Sáng hôm sau, tôi, Luân và anh quay phim tới đón Phan ở công ty rồi di chuyển ra căn hộ mẫu mà bên Phan bố trí cho chúng tôi quay làm căn hộ của nhân vật. Theo kịch bản, các cảnh quay được phân định khá rõ ràng. Luân tự giới thiệu về bản thân, làm chủ nhà dẫn chúng tôi đi thăm quan các căn phòng và giới thiệu cách bài trí thiết kế nội thất theo xu hướng trẻ. Ngoài ra, còn thêm một vài cảnh ngoại quan khi Luân đi tập gym, đi siêu thị và ngắm khu đô thị từ ban công buổi tối.
Vì các cảnh quay phân bổ theo thời gian từ sáng tới tối nên chúng tôi cũng có nhiều dịp trao đổi với nhau hơn. Tôi với Phan chỉ biết bàn bạc công việc, còn Phan và Luân thì vui vẻ nói về những chuyện gì đó mà tôi không nghe rõ, chỉ thấy hai người cười suốt.
“Ê Phong, mày định để tao sống một mình ở đây hả?” Luân gọi tôi nhưng cố tình nói to cho mọi người cùng nghe thấy.
“Là sao?” Tôi nhìn nó khó hiểu.
“Người trẻ thành đạt đã tự mình mua được căn hộ như tao cũng phải có cảnh bạn gái tới nấu cơm cho ăn chứ. Để Phan đóng vai bạn gái của tao đi. He he. Phan! Em đồng ý làm bạn gái của anh chứ?” Luân kéo tay Phan làm cô nàng giật mình suýt ngã vào lòng. Tôi trợn mắt nhìn Luân đang nháy mắt ra vẻ có ẩn ý. Ẩn ý gì ở đây nữa, tán tỉnh người ta công khai thế kia!!! Tôi liếc sang Phan, em đỏ mặt cười ngại ngùng.
“Em nghĩ là không cần thiết đâu. Các thanh niên bây giờ đều tôn thờ cuộc sống FA mà. Hì.”
“Nhưng anh không muốn FA cả đời! Đóng cùng anh một cảnh thôi, anh làm tất cả cũng chỉ vì muốn giúp phóng sự của em hấp dẫn hơn mà. Chẳng lẽ anh lại ra ôm thằng Phong.”
Luân hất cằm sang tôi. Phan cũng nhìn tôi với ý hỏi dò. Gắng nở một nụ cười gượng, tôi phẩy tay:
“Làm gì thì làm nhanh lên, quay nốt cảnh cuối rồi về. Phan có vẻ mệt lắm rồi.”
“À, em không mệt ạ!” Phan lắc đầu lấy lại sức. Như chỉ chờ tín hiệu đó, Luân cười đắc thắng chạy sang vỗ vai tôi:
“Thấy chưa, em nó bảo không mệt. Anh trợ lý quay phim nhớ chọn cho hai đứa em nhiều góc đẹp nhé! Ha ha.”
Trong phút chốc không kiềm chế được, tôi lạnh lùng hất tay nó đi. Là bạn thân lâu năm của Luân, tôi dường như đã hiểu hết mọi sự nó làm mà không cần phải giải thích. Nhưng lần này thì tôi thực sự không hiểu. Những cơn sóng lại đang cuộn trào trong lòng tôi cũng đã che mất lí trí không cho tôi suy nghĩ thấu đáo mà cố gắng hiểu. Tôi cứ đứng đó, nhìn Luân và Phan đóng vai người yêu của nhau. À không, trong một căn hộ mà lại còn đứng ở bếp diễn cảnh yêu thương với nhau nữa thì phải là vợ chồng trẻ mới đúng. Phan không cao, có lẽ chỉ đứng tới vai Luân, mặc đồ khá giản dị, tính cách lại thường xuyên lơ đãng nên khuôn mặt cứ ngây ngô mà mỗi khi người ta nhìn vào lại không biết em đang nghĩ gì. Nếu so với các cô người yêu chân dài của Luân trước đây thì khó mà đọ được về độ sắc sảo hay sành điệu. Nhưng nếu nói về cảm giác bình an mà Phan mang đến, có lẽ là điều mà mọi chàng trai với bản tính rong chơi như Luân đều đang kiếm tìm. Tôi cứ đứng một góc mà nhìn hai người “diễn” với nhau: Luân mở cửa đón Phan, Phan cầm trên tay túi đồ mới mua trong siêu thị và gọt hoa quả trong bếp, Luân đứng sau nhìn âu yếm. Ban đầu Phan còn ngại, diễn đi diễn lại cảnh đón ở cửa nhưng sau khi được Luân khéo léo dẫn dắt, hai người không còn “diễn” nữa mà như đang thực sự bày tỏ tình cảm với nhau. Càng nhìn. Càng không vừa mắt.
