Edfit: Kẹo me
Ngải Thần vừa nghe nàng muốn lấy món đồ sứ trong khố phòng làm bình hoa, chợt mắt nheo lại, hung hãn cảnh cáo nàng. ”Đó không phải là thứ bình hoa có thể tùy tiện lấy, không được lộn xộn!”
“Vì sao? Bình hoa không phải là muốn cho người ta dùng sao? Dấu ở nơi nào không cần nó không phải quái đáng tiếc sao?” Nàng nghi hoặc khó hiểu.
“Cô tưởng, ta sẽ đem bình sứ quý giá trong hoàng cung tiền triều lấy cho cô dùng sao?” Hắn tà nghễ nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng.
“ở trong hoàng cung tiền triều?!” Nàng kinh hô, không nghĩ tới cái bình thoạt nhìn thoạt nhìn không có gì đặc biệt lại đến từ tiền triều trong hoàng cung. “Đồ vật ngươi cất chứa quả nhiên không giống bình thường, ngay cả bình hoa trong hoàng cung tiền triều ngươi cũng có!”
“Trong khố phòng mỗi một món đồ đều có lai lịch bất phàm, tốt nhất cô đừng tùy tiện chạm vào, chạm vào hỏng rồi, tìm không ra món thứ hai đền lại cho ta.” Hắn nghiêm nghị nói.
Quan Ngân Đóa có chút hờn dỗi nói với hắn:“Luận giá trị con người, ta là món đồ quý nhất trong khố phòng, tốt nhất ngươi bảo chúng nó ban đêm đừng dọa ta, làm ta sợ, chúng nó sẽ tìm không ra cái thứ hai bồi cho ngươi!”
Ngải Thần ngạc nhiên, không đoán được nàng sẽ như vậy mà đáp lời, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Hắn mới cười, khiến cho Quan Ngân Đóa run lên.
“Chúng nó làm ngươi sợ hãi sao?” Cho nên hôm qua nửa đêm mới trốn tới phòng ngủ của hắn?
“Nếu đều là bình hoa đương nhiên không đáng sợ, nhưng ba mặt trên tường đông đứng một người, tây đứng một con yêu thú, nửa đêm giống như có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, dọa ta đến sợ, như thế sao còn ngủ được?” Nàng còn nghiêm túc mô tả nỗi sợ của mình.
“Ngọc khí này là thần thú, không phải yêu thú.” Hắn thấp giọng cười nói.
“Nhưng chúng rõ ràng rất xấu rất quái dị.” Nàng ngoài ý muốn nói tới đồ vật trong khố phòng, trên mặt Ngải Thần liền lộ ra vẻ thoải mái tự tại, tim nàng đập rộn, cùng hắn tán gẫu.
“Thần thú cổ đại là thần trừ tà trấn ác, có khi sẽ thả ở mộ táng để bảo vệ vong linh, cho nên bộ dạng vốn đã có vẻ dữ tợn, nhưng bề ngoài tuy rằng hung ác, nội tâm lại vô cùng ôn hòa nhân hậu.” Nói đến đây tự nhiên Ngải Thần cảm thấy hứng thú, hắn bỗng nói nhiều thêm.
“Chỉ là bề ngoài tuy rằng hung ác đã đủ để dọa chết người, ai còn có biện pháp nhìn vào nội tâm.” Quan Ngân Đóa phát hiện Ngải Thần lúc này thực ôn nhu, thực mê người, nàng muốn nghe hắn nói thêm một chút.
Ngải Thần vừa cười, nàng nhìn yết hầu hắn nhẹ nhàng trượt, lại có chút run rẩy.
“Cho cô xem cái này.” Ngải Thần đứng dậy mở tủ bát, từ trong một cái ngăn kéo lấy ra một cái hốp bao vải nhung hồng, mở ra trước mặt nàng, lôi ra một dây thừng bằng tơ nhung, ở trong là một khối ngọc cổ nằm trong lòng bàn tay, khối cổ ngọc chạm thành một con hổ đá, ánh sáng toả thập phần dịu dàng.
“Gì, trên lưng có vết rách?” Quan Ngân Đóa ghé sát vào nhìn.
“Đúng vậy, đây là khối ngọc sống.”
“Ngọc sống?” Nàng thực ngạc nhiên.
“Ừ. Cô nghe qua ngọc sống rồi sao?” Hắn thưởng thức con hổ đá trong lòng bàn tay, khẽ cười hỏi.
“Không.” Nàng lắc đầu.“Ta cả đời thấy ngọc chưa quá vài mảnh, hơn nữa đều là loại ngọc hoàn và ngọc bội bình thường.”
