“Thư, chúng ta mau tiến lên.”
Tôi ôm lấy Thư rồi nói.
“Được!”
Nhỏ vui vẻ gật đầu.
“Hạo Phong!”
“Ma Vương Kiếm.”
Ngay lập tức Hạo Phong ném kiếm lên trên trời.
“Bạch Thiên Kiếm.”
Tôi cũng lên tiếng rồi ném thanh kiếm lên trời.
“Cầu vồng ánh sáng!”
Thư liền tạo ra bảy tia sáng đủ loại màu sắc bao bọc lấy hai thanh kiếm của tôi và Hạo Phong ngăn cản không để Yoki tấn công được.
“A... a... a.... Mắt ta!”
Yoki lấy tay che mắt. Ánh sáng ngày một lớn và...
Bùm...
Tất cả chúng tôi bị ngã xuống đất.
“Chúng ta thắng rồi ư?”
Trang ngạc nhiên lên tiếng.
“Chẳng lẽ trận chiến đã kết thúc?”
Lam cũng không tin vào mắt mình.
“Như thế chẳng phải tốt sao!”
Tôi mỉm cười lên tiếng. Nhưng không, lòng tôi cảm thấy bất an vô cùng. Cứ như trận chiến vừa rồi chỉ là mồi nhử vậy. Tôi không tin trận chiến có thể kết thúc đơn giản như vậy.
Khói bụi tan. Một giọng cười vang lên.
“Ha... ha... ha... hay lắm.”
“Ông là ai?”
Chị Dương lạnh lùng lên tiếng.
“Một lũ nhóc con, các ngươi có thể đối đầu với ta sao?”
Yoki mỉm cười nhìn chúng tôi.
“Ông... làm sao có thể?”
Tôi kinh hãi. Tại sao? Tôi và Hạo Phong đã... làm sao ông ta có thể không hề hấn gì?
“Tất cả là nhờ chúng nó!” – Ông ta mỉm cười chỉ tay về phía Nhi Tuyết, Nhi Băng và Dạ Nguyệt. – “Mỗi tháng ta hút đi một chút linh khí của chúng dần dần luyện thành một bộ giáp. Các ngươi thấy hôm nay bọn chúng rất yếu phải không?”
“Ông dám lợi dụng chị tôi?”
Thư tức giận lên tiếng.
“May là linh khí ngươi yếu nếu không cũng sẽ bị như thế rồi. Mà cũng phải nhờ công chúa ánh sáng đã giúp linh khí thật sự của ngươi xuất hiện phải không kẻ phản bội?”
Ông ta mỉm cười đầy nguy hiểm. Sau đó một luồn sức mạnh xuất hiện đẩy ngã Thư.
“Thư!”
Tôi hét lên nhanh chóng chạy đến đỡ nhỏ.
“Thủy triều!”
“Sấm đất!”
Trang và Lam liền lao lên tấn công ông ta nhưng rất nhanh bị đẩy ngã.
“Ha ha, rốt cuộc cũng là một lũ nít ranh học đòi mà thôi. Mi nghĩ có thể thắng được ta sao? Ngay cả Yoko cũng không thắng được ta thì các ngươi làm sao có thể.”
Nhìn Yoki cười. Lòng tôi tràn đầy lửa giận. Đáng ghét, sao tôi lại cảm thấy bản thân mình vô dụng như vậy chứ!
“Bạch thiên kiếm!”
Tôi nắm chặt thanh kiếm lao lên phía trước.
“Ngọc! Đừng!”
Hạo Phong liền giữ tôi lại nhưng đã quá muộn. Tôi nhanh chóng bị ông ta phản công lại.
Bùm.
Tôi kinh ngạc nhìn chị Dương. Chị đỡ đòn cho tôi!
“Chị Dương?!”
“Đừng manh động.”
Chị Dương ôm cánh tay bị thương nhìn tôi lên tiếng. Nhưng tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ đứng chờ ông ta giết hại từng người sao?
“Ngọc, nhân lúc tớ chặn ông ta hãy sử dụng sức mạnh nhé!”
Một giọng nói vang bên tai tôi khiến tôi ngạc nhiên. Tôi chưa kịp định hình gì thì một bóng đen lao lên phía trước.
“Cầu vồng ánh sáng!”
Thư hét lên mọi thứ xung quanh nhỏ đều phát sáng.
“Thư, đừng làm liều! Cậu đang sử dụng đến tầng cao nhất của sức mạnh đó!”
Thái Bảo lên tiếng. Tôi kinh ngạc nhìn nhỏ.
“Mau làm đi Ngọc!”
Thư gào lên khiến tôi sực tỉnh.
