43. Buổi diễn tập cuối cùng
Đồng Cẩn lại gọi đến.
Đương kể cho Yên Hồi Nam nghe về giấc mơ đẹp hiếm hoi trong hai mươi mốt năm của mình, bất chợt nhận được điện thoại của chị, Đồng Ngôn đành thuật lại từ a đến ă một lần nữa. Hắn vừa kể vừa cười, làm Yên Hồi Nam cũng bật cười theo.
Đồng Cẩn nói trong điện thoại là cha sắp về, chị cũng dự định hôm nay về nhà.
Vì lẽ đó, Đồng Ngôn gọi ngay cho chú Lưu và bác Tú nhờ họ trông chừng chị gái mình cẩn thận, tránh cho khách-không-mời đến làm phiền.
Ví lý do thời tiết nên việc giao nhận hàng hoá chậm hơn so dự kiến, quà sinh nhật mà Đồng Cẩn tặng cho em đến muộn mất một ngày. Đó là chiếc kẹp cà vạt màu xanh nước biển ánh ngọc trai, cũng là lời chúc phúc của chị dành cho em mình khi Đồng Ngôn chuẩn bị bước sang một giai đoạn mới của cuộc sống.
Đồng Ngôn rất thích, trước khi ra ngoài còn ghim vào một bên cổ áo – hắn thích nhất những kiểu bất đối xứng thế này. Hôm nay không có tiết, hắn chỉ cần đến văn phòng giáo sư nộp đề án rồi đến nhà hát diễn tập lần cuối.
Yên Hồi Nam ở bên hắn suốt ngày này.
Cả hai đến hội trường sau khi ăn trưa tại một nhà hàng gần đại học. Buổi diễn tập cuối cùng yêu cầu định trang từ quần áo đến layout makeup, đâm ra Đồng Ngôn vừa ló đầu đã bị Aisa kẹp cổ đến phòng trang điểm. “Eo ôi honey, cậu biết không? Ngay từ phút đầu tiên thấy cậu, tôi đã nghĩ à há, anh chàng này makeup vào chắc hẳn tuyệt lắm!”
Đồng Ngôn ti hí mắt nhìn Yên Hồi Nam, khi Aisa chuốt mascara cho. “Chú nhà tôi đang ở đây, cậu đừng có làm quá đấy.”
Eo, dữ vậy sao. Aisa tỉ mỉ soi xét Đồng Ngôn, thậm chí còn kéo cằm hắn lệch hẳn về phía Yên Hồi Nam. “Mr. Yan, trông layout này được phết chứ nhỉ?”
Đồng Ngôn được lệnh cấm mở mắt, chỉ nghe mỗi tiếng “Yes” của Yên Hồi Nam ở xa xa. Giọng anh thoạt nghe có vẻ hiền hoà nhưng nghe kỹ rồi mới hay, hiền đâu không thấy chỉ thấy lạnh nhạt. Anh luôn là vầy, lịch sự và cũng chỉ dừng lại ở lịch sự trước mặt người ngoài. Đồng Ngôn tủm tỉm, khi liên tưởng đến tiếng “Yes” của anh trong một ngữ cảnh thiêng liêng nào đó.
Cái rồi mặt hắn đỏ ửng lên trông thấy.
“Ơ, nóng lắm hả? Hay tôi khỏi dùng phấn má cho cậu luôn nha,“ Aisa sửng sốt.
“Tôi cũng nghĩ vậy,“ Yên Hồi Nam nén cười.
Đồng Ngôn tức mình mở mắt trừng hai người.
Aisa vẫn cố đánh cho hắn một lớp phấn má mỏng màu đỏ gạch nhằm tạo cảm giác cóng lạnh. Đến lúc chọn màu son, Aisa thử liền tù tì dăm ba cây rồi quyết định mặc xác nó, không dùng nữa. Đoạn cô lấy chiếc nịt eo ren nữ ra, đưa cho Yên Hồi Nam: “Áo nam không bó sát. Và như đã thảo luận về chủ đề này, chúng tôi chỉ có thể nghĩ ra cách đối phó kiểu vậy. Đây là nịt eo của tôi, Tong hẳn dùng được, vòng eo của cậu ấy còn nhỏ hơn tôi nữa cơ, hừ. Nó có màu đen, nhìn từ xa chẳng ai phát hiện đâu. Mr. Yan giúp cậu ấy buộc đi, tự làm một mình hơi khó.” Cô chuyển sang dùng máy uốn làm xoăn đuôi tóc của Đồng Ngôn, và ra chiều hài lòng khi thấy tác phẩm của mình trông đẹp đáo để.
