Buổi thi sáng hôm đó Trúc làm bài không thật sự tốt, đã có một bài Trúc hoàn toàn làm sai đề. Không biết là Trúc và Huy có thần giao cách cảm nào với nhau không mà cả hai đứa đều sai giống y chang nhau. Ra về hai đứa chỉ biết ngao ngán nhìn nhau cười, không biết may mắn có mỉm cười với hai đứa để chúng nó có mặt trong đội tuyển dự thi cấp Thành phố không đây.
“Trúc này! Chi là một cô gái rất tốt, cô gái đặc biệt nhất mà tao từng gặp. Đứng trước Chi nhiều lúc tao như một thằng ngốc vậy” Huy nói, quay qua nhìn Trúc cười trước khi mỗi đứa đi sang một ngả đường khác nhau hướng về nhà. Cho đến khi mỗi người đã rẽ sang một con đường khác nhau Trúc mới lẩm nhẩm trong miệng: “Với tao, Chi cũng là một người đặc biệt”.
Về tới nhà, sau khi nghỉ ngơi ăn trưa, Trúc trả lời vài tin nhắn hỏi thăm của Chi về buổi thi, sau đó ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy cũng đã 4h chiều. Đi ra ban công đứng một hồi Trúc quay vào nhà cầm điện thoại lên gọi cho Huy
“Alo, hôm nay trời đẹp lâu rồi không hoạt động cho giãn gân cốt, lên trường đá bóng đi” Trúc nói
“Quái lạ, có bao giờ mày rủ tao đâu, toàn tao rủ. Uống nhầm thuốc à? Chờ tí tao qua ngay, gọi thằng Phong đã”
“Ừ” Trúc đáp lại rồi tắt máy. Thực ra cũng không phải muốn giãn gân cốt gì, chỉ là Trúc muốn lát nữa có thể đi về cùng Chi nhưng bây giờ đã tạm nghỉ, không có lí do gì để tới đó chờ Chi về cùng nên đành phải nghĩ ra cách này.
Trận đấu chiều hôm đó tâm hồn Trúc cứ như trên mây, chốc chốc lại đánh mắt nhìn về phía phòng hội trường lớn, không thể tập trung nổi vào trận đấu. Đến khi mọi người ra nghỉ Huy mới đi lại hất đầu hỏi Trúc.
“Mới hai tuần không đá mà mày bị gái tính lấn át quên mất đá bóng như thế nào rồi à? Hôm nay đá kiểu gì đấy? Nhớ em nào à” Huy nói đến đây Trúc tí nữa thì phun luôn ngụm nước mình đang uống ra ngoài. “Thằng điên. Chắc tại bài thi lúc sáng làm tao không ổn nên vậy chứ làm gì có em nào mà nhớ” Huy cười hích vai Trúc. “Tao đùa, chứ mày thì ai mà thèm yêu. Haha”. Huy cười đểu rồi đứng lên đi về phía mấy thằng đang gọi lại xem cái gì đó. Trúc cũng đứng dậy đi về phía phòng hội trường.
Bước vào trong phòng thấy mọi người đang chuần bị ra về, Trúc quay ra ngoài đứng chờ Chi. Một lúc sau thì Chi cùng mấy bạn nữ đi ra, vừa đi vừa nói chuyện, vừa thấy Trúc Chi quay qua tạm biệt vội các bạn rồi tiến về phía con người trong bộ đồ thể thao kia đang đứng nhìn mình. Thấy Trúc, Chi cảm thấy vui đến lạ.
“Nhớ em quá hay sao mà đến vậy” Chi nhìn Trúc cười lém lỉnh. “Có nhớ quá cũng không cần để mồ hôi nhễ nhại như vậy đứng chờ em đâu” Nói rồi Chi lôi chiếc khăn giấy trong balo ra lau những giọt mồ hôi còn vương trên khuôn mặt đang ngại ngùng vì mấy câu nói của Chi.
“Nhớ em khi nào. Chẳng qua đá bóng xong thấy em về nên về cùng thôi” Trúc đưa tay cầm lấy chiếc balo của Chi, khoác lên vai rồi ra hiệu cho Chi cùng ra về.
“Nói vậy chứ thấy Gil em vui lắm, về muộn mà đi có một mình cũng không an tâm” Chi vừa bước đi theo Trúc vừa nói.
