Bảy Thanh Hung Giản

Chương 22

/127


Thi thể Hoắc Tử Hồng bị kéo lê, thân thể ma sát với mặt đất phát ra thanh âm đè nén, nặng trĩu, để lại vết máu kéo dài. Lý Á Thanh nhìn thấy người đàn ông kia mặc quần vải nhung, đi một đôi giày da đã mòn đế, phần hoa văn chìm trên đế giày bên phải còn dính bã kẹo cao su đã khô.

Bóng lưng này tựa như đã quen từ lâu.

Có tiếng đinh bị đóng lên tường, nhịp điệu ổn định, lực tác động lớn, lộp cộp mấy tiếng, cách vài giây lại lặp lại một lần.

Lực đóng đinh lên tường được tính toán tỉ mỉ, không phải kiểu khiến hàng xóm phiền nhiễu hay loại thanh âm lẻng xẻng dễ gây phản cảm, nhưng mỗi lần hạ búa tựa như gõ thẳng vào đầu cô.

Cô không dám mở cửa tủ, cũng không dám cử động mạnh, chỉ có thể nhìn nghiêng từ góc ngồi của mình, xuyên qua khe cửa chật hẹp kia quan sát tình hình bên ngoài. Có hai lần người nọ đi ngang qua tầm nhìn của cô, song cả hai lần đều chỉ thoáng thấy được bóng lưng. Tuy nhiên, Lý Á Thanh thấy vô cùng rõ ràng thứ hắn đang cầm trên tay:

Dây câu cá, dùi đục và cả cây kim móc treo đầu sợi dây đang đung đưa, lắc lư.

Tại sao Lý Thản vẫn chưa tới?

Mỗi giây trôi qua chậm tựa một năm, cô vừa sợ hãi, vừa khủng hoảng, thầm tự hỏi liệu bản thân có thể tránh được kiếp này không? Không hẳn, đột nhập giết người thường có mối liên hệ với cướp bóc tài sản, phải chăng bước tiếp theo của hung thủ chính là lục lọi, tìm kiếm vật dụng có giá trị?

Vô số ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Lý Á Thanh: Nếu người nọ mở cửa tủ, cô nên đánh đòn phủ đầu, đạp mạnh cửa tủ khiến hắn ngã lảo đảo, sau đó thừa cơ chạy ra ngoài, hay giãy dụa ở lại trong tủ, sau đó kêu cứu thật to?

Không rõ bao lâu, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dần dần hướng ra ngoài cửa, trục cửa theo quán tính sử dụng, khi mở sẽ phát ra tiếng “két”.

Hắn đi rồi sao?

Lý Á Thanh nhận ra một chuyện: Nếu tên kia chuồn mất, tiện đà bỏ trốn, có thể sẽ không còn cơ hội tóm được hắn nữa.

Nhiệt huyết dâng lên, nhưng cô vẫn hết sức cẩn thận, từ từ mở cửa tủ. Cảnh tượng thảm thiết kia đập vào mắt, cô suýt nữa ngất đi.

Mấy trăm sợi dây câu cá đan xen chi chít, máu theo sợi dây nhỏ xuống đất tí tách. Cha mẹ cô và cả Hoắc Tử Hồng bị mắc trong lưới, thi thể cứng ngắc, vặn vẹo.Dưới đất, máu từ từ hoà lại thành vũng.

Lý Á Thanh nhẫn nhịn để không rơi nước mắt, đè nén cảm giác khó chịu đang cuộn trào trong lồng ngực, run rẩy ra lệnh cho chính mình: “Đừng nhìn, đừng nhìn.”

Cô cẩn thận tránh đi máu trên mặt đất, cắn răng xông ra ngoài.

Trên hành lang còn lưu lại dấu chân dính máu, từ sậm màu đến nhạt dần. Trong nỗi hoảng sợ và bi thương tột cùng, Lý Á Thanh bỗng trở nên tỉnh táo một cách lạ thường. Cô vấn tóc lên cao, kiểu tóc mà thường ngày cô hiếm khi buộc; cởi áo khoác ngoài, lộn trái rồi ôm vào lòng, ăn mặc hệt như Hoắc Tử Hồng; sau cùng, kéo cao cổ áo lông, đè thấp vành mũ che kín mặt mày.

