Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu

Chương 37: Cuộc Phản Công

/39


“Đây là khu vực trường ta.”

Lam ôm tấm bản đồ to đùng đặt xuống đất.

“Tốt! Vậy ta sẽ chọn khu đất trống nay làm nơi chiến đấu. Ở gần đó có con sông sẽ thuận lợi cho Lam bên trái còn có một bãi cát Trang có thể thuận tiện sử dụng sức mạnh.”

Tôi mỉm cười lên tiếng.

“Vậy chúng ta sẽ bố trí chiến đấu và phòng thủ như thế này: Ngọc và Hạo Phong ở giữa để tấn bên trái sẽ là Trang. Bên phải Ngọc là Lam đằng sau sẽ là Thái Bảo. Tôi sẽ đứng sau Hạo Phong. Tiến có thể tạo ra kết giới nên cậu ta sẽ đứng đầu. Miki và các linh thú khác sẽ đứng cuối để yểm trợ.”

Chị Dương cầm lấy bút đánh dấu vị trí của từng người.

“Đúng rồi! Bây giờ em mới nhớ ra!”

Bất chợt Miki kêu lên khiến chúng tôi ngạc nhiên.

“Sao vậy?”

“Chúng ta thiếu một thứ nữa, là con dao phép thuật.”

“Con dao phép thuật?”

Tôi nhíu mày nhìn con bé.

“Đúng vậy nó hỗ trợ chúng ta kết hợp tuy nhiên em lại để nó ở thế giới linh thú rồi.”

“Haizz, em thật là phải làm sao đây?”

Trang khẽ trách móc con bé.

“Em sẽ đi lấy!”

“Nhưng bên ngoài rất nguy hiểm.”

“Vậy để tụi em đi cùng.”

Một giọng nói vang lên.

“Diệp Chi? Tuấn?” (Xem lại tội lỗi của song sinh.)

Chị Dương ngạc nhiên nhìn hai người vừa bước vào.

“Em nợ anh chị rất nhiều nên muốn trả đủ.”

Diệp Chi mỉm cười giải thích.

“Vậy nhờ vào hai em.”

“Chúng ta mau đi thôi.”

Miki lên tiếng rồi nhanh chóng nhảy đi.

Ù... ù...

Trời bỗng nhiên nổi mây đen lũ dơi xuất hiện khắp cả bầu trời.

“Ông ta đã thức tỉnh!”

“Chúng ta mau hành động thôi! Chắc lúc này ông ngoại cùng mọi người đã ra đến nơi rồi. Hãy nhớ bằng mọi giá phải bảo vệ Ngọc.”

Chị Dương lên tiếng rồi cùng chúng tôi ra bãi đất dự định.

--------------------------------------------

Cả nhóm Ngọc lại gần khu đất trống, ai nấy đều về vị trí của mình. Vài phút sau bầu trời xuất hiện một đàn dơi ẩn hiện trong đó là một đám người bao gồm: Dạ Nguyệt, Nhi Tuyết, Nhi Băng và Anh Thư.

“Thư... cậu!”

Lam kinh ngạc nhìn Thư.

“Mình xin lỗi.”

Thư cúi gằm mặt. Đám dơi tản ra, từ trong đó xuất hiện một người đàn ông mái tóc màu bạch kim đôi mắt đỏ ngầu. Đó là Yoki.

“Bọn ngươi coi thường chúng ta hay sao mà cho một đám nít ranh thế này?”

Hắn nhếch mép lên tiếng.

“Chưa biết ai là nít ranh đâu.”

Ngọc lạnh lùng đáp lại.

“Ồ, thì ra là công chúa ánh sáng đáng kính!”

“Ngọc, lên đi kệ ông ta!”

Trang lên tiếng mọi người đều vào tư thế phòng bị.

“Vampire!”

Nhị Tuyết lên tiếng lập tức một đám vampire xuất hiện.

“Thủy vương kiếm.”

Trên tay Lam xuất hiện một thanh kiếm đâm chết mấy chục tên.

“Băng kiếm!”

Từ đăng sau Lam vang lên một giọng nói.

“Nhi Băng kĩ thuật của cô tốt đó!”

“Cảm ơn, tặng cô một món quà nè!”

Nhi Băng mỉm cười lập tức trên tay cô là một quả cầu băng.

“Tường nước.”

Rất may Lam tránh kịp chỉ bị xây sát một chút.

Xoẹt.

Lưỡi kiếm của Nhi Băng xoẹt ngang vai cô.

“Dây nước.”

“Con đường băng!”

Ngay lập tức chân Lam bị đóng băng không thể cử động được.

“Dây gai nổi loạn.”