“Vậy dù không phải ôn thi Gil cũng sẽ chờ để hộ tống em về” Trúc quay sang nhìn Chi mỉm cười, rõ ràng là mặt trời đã khuất bóng vậy mà Chi có cảm giác như ánh mặt trời đang tỏa sáng trước mắt mình vậy. Trúc cười thật đẹp, và đẹp hơn nữa là những nụ cười đó chỉ dành cho Chi. Hiện tại, chỉ Chi mới thấy được nó. Và Chi muốn nó là của riêng Chi thôi.
5 ngày sau nhận được kết quả thi, Trúc và Huy cùng bằng điểm và đạt giải ba. Trúc nghe cô giáo thông báo xong thì ngồi ngao ngán nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù đã đoán trước được nhưng đến khi biết kết quả tâm trạng vẫn không thể nào khá hơn được. Huy bước lại chỗ Trúc ngồi phịch xuống thở dài.
“Không biết số phận tao với mày liệu có được vào đội tuyển dự thi Thành phố không nữa. Mới nghe bảo tao với mày cùng đứng thứ 5 mà đội có 7 người. Không biết sao đây”
“Chắc không được đâu” Trúc đáp, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa sổ. “Đừng hy vọng mà rồi thất vọng, trường mình 3 đứa kia đều đứng đầu, lấy 7 người không lẽ lấy cả 5 người trường mình à? Làm như thế kiểu gì cũng có người nói ra nói vào” Trúc chán nản tiếp lời rồi thở dài.
Quả đúng như Trúc dự đoán, cuối buổi cô giáo công bố đội tuyển tham dự gồm 3 người trong đội của Trúc, họ cũng là 3 người cao điểm nhất Quận, ngoài ra còn 4 người nữa. Điểm của Trúc và Huy tuy có cao hơn 1 chút so với 2 bạn cuối được chọn nhưng vì để giữ tính cạch tranh giữa các trường nên chỉ cho tối đa mỗi trường 3 người tham gia. Huy tỏ rõ sự ấm ức của mình nhưng cũng không biết làm gì đành chấp nhận.
“Gil đừng buồn vì chuyện chọn đội tuyển quá nhé, nó cũng chỉ là một cuộc thi bình thường mà” Chi nhìn Trúc dịu dàng nói. “Dù sao Gil cũng ẵm được giải về như đã hứa với em rồi mà”
“Gil không sao đâu, hơi buồn vì không thể đi sâu hơn được thôi. Dù sao từ mai cũng đã lại phải ôn thi học sinh giỏi rồi. Cố gắng một lần nữa”
“Từ mai hả? Thế là sẽ có người không được xem em tập nữa rồi. Có tiếc không?” Chi nhìn Trúc nhẽ cười mỉm.
“Em nhảy xấu chết đi được, chẳng qua chờ em về, không có gì làm mới phải xem thôi”. Tuy rằng miệng thì nói vậy mà lòng thì không hề cảm thấy như thế. 5 ngày qua ngày nào Trúc cũng ở lại ngồi xem Chi tập, chăm chú đến mức có lẽ Trúc còn nhớ động tác hơn cả Chi nữa. Luôn có Trúc dõi theo, động viên như vậy dù bài tập có nặng đến mấy Chi cũng không thấy mệt mỏi.
Trúc là một học sinh khá đặc biệt. Những bạn cùng trong đội tuyển casio Toán với Trúc đa phần cũng sẽ ở trong đội tuyển học sinh giỏi Toán. Nhưng Trúc lại hoàn toàn khác, Trúc thuộc đội tuyển Hóa và Lý. Con người kì lạ, tính cách kì lạ và đến cả suy nghĩ cũng thật sự kì lạ. Huy từng nhiều lần lôi kéo Trúc sang đội tuyển Toán với mình nhưng lại chỉ luôn nhận được cái lắc đầu của Trúc. Trúc yêu Toán nhưng Trúc cũng muốn thử sức mình với những thứ khác nữa. Trúc không thích mình đi con đường giống người khác.
Lịch ôn của Trúc khá là nặng, có những ngày không có thời gian để nghỉ. Vừa ôn xong môn này là ngay lập tức chạy qua ôn môn khác. Chi thấy thế cũng không khỏi lo lắng, máy móc còn mệt huống chi là con người.