Lúc này đang là mùa đông, tiết trời vô cùng giá rét

Không khí lạnh lẽo, trời đất âm u, gió thổi vù vù, như đao cắt qua mặt, mặc dù đã giữa trưa, trên đường cái rất vắng người, một vài người đạp xe đạp, bao bọc kín mít như con gấu, lướt nhanh qua bên người cô.

Kẻ kia đang đi phía trước, bước không nhanh không chậm, lưng còng xuống, hoàn toàn không có chút dáng vẻ kinh hoàng bỏ trốn sau khi gây ra án mạng.

Đi ngang qua một quán sủi cảo, hắn dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Có bán vỏ bánh sủi cảo không?”

Giọng nói và cả khuôn mặt này…

Môi cô mấp máy, toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm hắn đi qua người mình, khoảng cách gần đến nỗi, bả vai gần như chạm vào nhau, mà phần vai kia của cô gần như vô tri vô giác.

Hắn cứ thế đi về phía trước, không hề dừng lại.

Chẳng rõ đứng đó bao lâu, có người kéo cô lại, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Hồng, sao cứ ôm khư khư quần áo mà không mặc vào? Cháu không lạnh à?”

Cô ngơ ngác dừng bước, lúc này mới nhận ra mình đã đến đầu ngõ Trần Tiền từ lúc nào.

***

Lý Á Thanh lấy cớ mất chìa khoá, cầm chìa khoá dự bị lấy từ chỗ chủ thuê nhà, mở cửa đi vào, rồi lập tức ngã khuỵu lên giường, một lát sau mới giật mình đứng bật dậy, dùng hết sức lực toàn thân, kéo cái bàn có ngăn tủ ra chẳn cửa chính, chốt cửa sổ, cảm thấy chưa đủ chắc chắn còn lấy băng dính dán thêm mấy tầng.

Tại sao lại là Trương Quang Hoa?

Vì hận cha mẹ cô chia rẽ mối quan hệ giữa hắn và mình, hại hắn gặp trắc trở trong công việc ư? Không, không, không. Lúc giết “Lý Á Thanh”, hắn cũng chẳng thèm nương tay.

Đôi mắt Lý Á Thanh dần dần híp lại, đáy mắt toát ra hận ý lạnh thấu xương.

Ngay cả khi ra tay với “cô”, hắn cũng không thèm chớp mắt!

Lý Á Thanh mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau, khi cô cố gắng kéo lê thân xác mỏi mệt, đẩy cái tủ có ngăn kéo kia ra rồi mở cửa, đối diện tầm mắt gần như là thế giới khác.

Đầu đường cuối ngõ đều đang bán tán chuyện này, trước năm 92, tuy không có Internet, cũng không có công cụ tra cứu thông tin tức thời, nhưng lòng nhiệt tình đối với tám chuyện, tìm kiếm tin tức mới lạ đủ để sôi sục một thành phố nhỏ, tần xuất máy nhắn tin vang lên nhiều hơn hẳn ngày thường, ngay cả lúc mua thức ăn, hai bên mua bán đều phải cùng nhau trao đổi ánh mắt đầy hàm ý: “Cô đã nghe tin gì chưa?”

Lý Á Thanh mặc quần áo của Hoắc Tử Hồng, áo bông, giày vải màu đen lót bông to đùng, đội khăn trùm đầu bằng bông kẻ caro màu hồng. Cô giữ nguyên vẻ mặt đi tới đồn công an, đến cửa thì dừng lại, giả vờ xem áp phích tuyên truyền trên tường.

Có mấy cảnh sát nhân dân đứng ở cửa, vừa hút thuốc vừa trao đổi ý kiến: “Họ Lý nhà tôi xảy ra chuyện, theo anh, chúng ta có nên quyên tiền ủng hộ không?”

Thời đó còn lưu hành hình thức quyên góp tiền, kết hôn, gặp kẻ trộm, việc tang lễ, ốm đau bệnh tật, ai nấy đều phải góp tiền, tựa như không quyên góp thì không thể làm bạn bè, đồng sự của nhau nữa.

Họ Lý nhà anh? Ai là người nhà của anh?

Lý Á Thanh nắm chặt góc khăn quàng cổ, bỗng nhiên cảm thấy, xét về phương diện nào đó, cô và Hoắc Tử Hồng đã trao đổi cuộc sống cho nhau từ lúc nào không hay – với điều kiện cô tiếp tục giữ im lặng và tình nguyện sống cuộc đời như vậy.