Nhanh như cắt cả cơ thể Nhi Băng bị một đống dây gai quấn quanh.

“Đáng ghét! Sao giờ này mới tới!”

Lam lườm Thiên Ân một cái.

“Xin lỗi, hì hì.”

“Thiên Ân, ngươi định làm phản à?”

Nhi Băng tức giận trừng mắt.

“Ta là một phù thủy nhưng ta cũng có tình yêu vì thế ta quyết định bảo vệ người ta yêu. Phi tiêu lá.”

Một đống lá phi thẳng về phía Nhi Băng nhưng cô ta nhanh chóng hét lên.

“Vô hiệu hóa!”

“Kết giới nước.”

Lam liền sử dụng kết giới ngăn chặn sức mạnh Nhi Băng. Những phi tiêu đâm vào mặt cô ta khiến Nhi Băng ôm mặt.

“Song thần.”

Lam liền dùng sức mạnh nhấn chìm Nhi Băng đến khi cô ta sắp ngạt thở mới tha. Nhi Băng nằm trên mặt đất thở hổn hển rồi ngất đi.

“Đỡ này!”

Dạ Nguyệt hét lên dùng phi tiêu tấn công Dương.

“Trò trẻ con!”

Cô nhếch mép né tránh phi tiêu.

“Hừ! Mi hơi coi thường ta rồi đó!”

Dạ Nguyệt hơi tức giận nhưng ngay sau đó bà ta lấy lại bình tĩnh dùng roi quấn chặt chân của cô. Dương nghiêng người lấy kiếm chặt nhưng vô dụng.

“Mi nghĩ cây roi này đơn giản như vậy sao? Đúng là con nít!”

Bà ta cười siết chặt roi hơn. Dương bình tĩnh tìm cách ứng phó thì một thanh kiếm bay đến chỗ cô chặt đứt dây.

“Chết tiệt! Tên nghịch đồ nhà mi!”

Dạ Nguyệt phẫn nộ trừng mắt nhìn Minh Vỹ. Cậu dường như không quan tâm đến bầ ta chạy đến đỡ Dương nhưng bị cô chĩa kiếm vào.

“Anh đến đây làm gì? Muốn lừa gạt ai?”

Dương lạnh lùng mở miệng. Trong mắt Minh Vỹ thoáng một tia đau khổ nhưng ngay sau đó cậu mỉm cười bước qua Dương để lại một câu nói:

“Bà ta để tôi lo, em nhớ cẩn thận.”

Dương cảm thấy tim mình nhói lên cô liền quay lưng bỏ đi.

“A! Thật cảm động! Phản bội cả gia tộc để theo tiếng gọi tình yêu. Mi làm ta cười chảy cả nước mắt!”

“Bớt lời đi!”

Cậu hừ lạnh giơ kiếm lên.

“Bão bóng đêm!”

Lập tức xung quanh tối đen lại.

“Mưa máu!”

“Dơi!”

Dạ Nguyệt vừa dứt lời một đống máu độc tấn công Vỹ nhưng cậu đã nhanh tay triệu hồi dơi hút máu.

“Nhát đâm của bóng tối!”

Dạ Nguyệt chưa kịp chuẩn bị gì đã bị một thanh kiếm đâm vào bụng. Bà ta ngạc nhiên nhìn người trước mặt mình.

“Sao mày học được? Đó là tuyệt chiêu ta học suốt 100 năm qua!”

Minh Vỹ khẽ nhếch mép nhìn bộ dạng thảm hại của bà ta.

“Bởi vì bà chưa bao giờ biết bảo vệ một ai đó!”

Rồi cậu quay lưng để Dạ Nguyệt nằm giữa vũng máu nhìn theo. Bà từng thua cha của Minh Vỹ nay lại thua cậu thật đúng là cha nào con đấy. Luôn khiến người khác căm hận!

“Mưa tuyết!”

Một đống tuyết tấn công khiến Trang ngã xuống đất!

“Đáng ghét!”

Trang tức giận đạp mạnh xuống đất khiến mặt đất rung chuyển hàng đống đất bay lên.

“Cứ nghĩ mi giỏi thế nào hóa ra còn yếu hơn cả con nhỏ Ngọc!”

Nhi Tuyết cười đầy mỉa mai khiến Trang càng thêm tức giận. Cô liền lao về phía Nhi Tuyết rút kiếm ra.

“Kĩ thuật kém quá!”

Nhi Tuyết nhanh chóng tránh được đường kiếm của Trang. Cô ta đập mạnh vào tay Trang khiến kiếm rơi xuống.

“Đồ ngốc!”

Nhi Tuyết khẽ cười nhưng ngay sau đó Trang ngẩng đầu lên khóe môi cong đầy thách thức.