“Nghe câu tham thì thâm chưa? Đừng có ôm đồm vào người như vậy, nghe em ôn một môn thôi” Chi chau mày nhìn Trúc, thật sự Chi rất lo cho sức khỏe của cái con người tham công tiếc việc này. Mới sáng ra mà đã thấy hiện rõ hai chữ “mệt mỏi” ngay trên khuôn mặt
“Gil vẫn chịu đựng được mà, em đừng lo, lo cho sức khỏe của em đi kìa” Dứt lời Trúc dí hộp sữa vào tay Chi
“Nhìn Gil xem, khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu nay đổ nát hoang tàn rồi kìa” Chi đưa tay nhéo má Trúc cười đểu. “Đã nói không thích bị nhéo má mà” Trúc nhăn mặt nhìn Chi tỏ vẻ nghiêm túc. Tưởng Chi sợ ai dè lại đưa tay lên xoa đầu Trúc “Em biết mà, nhưng em thích” Chi nghiêng đầu lè lưỡi chọc Trúc rồi chạy vù vào lớp để mình Trúc mặt mày đang bí xị đứng ở hành lang. “Y chang con nít” Trúc lẩm bẩm,rồi nhoẻn miệng cười.
Vừa bước chân vào lớp thì Huy từ đâu đi tới kéo Trúc đi về phía bàn học của mình rồi nhấn vai Trúc xuống ghế, nhìn Trúc với một khuôn mặt hết sức nghiêm túc.
“1 tuần nữa là 20-10, tặng Chi cái gì được”
“Hỏi thằng Phong xem, tao chịu” Trúc nhún vai
“Mày tiếp xúc với Chi mới biết được Chi thích gì chứ. Thằng Phong sao biết” Huy nhăn mặt.
“Bảo Phong tư vấn đi, tao không biết gì đâu. Không thì nhờ nó hỏi Nhung cho”
“Hỏi Nhung để lộ hết à. Về lên mạng tìm cùng tao xem cái gì hợp, rồi tao với mày đi chọn” Huy hào hứng nói.
“Mày chọn đi, tao bận lắm, có gì đi cùng mày là được rồi” Nói rồi Trúc xách balo bước về phía bàn học mình.
Tối hôm đó cố giải quyết hết đống bài tập xong xuôi Trúc vội lên mạng gõ tìm “Quà tặng 20/10 cho…” gõ đến đó Trúc chợt dừng lại rồi gõ tiếp chữ “em gái”. Rồi nhấp ngay vào trang tìm thấy đầu tiên, lướt xem được một vài món thì Trúc dừng lại đắn đo “Mình tặng quà cho Chi liệu có phải là vô lý lắm không?” quay qua nhìn chiếc đồng hồ để bàn đã gần 2h sáng Trúc tắt máy rồi lên giường đi ngủ.
Lịch học không hề giảm bớt mà ngày một nhiều lên, bài tập chất đống khiến đêm nào Trúc cũng phải thức khuya. Đến ăn cũng vội vàng, mẹ Trúc thấy không an tâm cho sức khỏe của con mình, dù học như thế nào thì sức khỏe vẫn là tốt nhất. Mẹ yêu cầu Trúc chỉ chọn một trong hai môn, không được để bản thân bị áp lực như vậy. Một phần thấy Chi lo lắng cho mình quá, Trúc cũng không muốn. Vả lại nếu học một môn thì cơ hội được nằm trong đội tuyển dự thi Thành phố sẽ cao hơn.
Sau khi kết thúc buổi học bồi dưỡng đội tuyển môn Hóa từ 2 rưỡi đến 4 rưỡi Trúc bước vào phòng giáo viên tìm gặp thầy giáo phu trách môn Lý xin nghỉ môn, dù sao Trúc vẫn thích Hóa hơn. Thầy giáo hơi bất ngờ vì chuyện này nhưng vì thấy Trúc cũng mệt mỏi nên đành phải đồng ý. Trúc luôn đạt điểm cao mỗi khi làm đề thi thử nên khi cho Trúc ra khỏi đội thầy cũng có phần buồn. Bước từ phòng giáo viên ra Trúc đi thẳng tới hội trường vào vị trí quen thuộc rồi ngồi xuống.
Chi đang tập thì thấy bóng dáng quen thuộc bước vào. Rõ ràng là hôm nay Trúc phải ôn Lý mà sao giờ này lại ngồi ở đây không biết. Tập nốt bài Chi đi lên chỗ Trúc đang ngồi.
“Sao học sinh chăm chỉ hôm nay lại rảnh vào ngồi xem em tập vậy?” Chi cười.
“Bị đuổi khỏi lớp rồi” Gil giả vờ làm mặt buồn bã.
