Tôi không thường xuyên uống rượu bia. Mỗi lần bị Luân kéo đi nhậu, tôi thường tình nguyện trở thành “dũng sĩ diệt mồi” như lời ví von của lũ bạn, mặc kệ bọn nó có khích bác đủ kiểu thì tôi cũng chỉ cười trừ, nhấp môi với bọn nó vài chén chứ không làm bản thân mình say tới mức không biết trời đất gì. Khó chịu nhất là cảm giác đau đầu không làm được việc gì kéo dài mấy hôm sau. Rồi đôi khi, rượu vào lời ra, từ chiến hữu quay ra chiến binh, chỉ một hai câu mà đã xông vào đánh nhau như kẻ thù từ kiếp trước. Chỉ có thằng tỉnh táo nhất là tôi phải quay ra dọn dẹp, bê từng thằng lên taxi, xin lỗi chủ quán và thanh toán một mình… thật mệt mỏi.
Nhưng lần này, khi câu chuyện chỉ xoay quanh cái phóng sự chết tiệt mà chính tay tôi đã biên tập cả đêm, về những khung hình tình cảm của Luân với Phan mà tôi đã phải nhịn lòng mình để chọn những cảnh đẹp nhất cho lên sóng, về việc mấy thằng bạn từ Hà Nội vào cứ một mực đòi Luân ra mắt Phan mà nó chẳng mảy may giải thích một lời… thì tôi đành nhờ tới rượu để đôi tai trở lên lùng bùng khó chịu mà quên đi tất cả. Nhưng chưa hết ly thứ ba thì thằng bạn ngồi kế bên tôi đập bàn lên tiếng:
“À tao nhớ ra rồi. Em đó học cùng trường đại học với mình mà.”
“Em nào?” Tôi dừng ly rượu.
“Cái em người yêu của Luân. Có phải không Luân?”
“Ơ… Tao không biết.” Đến lượt Luân ngắc ngứ, quay sang nhìn tôi.
“Ban đầu tao hơi ngờ ngợ nhưng giờ mới nghĩ ra. Chắc chắn là học trường mình. Hình như là khoa Kinh tế Đối ngoại, lúc trước học cùng quân sự với lớp tao nên có để ý chút. Tên là gì ấy nhỉ?”
“Phan?” Tôi nuốt nước miếng, không ngừng nhắc nhở cái đầu mình hãy tỉnh táo lên để xem chuyện gì đang diễn ra.
“Ừ đúng rồi. Phan!” Thằng bạn tôi vỗ đùi đắc chí, nâng ly rượu hô anh em cụng lần nữa, chúc mừng cho sự phát hiện mới mẻ này.
Ngụm rượu đang tới lưng chừng họng thì bị chặn lại. Phan học cùng trường đại học với tôi? Tại sao chưa bao giờ tôi gặp em? Tôi nhớ hình như em nói em muốn học truyền hình mà thi trượt nên phải chọn nguyện vọng hai ở khoa khác. Cả nước này được mấy trường đại học đào tạo chuyên về các khoa liên quan đến báo chí như trường tôi mà tại sao tôi không sớm nhận ra điều này nhỉ. Tôi nghĩ tới những lần ngập ngừng Phan giấu tôi và Luân về chuyện học gì làm gì khi ở Hà Nội. Tôi nghĩ tới ánh mắt ngạc nhiên lần đầu Phan gặp tôi và Luân. Phan có lẽ đã biết chúng tôi từ trước nhưng tại sao em không nói ra? Người Bắc vào Sài Gòn nhiều thì nhiều thật nhưng cùng học ở Hà Nội, cùng trường đại học thì hiếm lắm. Chẳng mấy ai bỏ lỡ cơ hội tay bắt mặt mừng với đồng môn. Còn Phan thì hoàn toàn ngược lại. Vì sao?
“Bảo sao tao thấy em ấy quen quen mà nói thằng Phong nó không chịu nhận.” Luân chép miệng.
