Khi bạn mất đi một đoạn tình cảm mà mình đã vô cùng trân trọng nó, bạn sẽ đau khổ, hối hận và tự dằn vặt mình trong một quãng thời gian cho tới khi tìm được một người khác, họ sẽ xoa dịu nỗi đau đó giúp bạn. Nhưng khi bạn mất đi người thân, sự đau khổ đó được nhân lên gấp nhiều lần, nó không chỉ là nỗi đau dằng xé trong một quãng thời gian, nó là nỗi đau luôn ngự trị trong ta cho tới cuối cuộc đời. Trong tình yêu, bạn có thể còn có cơ hội tìm được một người khác khiến trái tim mình lành lại, còn trong tình thân, một khi đã mất chỉ có thể nhờ vào thời gian để nỗi đau lắng xuống, một vết thương không bao giờ có thể lành.
Trúc hiểu rõ ý của bà trong câu nói đó, nhưng Trúc vẫn cứ cố đánh lừa bản thân mình. Chưa nhìn thấy Trúc vẫn không tin, bố đang về, bố đã khoẻ và đang về với mọi người. Trong đầu Trúc chỉ hiện lên một suy nghĩ đó, bất chấp hiện tại, bất chấp tất cả.
Bà vừa dứt lời, Trúc vẫn còn chưa khỏi lấy lại bình tĩnh thì chiếc điện thoại lại reo lên, Trúc nhấc chiếc điện thoại lên như việc phải làm. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đầy quen thuộc của một người đàn ông.
“Trúc à! Mở cửa cho chú”. Nghe qua cũng đủ nhận ra đây là giọng của chú Toàn, người bạn thân từ bé của bố. Trúc như một con rô bốt, đi ra mở cửa, đầu óc trống rỗng, cứ làm việc như một chiếc máy vô tri, vô giác.
Ngay sau khi Trúc mở cửa, Trúc đã nhìn thấy rất đông người đang đứng ở trước cửa nhà Trúc. Họ đều là những gương mặt thân quen với Trúc trong nhiều năm qua, những người bạn thân của bố, của mẹ Trúc đang đứng ở đó, chờ cánh cửa mở ra rồi cùng nhau đi vào nhà. Sau khi bước vào nhà Trúc, họ nhanh tay dọn dẹp đồ đạc trong nhà, mọi người sắp xếp, chuẩn bị đồ đạc một cách nhanh chóng, phòng khách chỉ còn lại là một không gian vô cùng trống trải. Trúc đứng nhìn mọi người dọn dẹp ngôi nhà của mình mà không nói được một lời nào. Trúc đi vào phòng nhìn, bé Khôi đang nằm ngủ, bà đang ngồi bên cạnh Khôi, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi trên khuôn mặt của một người phụ nữ gần 70. Trúc đứng đó một hồi rồi lặng lẽ ngồi vào góc phòng, ôm lấy bản thân mình, không cho mình rơi bất cứ một giọt nước mắt nào. Bố còn chưa về, Trúc vẫn chưa thấy thì vẫn sẽ không tin. Trúc cứ ngồi đó, ánh mắt hướng về phía bé Khôi, bỏ qua tất cả mọi lời hỏi han hay hỏi thăm của mọi người. Trúc chỉ ngồi đó, im lặng. Trúc không biết đã có bao nhiêu người đến, không biết mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ khi một cô bạn thân của bố mẹ Trúc đi vào và nói với Trúc rằng hãy gọi Khôi dậy và chuẩn bị đón bố về, lúc bấy giờ Trúc mới bừng tỉnh. Trúc lục Khôi dậy, lúc này mới gần 3 rưỡi sáng, biết rằng em còn rất buồn ngủ nhưng Trúc vẫn phải cố gắng gọi em dậy. Khôi rất ngoan, nghe Trúc gọi liền mở mắt dậy, ngay sau khi nghe Trúc nói rằng “bố về rồi, em đi rửa mặt đi” Khôi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi cùng Trúc ra đứng chờ.
