Tống Nhược An được xe cứu thương đưa đến bệnh viên trong tình trạng đã vô cùng tệ hại, cả người dầy rẫy vết thương còn hở miệng chưa lành lại ngấm quá nhiều nước chứa hóa chất từ các loại mỹ phẩm khác nhau, thân thể vốn gầy yếu làm sao cô có thể chịu đựng được trận tra tấn vừa rồi của Đàm Tôn Diễn, cả cơ thể tái xanh, nhịp tim yếu ớt, hơi thở bắt đầu có dấu hiệu thoi thóp, Tống Nhược An được đưa vào phòng cấp cứu, từng hơi thở mà cô được duy trì đều là sự nổ lực không ngừng nghỉ của các bác sĩ, mãi rất lâu, hàng giờ đồng hồ trôi qua, trái tim của Tống Nhược An vẫn chưa hề có dấu hiệu của sự sống, vẫn cứ thoi thóp như một người sắp chết, cho đến khi những âm thanh kết thúc sự sống của máy móc vang lên kéo dài...
Đàm Tôn Diễn bấy giờ bên cạnh bàn phẫu thuật đờ đẩn mà Tống Nhược An tái xanh trên bàn phẫu thuật, anh không thể chấp nhận cũng không muốn chấp nhận, Tiểu Ngọc của anh mới chỉ quay về bên anh thôi mà làm sao anh có thể chấp nhận cô lại lần nữa rời bỏ anh cơ chứ.
Liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Cứu người... Mau... Mau cứu người đi... Tiểu Ngọc của tôi có mệnh hệ gì các người sẽ chôn thân theo cô ấy đó... Mau cứu đi... Các người còn đứng đấy làm gì..." Đàm Tôn Diễn như điên loạn anh quơ loạn, tay cầm dao phẫu thuật đưa về phía bác sĩ đôi mắt đã đỏ hoe đầy hấp tấp như sợ rằng nếu còn chờ nữa sẽ không kịp vậy.
Cứ như thế trong phòng phẫu thật chỉ còn lại mỗi tiếng quát tháo của Đàm Tôn Diễn.
Khi tất cả đã buông bỏ hi vọng, Tống Nhược An lại ở một thế giới khác trong thật mờ ảo mà sáng bừng một luồng ánh sáng, xung quanh dường như có một tiếng gọi rất thân thương: "An An của mẹ... Lại đây con yêu... Nào An An lại đây với mẹ..." Từng lời dịu ngọt lọt thỏm vào tai của Tống Nhược An, lại lần nữa trái tim khao khát tình yêu thương trỗi dậy, Tống Nhược An đôi mắt đã sưng húp khuôn mặt tím tái nhợt nhạt không còn chút máu mà ngẩng đầu nhìn lên, nhìn bóng dáng trước mặt quen thuộc đến lạ, đây chẳng phải là hình bóng người mẹ mà hằng đêm cô từng mong nhớ đấy hay sao?
Tống Nhược An nhìn thấy hình bóng mẹ trước mặt mà lòng vui đến độ không lời nào diễn tả, từng bị người đời cười chê cười là đứa con mang đến xui xẻo khắc chết mẹ của mình, từng bị bạn bè cô lập vì là một đứa trẻ không có mẹ lại bị chính người cha duy nhất xua đuổi hành hạ chỉ vì mẹ sinh cô khó mà mất, Tống Nhược An chưa ngày nào được vui vẻ từ lúc chào đời cho đến lúc trưởng thành. Cô cũng từng ước được nhìn thấy mẹ được có mẹ như bao người lắm chứ, cô cũng đâu cố ý khiến mẹ mình phải chết đâu, nếu được lựa chọn, bản thân cô cũng có thể không được sinh ra đổi lấy sự sống cho mẹ cô, cô cũng vui lòng mà, ông trời đúng là trớ trêu, cứ thích đẩy con người ta vào chốn không có đường lui như thế...