Đóng túi trang điểm lại, Aisa tận tuỵ dặn dò như một đạo diễn chuyên nghiệp trước khi ra ngoài: “Tôi đang rất ưng màu môi tự nhiên của Tong. Vậy nên hai người vui lòng kiên nhẫn một chút, đừng hôn nhau ngay lúc này nhé.”
Cửa đóng lại đánh cạch, mặt Đồng Ngôn thoắt cái đỏ chót.
Vẫn còn một lúc nữa buổi diễn tập mới chính thức bắt đầu, hắn bèn tìm phục trang của mình và đặt nó lên bàn; trong khi Yên Hồi Nam dán mắt săm soi chiếc nịt eo bằng ren nọ.
Đồng Ngôn giận rồi, giận cực kỳ giận, ai bảo hai người họ hùa nhau ghẹo hắn.
Cúi đầu xếp ba lô, hắn thình lình bị anh giữ vai xoay ngược lại. Hai bờ mông sưng tấy cứ thế va vào cạnh bàn, đau điếng người.
Yên Hồi Nam chống hai tay lên mặt bàn, giam hắn trong lòng mình.
Đồng Ngôn ngẩng đầu lên, tim đập nhanh cấp kỳ trước áp lực mang tên Yên Hồi Nam.
Thay cho chiếc hôn hắn mong đợi là một cái chạm nhẹ vào giữa hai hàng mày. “Đừng giận nữa nào, thỏ con.” Đoạn anh rút tay lại rồi chống xuống bên kia bàn như thoạt đầu.
Hử, chú làm gì đấy. Đồng Ngôn không hiểu vậy nghĩa là sao nhưng kỳ diệu thay, hắn đã quên mất chuyện vừa nãy.
Yên Hồi Nam cũng chẳng ngờ nó thật sự hữu ích. Anh hơi kinh ngạc: “Ảnh em gửi. Khi thỏ giận, cứ ấn vào trán là nó sẽ ngồi ngoan một chỗ.”
Đây là kiểu công tắc ma thuật gì thế? Yên Hồi Nam nghĩ.
Đồng Ngôn sực nhớ tới cái meme con-thỏ-bất-động. “Sao chú lúc nào cũng bảo em giống thỏ? Vì môi em mỏng ư?” Hắn giận lắm rồi đấy.
Nghĩ đến mấy dòng tweet được đăng bởi các blogger mà mình theo dõi, mỗi dòng đều đáng tham khảo và có ý nghĩa thực tiễn, Yên Hồi Nam bèn rút ra một kết luận: Có lẽ tất cả những thứ dễ thương trên đời đều có vài điểm tương đồng nhất định. Anh đưa ra một câu trả lời (chắc là) nghiêm túc: “Vì em dễ thương.”
Đồng Ngôn mắc mệt, không buồn dây dưa với anh về đề tài khó hiểu này nữa. “Em đi thay quần áo,“ hắn đặt chiếc ba lô đã mở lên con ghế mà Yên Hồi Nam ngồi khi nãy.
Được viền bằng một dải bóng đèn cỡ nhỏ, gương đứng ở đây hắt ra thứ ánh sáng dìu dịu làm tôn lên vẻ đẹp sẵn có của người soi. Đường cong cơ thể Đồng Ngôn cũng được nó nịnh đến mức trên cả tuyệt vời, gợi cảm xiết bao.
Như hương rượu đắng làm say lòng những vị khách khó tính nhất.
Hắn đứng sát phía trước; Yên Hồi Nam liền áp tới phía sau, cái gương toàn thân cố lắm cũng chỉ chạm đến áo cổ lọ uy nghiêm và đường quai hàm góc cạnh.
