Tào Tháo thu nhận Tương Dương đầu hàng xong trong ngày hôm ấy liền trở về Phàn Thành, lão biết rõ đạo lý quân tử không dựa vào tường sắp đổ, bất kể Quân Tào và Tương Dương đều không có lực lượng thuỷ quân, một khi thuỷ quân Giang Hạ phong tỏa Hán Thủy, lão sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn.
Tào Tháo lập tức bổ nhiệm Tào Nhân làm Trấn Nam tướng quân kiêm Thái Thú Tương Dương, hợp nhất ba mươi lăm ngàn quân Tương Dương, lại phong Thái Mạo làm Tòng sự Trung lang, phong Hán Dương đình hầu, phụ tá Tào Nhân trấn thủ Tương Dương, còn lại quan viên đầu hàng đều phong làm quan nội hầu, đều có bổ nhiệm, mà Lưu Tông thì phong làm Phục Uy tướng quân, tiễn về Hứa Đô dưỡng lão.
Đến lúc này, ba phái Kinh Châu trong Tương Dương phái liền băng tiêu tuyết tan, không còn tồn tại.
Nhưng Tào Tháo cũng không có sốt ruột trở về Nghiệp Đô, mà tiếp tục ở Phàn Thành củng cố những gì lão chiếm lĩnh, lão quan tâm nhất chính là kiến tạo chiến thuyền, điều này trực tiếp liên quan đến đại kế nam chinh của lão, để bảo đảm kiến tạo chiến thuyền thành công, Tào Tháo không tiếc để Trình Dục ở lại Phàn Thành, chủ trì kiến tạo chiến thuyền.
Buổi trưa hôm nay, Tào Tháo cùng mười mấy tên tướng lĩnh vây quanh đi tới bờ sông Bỉ Thủy, sau khi Trình Dục lựa chọn khắp nơi, quyết định cuối cùng xây dựng chỗ tạo thuyền kiến ở đoạn sông Bỉ Thủy, nơi này cũng là chỗ mấy tháng trước Cam Ninh đốt hủy thuyền của Tào Tháo.
Tào Tháo dừng ngựa một chỗ trên gò núi, nhìn ra xa phía dưới Hồ vịnh, phạm vi Hồ vịnh gần ngàn mẫu, sóng nước lăn tăn, làng chài bốn phía sớm đã dỡ bỏ, hơn vạn dân phu và thợ thủ công cũng đang khẩn trương dựng tạo thuyền sở, vài chục tòa kho hàng thật lớn đã dựng hoàn thành.
- Nơi này nước sâu có thể làm ra thuyền lớn không? Tào Tháo chỉ roi ngựa ra Hồ vịnh hỏi.
Trình Dục chuẩn bị gần một tháng, mấy vấn đề này sớm hiểu rõ trong lòng, y khẽ mỉm cười nói: - Chỗ Hồ vịnh này sâu nhất đạt hai mươi trượng, nông nhất cũng có bảy tám trượng, là hồ nước sâu thiên nhiên, tạo chiến thuyền ba nghìn đá hoàn toàn không có vấn đề, ta đã đo lường tính toán qua, có thể đồng thời khởi công trăm thuyền chiến thuyền, trong một năm có thể làm ra ngàn chiến thuyền.
- Vậy chiến thuyền làm ra lại để ở nơi đâu?
- Hồi bẩm Thừa tướng, chiến thuyền chuẩn bị dừng ở hai bờ sông Bỉ Thủy, đề phòng quân Giang Hạ tập kích tạo thuyền sở và chiến thuyền, vi thần chuẩn bị mười ngàn binh đóng ở hai bờ sông Bỉ Thủy, cũng ở cửa sông Bỉ Thủy dùng ba đạo xích sắt khóa sông, ở dưới mặt nước bày ra lưới đánh cá, nghiêm thêm phòng bị quân Giang Hạ tập kích, chỉ có điều
Nói đến chỉ có điều, Trình Dục không khỏi hơi than thở nhẹ một tiếng, Tào Tháo ngẩn ra, hỏi: - Trọng Đức còn có gì lo lắng?
- Thần đang lo lắng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hơn nữa lo lắng quân Giang Hạ phái người lặn xuống nước tiến vào Hồ vịnh, dùng dầu hỏa đốt cháy chiến thuyền, dầu hỏa của bọn họ cực kỳ lợi hại, đến nay không có sách lược ứng đối.
Nói đến dầu hỏa, cũng nhắc nhở Tào Tháo, lão quay đầu lại nói với Tào Nhân: - Lần trước ngươi nói có được hai hộp dầu hỏa của quân Giang Hạ, bây giờ còn không?
