Đồng Ngôn không biết làm sao cho đành. Như con thú hoang tìm được đường về, hắn dè dặt mong ngóng anh quên cả chớp mắt, lệ đọng trên mi chẳng chốc trượt dài xuống. "Nếu em từ chối thì sao..." con vật nhỏ nói giọng ồm ồm, thẩm duyệt tấm chân tình của anh.
Yên Hồi Nam hôn nhẹ lên mi hắn. Cất giọng dịu dàng, anh nói lời ngang ngược: "Mặc quần áo anh rồi thì không được từ chối anh đâu."
Ẳng ẳng, Free bỗng kêu. Nó đá chân sau vài cái, có vẻ nằm mơ được chơi ném đĩa đây mà.
"Thôi được," Đồng Ngôn bật cười quên cả khóc. Hắn thật ra không cần an ủi. Cái hắn cần là được trò chuyện, được xả trừ những tích tụ bên trong.
Như cắt một miếng thịt hoại tử từ sâu trong linh hồn, hắn mệt mỏi ngả vào vòng tay của Yên Hồi Nam.
Hắn cuối cùng có thể ngủ rồi. Đó là một giấc mơ tuyệt vời mà suốt hai mươi năm nay hắn mong mỏi.
Đồng Ngôn mơ thấy mẹ mình.
Vào ngày mưa u ám đó, hắn ướt sũng về nhà và lấy trộm chìa khoá trong thư phòng của cha để mở cửa phòng mẹ. Những tưởng bụi đóng lớp lớp, ngờ đâu giường kệ tủ mới toanh bóng loáng. Những tưởng sẽ bàng bạc một màu chì, ngờ đâu ánh nắng dìu dịu từ ngoài cửa sổ chiếu xiên vào phòng, làm sáng bừng cả không gian nho nhỏ. Những tưởng chỉ một thoáng rực rỡ, ngờ đâu là phút vĩnh hằng trong đêm tối.
Có tiếng kẽo kẹt chậm rì. Có người phụ nữ đắp chăn nép mình trên con ghế bập bênh. Có mái tóc dài được buộc gọn ra sau. Có đôi bàn tay thuông thuông vuốt ve chiếc bụng, như muốn xoa đầu đứa trẻ trong đó.
Đó là chất giọng hào sảng của bác Tú. "Thưa cô, chưa đến lúc em bé quẫy đạp đâu ạ."
Mắt rơm rớm, người phụ nữ đưa tay lau nhẹ đi. "Chỉ là cháu muốn gặp thằng bé quá."
Một giọng nữ vừa quen vừa lạ. Hắn có vẻ như chưa từng nghe qua, mà cũng có vẻ đã từng nghe cả nghìn lần khi còn ở nơi-thiên-đường ấy.
"Cháu và Sĩ Hoa đang thảo luận xem nên đặt tên gì cho thằng bé. Anh ấy cứng đầu, nhất quyết muốn nối liền với tên của Tiểu Cẩn. Cãi nhau hoài, cháu cũng biết mệt chứ," cô cả giận.
Bác Tú nói thẳng toẹt: "Cô có bao giờ lớn giọng cãi lại ngài đâu."
Cô phì cười, trông đẹp như trong ảnh. "Sĩ Hoa đặt nhiều kỳ vọng vào thằng bé nhưng cháu thì khác, cháu chỉ mong thằng bé sống yên vui và đừng giống như cháu."
"Cô đừng nói vậy," bác Tú nuốt nước mắt vào trong.
Cô lắc đầu và nhìn xa xăm. "Đặt tên là Ngôn Ngôn cũng tốt. Sĩ Hoa hy vọng thằng bé 'cẩn ngôn thận hành' nhưng cháu lại nghĩ đến một ý nghĩa khác, 'đồng ngôn vô kỵ'," cô đặt tay lên bụng, hắn cảm nhận được sự ấm áp vô bến bờ ở đôi tay cô. Nó là tia nắng, xoá tan vệt mưa phủ lên thân xác khốn khổ của hắn ở kiếp này. "Ngôn Ngôn của mẹ hãy bình an yên vui. Không có gì phải kiêng kỵ, con nhé."
