Sau một thời gian dài tìm hiểu, khảo sát, trình bày ý tưởng, lập kế hoạch, trình bày… sếp tôi mới đồng ý chi thêm một khoản ngân sách cho việc PR trên truyền hình. Điều này khiến con bé tôi hào hứng hơn cả, vì sau bốn năm mài ghế, cố gắng nhồi nhét kiến thức ở khoa Kinh tế Đối ngoại mà không thành công, tôi đành chuyển hướng sang ngàng PR khi tham gia ban Truyền thông của đội tình nguyện và gắn bó với nghề PR cho tới bây giờ với hy vọng một ngày nào đó sẽ được hợp tác truyền thông cùng các đài truyền hình. Cuối cùng cơ hội đó cũng đã đến, đúng là “chỉ cần còn đam mê thì con đường nào cũng về tới đích” mà!
Việc liên lạc với bên truyền hình đã có người lo sẵn, tôi chỉ cần lên nội dung dự kiến cho năm số phóng sự trên chương trình “Sài Gòn của tôi”, gửi sang bên đó duyệt, nhận lại kịch bản từng tập và đến ngày quay thì đi theo để biên tập rồi báo cáo.
Dù vậy, nhiệm vụ mới cũng khiến tôi có một sự nôn nao và hồi hộp. Ngày mai được đi quay, ngày mai không phải ngồi ở công ty làm việc, ngày mai không phải trình diện sếp, là lá la… tôi cứ hát véo von trên giường rồi thiếp vào giấc ngủ cho tới cái ngày mai đó thực sự đến.
Đoàn quay phim của bên truyền hình đưa sang không có nhiều người, dù là sử dụng một chiếc xe lớn để đựng đồ quay phim lỉnh kỉnh. Tôi là đại diện duy nhất từ phía bên công ty, đứng chờ từ sáng để cho họ thấy sự nhiệt tình của mình.
“Chào các anh, em là Phan của công ty A ạ.”
Một anh chàng người mập mập, nhìn qua cũng đã khá bươn chải có vẻ hơn tôi khoảng 5-6 tuổi bước xuống xe.
“Ừ, chào em, bọn anh từ đài truyền hình thành phố đây. Hy vọng hôm nay làm việc xong sớm được về sớm.”
Đúng tác phong công việc đã rèn luyện, tôi cười thật tươi bắt tay từng người trong đoàn quay để giao lưu – kết hợp.
“Đây là Phong, biên tập của đoàn quay về nội dung bên em làm.”
Một người con trai khác bước xuống xe. Vừa chạm mặt người đó, nụ cười mà tôi đang giữ trên môi bỗng trở nên vô duyên thừa thãi. Tôi mở tròn mắt. Đứng như trời trồng. Mặt đỏ lựng.
“Hà-Minh-Phong.” Từng thanh âm trong đầu tôi nhắc lại tên anh một cách rõ ràng và chắc nịch.
Chớp mắt nhanh vài cái, tôi tự nhủ bản thân phải quên đi cảm giác ngại ngùng vừa qua trước khi có người phát hiện rồi giả bộ cười, bắt tay anh giới thiệu tên mình. À mà sao phải giả bộ nhỉ, tôi cười thật đấy chứ. Vì đằng nào anh cũng có biết tôi là ai đâu.
Một cảm giác thích thú bỗng xuất hiện khi tôi nhận ra mình có mối liên hệ với người trước mặt này, cho dù chỉ là một phía. Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt điển trai như hồi trước, với làn da trắng, cặp kính đen, và nụ cười gượng gạo “ra vẻ” thân thiện làm tôi phì cười. Tôi biết anh là người lạnh lùng, rất rất lạnh lùng.
“Sao thế? Tôi có gì trên mặt à?”
Anh nhanh chóng bắt được ánh mắt nghịch ngợm dò xét khuôn mặt anh của tôi.
“Anh là người Bắc ạ?”
“Ừ.” Anh lạnh lùng đáp trả.
“Em cũng vậy. Lâu không được nghe giọng Bắc nên em thấy mừng ấy mà. Anh ở Hà Nội đúng không ạ?”
“Sao em biết?”
“Hì, em đoán thôi ạ!”
