàng, nói cho nàng đêm động phòng hoa chúc nên hầu hạ trượng phu như thế nào, cùng với vợ chồng da thịt chi thân là chuyện gì xảy ra. Nàng nghe mê man, thẳng đến giờ phút này thấy giường lớn, mới bắt đầu cảm giác được bất an mãnh liệt cùng khẩn trương.
Ngải Thần ngoái đầu nhìn lại, thấy nàng ngây ngốc đứng, hai tròng mắt không biết làm sao cứ nhìn giường của hắn.
“Phòng của ngươi ở trong này.” Hắn đạm mạc cười, xoay người vòng quá một bình phong thật lớn.
Quan Ngân Đóa giật mình, thật cẩn thận vòng qua bình phong, ánh vào trong mắt là một căn phòng gỗ lớn.
“Về sau tắm rửa thay quần áo đều ở trong này.” Ngải Thần chỉ vào tủ bằng gỗ lim bên tường khắc những hoa văn tinh tế có, nhìn nàng nói. “Đây là nơi ngươi để quần áo.”
Quan Ngân Đóa phát hiện ở góc tủ gỗ lim có một bàn trang điểm mới tinh, cảm giác như là vì nàng mà mua thêm, nàng bỗng nhiên có loại cảm động khó hiểu.
Bất quá Ngải Thần cũng không nói thêm cái gì, lại đi, xuyên qua một phòng khách nhỏ, đi vào tận cùng bên trong.
Quan Ngân Đóa đi theo vào, trước mắt bỗng nhiên u ám. Nàng nháy mắt mấy cái, mới thấy rõ ràng gian phòng rộng mở, ba mặt tường trong phòng sắp hàng chỉnh tề những giá gỗ, bên trên bày những món đồ cổ rực rỡ muôn màu hiếm quý, ánh sang trong phòng đến từ cửa sổ ở nóc nhà, mà một mặt tường khác hé ra một cái giường gỗ tử đàn, khung giường khắc mây, hoa, sườn giường như có mây ụa mỏng làm rèm, xung quanh còn treo một chiếc túi nhỏ xinh đẹp.
Nhìn chiếc giường, nàng mê hoặc ngây dại.
“Ngươi ngủ ở nơi này.” Ngải Thần ngồi xuống cạnh một cái bàn tròn chính giữa phòng, lạnh nhạt nói.
“Ta ngủ ở nơi này?” Quan Ngân Đóa thở ra một hơi. “Gian phòng cũng không giống phòng ngủ, có vẻ như là khố phòng (nhà kho)!”
“Đây là nhà kho của ta, ngươi trong mắt ta là thứ đồ trân quý nhất phải cất chứa.” Hắn nâng mày, khẽ cười nhìn nàng giật mình.
Quan Ngân Đóa rùng mình một cái, tầm mắt chậm rãi nhìn lên các kệ gỗ bày các món đồ chạm ngọc, đồ sứ, sau đó, nàng bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngươi thật sự…… Mua ta mang đến khố phòng của ngươi!” Nàng vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Ngải Thần híp mắt, ánh mắt chuyên chú ở mặt nàng khẽ chuyển, sự thâm thúy khiến nàng ẩn ẩn sợ run.
“Tuy rằng ngươi ở trong này có giá trị cao nhất, nhưng ta hy vọng ngươi ở nơi này phải cẩn thận, không nên đụng hỏng những thứ ta cất chứa.”
Nàng giật mình ngạc nhìn đôi mắt thâm u của hắn, ngoài ý muốn thấy khóe môi hắn chậm rãi giơ lên thành một nụ cười.
Bộ dáng hắn cười rộ lên mê người như vậy, nhưng cũng thần bí khiến người không hiểu rõ.
“Nguyên lai…… Ngươi căn bản không phải muốn lấy ta làm vợ.” Nàng rũ mắt, mờ mịt nhìn mặt hắn.
“Mua ngươi, cưới ngươi, nuôi ngươi, cung ngươi, tùy ngươi nói như thế nào cũng được, bất quá ngươi nhất định sẽ có địa vị Ngải phủ thiếu phu nhân. Ngươi đã hiện tại đã là của ta, về sau ta muốn ngươi làm như thế nào, ngươi đều phải nghe theo.”