3h37p một chiếc xe cấp cứu dừng trước nhà Trúc. Lúc này đầu óc Trúc vẫn chưa tỉnh táo để nhận thức rõ, chỉ khi nghe thấy tiếng mẹ đang hét lên: “Để tôi ở bên anh ấy”. Lúc này Trúc mới bừng tỉnh mà lao ra. Vừa chạy ra tới hiên nhà thì Trúc đã bị mọi người cản lại, lôi vào, nhìn ra phía trước Trúc chỉ thấy mẹ đang quằn quại đau khổ mà la hét, cũng đang bị mọi người kéo vào trong.
Trúc lúc này mới thực sự vỡ oà cảm xúc trong suốt bao nhiêu ngày tháng qua, Trúc khóc, Trúc cứ nằm im, co người ôm lấy bản thân mình mà khóc. Mẹ Trúc vẫn không ngừng khóc than, Khôi được anh Nhã ôm trong vòng tay thấy anh Nhã và mẹ khóc cũng khóc. Sau một hồi thả trôi cảm xúc, tự biết mình phải bình tĩnh, Trúc cố gắng kìm nén cảm xúc để ra làm lễ. Cố gắng ngồi bên bố, nhìn bố lần cuối cùng. Suốt khoảng thời gian từ 4 giờ tới 7 giờ sáng Trúc không rơi thêm một giọt nước mắt nào, chỉ cố gắng cùng anh Nhã mà lo toan mọi thứ.
Đúng 7 giờ, buổi lễ nhập quan được bắt đầu, lúc này Trúc đã quỳ xuống mà khóc, có nỗi đau nào hơn nỗi đau mất đi người thân. Sau khi xong lễ, Trúc và mẹ làm bổn phận của mình, ngồi ở bên bố. Trúc cứng đờ người, đầu óc quay cuồng như đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, nước mắt vẫn khẽ rơi nhưng không một tiếng nấc, một tiếng thút thít nào vang lên, nó rất lặng lẽ. Một lúc sau thì Huy và Phong xuất hiện, ngồi lại gần Trúc, hai người họ ngồi bên Trúc, thủ thỉ những lời động viên an ủi. Một lúc sau Huy mới phát hiện ra Chi không có ở đây mới nhẹ nhàng hỏi Trúc:
“Chi biết gì chưa?”. Đáp lại câu hỏi của Huy là sự im lặng của Trúc. Huy đứng lên đi ra ngoài, một lúc sau mới quay lại. Tầm 5p sau khi Huy trở lại, khi Trúc vừa hướng ánh mắt mình ra phía cửa đã thấy Chi đang đi vào, nước mắt vẫn còn đang rơi. Chi nhanh chóng tiến về phía Trúc, ngồi xuống nhìn Trúc.
“Em xin lỗi, em xin lỗi” Chi vừa nói vừa nấc lên. Nước mắt Trúc bỗng dưng tuôn ra một cách khó kiểm soát, gục đầu mình vào vai Chi mà khóc. Sự mạnh mẽ, cứng cỏi của Trúc đã bị đập tan đi ngay khi tìm được một điểm dựa an toàn, Trúc bỗng chợt yếu ớt đi, bộc lộ hết tất cả đau thương của mình.
Cả buổi hôm đó Chi đã ở lại bên Trúc, ôm Trúc vào lòng như tiếp thêm niềm tin. Linh có đến, giúp Trúc chăm sóc cho mẹ, giúp Chi chăm sóc cho Trúc. Trúc cứ dựa vào vòng tay Chi, không chịu ăn gì, cho tới khi Chi bưng tới bát cháo nhỏ, bón từng thìa một ép Trúc ăn Trúc mới chịu khó ăn vài thìa. Cuối cùng thì giây phút chia xa cũng đến, mọi người đưa bố Trúc tới nơi dừng chân cuối cùng. Khi giây phút tạm biệt cuối cùng tới Trúc đã gào lên trong nước mắt, tiếng gọi khàn đặc trong nước mắt của Trúc nghe thật bi ai, đau đớn.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, Trúc cùng mọi người trở về nhà, dừng chân lại bên bậc thềm Trúc ngồi đó nhìn một ánh nhìn thật xa xăm. Vừa ngồi xuống thì Chi và Linh cùng nhau bước về phía Trúc, đỡ Trúc đứng dậy đi vào nhà. Nhìn sự mệt mỏi trong gương mặt của Trúc Chi xin phép mọi người đưa Trúc lên phòng, những lúc thế này tốt nhất là nên cho Trúc một nơi riêng tư một chút, tránh đông người.
