Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 82 - Chương 82

/100


Tô Nghiêu độc sủng hậu cung, là một Hoàng hậu cao quý, lại là trưởng nữ đích tôn của Tô thị ở Bình Khê, nên đương nhiên phải phô trương thanh thế không thể xem thường. Ngày sinh nhật hôm đó Hoàng đế đích thân thiết yến ở Hi Quang điện chúc thọ Hoàng hậu nương nương. Quần thần thấy Diệp Lâm như thế đều tự mình thổn thức.

Thực ra dụng ý của Diệp Lâm cũng rất rõ ràng, ngày trước lúc Tô Nghiêu phong Hậu là đang tình thế cấp bách, không thể tuân theo phép tắc mà chờ đến lúc cập kê. Trong cuộc đời nữ nhân quan trọng nhất là lễ cập kê cho nên lần sinh nhật này lẽ ra phải tổ chức cực kỳ long trọng, nhưng đơn giản vì Tô Nghiêu đã gả đi rồi, nên lễ cập kê trực tiếp bị xem nhẹ. Nhìn đôi bích nhân ngồi sóng vai nhau trên ghế cao, làm cho người khác tìm không ra bất cứ khuyết điểm nào. Một đôi phu thê trẻ tuổi, từ trước đến giờ trong mắt còn chưa từng có nữ nhân khác.

Tô Nghiêu không để ý lắm đến đám quần thần ăn uống tiệc tùng, chỉ chú ý đến Tô Anh đang ngồi ở phía xa xa, liếc ngang liếc dọc nhìn sang phía Tứ điện hạ Diệp Tễ. Quả nhiên thấy hắn đang nhăn mày nâng ly rượu, ánh mắt hoàn toàn chăm chú nhìn Tô Anh không dời nửa phút.

Hắn từ sớm đã chuyển ra ngoài cung mở phủ, Tô Nghiêu bấm ngón tay tính đi tính lại, sang năm cũng có thể kết thê nạp thiếp. Nếu có thể hợp cùng một đôi với Tô Anh thì thân càng thêm thân.

Tầm nhìn thu hẹp lại một chút, đột nhiên đối diện với một đôi mắt âm u lạnh lẽo, làm cho Tô Nghiêu cảm thấy rét lạnh sống lưng. Cũng một khoảng thời gian nàng không gặp Phong Sách, nếu không phải buổi cung yến hôm nay, thậm chí đã lãng quên quẳng người này ra sau đầu. Hắn đã gầy đi rất nhiều so với lần gặp trước, các đường nét góc cạnh càng hiện ra rõ ràng, trong đôi mắt hồ ly hẹp dài kia đến một tia ôn tồn cũng tan biến hầu như không còn, chỉ còn lại hàn ý u ám lạnh thấu xương, khiến nàng không thể để trong lòng.

Khi đó hắn quấy rối nàng, bị nàng đâm một đao, đối với Tô Nghiêu chắc hẳn đã hoàn toàn hết hy vọng rồi. Mấy ngày nay nàng đọc nhật ký của Tô Dao cùng thư từ qua lại, mới biết được hai người kia yêu nhau phải cẩn thận dè dặt vô cùng vất vả, mới biết được vì sao nàng hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim hắn, nhưng Phong Sách cũng hết lần này đến lần khác khoan dung nàng. Chỉ tiếc rằng đời này vận số hắn không tốt.

Bắt gặp ánh mắt đau đớn và dày đặc hàn ý kia, Tô Nghiêu hơi thất thần, cúi đầu gắp lấy món ăn trân quý trước mắt. Bỗng nhiên thấy một đôi đũa ngọc đưa tới trước bàn của nàng, đẩy đũa của nàng ra, gắp đi khối điểm tâm tinh xảo, bình thản ung dung bỏ vào bàn của mình.

Trông thấy hành động của hai vị Đế Hậu, quần thần bên dưới trở nên nhốn nháo. Bọn họ là hoa mắt sao? Vừa rồi bọn họ nhìn thấy cái gì? Hoàng đế Bệ hạ tôn quý đưa tay đoạt lấy điểm tâm từ đũa của Hoàng hậu Nương nương?

Quần thần liền cúi đầu nhìn bàn của chính mình, tất cả đều là đồ ăn giống nhau, Hoàng đế Bệ hạ tham ăn đến mức có thể làm ra chuyện như vậy ở trước mặt bao người sao?

Tô Nghiêu cũng sửng sốt, nhưng lại nhớ tới buổi cung yến lần đầu tiên, Diệp Lâm cũng gắp đi một khối điểm tâm đậu phộng từ bàn của nàng y như vậy. Khi đó nàng một lòng một dạ cảm thấy bệnh của Thái tử điện hạ cũng không nhẹ, còn oán hận hắn chọc ghẹo mình, cho rằng vì hắn bực bội với Phong Sách. Nào biết Diệp Lâm chưa bao giờ để ý đến Phong Sách, hắn chỉ quan tâm đến cảm nhận của nàng. Khi đó hắn yêu nàng đang chờ đợi nàng đáp lại tình cảm của hắn, chờ đợi cực khổ như vậy, hèn mọn như vậy, lâu như vậy…

Suốt chặng đường này, rốt cuộc hắn đã chịu đựng bao nhiêu vất vả.

Nghĩ đến đây, không kìm được mà đỏ bừng hốc mắt, những tâm tư đặt trên người Phong Sách cũng bị rũ sạch hoàn toàn. Tô Nghiêu nghiêng đầu nhìn nét mặt không biểu cảm của Diệp Lâm, dưới gầm bàn một bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của người kia.

Người kia cũng nghiêng người dựa sát đến gần nàng, hạ giọng thì thầm oán trách: “Không biết yến tiệc hôm nay là do tên nô tài không có mắt nào chuẩn bị, dám để đậu phộng vào bàn của nàng…” Nói được một nửa bỗng nhiên nhìn thấy khóe mắt Tô Nghiêu hơi ướt, Diệp Lâm chau mày, khẽ cười một tiếng nói: “Làm sao vậy, đoạt của nàng một khối điểm tâm thôi mà, muốn khóc ư?”

Tô Nghiêu bị hắn trêu ghẹo, ưu tư cũng dần dần tan biến. Đường đường là Hoàng hậu đương triều bỗng nhiên khóc nhè trước mặt quần thần, anh minh cả đời này của nàng có thể bị hủy, bởi vậy chỉ giản lược vắn tắt nói: “A Lâm, để chàng đợi lâu như vậy, ta thật sự xin lỗi.”

Người kia hơi sững sờ, nhưng rất nhanh nở ra một nụ cười điềm đạm, trầm giọng nói: “Đột nhiên nói xin lỗi cái gì, nàng nợ ta rất nhiều, không phải một câu xin lỗi là trả xong đâu.”

Đúng là không dễ để hắn dịu dàng như thế, người này đúng là không cần mặt mũi, kiêu ngạo hống hách. Tô Nghiêu giận quá hóa cười, hừ một tiếng, lầu bầu nói: “Chàng còn muốn như thế nào nữa!”

Thế nào ư? Diệp Lâm càng tiến lại gần, giọng nói chỉ để mình Tô Nghiêu nghe thấy: “Cho con sói đói này ăn no.”

Sói đói…“Nếu nói chàng không phải là đồ sói háo sắc, thì thật có lỗi với những chuyện chàng làm hôm nay!”…Ngay lúc thiết yến chiêu đãi bách quan mà người này còn tâm




/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status