Edit: Kẹo me
Quan Ngân Đóa xốn xang, nàng thật sự không thể kháng cự khi hắn nói chuyện say lòng người như thế.
“Ngươi cũng muốn dùng nhiệt độ cơ thể cùng mồ hôi nuôi nấng ta sao?” Nàng cố ý nói giỡn, nhưng không có ý thức câu đùa nghe qua có bao nhiêu ái muội.
Ngải Thần cười to ra tiếng. “Cô không muốn bị mồ hôi dơ dáy của nam nhân nuôi nấng đi?”
Mặt Quan Ngân Đóa đỏ lên, trong lòng rất muốn nói, nàng không thích, nhưng thích nhiệt độ cơ thể. Chính là, vui đùa như vậy nàng không dám nói.
“Nuôi cô, tự nhiên có một phương thức khác.” Hắn cười nhìn nàng.
Nàng không hỏi hắn chuẩn bị dùng cách nào nuôi nàng, chỉ nhìn hắn mỉm cười.
“Cô có biết cách vấn tóc của cô có nghĩa gì không?” Hắn cười thần bí.
“Đỗ Quyên nói, cái này gọi là kiểu vấn vọng tiên.” Kỳ thật búi tóc như vậy làm cho nàng đi đường không được tự nhiên, luôn lo lắng sẽ rối.
“Đúng, vọng tiên. Ở bích hoạ thời Đông Tấn, thiên nữ vẫn vấn như vậy.” Mắt hắn mở to thưởng thức.
“Bích hoạ?” Nàng hít ngụm khí lạnh. “Sẽ không phải là bích hoạ trong mộ đi?” Trời ạ, hắn thật sự rất kỳ quái, vì sao lại thích huyệt tối như vậy?
“Không phải mộ thất, không cần phải sợ hãi.” Hắn bị vẻ mặt hoảng sợ của nàng chọc cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng trầm thấp từ tính của Ngải Thần chạm vào ngực Quan Ngân Đóa, nàng rất muốn nói với hắn, hắn hẳn là nên thường xuyên cười mới đúng, hắn cười rộ lên rất hấp dẫn, mang theo chút trẻ con, không có cảm giác xa lạ, so với mặt hắn không chút thay đổi còn đáng yêu hơn.
“Ngải thiếu gia, tôi vừa mới đến ‘Thiên nhiên viên’, trước kia ai ở đó?” Thừa dịp Ngải Thần tâm tình không tệ, nàng bắt lấy thời cơ hỏi.
Ngải Thần đang cười nhanh chóng thu lại.“Về sau không cho phép cô lại đến đó.”
Lại không cho phép! Quan Ngân Đóa cắn chặt răng. “Không cho phép” là câu cửa miệng của hắn sao? Bất quá lúc này nàng quyết định phạm luật, bởi vì nàng thích vườn rau hoang phế nơi đó, càng thích gốc quế trong viện.
“Nơi đó hoang phế quá đáng tiếc, có thể để ta đi chăm sóc gốc hoa quế đó? Còn cả vườn rau nữa, sửa sang lại một chút còn có thể trồng thêm chút hoa cỏ….”
“Ta đã nói không cho phép! Nơi đó một bong hoa một cọng cỏ, ai cũng không cho chạm vào!”
Lửa giận từ Ngải Thần như thiêu nàng, nàng ngây ngốc mở to mắt, không biết nên trả lời thế nào, ý thức được bản thân đã phạm phải cấm kỵ của hắn, thật vất vả cùng hắn có nói chuyện phiếm, không ngờ lại bị chính mình phá hủy.
Nàng nhìn Ngải Thần dùng vẻ mặt lạnh lùng đóng băng, ra ngoài.
Xem ra, ở trong lòng hắn có một bức tường cao, ngăn cách bất luận kẻ nào thăm dò tâm sự.
Thần thú cổ đại là thần trừ tà trấn ác, có khi sẽ thả trong mộ bảo vệ hộ vong linh……
Ban đêm, trong đầu Quan Ngân Đóa nhớ lại lời Ngải Thần nói, nhìn khuôn mặt thần thú dữ tợn, tưởng tượng thấy thứ từng trấn thủ lăng mộ âm trầm.