Đồng Ngôn đang cài cúc, mất cả hồi cũng chẳng cài xong. Có trách thì trách Yên Hồi Nam đặt tay lên eo hắn, còn như có như không mơn trớn dấu hôn ở đó nữa.
Để miêu tả Đồng Ngôn lúc này thì, mặt được trang điểm nhẹ, tóc xoăn gợn sóng to, làn da trăng trắng hồng hào, thêm với má môi phơn phớt đỏ – “tách”, nếu được chụp lại thì đây chính là một bức sơn dầu khêu gợi đáng bị người xem lên án.
Cài đến quả cúc cuối thì Yên Hồi Nam thả tay ra. Có vẻ mất anh như mất đi chỗ dựa lớn, Đồng Ngôn khuỵu gối xuống rất nhẹ.
Nhấc cái nịt eo lên, Yên Hồi Nam nhíu mày quấn nó quanh eo Đồng Ngôn. “Nói anh biết nếu em cảm thấy chật quá nhé,“ anh lùi lại một bước và ngồi lên ghế của Đồng Ngôn, bắt đầu điều chỉnh độ siết của chiếc nịt.
Đó là một quá trình dài dằng dặc.
Đồng Ngôn chống tay lên bàn, tự hỏi sao chú Yên thích “ăn giấm” quá thể. Hôm qua khi tỉnh dậy mở quà, hắn phát hiện lá thơ tình không rõ người gửi đã nằm chễm chệ trong thùng rác.
Vòng eo bạn nhỏ xêm xêm Aisa nên không lý gì không vừa con nịt eo này, Yên Hồi Nam sau một phen mày mò cũng thắt xong chiếc nơ nhỏ. Anh không vội kêu Đồng Ngôn ngay mà duỗi lòng bàn tay đặt ngang, đo thắt lưng hắn. “Nhỏ thế cơ.”
“Vâng?” Đồng Ngôn hỏi lại.
Yên Hồi Nam vỗ nhẹ lưng hắn, bảo: “Xong rồi em.”
Chiếc nịt eo làm bằng vải ren đen ôm lấy vòng hông thon gọn, áo sơ mi dáng rộng ngả màu vàng vọt, quả là đúng với tạo hình chàng thi sĩ tài hoa trong kịch bản. Yên Hồi Nam đã hiểu vì sao Đồng Ngôn được mời đến đóng vai này, hắn tuy không quá hợp với nhân vật nhà thơ nhưng khí chất của một cậu ấm tài phiệt đã khiến bộ thường phục và kiểu makeup nhợt nhạt này không hề kém sang đi mà còn toát lên đâu đó phong thái của một cựu quý tộc.
Đồng Ngôn chẳng còn tâm tình đâu ngắm nghía mình trong gương. Hắn nhìn cái ghế chất đầy đồ mình, rồi nhìn sang cái ghế Yên Hồi Nam đang ngồi: “Chú chiếm chỗ em.”
Yên Hồi Nam thủng thẳng nhìn lại hắn.
“Đại minh tinh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Giúp em thay quần áo anh cũng mệt mà,“ Yên Hồi Nam nhướng mày vỗ lên đùi mình. “Đại minh tinh không ngại thì ngồi lên đây nhé.”
Ai ngại chứ không phải hắn rồi, mà cũng khéo thật, ghế ở đây chẳng êm gì cả. Đồng Ngôn ngồi lên đùi Yên Hồi Nam. “Cảm ơn,“ hắn nói như thể mình là đại minh tinh đang chào khán giả trong buổi hạ màn thật sự.
“Đừng khách sáo,“ chỉnh lại tư thế sao cho hắn thoải mái, Yên Hồi Nam ôm ghì eo Đồng Ngôn. “Vì anh không chắc tâm mình vẫn tịnh khi em đang ở đây đâu.” Đùa thế thôi chứ Yên Hồi Nam sẽ không để bạn nhỏ mắc phải sai lầm trong buổi diễn tập.
Thấy anh đưa tay sờ những vết xước và đường chỉ, Đồng Ngôn bèn giải thích: “Do Aisa làm đấy, chính tay cô ấy tước chỉ ra, để phù hợp với hoàn cảnh nhân vật. À, bối cảnh của kịch bản cũng diễn ra ở thời đại Victoria.”