Chưa gì đã để lộ rồi. Tôi nheo mắt ra vẻ đăm chiêu rồi chạy theo mọi người trong đoàn trước khi mặt đỏ bừng lần hai và tim vẫn nhảy tưng tưng nãy giờ. Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với tôi, với chính tôi chứ không phải ai khác. Cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, tôi cũng không hiểu tại sao mình vẫn gặp tình trạng hoa mắt mặt đỏ như này khi đứng trước mặt anh.
Buổi quay hôm đó không quá vất vả nhưng chúng tôi phải đi lòng vòng khá nhiều vì đây là lần đầu tiên chúng tôi làm việc cùng nhau, tôi phải đưa mọi người đi một vòng để tìm hiểu, tìm góc quay đẹp mà vẫn bám sát nội dung phóng sự. Theo chủ trương của thành phố, sau khi trung tâm đã hoàn thiện, khu Nam đã phát triển thì sẽ bắt đầu đầu tư xây dựng cho khu Đông thành khu đô thị hiện đại và đồng bộ. Công ty tôi là một trong những nhà đầu tư chung tay xây dựng “giấc mộng phố Đông” cho thành phố. Từ một khu vực xa trung tâm, đi lại khó khăn và chỉ lèo tèo vài ngôi nhà cấp bốn, các nhà đầu tư trong và ngoài nước đã từng bước đưa khu Đông trở nên gần gũi hơn, nhộn nhịp hơn, cơ sở hạ tầng kĩ thuật và xã hội phát triển đồng bộ hơn và thu hút nhiều cư dân tới sinh sống, làm việc. Chỉ trong một vài năm, các dự án liên tiếp mọc lên và để đạt được mục đích kinh doanh trong thời kì cạnh tranh khốc liệt đó thì truyền thông trở thành một trợ thủ đắc lực. Tôi được nhận vào công ty khi mới vừa ra trường, cùng một vài anh chị khác trở thành những nhân viên truyền thông đầu tiên của công ty nhưng phải mất hơn một năm chúng tôi mới bắt đầu xây dựng được những mối quan hệ báo chí, hiểu và viết sâu về lĩnh vực bất động sản thay vì chỉ những thông tin PR nhạt nhẽo ban đầu. Cũng nhờ vậy, khả năng giao tiếp và chém gió của tôi cũng được cải thiện nhiều hơn, không còn là con bé tự kỉ ngại tiếp chuyện với người lạ nữa.
Sau một hồi dẫn đoàn quay phim đi tham quan tổng thể khu đô thị, giới thiệu những góc đẹp nhất mà sếp tôi muốn sử dụng khi lên hình, tôi mới ngồi yên một góc để thầm quan sát anh tới phiên thực hiện nhiệm vụ của mình: chỉ đạo máy quay theo sát nội dung mà hai bên đã thống nhất.
Cuộc đời kì lạ quá. Tôi đã từng nghĩ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ có duyên chứ không kể đến việc có phận. Tôi đã cố gắng rất nhiều lần, đã tìm đủ mọi cách để anh chú ý tới tôi, biết tới sự có mặt của tôi trên cõi đời này. Vậy mà giờ đây, khi tôi đã bỏ xa Hà Nội với quyết định Nam tiến và cũng đã quên anh đi như một giấc mơ không bao giờ với tới được… thì anh lại ở đây, ngay trước mặt tôi, làm việc cùng tôi, nói chuyện với tôi.
Lần đầu tiên tôi được đứng gần anh như thế, nghe thấy giọng anh ấm áp nhẹ nhàng bên tai như thế. Nhưng vẫn chỉ có tôi vẩn vơ với suy nghĩ của riêng mình mà anh chẳng bao giờ biết được. Đối với anh, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.
“Phần này tôi chưa hiểu lắm về mục đích mà nội dung em đưa ra. Ý em là gì?”
Chỉ có những khi cần thắc mắc về công việc, anh mới tìm tới tôi. Tôi lại thao thao bất tuyệt một hồi, anh chỉ ậm ừ rồi ra chỗ máy quay tiếp tục công việc. Dáng vẻ tập trung của anh tôi mới chỉ thấy qua mấy bức ảnh chụp ngoại khóa trên facebook, giờ thì có cơ hội ngắm nhìn cận góc rồi. Tuy nhiên, sư chăm chú nhìn anh của tôi cũng đã lọt vào mắt anh quay phim.