“Nó thì có bao giờ để ý ai. Nếu đúng là em Phan ấy thì Luân đi đón em ấy tiện thể vừa ra mắt vừa họp đồng môn luôn đi!”
“Tao say rồi. Phong, mày đi đón Phan đi.” Luân dúi cái chìa khóa vào tay tôi. Tôi vẫn chưa hết sững sờ. Tôi đã tự nhắc nhủ bản thân mình không được để thứ tình cảm này nảy mầm mọc lá, không được xen vào chuyện của Luân và Phan, không được nghĩ tới em hay tò mò về chuyện em khóc khi tôi đàn nữa… nhưng hết lần này đến lần khác, khi tôi đã buông tay thì một mối liên kết mới lại xuất hiện. Hình ảnh của Phan hiện ra trong đầu tôi càng ngày rõ nét. Luân day day cánh tay tôi, chiếc chìa khóa đã giữ trong tay rất chặt. Tôi muốn gặp Phan. Tôi sẽ hỏi em tất cả, là em giấu tôi hay em cũng không hề hay biết? Chỉ vậy thôi, nốt lần này nữa thôi, tôi sẽ không giữ em lại nữa, cho dù em chưa bao giờ thuộc về tôi.
Phan xuất hiện trước cổng công ty, bộ mặt lấm lét có vẻ đang tìm kiếm mà trốn tránh ai đến tội nghiệp và mắc cười. Trong men rượu vừa đủ ngấm làm nóng bừng khuôn mặt và đầu óc có chút bị trái tim lấn chiếm, tôi muốn ích kỉ một chút, xấu tính một chút là giữ Phan cho riêng mình, dù chỉ là một lát thôi. Nhưng cứ mỗi lần nhìn vào mắt Phan, điều tôi muốn hỏi lại không tài nào thốt ra được. Phan không có vẻ gì là đang có bí mật. Có thể Phan cũng không biết. Nhưng ngày đầu gặp nhau, ánh mắt em nhìn tôi như vừa gặp một người quen cũ đã trả lời ngược lại. Vậy tại sao Phan phải giấu tôi?
Tôi có một bí mật. Em cũng có một bí mật. Nghĩ tới điều đó, tôi bật cười. Được rồi, nếu em muốn vậy, tôi sẽ khám phá ra bí mật của em. Và nếu em muốn, tới một ngày nào đó, tôi cũng cho em thấy toàn bộ trái tim mình qua khúc nhạc ngày hôm đó…
Trở về quán một mình, cuộc nhậu có vẻ như vừa kết thúc. Khanh đang cùng mấy đứa dọn dẹp quán. Luân thì ngồi rảnh rang xem tv. Vừa thấy tôi, nó xông tới khoác vai dúi đầu tôi xuống:
“Tao bảo mày đưa người yêu tao tới ra mắt mà hai đứa biến mất đi đâu thế hả?”
Tôi ra dấu cho nó im lặng, tránh ánh mắt tò mò của Khanh đang nhìn về phía chúng tôi nhưng Luân vẫn tiếp tục:
“Làm tốt lắm. Hai đứa có duyên thế thì còn ngại ngần gì nữa hả, có cần anh cả ra tay không? Ha ha.”
Tôi đấm thụi cho nó một cái, say quắc cần câu rồi còn lảm nhảm. Luân ngã xuống ghế, rồi thở phì phò ngay lập tức. Tôi kêu Khanh phụ giúp đỡ Luân xuống phòng tôi. Thôi thì chịu ngửi mùi rượu một đêm với thằng khỉ này vậy, Luân đang say mà để nó nằm trên quán có điều hòa thì tôi cũng không an tâm lắm.