Yên Hồi Nam gật đầu. Vào thời điểm đó, Anh đang trong quá trình cách mạng công nghiệp, và xu hướng trọng vật chất đã đang ảnh hưởng đến các tầng lớp quý tộc cũ của Anh đến tận bây giờ.
“Hoàn cảnh các nhà thơ khi ấy rất tệ. Xã hội bị cai trị bởi giai cấp tư sản; họ đã biến các thi sĩ, học giả và linh mục thành 'tôi tớ được trả lương'. Nghe mỉa mai lắm phải không? Có tiền mua tiên cũng được đấy,“ đây cĩng là thông điệp chính mà giáo sư Derian gửi gắm trong vở kịch, phê phán hiện thực tàn khốc giống Wilde.
Yên Hồi Nam không nói gì, địa vị và thành tựu hiện tại khiến anh nhận thức rõ xu hướng này vẫn còn tồn tại và ham muốn nghe có vẻ tồi tệ đó vẫn là tập tục chưa thể bỏ được ngay trong một sớm một chiều.
“Tại sao Ngôn Ngôn muốn trở thành nhà thơ?” Anh hỏi.
Đồng Ngôn chớp mắt, quên mất mình chưa từng nói về lý tưởng này với Yên Hồi Nam. Hắn cụp mi xuống: “Một số người Hy Lạp cổ đại tin rằng thơ ca là tư tưởng được các thi nhân gửi gắm sau khi điểm tô cho tâm hồn. Nó đẹp nhưng chưa đủ sâu sắc, nên họ đã phát minh ra chính kịch từ lễ hội tôn vinh thần Dionysus. Theo quan điểm của họ, chính kịch tượng trưng cho phê phán; và sự thật thì chẳng có tấm màn nào có thể che lấp. Mà em không cho rằng chúng có gì xung đột,“ hắn cười nhẹ, thấy quan điểm của mình thật tầm thường không đáng kể. “Em muốn làm thơ để ca ngợi vẻ đẹp của hiện thực,“ giống như thần tượng của em, ngài Mondo Lawrence.
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng trang điểm mở ra cắt ngang cuộc tâm sự của họ.
“Tong?”
“Vâng, thưa thầy.” Đây là giáo sư Derian, Đồng Ngôn đứng dậy giới thiệu với Yên Hồi Nam.
Ông bước vào, nhìn Đồng Ngôn đầy lo lắng. “Em ổn chứ? Aisa đã kể tôi nghe những gì xảy ra với em ở quán bar hôm ấy.”
“Em không sao,“ Đồng Ngôn cười mỉm. “Đây là lớp makeup, thưa thầy.”
“Tốt rồi. Bộ cánh này rất hợp với em,“ Derian thở phào. “Cảm ơn em vì đã đứng ra bảo vệ Casey. Cảnh sát triệu tập Eric rồi, tôi sẽ báo cáo với nhà trường và tước bỏ quyền hạn của cậu ta trong Hội sinh viên.”
Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn người đàn ông điển trai đứng cạnh Đồng Ngôn. Họ đã có pha chạm mắt đầy tinh tế. “Đây là...”
Đồng Ngôn rất tự nhiên giới thiệu: “Người nhà của em, thưa thầy.”
“À,“ Derian thoáng nhìn bàn tay đặt hờ trên eo Đồng Ngôn.
Ông chẳng chốc trở về với nụ cười lịch lãm thường ngày: “Sắp đến kỳ nghỉ. Lời hứa giữa chúng ta, đã đến lúc em nên cho tôi một đáp án.”
Đồng Ngôn nói, giọng buồn buồn: “E là em không...”
“Hãy suy nghĩ thật kỹ và gặp riêng tôi trong văn phòng nhé,“ Derian cắt ngang, nhấn mạnh vào gặp-riêng-tôi. Đoạn ông mỉm cười gật đầu với Yên Hồi Nam.
“Chuẩn bị đi, buổi diễn tập sẽ sớm bắt đầu.”
Editor: Weibo tác giả có ảnh con thỏ bị chọt trán nè.