“Ngọc tái thông linh, đều phải dùng nhiệt độ cơ thể người và mồ hôi nuôi nấng. Khối ngọc hình hổ này không biết trải qua bao nhiêu người nuôi nấng, trước khi xuống mồ tiền đã là ngọc sống, sau đó chôn cùng chủ nhân, vùi trong đất, lại bị trộm mộ đào ra, được ta mua.” Ngải Thần nhìn nàng nói.
Quan Ngân Đóa lúc này mới phát hiện mình cùng hắn dựa vào thật gần, gần đến có thể cảm giác hơi thở của hắn. Tim nàng đập thảng thốt, nhưng vẫn bất động thanh sắc nghe hắn nói.
“Ta vốn nghĩ khối ngọc này đã thành tử ngọc.” Ngải Thần không phát giác đầu nàng càng dựa càng gần, chăm chú giải thích. “Không ngờ sau khi ta đeo bên người, nó hút nhiệt độ cơ thể của ta, lập tức sống lại, cô chỉ cần chiếu sáng nó, sẽ phát hiện này khối ngọc này hơi động đậy.” Hắn giơ cao ngọc hổ, bảo nàng xem.
“Thật sao!” Nàng mở mắt to, cẩn thận quan sát khối ngọc, quả nhiên như lời Ngải Thần, trong khối ngọc có ánh sáng dao động, thoạt nhìn thật sự giống khối ngọc đang động đậy.
“Sống ngọc có thể hộ thân, giúp chủ nhân tránh vận rủi, khi ta mua nó thì không có vết rách, sau đó một năm ta đi Vân Nam, sinh bệnh nặng, trước khi trở về từ quỷ môn quan, bệnh nặng nhất, trên lưng khối ngọc này có một luồng sáng. Cha ta nói, nó giải tai ách cho ta, nên ngươi không phải sợ hãi thần thú này, chúng đều vì bảo vệ mà tồn tại.”
“Có chuyện này thật?” Quan Ngân Đóa nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
“Cô không tin?” Ngải Thần nhíu mày.
“Không phải không tin, mà là cảm thấy kỳ quái.”
“Kỳ quái cái gì?”
“Ngọc thật sự nếu dùng mồ hôi cùng nhiệt độ cơ thể người nuôi sẽ sống sao?” Thực sự thần kỳ như thế?
“Đúng vậy.” ánh mắt Ngải Thần ở trên mặt nàng dạo một vòng.“Tựa như cô, ta cũng có thể nuôi cho cô đẹp hơn.”
Ngải Thần vừa nghe nàng muốn lấy món đồ sứ trong khố phòng làm bình hoa, chợt mắt nheo lại, hung hãn cảnh cáo nàng. ”Đó không phải là thứ bình hoa có thể tùy tiện lấy, không được lộn xộn!”
“Vì sao? Bình hoa không phải là muốn cho người ta dùng sao? Dấu ở nơi nào không cần nó không phải quái đáng tiếc sao?” Nàng nghi hoặc khó hiểu.
“Cô tưởng, ta sẽ đem bình sứ quý giá trong hoàng cung tiền triều lấy cho cô dùng sao?” Hắn tà nghễ nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng.
“ở trong hoàng cung tiền triều?!” Nàng kinh hô, không nghĩ tới cái bình thoạt nhìn thoạt nhìn không có gì đặc biệt lại đến từ tiền triều trong hoàng cung. “Đồ vật ngươi cất chứa quả nhiên không giống bình thường, ngay cả bình hoa trong hoàng cung tiền triều ngươi cũng có!”
“Trong khố phòng mỗi một món đồ đều có lai lịch bất phàm, tốt nhất cô đừng tùy tiện chạm vào, chạm vào hỏng rồi, tìm không ra món thứ hai đền lại cho ta.” Hắn nghiêm nghị nói.
Quan Ngân Đóa có chút hờn dỗi nói với hắn:“Luận giá trị con người, ta là món đồ quý nhất trong khố phòng, tốt nhất ngươi bảo chúng nó ban đêm đừng dọa ta, làm ta sợ, chúng nó sẽ tìm không ra cái thứ hai bồi cho ngươi!”
Ngải Thần ngạc nhiên, không đoán được nàng sẽ như vậy mà đáp lời, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Hắn mới cười, khiến cho Quan Ngân Đóa run lên.
“Chúng nó làm ngươi sợ hãi sao?” Cho nên hôm qua nửa đêm mới trốn tới phòng ngủ của hắn?
“Nếu đều là bình hoa đương nhiên không đáng sợ, nhưng ba mặt trên tường đông đứng một người, tây đứng một con yêu thú, nửa đêm giống như có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, dọa ta đến sợ, như thế sao còn ngủ được?” Nàng còn nghiêm túc mô tả nỗi sợ của mình.
“Ngọc khí này là thần thú, không phải yêu thú.” Hắn thấp giọng cười nói.
