Bên Ngoài Lịch Lãm , Bên Trong Tối Đen (Sắc)

Chương 15

/369


Chương 15



Không biết cô bảo mẫu cho bao nhiêu thuốc vào canh, Diệp Minh Xuyên bắn không lâu lại cứng mà còn bắn run chân.

Cố Vân Tu sướng xong không muốn người khác sướng. Anh càng không thích em gái nhìn của quý của thằng khác.

Vậy nên gọi một cuộc điện thoại bảo họ Diệp đến đón người, nhân đây nói luôn chuyện huỷ hôn.

Họ Diệp cấp tốc chạy đến thì thấy con trai đang đè một cô gái, liên tục nhún eo như con thú hoang không lý trí.

Sở Liên dưới người anh ta đã bị lột sạch từ lâu, cặρ vú rung theo va chạm liên tục rên ɾỉ dâm đãng, dâm thuỷ và tinh dich trộn lẫn tạo thành một bãi nhơ nhuốc ở lỗ nhỏ.

Ông Diệp tên Diệp Trường Khánh, nhìn cơ thể trắng ngần của Sở Liên cũng đỏ mặt, hít thở không thông.

Bà Diệp Kiều Tâm Di ghét cay ghét đắng cái đứa quyến rũ con trai bà, hại họ Cố huỷ hôn với nhà bà. Bà lại gần tát thẳng mặt Sở Liên.

“Con đĩ này mày có biết ngại không hả? Ban ngày ban mặt chơi bời với đàn ông, thích côn thịt đàn ông thế thì đi ra đứng đường luôn đi.”

Sở Liên ăn tát ngây người, mãi rồi mới hoàn hồn, vừa khóc vừa nhặt váy bị xé để che cơ thể.

Diệp Minh Xuyên vẫn chưa tan hết thuốc, vẫn đang giữ eo Sở Liên di chuyển côn thịt cương to.

“Anh Xuyên bỏ em ra.”

Sở Liên giãy mạnh, trong thế giới đạo đức đặt lên hàng đầu, bị nhiều người nhìn thế này làm cô không còn mặt mũi ở lại.

Cô kẹp chặt lỗ nhỏ, nhân lúc anh ra.

Thịt non trong cái “phạch” rồi lại khép vào.

Không còn côn thịt, dâm thuỷ và tinh dich chảy dọc theo đùi xuống đất.

Cảnh tượng nóng bỏng làm Diệp Trường Khánh đỏ gay mắt, chỉ muốn lôi côn thịt ra chọc vào.

Diệp Minh Xuyên đuổi theo ánh sáng của dâm thuỷ nhưng bị bà Diệp giữ lại.

Sở Liên mặc vội mặc vàng chiếc váy trắng ngây thơ, quần lót ren đen bị xé rách nên không mặc được nữa, cô ta đành để tông hống chạy khỏi phòng bệnh.

Diệp Minh Xuyên chỉ muốn chọc vào lỗ nhỏ, Sở Liên đi rồi anh ta ôm mẹ bắt đầu táy máy chân tay, bà Diệp hét lên sợ hãi.

Diệp Trường Khánh tỉnh hồn, mặc qua quần áo cho con rồi đưa đi gặp bác sĩ.

Căn phòng lại yên tĩnh, Kiều Tâm Di qua bên giường lúng túng nói với Cố Tư Tư “Tư Tư cháu à, đây là lỗi của Minh Xuyên nhà bác, nhất định là tại con nhỏ kia quyến rũ nó. Bác sẽ quản lý nó sát sao, cháu tha thứ cho nó nhé.”

“Không bác, cháu phải huỷ hôn.” Cố Tư Tư rũ mắt “Cháu không chấp nhận một nửa còn lại của cháu đón tiếp bao nhiêu đàn bà như một chiếc xe buýt bẩn thỉụ”

“Có đàn ông nào không trăng hoa đâu, ba cháu cũng có đầy đàn bà còn gì?” Kiều Tâm Di khuyên nhủ “Chỉ cần nó chịu về nhà thì cháu mãi mãi là vợ nó.”

Cố Tư Tư không đồng tình “Nhưng anh cháu đâu có nhiều phụ nữ.”

Đây cũng là lý do mà cô thoả hiệp, bởi vì ít ra Cố Vân Tu sạch sẽ.

“Đó là do anh cháu vô năng mà.” Kiều Tâm Di nói khẽ “Chứ đàn ông có tiền nào mà chẳng chơi gái?”

“Bác nói sao cơ?” Cố Tư Tư ngạc nhiên.

Cố Vân Tu vô năng? Người khác tưởng đó là lý do mà nhiều năm qua anh ta không chạm vào phụ nữ?

Nhớ đến côn thịt vừa to vừa cứng khi nãy suýt chọc chết cô, cô bĩu môi, đúng là không tin được tin đồn.

Kiều Tâm Di thấy cô hỏi lại thì bối rối “Không, không có gì, tóm lại cháu cứ nghĩ thêm đi. Không phải bác khoe chứ Minh Xuyên nhà bác vừa trẻ vừa đẹp trai, lại cũng thông minh, cháu bỏ qua sẽ hối hận cho xem.”

Nếu là nguyên chủ chắc sẽ tha thứ.

Thay thành Cố Tư Tư chỉ khinh thường “Người tốt như thế cháu nhường chị em khác hưởng thụ, cháu không có phúc dùng.”

Kiều Tâm Di khựng mặt, con bé này yêu con trai bà đến chết đi sống lại mà sao nay lại thay đổi nhiều thế này?

Lúc này, Cố Vân Tu vào buồng trong tắm rửa trở ra, trầm giọng nói “Hai nhà Diệp Cố huỷ hôn là ý của tôi. Tôi sẽ cử luật sư đưa văn bản đến nhà họ Diệp.”

“Bà Diệp có vấn đề cứ tìm tôi, Tư Tư là bệnh nhân đừng làm phiền em ấy.”

Kiều Tâm Di giận dữ mà cũng bối rối “Vậy Tư Tư nghỉ ngơi đi nhé, hôm khác bác lại qua thăm cháụ”

Đến khi chỉ còn lại hai người trong phòng, Cố Tư Tư hỏi “Em phải nằm viện bao lâu nữa anh?”

Cô nằm hơn một tuần rồi, đã hết đau đâu nhưng cô cũng sắp mọc rễ ở giường.

Quan trọng hơn hết chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa sẽ đến tận thế. Giờ không mua sắm há chẳng phải lãng phí cái không gian không giới hạn dung lượng của cô à?

Cố Vân Tu thấy cô bé bị khó chịu, suy tư một lát rồi nói “Ăn cơm trước rồi chiều ra ngoài với anh. Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta xuất viện.”


/369

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status