Nén một tiếng thở dài, tôi bỏ ra ban công. Những tiếng cười đùa của hai người, tiếng “quay – cắt” của anh quay phim vẫn vang lên khi không có tôi. Mặc dù đã cố gắng tập trung vào cảnh quan phố phường lên đèn sáng rực đẹp đẽ nhìn từ phía ban công, đôi tai tôi vẫn như gắn chặt trong căn bếp vừa nãy, không bỏ sót lời nào, khiến đầu óc vô cùng rối loạn và đau đầu. Những làn gió mát thổi vào mát rười rượi lướt trên khuôn mặt, lùa vào cả mắt kính nhưng vẫn không sao làm nguội lạnh được trái tim tôi đang run rẩy và nóng lên từng hồi.
“Sao rồi? Có chịu được nữa không?” Luân không biết từ bao giờ bước tới, khoác tay lên vai tôi.
“Chịu cái gì?” Tôi cộc lốc đáp trả nhưng nó chỉ cười không nói câu nào nữa.
Sự gắt gỏng đó khiến tôi có chút chạnh lòng và thấy xấu hổ cho những cảm xúc khác lạ vừa diễn ra. Dù sao thì Luân cũng là người bạn thân duy nhất của tôi từ trước tới nay và cũng là người hiểu tôi nhất. Việc Luân với Phan có đến với nhau hay không, tôi nên thấy vui thay vì… ừm, ghen tuông, như vừa rồi. Nghĩ được tới đó, tự khắc cảm thấy trái tim như được mở ra một nút thắt, không còn khó chịu hay khó thở nhiều nữa. Tôi quàng tay lại lên vai Luân ra vẻ mình đã ổn, hai thằng cứ đứng im lặng hóng gió mát như thế cho tới khi có tiếng Phan vọng ra:
“Hai anh ơi, về thôi cho người ta đóng cửa nhà mẫu!”
Mới đấy mà đã 9 giờ tối. Vậy là tính cả mấy tiếng buổi trưa thì ngày hôm nay đã quay tròn mười hai tiếng đồng hồ. Mặc dù không khí hôm nay cởi mở và vui vẻ hơn nhưng nhìn vào mắt ai cũng thấy sự uể oải, nhất là Phan, người con gái duy nhất trong đoàn đi quay. Tôi định quay sang bảo Luân đưa Phan về thì nó đã nói lớn:
“Nhân dịp được lên truyền hình miễn phí cho chương trình của công ty Phan, Luân mời mọi người ăn tối nhé. Tới quán Baka của Luân được không?”
“Ơ, anh là chủ quán Baka Coffee ạ?” Phan tròn mắt ngạc nhiên.
“Anh chưa nói với em à? Anh với Ph…”
Tôi không để nó nói hết câu, sợ rằng Phan từ đó sẽ dễ dàng tìm ra anh chàng chơi đàn piano hôm trước rồi ngại quá mà trốn tránh nên tôi vòng tay ra sau lưng vỗ nhẹ cho nó biết đường im lặng. Không hổ danh là bạn thân thấu hiểu suy nghĩ của nhau, Luân chuyển hướng ngay tức khắc:
“Anh với Phong lát nữa sẽ đưa em về, đừng lo nhé!”
“Dạ thôi không cần đâu ạ, em tự về được. Hì.”
Nói thì vậy nhưng sau khi cả đoàn tới quán ăn uống no nê toàn những đồ ăn nhanh mà Luân gọi về bảo Khanh chuẩn bị trước thì tôi lặng lẽ rút lui để Luân đưa Phan về nhà. Lúc mọi người đã đi hết, tôi lên căn phòng piano, tìm một bài nhạc trong tuyển tập Secret I can’t tell của Jay để bản thân chìm đắm trong những giai điệu ngọt ngào và tự nhủ bản thân hãy quên đi những điều không nên có. Nhưng đáng tiếc, chọn kiểu gì thì đôi bàn tay tôi vẫn nhảy múa theo một giai điệu buồn. “Light Rain Road”. Tôi bị quanh quẩn trong giọt nước mắt của Phan, trong nụ cười mà Phan và Luân dành cho nhau, trong những cử chỉ ánh mắt âu yếm mà đã có phút chốc tôi tưởng tượng mình đứng trước mặt Phan và trao cho em điều đó. Sau hôm nay, khi Luân đưa Phan về nhà, có thể như mọi lần khác, Luân sẽ năm tay Phan và một tình yêu bắt đầu. Vì sao lại yêu nhanh vậy ư? Vì tôi hiểu Luân. Chỉ cần bắt sóng được ý nhau thì ít khi nó bỏ lỡ cơ hội lắm. Không như tôi…
Những giai điệu cuối trong bản nhạc Light Rain Road không còn nhẹ nhàng mà vang lên thổn thức dồn dập rồi kết thúc bằng một nốt nhạc buông rơi. Như cách tôi tự mình kết thúc câu chuyện này trước khi nó có cơ hội bắt đầu. Chỉ có mình tôi thôi.