Mẹ từ tốn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Đó là lần đầu tiên Đồng Ngôn trông thấy mẹ mình. Bà không còn là cái bóng đen đặc bao bọc trong hương thơm dịu dàng thôi nữa.
Mẹ sửng sốt, rồi bỗng nở nụ cười rạng rỡ như khi ôm Đồng Cẩn. Mẹ gọi hắn một cách trìu mến thương yêu: "Ngôn Ngôn..."
"Mẹ!" Đồng Ngôn ngồi bật dậy, thở hổn hển.
Hắn ấn tay lên ngực, nghe được tiếng tim mình đang đập kịch liệt. Có cơn đau âm ỉ dần dà biến mất, giấc mơ này tuy đơn sơ nhưng chứa đựng tình mẫu tử và sự ấm áp mà hắn chưa được trải.
Chạy vù tới khi thấy hắn thất thanh gọi, Free vòng qua vòng lại bên giường nhưng chẳng chịu ngẩng đầu lên. Căn phòng tối om mà đủ an toàn, Đồng Ngôn bèn kéo rèm ra cho ánh mặt trời xô nghiêng đi vào. Dường như trời vẫn đang mưa, thành phố cũ kỹ tịch mịch hơn bao giờ hết.
Hắn ngó dáo dác, tìm kiếm bóng dáng của Yên Hồi Nam. Nhưng có vẻ trong phòng còn mỗi hắn và Free, không biết chú đi đâu nữa rồi.
Đồng Ngôn cúi nhìn nó, trông cưng hôm nay lạ lắm đấy. "Em đang cắn gì thế," hắn xoa đầu Free và bắt được một cục trắng tròn vo. "Ngoan, nhả ra nào."
Free kêu ư ử, trước khi đặt xuống cạnh chân Đồng Ngôn.
Với bộ lông dính bết nước bọt, con thỏ số hai trông xấu đau xấu đớn. Chưa kể, cái trán mềm mụp đính một giấy nhắn, kiểu dáng hình hộp thoại điểm xuyết sticker thỏ, kèm bốn chữ: Chờ anh về nhé.
Gục gặc đầu ngồi ở mép giường, Free ngước đôi mắt đen láy nhìn Đồng Ngôn.
Em toang rồi, anh không cứu được em đâu. Hắn ôm trán thở dài.
Free đặt chân trước lên tay hắn, học ai cái trò mè nheo dụi cằm.
Đồng Ngôn chịu không thấu, đành cúi xuống ôm nó xoa xoa. "Rồi, được rồi, anh sẽ năn nỉ giúp em. Nhưng lần sau cắn gì cũng đừng cắn thỏ, chú thương nó lắm đấy."
Free quơ chân khều khều, như nói em chỉ muốn chơi với thỏ một chút thôi.
Vỗ nhẹ đỉnh đầu nó, Đồng Ngôn bước xuống giường: "Lát nữa anh chơi với em, chờ tí đi."
Chừng một giờ sau thì Yên Hồi Nam trở lại, tay xách một túi giấy lớn.
Đồng Ngôn và Free đang ngồi trên thảm, quay lưng về phía cửa xem phim – một chiếc phim gì đấy có tiếng nhạc nền dí dỏm. Hắn chỉ vào con Cocker trên màn hình, nói với Free: "Nhìn đi, đồng loại của em đó."
Lady và Tramp đang mớm cho nhau một đĩa spaghetti dưới ánh nến.
Free ra chiều tò mò, đứng trước màn hình sủa gâu gâu. Nó toan thè lưỡi ra liếm mặt nàng.
"Bắt quả tang Ngôn Ngôn dạy hư bạn nhỏ," Yên Hồi Nam đóng cửa lại.