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Đồng Cẩn lại gọi đến.
Đương kể cho Yên Hồi Nam nghe về giấc mơ đẹp hiếm hoi trong hai mươi mốt năm của mình, bất chợt nhận được điện thoại của chị, Đồng Ngôn đành thuật lại từ a đến ă một lần nữa. Hắn vừa kể vừa cười, làm Yên Hồi Nam cũng bật cười theo.
Đồng Cẩn nói trong điện thoại là cha sắp về, chị cũng dự định hôm nay về nhà.
Vì lẽ đó, Đồng Ngôn gọi ngay cho chú Lưu và bác Tú nhờ họ trông chừng chị gái mình cẩn thận, tránh cho khách-không-mời đến làm phiền.
Ví lý do thời tiết nên việc giao nhận hàng hoá chậm hơn so dự kiến, quà sinh nhật mà Đồng Cẩn tặng cho em đến muộn mất một ngày. Đó là chiếc kẹp cà vạt màu xanh nước biển ánh ngọc trai, cũng là lời chúc phúc của chị dành cho em mình khi Đồng Ngôn chuẩn bị bước sang một giai đoạn mới của cuộc sống.
Đồng Ngôn rất thích, trước khi ra ngoài còn ghim vào một bên cổ áo – hắn thích nhất những kiểu bất đối xứng thế này. Hôm nay không có tiết, hắn chỉ cần đến văn phòng giáo sư nộp đề án rồi đến nhà hát diễn tập lần cuối.
Yên Hồi Nam ở bên hắn suốt ngày này.
Cả hai đến hội trường sau khi ăn trưa tại một nhà hàng gần đại học. Buổi diễn tập cuối cùng yêu cầu định trang từ quần áo đến layout makeup, đâm ra Đồng Ngôn vừa ló đầu đã bị Aisa kẹp cổ đến phòng trang điểm. “Eo ôi honey, cậu biết không? Ngay từ phút đầu tiên thấy cậu, tôi đã nghĩ à há, anh chàng này makeup vào chắc hẳn tuyệt lắm!”
Đồng Ngôn ti hí mắt nhìn Yên Hồi Nam, khi Aisa chuốt mascara cho. “Chú nhà tôi đang ở đây, cậu đừng có làm quá đấy.”
Eo, dữ vậy sao. Aisa tỉ mỉ soi xét Đồng Ngôn, thậm chí còn kéo cằm hắn lệch hẳn về phía Yên Hồi Nam. “Mr. Yan, trông layout này được phết chứ nhỉ?”
Đồng Ngôn được lệnh cấm mở mắt, chỉ nghe mỗi tiếng “Yes” của Yên Hồi Nam ở xa xa. Giọng anh thoạt nghe có vẻ hiền hoà nhưng nghe kỹ rồi mới hay, hiền đâu không thấy chỉ thấy lạnh nhạt. Anh luôn là vầy, lịch sự và cũng chỉ dừng lại ở lịch sự trước mặt người ngoài. Đồng Ngôn tủm tỉm, khi liên tưởng đến tiếng “Yes” của anh trong một ngữ cảnh thiêng liêng nào đó.
Cái rồi mặt hắn đỏ ửng lên trông thấy.
“Ơ, nóng lắm hả? Hay tôi khỏi dùng phấn má cho cậu luôn nha,“ Aisa sửng sốt.
“Tôi cũng nghĩ vậy,“ Yên Hồi Nam nén cười.
Đồng Ngôn tức mình mở mắt trừng hai người.
Aisa vẫn cố đánh cho hắn một lớp phấn má mỏng màu đỏ gạch nhằm tạo cảm giác cóng lạnh. Đến lúc chọn màu son, Aisa thử liền tù tì dăm ba cây rồi quyết định mặc xác nó, không dùng nữa. Đoạn cô lấy chiếc nịt eo ren nữ ra, đưa cho Yên Hồi Nam: “Áo nam không bó sát. Và như đã thảo luận về chủ đề này, chúng tôi chỉ có thể nghĩ ra cách đối phó kiểu vậy. Đây là nịt eo của tôi, Tong hẳn dùng được, vòng eo của cậu ấy còn nhỏ hơn tôi nữa cơ, hừ. Nó có màu đen, nhìn từ xa chẳng ai phát hiện đâu. Mr. Yan giúp cậu ấy buộc đi, tự làm một mình hơi khó.” Cô chuyển sang dùng máy uốn làm xoăn đuôi tóc của Đồng Ngôn, và ra chiều hài lòng khi thấy tác phẩm của mình trông đẹp đáo để.