“Lam, Trang, Tiến, Thiên Ân, Minh Vỹ, chị Dương, Thái Bảo, Hạo Phong! Chúng ta mau kết hợp đi!”
“Được.”
Tất cả liền gật đầu. Hạo Phong quay sang nhìn Jiro:
“Jiro, mau sử dụng sức mạnh ngăn cản ông ta.”
Jiro liền cùng đám linh thú tiếp thêm sức mạnh ngăn cản ông ta.
Tất cả chúng tôi liền kết hợp thanh kiếm lại với nhau. Tất cả thanh kiếm tạo thành một luồn sáng tấn công Yoki.
“Ma thuật!”
Một giọng nói vang lên khiến tất cả chúng tôi ngạc nhiên. Pháp sư Yoko mỉm cười nhìn tôi sử dụng sức mạnh khiến luồn sáng càng thêm mạnh mẽ.
“Magic!”
Tôi hét lên khiến luồn sáng bay về phía trước tấn công Yoki.
Đoàng.
Lại một tiếng nổ vang lên tất cả chúng tôi người đầy thương tích cố gắng đứng dậy.
“Thư!”
Tôi lo lắng chạy đến chỗ nhỏ nhưng Thái Bảo nhanh chân hơn đỡ nhỏ dậy.
“Cậu ấy bị thương nặng quá! E là không thể chiến đấu được tiếp.”
“Cậu vất vả rồi Thư.”
Tôi khẽ nói. Để cho Thái Bảo đưa thư đi trị thương.
“Yoki, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Pháp sư Yoko lặng lẽ nhìn Yoki nằm dưới đất người đầy thương tích.
“Vì sao? Vì sao ta lại thua? Phép thuật bao năm của ta? Công sức ta tu luyện! Không thể nào!”
“Ngươi thua rồi! Ngươi mãi mãi không thắng được công lý đâu!”
“Không! Ta không tin! Chúa Vampire, hãy cho ta sức mạnh!”
Ông ta hét lên ngay lập tức trời đất tối lại. Một giọng nói vang lên trong không trung:
“Thật là một kẻ vô dụng! Đến lúc ta phải ra tay rồi.”
Ngay lập tức một đống dây gai xuất hiện cuốn lấy Yoki, Minh Vỹ và chị
Dương.
“Chị Dương! Minh Vỹ!”
Tôi sợ hãi kêu lên.
“Là hắn ta!”
Pháp sư Yoko lo lắng lên tiếng. Từ trong bóng đêm một con quái vật xuất hiện khiến tôi hoảng sợ.
“Ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.”
“Không! Ta muốn sức mạnh! Ta muốn làm bá chủ.”
Ngay lập tức con quái vật hút máu của Yoki khiến ông ta biến thành một bộ xương khô! Rồi hắn quay sang Minh Vỹ và chị Dương.
“Pha lên tím và pha lê đỏ ha ha!”
“A... a... a...”
Cả người Minh Vỹ và chị Dương phát sáng, viên pha lê từ trong cơ thể hai người liền xuất hiện.
“Lửa ma pháp!”
Pháp sư Yoko liền dùng phép thuật tấn công chúa vampire nhưng vô dụng. Hắn ta quá mạnh. Cuối cùng viên pha lê bị hắn hấp thụ.
“Đáng ghét! Mưa nước!”
Lam liền dùng pháp thuật nhưng dễ dàng bị hắn đỡ lấy đáng bật ra xa.
“Lam!”
Tôi kêu lên chạy lại đỡ nhỏ.
“Hắn ta mạnh quá!”
Lam khẽ nói máu từ miệng rỉ ra.
“Ha ha Yoko, dù ông có mạnh thế nào cũng không đánh bại được ta đâu! Bây giờ ta đã có pha lê đỏ và pha lê tím rồi.”
Chúa vampire cười lạnh. Cả cơ thể hắn bỗng to ra. Khuôn mặt ít nhất còn giống người bỗng biễn dạng thành hình một con dơi, trên trán còn có hai viên đá. Là pha lên tím và pha lê đỏ! Từ đăng sau hắn mọc ra một đôi cánh dơi, móng tay vốn dài nay lại dài hơn khiến con người ta kinh hãi. Hắn ta là quái vật!
“Chúng ta phải làm gì đây? Riêng Yoki khó khăn lắm mới chống lại được bây giờ thì... Hết hi vọng rồi!”
Trang bất lực lên tiếng. Tôi mím môi nhìn chị Dương và Minh Vỹ ở trên tay ông ta. Vô lực như một xác chết!
“Ngọc cháu cùng mọi người mau lùi lại!”
