Chương 25:
Người Khương gia tiếp tục miệt mài chờ đợi hai cha con Lâm Việt Hải đến ăn bữa cơm đoàn viên. Kết quả qua hơn một giờ nữa mới thấy bóng dáng hai người khoan thai đến muộn.
Lâm Việt Hải cũng là một người khá chu đáo. Kỳ thật hắn đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng để mang đến Khương gia rồi, vẫn đang đặt trong cốp xe phía sau.
Nếu giờ đã lỡ đến muộn, vậy chỉ đành lấy cớ là đi mua quà thôi.
Người Khương gia thấy trên tay hắn xách một đống túi nhỏ túi lớn quà tặng phong phú lại sang trọng. Miệng chỉ có thể cười lên tiếp đón, hơn nữa còn đặc biệt nhiệt tình.
Mùng một năm mới, cả nhà rốt cục ổn định chỗ ngồi, bắt đầu ăn uống.
Khương Tùng Nhàn cùng Lâm Việt Hải ngồi ở cùng nhau, hai người trò chuyện một chút về công việc, Lâm Nhược Vũ ngồi cạnh ba cô, an tĩnh cúi đầu ăn đồ ăn.
Khương Mỹ Mỹ cùng chồng cô ta là Vương Trực, có cơ hội là nhảy vào đáp lời với Lâm Việt Hải.
Lâm Việt Hải nếu có thể trả lời thì tất sẽ trả lời. Hắn cũng không phải người thích so đo qua lại.
Đối với ân oán lúc trước, Lâm Nhược Vũ cũng không hiểu nhiều lắm. Chỉ là từ nhỏ cô vẫn thường xuyên nghe dì cả và dì út âm thầm mắng nhiếc ba cô không có tiền đồ.
Mỗi lần như thế Lâm Nhược Vũ đều uất ức đến khóc lên.
Thời gian trôi qua, mấy năm nay Khương Mỹ Mỹ cùng không nói lại những lời nói đó nữa. Nhưng sâu trong lòng cô vẫn không thích dì cả và dì út của mình.
Dì út Khương Mỹ Mỹ ở bên kia đột nhiên cố ý lớn tiếng nói với cô:
“Tiểu Vũ, ba con mới từ Thượng Hải trở về, chắc cũng chưa kịp biết thành tích học tập của con. Con mau đi lấy phiếu điểm để ba con xem đi.”
Lại đối Lâm Việt Hải khoe khoang nói:
“Tiểu Vũ năm nay đọc sơ tam (trung học năm thứ 3), chúng tôi bồi dưỡng con bé rất nhiều, cũng may không phụ sự mong đợi, thành tích học tập đều là top đầu.”
Biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Việt Hải dần phai nhạt, hắn nói: “Thành tích tốt hay không tốt đều không quan trọng, biểu hiện của Tiểu Vũ trước nay tôi đều rất hài lòng, chỉ có điều con bé thích mới quan trọng.”
Tất cả chi tiêu của Lâm Nhược Vũ, tất cả đều là Lâm Việt Hải chi tiền, miễn là liên quan đến con, hắn chưa bao giờ tính toán.
Mấy năm nay, Khương Mỹ Mỹ thường xuyên tìm Lâm Việt Hải đòi tiền, một năm không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều viện đủ lý do, nói muốn đưa Lâm Nhược Vũ đi học cái này đi học cái kia.
Bản thân Lâm Việt Hải đối với tiền biểu hiện rất đạm nhiên. Đối với hắn, những vấn đề giải quyết được bằng tiền thì đó không được xem là vấn đề nữa.
Hắn cũng không phải không hiểu, Lâm Nhược Vũ nhỏ như vậy, căn bản là không học được hết những lớp học ngoài giờ kia.
Tiền mà trên danh nghĩa là để con hắn đi học, phần lớn là rơi vào trong túi Khương Mỹ Mỹ.
Nhưng người đang ở trong tay người ta, cũng giống như đang làm một con tin vậy. Nếu hắn không đưa tiền cho Khương Mỹ Mỹ, thì e răng cô ta sẽ không đối xử tốt với con hắn.
Chính vì thế, mặc dù lúc đó Lâm Việt Hải ở trong quân ngũ, căn bản là không có tiền, nhưng chỉ cần Khương Mỹ Mỹ tìm hắn, hắn sẽ bằng mọi giá đáp ứng yêu cầu của cô ta.
Cũng chỉ vì mong con gái có thể trải qua một cuộc sống đủ đầy và vui vẻ.
Hắn thật sự yêu đứa con Lâm Nhược Vũ này của hắn đến thảm thiết, đau tận trong tim.
Hiện tại, Lâm Việt Hải kiếm ra tiền, cũng xuất ngũ, tự do. Khương Mỹ Mỹ không thể nói như thế nữa, thành ra bắt đầu nói về thành tích của Lâm Nhược Vũ.
Cô ta quả thật nghĩ muốn ở trước mặt Lâm Việt Hải thể hiện rằng mấy năm nay Khương gia quả thật không uổng phí tiền hắn gửi về, đã bồi dưỡng ra một Lâm Nhược Vũ thật ưu tú. Sau đó dùng việc này để cùng Lâm Việt Hải lôi kéo làm quen
Lâm Việt Hải rất phản cảm, biểu cảm trên mặt liền rõ ràng.
Ngồi bên kia, Khương Mỹ Mỹ hoàn toàn không nhận thấy được Lâm Việt Hải phản cảm, chỉ như cũ thúc giục Lâm Nhược Vũ: “Mau đi lấy phiếu điểm đi, thất thần làm gì, mau đi, đừng ăn, khi nào ăn mà không được.”
/113
|