Cô bước vào hiệu sách Tân Hoa của huyện, mua giấy viết thư, định bụng viết một phong thư tố cáo nặc danh rồi gửi cho đồn công an. Trong hiệu sách không có bàn, cô quỳ xuống hàng sách thấp trên giá, viết từng từ từng chữ.

“Kẻ có tên Trương Quang Hoa kia, hiện đang sống cùng một toà nhà với người bị hại, anh ta có rất nhiều điểm đáng nghi, mong phía cảnh sát các anh lưu ý thêm…”

Viết được một nửa, do quỳ quá lâu, Lý Á Thanh hơi hoa mắt, cô dụi mắt rồi ngẩng đầu lên, chợt phát hiện đây là quầy sách chuyên về đề tài “Pháp Luật Và Chế Tài”.

Cô rút một quyển “Những mức hình phạt tương ứng với tội phạm” , lật được vài trang lại đặt về chỗ cũ, xé nát tờ giấy viết thư đã viết được một nửa ban nãy, vo viên trong tay, lảo đảo bước ra khỏi hiệu sách, ném thẳng vào thùng rác.

Xã hội hiện đại, cùng với trình độ văn minh ngày một nâng cao, pháp luật ít khi xem xét mức hình phạt kiểu “ăn miếng trả miếng” – “giết người đền mạng” như vậy. Cho dù phạm nhân có gây ra tội lớn đến mức nào, mang đến nỗi đau khổ lớn lao tới đâu cho đương sự, nhiều nhất cũng chỉ là bị xử bằng một “viên đạn chính nghĩa”, nhanh chóng chấm dứt sinh mệnh.

Quá hời cho hắn ta, thậm chí “viên đạn chính nghĩa” kia cũng không phải do cô bắn.

***

Mà lúc ấy, cảnh sát không chỉ hướng mục tiêu điều tra vào mỗi mình Trương Quang Hoa, lão Vương làm nghề nướng bánh ở đầu ngõ có cậu em vợ làm lao công ở đồn công an, lão thỉnh thoảng bàn tán những tin tức mình nghe được cho hàng xóm một cách sinh động như thật: “Nghe nói hung thủ là tay giết người có thâm niên, thủ đoạn linh hoạt, tố chất tâm lý vững vàng, cậu nghĩ thử xem, nếu không phải một kẻ như thế, con rể nhà đó còn đang công tác ở đồn công an, người thường ai dám bình tĩnh ở lại hiện trường khâu thi thể…”

Nếu lúc đó có ngành mô tả tâm lý tội phạm, Trương Quang Hoa chắc chắn không phù hợp phần lớn những điều được suy luận, nếu không phải cô từng tận mắt chứng kiến, cho dù có chết cũng không tin đó là sự thật.

Người nghe hai mặt nhìn nhau, lạnh toát sống lưng, buổi tối đi ngủ cũng không quên gài bên gối một cái chày cán bột.

Lý Á Thanh bỏ thuê căn nhà ở hồ Lạc Mã, theo Trương Quang Hoa lên chuyến xe khách đường dài đi Sơn Tây.

Cách ăn mặc của cô quê mùa, ngồi thu mình ở hàng xe cuối cùng, giả vờ như đang ngủ gà ngủ gật, thật ra tầm mắt trước sau chưa từng rời khỏi Trương Quang Hoa đang ngồi cách đó hai hàng ghế.

Hắn không biết có người đang theo dõi mình, cũng không biết nguy hiểm đang tới gần, còn tán gẫu khí thế ngất trời với hành khách ngồi cùng hàng, hỏi han xem Sơn Tây có gì chơi vui không?

Người nọ đề nghị: Đi xem toà Đại Phật ấy, pho tượng đó to gần bằng quả núi.

Trương Quang Hoa tiếp thu ý kiến của người nọ, sau khi nghỉ lại một ngày lập tức tới nhà ga mua vé đi Đại Đồng, nhưng lại không dám nói cho người ngoài biết, đang công tác lại mưu cầu tư lợi, không thể tỏ ra rêu rao quá mức.

Lý Á Thanh theo dõi hắn như bóng với hình, nhưng đi qua biết bao tỉnh thành như vậy, rốt cuộc vẫn chưa nghĩ ra cách trả thù nào hợp lý nhất.