Đột nhiên pháp sư Yoko lên tiếng. Tôi cùng mọi người ngạc nhiên nhưng cũng lùi lại.
“Sao? Muốn đấu tay đôi à?”
Hắn ta nhếch mép thả chị Dương và Minh Vỹ xuống.
“Ta sẽ cho ngươi sức mạnh của ta chỉ cần ngươi buông tha cho lũ trẻ.”
“Pháp sư Yoko, người đang nghĩ gì vậy?”
Tôi kinh ngạc lên tiếng.
“Đúng đó! Chúng ta muốn chết thì cùng chết sao phải cúi mình.”
Trang và Lam cũng gật đầu.
“Các cháu còn quá nhỏ chưa thể tự mình chiến đấu được.”
“Không, chúng cháu không thể người làm vậy.”
“Nhưng...”
“Pháp sư Yoko nói đúng đó!”
Đột nhiên chị Dương lên tiếng khiến tôi giật mình.
“Chị Dương.”
“Chúng ta còn quá nhỏ! Chúng ta không thể làm gì, chị, em hay mọi người đều không thể làm gì. Ông ta quá mạnh! Yoki đã khó đối phó hiếm chi là chúa vampire.”
“Có lẽ chúng ta lên dừng ở đây thôi.”
Trang cũng đồng tình với ý kiến chị Dương.
“Trang!”
“Ngọc, cậu biết chúng ta không thể làm gì rồi mà. Chúng ta nên bỏ cuộc thôi! Đây không phải trò chơi có thể liên quan đến tính mạng của tất cả chúng ta. Chúng không thể làm gì khác được!”
Rầm.
Một tiếng động vang lên kéo tôi ra khỏi cuộc trò chuyện. Pháp sư Yoko đã bị chúa Vampire hạ gục hoàn toàn.
“Có lẽ chúng ta nên bỏ cuộc.”
Thiên Ân lặng lẽ nhìn chúa Vampire.
“Bảo Ngọc!”
Hạo Phong im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng. Đôi mắt nhìn tôi như muốn nghe quyết định từ tôi. Bỏ cuộc hay tiếp tục đây?
“Vậy chúng ta sẽ...”
Lam u ám lên tiếng thì bị tôi cắt lời.
“Chúng ta sẽ chiến đấu tiếp!”
“Ngọc!”
Tất cả kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi ôm lấy Thư rồi nói.
“Được!”
Nhỏ vui vẻ gật đầu.
“Hạo Phong!”
“Ma Vương Kiếm.”
Ngay lập tức Hạo Phong ném kiếm lên trên trời.
“Bạch Thiên Kiếm.”
Tôi cũng lên tiếng rồi ném thanh kiếm lên trời.
“Cầu vồng ánh sáng!”
Thư liền tạo ra bảy tia sáng đủ loại màu sắc bao bọc lấy hai thanh kiếm của tôi và Hạo Phong ngăn cản không để Yoki tấn công được.
“A... a... a.... Mắt ta!”
Yoki lấy tay che mắt. Ánh sáng ngày một lớn và...
Bùm...
Tất cả chúng tôi bị ngã xuống đất.
“Chúng ta thắng rồi ư?”
Trang ngạc nhiên lên tiếng.
“Chẳng lẽ trận chiến đã kết thúc?”
Lam cũng không tin vào mắt mình.
“Như thế chẳng phải tốt sao!”
Tôi mỉm cười lên tiếng. Nhưng không, lòng tôi cảm thấy bất an vô cùng. Cứ như trận chiến vừa rồi chỉ là mồi nhử vậy. Tôi không tin trận chiến có thể kết thúc đơn giản như vậy.
Khói bụi tan. Một giọng cười vang lên.
“Ha... ha... ha... hay lắm.”
“Ông là ai?”
Chị Dương lạnh lùng lên tiếng.
“Một lũ nhóc con, các ngươi có thể đối đầu với ta sao?”
Yoki mỉm cười nhìn chúng tôi.
“Ông... làm sao có thể?”
Tôi kinh hãi. Tại sao? Tôi và Hạo Phong đã... làm sao ông ta có thể không hề hấn gì?
“Tất cả là nhờ chúng nó!” – Ông ta mỉm cười chỉ tay về phía Nhi Tuyết, Nhi Băng và Dạ Nguyệt. – “Mỗi tháng ta hút đi một chút linh khí của chúng dần dần luyện thành một bộ giáp. Các ngươi thấy hôm nay bọn chúng rất yếu phải không?”
“Ông dám lợi dụng chị tôi?”
Thư tức giận lên tiếng.