Huyệt, thần thú, vong linh……
Cảm giác sợ hãi lại dần dần vây lấy, hàn ý lạnh lẽo nhanh chóng đi khắp toàn thân. Mặc kệ thần thú có phải thần hiền lành hay không, nàng vẫn bị không khí trong phòng làm lạnh đến lông tơ thẳng dựng thẳng.
Mất ngủ như vậy rất thống khổ, nàng cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được, chạy ra ngoài.
Ôm gối đi vào phòng ngủ của Ngải Thần, nàng ngồi xuống bàn, ngơ ngác nhìn màn đã khép.
Nhớ lại buổi chiều cùng Ngải Thần nói chuyện, tuy rằng cuối cùng vẫn tan rã trong không vui, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ, ít nhất Ngải Thần nói rất nhiều, cũng rất thả lỏng, còn cười với nàng.
Hôm nay Ngải Thần lạnh như băng, không giống lúc ấy. Hắn quả thực tốt lắm, tuy tính tình vẫn cổ quái, hỉ nộ ái ố đều làm cho nàng không thể nào nắm bắt, nhưng hôm nay cùng hắn có tiến triển như vậy, nàng đã cảm thấy thỏa mãn.
Quả nhiên, vẫn nên tìm hứng thú của hắn mới có thể tán gẫu. Chỉ cần có thể cùng hắn tán gẫu, nàng tin mình tuyệt đối có thể chậm rãi chạm vào nội tâm của hắn.
Sáng sớm hôm sau.
Ngải Thần nhìn Quan Ngân Đóa như cũ nằm úp sấp ngủ ở trên bàn, cúi đầu thở dài.
Nàng thật sự sợ hãi gian khố phòng như vậy sao?
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, do dự trong chốc lát, cũng không ôm nàng về khố phòng, mà là xoay người đem nàng đặt ở trên giường.
Nhìn nàng ngủ, nhớ tới lúc Thông bá lầm nàng thành Tam nãi nãi, hắn cảm thấy mê hoặc và tò mò. Quan Ngân Đóa thật sự lớn lên giống mẹ ruột của hắn sao?
Quan Ngân Đóa xốn xang, nàng thật sự không thể kháng cự khi hắn nói chuyện say lòng người như thế.
“Ngươi cũng muốn dùng nhiệt độ cơ thể cùng mồ hôi nuôi nấng ta sao?” Nàng cố ý nói giỡn, nhưng không có ý thức câu đùa nghe qua có bao nhiêu ái muội.
Ngải Thần cười to ra tiếng. “Cô không muốn bị mồ hôi dơ dáy của nam nhân nuôi nấng đi?”
Mặt Quan Ngân Đóa đỏ lên, trong lòng rất muốn nói, nàng không thích, nhưng thích nhiệt độ cơ thể. Chính là, vui đùa như vậy nàng không dám nói.
“Nuôi cô, tự nhiên có một phương thức khác.” Hắn cười nhìn nàng.
Nàng không hỏi hắn chuẩn bị dùng cách nào nuôi nàng, chỉ nhìn hắn mỉm cười.
“Cô có biết cách vấn tóc của cô có nghĩa gì không?” Hắn cười thần bí.
“Đỗ Quyên nói, cái này gọi là kiểu vấn vọng tiên.” Kỳ thật búi tóc như vậy làm cho nàng đi đường không được tự nhiên, luôn lo lắng sẽ rối.
“Đúng, vọng tiên. Ở bích hoạ thời Đông Tấn, thiên nữ vẫn vấn như vậy.” Mắt hắn mở to thưởng thức.
“Bích hoạ?” Nàng hít ngụm khí lạnh. “Sẽ không phải là bích hoạ trong mộ đi?” Trời ạ, hắn thật sự rất kỳ quái, vì sao lại thích huyệt tối như vậy?
“Không phải mộ thất, không cần phải sợ hãi.” Hắn bị vẻ mặt hoảng sợ của nàng chọc cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng trầm thấp từ tính của Ngải Thần chạm vào ngực Quan Ngân Đóa, nàng rất muốn nói với hắn, hắn hẳn là nên thường xuyên cười mới đúng, hắn cười rộ lên rất hấp dẫn, mang theo chút trẻ con, không có cảm giác xa lạ, so với mặt hắn không chút thay đổi còn đáng yêu hơn.