"Chú đã về," dừng một chốc, Đồng Ngôn giải thích. "Free hơn một tuổi rồi. Nó lớn rồi, xem được mà."
Free cũng vẫy đuôi, ý là chí lý chí lý.
Áo khoác anh hơi ướt, trên lớp vải đen mịn lấm tấm những giọt mưa trong veo. Mà túi giấy anh cầm ráo hoảnh, chẳng ướt dù một góc. "Ở ngoài mưa to lắm à," hắn đứng dậy và đưa mắt nhìn túi kraft, ở đó có một mùi hương ngọt lịm. "Chú vừa đi đâu thế?"
"Không to lắm. Hình như sắp có tuyết," anh thay giày và đặt túi lên bàn.
Đồng Ngôn ngủ rồi, anh đành từ bỏ kế hoạch sinh nhật ban đầu mà định mua một món quà mới cho bạn nhỏ. Vì một số nghi-ngại-mang-tính-cá-nhân, anh đã để Chang ở nhà và chỉ yêu cầu một bản đồ phân bổ các cửa hàng ở Edinburgh. Phải biết rằng lang thang trong một thành phố tương đối xa lạ chưa bao giờ là việc dễ dàng. Anh đi vòng vèo hết phố này tới phố khác và lãng phí cả khối thời gian mới tìm thấy cửa hàng đồ cổ nơi anh từng mua khuyên tai cho Đồng Ngôn, tiếc thay nó đóng cửa, hai bên phố vắng tanh vắng teo.
Cửa hàng thì khoá, trời thì đổ mưa, còn gì xui hơn nữa không. Yên Hồi Nam đành bắt taxi dạo loanh quanh.
Nhìn gương mặt bí xị của anh, bác tài đoán thầm hẳn vị du khách này vì thời tiết ẩm ương nên không mua được quà lưu niệm đây mà. Bác bèn đánh lái rẽ vào con phố khác, mách nước cho Yên Hồi Nam: "Sắp đến Giáng Sinh, các cửa hàng ở đây sẽ đóng cửa muộn hơn một chút để tiện cho mọi người mua sắm."
Yên Hồi Nam phóng mắt ra cửa sổ xe, nhận ra đây là con phố vốn từng treo đầy đèn trong Lễ hội Đuốc. Nó đã khoác lên mình một diện mạo mới, xanh xanh đo đỏ sực nức hơi thở Noel.
Một mùa nữa lại đến.
Ở đây quả là tìm được quà phù hợp nhưng, kỳ thật anh chưa hài lòng lắm. Yên Hồi Nam bèn đưa ra một số yêu cầu với nhân viên cửa hàng, phải trao đổi hơn nửa tiếng.
Khoảng thời gian anh vắng mặt, Đồng Ngôn cùng Free đã mở quà sinh nhật và gửi lời cảm ơn tới bạn bè. Nhóm người này chơi thâu đêm suốt sáng, ngoại trừ Aisa và Casey, tất cả còn đang ngủ.
Aisa bắt tay với Hyman tặng một bộ sách; Casey tặng chiếc bookmark hình lông vũ; những cô cậu bạn khác cũng tặng cho hắn một ít quà liên quan tới văn học, hoặc đồ chơi cho Free.
Yên Hồi Nam ra khỏi phòng tắm, cũng là khi Đồng Ngôn đã dọn gọn bàn trà và còn mỗi túi giấy.
"Em mở ra xem đi. Đây mới chỉ là bán thành phẩm, bước cuối cùng do chính tay em hoàn thành."
Với bằng hết sự tò mò, Đồng Ngôn mở túi giấy ra. Mùi kem xộc vào mũi, trong túi là một nhà bánh mì gừng được làm bằng bột bánh quy và có áo một lớp đường trắng.
"Gingerbread house?" Đồng Ngôn lấy làm ngờ ngợ.
Yên Hồi Nam co một chân ngồi sau lưng hắn. Anh gác cằm lên vai Đồng Ngôn nhưng không vòng tay qua ôm vì người còn lạnh.