Chi và Linh cùng nhau đỡ Trúc lên phòng, ngồi lên chiếc giường thân yêu của Trúc. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Trúc cảm thấy ổn hơn, nằm dài lên chiếc giường của mình ôm con gấu nhỏ mà Chi đã tặng vào lòng. Chi cũng khẽ nằm xuống bên cạnh Trúc, nhìn khuôn mặt Trúc đầy lo lắng.
“Trúc thấy ổn hơn chưa?” Cả ngày hnay 2 người chưa nói chuyện với nhau, chỉ có Chi nói mà Trúc vẫn chưa nói gì. Nghe Chi hỏi, Trúc nhìn thẳng vào đôi mắt Chi, rồi nói bằng một giọng bình tĩnh nhất có thể.
“Cảm ơn em”
“Em xin lỗi” Đôi mắt Chi ngấn lệ, Chi biết mình đã sai khi đêm qua cãi nhau với Trúc và để Trúc chịu đựng suốt một khoảng thời gian như vậy. Chi cảm thấy bản thân mình thật đáng trách. Trúc khẽ đưa bàn tay mình xoa đầu Chi. “Em không có lỗi gì đâu”. Chi vùi đầu vào ngực Trúc cố gắng ngừng thút thít. Cũng thật may vì nãy giờ Linh đang ở dưới nhà nói chuyện với Huy và Phong nên trong phòng chỉ có hai người.
Chiều muộn Chi và Linh xin phép được ra về, lúc về Chi còn kéo Trúc lại bàn ăn, ép ngồi xuống, xới cho Trúc một bát cơm rồi dặn dò. “Ăn hết bát này, nếu không mai em không tới đâu đấy”. Trúc khẽ gật đầu ra hiệu đã hiểu, lúc đó Chi mới an tâm ra về. Mẹ Trúc vẫn không ngừng khóc, không chịu ăn uống gì, sau khi ăn xong Trúc bước vào phòng mẹ, cầm bát cơm canh lên ngồi bên mép giường rồi nói.
“Bố đã đi rồi, dù có muốn cũng không thay đổi được, bố không muốn thấy mẹ như vậy đâu, bé Khôi còn nhỏ, mẹ phải cố gắng sống vì chúng con nữa chứ”. Dường như câu nói của Trúc đã làm dịu đi nỗi đau trong bà, bà ngoan ngoãn để Trúc bón cho hết phân nửa bát cơm. Trước khi bước ra ngoài Trúc còn nhìn mẹ nói: “Mẹ à! Người đã khuất cũng đã đi rồi, người sống hãy sống sao cho đáng sống”.
Mệt mỏi sau một ngày dài đau khổ, Trúc bước lên chiếc giường của mình khi mới 19 giờ. Vừa đặt lưng xuống đã nhận được tin nhắn của Chi.
Em…: ” Em xin lỗi vì đã để Trúc chịu đựng một mình như vậy, em sai rồi. Em sẽ bớt ích kỉ hơn. Trúc hãy tin em nhé! Em là của riêng Trúc thôi!”
Trúc nhìn dòng chữ trên màn hình dường như cũng cảm thấy được xoa dịu nỗi đau trong lòng. Nhanh tay nhắn lại: “Em không có lỗi mà, cảm ơn em đã ở bên Trúc, cảm ơn em vì dù có thế nào vẫn sẵn sàng ở lại đây”
Em…: “Từ nay em sẽ thay thế bố ở bên Trúc. Sẽ không để Trúc một mình đâu. Giờ thì đi ngủ đi, sáng sớm mai em sẽ qua nhé!