Dư âm của buổi chiều tà bên Phan vẫn còn. Thay vì những thắc mắc, những lần nổi sóng của trái tim, tôi thấy yên bình và thanh thản hơn rất nhiều. Vì nụ cười của em, vì câu chuyện thú vị về khỉ và vẹt mà em vừa kể, về cái chạm tay lên má đầy bất ngờ mà Phan dành cho tôi, về bữa tối tôi chỉ chạm đũa nhìn em ăn ngon lành hết món này tới món khác… Và tất nhiên không thể không thấy ấm lòng vì Luân – thằng bạn thân nhiều chuyện nhưng lúc nào cũng đặt anh em lên hàng đầu, trong cả chuyện tình yêu. Đây không phải lần đầu tiên Luân đứng sau làm mối và nói tốt cho tôi với một người con gái. Trước kia, ngay cả với người mà Luân có tình cảm thật sự chứ không như với những cô gái nó chỉ gặp gỡ một đôi lần, nó cũng lặng lẽ đưa người ta đến bên tôi mà tôi không hề hay biết. Đó là người yêu đầu của tôi, cũng là tình yêu thầm lặng của Luân, cho tới tận khi bọn tôi kết thúc, Luân cũng không vì vậy mà thổ lộ lòng mình để tránh làm khó nhau.
Nhìn dáng nó nằm còng queo ngủ trên giường trong tiếng thở lớn toàn mùi rượu, tôi cũng không cảm thấy phiền lòng. Căn phòng nhỏ đằng sau Baka này mỗi khi có Luân vào nghịch ngợm phá phách hay ngủ nhờ thì cũng như được mở cửa sổ mà đón một làn gió mát quen thuộc, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cho dù nó có lục tung đồ đạc của tôi, quăng mấy bản nhạc chỗ này chỗ khác, nằm thì vắt vẻo từ góc này sang góc chéo kia khiến tôi vất vả lắm mới đá nó được vào góc hay có những ngày phải lăn mình xuống sofa, hay hứng lên lại lôi chuyện ngày xưa thủ thỉ một mình cả tối rồi ngủ phì phò. Luân là một phần của tôi, không đơn giản chỉ là bạn thân, là anh em, mà còn là một phần máu thịt như những người thân trong gia đình, khi mà mọi thứ đều bỏ tôi đi hết, hay khi tôi có bỏ nó mà đi du học, nó cũng luôn tìm cách để đưa tôi trở về và không bao giờ để tôi ở một mình. Những sự đùa giỡn công khai của Luân mấy ngày qua trong chuyện của Phan, tôi đã hiểu, thực chất cũng là để tôi nhìn nhận ra tình cảm của mình và nắm giữ lấy.
Tôi lặng lẽ kéo chăn cho Luân. Trong giấc mơ nào đó, tiếng nó còn thủ thỉ: “Mày phải đàn ông lên nữa lên, lên, lên…”.
Nhưng lần này, khi câu chuyện chỉ xoay quanh cái phóng sự chết tiệt mà chính tay tôi đã biên tập cả đêm, về những khung hình tình cảm của Luân với Phan mà tôi đã phải nhịn lòng mình để chọn những cảnh đẹp nhất cho lên sóng, về việc mấy thằng bạn từ Hà Nội vào cứ một mực đòi Luân ra mắt Phan mà nó chẳng mảy may giải thích một lời… thì tôi đành nhờ tới rượu để đôi tai trở lên lùng bùng khó chịu mà quên đi tất cả. Nhưng chưa hết ly thứ ba thì thằng bạn ngồi kế bên tôi đập bàn lên tiếng:
“À tao nhớ ra rồi. Em đó học cùng trường đại học với mình mà.”
“Em nào?” Tôi dừng ly rượu.
“Cái em người yêu của Luân. Có phải không Luân?”
“Ơ… Tao không biết.” Đến lượt Luân ngắc ngứ, quay sang nhìn tôi.
“Ban đầu tao hơi ngờ ngợ nhưng giờ mới nghĩ ra. Chắc chắn là học trường mình. Hình như là khoa Kinh tế Đối ngoại, lúc trước học cùng quân sự với lớp tao nên có để ý chút. Tên là gì ấy nhỉ?”
“Phan?” Tôi nuốt nước miếng, không ngừng nhắc nhở cái đầu mình hãy tỉnh táo lên để xem chuyện gì đang diễn ra.