Đồng Ngôn lấy bánh ra khỏi túi và đặt lên giấy nến một cách cẩn thận. Hắn phát hiện dưới đáy còn một ít bánh quy lẻ được cất trong hộp làm từ mica cứng. "Đây là gì vậy?" Đồng Ngôn rướn về trước, bên trong cất một vài cái bánh quy gừng có nhiều hình thù.
A, vậy ra trong năm người, hắn là cái bánh bé nhất, bằng kích cỡ với chó con; bốn người lớn còn lại lần lượt là Yên Hồi Nam, chị Đồng Cẩn, cha Đồng Sĩ Hoa và mẹ.
Yên Hồi Nam hôn lên tai hắn. "Mình ghép chúng lại nhé?"
Đồng Ngôn nén nước mắt, bắt tay vào dọn nhà. Yên Hồi Nam và Free ở lại cùng hắn đến khi nhà bánh gừng được ráp xong, và đến khi từng cái bánh quy lẻ được đính gọn gàng bên hiên nhà. Nhân viên tiệm gửi kèm mấy dải đèn; khoảnh khắc khi bừng sáng, những ánh vàng rực rỡ chiếu rọi đường trắng được rắc từ trên cao xuống, nom như trận tuyết đầu mùa viên mãn đầy ấm cúng.
Đồng Ngôn tựa vào ngực Yên Hồi Nam, được anh ôm vào lòng.
"Em đã cho Ngôn Ngôn của thế giới bánh gừng một mái nhà hạnh phúc," anh nhìn mẩu bánh quy đại diện cho mình, cái được dính sát với Đồng Ngôn.
"Em cũng từng tin rằng ở thế giới song song, thế giới mà khi tất cả bi kịch chưa xảy ra, có một Đồng Ngôn sống yên vui hạnh phúc," như giấc mơ ngọt ngào ngày hôm nay. Hắn phì cười, trước những tưởng tượng phi lý của mình. "Nhưng đây là một nan đề mà giới khoa học còn đang chứng minh."
"Ít nhất bây giờ Đồng Ngôn đang hạnh phúc trong thế giới bánh gừng," Yên Hồi Nam nắm tay hắn, lau đi vết đường trắng.
"Vâng," Đồng Ngôn gật đầu. "Cảm ơn uncle, em rất thích món quà này."
Yên Hồi Nam cản lại, khi thấy Đồng Ngôn đang định cất bánh. "Giờ đến khâu xơi thôi," anh đùa.
Lật đật cho bánh vào hộp, Đồng Ngôn vòng tay ôm ghì nó. "Không! Em muốn cho vào tủ lạnh bảo quản cơ!"
Yên Hồi Nam vờ sấn tới cướp lại. Đồng Ngôn thấy vậy, bèn đánh lạc hướng sự chú ý của anh bằng một pha đi vào lòng đất: "Free ngoạm mất con thỏ số hai của chú rồi!"
Free, bạn nhỏ đang ngoan ngoãn gặm xương, bị tai bay vạ gió:?
Nó chạy thục mạng về ổ của mình.
Chết dở, sao mình lại bán em nó chứ. Đồng Ngôn sửa lại, trước khi Yên Hồi Nam định thanh lý nội bộ: "Nhưng không bị gì hết. Em giặt rồi, phơi trên giá luôn rồi. Em còn cho Free một bài học nữa."
Yên Hồi Nam đánh mắt nhìn Đồng Ngôn. Để ngăn anh cướp bánh, bạn nhỏ đã ngồi khoá lên đùi anh.
Hửm? Yên Hồi Nam nâng cao chân, cho Đồng Ngôn trượt xuống sát lại gần mình. Anh cúi đầu hôn tới tấp.
Một chiếc hôn đậm vị kem ngọt ngào béo ngậy. Đồng Ngôn nép vào ngực anh, cảm tưởng mình như khối bơ lạt đang tan dần.
"Con hư tại cha. Nên em phải cho anh hôn bù lại," Yên Hồi Nam thoáng tách ra, kéo thành một sợi chỉ bạc giữa hai đôi môi.