Từng bước chân nặng nhọc, Tống Nhược An cố bước về phía của mẹ mình, cô dang thật rộng vòng tay vừa đi vừa hi vọng sẽ được ôm lấy người mẹ của mình, nhưng rồi còn một bước, đúng một bước nữa thôi, Tống Nhược An đã không chịu được, vô lực mà ngã quỵ, hình bóng mẹ cô ngay lúc này cũng bỗng chợt biết mất, Tống Nhược An như mất đi toàn bộ hi vọng mà khóc lớn kêu gào đôi bàn tay quơ loạn trong không trung: "Mẹ ơi... Mẹ ơi... Mẹ ơi mẹ... Mẹ đưa con đi cùng với... Mẹ ơi có thể đừng bỏ con không... Mẹ ơi, con hứa sẽ là con gái ngoan của mẹ mà... Mẹ ơi, đừng bỏ con mà mẹ..."
Tất cả hi vọng trong phút chóc đều biến mất, Tống Nhược An thét lớn một tiếng "Mẹ" thế giới hư ảo trở về thực tại, nhịp tim của Tống Nhược An bỗng đập trở lại, lần nữa đem đến hi vọng cho bác sĩ và cả Đàm Tôn Diễn đang điên cuồng lay mạnh người cô.
Nhanh chóng kéo Đàm Tông Diễn ra, bác sĩ lại bắt tay vào cứu chữa cho Tống Nhược An.
Lần này Tống Nhược An may mắn được các bác sĩ cướp thành công từ tay tử thần trở về...
Phải mất một ngày Tống Nhược An mới tỉnh, mi mắt nặng trĩu từ từ hé mở, hoàng hôn cũng đã buông xuống bên cửa sổ, Tống Nhược An chăm chăm mà nhìn vào ánh mặt trời cuối chiều, buồn man mát đến nao lòng.
Bỗng chợt bên tay nặng nặng, Tống Nhược An cố sức mà quay đầu nhìn sang cánh tay của mình, nhìn thấy người đàn ông đang ngủ gật trên cánh tay của mình mà thoáng giật mình, dường như Tống Nhược An vẫn chưa quên đi được cái tối đêm đó, mọi thứ dường như đã vượt quá tầm kiểm soát của cô, cô hiện tại trong tay người đàn ông Đàm Tôn Diễn này chẳng khác nào một con búp bê, tùy ý người ta mà chơ đùa theo cách người ta muốn.
Lần nữa lại nhìn thấy Tống Nhược An mỉm cười, nhưng rồi nụ cười này lại chẳng hề vui vẻ như cái cách mà người ta định nghĩa về nụ cười, thay vào đó là sự châm biếm khinh bỉ trông thật khó coi, khó coi còn hơn cả lúc người ta khóc.
Đàm Tôn Diễn bấy giờ bên cạnh bàn phẫu thuật đờ đẩn mà Tống Nhược An tái xanh trên bàn phẫu thuật, anh không thể chấp nhận cũng không muốn chấp nhận, Tiểu Ngọc của anh mới chỉ quay về bên anh thôi mà làm sao anh có thể chấp nhận cô lại lần nữa rời bỏ anh cơ chứ.
Liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Cứu người... Mau... Mau cứu người đi... Tiểu Ngọc của tôi có mệnh hệ gì các người sẽ chôn thân theo cô ấy đó... Mau cứu đi... Các người còn đứng đấy làm gì..." Đàm Tôn Diễn như điên loạn anh quơ loạn, tay cầm dao phẫu thuật đưa về phía bác sĩ đôi mắt đã đỏ hoe đầy hấp tấp như sợ rằng nếu còn chờ nữa sẽ không kịp vậy.
Cứ như thế trong phòng phẫu thật chỉ còn lại mỗi tiếng quát tháo của Đàm Tôn Diễn.
Khi tất cả đã buông bỏ hi vọng, Tống Nhược An lại ở một thế giới khác trong thật mờ ảo mà sáng bừng một luồng ánh sáng, xung quanh dường như có một tiếng gọi rất thân thương: "An An của mẹ... Lại đây con yêu... Nào An An lại đây với mẹ..." Từng lời dịu ngọt lọt thỏm vào tai của Tống Nhược An, lại lần nữa trái tim khao khát tình yêu thương trỗi dậy, Tống Nhược An đôi mắt đã sưng húp khuôn mặt tím tái nhợt nhạt không còn chút máu mà ngẩng đầu nhìn lên, nhìn bóng dáng trước mặt quen thuộc đến lạ, đây chẳng phải là hình bóng người mẹ mà hằng đêm cô từng mong nhớ đấy hay sao?