Giết người không đơn giản, cô chưa từng giết người, không thể nghĩ ra phương pháp giết người bằng dây câu cá hết sức biến thái như hắn. Hơn nữa, dọc theo đường đi, nơi nơi đều có người.

Trương Quang Hoa nghỉ tại ngoại ô thành phố Đại Đồng, thuận tiện bắt xe ở khu vực gần đó đi thám hiểm hang đá. Buổi tối, lúc đi ăn cơm, đi mãi mới tìm thấy một quán mỳ, bên trong còn ít ỏi vài ba người ăn.

Mũi gần như dán vào trong bát, vùi đầu ăn mỳ ngon lành, chợt có người đi lướt qua bên người, sau đó chỉ còn lại tiếng bước chân chạy xa dần.

Trương Quang Hoa giật mình hoảng hốt, vội ngẩng đầu lên, trong chốc lát không kịp phản ứng trước chuyện vừa xảy ra, mãi cho đến khi nhân viên phục vụ trong quán nhắc nhở: “Ví tiền! Ví tiền của anh kìa!”

Ví tiền trên tay bị kẻ khác giật mất! Trương Quang Hoa đẩy bát sang một bên, nhanh chân đuổi theo.

Nhân viên và thực khách trong quán tựa như xem hài kịch cùng nhau cười phá lên, ông chủ cũng không thèm so đo tiền mì với hắn: “Hẳn là người vùng khác tới… Kẻ trộm kia chắc là phụ nữ, cúi gằm mặt lẳng lặng bước đến, không biết mặt mũi ra sao… Chạy cũng nhanh ra phết…”

***

Quả thật, Lý Á Thanh chạy quá nhanh, Trương Quang Hoa thở hồng hộc đuổi theo hồi lâu, mắt thấy sắp bắt được đến nơi, kẻ trộm kia có vẻ muốn thoát thân, đột nhiên ném ví tiền đi thật xa, chạy vào chỗ đông người, nháy mắt không thấy bóng dáng.

Trương Quang Hoa không bận tâm tới việc đuổi theo nữa, chậm rãi bước tới chỗ ví tiền rơi xuống.

Nơi này là cống thoát nước thành phố, một bên là sông lớn, dòng nước chảy siết, tiếng nước chảy róc rách khiến ngưới ta cũng cảm thấy mát mẻ.

Hắn nhặt ví tiền lên, mượn ánh trắng yếu ớt kiểm tra lại những thứ có trong ví: Hy vọng tên kia chưa móc hết tiền, chừa lại cho hắn cái ví rỗng!

Đang mải mê xem xét, sau gáy bị người đập mạnh một cái, mắt hắn tối sầm lại, ngã vật ra đất.

Đằng sau, Lý Á Thanh ôm tảng đá thở hồng hộc, cú đập vừa rồi gần như tiêu hết toàn bộ sức lực toàn thân của cô.

***

Cô định dùng dao đâm chết hắn, nhưng làm vậy sẽ để lại rất nhiều máu, quá phiền phức. Trước đó, cô vốn định siết cổ hắn đến chết, dây thừng cũng đã chuẩn bị sẵn…

Đột nhiên tiếng nước róc rách từ đâu vọng tới, nhìn từ lan can nhìn xuống, dưới ánh trăng lạnh lẽo, mặt nước tối đen sóng sánh…

Trong phút chốc, Lý Á Thanh lập tức thay đổi ý định, cô trói chặt tay chân Trương Quang Hoa lại, buộc thêm tảng đá lớn lên người hắn, sau cùng lấy hết sức bình sinh, kéo hắn ngồi trên lan can.

Người hắn rất nặng, sau khi buộc thêm tảng đá lại càng nặng, may mà nơi đây có một nhánh sông, bằng không cô quả thật không biết phải xử lý hắn như thế nào.

Ông trời cũng giúp cô, trong khoảng thời gian này, không có xe nào đi qua đây, quán mì nhỏ đằng xa đang chuẩn bị dọn hàng, cậu phục vụ của quán vẫn nhắc chuyện vừa rồi, coi đó như trò cười hài hước: “Không hiểu ông anh kia có đuổi kịp tên trộm ví không, có đuổi tới chắc cũng chẳng quay lại đây trả tiền đâu, người ngoài tới đây khôn ranh lắm…”

Cô kiên nhẫn chờ đợi.