Tào Tháo chỉ chính là dầu hỏa lần trước quân Giang Hạ dùng ném để đốt cháy bến tàu Phàn Thành, có hai bình gốm chưa vỡ, bị Quân Tào lấy được, Tào Nhân vẫn giữ lại đến nay, vừa lúc vẫn mang theo bên người, thấy Tào Tháo hỏi, Tào Nhân lập tức sai người đi lấy đến.
Không bao lâu, mấy tên lính thật cẩn thận ôm hai bình gốm chạy vội tới, Tào Nhân đem một cái bình gốm bên trong dâng cho Tào Tháo: - Thừa tướng, chính là cái này!
Tào Tháo tiếp nhận bình gốm nghe nghe, lại nhìn một chút màu sắc, hiện lên màu vàng nhạt, cũng cảm thấy mát lạnh, cùng dầu hỏa của quân Tào ở Bộc Dương và Thanh Châu làm ra hoàn toàn bất đồng, y lập tức giao dầu hỏa cho một gã nha tướng: - Đổ trên nước đi rồi đốt!
Nha tướng tiếp nhận bình gốm chạy về hướng mặt hồ, một lát, trên mặt nước bùng lên lửa cháy hừng hực, chăm chú nhìn một lúc lâu, Tào Tháo thở dài một tiếng: - Thế lửa linh hoạt, sắc bén rất mạnh, quả nhiên khó phòng!
Lúc này, Trương Liêu ở bên cạnh nói: - Thần nghe Giang Đông người ta nói rằng, dầu hỏa của quân Giang Hạ lúc ban đầu cũng là màu đen sền sệt, về sau mới xuất hiện dầu hỏa nhẹ, vi thần đoán chừng là dùng biện pháp nào đó cải tạo qua, hơn nữa cải tạo đại quy mô, nhất định phải dùng đến lớn số lượng nhân sự, Thừa tướng chỉ cần ra số tiền lớn, nhất định sẽ có người biết chuyện đến nói biện pháp quân Giang Hạ cải tạo, loại chuyện này thật sự là khó lòng phòng bị.
Trình Dục vuốt râu cười nói: - Văn Viễn nói có lý, dưới trọng thưởng, tất có dũng phu, vi thần nghe nói là tại hạ Trĩ huyện sản dầu, có thể lợi dụng thổ dân địa phương đến thi hành kế sách, chỉ cần chúng ta cũng có dầu hỏa của quân Giang Hạ, vi thần sẽ không sợ quân Giang Hạ tập kích.
Tào Tháo gật gật đầu: - Kế này khả thi, liền do Trọng Đức đến vạch kế hoạch.
Lão lại quay đầu lại nói với Tào Nhân: - Ngươi phải toàn diện phối hợp Trọng Đức, không được sai sót!
- Tuân mệnh!
Tào Tháo lại đi tới nơi xây dựng tạo thuyền sở và kho hàng thị sát trong chốc lát, lúc này mới quay đầu trở về Phàn Thành, nhưng lão mới đến dưới thành Phàn Thành, bỗng nhiên nghe thấy trên đầu thành truyền đến tiếng chuông chói tai, điều này làm cho Tào Tháo không khỏi sửng sốt, lúc này một gã thị vệ chỉ vào phía sau hô: - Thừa tướng, khói lửa!
Tào Tháo quay đầu lại, chỉ thấy trên đầu thành khói lửa thiêu đốt, khói đen cuồn cuộn, lão nhìn lại hướng bờ bên kia thành Tương Dương, trên đầu thành Tương Dương cũng đang cháy, trong lòng của lão cả kinh, đây là tín hiệu quân địch đột kích.
Tào Nhân tiến lên lo lắng xin chỉ thị:
- Này rất có thể là quân Giang Hạ đột kích, ty chức phải lập tức quay về Tương Dương!
Trình Dục nói: - Đây là thuỷ quân Giang Hạ đến, nếu châm khói lửa, vậy còn cách Phàn Thành ít nhất năm mươi dặm, Thừa tướng có thể cho bố trí.
Tào Tháo gật gật đầu, nói với Tào Nhân: - Ngươi lập tức trở về triệu tập đại quân ở hai bờ sông phòng ngự nghiêm mật, không cho quân Giang Hạ cập bờ Tương Dương!
Tào Nhân dẫn dắt bộ hạ chạy như bay, Tào Tháo cũng vào Phàn Thành, lão lập tức điều động ba vạn đại quân canh phòng nghiêm ngặt bờ bắc Hán Thủy.
...