Đừng trả lời lại, ngủ đi nhé!!!”
Trúc đọc xong tin nhắn rồi nhắm đôi mắt đã mệt mỏi của mình lại, một ngày thật dài, con đường phía trước thật chông gai. Từ nay Trúc sẽ sống một cuộc sống thật khác!
Trúc hiểu rõ ý của bà trong câu nói đó, nhưng Trúc vẫn cứ cố đánh lừa bản thân mình. Chưa nhìn thấy Trúc vẫn không tin, bố đang về, bố đã khoẻ và đang về với mọi người. Trong đầu Trúc chỉ hiện lên một suy nghĩ đó, bất chấp hiện tại, bất chấp tất cả.
Bà vừa dứt lời, Trúc vẫn còn chưa khỏi lấy lại bình tĩnh thì chiếc điện thoại lại reo lên, Trúc nhấc chiếc điện thoại lên như việc phải làm. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đầy quen thuộc của một người đàn ông.
“Trúc à! Mở cửa cho chú”. Nghe qua cũng đủ nhận ra đây là giọng của chú Toàn, người bạn thân từ bé của bố. Trúc như một con rô bốt, đi ra mở cửa, đầu óc trống rỗng, cứ làm việc như một chiếc máy vô tri, vô giác.
Ngay sau khi Trúc mở cửa, Trúc đã nhìn thấy rất đông người đang đứng ở trước cửa nhà Trúc. Họ đều là những gương mặt thân quen với Trúc trong nhiều năm qua, những người bạn thân của bố, của mẹ Trúc đang đứng ở đó, chờ cánh cửa mở ra rồi cùng nhau đi vào nhà. Sau khi bước vào nhà Trúc, họ nhanh tay dọn dẹp đồ đạc trong nhà, mọi người sắp xếp, chuẩn bị đồ đạc một cách nhanh chóng, phòng khách chỉ còn lại là một không gian vô cùng trống trải. Trúc đứng nhìn mọi người dọn dẹp ngôi nhà của mình mà không nói được một lời nào. Trúc đi vào phòng nhìn, bé Khôi đang nằm ngủ, bà đang ngồi bên cạnh Khôi, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi trên khuôn mặt của một người phụ nữ gần 70. Trúc đứng đó một hồi rồi lặng lẽ ngồi vào góc phòng, ôm lấy bản thân mình, không cho mình rơi bất cứ một giọt nước mắt nào. Bố còn chưa về, Trúc vẫn chưa thấy thì vẫn sẽ không tin. Trúc cứ ngồi đó, ánh mắt hướng về phía bé Khôi, bỏ qua tất cả mọi lời hỏi han hay hỏi thăm của mọi người. Trúc chỉ ngồi đó, im lặng. Trúc không biết đã có bao nhiêu người đến, không biết mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ khi một cô bạn thân của bố mẹ Trúc đi vào và nói với Trúc rằng hãy gọi Khôi dậy và chuẩn bị đón bố về, lúc bấy giờ Trúc mới bừng tỉnh. Trúc lục Khôi dậy, lúc này mới gần 3 rưỡi sáng, biết rằng em còn rất buồn ngủ nhưng Trúc vẫn phải cố gắng gọi em dậy. Khôi rất ngoan, nghe Trúc gọi liền mở mắt dậy, ngay sau khi nghe Trúc nói rằng “bố về rồi, em đi rửa mặt đi” Khôi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi cùng Trúc ra đứng chờ.
3h37p một chiếc xe cấp cứu dừng trước nhà Trúc. Lúc này đầu óc Trúc vẫn chưa tỉnh táo để nhận thức rõ, chỉ khi nghe thấy tiếng mẹ đang hét lên: “Để tôi ở bên anh ấy”. Lúc này Trúc mới bừng tỉnh mà lao ra. Vừa chạy ra tới hiên nhà thì Trúc đã bị mọi người cản lại, lôi vào, nhìn ra phía trước Trúc chỉ thấy mẹ đang quằn quại đau khổ mà la hét, cũng đang bị mọi người kéo vào trong.
