Chương 8
Nhận thấy vui sướng thông qua đôi mắt Cố Tư Tư, Cố Vân Tu nhăn mày vuốt ve cần cổ mịn màng, hỏi mập mờ “Em muốn à?”
Cố Tư Tư run người, băn khoăn vô cùng.
Là một quyển truyện người lớn nữ chính đánh đâu thắng đó trong bối cảnh tận thế, quyển sách này đa số tả cảnh nữ chính và nam chính quấn quít bên nhau, những nội dung khác chỉ được tác giả viết sơ qua.
Nhìn thấy vòng ngọc, Cố Tư Tư nhớ đến siêu năng lực của anh họ, cũng nhớ đến tương lai của anh ta.
Có thể do Cố Vân Tu rất coi trọng vòng tay mẹ để lại, có thể do anh ta không cam lòng nhìn kẻ khác cướp trắng một không gian không giới hạn dung lượng, tóm lại về sau anh ta luôn đối đầu với nam nữ chính.
Được xem như trùm phản diện của cuốn truyện, tác giả tạo cho anh ta tính cách cực kỳ độc ác, máu lạnh. Ví dụ như khó nắm bắt cảm xúc, thích giết người, bá đạo, du͙c vọng chiếm hữu cực mạnh.
Sau khi tận thế ập đến, tất cả tính cách xấu xa bị nhân cấp, bây giờ anh ta chỉ hơi biến thái không biết sau này anh ta sẽ trở thành người thế nào.
Nghĩ đến đây Cố Tư Tư hỏi nhỏ “Em muốn, em phải trả giá đắt à?”
“Đeo vào tức em là người của anh.” Ngón tay Cố Vân Tu di chuyển từ cần cổ đến ngực trái căng tròn “Ở đây chỉ được có anh, em mà dám tơ tưởng đến thằng khác, anh chơi chết em.”
“Thế em không muốn…” Có được không?
Chưa nói hết câu mà ngực đã nhói đaụ
Bàn tay chó má của anh ta luồn qua cổ áo bóp bộ ngực đẫy đà của cô.
“Đau quá anh đừng bóp nữa, em đeo là được chứ gì?” Biết cô không được từ chối, Cố Tư Tư chìa tay đón nhận.
Lực tay giảm dần như đang vỗ về cô. Ngón tay của anh xoa bóp cho cô nhẹ nhàng, hạt đậu đỏ cũng được chăm sóc dịu dàng.
Cố Tư Tư nhũn cả người, đỏ bừng mặt.
“Em ngủ với Diệp Minh Xuyên rồi?”
Đeo chiếc vòng ngọc xanh biếc vào cổ tay trắng nõn của cô gái, Cố Vân Tu hỏi thờ ơ.
Biết du͙c vọng chiếm hữu của anh ta rất mạnh, Cố Tư Tư lắc đầu nguầy nguậy “Chưa ngủ, em chưa từng làm chuyện đó với ai…”
“Bé ngoan.” Cố Vân Tu hài lòng “Bị thương thì cứ ở nhà nghỉ mấy hôm, anh sẽ xin nghỉ ở trường cho em.”
Cố Tư Tư gật đầu, còn một tháng nữa tận thế sẽ ập đến, giờ có đi học cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiềụ
…
Sau khi Cố Vân Tu rời khỏi nhà, Cố Tư Tư tìm được con dao gọt hoa quả ở bàn trà, cô cắt đầu ngón tay nhỏ máu vào vòng ngọc.
Đây là bàn tay vàng của nữ chính, mới đầu cô sợ chỉ nữ chính dùng được, sự thật chứng minh cốt truyện vẫn chưa đến mức táng tận lương tâm.
Vòng ngọc hút sạch máu cô, vầng sáng trắng toả ra, cổ tay trái của cô có thêm một hình vòng tròn màu xanh biếc rộng cỡ ngón tay út.
Cố Tư Tư chưa kịp thử cất dao vào không gian mà đầu cô choáng mạnh, cô đánh rơi dao xuống bàn và lại ngất xỉụ
Trước khi ngất cô chỉ có một suy nghĩ, đúng là không phải ai cũng được hưởng thụ bàn tay vàng của nữ chính.
Thức dậy cô đã nằm trong viện, mu bàn tay cắm kim truyền nước, người đàn ông to cao ngồi bên cạnh.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Sắc mặc Cố Vân Tu rất khó chịụ Ra ngoài một chuyến trở về thấy người kia ngất trong phòng khách, thêm một cục u to trên trán thì có là ai cũng không vui nổi.
“Em thấy ổn.” Cố Tư Tư nghĩ thoáng.
Muốn nhận lại thì phải cho đi. Cô có được bàn tay vàng to như thế mà chỉ bị ngất một lúc đã quá giá trị.
Cố Vân Tu nhăn mày nhìn em gái ngốc, trầm giọng hỏi “Vòng tay anh tặng em đâu? Sao em không đeo? Hình vòng ở cổ tay có từ bao giờ?”
Cố Tư Tư “…”
Mẹ kiếp, trùm phản diện này nhạy bén quá.
…
Xoắn xuýt mất một lúc, Cố Tư Tư vẫn quyết định kể tin sắp tận thế cho người đàn ông trước mặt.
Cô đã có không gian có thể cất trữ vật tư để dành, sau mà cô mua nhiều đồ sẽ làm anh ta nghi ngờ.
Cô không biết nguyên chủ thức tỉnh siêu năng lực gì. Đến tận lúc chết cô ấy vẫn trong giai đoạn sốt nhẹ suy yếụ Tận thế nguy hiểm mà không có người bảo vệ, dù cô có không gian vẫn chẳng sống được khi đối đầu với xác sống.
Vậy nên Cố Tư Tư kéo tay Cố Vân Tu, kéo anh lại gần kể chuyện.
Tất nhiên cô không kể chuyện cô xuyên vào truyện, cô chỉ nói cô mơ một giấc mơ khủng khiếp kỳ lạ.
Cứ tưởng là giả nhưng các sự việc trong mơ đang dần dần trở thành hiện thực, bao gồm cả vòng tay anh tặng cô là không gian chứa đồ, hiện đã biến thành hình vòng ở cổ tay cô.
Cố Vân Tu nghe xong không rõ vui hay giận. Cố Tư Tư không biết anh ta có tin hay không? Hay anh ta có trách cô chiếm vòng ngọc không gian của anh ta không? Lại chỉ thấy anh ta vỗ mông cô, cất giọng trầm tư.
“Chứa được đồ? Thế bỏ anh vào trong.”
Cố Tư Tư “… Không chứa được vật sống.”
“À, thế em nằm im, còn đâu để anh di chuyển.”
Cố Tư Tư “…”
Anh ta không bậy thì chết à?
/369
|