Bên Ngoài Lịch Lãm , Bên Trong Tối Đen (Sắc)

Chương 16

/369


Chương 16



Hầm để xe bệnh viện tư.

Cô bảo mẫu trần như nhộng nuốt vào nhả ra côn thịt của đàn ông. Lỗ nhỏ ngứa ngáy làm cô liên tục ma sát hai chân nín nhịn cơn đói khát.

Cô muốn côn thịt nóng bỏng chơi cô thật mạnh.

Cố Thanh Sơn cũng có tuổi, vừa lên xe liền chơi cô nhưng chưa được vài phút đã bắn. Mặc cho cô đang ra sức liếm đầu nấm hay trứng thì vẫn không có ý định ngẩng đầu, tạm thời không cứng được.

“Ông chủ mau chơi tôi đi...” Cô bảo mẫu vô cùng khát cầụ

Trông bộ dạng hứng tình của cô ta lại thêm chuyện của quý của mình không chịu dựng dậy, tự nhiên Cố Thanh Sơn thẹn quá hoá giận.

“Biến ”

Ông đá cô bảo mẫu xuống xe, lướt mắt qua những con người đang nhìn trộm, cười khẩy “Đây là gái tôi mua, đã được dạy dỗ không xa được của quý đàn ông. Hôm nay tôi vui tặng cho các anh em chơi.”

Xung quanh im lặng như tờ, cô bảo mẫu muốn vào xe nhưng Cố Thanh Sơn đã đóng sầm cửa, lái xe đi mất.

Cô bảo mẫu trần ͙truồng dưới hầm hơi hoảng sợ nhưng chẳng mấy lý trí đã bị tình du͙c lấn át, bắt đầu tự sướng tại chỗ.

Những đôi mắt nhìn trộm ngày một nóng, cuối cùng có người không chịu nổi mở cửa xe “Này gái, muốn côn thịt thì đến đây.”

Cô bảo mẫu sáng mắt loạng choạng đến đó.

Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, hôm nay cô bảo mẫu như được tắm trong tinh dich. May mà do Cố Thanh Sơn không được, bình thường cũng thích hành hạ lỗ nhỏ của cô, lỗ nhỏ của cô quen bị hành nên mới không bị chơi rách.

...

Nghe bảo chiều nay anh họ sẽ đưa cô ra ngoài, Cố Tư Tư vui vẻ chạy vào phòng tắm rửa sạch sẽ.

Tấm gương phản chiếu cơ thể bị giày vò thê thảm, nhất là ngực toàn vết tay.

Lỗ nhỏ vẫn còn vương cảm xúc bị ngón tay chọc vào. Cố Tư Tư ngại chết mất, cô cọ kị mạnh, tắm ba lần sữa tắm mới cảm thấy rửa sạch mùi anh ta lưu lại trên người cô.

Thức ăn thơm ngon đã dọn lên bàn, Cố Vân Tu gắp cho em gái miếng móng giò đã ninh nhừ “Ăn thêm thịt vào, em có béo đâu đừng đòi giảm cân suốt ngày.”

Cố Tư Tư định chê móng giò ngấy nhưng nhớ ra sau này tận thế đến không có cả thịt lợn sống để ngửi, cô đành ăn ngoan ngoãn.

“Tại sao nhà họ Diệp lại không muốn huỷ hôn vậy anh?”

Rõ ràng Diệp Minh Xuyên không thích cô.

Cố Vân Tu trả lời thản nhiên “Bởi vì anh cho em 10% cổ phần Cố Thị xem như sính lễ.”

Cố Tư Tư

“Tức là bao nhiêu tiền ạ?”

“Ước tính theo giá cổ phiếu hiện giờ của Tập đoàn tài chính Cố Thị thì vào khoảng mười tỷ nhân dân tệ.”

Cố Tư Tư đau lòng, nguyên chủ đúng là con nhà giàu, nếu không có tận thế phải chăng cuộc đời rất tươi đẹp?

“Biểu cảm của em vậy là sao?” Cố Vân Tu buồn cười “Anh có 60% cổ phần công ty, cũng có nhà có xe, có tiền tiết kiệm và tiền đầu tư, đại khái vào khoảng hơn trăm tỷ. Chỉ cần em không chạy, tất cả những thứ đó đều là của em.”

Định mệnh, hai kiếp sống cô nào đã nhìn thấy nhiều tiền thế?

Cố Tư Tư đến phải rớt những giọt nước mắt của dân phổ thông, nghiến răng nói “Em phải mua kim cương to như trứng chim bồ câụ”

Tận thế quả là chuyện đáng ghét, sau này cái gì cũng không có, bây giờ cô không tiêu bớt thì không thể xoa dịu tâm hồn bị tổn thương.

“Kim cương to như thế phải định chế ở nước ngoài. Em cứ chọn kiểu nhẫn cưới dần đi, đến lúc đó anh mua hết cho em.”

Cô chỉ muốn mua kim cương, ai muốn mua nhẫn cưới? Làm như cô muốn lấy chồng lắm không bằng.

Cố Tư Tư bĩu môi ăn vội bát cơm, thay một chiếc áo nhún màu tím kèm quần lửng trắng, xoã tóc để che dấu vết ở cổ. Xong đâu đó mới ra ngoài với Cố Vân Tụ

Hiện đang là cuối tháng năm, thành phố A là thành phố giáp biển phía Nam có không khí nóng ẩm.

Cố Vân Tu đưa Cố Tư Tư ra bến cảng, có rất nhiều tàu chở hàng lớn, xe cẩu và các công nhân bận rộn dỡ hàng. Cách đó không xa là các kho chứa hàng mái nối mái cùng với dãy công ten nơ xếp chồng chỉnh tề.

Cố Vân Tu lái xe đến cửa một kho hàng, anh mở cửa sau dắt Cố Tư Tư vào trong, nói “Cất hết đi.”

Cố Tư Tư đần mặt. Các bao gạo, mì tôm, lương khô xếp cao như núi. Thêm cả hộp đồ ăn sẵn, thức ăn đóng túi hút chân không chất đầy kho hàng rộng khoảng một trăm mét vuông.

“Anh tin em thật à?”

“Nhà mình không thiếu chút tiền này.”

Cố Tư Tư “...”

Cô thích cái giọng điệu tiền là lá mít này.

Hít sâu, cô lại gần một bao gạo, đặt tay lên và nói thầm trong bụng “Cất.”

Bao gạo đó biến mất.

Tuy lần này cũng có hơi khó chịu nhưng Cố Tư Tư không choáng váng nghiêm trọng như lần đầu cất dao gọt hoa quả.

Cố Vân Tu bên cạnh thấy vậy rơi vào suy tư.

Thật ra anh chuẩn bị những thứ này có một nửa dự định chỉ hùa theo cho cô bé vui. Trông cô bé thấp thỏm lo lắng, anh mua cho để cô yên tâm hơn khi có vật tư.

Chỗ này chẳng đáng là bao tiền với anh, kể cả tận thế có đến anh hoàn toàn có thể gửi tặng nhân viên làm quà.

Nhưng giờ anh đã ý thức được điều cô bé nói đúng tám, chín mươi phần trăm.

Nếu tận thế sắp đến thật, không có chuyện anh chỉ cần dự trữ ít vật tư. Vũ khí nóng là thứ quan trọng nhất để sinh tồn được trong tận thế.


/369

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status