“Thầy mà đuổi Gil mới là lạ đấy” Chi bĩu môi “Mà đuổi cũng được, học vừa phải thôi”
“Nghe em và mẹ nãy Gil xin nghỉ, với là Gil cũng muốn tập trung một môn thôi” Trúc vuốt nhẹ tóc Chi cười. Phía dưới mấy bạn gọi Chi, Chi nói với Trúc một tiếng rồi chạy xuống dưới sân khấu. Trúc đang ngồi thì có điện thoại anh Nhã gọi tới, Trúc đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Anh Nhã gọi điện về hỏi thăm tình hình học tập của Trúc, dặn dò Trúc vài điều rồi cúp máy. Đến khi Trúc quay trở lại phòng thì thấy mọi người đang đứng bu lại xung quanh Trúc thấy bất an nên cũng đi lên. Lên tới nơi thì thấy Chi đang ngồi dựa vào vai một bạn nữ cùng lớp, tay đang ôm lấy bụng. Khuôn mặt dần trắng bệch ra, đôi môi tím lại. Trúc hốt hoảng tách mọi người ra rồi đi vào quỳ xuống chỗ Chi.
“Chi à em sao vậy” Trúc sốt sắng hỏi, bàn tay Trúc bất giác hơi run lên.
“Em đau bụng lắm” Chi cố gắng mấp máy đôi môi với giọng nói yếu ớt. Không chờ thêm một giây nào nữa, Trúc vòng tay qua bế xốc Chi lên nhanh chóng bước ra khỏi phòng rồi hét lớn nhờ một người bắt hộ mình chiếc taxi. Trúc đặt Chi lên xe rồi bảo chú tài xế nhanh chóng đi đến bệnh viện. Người Chi mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào ngồi yên trong vòng tay Trúc. Trúc đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Chi.
“Em an tâm không sao đâu, có Trúc ở đây em đừng lo” Trúc khẽ vỗ về Chi nhưng trong lòng thì đang như lửa đốt. Chi không nói được gì nữa chỉ dụi dụi vào lòng Trúc như một chú cún con ngoan ngoãn.
Đến nơi Trúc nhanh chóng bế Chi vào trong. Bác sĩ nói Chi bị tụt huyết áp, chỉ cần chuyền xong chai nước nghỉ một lát là có thể về. Trúc thở phào nhẹ nhõm cảm ơn bác sĩ rồi bước vào phòng ngồi bên cạnh Chi.
“Kiểu này không cho em tập nữa quá” Trúc nhìn Chi đang ngon giấc trên giường thở dài. Bất giác Chi mở mắt ra nhìn Trúc. “Không phải tại tập mệt đâu, trưa nay em ngại ăn cơm nên vậy đấy” Chi nhìn Trúc nói giọng hối lỗi
“Em giỏi thật đấy. Còn một lần nữa thì liệu hồn” Trúc nhìn Chi nghiêm mặt.
“Em biết rồi ạ” Chi cố gắng kéo dài tiếng cuối cùng. “Trúc…em sẽ là Trúc không gọi là Gil nữa nhé”. Chi hơi nheo mắt nhìn Trúc vì bị chiếc đèn ở trên trần nhà chiếu thẳng vào mắt. Trúc nhìn Chi khẽ mỉm cười “Em muốn gọi là gì cũng được hết, giờ thì chuẩn bị đi về thôi, muộn lắm rồi chắc bố mẹ em đang lo đấy” Nói rồi Trúc đỡ Chi ra về. Hồi nãy còn mệt là vậy, vậy mà lên xe về Chi đã lại nói chuyện líu lo được ngay. Thật là đáng nể cô gái này.
Chiếc xe dừng lại tại một ngôi nhà cách ngã ba hai người thường hẹn nhau khoảng hơn 150m, cũng bằng khoảng cách từ nhà Trúc đến đó. Ngôi nhà hai tầng màu trắng có thiết kế đơn giản nhưng vẫn rất sang trọng. Phía sau cánh cửa cổng màu xám là một cái sân nhỏ có rất nhiều cây xanh trong khá là thoáng mát. Trúc đã đi qua nơi này rất nhiều lần, cũng rất để ý ngôi nhà này nhưng không nghĩ nó chính là nhà của Chi. Trúc mở cửa đỡ Chi xuống xe rồi nhìn bóng Chi cho đến khi Chi bước vào nhà mới an tâm quay về. Cho đến khi quay đầu xe đi rồi Trúc vẫn nhìn ngôi nhà ấy. Ngôi nhà đó, nó chính là nhà của Chi, ngôi nhà mà Trúc vẫn luôn muốn thấy. Ngôi nhà của một “Người đặc biệt”…
“Trúc này! Chi là một cô gái rất tốt, cô gái đặc biệt nhất mà tao từng gặp. Đứng trước Chi nhiều lúc tao như một thằng ngốc vậy” Huy nói, quay qua nhìn Trúc cười trước khi mỗi đứa đi sang một ngả đường khác nhau hướng về nhà. Cho đến khi mỗi người đã rẽ sang một con đường khác nhau Trúc mới lẩm nhẩm trong miệng: “Với tao, Chi cũng là một người đặc biệt”.