“May là linh khí ngươi yếu nếu không cũng sẽ bị như thế rồi. Mà cũng phải nhờ công chúa ánh sáng đã giúp linh khí thật sự của ngươi xuất hiện phải không kẻ phản bội?”
Ông ta mỉm cười đầy nguy hiểm. Sau đó một luồn sức mạnh xuất hiện đẩy ngã Thư.
“Thư!”
Tôi hét lên nhanh chóng chạy đến đỡ nhỏ.
“Thủy triều!”
“Sấm đất!”
Trang và Lam liền lao lên tấn công ông ta nhưng rất nhanh bị đẩy ngã.
“Ha ha, rốt cuộc cũng là một lũ nít ranh học đòi mà thôi. Mi nghĩ có thể thắng được ta sao? Ngay cả Yoko cũng không thắng được ta thì các ngươi làm sao có thể.”
Nhìn Yoki cười. Lòng tôi tràn đầy lửa giận. Đáng ghét, sao tôi lại cảm thấy bản thân mình vô dụng như vậy chứ!
“Bạch thiên kiếm!”
Tôi nắm chặt thanh kiếm lao lên phía trước.
“Ngọc! Đừng!”
Hạo Phong liền giữ tôi lại nhưng đã quá muộn. Tôi nhanh chóng bị ông ta phản công lại.
Bùm.
Tôi kinh ngạc nhìn chị Dương. Chị đỡ đòn cho tôi!
“Chị Dương?!”
“Đừng manh động.”
Chị Dương ôm cánh tay bị thương nhìn tôi lên tiếng. Nhưng tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ đứng chờ ông ta giết hại từng người sao?
“Ngọc, nhân lúc tớ chặn ông ta hãy sử dụng sức mạnh nhé!”
Một giọng nói vang bên tai tôi khiến tôi ngạc nhiên. Tôi chưa kịp định hình gì thì một bóng đen lao lên phía trước.
“Cầu vồng ánh sáng!”
Thư hét lên mọi thứ xung quanh nhỏ đều phát sáng.
“Thư, đừng làm liều! Cậu đang sử dụng đến tầng cao nhất của sức mạnh đó!”
Thái Bảo lên tiếng. Tôi kinh ngạc nhìn nhỏ.
“Mau làm đi Ngọc!”
Thư gào lên khiến tôi sực tỉnh.
“Lam, Trang, Tiến, Thiên Ân, Minh Vỹ, chị Dương, Thái Bảo, Hạo Phong! Chúng ta mau kết hợp đi!”
“Được.”
Tất cả liền gật đầu. Hạo Phong quay sang nhìn Jiro:
“Jiro, mau sử dụng sức mạnh ngăn cản ông ta.”
Jiro liền cùng đám linh thú tiếp thêm sức mạnh ngăn cản ông ta.
Tất cả chúng tôi liền kết hợp thanh kiếm lại với nhau. Tất cả thanh kiếm tạo thành một luồn sáng tấn công Yoki.
“Ma thuật!”
Một giọng nói vang lên khiến tất cả chúng tôi ngạc nhiên. Pháp sư Yoko mỉm cười nhìn tôi sử dụng sức mạnh khiến luồn sáng càng thêm mạnh mẽ.
“Magic!”
Tôi hét lên khiến luồn sáng bay về phía trước tấn công Yoki.
Đoàng.
Lại một tiếng nổ vang lên tất cả chúng tôi người đầy thương tích cố gắng đứng dậy.
“Thư!”
Tôi lo lắng chạy đến chỗ nhỏ nhưng Thái Bảo nhanh chân hơn đỡ nhỏ dậy.
“Cậu ấy bị thương nặng quá! E là không thể chiến đấu được tiếp.”
“Cậu vất vả rồi Thư.”
Tôi khẽ nói. Để cho Thái Bảo đưa thư đi trị thương.
“Yoki, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Pháp sư Yoko lặng lẽ nhìn Yoki nằm dưới đất người đầy thương tích.
“Vì sao? Vì sao ta lại thua? Phép thuật bao năm của ta? Công sức ta tu luyện! Không thể nào!”
“Ngươi thua rồi! Ngươi mãi mãi không thắng được công lý đâu!”
“Không! Ta không tin! Chúa Vampire, hãy cho ta sức mạnh!”
Ông ta hét lên ngay lập tức trời đất tối lại. Một giọng nói vang lên trong không trung:
“Thật là một kẻ vô dụng! Đến lúc ta phải ra tay rồi.”
Ngay lập tức một đống dây gai xuất hiện cuốn lấy Yoki, Minh Vỹ và chị
Dương.
“Chị Dương! Minh Vỹ!”
Tôi sợ hãi kêu lên.