Đồng Ngôn tức không chỗ nói, chú cũng là cha của nó mà?
Yên Hồi Nam hôn nhẹ lên mi hắn. Cất giọng dịu dàng, anh nói lời ngang ngược: "Mặc quần áo anh rồi thì không được từ chối anh đâu."
Ẳng ẳng, Free bỗng kêu. Nó đá chân sau vài cái, có vẻ nằm mơ được chơi ném đĩa đây mà.
"Thôi được," Đồng Ngôn bật cười quên cả khóc. Hắn thật ra không cần an ủi. Cái hắn cần là được trò chuyện, được xả trừ những tích tụ bên trong.
Như cắt một miếng thịt hoại tử từ sâu trong linh hồn, hắn mệt mỏi ngả vào vòng tay của Yên Hồi Nam.
Hắn cuối cùng có thể ngủ rồi. Đó là một giấc mơ tuyệt vời mà suốt hai mươi năm nay hắn mong mỏi.
Đồng Ngôn mơ thấy mẹ mình.
Vào ngày mưa u ám đó, hắn ướt sũng về nhà và lấy trộm chìa khoá trong thư phòng của cha để mở cửa phòng mẹ. Những tưởng bụi đóng lớp lớp, ngờ đâu giường kệ tủ mới toanh bóng loáng. Những tưởng sẽ bàng bạc một màu chì, ngờ đâu ánh nắng dìu dịu từ ngoài cửa sổ chiếu xiên vào phòng, làm sáng bừng cả không gian nho nhỏ. Những tưởng chỉ một thoáng rực rỡ, ngờ đâu là phút vĩnh hằng trong đêm tối.
Có tiếng kẽo kẹt chậm rì. Có người phụ nữ đắp chăn nép mình trên con ghế bập bênh. Có mái tóc dài được buộc gọn ra sau. Có đôi bàn tay thuông thuông vuốt ve chiếc bụng, như muốn xoa đầu đứa trẻ trong đó.
Đó là chất giọng hào sảng của bác Tú. "Thưa cô, chưa đến lúc em bé quẫy đạp đâu ạ."
Mắt rơm rớm, người phụ nữ đưa tay lau nhẹ đi. "Chỉ là cháu muốn gặp thằng bé quá."
Một giọng nữ vừa quen vừa lạ. Hắn có vẻ như chưa từng nghe qua, mà cũng có vẻ đã từng nghe cả nghìn lần khi còn ở nơi-thiên-đường ấy.
"Cháu và Sĩ Hoa đang thảo luận xem nên đặt tên gì cho thằng bé. Anh ấy cứng đầu, nhất quyết muốn nối liền với tên của Tiểu Cẩn. Cãi nhau hoài, cháu cũng biết mệt chứ," cô cả giận.
Bác Tú nói thẳng toẹt: "Cô có bao giờ lớn giọng cãi lại ngài đâu."
Cô phì cười, trông đẹp như trong ảnh. "Sĩ Hoa đặt nhiều kỳ vọng vào thằng bé nhưng cháu thì khác, cháu chỉ mong thằng bé sống yên vui và đừng giống như cháu."
"Cô đừng nói vậy," bác Tú nuốt nước mắt vào trong.
Cô lắc đầu và nhìn xa xăm. "Đặt tên là Ngôn Ngôn cũng tốt. Sĩ Hoa hy vọng thằng bé 'cẩn ngôn thận hành' nhưng cháu lại nghĩ đến một ý nghĩa khác, 'đồng ngôn vô kỵ'," cô đặt tay lên bụng, hắn cảm nhận được sự ấm áp vô bến bờ ở đôi tay cô. Nó là tia nắng, xoá tan vệt mưa phủ lên thân xác khốn khổ của hắn ở kiếp này. "Ngôn Ngôn của mẹ hãy bình an yên vui. Không có gì phải kiêng kỵ, con nhé."