Đóng túi trang điểm lại, Aisa tận tuỵ dặn dò như một đạo diễn chuyên nghiệp trước khi ra ngoài: “Tôi đang rất ưng màu môi tự nhiên của Tong. Vậy nên hai người vui lòng kiên nhẫn một chút, đừng hôn nhau ngay lúc này nhé.”
Cửa đóng lại đánh cạch, mặt Đồng Ngôn thoắt cái đỏ chót.
Vẫn còn một lúc nữa buổi diễn tập mới chính thức bắt đầu, hắn bèn tìm phục trang của mình và đặt nó lên bàn; trong khi Yên Hồi Nam dán mắt săm soi chiếc nịt eo bằng ren nọ.
Đồng Ngôn giận rồi, giận cực kỳ giận, ai bảo hai người họ hùa nhau ghẹo hắn.
Cúi đầu xếp ba lô, hắn thình lình bị anh giữ vai xoay ngược lại. Hai bờ mông sưng tấy cứ thế va vào cạnh bàn, đau điếng người.
Yên Hồi Nam chống hai tay lên mặt bàn, giam hắn trong lòng mình.
Đồng Ngôn ngẩng đầu lên, tim đập nhanh cấp kỳ trước áp lực mang tên Yên Hồi Nam.
Thay cho chiếc hôn hắn mong đợi là một cái chạm nhẹ vào giữa hai hàng mày. “Đừng giận nữa nào, thỏ con.” Đoạn anh rút tay lại rồi chống xuống bên kia bàn như thoạt đầu.
Hử, chú làm gì đấy. Đồng Ngôn không hiểu vậy nghĩa là sao nhưng kỳ diệu thay, hắn đã quên mất chuyện vừa nãy.
Yên Hồi Nam cũng chẳng ngờ nó thật sự hữu ích. Anh hơi kinh ngạc: “Ảnh em gửi. Khi thỏ giận, cứ ấn vào trán là nó sẽ ngồi ngoan một chỗ.”
Đây là kiểu công tắc ma thuật gì thế? Yên Hồi Nam nghĩ.
Đồng Ngôn sực nhớ tới cái meme con-thỏ-bất-động. “Sao chú lúc nào cũng bảo em giống thỏ? Vì môi em mỏng ư?” Hắn giận lắm rồi đấy.
Nghĩ đến mấy dòng tweet được đăng bởi các blogger mà mình theo dõi, mỗi dòng đều đáng tham khảo và có ý nghĩa thực tiễn, Yên Hồi Nam bèn rút ra một kết luận: Có lẽ tất cả những thứ dễ thương trên đời đều có vài điểm tương đồng nhất định. Anh đưa ra một câu trả lời (chắc là) nghiêm túc: “Vì em dễ thương.”
Đồng Ngôn mắc mệt, không buồn dây dưa với anh về đề tài khó hiểu này nữa. “Em đi thay quần áo,“ hắn đặt chiếc ba lô đã mở lên con ghế mà Yên Hồi Nam ngồi khi nãy.
Được viền bằng một dải bóng đèn cỡ nhỏ, gương đứng ở đây hắt ra thứ ánh sáng dìu dịu làm tôn lên vẻ đẹp sẵn có của người soi. Đường cong cơ thể Đồng Ngôn cũng được nó nịnh đến mức trên cả tuyệt vời, gợi cảm xiết bao.
Như hương rượu đắng làm say lòng những vị khách khó tính nhất.
Hắn đứng sát phía trước; Yên Hồi Nam liền áp tới phía sau, cái gương toàn thân cố lắm cũng chỉ chạm đến áo cổ lọ uy nghiêm và đường quai hàm góc cạnh.