“Ừ đúng rồi. Phan!” Thằng bạn tôi vỗ đùi đắc chí, nâng ly rượu hô anh em cụng lần nữa, chúc mừng cho sự phát hiện mới mẻ này.
Ngụm rượu đang tới lưng chừng họng thì bị chặn lại. Phan học cùng trường đại học với tôi? Tại sao chưa bao giờ tôi gặp em? Tôi nhớ hình như em nói em muốn học truyền hình mà thi trượt nên phải chọn nguyện vọng hai ở khoa khác. Cả nước này được mấy trường đại học đào tạo chuyên về các khoa liên quan đến báo chí như trường tôi mà tại sao tôi không sớm nhận ra điều này nhỉ. Tôi nghĩ tới những lần ngập ngừng Phan giấu tôi và Luân về chuyện học gì làm gì khi ở Hà Nội. Tôi nghĩ tới ánh mắt ngạc nhiên lần đầu Phan gặp tôi và Luân. Phan có lẽ đã biết chúng tôi từ trước nhưng tại sao em không nói ra? Người Bắc vào Sài Gòn nhiều thì nhiều thật nhưng cùng học ở Hà Nội, cùng trường đại học thì hiếm lắm. Chẳng mấy ai bỏ lỡ cơ hội tay bắt mặt mừng với đồng môn. Còn Phan thì hoàn toàn ngược lại. Vì sao?
“Bảo sao tao thấy em ấy quen quen mà nói thằng Phong nó không chịu nhận.” Luân chép miệng.
“Nó thì có bao giờ để ý ai. Nếu đúng là em Phan ấy thì Luân đi đón em ấy tiện thể vừa ra mắt vừa họp đồng môn luôn đi!”
“Tao say rồi. Phong, mày đi đón Phan đi.” Luân dúi cái chìa khóa vào tay tôi. Tôi vẫn chưa hết sững sờ. Tôi đã tự nhắc nhủ bản thân mình không được để thứ tình cảm này nảy mầm mọc lá, không được xen vào chuyện của Luân và Phan, không được nghĩ tới em hay tò mò về chuyện em khóc khi tôi đàn nữa… nhưng hết lần này đến lần khác, khi tôi đã buông tay thì một mối liên kết mới lại xuất hiện. Hình ảnh của Phan hiện ra trong đầu tôi càng ngày rõ nét. Luân day day cánh tay tôi, chiếc chìa khóa đã giữ trong tay rất chặt. Tôi muốn gặp Phan. Tôi sẽ hỏi em tất cả, là em giấu tôi hay em cũng không hề hay biết? Chỉ vậy thôi, nốt lần này nữa thôi, tôi sẽ không giữ em lại nữa, cho dù em chưa bao giờ thuộc về tôi.
Phan xuất hiện trước cổng công ty, bộ mặt lấm lét có vẻ đang tìm kiếm mà trốn tránh ai đến tội nghiệp và mắc cười. Trong men rượu vừa đủ ngấm làm nóng bừng khuôn mặt và đầu óc có chút bị trái tim lấn chiếm, tôi muốn ích kỉ một chút, xấu tính một chút là giữ Phan cho riêng mình, dù chỉ là một lát thôi. Nhưng cứ mỗi lần nhìn vào mắt Phan, điều tôi muốn hỏi lại không tài nào thốt ra được. Phan không có vẻ gì là đang có bí mật. Có thể Phan cũng không biết. Nhưng ngày đầu gặp nhau, ánh mắt em nhìn tôi như vừa gặp một người quen cũ đã trả lời ngược lại. Vậy tại sao Phan phải giấu tôi?
Tôi có một bí mật. Em cũng có một bí mật. Nghĩ tới điều đó, tôi bật cười. Được rồi, nếu em muốn vậy, tôi sẽ khám phá ra bí mật của em. Và nếu em muốn, tới một ngày nào đó, tôi cũng cho em thấy toàn bộ trái tim mình qua khúc nhạc ngày hôm đó…
Trở về quán một mình, cuộc nhậu có vẻ như vừa kết thúc. Khanh đang cùng mấy đứa dọn dẹp quán. Luân thì ngồi rảnh rang xem tv. Vừa thấy tôi, nó xông tới khoác vai dúi đầu tôi xuống:
“Tao bảo mày đưa người yêu tao tới ra mắt mà hai đứa biến mất đi đâu thế hả?”