Mẹ từ tốn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Đó là lần đầu tiên Đồng Ngôn trông thấy mẹ mình. Bà không còn là cái bóng đen đặc bao bọc trong hương thơm dịu dàng thôi nữa.
Mẹ sửng sốt, rồi bỗng nở nụ cười rạng rỡ như khi ôm Đồng Cẩn. Mẹ gọi hắn một cách trìu mến thương yêu: "Ngôn Ngôn..."
"Mẹ!" Đồng Ngôn ngồi bật dậy, thở hổn hển.
Hắn ấn tay lên ngực, nghe được tiếng tim mình đang đập kịch liệt. Có cơn đau âm ỉ dần dà biến mất, giấc mơ này tuy đơn sơ nhưng chứa đựng tình mẫu tử và sự ấm áp mà hắn chưa được trải.
Chạy vù tới khi thấy hắn thất thanh gọi, Free vòng qua vòng lại bên giường nhưng chẳng chịu ngẩng đầu lên. Căn phòng tối om mà đủ an toàn, Đồng Ngôn bèn kéo rèm ra cho ánh mặt trời xô nghiêng đi vào. Dường như trời vẫn đang mưa, thành phố cũ kỹ tịch mịch hơn bao giờ hết.
Hắn ngó dáo dác, tìm kiếm bóng dáng của Yên Hồi Nam. Nhưng có vẻ trong phòng còn mỗi hắn và Free, không biết chú đi đâu nữa rồi.
Đồng Ngôn cúi nhìn nó, trông cưng hôm nay lạ lắm đấy. "Em đang cắn gì thế," hắn xoa đầu Free và bắt được một cục trắng tròn vo. "Ngoan, nhả ra nào."
Free kêu ư ử, trước khi đặt xuống cạnh chân Đồng Ngôn.
Với bộ lông dính bết nước bọt, con thỏ số hai trông xấu đau xấu đớn. Chưa kể, cái trán mềm mụp đính một giấy nhắn, kiểu dáng hình hộp thoại điểm xuyết sticker thỏ, kèm bốn chữ: Chờ anh về nhé.
Gục gặc đầu ngồi ở mép giường, Free ngước đôi mắt đen láy nhìn Đồng Ngôn.
Em toang rồi, anh không cứu được em đâu. Hắn ôm trán thở dài.
Free đặt chân trước lên tay hắn, học ai cái trò mè nheo dụi cằm.
Đồng Ngôn chịu không thấu, đành cúi xuống ôm nó xoa xoa. "Rồi, được rồi, anh sẽ năn nỉ giúp em. Nhưng lần sau cắn gì cũng đừng cắn thỏ, chú thương nó lắm đấy."
Free quơ chân khều khều, như nói em chỉ muốn chơi với thỏ một chút thôi.
Vỗ nhẹ đỉnh đầu nó, Đồng Ngôn bước xuống giường: "Lát nữa anh chơi với em, chờ tí đi."
Chừng một giờ sau thì Yên Hồi Nam trở lại, tay xách một túi giấy lớn.
Đồng Ngôn và Free đang ngồi trên thảm, quay lưng về phía cửa xem phim – một chiếc phim gì đấy có tiếng nhạc nền dí dỏm. Hắn chỉ vào con Cocker trên màn hình, nói với Free: "Nhìn đi, đồng loại của em đó."
Lady và Tramp đang mớm cho nhau một đĩa spaghetti dưới ánh nến.
Free ra chiều tò mò, đứng trước màn hình sủa gâu gâu. Nó toan thè lưỡi ra liếm mặt nàng.
"Bắt quả tang Ngôn Ngôn dạy hư bạn nhỏ," Yên Hồi Nam đóng cửa lại.
"Chú đã về," dừng một chốc, Đồng Ngôn giải thích. "Free hơn một tuổi rồi. Nó lớn rồi, xem được mà."
Free cũng vẫy đuôi, ý là chí lý chí lý.