“Em nhìn anh hay thằng Phong mà chăm chú thế?”
Bị nhắc tên, anh cũng quay đầu lại bâng quơ đưa mắt về phía tôi. Tôi giật mình vì ánh mắt của anh như nhìn trúng tim can, mặt đỏ chót:
“Các anh làm việc hăng say quá. Lát nữa xong việc em sẽ mời cả đoàn đi ăn trưa nha.”
Từ “nha” này đã tiêm nhiễm vào đầu tôi sau hơn một năm tiếp xúc với người Sài Gòn. Tuy nhiên, về chất giọng của tôi vẫn đặc giọng miền Bắc, may mà bốn năm ở Hà Nội đã làm cho nó nhẹ nhàng hơn khi ở quê nhưng so với giọng Hà Nội chuẩn của anh thì… chắc tôi bớt nói đi một chút sẽ tốt hơn, hix.
“Em muốn làm quen với Phong thì cứ bảo anh, anh thấy em nhìn nó suốt. Phong thấy em nó thế nào?"
Anh quay phim vẫn khoác vai Phong đùa giỡn. Anh lắc lắc đầu cười.
“Không tới lượt tớ đâu.”
“Không xứng đâu ạ.”
Hai đứa tôi cùng nói một lúc. Nghe thấy chữ “không xứng”, anh nhìn thằng vào mắt tôi, nheo mắt. Tôi vội vàng giải thích:
“Ý em không phải thế, hi hi. Chắc có nhiều cô theo đuổi anh Phong lắm, cũng không tới lượt em đâu ạ.”
Mặt anh không hề đổi sắc và quay đi. Chưa gì tôi đã mắc tội thế này trời đất ơi. Ý tôi là… tôi không xứng. Tôi luôn có cảm giác anh ở thế giới khác, anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi nên cũng không bao giờ biết tôi có mặt trên đời này. Kể cả anh có biết rồi, thì tôi vẫn rất không xứng. Anh là người đầu tiên khiến tôi suy nghĩ về phận tỉnh lẻ - Hà Nội mà cho dù bạn bè có nói mỉa mai như nào tôi cũng bỏ ngoài tai, là người duy nhất khiến tôi tự ti với đôi bàn tay vốn nghĩ được việc, với khuôn mặt cứ tưởng dễ nhìn, về giọng nói không bao giờ chịu đổi thay, về… tất cả.
Việc liên lạc với bên truyền hình đã có người lo sẵn, tôi chỉ cần lên nội dung dự kiến cho năm số phóng sự trên chương trình “Sài Gòn của tôi”, gửi sang bên đó duyệt, nhận lại kịch bản từng tập và đến ngày quay thì đi theo để biên tập rồi báo cáo.
Dù vậy, nhiệm vụ mới cũng khiến tôi có một sự nôn nao và hồi hộp. Ngày mai được đi quay, ngày mai không phải ngồi ở công ty làm việc, ngày mai không phải trình diện sếp, là lá la… tôi cứ hát véo von trên giường rồi thiếp vào giấc ngủ cho tới cái ngày mai đó thực sự đến.
Đoàn quay phim của bên truyền hình đưa sang không có nhiều người, dù là sử dụng một chiếc xe lớn để đựng đồ quay phim lỉnh kỉnh. Tôi là đại diện duy nhất từ phía bên công ty, đứng chờ từ sáng để cho họ thấy sự nhiệt tình của mình.
“Chào các anh, em là Phan của công ty A ạ.”
Một anh chàng người mập mập, nhìn qua cũng đã khá bươn chải có vẻ hơn tôi khoảng 5-6 tuổi bước xuống xe.
“Ừ, chào em, bọn anh từ đài truyền hình thành phố đây. Hy vọng hôm nay làm việc xong sớm được về sớm.”
Đúng tác phong công việc đã rèn luyện, tôi cười thật tươi bắt tay từng người trong đoàn quay để giao lưu – kết hợp.
“Đây là Phong, biên tập của đoàn quay về nội dung bên em làm.”