Trương Quang Hoa chậm rãi rên một tiếng, Lý Á Thanh tàn nhẫn tát lên mặt hắn một cái: “Tại sao anh lại giết người nhà tôi?”

Trông thấy cô, ánh mắt Trương Quang Hoa mê mang giây lát, sau khi nhận ra hoàn cảnh của mình lúc này, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên hung dữ, híp mắt đe doạ cô thả hắn: “Bằng không tôi giết luôn cả cô.”

Thật hoang đường, hắn không biết ở đây ai là dao thớt, ai là thịt bò ư? Xa xa mơ hồ truyền tới tiếng xe ô tô, Lý Á Thanh cười phá lên, đẩy mạnh vào đầu hắn: “Cút xuống đó đi.”

Tiếng vật nặng rơi xuống nước vang lên, cô cúi đầu nhìn, dòng nước chảy vừa nhanh lại vừa xiết, bọt nước nổi lên sau khi thân thể Trương Quang Hoa rơi xuống, nháy mắt bị cơn sóng mới cuốn đi.

***

Một câu chuyện cũ thật dài, bởi vậy, trong lúc trò chuyện, pin điện thoại cạn hết, Mộc Đại bất đắc dĩ vừa sạc vừa nói chuyện cùng La Nhận.

Sau khi nghe xong, không gian tĩnh lặng hồi lâu, Mộc Đại không biết nên nói điều gì cho phải, câu đầu tiên là: “Dì Hồng có bị bắt vì tội giết người không?”

La Nhận cũng không rõ lắm: “Chắc phải tìm hiểu kỹ mọi chuyện trong quá khứ mới biết được? Hơn nữa, ai sẽ tố cáo bác ấy? Dì Hoắc không nói, ai có thể tra ra được?”

Mộc Đại kinh ngạc: “Dì Hồng vẫn điều tra tin tức về Trương Quang Hoa suốt mà.”

“Kẻ giết người sau cùng luôn cảm thấy chột dạ. Bà ấy chắc chắn tới chín mươi phần trăm rằng Trương Quang Hoa đã chết, nhưng vẫn nghi thần nghi quỷ, sợ hắn giãy thoát khỏi dây thừng, theo dòng nước trôi đi nơi khác, được người ta cứu sống, bởi vậy, nên mới luôn hỏi han khắp nơi, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, cho dù có, bà ấy sẽ là người biết đầu tiên.”

Chẳng trách sáng nay dì Hồng lại dặn dò mọi chuyện rồi bỏ đi, dù sao cũng nói ra toàn bộ bí mật, ra đi cũng dứt khoát hơn.

“Dì Hồng, trong cảm nhận của tôi, hoàn toàn không giống loại người như vậy.”

La Nhận cười cười: “May mà tôi chưa đắc tội với bác ấy.”

Mộc Đại ít nhiều vẫn còn áy náy, cảm thấy vì đêm qua vì mình gặng hỏi khiến dì Hồng bất đắc dĩ phải nói ra bí mật mình chôn dấu từ lâu: “Dì Hồng làm vậy là vì tôi đúng không?”

La Nhận đẩy cửa sổ, tiết trời hôm nay ở sông Tiểu Thương rất đẹp, trời xanh quang đãng, bức tường màu vàng trong sân sáng lên dưới ánh mặt trời, Lý Thản ngồi trên nóc nhà, vắt tay lên trán nhìn lên bầu trời, như thể chưa bao giờ được trông thấy vậy.

Gió thổi qua mái tóc hoa râm của ông, khiến chúng rối tung lên.

“Đừng quá tự trách, đó không phải lỗi của cô.”

Vậy mọi chuyện không liên quan đến mình, Mộc Đại cảm thấy lòng mình thật trống rỗng, hoá ra sự thật là như vậy. Tuy nhiên, dù biết được sự thật, cô tuyệt không cảm thấy vui vẻ: “Tôi cúp máy đây.”

“Mộc Đại?”

“Ừ?”

“Cô muốn tới sông Tiểu Thương một chuyến không?”

Sông Tiểu Thương? Tại sao?

“Cả cô và tôi, chúng ta đều biết, chuyện này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.”

/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status