Trúc lúc này mới thực sự vỡ oà cảm xúc trong suốt bao nhiêu ngày tháng qua, Trúc khóc, Trúc cứ nằm im, co người ôm lấy bản thân mình mà khóc. Mẹ Trúc vẫn không ngừng khóc than, Khôi được anh Nhã ôm trong vòng tay thấy anh Nhã và mẹ khóc cũng khóc. Sau một hồi thả trôi cảm xúc, tự biết mình phải bình tĩnh, Trúc cố gắng kìm nén cảm xúc để ra làm lễ. Cố gắng ngồi bên bố, nhìn bố lần cuối cùng. Suốt khoảng thời gian từ 4 giờ tới 7 giờ sáng Trúc không rơi thêm một giọt nước mắt nào, chỉ cố gắng cùng anh Nhã mà lo toan mọi thứ.
Đúng 7 giờ, buổi lễ nhập quan được bắt đầu, lúc này Trúc đã quỳ xuống mà khóc, có nỗi đau nào hơn nỗi đau mất đi người thân. Sau khi xong lễ, Trúc và mẹ làm bổn phận của mình, ngồi ở bên bố. Trúc cứng đờ người, đầu óc quay cuồng như đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, nước mắt vẫn khẽ rơi nhưng không một tiếng nấc, một tiếng thút thít nào vang lên, nó rất lặng lẽ. Một lúc sau thì Huy và Phong xuất hiện, ngồi lại gần Trúc, hai người họ ngồi bên Trúc, thủ thỉ những lời động viên an ủi. Một lúc sau Huy mới phát hiện ra Chi không có ở đây mới nhẹ nhàng hỏi Trúc:
“Chi biết gì chưa?”. Đáp lại câu hỏi của Huy là sự im lặng của Trúc. Huy đứng lên đi ra ngoài, một lúc sau mới quay lại. Tầm 5p sau khi Huy trở lại, khi Trúc vừa hướng ánh mắt mình ra phía cửa đã thấy Chi đang đi vào, nước mắt vẫn còn đang rơi. Chi nhanh chóng tiến về phía Trúc, ngồi xuống nhìn Trúc.
“Em xin lỗi, em xin lỗi” Chi vừa nói vừa nấc lên. Nước mắt Trúc bỗng dưng tuôn ra một cách khó kiểm soát, gục đầu mình vào vai Chi mà khóc. Sự mạnh mẽ, cứng cỏi của Trúc đã bị đập tan đi ngay khi tìm được một điểm dựa an toàn, Trúc bỗng chợt yếu ớt đi, bộc lộ hết tất cả đau thương của mình.
Cả buổi hôm đó Chi đã ở lại bên Trúc, ôm Trúc vào lòng như tiếp thêm niềm tin. Linh có đến, giúp Trúc chăm sóc cho mẹ, giúp Chi chăm sóc cho Trúc. Trúc cứ dựa vào vòng tay Chi, không chịu ăn gì, cho tới khi Chi bưng tới bát cháo nhỏ, bón từng thìa một ép Trúc ăn Trúc mới chịu khó ăn vài thìa. Cuối cùng thì giây phút chia xa cũng đến, mọi người đưa bố Trúc tới nơi dừng chân cuối cùng. Khi giây phút tạm biệt cuối cùng tới Trúc đã gào lên trong nước mắt, tiếng gọi khàn đặc trong nước mắt của Trúc nghe thật bi ai, đau đớn.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, Trúc cùng mọi người trở về nhà, dừng chân lại bên bậc thềm Trúc ngồi đó nhìn một ánh nhìn thật xa xăm. Vừa ngồi xuống thì Chi và Linh cùng nhau bước về phía Trúc, đỡ Trúc đứng dậy đi vào nhà. Nhìn sự mệt mỏi trong gương mặt của Trúc Chi xin phép mọi người đưa Trúc lên phòng, những lúc thế này tốt nhất là nên cho Trúc một nơi riêng tư một chút, tránh đông người.