Một người con trai khác bước xuống xe. Vừa chạm mặt người đó, nụ cười mà tôi đang giữ trên môi bỗng trở nên vô duyên thừa thãi. Tôi mở tròn mắt. Đứng như trời trồng. Mặt đỏ lựng.
“Hà-Minh-Phong.” Từng thanh âm trong đầu tôi nhắc lại tên anh một cách rõ ràng và chắc nịch.
Chớp mắt nhanh vài cái, tôi tự nhủ bản thân phải quên đi cảm giác ngại ngùng vừa qua trước khi có người phát hiện rồi giả bộ cười, bắt tay anh giới thiệu tên mình. À mà sao phải giả bộ nhỉ, tôi cười thật đấy chứ. Vì đằng nào anh cũng có biết tôi là ai đâu.
Một cảm giác thích thú bỗng xuất hiện khi tôi nhận ra mình có mối liên hệ với người trước mặt này, cho dù chỉ là một phía. Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt điển trai như hồi trước, với làn da trắng, cặp kính đen, và nụ cười gượng gạo “ra vẻ” thân thiện làm tôi phì cười. Tôi biết anh là người lạnh lùng, rất rất lạnh lùng.
“Sao thế? Tôi có gì trên mặt à?”
Anh nhanh chóng bắt được ánh mắt nghịch ngợm dò xét khuôn mặt anh của tôi.
“Anh là người Bắc ạ?”
“Ừ.” Anh lạnh lùng đáp trả.
“Em cũng vậy. Lâu không được nghe giọng Bắc nên em thấy mừng ấy mà. Anh ở Hà Nội đúng không ạ?”
“Sao em biết?”
“Hì, em đoán thôi ạ!”
Chưa gì đã để lộ rồi. Tôi nheo mắt ra vẻ đăm chiêu rồi chạy theo mọi người trong đoàn trước khi mặt đỏ bừng lần hai và tim vẫn nhảy tưng tưng nãy giờ. Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với tôi, với chính tôi chứ không phải ai khác. Cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, tôi cũng không hiểu tại sao mình vẫn gặp tình trạng hoa mắt mặt đỏ như này khi đứng trước mặt anh.
Buổi quay hôm đó không quá vất vả nhưng chúng tôi phải đi lòng vòng khá nhiều vì đây là lần đầu tiên chúng tôi làm việc cùng nhau, tôi phải đưa mọi người đi một vòng để tìm hiểu, tìm góc quay đẹp mà vẫn bám sát nội dung phóng sự. Theo chủ trương của thành phố, sau khi trung tâm đã hoàn thiện, khu Nam đã phát triển thì sẽ bắt đầu đầu tư xây dựng cho khu Đông thành khu đô thị hiện đại và đồng bộ. Công ty tôi là một trong những nhà đầu tư chung tay xây dựng “giấc mộng phố Đông” cho thành phố. Từ một khu vực xa trung tâm, đi lại khó khăn và chỉ lèo tèo vài ngôi nhà cấp bốn, các nhà đầu tư trong và ngoài nước đã từng bước đưa khu Đông trở nên gần gũi hơn, nhộn nhịp hơn, cơ sở hạ tầng kĩ thuật và xã hội phát triển đồng bộ hơn và thu hút nhiều cư dân tới sinh sống, làm việc. Chỉ trong một vài năm, các dự án liên tiếp mọc lên và để đạt được mục đích kinh doanh trong thời kì cạnh tranh khốc liệt đó thì truyền thông trở thành một trợ thủ đắc lực. Tôi được nhận vào công ty khi mới vừa ra trường, cùng một vài anh chị khác trở thành những nhân viên truyền thông đầu tiên của công ty nhưng phải mất hơn một năm chúng tôi mới bắt đầu xây dựng được những mối quan hệ báo chí, hiểu và viết sâu về lĩnh vực bất động sản thay vì chỉ những thông tin PR nhạt nhẽo ban đầu. Cũng nhờ vậy, khả năng giao tiếp và chém gió của tôi cũng được cải thiện nhiều hơn, không còn là con bé tự kỉ ngại tiếp chuyện với người lạ nữa.