Tôi ra dấu cho nó im lặng, tránh ánh mắt tò mò của Khanh đang nhìn về phía chúng tôi nhưng Luân vẫn tiếp tục:
“Làm tốt lắm. Hai đứa có duyên thế thì còn ngại ngần gì nữa hả, có cần anh cả ra tay không? Ha ha.”
Tôi đấm thụi cho nó một cái, say quắc cần câu rồi còn lảm nhảm. Luân ngã xuống ghế, rồi thở phì phò ngay lập tức. Tôi kêu Khanh phụ giúp đỡ Luân xuống phòng tôi. Thôi thì chịu ngửi mùi rượu một đêm với thằng khỉ này vậy, Luân đang say mà để nó nằm trên quán có điều hòa thì tôi cũng không an tâm lắm.
Dư âm của buổi chiều tà bên Phan vẫn còn. Thay vì những thắc mắc, những lần nổi sóng của trái tim, tôi thấy yên bình và thanh thản hơn rất nhiều. Vì nụ cười của em, vì câu chuyện thú vị về khỉ và vẹt mà em vừa kể, về cái chạm tay lên má đầy bất ngờ mà Phan dành cho tôi, về bữa tối tôi chỉ chạm đũa nhìn em ăn ngon lành hết món này tới món khác… Và tất nhiên không thể không thấy ấm lòng vì Luân – thằng bạn thân nhiều chuyện nhưng lúc nào cũng đặt anh em lên hàng đầu, trong cả chuyện tình yêu. Đây không phải lần đầu tiên Luân đứng sau làm mối và nói tốt cho tôi với một người con gái. Trước kia, ngay cả với người mà Luân có tình cảm thật sự chứ không như với những cô gái nó chỉ gặp gỡ một đôi lần, nó cũng lặng lẽ đưa người ta đến bên tôi mà tôi không hề hay biết. Đó là người yêu đầu của tôi, cũng là tình yêu thầm lặng của Luân, cho tới tận khi bọn tôi kết thúc, Luân cũng không vì vậy mà thổ lộ lòng mình để tránh làm khó nhau.
Nhìn dáng nó nằm còng queo ngủ trên giường trong tiếng thở lớn toàn mùi rượu, tôi cũng không cảm thấy phiền lòng. Căn phòng nhỏ đằng sau Baka này mỗi khi có Luân vào nghịch ngợm phá phách hay ngủ nhờ thì cũng như được mở cửa sổ mà đón một làn gió mát quen thuộc, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cho dù nó có lục tung đồ đạc của tôi, quăng mấy bản nhạc chỗ này chỗ khác, nằm thì vắt vẻo từ góc này sang góc chéo kia khiến tôi vất vả lắm mới đá nó được vào góc hay có những ngày phải lăn mình xuống sofa, hay hứng lên lại lôi chuyện ngày xưa thủ thỉ một mình cả tối rồi ngủ phì phò. Luân là một phần của tôi, không đơn giản chỉ là bạn thân, là anh em, mà còn là một phần máu thịt như những người thân trong gia đình, khi mà mọi thứ đều bỏ tôi đi hết, hay khi tôi có bỏ nó mà đi du học, nó cũng luôn tìm cách để đưa tôi trở về và không bao giờ để tôi ở một mình. Những sự đùa giỡn công khai của Luân mấy ngày qua trong chuyện của Phan, tôi đã hiểu, thực chất cũng là để tôi nhìn nhận ra tình cảm của mình và nắm giữ lấy.
Tôi lặng lẽ kéo chăn cho Luân. Trong giấc mơ nào đó, tiếng nó còn thủ thỉ: “Mày phải đàn ông lên nữa lên, lên, lên…”.
/14
|