Về tới nhà, sau khi nghỉ ngơi ăn trưa, Trúc trả lời vài tin nhắn hỏi thăm của Chi về buổi thi, sau đó ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy cũng đã 4h chiều. Đi ra ban công đứng một hồi Trúc quay vào nhà cầm điện thoại lên gọi cho Huy
“Alo, hôm nay trời đẹp lâu rồi không hoạt động cho giãn gân cốt, lên trường đá bóng đi” Trúc nói
“Quái lạ, có bao giờ mày rủ tao đâu, toàn tao rủ. Uống nhầm thuốc à? Chờ tí tao qua ngay, gọi thằng Phong đã”
“Ừ” Trúc đáp lại rồi tắt máy. Thực ra cũng không phải muốn giãn gân cốt gì, chỉ là Trúc muốn lát nữa có thể đi về cùng Chi nhưng bây giờ đã tạm nghỉ, không có lí do gì để tới đó chờ Chi về cùng nên đành phải nghĩ ra cách này.
Trận đấu chiều hôm đó tâm hồn Trúc cứ như trên mây, chốc chốc lại đánh mắt nhìn về phía phòng hội trường lớn, không thể tập trung nổi vào trận đấu. Đến khi mọi người ra nghỉ Huy mới đi lại hất đầu hỏi Trúc.
“Mới hai tuần không đá mà mày bị gái tính lấn át quên mất đá bóng như thế nào rồi à? Hôm nay đá kiểu gì đấy? Nhớ em nào à” Huy nói đến đây Trúc tí nữa thì phun luôn ngụm nước mình đang uống ra ngoài. “Thằng điên. Chắc tại bài thi lúc sáng làm tao không ổn nên vậy chứ làm gì có em nào mà nhớ” Huy cười hích vai Trúc. “Tao đùa, chứ mày thì ai mà thèm yêu. Haha”. Huy cười đểu rồi đứng lên đi về phía mấy thằng đang gọi lại xem cái gì đó. Trúc cũng đứng dậy đi về phía phòng hội trường.
Bước vào trong phòng thấy mọi người đang chuần bị ra về, Trúc quay ra ngoài đứng chờ Chi. Một lúc sau thì Chi cùng mấy bạn nữ đi ra, vừa đi vừa nói chuyện, vừa thấy Trúc Chi quay qua tạm biệt vội các bạn rồi tiến về phía con người trong bộ đồ thể thao kia đang đứng nhìn mình. Thấy Trúc, Chi cảm thấy vui đến lạ.
“Nhớ em quá hay sao mà đến vậy” Chi nhìn Trúc cười lém lỉnh. “Có nhớ quá cũng không cần để mồ hôi nhễ nhại như vậy đứng chờ em đâu” Nói rồi Chi lôi chiếc khăn giấy trong balo ra lau những giọt mồ hôi còn vương trên khuôn mặt đang ngại ngùng vì mấy câu nói của Chi.
“Nhớ em khi nào. Chẳng qua đá bóng xong thấy em về nên về cùng thôi” Trúc đưa tay cầm lấy chiếc balo của Chi, khoác lên vai rồi ra hiệu cho Chi cùng ra về.
“Nói vậy chứ thấy Gil em vui lắm, về muộn mà đi có một mình cũng không an tâm” Chi vừa bước đi theo Trúc vừa nói.
“Vậy dù không phải ôn thi Gil cũng sẽ chờ để hộ tống em về” Trúc quay sang nhìn Chi mỉm cười, rõ ràng là mặt trời đã khuất bóng vậy mà Chi có cảm giác như ánh mặt trời đang tỏa sáng trước mắt mình vậy. Trúc cười thật đẹp, và đẹp hơn nữa là những nụ cười đó chỉ dành cho Chi. Hiện tại, chỉ Chi mới thấy được nó. Và Chi muốn nó là của riêng Chi thôi.