Sau một hồi dẫn đoàn quay phim đi tham quan tổng thể khu đô thị, giới thiệu những góc đẹp nhất mà sếp tôi muốn sử dụng khi lên hình, tôi mới ngồi yên một góc để thầm quan sát anh tới phiên thực hiện nhiệm vụ của mình: chỉ đạo máy quay theo sát nội dung mà hai bên đã thống nhất.
Cuộc đời kì lạ quá. Tôi đã từng nghĩ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ có duyên chứ không kể đến việc có phận. Tôi đã cố gắng rất nhiều lần, đã tìm đủ mọi cách để anh chú ý tới tôi, biết tới sự có mặt của tôi trên cõi đời này. Vậy mà giờ đây, khi tôi đã bỏ xa Hà Nội với quyết định Nam tiến và cũng đã quên anh đi như một giấc mơ không bao giờ với tới được… thì anh lại ở đây, ngay trước mặt tôi, làm việc cùng tôi, nói chuyện với tôi.
Lần đầu tiên tôi được đứng gần anh như thế, nghe thấy giọng anh ấm áp nhẹ nhàng bên tai như thế. Nhưng vẫn chỉ có tôi vẩn vơ với suy nghĩ của riêng mình mà anh chẳng bao giờ biết được. Đối với anh, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.
“Phần này tôi chưa hiểu lắm về mục đích mà nội dung em đưa ra. Ý em là gì?”
Chỉ có những khi cần thắc mắc về công việc, anh mới tìm tới tôi. Tôi lại thao thao bất tuyệt một hồi, anh chỉ ậm ừ rồi ra chỗ máy quay tiếp tục công việc. Dáng vẻ tập trung của anh tôi mới chỉ thấy qua mấy bức ảnh chụp ngoại khóa trên facebook, giờ thì có cơ hội ngắm nhìn cận góc rồi. Tuy nhiên, sư chăm chú nhìn anh của tôi cũng đã lọt vào mắt anh quay phim.
“Em nhìn anh hay thằng Phong mà chăm chú thế?”
Bị nhắc tên, anh cũng quay đầu lại bâng quơ đưa mắt về phía tôi. Tôi giật mình vì ánh mắt của anh như nhìn trúng tim can, mặt đỏ chót:
“Các anh làm việc hăng say quá. Lát nữa xong việc em sẽ mời cả đoàn đi ăn trưa nha.”
Từ “nha” này đã tiêm nhiễm vào đầu tôi sau hơn một năm tiếp xúc với người Sài Gòn. Tuy nhiên, về chất giọng của tôi vẫn đặc giọng miền Bắc, may mà bốn năm ở Hà Nội đã làm cho nó nhẹ nhàng hơn khi ở quê nhưng so với giọng Hà Nội chuẩn của anh thì… chắc tôi bớt nói đi một chút sẽ tốt hơn, hix.
“Em muốn làm quen với Phong thì cứ bảo anh, anh thấy em nhìn nó suốt. Phong thấy em nó thế nào?"
Anh quay phim vẫn khoác vai Phong đùa giỡn. Anh lắc lắc đầu cười.
“Không tới lượt tớ đâu.”
“Không xứng đâu ạ.”
Hai đứa tôi cùng nói một lúc. Nghe thấy chữ “không xứng”, anh nhìn thằng vào mắt tôi, nheo mắt. Tôi vội vàng giải thích:
“Ý em không phải thế, hi hi. Chắc có nhiều cô theo đuổi anh Phong lắm, cũng không tới lượt em đâu ạ.”
Mặt anh không hề đổi sắc và quay đi. Chưa gì tôi đã mắc tội thế này trời đất ơi. Ý tôi là… tôi không xứng. Tôi luôn có cảm giác anh ở thế giới khác, anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi nên cũng không bao giờ biết tôi có mặt trên đời này. Kể cả anh có biết rồi, thì tôi vẫn rất không xứng. Anh là người đầu tiên khiến tôi suy nghĩ về phận tỉnh lẻ - Hà Nội mà cho dù bạn bè có nói mỉa mai như nào tôi cũng bỏ ngoài tai, là người duy nhất khiến tôi tự ti với đôi bàn tay vốn nghĩ được việc, với khuôn mặt cứ tưởng dễ nhìn, về giọng nói không bao giờ chịu đổi thay, về… tất cả.
/14
|