Đồng Ngôn đang cài cúc, mất cả hồi cũng chẳng cài xong. Có trách thì trách Yên Hồi Nam đặt tay lên eo hắn, còn như có như không mơn trớn dấu hôn ở đó nữa.
Để miêu tả Đồng Ngôn lúc này thì, mặt được trang điểm nhẹ, tóc xoăn gợn sóng to, làn da trăng trắng hồng hào, thêm với má môi phơn phớt đỏ – “tách”, nếu được chụp lại thì đây chính là một bức sơn dầu khêu gợi đáng bị người xem lên án.
Cài đến quả cúc cuối thì Yên Hồi Nam thả tay ra. Có vẻ mất anh như mất đi chỗ dựa lớn, Đồng Ngôn khuỵu gối xuống rất nhẹ.
Nhấc cái nịt eo lên, Yên Hồi Nam nhíu mày quấn nó quanh eo Đồng Ngôn. “Nói anh biết nếu em cảm thấy chật quá nhé,“ anh lùi lại một bước và ngồi lên ghế của Đồng Ngôn, bắt đầu điều chỉnh độ siết của chiếc nịt.
Đó là một quá trình dài dằng dặc.
Đồng Ngôn chống tay lên bàn, tự hỏi sao chú Yên thích “ăn giấm” quá thể. Hôm qua khi tỉnh dậy mở quà, hắn phát hiện lá thơ tình không rõ người gửi đã nằm chễm chệ trong thùng rác.
Vòng eo bạn nhỏ xêm xêm Aisa nên không lý gì không vừa con nịt eo này, Yên Hồi Nam sau một phen mày mò cũng thắt xong chiếc nơ nhỏ. Anh không vội kêu Đồng Ngôn ngay mà duỗi lòng bàn tay đặt ngang, đo thắt lưng hắn. “Nhỏ thế cơ.”
“Vâng?” Đồng Ngôn hỏi lại.
Yên Hồi Nam vỗ nhẹ lưng hắn, bảo: “Xong rồi em.”
Chiếc nịt eo làm bằng vải ren đen ôm lấy vòng hông thon gọn, áo sơ mi dáng rộng ngả màu vàng vọt, quả là đúng với tạo hình chàng thi sĩ tài hoa trong kịch bản. Yên Hồi Nam đã hiểu vì sao Đồng Ngôn được mời đến đóng vai này, hắn tuy không quá hợp với nhân vật nhà thơ nhưng khí chất của một cậu ấm tài phiệt đã khiến bộ thường phục và kiểu makeup nhợt nhạt này không hề kém sang đi mà còn toát lên đâu đó phong thái của một cựu quý tộc.
Đồng Ngôn chẳng còn tâm tình đâu ngắm nghía mình trong gương. Hắn nhìn cái ghế chất đầy đồ mình, rồi nhìn sang cái ghế Yên Hồi Nam đang ngồi: “Chú chiếm chỗ em.”
Yên Hồi Nam thủng thẳng nhìn lại hắn.
“Đại minh tinh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Giúp em thay quần áo anh cũng mệt mà,“ Yên Hồi Nam nhướng mày vỗ lên đùi mình. “Đại minh tinh không ngại thì ngồi lên đây nhé.”
Ai ngại chứ không phải hắn rồi, mà cũng khéo thật, ghế ở đây chẳng êm gì cả. Đồng Ngôn ngồi lên đùi Yên Hồi Nam. “Cảm ơn,“ hắn nói như thể mình là đại minh tinh đang chào khán giả trong buổi hạ màn thật sự.
“Đừng khách sáo,“ chỉnh lại tư thế sao cho hắn thoải mái, Yên Hồi Nam ôm ghì eo Đồng Ngôn. “Vì anh không chắc tâm mình vẫn tịnh khi em đang ở đây đâu.” Đùa thế thôi chứ Yên Hồi Nam sẽ không để bạn nhỏ mắc phải sai lầm trong buổi diễn tập.
Thấy anh đưa tay sờ những vết xước và đường chỉ, Đồng Ngôn bèn giải thích: “Do Aisa làm đấy, chính tay cô ấy tước chỉ ra, để phù hợp với hoàn cảnh nhân vật. À, bối cảnh của kịch bản cũng diễn ra ở thời đại Victoria.”