Quan Ngân Đóa nghe hắn lạnh lùng phán, lòng bị cảm giác mất mát mãnh liệt cắn nuốt……
Trước khi rời nhà một đêm, cha đã gọi Trương đại thẩm nhà đối diện về giúp nàng, nói cho nàng đêm động phòng hoa chúc nên hầu hạ trượng phu như thế nào, cùng với vợ chồng da thịt chi thân là chuyện gì xảy ra. Nàng nghe mê man, thẳng đến giờ phút này thấy giường lớn, mới bắt đầu cảm giác được bất an mãnh liệt cùng khẩn trương.
Ngải Thần ngoái đầu nhìn lại, thấy nàng ngây ngốc đứng, hai tròng mắt không biết làm sao cứ nhìn giường của hắn.
“Phòng của ngươi ở trong này.” Hắn đạm mạc cười, xoay người vòng quá một bình phong thật lớn.
Quan Ngân Đóa giật mình, thật cẩn thận vòng qua bình phong, ánh vào trong mắt là một căn phòng gỗ lớn.
“Về sau tắm rửa thay quần áo đều ở trong này.” Ngải Thần chỉ vào tủ bằng gỗ lim bên tường khắc những hoa văn tinh tế có, nhìn nàng nói. “Đây là nơi ngươi để quần áo.”
Quan Ngân Đóa phát hiện ở góc tủ gỗ lim có một bàn trang điểm mới tinh, cảm giác như là vì nàng mà mua thêm, nàng bỗng nhiên có loại cảm động khó hiểu.
Bất quá Ngải Thần cũng không nói thêm cái gì, lại đi, xuyên qua một phòng khách nhỏ, đi vào tận cùng bên trong.
Quan Ngân Đóa đi theo vào, trước mắt bỗng nhiên u ám. Nàng nháy mắt mấy cái, mới thấy rõ ràng gian phòng rộng mở, ba mặt tường trong phòng sắp hàng chỉnh tề những giá gỗ, bên trên bày những món đồ cổ rực rỡ muôn màu hiếm quý, ánh sang trong phòng đến từ cửa sổ ở nóc nhà, mà một mặt tường khác hé ra một cái giường gỗ tử đàn, khung giường khắc mây, hoa, sườn giường như có mây ụa mỏng làm rèm, xung quanh còn treo một chiếc túi nhỏ xinh đẹp.
Nhìn chiếc giường, nàng mê hoặc ngây dại.
“Ngươi ngủ ở nơi này.” Ngải Thần ngồi xuống cạnh một cái bàn tròn chính giữa phòng, lạnh nhạt nói.
“Ta ngủ ở nơi này?” Quan Ngân Đóa thở ra một hơi. “Gian phòng cũng không giống phòng ngủ, có vẻ như là khố phòng (nhà kho)!”
“Đây là nhà kho của ta, ngươi trong mắt ta là thứ đồ trân quý nhất phải cất chứa.” Hắn nâng mày, khẽ cười nhìn nàng giật mình.
Quan Ngân Đóa rùng mình một cái, tầm mắt chậm rãi nhìn lên các kệ gỗ bày các món đồ chạm ngọc, đồ sứ, sau đó, nàng bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngươi thật sự…… Mua ta mang đến khố phòng của ngươi!” Nàng vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Ngải Thần híp mắt, ánh mắt chuyên chú ở mặt nàng khẽ chuyển, sự thâm thúy khiến nàng ẩn ẩn sợ run.
“Tuy rằng ngươi ở trong này có giá trị cao nhất, nhưng ta hy vọng ngươi ở nơi này phải cẩn thận, không nên đụng hỏng những thứ ta cất chứa.”
Nàng giật mình ngạc nhìn đôi mắt thâm u của hắn, ngoài ý muốn thấy khóe môi hắn chậm rãi giơ lên thành một nụ cười.
Bộ dáng hắn cười rộ lên mê người như vậy, nhưng cũng thần bí khiến người không hiểu rõ.
“Nguyên lai…… Ngươi căn bản không phải muốn lấy ta làm vợ.” Nàng rũ mắt, mờ mịt nhìn mặt hắn.
“Mua ngươi, cưới ngươi, nuôi ngươi, cung ngươi, tùy ngươi nói như thế nào cũng được, bất quá ngươi nhất định sẽ có địa vị Ngải phủ thiếu phu nhân. Ngươi đã hiện tại đã là của ta, về sau ta muốn ngươi làm như thế nào, ngươi đều phải nghe theo.”
Quan Ngân Đóa nghe hắn lạnh lùng phán, lòng bị cảm giác mất mát mãnh liệt cắn nuốt……
/29
|