5 ngày sau nhận được kết quả thi, Trúc và Huy cùng bằng điểm và đạt giải ba. Trúc nghe cô giáo thông báo xong thì ngồi ngao ngán nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù đã đoán trước được nhưng đến khi biết kết quả tâm trạng vẫn không thể nào khá hơn được. Huy bước lại chỗ Trúc ngồi phịch xuống thở dài.
“Không biết số phận tao với mày liệu có được vào đội tuyển dự thi Thành phố không nữa. Mới nghe bảo tao với mày cùng đứng thứ 5 mà đội có 7 người. Không biết sao đây”
“Chắc không được đâu” Trúc đáp, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa sổ. “Đừng hy vọng mà rồi thất vọng, trường mình 3 đứa kia đều đứng đầu, lấy 7 người không lẽ lấy cả 5 người trường mình à? Làm như thế kiểu gì cũng có người nói ra nói vào” Trúc chán nản tiếp lời rồi thở dài.
Quả đúng như Trúc dự đoán, cuối buổi cô giáo công bố đội tuyển tham dự gồm 3 người trong đội của Trúc, họ cũng là 3 người cao điểm nhất Quận, ngoài ra còn 4 người nữa. Điểm của Trúc và Huy tuy có cao hơn 1 chút so với 2 bạn cuối được chọn nhưng vì để giữ tính cạch tranh giữa các trường nên chỉ cho tối đa mỗi trường 3 người tham gia. Huy tỏ rõ sự ấm ức của mình nhưng cũng không biết làm gì đành chấp nhận.
“Gil đừng buồn vì chuyện chọn đội tuyển quá nhé, nó cũng chỉ là một cuộc thi bình thường mà” Chi nhìn Trúc dịu dàng nói. “Dù sao Gil cũng ẵm được giải về như đã hứa với em rồi mà”
“Gil không sao đâu, hơi buồn vì không thể đi sâu hơn được thôi. Dù sao từ mai cũng đã lại phải ôn thi học sinh giỏi rồi. Cố gắng một lần nữa”
“Từ mai hả? Thế là sẽ có người không được xem em tập nữa rồi. Có tiếc không?” Chi nhìn Trúc nhẽ cười mỉm.
“Em nhảy xấu chết đi được, chẳng qua chờ em về, không có gì làm mới phải xem thôi”. Tuy rằng miệng thì nói vậy mà lòng thì không hề cảm thấy như thế. 5 ngày qua ngày nào Trúc cũng ở lại ngồi xem Chi tập, chăm chú đến mức có lẽ Trúc còn nhớ động tác hơn cả Chi nữa. Luôn có Trúc dõi theo, động viên như vậy dù bài tập có nặng đến mấy Chi cũng không thấy mệt mỏi.
Trúc là một học sinh khá đặc biệt. Những bạn cùng trong đội tuyển casio Toán với Trúc đa phần cũng sẽ ở trong đội tuyển học sinh giỏi Toán. Nhưng Trúc lại hoàn toàn khác, Trúc thuộc đội tuyển Hóa và Lý. Con người kì lạ, tính cách kì lạ và đến cả suy nghĩ cũng thật sự kì lạ. Huy từng nhiều lần lôi kéo Trúc sang đội tuyển Toán với mình nhưng lại chỉ luôn nhận được cái lắc đầu của Trúc. Trúc yêu Toán nhưng Trúc cũng muốn thử sức mình với những thứ khác nữa. Trúc không thích mình đi con đường giống người khác.
Lịch ôn của Trúc khá là nặng, có những ngày không có thời gian để nghỉ. Vừa ôn xong môn này là ngay lập tức chạy qua ôn môn khác. Chi thấy thế cũng không khỏi lo lắng, máy móc còn mệt huống chi là con người.