“Ngải thiếu gia, tôi vừa mới đến ‘Thiên nhiên viên’, trước kia ai ở đó?” Thừa dịp Ngải Thần tâm tình không tệ, nàng bắt lấy thời cơ hỏi.
Ngải Thần đang cười nhanh chóng thu lại.“Về sau không cho phép cô lại đến đó.”
Lại không cho phép! Quan Ngân Đóa cắn chặt răng. “Không cho phép” là câu cửa miệng của hắn sao? Bất quá lúc này nàng quyết định phạm luật, bởi vì nàng thích vườn rau hoang phế nơi đó, càng thích gốc quế trong viện.
“Nơi đó hoang phế quá đáng tiếc, có thể để ta đi chăm sóc gốc hoa quế đó? Còn cả vườn rau nữa, sửa sang lại một chút còn có thể trồng thêm chút hoa cỏ….”
“Ta đã nói không cho phép! Nơi đó một bong hoa một cọng cỏ, ai cũng không cho chạm vào!”
Lửa giận từ Ngải Thần như thiêu nàng, nàng ngây ngốc mở to mắt, không biết nên trả lời thế nào, ý thức được bản thân đã phạm phải cấm kỵ của hắn, thật vất vả cùng hắn có nói chuyện phiếm, không ngờ lại bị chính mình phá hủy.
Nàng nhìn Ngải Thần dùng vẻ mặt lạnh lùng đóng băng, ra ngoài.
Xem ra, ở trong lòng hắn có một bức tường cao, ngăn cách bất luận kẻ nào thăm dò tâm sự.
Thần thú cổ đại là thần trừ tà trấn ác, có khi sẽ thả trong mộ bảo vệ hộ vong linh……
Ban đêm, trong đầu Quan Ngân Đóa nhớ lại lời Ngải Thần nói, nhìn khuôn mặt thần thú dữ tợn, tưởng tượng thấy thứ từng trấn thủ lăng mộ âm trầm.
Huyệt, thần thú, vong linh……
Cảm giác sợ hãi lại dần dần vây lấy, hàn ý lạnh lẽo nhanh chóng đi khắp toàn thân. Mặc kệ thần thú có phải thần hiền lành hay không, nàng vẫn bị không khí trong phòng làm lạnh đến lông tơ thẳng dựng thẳng.
Mất ngủ như vậy rất thống khổ, nàng cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được, chạy ra ngoài.
Ôm gối đi vào phòng ngủ của Ngải Thần, nàng ngồi xuống bàn, ngơ ngác nhìn màn đã khép.
Nhớ lại buổi chiều cùng Ngải Thần nói chuyện, tuy rằng cuối cùng vẫn tan rã trong không vui, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ, ít nhất Ngải Thần nói rất nhiều, cũng rất thả lỏng, còn cười với nàng.
Hôm nay Ngải Thần lạnh như băng, không giống lúc ấy. Hắn quả thực tốt lắm, tuy tính tình vẫn cổ quái, hỉ nộ ái ố đều làm cho nàng không thể nào nắm bắt, nhưng hôm nay cùng hắn có tiến triển như vậy, nàng đã cảm thấy thỏa mãn.
Quả nhiên, vẫn nên tìm hứng thú của hắn mới có thể tán gẫu. Chỉ cần có thể cùng hắn tán gẫu, nàng tin mình tuyệt đối có thể chậm rãi chạm vào nội tâm của hắn.
Sáng sớm hôm sau.
Ngải Thần nhìn Quan Ngân Đóa như cũ nằm úp sấp ngủ ở trên bàn, cúi đầu thở dài.
Nàng thật sự sợ hãi gian khố phòng như vậy sao?
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, do dự trong chốc lát, cũng không ôm nàng về khố phòng, mà là xoay người đem nàng đặt ở trên giường.
Nhìn nàng ngủ, nhớ tới lúc Thông bá lầm nàng thành Tam nãi nãi, hắn cảm thấy mê hoặc và tò mò. Quan Ngân Đóa thật sự lớn lên giống mẹ ruột của hắn sao?
/29
|