Chương 26:
Khương Tùng Nhàn bên cạnh cảm thấy không khí có chút bất thường liền nháy mắt ra hiệu với bạn già Lý Vinh Hoa.
Lý Vinh Hoa quay đầu răn dạy con gái: “Tết nhất con cũng không để Tiểu Vũ yên ổn sao? Đừng suốt ngày chạy theo thành tích.”
Lâm Việt Hải nghe xong lời này, khuôn mặt tuấn tú càng trầm lại. Cái gì gọi là chạy theo thành tích? Con hắn được nuôi dưỡng ở Khương gia, sắp bị nuôi thành một con mọt sách rồi.
Vì thế, Lâm Việt Hải cười nói: “Trong quá trình trưởng thành của Tiểu Vũ, thứ tôi không quan tâm nhất chính là thành tích. Mặc kệ con bé học tốt hay không tốt, tương lai cũng không cần cố gắng dựa vào thành tích để tìm một công việc sống tạm bợ qua ngày. Tôi có rất nhiều tiền, có thể nuôi con tôi cả đời.”
Lâm Nhược Vũ buông đũa trong tay xuống, hơi quay đầu nhìn ba cô, bàn tay nhỏ bé dưới bàn bị người đàn ông bọc lấy.
Mặt Lâm Nhược Vũ hơi nóng lên, lại sợ ông bà ngoại cùng Khương Mỹ Mỹ nhìn ra đành lúng túng cuối đầu tiếp tục ăn uống.
Cứ tưởng baba cũng chỉ muốn nắm tay cô an ủi một chút sẽ buông ra. Ai mà biết được, năm ngón tay hắn đan vào năm ngón tay cô, ngón tay mang theo vết chai chậm rãi xiết chặt, không cho cô cử động được chút nào.
Tự nhiên không khí khó chịu lúc nãy bây giờ lại có chút ái muội.
Lâm Nhược Vũ đầu chôn thật thấp, lại nghe Khương Mỹ Mỹ ngượng ngùng cười nói:
“Cũng không thể nói như vậy chứ, anh rể hai à……”
“Gọi tôi Lâm Việt Hải là được rồi.”
Lâm Việt Hải đánh gãy lời nói của Khương Mỹ Mỹ, hắn cùng Khương Thiện Thiện đã ly hôn 13 năm, sớm đã không phải là anh rể gì đó của Khương Mỹ Mỹ.
Hiện tại gọi hắn là “anh rể hai”, không cảm thấy sai địa chỉ sao?
Biểu tình trên mặt Khương Mỹ Mỹ càng thêm xấu hổ, cô cảm thấy từ khi Lâm Việt Hải xuất ngũ, càng ngày càng khó nói chuyện.
Vốn dĩ Lâm Việt Hải là một người khó nói chuyện, hay bởi vì sau đó trong người có tiền, mới trở nên như vậy?
Trong lúc nhất thời, Khương Mỹ Mỹ có chút không biết làm sao, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Khương Tùng Nhàn.
Khương Tùng Nhàn đánh trống lãng, hòa ái nói:
“Việt Hải à, dạo này công việc của con có bận lắm không? Chuẩn bị khi nào quay lại Thượng Hải?”
Nghe xong ông ngoại lời này, Lâm Nhược Vũ lại ngẩng đầu lên nhìn ba. Cô quả thật đã quên rằng hiện tại bản thân chỉ mới sơ tam, mà công việc của ba ở Thượng Hải, rất bận rộn.
Chỉ có điều ba cô mới trở về chưa đầy một ngày, ông ngoại liền hỏi hắn khi nào quay lại Thượng Hải. Nhất thời, trong lòng Lâm Nhược Vũ cảm thấy rất buồn bã, cũng rất nặng nề.
Chỉ mới vài tiếng trước hai người còn làm chuyện thân mật với nhau, đột nhiên bị hiện thực đánh vỡ, sắp phải tách nhau ra.
Tay cô dưới bàn bỏ tay người đàn ông ra, nhỏ giọng nói: “Con đi lấy phiếu điểm.”
Nói xong, Lâm Nhược Vũ đứng dậy, bỏ lại mọi người ở phòng khách, trở về phòng mình.
Lâm Việt Hải nhíu mày, quay đầu nhìn bóng lưng con. Hắn là một người khá tinh ý, sao có thể không cảm nhận được sự không vui của con.
Vì thế, Lâm Việt Hải thở dài, đối Khương Tùng Nhàn nói: “Cũng không phải rất bận. Con định khi Tiểu Vũ cao trung sẽ mang con bé đến Thượng Hải. Còn chừng nửa năm nữa, trong khoảng thời gian này con sẽ cố gắng dành nhiều thời gian ở đây nhất ở cùng con bé.
Khương Tùng Nhàn vừa nghe, biểu tình ngẩn ra, hỏi: “Cao trung đã phải đến Thượng Hải? Việt Hải à, con bận rộn kinh doanh, mang theo đứa nhỏ có phải hơi bất tiện hay không? Hơn nữa chương trình học ở cao trung đặc biệt quan trọng, có thể đậu đại học hay không đều dựa vào ba năm này.”
Khương Tùng Nhàn là thật lòng suy nghĩ cho Lâm Nhược Vũ. Ý của ông là Lâm Nhược Vũ tốt nhất không cần phải thay đổi hoàn cảnh mới, nếu như đi Thượng Hải, Lâm Việt Hải không chắc có thể chăm sóc tốt cho cô.
/113
|