“Ai mới là kẻ ngốc đây!”

“Hả?”

“Tia sấm!”

Từ trên cao Tiến xuất hiện dùng sức mạnh tấn công Nhi Tuyết.

“Con nhỏ chết tiệt! A... a...”

Nhi Tuyết bị tấn công bất ngờ hét lên một tiếng rồi ngất đi.

Trong lúc này mọi người cũng nhanh chóng giải quyết lũ vampire.

“Lúc này Miki thế nào rồi?”

Trang lo lắng lên tiếng.

*****

“Chúng ta phải nhanh lên thôi!”

Miki lên tiếng tăng nhanh tốc độ.

“Miki cẩn thận!”

Diệp Chi hét lên. Một đám vampire xuất hiện chắn đường.

“Aizz.... Sao lại xuất hiện lúc này.”

Miki tức giận sử dụng sức mạnh tấn công bọn chúng.

“Lửa địa ngục!”

Diệp Chi liền phối hợp với Miki.

“Oa, Diệp Chi cậu tài thật!”

Tuấn khẽ cảm thán cũng sử dụng sức mạnh tấn công.

“Miki, đằng sau!”

Diệp Chi kêu lên khiến Miki giật mình bị một tên vampire tấn công, con dao trên lưng bị văng ra.

“A, vampire ngày càng nhiều.”

Tuấn lo lắng nhìn bản thân mình bị bao vây bởi đám đen xì này.

-------------------------------------------------

Sau khi tiêu diệt xong mấy tên vampire, tôi ngước mắt nhìn thấy Hạo Phong đang đánh nhau với Yoki định chạy ra giúp thì một người ngăn lại.

“Thư?”

Tôi ngạc nhiên nhìn nhỏ.

“Cậu không thể đến đó rất nguy hiểm!”

“Mau tránh ra tôi không muốn đánh nhau với cậu đâu!”

Tôi lạnh lùng nhìn nhỏ.

“Ngọc!”

“Đừng trách tôi không nói trước!”

Tôi rút kiếm ra tấn công nhỏ.

“Dơi!”

Nhỏ lên tiếng ngay lập tức một đàn dơi bao vây lấy tôi.

“Lưỡi kiếm ánh sáng!”

Tôi lên tiếng ngay lập tức lũ dơi biến mất.

“Ngọc, nghe tớ nói đã.”

“Chúng ta không còn gì để nói!”

Tôi tức giận nhìn nhỏ. Nhỏ lại muốn lừa tôi nữa sao?

“Ngọc!”

“Tia sáng!”

“Hào quang ánh sáng!”

Tôi đang định tấn công nhỏ thì một sức mạnh khác ngăn lại. Là Thái Bảo!

“Ngọc chúng ta hãy để cô ấy nói xem!”

“Thái Bảo?”

Tôi cùng Thư ngạc nhiên nhìn cậu ta.

“Thái Bảo... tại sao?”

Thư ngạc nhiên lên tiếng.

“Bởi vì trong mắt cậu rất thật, thật giống như mấy năm về trước.”

“Mấy năm về trước? Thái Bảo cậu nhận ra tôi?”

“Đúng vậy, xin lỗi vì không nói cho cậu biết. Lời hứa xưa tôi cũng không quên chỉ là tôi nghĩ cậu đã sớm lãng quên rồi.”

“Không tôi chưa bao giờ lãng quên nó!”

Nhỏ liền bật khóc.

“E... hèm, hai người kia, không phải lúc diễn phim tình cảm đâu!”

Bị cho ra rìa tôi bất mãn kêu lên.

“À ừ, Ngọc thật ra tớ... tớ muốn giúp cậu... tớ... muốn một lần được làm người tốt.”

Thư ngập ngừng nhìn tôi.

“Làm sao để tôi tin cậu đây?”

“Tớ...”

“Đùa thôi, chào mừng cậu trở lại!”

Tôi mỉm cười nhìn nhỏ. Tôi biết quá mạo hiểm khi đặt niềm tin vào nhỏ nhưng tôi vẫn muốn liều lĩnh tin nhỏ một lần.

“Ngọc, cảm ơn cậu.”

Thư bật khóc nhìn tôi bỗng nhiên người nhỏ phát sáng.

“Thư sao vậy?”

Tôi kinh ngạc nhìn nhỏ.

“Là cầu vồng! Sức mạnh của cô ấy đã thức tỉnh rồi.”

Thái Bảo lên tiếng giải thích.

“Cầu vồng?”

“Đúng vậy, cầu vồng là sức mạnh hỗ trợ của ánh sáng.

“Vậy chúng ta nắm chắc phần thắng rồi. Chiến thôi!”


/39

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status