“Nghe câu tham thì thâm chưa? Đừng có ôm đồm vào người như vậy, nghe em ôn một môn thôi” Chi chau mày nhìn Trúc, thật sự Chi rất lo cho sức khỏe của cái con người tham công tiếc việc này. Mới sáng ra mà đã thấy hiện rõ hai chữ “mệt mỏi” ngay trên khuôn mặt
“Gil vẫn chịu đựng được mà, em đừng lo, lo cho sức khỏe của em đi kìa” Dứt lời Trúc dí hộp sữa vào tay Chi
“Nhìn Gil xem, khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu nay đổ nát hoang tàn rồi kìa” Chi đưa tay nhéo má Trúc cười đểu. “Đã nói không thích bị nhéo má mà” Trúc nhăn mặt nhìn Chi tỏ vẻ nghiêm túc. Tưởng Chi sợ ai dè lại đưa tay lên xoa đầu Trúc “Em biết mà, nhưng em thích” Chi nghiêng đầu lè lưỡi chọc Trúc rồi chạy vù vào lớp để mình Trúc mặt mày đang bí xị đứng ở hành lang. “Y chang con nít” Trúc lẩm bẩm,rồi nhoẻn miệng cười.
Vừa bước chân vào lớp thì Huy từ đâu đi tới kéo Trúc đi về phía bàn học của mình rồi nhấn vai Trúc xuống ghế, nhìn Trúc với một khuôn mặt hết sức nghiêm túc.
“1 tuần nữa là 20-10, tặng Chi cái gì được”
“Hỏi thằng Phong xem, tao chịu” Trúc nhún vai
“Mày tiếp xúc với Chi mới biết được Chi thích gì chứ. Thằng Phong sao biết” Huy nhăn mặt.
“Bảo Phong tư vấn đi, tao không biết gì đâu. Không thì nhờ nó hỏi Nhung cho”
“Hỏi Nhung để lộ hết à. Về lên mạng tìm cùng tao xem cái gì hợp, rồi tao với mày đi chọn” Huy hào hứng nói.
“Mày chọn đi, tao bận lắm, có gì đi cùng mày là được rồi” Nói rồi Trúc xách balo bước về phía bàn học mình.
Tối hôm đó cố giải quyết hết đống bài tập xong xuôi Trúc vội lên mạng gõ tìm “Quà tặng 20/10 cho…” gõ đến đó Trúc chợt dừng lại rồi gõ tiếp chữ “em gái”. Rồi nhấp ngay vào trang tìm thấy đầu tiên, lướt xem được một vài món thì Trúc dừng lại đắn đo “Mình tặng quà cho Chi liệu có phải là vô lý lắm không?” quay qua nhìn chiếc đồng hồ để bàn đã gần 2h sáng Trúc tắt máy rồi lên giường đi ngủ.
Lịch học không hề giảm bớt mà ngày một nhiều lên, bài tập chất đống khiến đêm nào Trúc cũng phải thức khuya. Đến ăn cũng vội vàng, mẹ Trúc thấy không an tâm cho sức khỏe của con mình, dù học như thế nào thì sức khỏe vẫn là tốt nhất. Mẹ yêu cầu Trúc chỉ chọn một trong hai môn, không được để bản thân bị áp lực như vậy. Một phần thấy Chi lo lắng cho mình quá, Trúc cũng không muốn. Vả lại nếu học một môn thì cơ hội được nằm trong đội tuyển dự thi Thành phố sẽ cao hơn.
Sau khi kết thúc buổi học bồi dưỡng đội tuyển môn Hóa từ 2 rưỡi đến 4 rưỡi Trúc bước vào phòng giáo viên tìm gặp thầy giáo phu trách môn Lý xin nghỉ môn, dù sao Trúc vẫn thích Hóa hơn. Thầy giáo hơi bất ngờ vì chuyện này nhưng vì thấy Trúc cũng mệt mỏi nên đành phải đồng ý. Trúc luôn đạt điểm cao mỗi khi làm đề thi thử nên khi cho Trúc ra khỏi đội thầy cũng có phần buồn. Bước từ phòng giáo viên ra Trúc đi thẳng tới hội trường vào vị trí quen thuộc rồi ngồi xuống.
Chi đang tập thì thấy bóng dáng quen thuộc bước vào. Rõ ràng là hôm nay Trúc phải ôn Lý mà sao giờ này lại ngồi ở đây không biết. Tập nốt bài Chi đi lên chỗ Trúc đang ngồi.
“Sao học sinh chăm chỉ hôm nay lại rảnh vào ngồi xem em tập vậy?” Chi cười.
“Bị đuổi khỏi lớp rồi” Gil giả vờ làm mặt buồn bã.