“Nhưng chúng rõ ràng rất xấu rất quái dị.” Nàng ngoài ý muốn nói tới đồ vật trong khố phòng, trên mặt Ngải Thần liền lộ ra vẻ thoải mái tự tại, tim nàng đập rộn, cùng hắn tán gẫu.
“Thần thú cổ đại là thần trừ tà trấn ác, có khi sẽ thả ở mộ táng để bảo vệ vong linh, cho nên bộ dạng vốn đã có vẻ dữ tợn, nhưng bề ngoài tuy rằng hung ác, nội tâm lại vô cùng ôn hòa nhân hậu.” Nói đến đây tự nhiên Ngải Thần cảm thấy hứng thú, hắn bỗng nói nhiều thêm.
“Chỉ là bề ngoài tuy rằng hung ác đã đủ để dọa chết người, ai còn có biện pháp nhìn vào nội tâm.” Quan Ngân Đóa phát hiện Ngải Thần lúc này thực ôn nhu, thực mê người, nàng muốn nghe hắn nói thêm một chút.
Ngải Thần vừa cười, nàng nhìn yết hầu hắn nhẹ nhàng trượt, lại có chút run rẩy.
“Cho cô xem cái này.” Ngải Thần đứng dậy mở tủ bát, từ trong một cái ngăn kéo lấy ra một cái hốp bao vải nhung hồng, mở ra trước mặt nàng, lôi ra một dây thừng bằng tơ nhung, ở trong là một khối ngọc cổ nằm trong lòng bàn tay, khối cổ ngọc chạm thành một con hổ đá, ánh sáng toả thập phần dịu dàng.
“Gì, trên lưng có vết rách?” Quan Ngân Đóa ghé sát vào nhìn.
“Đúng vậy, đây là khối ngọc sống.”
“Ngọc sống?” Nàng thực ngạc nhiên.
“Ừ. Cô nghe qua ngọc sống rồi sao?” Hắn thưởng thức con hổ đá trong lòng bàn tay, khẽ cười hỏi.
“Không.” Nàng lắc đầu.“Ta cả đời thấy ngọc chưa quá vài mảnh, hơn nữa đều là loại ngọc hoàn và ngọc bội bình thường.”
“Ngọc tái thông linh, đều phải dùng nhiệt độ cơ thể người và mồ hôi nuôi nấng. Khối ngọc hình hổ này không biết trải qua bao nhiêu người nuôi nấng, trước khi xuống mồ tiền đã là ngọc sống, sau đó chôn cùng chủ nhân, vùi trong đất, lại bị trộm mộ đào ra, được ta mua.” Ngải Thần nhìn nàng nói.
Quan Ngân Đóa lúc này mới phát hiện mình cùng hắn dựa vào thật gần, gần đến có thể cảm giác hơi thở của hắn. Tim nàng đập thảng thốt, nhưng vẫn bất động thanh sắc nghe hắn nói.
“Ta vốn nghĩ khối ngọc này đã thành tử ngọc.” Ngải Thần không phát giác đầu nàng càng dựa càng gần, chăm chú giải thích. “Không ngờ sau khi ta đeo bên người, nó hút nhiệt độ cơ thể của ta, lập tức sống lại, cô chỉ cần chiếu sáng nó, sẽ phát hiện này khối ngọc này hơi động đậy.” Hắn giơ cao ngọc hổ, bảo nàng xem.
“Thật sao!” Nàng mở mắt to, cẩn thận quan sát khối ngọc, quả nhiên như lời Ngải Thần, trong khối ngọc có ánh sáng dao động, thoạt nhìn thật sự giống khối ngọc đang động đậy.
“Sống ngọc có thể hộ thân, giúp chủ nhân tránh vận rủi, khi ta mua nó thì không có vết rách, sau đó một năm ta đi Vân Nam, sinh bệnh nặng, trước khi trở về từ quỷ môn quan, bệnh nặng nhất, trên lưng khối ngọc này có một luồng sáng. Cha ta nói, nó giải tai ách cho ta, nên ngươi không phải sợ hãi thần thú này, chúng đều vì bảo vệ mà tồn tại.”
“Có chuyện này thật?” Quan Ngân Đóa nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
“Cô không tin?” Ngải Thần nhíu mày.
“Không phải không tin, mà là cảm thấy kỳ quái.”
“Kỳ quái cái gì?”
“Ngọc thật sự nếu dùng mồ hôi cùng nhiệt độ cơ thể người nuôi sẽ sống sao?” Thực sự thần kỳ như thế?
“Đúng vậy.” ánh mắt Ngải Thần ở trên mặt nàng dạo một vòng.“Tựa như cô, ta cũng có thể nuôi cho cô đẹp hơn.”
/29
|