Tống Nhược An nhìn thấy hình bóng mẹ trước mặt mà lòng vui đến độ không lời nào diễn tả, từng bị người đời cười chê cười là đứa con mang đến xui xẻo khắc chết mẹ của mình, từng bị bạn bè cô lập vì là một đứa trẻ không có mẹ lại bị chính người cha duy nhất xua đuổi hành hạ chỉ vì mẹ sinh cô khó mà mất, Tống Nhược An chưa ngày nào được vui vẻ từ lúc chào đời cho đến lúc trưởng thành. Cô cũng từng ước được nhìn thấy mẹ được có mẹ như bao người lắm chứ, cô cũng đâu cố ý khiến mẹ mình phải chết đâu, nếu được lựa chọn, bản thân cô cũng có thể không được sinh ra đổi lấy sự sống cho mẹ cô, cô cũng vui lòng mà, ông trời đúng là trớ trêu, cứ thích đẩy con người ta vào chốn không có đường lui như thế...
Từng bước chân nặng nhọc, Tống Nhược An cố bước về phía của mẹ mình, cô dang thật rộng vòng tay vừa đi vừa hi vọng sẽ được ôm lấy người mẹ của mình, nhưng rồi còn một bước, đúng một bước nữa thôi, Tống Nhược An đã không chịu được, vô lực mà ngã quỵ, hình bóng mẹ cô ngay lúc này cũng bỗng chợt biết mất, Tống Nhược An như mất đi toàn bộ hi vọng mà khóc lớn kêu gào đôi bàn tay quơ loạn trong không trung: "Mẹ ơi... Mẹ ơi... Mẹ ơi mẹ... Mẹ đưa con đi cùng với... Mẹ ơi có thể đừng bỏ con không... Mẹ ơi, con hứa sẽ là con gái ngoan của mẹ mà... Mẹ ơi, đừng bỏ con mà mẹ..."
Tất cả hi vọng trong phút chóc đều biến mất, Tống Nhược An thét lớn một tiếng "Mẹ" thế giới hư ảo trở về thực tại, nhịp tim của Tống Nhược An bỗng đập trở lại, lần nữa đem đến hi vọng cho bác sĩ và cả Đàm Tôn Diễn đang điên cuồng lay mạnh người cô.
Nhanh chóng kéo Đàm Tông Diễn ra, bác sĩ lại bắt tay vào cứu chữa cho Tống Nhược An.
Lần này Tống Nhược An may mắn được các bác sĩ cướp thành công từ tay tử thần trở về...
Phải mất một ngày Tống Nhược An mới tỉnh, mi mắt nặng trĩu từ từ hé mở, hoàng hôn cũng đã buông xuống bên cửa sổ, Tống Nhược An chăm chăm mà nhìn vào ánh mặt trời cuối chiều, buồn man mát đến nao lòng.
Bỗng chợt bên tay nặng nặng, Tống Nhược An cố sức mà quay đầu nhìn sang cánh tay của mình, nhìn thấy người đàn ông đang ngủ gật trên cánh tay của mình mà thoáng giật mình, dường như Tống Nhược An vẫn chưa quên đi được cái tối đêm đó, mọi thứ dường như đã vượt quá tầm kiểm soát của cô, cô hiện tại trong tay người đàn ông Đàm Tôn Diễn này chẳng khác nào một con búp bê, tùy ý người ta mà chơ đùa theo cách người ta muốn.
Lần nữa lại nhìn thấy Tống Nhược An mỉm cười, nhưng rồi nụ cười này lại chẳng hề vui vẻ như cái cách mà người ta định nghĩa về nụ cười, thay vào đó là sự châm biếm khinh bỉ trông thật khó coi, khó coi còn hơn cả lúc người ta khóc.
/63
|