“Là hắn ta!”
Pháp sư Yoko lo lắng lên tiếng. Từ trong bóng đêm một con quái vật xuất hiện khiến tôi hoảng sợ.
“Ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.”
“Không! Ta muốn sức mạnh! Ta muốn làm bá chủ.”
Ngay lập tức con quái vật hút máu của Yoki khiến ông ta biến thành một bộ xương khô! Rồi hắn quay sang Minh Vỹ và chị Dương.
“Pha lên tím và pha lê đỏ ha ha!”
“A... a... a...”
Cả người Minh Vỹ và chị Dương phát sáng, viên pha lê từ trong cơ thể hai người liền xuất hiện.
“Lửa ma pháp!”
Pháp sư Yoko liền dùng phép thuật tấn công chúa vampire nhưng vô dụng. Hắn ta quá mạnh. Cuối cùng viên pha lê bị hắn hấp thụ.
“Đáng ghét! Mưa nước!”
Lam liền dùng pháp thuật nhưng dễ dàng bị hắn đỡ lấy đáng bật ra xa.
“Lam!”
Tôi kêu lên chạy lại đỡ nhỏ.
“Hắn ta mạnh quá!”
Lam khẽ nói máu từ miệng rỉ ra.
“Ha ha Yoko, dù ông có mạnh thế nào cũng không đánh bại được ta đâu! Bây giờ ta đã có pha lê đỏ và pha lê tím rồi.”
Chúa vampire cười lạnh. Cả cơ thể hắn bỗng to ra. Khuôn mặt ít nhất còn giống người bỗng biễn dạng thành hình một con dơi, trên trán còn có hai viên đá. Là pha lên tím và pha lê đỏ! Từ đăng sau hắn mọc ra một đôi cánh dơi, móng tay vốn dài nay lại dài hơn khiến con người ta kinh hãi. Hắn ta là quái vật!
“Chúng ta phải làm gì đây? Riêng Yoki khó khăn lắm mới chống lại được bây giờ thì... Hết hi vọng rồi!”
Trang bất lực lên tiếng. Tôi mím môi nhìn chị Dương và Minh Vỹ ở trên tay ông ta. Vô lực như một xác chết!
“Ngọc cháu cùng mọi người mau lùi lại!”
Đột nhiên pháp sư Yoko lên tiếng. Tôi cùng mọi người ngạc nhiên nhưng cũng lùi lại.
“Sao? Muốn đấu tay đôi à?”
Hắn ta nhếch mép thả chị Dương và Minh Vỹ xuống.
“Ta sẽ cho ngươi sức mạnh của ta chỉ cần ngươi buông tha cho lũ trẻ.”
“Pháp sư Yoko, người đang nghĩ gì vậy?”
Tôi kinh ngạc lên tiếng.
“Đúng đó! Chúng ta muốn chết thì cùng chết sao phải cúi mình.”
Trang và Lam cũng gật đầu.
“Các cháu còn quá nhỏ chưa thể tự mình chiến đấu được.”
“Không, chúng cháu không thể người làm vậy.”
“Nhưng...”
“Pháp sư Yoko nói đúng đó!”
Đột nhiên chị Dương lên tiếng khiến tôi giật mình.
“Chị Dương.”
“Chúng ta còn quá nhỏ! Chúng ta không thể làm gì, chị, em hay mọi người đều không thể làm gì. Ông ta quá mạnh! Yoki đã khó đối phó hiếm chi là chúa vampire.”
“Có lẽ chúng ta lên dừng ở đây thôi.”
Trang cũng đồng tình với ý kiến chị Dương.
“Trang!”
“Ngọc, cậu biết chúng ta không thể làm gì rồi mà. Chúng ta nên bỏ cuộc thôi! Đây không phải trò chơi có thể liên quan đến tính mạng của tất cả chúng ta. Chúng không thể làm gì khác được!”
Rầm.
Một tiếng động vang lên kéo tôi ra khỏi cuộc trò chuyện. Pháp sư Yoko đã bị chúa Vampire hạ gục hoàn toàn.
“Có lẽ chúng ta nên bỏ cuộc.”
Thiên Ân lặng lẽ nhìn chúa Vampire.
“Bảo Ngọc!”
Hạo Phong im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng. Đôi mắt nhìn tôi như muốn nghe quyết định từ tôi. Bỏ cuộc hay tiếp tục đây?
“Vậy chúng ta sẽ...”
Lam u ám lên tiếng thì bị tôi cắt lời.
“Chúng ta sẽ chiến đấu tiếp!”
“Ngọc!”
Tất cả kinh ngạc nhìn tôi.
/39
|