Vì các cảnh quay phân bổ theo thời gian từ sáng tới tối nên chúng tôi cũng có nhiều dịp trao đổi với nhau hơn. Tôi với Phan chỉ biết bàn bạc công việc, còn Phan và Luân thì vui vẻ nói về những chuyện gì đó mà tôi không nghe rõ, chỉ thấy hai người cười suốt.
“Ê Phong, mày định để tao sống một mình ở đây hả?” Luân gọi tôi nhưng cố tình nói to cho mọi người cùng nghe thấy.
“Là sao?” Tôi nhìn nó khó hiểu.
“Người trẻ thành đạt đã tự mình mua được căn hộ như tao cũng phải có cảnh bạn gái tới nấu cơm cho ăn chứ. Để Phan đóng vai bạn gái của tao đi. He he. Phan! Em đồng ý làm bạn gái của anh chứ?” Luân kéo tay Phan làm cô nàng giật mình suýt ngã vào lòng. Tôi trợn mắt nhìn Luân đang nháy mắt ra vẻ có ẩn ý. Ẩn ý gì ở đây nữa, tán tỉnh người ta công khai thế kia!!! Tôi liếc sang Phan, em đỏ mặt cười ngại ngùng.
“Em nghĩ là không cần thiết đâu. Các thanh niên bây giờ đều tôn thờ cuộc sống FA mà. Hì.”
“Nhưng anh không muốn FA cả đời! Đóng cùng anh một cảnh thôi, anh làm tất cả cũng chỉ vì muốn giúp phóng sự của em hấp dẫn hơn mà. Chẳng lẽ anh lại ra ôm thằng Phong.”
Luân hất cằm sang tôi. Phan cũng nhìn tôi với ý hỏi dò. Gắng nở một nụ cười gượng, tôi phẩy tay:
“Làm gì thì làm nhanh lên, quay nốt cảnh cuối rồi về. Phan có vẻ mệt lắm rồi.”
“À, em không mệt ạ!” Phan lắc đầu lấy lại sức. Như chỉ chờ tín hiệu đó, Luân cười đắc thắng chạy sang vỗ vai tôi:
“Thấy chưa, em nó bảo không mệt. Anh trợ lý quay phim nhớ chọn cho hai đứa em nhiều góc đẹp nhé! Ha ha.”
Trong phút chốc không kiềm chế được, tôi lạnh lùng hất tay nó đi. Là bạn thân lâu năm của Luân, tôi dường như đã hiểu hết mọi sự nó làm mà không cần phải giải thích. Nhưng lần này thì tôi thực sự không hiểu. Những cơn sóng lại đang cuộn trào trong lòng tôi cũng đã che mất lí trí không cho tôi suy nghĩ thấu đáo mà cố gắng hiểu. Tôi cứ đứng đó, nhìn Luân và Phan đóng vai người yêu của nhau. À không, trong một căn hộ mà lại còn đứng ở bếp diễn cảnh yêu thương với nhau nữa thì phải là vợ chồng trẻ mới đúng. Phan không cao, có lẽ chỉ đứng tới vai Luân, mặc đồ khá giản dị, tính cách lại thường xuyên lơ đãng nên khuôn mặt cứ ngây ngô mà mỗi khi người ta nhìn vào lại không biết em đang nghĩ gì. Nếu so với các cô người yêu chân dài của Luân trước đây thì khó mà đọ được về độ sắc sảo hay sành điệu. Nhưng nếu nói về cảm giác bình an mà Phan mang đến, có lẽ là điều mà mọi chàng trai với bản tính rong chơi như Luân đều đang kiếm tìm. Tôi cứ đứng một góc mà nhìn hai người “diễn” với nhau: Luân mở cửa đón Phan, Phan cầm trên tay túi đồ mới mua trong siêu thị và gọt hoa quả trong bếp, Luân đứng sau nhìn âu yếm. Ban đầu Phan còn ngại, diễn đi diễn lại cảnh đón ở cửa nhưng sau khi được Luân khéo léo dẫn dắt, hai người không còn “diễn” nữa mà như đang thực sự bày tỏ tình cảm với nhau. Càng nhìn. Càng không vừa mắt.
