Edfit: Kẹo me
Sườn mặt nàng hơi chuyển, tóc dài mềm mại đáng yêu rơi trên vai, khuôn mặt im lặng đẹp như tượng hài đồng. Hắn nhịn không được, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, phát hiện xúc cảm khi sờ lên da thịt của nàng cũng giống như trẻ mới sinh – tinh tế mềm nhẵn, tay hắn không chút để ý dao động đến gáy, dừng ở mạch đập của nàng đang hơi hơi nhảy lên.
Không biết vì sao, hắn khát vọng muốn hôn môi nàng, loại khát vọng thần bí này mãnh liệt khiến hắn vô cùng lo lắng bất an. Hắn cúi người tới gần khuôn mặt nàng, mũi ngửi được mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng.
Hắn động tình cúi người, hôn hai má, chóp mũi chạm vào tai, gáy hơi nhột nhột, môi dàn khẽ trên da thịt nàng, chậm rãi lướt qua.
Mi nàng khẽ nhíu, dài tiệp hơi hơi rung động, tiếng than rất nhỏ bật ra trên bờ môi đỏ mọng, hắn rốt cuộc không thể nhẫn nại, nhẹ nhàng dán sát vào cánh môi……
Quan Ngân Đóa tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm giường lớn, ngồi dậy nhìn bốn phía chung quanh, \sau một lúc lâu mới biết được đang ngủ trên giường Ngải Thần.
Là ai bế nàng vào giường hắn? Là Ngải Thần sao?
Nàng mờ mịt ngẩn người, tiếp theo nghe thấy Đỗ Quyên nhẹ nhàng kêu.
“Cô nương tỉnh rồi!”
“Ta…… Ta làm sao có thể ở trong này?” Ở trên giường Ngải Thần tỉnh lại, nàng cảm thấy ngượng ngùng.
“Không biết.” Đỗ Quyên nhún vai.“Sáng sớm tôi vào nhà, đã thấy cô nương ngủ trên giường thiếu gia.”
Không cần nghĩ nhiều, Quan Ngân Đóa biết nhất định là Ngải Thần đem nàng vào giường, dù sao trừ Ngải Thần, ai còn dám đem nàng lên giường.
“Cô nương, người về sau sẽ là thiếu phu nhân của Ngải phủ đi?” Đỗ Quyên cười hì hì hỏi.
Quan Ngân Đóa giật mình nhiên xuất thần. Tuy rằng Ngải Thần quả thật cho nàng lời hứa hẹn, nhưng mua nàng, cươó nàng, cung nàng, dưỡng nàng, nói như vậy hắn cũng nói qua, tâm ý chân chính cũa hắn tột cùng là gì, nàng căn bản không rõ.
“Đỗ Quyên, ngươi không phải nghe thấy được cái gì?” Nàng hỏi lại.
“Không có, tôi không có nghe cái gì, tôi thấy thiếu gia hôn cô nương, cho nên đoán rằng cô nương tương lai sẽ là thiếu phu nhân Ngải phủ của chúng ta!”
“Thật vậy chăng?” Quan Ngân Đóa không dám tin trợn to mắt.“Ngươi thấy thiếu gia hôn ta?”
“Đúng vậy, chính là vừa mới nãy, cô nương còn ngủ, tôi thấy thiếu gia hôn cô.” Đỗ Quyên chi tiết nói cho nàng, cười đến thực thật thà.
Quan Ngân Đóa vươn hai tay ôm mặt, theo lòng bàn tay, nhiệt độ truyền đến hai má thật đúng là nóng. Tim đập loạn, mọi suy nghĩ đều đọng lại, không thể nghĩ thêm.
Hắn không phải nói sẽ không chạm vào nàng sao? Làm sao có thể hôn nàng?
Nói muốn cho nàng danh phận thiếu phu nhân, cũng không để nàng vì hắn sinh đứa nhỏ; đối xử với nàng luôn lúc lạnh lúc nóng, nhìn như lạnh lùng, lại làm ra chuyện hôn trộm nàng……
Nàng thật sự không hiểu, Ngải Thần là loại người gì?
***
“Ngươi rốt cục không chịu tới gặp ta?” Đại nãi nãi hừ lạnh, mắt đẹp sắc bén trừng Ngải Thần.
Nhị nãi nãi, tứ nãi nãi ngồi ở bên cạnh Đại nãi nãi, bốn nữ nhi cùng cha khác mẹ đều đang ăn bánh ngọt, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
“Nương, con vừa mới trở về mấy ngày, kho lúa còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên mới không có thời gian lại đây.” Ngải Thần đạm cười .
“Đúng sao, vội vàng gì, vội vàng khiêng vàng đi mua nữ nhân!” Tứ nãi nãi khanh khách cười.
“Ta cũng không muốn con cả ngày chạy động chạy tây, nhưng con dùng vạn lượng hoàng kim, ngay cả nói cũng không nói với ta, trong mắt còn có ta sao?” Đại nãi nãi như đang khởi binh vấn tội, tư thế thăng đường phá án.
“Nương, con giúp Ngải gia kiếm tiến bao nhiêu tiền, chuyện này người chưa bao giờ muốn biết, con mua châu báu trang sức cho nương và di nương, nương cũng chưa bao giờ hỏi giá, mà con bình thường có ham mê sưu tập trân bảo đồ cổ, nương cũng không can thiệp con tiêu tiền, cho nên con dùng vạn lượng vàng, tự nhiên cũng vốn không nghĩ làm phiền người.” Ngải Thần ung dung ứng đối.