Yên Hồi Nam gật đầu. Vào thời điểm đó, Anh đang trong quá trình cách mạng công nghiệp, và xu hướng trọng vật chất đã đang ảnh hưởng đến các tầng lớp quý tộc cũ của Anh đến tận bây giờ.
“Hoàn cảnh các nhà thơ khi ấy rất tệ. Xã hội bị cai trị bởi giai cấp tư sản; họ đã biến các thi sĩ, học giả và linh mục thành 'tôi tớ được trả lương'. Nghe mỉa mai lắm phải không? Có tiền mua tiên cũng được đấy,“ đây cĩng là thông điệp chính mà giáo sư Derian gửi gắm trong vở kịch, phê phán hiện thực tàn khốc giống Wilde.
Yên Hồi Nam không nói gì, địa vị và thành tựu hiện tại khiến anh nhận thức rõ xu hướng này vẫn còn tồn tại và ham muốn nghe có vẻ tồi tệ đó vẫn là tập tục chưa thể bỏ được ngay trong một sớm một chiều.
“Tại sao Ngôn Ngôn muốn trở thành nhà thơ?” Anh hỏi.
Đồng Ngôn chớp mắt, quên mất mình chưa từng nói về lý tưởng này với Yên Hồi Nam. Hắn cụp mi xuống: “Một số người Hy Lạp cổ đại tin rằng thơ ca là tư tưởng được các thi nhân gửi gắm sau khi điểm tô cho tâm hồn. Nó đẹp nhưng chưa đủ sâu sắc, nên họ đã phát minh ra chính kịch từ lễ hội tôn vinh thần Dionysus. Theo quan điểm của họ, chính kịch tượng trưng cho phê phán; và sự thật thì chẳng có tấm màn nào có thể che lấp. Mà em không cho rằng chúng có gì xung đột,“ hắn cười nhẹ, thấy quan điểm của mình thật tầm thường không đáng kể. “Em muốn làm thơ để ca ngợi vẻ đẹp của hiện thực,“ giống như thần tượng của em, ngài Mondo Lawrence.
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng trang điểm mở ra cắt ngang cuộc tâm sự của họ.
“Tong?”
“Vâng, thưa thầy.” Đây là giáo sư Derian, Đồng Ngôn đứng dậy giới thiệu với Yên Hồi Nam.
Ông bước vào, nhìn Đồng Ngôn đầy lo lắng. “Em ổn chứ? Aisa đã kể tôi nghe những gì xảy ra với em ở quán bar hôm ấy.”
“Em không sao,“ Đồng Ngôn cười mỉm. “Đây là lớp makeup, thưa thầy.”
“Tốt rồi. Bộ cánh này rất hợp với em,“ Derian thở phào. “Cảm ơn em vì đã đứng ra bảo vệ Casey. Cảnh sát triệu tập Eric rồi, tôi sẽ báo cáo với nhà trường và tước bỏ quyền hạn của cậu ta trong Hội sinh viên.”
Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn người đàn ông điển trai đứng cạnh Đồng Ngôn. Họ đã có pha chạm mắt đầy tinh tế. “Đây là...”
Đồng Ngôn rất tự nhiên giới thiệu: “Người nhà của em, thưa thầy.”
“À,“ Derian thoáng nhìn bàn tay đặt hờ trên eo Đồng Ngôn.
Ông chẳng chốc trở về với nụ cười lịch lãm thường ngày: “Sắp đến kỳ nghỉ. Lời hứa giữa chúng ta, đã đến lúc em nên cho tôi một đáp án.”
Đồng Ngôn nói, giọng buồn buồn: “E là em không...”
“Hãy suy nghĩ thật kỹ và gặp riêng tôi trong văn phòng nhé,“ Derian cắt ngang, nhấn mạnh vào gặp-riêng-tôi. Đoạn ông mỉm cười gật đầu với Yên Hồi Nam.
“Chuẩn bị đi, buổi diễn tập sẽ sớm bắt đầu.”
Editor: Weibo tác giả có ảnh con thỏ bị chọt trán nè.
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
/69
|