Nén một tiếng thở dài, tôi bỏ ra ban công. Những tiếng cười đùa của hai người, tiếng “quay – cắt” của anh quay phim vẫn vang lên khi không có tôi. Mặc dù đã cố gắng tập trung vào cảnh quan phố phường lên đèn sáng rực đẹp đẽ nhìn từ phía ban công, đôi tai tôi vẫn như gắn chặt trong căn bếp vừa nãy, không bỏ sót lời nào, khiến đầu óc vô cùng rối loạn và đau đầu. Những làn gió mát thổi vào mát rười rượi lướt trên khuôn mặt, lùa vào cả mắt kính nhưng vẫn không sao làm nguội lạnh được trái tim tôi đang run rẩy và nóng lên từng hồi.
“Sao rồi? Có chịu được nữa không?” Luân không biết từ bao giờ bước tới, khoác tay lên vai tôi.
“Chịu cái gì?” Tôi cộc lốc đáp trả nhưng nó chỉ cười không nói câu nào nữa.
Sự gắt gỏng đó khiến tôi có chút chạnh lòng và thấy xấu hổ cho những cảm xúc khác lạ vừa diễn ra. Dù sao thì Luân cũng là người bạn thân duy nhất của tôi từ trước tới nay và cũng là người hiểu tôi nhất. Việc Luân với Phan có đến với nhau hay không, tôi nên thấy vui thay vì… ừm, ghen tuông, như vừa rồi. Nghĩ được tới đó, tự khắc cảm thấy trái tim như được mở ra một nút thắt, không còn khó chịu hay khó thở nhiều nữa. Tôi quàng tay lại lên vai Luân ra vẻ mình đã ổn, hai thằng cứ đứng im lặng hóng gió mát như thế cho tới khi có tiếng Phan vọng ra:
“Hai anh ơi, về thôi cho người ta đóng cửa nhà mẫu!”
Mới đấy mà đã 9 giờ tối. Vậy là tính cả mấy tiếng buổi trưa thì ngày hôm nay đã quay tròn mười hai tiếng đồng hồ. Mặc dù không khí hôm nay cởi mở và vui vẻ hơn nhưng nhìn vào mắt ai cũng thấy sự uể oải, nhất là Phan, người con gái duy nhất trong đoàn đi quay. Tôi định quay sang bảo Luân đưa Phan về thì nó đã nói lớn:
“Nhân dịp được lên truyền hình miễn phí cho chương trình của công ty Phan, Luân mời mọi người ăn tối nhé. Tới quán Baka của Luân được không?”
“Ơ, anh là chủ quán Baka Coffee ạ?” Phan tròn mắt ngạc nhiên.
“Anh chưa nói với em à? Anh với Ph…”
Tôi không để nó nói hết câu, sợ rằng Phan từ đó sẽ dễ dàng tìm ra anh chàng chơi đàn piano hôm trước rồi ngại quá mà trốn tránh nên tôi vòng tay ra sau lưng vỗ nhẹ cho nó biết đường im lặng. Không hổ danh là bạn thân thấu hiểu suy nghĩ của nhau, Luân chuyển hướng ngay tức khắc:
“Anh với Phong lát nữa sẽ đưa em về, đừng lo nhé!”
“Dạ thôi không cần đâu ạ, em tự về được. Hì.”
Nói thì vậy nhưng sau khi cả đoàn tới quán ăn uống no nê toàn những đồ ăn nhanh mà Luân gọi về bảo Khanh chuẩn bị trước thì tôi lặng lẽ rút lui để Luân đưa Phan về nhà. Lúc mọi người đã đi hết, tôi lên căn phòng piano, tìm một bài nhạc trong tuyển tập Secret I can’t tell của Jay để bản thân chìm đắm trong những giai điệu ngọt ngào và tự nhủ bản thân hãy quên đi những điều không nên có. Nhưng đáng tiếc, chọn kiểu gì thì đôi bàn tay tôi vẫn nhảy múa theo một giai điệu buồn. “Light Rain Road”. Tôi bị quanh quẩn trong giọt nước mắt của Phan, trong nụ cười mà Phan và Luân dành cho nhau, trong những cử chỉ ánh mắt âu yếm mà đã có phút chốc tôi tưởng tượng mình đứng trước mặt Phan và trao cho em điều đó. Sau hôm nay, khi Luân đưa Phan về nhà, có thể như mọi lần khác, Luân sẽ năm tay Phan và một tình yêu bắt đầu. Vì sao lại yêu nhanh vậy ư? Vì tôi hiểu Luân. Chỉ cần bắt sóng được ý nhau thì ít khi nó bỏ lỡ cơ hội lắm. Không như tôi…
Những giai điệu cuối trong bản nhạc Light Rain Road không còn nhẹ nhàng mà vang lên thổn thức dồn dập rồi kết thúc bằng một nốt nhạc buông rơi. Như cách tôi tự mình kết thúc câu chuyện này trước khi nó có cơ hội bắt đầu. Chỉ có mình tôi thôi.
/14
|