Áo khoác anh hơi ướt, trên lớp vải đen mịn lấm tấm những giọt mưa trong veo. Mà túi giấy anh cầm ráo hoảnh, chẳng ướt dù một góc. "Ở ngoài mưa to lắm à," hắn đứng dậy và đưa mắt nhìn túi kraft, ở đó có một mùi hương ngọt lịm. "Chú vừa đi đâu thế?"
"Không to lắm. Hình như sắp có tuyết," anh thay giày và đặt túi lên bàn.
Đồng Ngôn ngủ rồi, anh đành từ bỏ kế hoạch sinh nhật ban đầu mà định mua một món quà mới cho bạn nhỏ. Vì một số nghi-ngại-mang-tính-cá-nhân, anh đã để Chang ở nhà và chỉ yêu cầu một bản đồ phân bổ các cửa hàng ở Edinburgh. Phải biết rằng lang thang trong một thành phố tương đối xa lạ chưa bao giờ là việc dễ dàng. Anh đi vòng vèo hết phố này tới phố khác và lãng phí cả khối thời gian mới tìm thấy cửa hàng đồ cổ nơi anh từng mua khuyên tai cho Đồng Ngôn, tiếc thay nó đóng cửa, hai bên phố vắng tanh vắng teo.
Cửa hàng thì khoá, trời thì đổ mưa, còn gì xui hơn nữa không. Yên Hồi Nam đành bắt taxi dạo loanh quanh.
Nhìn gương mặt bí xị của anh, bác tài đoán thầm hẳn vị du khách này vì thời tiết ẩm ương nên không mua được quà lưu niệm đây mà. Bác bèn đánh lái rẽ vào con phố khác, mách nước cho Yên Hồi Nam: "Sắp đến Giáng Sinh, các cửa hàng ở đây sẽ đóng cửa muộn hơn một chút để tiện cho mọi người mua sắm."
Yên Hồi Nam phóng mắt ra cửa sổ xe, nhận ra đây là con phố vốn từng treo đầy đèn trong Lễ hội Đuốc. Nó đã khoác lên mình một diện mạo mới, xanh xanh đo đỏ sực nức hơi thở Noel.
Một mùa nữa lại đến.
Ở đây quả là tìm được quà phù hợp nhưng, kỳ thật anh chưa hài lòng lắm. Yên Hồi Nam bèn đưa ra một số yêu cầu với nhân viên cửa hàng, phải trao đổi hơn nửa tiếng.
Khoảng thời gian anh vắng mặt, Đồng Ngôn cùng Free đã mở quà sinh nhật và gửi lời cảm ơn tới bạn bè. Nhóm người này chơi thâu đêm suốt sáng, ngoại trừ Aisa và Casey, tất cả còn đang ngủ.
Aisa bắt tay với Hyman tặng một bộ sách; Casey tặng chiếc bookmark hình lông vũ; những cô cậu bạn khác cũng tặng cho hắn một ít quà liên quan tới văn học, hoặc đồ chơi cho Free.
Yên Hồi Nam ra khỏi phòng tắm, cũng là khi Đồng Ngôn đã dọn gọn bàn trà và còn mỗi túi giấy.
"Em mở ra xem đi. Đây mới chỉ là bán thành phẩm, bước cuối cùng do chính tay em hoàn thành."
Với bằng hết sự tò mò, Đồng Ngôn mở túi giấy ra. Mùi kem xộc vào mũi, trong túi là một nhà bánh mì gừng được làm bằng bột bánh quy và có áo một lớp đường trắng.
"Gingerbread house?" Đồng Ngôn lấy làm ngờ ngợ.
Yên Hồi Nam co một chân ngồi sau lưng hắn. Anh gác cằm lên vai Đồng Ngôn nhưng không vòng tay qua ôm vì người còn lạnh.
Đồng Ngôn lấy bánh ra khỏi túi và đặt lên giấy nến một cách cẩn thận. Hắn phát hiện dưới đáy còn một ít bánh quy lẻ được cất trong hộp làm từ mica cứng. "Đây là gì vậy?" Đồng Ngôn rướn về trước, bên trong cất một vài cái bánh quy gừng có nhiều hình thù.
