Nhìn Chiến Đế trên không, Độc Cô Bại Thiên cả kinh, không sao ngờ rằng ông ta cũng là Võ thánh chuyển thế, trong lòng gào lên: "Lẽ nào ông ta cũng như ta, liên tục nghịch thiên ngưng luyện thần thức? Hình như còn quen ta, lẽ nào là lão bằng hữu xưa kia?"
Bất quá hắn không kịp suy nghĩ, nháy mắt đã sắp tới mặt đất, hắn muốn khống chế đà rơi nhưng không thể giảm tốc độ. Hắn vung Ma Phong liên tục phát lực, kiếm cương khổng lồ liên tục xuất hiện nhưng hiệu quả không cao.
"Ầm."
Hắn đập thẳng xuống chân núi, mặt đất xuất hiện một hố sâu, cát đá tung tóe, bụi bốc mù mịt. Hắn thoi thóp, khả năng chịu đựng của thân thể đã đến cực hạn, nếu không phải thể chất hắn đặc dị, tu vi gần đạt thánh cấp e rằng đã nát vụn. Dù vậy toàn hắn gãy xương nhiều chỗ, nhiều vị trí lộ cả xương trắng ra, quanh mình là vũng máu.
Chiến Đế đánh rớt hắn từ trên không xuông, hai tay liên tục vung ra, cương khí đánh tan mọi đỉnh núi bên dưới, đá tảng liên tục lăn xuống.
"Ầm, ầm, ầm."
Đá núi lăn xuống, tiếng vang như sấm, một rừng đá tảng lăn xuống chỗ Độc Cô Bại Thiên đang nằm bất động.
Ngọc Hư phủ chúng nhân ngoài xa hoan hô vang dội, họ nhận rõ thực lực của hắn đã vượt đế cảnh, đạt tới thánh cấp tu vi, nếu hôm nay không có Chiến Đế thành thánh trở lại thì dù cả Ngọc Hư phủ hợp lực cũng không làm gì được hắn. Chúng nhân tận mắt thấy Bất tử ma đế bị diệt, nên hưng phấn vô hạn, ma đế "họa loạn" giang hồ mấy tháng đã không còn tung hoành được nữa, võ nhân sau cùng có thể thở phào.
Đá núi vùi lấp hắn, Chiến Đế đứng trên không cũng thở phào: "Trong quá khứ xa xưa từng có những Võ thánh siêu cường chết đi nhưng không thật sự tan biến, đương nhiên bọn ta không biến thái như ngươi, liên tục nghịch thiên chuyển thế, bọn ta chỉ may mắn tìm được cơ hội tái sinh. Khi ma công của ngươi đại thánh sẽ phát hiện những thánh giả trong truyền thuyết trở lại…" Đoạn phi thân về phía chúng nhân Ngọc Hư phủ.
"Lão tổ thần uy cái thế!"
"Lão tổ cử thế vô song!"
"Lão tổ đệ nhất nhân gian!"
...
Ngọc Hư phủ chúng nhân cơ hồ đem hết những từ ngữ ca ngợi cường giả ra nói, trên núi xôn xao, ai nấy quỳ dưới đất. Kì thật đó toàn là những lời tán tụng từ phế phủ, thánh địa ngàn năm lại xuất hiện thánh cấp cao thủ là vinh diệu ngàn đời của Ngọc Hư phủ, nếu đồn ra giang hồ sẽ chấn kinh thập phương, thánh địa cũng sẽ chấn động võ lâm, trở thành Thái sơn bắc đẩu của thiên hạ chính đạo.
Chiến Đế cho đồ tử đồ tôn đang quỳ đứng dậy, rồi cùng các vị sư đệ về nơi tu luyện.
Trong lúc ông ta và Độc Cô Bại Thiên đại chiến, vô số tuyệt thế cường giả Thiên Vũ đại lục thông qua Vạn lí ánh tượng đại pháp quan sát, nhiều người nhận ra Chiến Đế là nhất đại cường giả chết từ ngàn năm trước.
Sư phụ Huyên Huyên kích động hơn hết, liên tục cười vang trên Đông Hải: "Ha ha, lão bất tử, ta biết là ngươi không thể chết như thế, dù sao cùng là Cổ võ thánh chỉ kém hơn lão nhân gia ta chút xíu, ha ha…"
Thiên Ma cốc, Thiên Ma thở dài: "Ngàn năm trước ta đột nhiên cảm ứng hắn chết đi, không ngờ hắn lại đột phá được trùng trùng giam hiểm sống lại, cường giả vĩnh viễn là cường giả."
Nam Cương hoang vực có người nói: "Dám khiêu khích với Bỉ Ngạn, quả nhiên bất phàm."
...
Dưới chân núi, trong đống loạn thạch, Độc Cô Bại Thiên bị Chiến Đế đả thương chỉ còn một hơi thở, quả thật như ông ta nói, hiện hắn đang lơ lửng giữa sinh tử, thêm một bước là sinh, lùi một bước là tử, chỉ cách nhau một đường tơ. Ngay khoảnh khắc mất tri giác, hắn thầm rủa Chiến Đế không biết bao nhiêu lần: "Tử lão đầu, ta XXXXX... bất kể ngươi có ý tốt hay không cũng không cần dùng kiểu này bức ta thành thánh, ngươi là đồ biến thái, đại tinh tinh dã man... ta XXXX...lẽ nào ta phải như ngươi, gần thành người chết mới ngộ thông sinh tử? Ô... ta không biết sẽ bị vùi ở đây bao lâu, có khi chưa thành thánh đã nát vụn, trọng thương thế này không hiểu chịu được mấy ngày…" Rồi hắn hôn mê.
Giang hồ sôi lên, Bất tử ma đế đại chiến thánh cấp cao thủ tại võ lâm thánh địa Ngọc Hư phủ ở Thanh Phong đế quốc rồi lạc bại thân vong. Tin tức như tảng đá ném xuống mặt hồ lặng, sóng dậy ào ào, võ nhân đều nghị luận về việc này…
Tin tức lan đến cả Hán Đường đế quốc Độc Cô thế gia, mẫu thân và nãi nãi lập tức hôn mê, cứu chữa hồi lâu mới tỉnh lại, cùng khóc lóc suốt.
Phụ thân và gia gia hắn lại không hề bi thương, Độc Cô Phi Vũ nói: "Đừng khóc nữa, ta dám bảo đảm Bại Thiên không sao, lần này khi nó xuất hiện tất sẽ đột phá sinh tử hạn chế, tiến vào thánh cấp lĩnh vực trong truyền thuyết…"
Mẫu thân và nãi nãi hắn bán tín bán nghi, mãi khi Độc Cô Phi Vũ bảo đảm mới không còn bi thương.
Chiến Đế ở lại Ngọc Hư phủ ba ngày rồi đi, trước lúc đi còn dặn: "Giờ ta phải vân du thiên hạ, nếu Độc Cô Bại Thiên phục sinh tìm tới thì các ngươi bảo hắn 'Lăng Phi Chuyển Thế' là sẽ tai qua nạn khỏi."
Ngọc Hư phủ chúng nhân cả kinh, có người nói: "Lão tổ tông muốn nói đến Độc Cô Bại Thiên đã chết, lẽ nào hắn còn sống lại dược?" Nguồn truyện:
/223
|