Chi và Linh cùng nhau đỡ Trúc lên phòng, ngồi lên chiếc giường thân yêu của Trúc. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Trúc cảm thấy ổn hơn, nằm dài lên chiếc giường của mình ôm con gấu nhỏ mà Chi đã tặng vào lòng. Chi cũng khẽ nằm xuống bên cạnh Trúc, nhìn khuôn mặt Trúc đầy lo lắng.
“Trúc thấy ổn hơn chưa?” Cả ngày hnay 2 người chưa nói chuyện với nhau, chỉ có Chi nói mà Trúc vẫn chưa nói gì. Nghe Chi hỏi, Trúc nhìn thẳng vào đôi mắt Chi, rồi nói bằng một giọng bình tĩnh nhất có thể.
“Cảm ơn em”
“Em xin lỗi” Đôi mắt Chi ngấn lệ, Chi biết mình đã sai khi đêm qua cãi nhau với Trúc và để Trúc chịu đựng suốt một khoảng thời gian như vậy. Chi cảm thấy bản thân mình thật đáng trách. Trúc khẽ đưa bàn tay mình xoa đầu Chi. “Em không có lỗi gì đâu”. Chi vùi đầu vào ngực Trúc cố gắng ngừng thút thít. Cũng thật may vì nãy giờ Linh đang ở dưới nhà nói chuyện với Huy và Phong nên trong phòng chỉ có hai người.
Chiều muộn Chi và Linh xin phép được ra về, lúc về Chi còn kéo Trúc lại bàn ăn, ép ngồi xuống, xới cho Trúc một bát cơm rồi dặn dò. “Ăn hết bát này, nếu không mai em không tới đâu đấy”. Trúc khẽ gật đầu ra hiệu đã hiểu, lúc đó Chi mới an tâm ra về. Mẹ Trúc vẫn không ngừng khóc, không chịu ăn uống gì, sau khi ăn xong Trúc bước vào phòng mẹ, cầm bát cơm canh lên ngồi bên mép giường rồi nói.
“Bố đã đi rồi, dù có muốn cũng không thay đổi được, bố không muốn thấy mẹ như vậy đâu, bé Khôi còn nhỏ, mẹ phải cố gắng sống vì chúng con nữa chứ”. Dường như câu nói của Trúc đã làm dịu đi nỗi đau trong bà, bà ngoan ngoãn để Trúc bón cho hết phân nửa bát cơm. Trước khi bước ra ngoài Trúc còn nhìn mẹ nói: “Mẹ à! Người đã khuất cũng đã đi rồi, người sống hãy sống sao cho đáng sống”.
Mệt mỏi sau một ngày dài đau khổ, Trúc bước lên chiếc giường của mình khi mới 19 giờ. Vừa đặt lưng xuống đã nhận được tin nhắn của Chi.
Em…: ” Em xin lỗi vì đã để Trúc chịu đựng một mình như vậy, em sai rồi. Em sẽ bớt ích kỉ hơn. Trúc hãy tin em nhé! Em là của riêng Trúc thôi!”
Trúc nhìn dòng chữ trên màn hình dường như cũng cảm thấy được xoa dịu nỗi đau trong lòng. Nhanh tay nhắn lại: “Em không có lỗi mà, cảm ơn em đã ở bên Trúc, cảm ơn em vì dù có thế nào vẫn sẵn sàng ở lại đây”
Em…: “Từ nay em sẽ thay thế bố ở bên Trúc. Sẽ không để Trúc một mình đâu. Giờ thì đi ngủ đi, sáng sớm mai em sẽ qua nhé!
Đừng trả lời lại, ngủ đi nhé!!!”
Trúc đọc xong tin nhắn rồi nhắm đôi mắt đã mệt mỏi của mình lại, một ngày thật dài, con đường phía trước thật chông gai. Từ nay Trúc sẽ sống một cuộc sống thật khác!
/28
|