A, vậy ra trong năm người, hắn là cái bánh bé nhất, bằng kích cỡ với chó con; bốn người lớn còn lại lần lượt là Yên Hồi Nam, chị Đồng Cẩn, cha Đồng Sĩ Hoa và mẹ.
Yên Hồi Nam hôn lên tai hắn. "Mình ghép chúng lại nhé?"
Đồng Ngôn nén nước mắt, bắt tay vào dọn nhà. Yên Hồi Nam và Free ở lại cùng hắn đến khi nhà bánh gừng được ráp xong, và đến khi từng cái bánh quy lẻ được đính gọn gàng bên hiên nhà. Nhân viên tiệm gửi kèm mấy dải đèn; khoảnh khắc khi bừng sáng, những ánh vàng rực rỡ chiếu rọi đường trắng được rắc từ trên cao xuống, nom như trận tuyết đầu mùa viên mãn đầy ấm cúng.
Đồng Ngôn tựa vào ngực Yên Hồi Nam, được anh ôm vào lòng.
"Em đã cho Ngôn Ngôn của thế giới bánh gừng một mái nhà hạnh phúc," anh nhìn mẩu bánh quy đại diện cho mình, cái được dính sát với Đồng Ngôn.
"Em cũng từng tin rằng ở thế giới song song, thế giới mà khi tất cả bi kịch chưa xảy ra, có một Đồng Ngôn sống yên vui hạnh phúc," như giấc mơ ngọt ngào ngày hôm nay. Hắn phì cười, trước những tưởng tượng phi lý của mình. "Nhưng đây là một nan đề mà giới khoa học còn đang chứng minh."
"Ít nhất bây giờ Đồng Ngôn đang hạnh phúc trong thế giới bánh gừng," Yên Hồi Nam nắm tay hắn, lau đi vết đường trắng.
"Vâng," Đồng Ngôn gật đầu. "Cảm ơn uncle, em rất thích món quà này."
Yên Hồi Nam cản lại, khi thấy Đồng Ngôn đang định cất bánh. "Giờ đến khâu xơi thôi," anh đùa.
Lật đật cho bánh vào hộp, Đồng Ngôn vòng tay ôm ghì nó. "Không! Em muốn cho vào tủ lạnh bảo quản cơ!"
Yên Hồi Nam vờ sấn tới cướp lại. Đồng Ngôn thấy vậy, bèn đánh lạc hướng sự chú ý của anh bằng một pha đi vào lòng đất: "Free ngoạm mất con thỏ số hai của chú rồi!"
Free, bạn nhỏ đang ngoan ngoãn gặm xương, bị tai bay vạ gió:?
Nó chạy thục mạng về ổ của mình.
Chết dở, sao mình lại bán em nó chứ. Đồng Ngôn sửa lại, trước khi Yên Hồi Nam định thanh lý nội bộ: "Nhưng không bị gì hết. Em giặt rồi, phơi trên giá luôn rồi. Em còn cho Free một bài học nữa."
Yên Hồi Nam đánh mắt nhìn Đồng Ngôn. Để ngăn anh cướp bánh, bạn nhỏ đã ngồi khoá lên đùi anh.
Hửm? Yên Hồi Nam nâng cao chân, cho Đồng Ngôn trượt xuống sát lại gần mình. Anh cúi đầu hôn tới tấp.
Một chiếc hôn đậm vị kem ngọt ngào béo ngậy. Đồng Ngôn nép vào ngực anh, cảm tưởng mình như khối bơ lạt đang tan dần.
"Con hư tại cha. Nên em phải cho anh hôn bù lại," Yên Hồi Nam thoáng tách ra, kéo thành một sợi chỉ bạc giữa hai đôi môi.
Đồng Ngôn tức không chỗ nói, chú cũng là cha của nó mà?
/69
|