Sườn mặt nàng hơi chuyển, tóc dài mềm mại đáng yêu rơi trên vai, khuôn mặt im lặng đẹp như tượng hài đồng. Hắn nhịn không được, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, phát hiện xúc cảm khi sờ lên da thịt của nàng cũng giống như trẻ mới sinh – tinh tế mềm nhẵn, tay hắn không chút để ý dao động đến gáy, dừng ở mạch đập của nàng đang hơi hơi nhảy lên.
Không biết vì sao, hắn khát vọng muốn hôn môi nàng, loại khát vọng thần bí này mãnh liệt khiến hắn vô cùng lo lắng bất an. Hắn cúi người tới gần khuôn mặt nàng, mũi ngửi được mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng.
Hắn động tình cúi người, hôn hai má, chóp mũi chạm vào tai, gáy hơi nhột nhột, môi dàn khẽ trên da thịt nàng, chậm rãi lướt qua.
Mi nàng khẽ nhíu, dài tiệp hơi hơi rung động, tiếng than rất nhỏ bật ra trên bờ môi đỏ mọng, hắn rốt cuộc không thể nhẫn nại, nhẹ nhàng dán sát vào cánh môi……
Quan Ngân Đóa tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm giường lớn, ngồi dậy nhìn bốn phía chung quanh, \sau một lúc lâu mới biết được đang ngủ trên giường Ngải Thần.
Là ai bế nàng vào giường hắn? Là Ngải Thần sao?
Nàng mờ mịt ngẩn người, tiếp theo nghe thấy Đỗ Quyên nhẹ nhàng kêu.
“Cô nương tỉnh rồi!”
“Ta…… Ta làm sao có thể ở trong này?” Ở trên giường Ngải Thần tỉnh lại, nàng cảm thấy ngượng ngùng.
“Không biết.” Đỗ Quyên nhún vai.“Sáng sớm tôi vào nhà, đã thấy cô nương ngủ trên giường thiếu gia.”
Không cần nghĩ nhiều, Quan Ngân Đóa biết nhất định là Ngải Thần đem nàng vào giường, dù sao trừ Ngải Thần, ai còn dám đem nàng lên giường.
“Cô nương, người về sau sẽ là thiếu phu nhân của Ngải phủ đi?” Đỗ Quyên cười hì hì hỏi.
Quan Ngân Đóa giật mình nhiên xuất thần. Tuy rằng Ngải Thần quả thật cho nàng lời hứa hẹn, nhưng mua nàng, cươó nàng, cung nàng, dưỡng nàng, nói như vậy hắn cũng nói qua, tâm ý chân chính cũa hắn tột cùng là gì, nàng căn bản không rõ.
“Đỗ Quyên, ngươi không phải nghe thấy được cái gì?” Nàng hỏi lại.
“Không có, tôi không có nghe cái gì, tôi thấy thiếu gia hôn cô nương, cho nên đoán rằng cô nương tương lai sẽ là thiếu phu nhân Ngải phủ của chúng ta!”
“Thật vậy chăng?” Quan Ngân Đóa không dám tin trợn to mắt.“Ngươi thấy thiếu gia hôn ta?”
“Đúng vậy, chính là vừa mới nãy, cô nương còn ngủ, tôi thấy thiếu gia hôn cô.” Đỗ Quyên chi tiết nói cho nàng, cười đến thực thật thà.
Quan Ngân Đóa vươn hai tay ôm mặt, theo lòng bàn tay, nhiệt độ truyền đến hai má thật đúng là nóng. Tim đập loạn, mọi suy nghĩ đều đọng lại, không thể nghĩ thêm.
Hắn không phải nói sẽ không chạm vào nàng sao? Làm sao có thể hôn nàng?
Nói muốn cho nàng danh phận thiếu phu nhân, cũng không để nàng vì hắn sinh đứa nhỏ; đối xử với nàng luôn lúc lạnh lúc nóng, nhìn như lạnh lùng, lại làm ra chuyện hôn trộm nàng……
Nàng thật sự không hiểu, Ngải Thần là loại người gì?
***
“Ngươi rốt cục không chịu tới gặp ta?” Đại nãi nãi hừ lạnh, mắt đẹp sắc bén trừng Ngải Thần.
Nhị nãi nãi, tứ nãi nãi ngồi ở bên cạnh Đại nãi nãi, bốn nữ nhi cùng cha khác mẹ đều đang ăn bánh ngọt, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
“Nương, con vừa mới trở về mấy ngày, kho lúa còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên mới không có thời gian lại đây.” Ngải Thần đạm cười .
“Đúng sao, vội vàng gì, vội vàng khiêng vàng đi mua nữ nhân!” Tứ nãi nãi khanh khách cười.
“Ta cũng không muốn con cả ngày chạy động chạy tây, nhưng con dùng vạn lượng hoàng kim, ngay cả nói cũng không nói với ta, trong mắt còn có ta sao?” Đại nãi nãi như đang khởi binh vấn tội, tư thế thăng đường phá án.
“Nương, con giúp Ngải gia kiếm tiến bao nhiêu tiền, chuyện này người chưa bao giờ muốn biết, con mua châu báu trang sức cho nương và di nương, nương cũng chưa bao giờ hỏi giá, mà con bình thường có ham mê sưu tập trân bảo đồ cổ, nương cũng không can thiệp con tiêu tiền, cho nên con dùng vạn lượng vàng, tự nhiên cũng vốn không nghĩ làm phiền người.” Ngải Thần ung dung ứng đối.
/29
|