“Thầy mà đuổi Gil mới là lạ đấy” Chi bĩu môi “Mà đuổi cũng được, học vừa phải thôi”
“Nghe em và mẹ nãy Gil xin nghỉ, với là Gil cũng muốn tập trung một môn thôi” Trúc vuốt nhẹ tóc Chi cười. Phía dưới mấy bạn gọi Chi, Chi nói với Trúc một tiếng rồi chạy xuống dưới sân khấu. Trúc đang ngồi thì có điện thoại anh Nhã gọi tới, Trúc đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Anh Nhã gọi điện về hỏi thăm tình hình học tập của Trúc, dặn dò Trúc vài điều rồi cúp máy. Đến khi Trúc quay trở lại phòng thì thấy mọi người đang đứng bu lại xung quanh Trúc thấy bất an nên cũng đi lên. Lên tới nơi thì thấy Chi đang ngồi dựa vào vai một bạn nữ cùng lớp, tay đang ôm lấy bụng. Khuôn mặt dần trắng bệch ra, đôi môi tím lại. Trúc hốt hoảng tách mọi người ra rồi đi vào quỳ xuống chỗ Chi.
“Chi à em sao vậy” Trúc sốt sắng hỏi, bàn tay Trúc bất giác hơi run lên.
“Em đau bụng lắm” Chi cố gắng mấp máy đôi môi với giọng nói yếu ớt. Không chờ thêm một giây nào nữa, Trúc vòng tay qua bế xốc Chi lên nhanh chóng bước ra khỏi phòng rồi hét lớn nhờ một người bắt hộ mình chiếc taxi. Trúc đặt Chi lên xe rồi bảo chú tài xế nhanh chóng đi đến bệnh viện. Người Chi mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào ngồi yên trong vòng tay Trúc. Trúc đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Chi.
“Em an tâm không sao đâu, có Trúc ở đây em đừng lo” Trúc khẽ vỗ về Chi nhưng trong lòng thì đang như lửa đốt. Chi không nói được gì nữa chỉ dụi dụi vào lòng Trúc như một chú cún con ngoan ngoãn.
Đến nơi Trúc nhanh chóng bế Chi vào trong. Bác sĩ nói Chi bị tụt huyết áp, chỉ cần chuyền xong chai nước nghỉ một lát là có thể về. Trúc thở phào nhẹ nhõm cảm ơn bác sĩ rồi bước vào phòng ngồi bên cạnh Chi.
“Kiểu này không cho em tập nữa quá” Trúc nhìn Chi đang ngon giấc trên giường thở dài. Bất giác Chi mở mắt ra nhìn Trúc. “Không phải tại tập mệt đâu, trưa nay em ngại ăn cơm nên vậy đấy” Chi nhìn Trúc nói giọng hối lỗi
“Em giỏi thật đấy. Còn một lần nữa thì liệu hồn” Trúc nhìn Chi nghiêm mặt.
“Em biết rồi ạ” Chi cố gắng kéo dài tiếng cuối cùng. “Trúc…em sẽ là Trúc không gọi là Gil nữa nhé”. Chi hơi nheo mắt nhìn Trúc vì bị chiếc đèn ở trên trần nhà chiếu thẳng vào mắt. Trúc nhìn Chi khẽ mỉm cười “Em muốn gọi là gì cũng được hết, giờ thì chuẩn bị đi về thôi, muộn lắm rồi chắc bố mẹ em đang lo đấy” Nói rồi Trúc đỡ Chi ra về. Hồi nãy còn mệt là vậy, vậy mà lên xe về Chi đã lại nói chuyện líu lo được ngay. Thật là đáng nể cô gái này.
Chiếc xe dừng lại tại một ngôi nhà cách ngã ba hai người thường hẹn nhau khoảng hơn 150m, cũng bằng khoảng cách từ nhà Trúc đến đó. Ngôi nhà hai tầng màu trắng có thiết kế đơn giản nhưng vẫn rất sang trọng. Phía sau cánh cửa cổng màu xám là một cái sân nhỏ có rất nhiều cây xanh trong khá là thoáng mát. Trúc đã đi qua nơi này rất nhiều lần, cũng rất để ý ngôi nhà này nhưng không nghĩ nó chính là nhà của Chi. Trúc mở cửa đỡ Chi xuống xe rồi nhìn bóng Chi cho đến khi Chi bước vào nhà mới an tâm quay về. Cho đến khi quay đầu xe đi rồi Trúc vẫn nhìn ngôi nhà ấy. Ngôi nhà đó, nó chính là nhà của Chi, ngôi nhà mà Trúc vẫn luôn muốn thấy. Ngôi nhà của một “Người đặc biệt”…
/28
|