Một chi do năm trăm chiến thuyền ngàn thạch và hai vạn thuỷ quân tạo thành đội tàu trùng trùng điệp điệp lái tới hướng Tương Dương và Phàn Thành, Lưu Cảnh đứng ở thuyền lớn của đội thuyền, khoanh tay nhìn ra xa bờ bắc Phàn Thành, hắn đã nhận được tin tình báo, Tào Tháo cũng không ở Tương Dương, vẫn ở tại Phàn Thành.
Nhưng Lưu Cảnh hắn đi chuyến này cũng không phải là vì Tào Tháo, mà là vì chủ động xuất kích, khiêu chiến quân Tào, đả kích dáng vẻ bệ vệ của quân Tào kiêu ngạo, dùng sở trường của quân Giang Hạ, đả kích sở đoản của quân Tào.
- Châu Mục mau nhìn, thuyền đò của quân Tào! Một gã thân binh chỉ vào mặt sông hô to.
Lưu Cảnh đã thấy được, tại trên mặt sông phía trước có ba thuyền đò, đang liều mạng chạy tới Tương Dương, trên đò có không ít binh lính quân Tào, lúc này Lưu Cảnh hạ lệnh: - Đánh đắm chúng nó!
Ba chiếc thuyền lớn đặt song song bổ song tram biên tiến lên, ba thuyền đò trốn tránh không kịp, bị thuyền lớn ầm ầm đánh lên, đò vỡ tan, quân Tào trên thuyền đều kêu thảm thiết rơi xuống nước, lập tức bị thuyền nhỏ phía sau lao lên.
Cảnh tượng này liền phát sinh ở mặt phía nam Phàn Thành, trên Hán Thủy, cách Phàn Thành chỉ có hai dặm, hơn vạn quân đội trên bờ và quân Tào trên đầu thành cũng nhìn thấy rõ ràng, điều này làm cho phía sau lưng của vô số quân sĩ binh Tào đều thấy lạnh cả người.
Trên đầu thành, ánh mắt Tào Tháo tinh tường nhìn thấy hết thảy, lão nhìn đội tàu trên mặt sông với thanh thế rất lớn, kéo dài hơn mười dặm, phía trước nhất là một con lâu thuyền năm nghìn đá, trên cột buồm phất phới cờ chiến mới của quân Kinh Châu, cờ chiến màu đỏ, phía trên là một chiến kiếm màu đen, nhờ gió sông mà phần phật bay múa.
- Thừa tướng, đó chính là chủ thuyền của quân Giang Hạ!
Vu Cấm ở bên cạnh Tào Tháo nhỏ giọng nói: - Tên đại tướng đứng đầu thuyền đội nón trụ, chắc là Lưu Cảnh rồi.
Con ngươi của Tào Tháo chợt co rút lại, ánh mắt híp lại, nhìn thẳng tướng địch trên đầu thuyền, nón trụ vàng trên đầu tướng lĩnh ở dưới ánh mặt trời rạng rỡ lấp lánh, hết sức chói mắt.
Tào Tháo vẫn là lần đầu tiên thấy Lưu Cảnh, tuy nhiên lúc này lão không có lòng mến tài, trong lòng của lão chỉ có hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, Lưu Cảnh cũng dám đến trước mặt mình diễu võ dương oai?
Lúc này bốn phía lại là một mảnh kinh hô, chỉ thấy mặt sông dấy lên một mảnh ánh lửa, từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ của quân Giang Hạ tới gần bờ biển, binh lính Giang Hạ tay cầm cây đuốc, đồng thời đem dầu hỏa hắt vẩy ở trên thuyền đò, gần trăm thuyền đứng ở trên hai bên bến tàu toàn bộ bị binh lính đốt cháy, trên mặt sông lập tức khói đặc cuồn cuộn, lửa nóng ngập trời.
Tào Tháo cũng không thể chịu đựng được loại khiêu khích không kiêng nể gì này nữa, lão hung hăng nện một quyền vào trên tường thành, xoay người đi nhanh về hướng bên trong thành, các tướng lĩnh đều đi xuống theo.
Lưu Cảnh đứng ở trên đầu thuyền cũng thấy rất rõ ràng, nhóm lớn tướng lĩnh quân Tào đi theo sau một người, người nọ tất nhiên chính là Tào Tháo, Lưu Cảnh không khỏi lạnh lùng mỉm cười, hắn có thể tưởng tượng sự bất đắc dĩ và phẫn nộ lúc này của Tào Tháo.
Trên đại sảnh, Tào Tháo chắp tay sau lưng đi qua đi lại, rõ ràng tức giận chưa bình, bên cạnh mười mấy tên tướng lĩnh đều cúi đầu không nói, trên đại sảnh một mảnh lặng im, lúc này, Trương Liêu không kìm nổi đề nghị: - Thừa tướng, trên tay chúng ta cũng có dầu hỏa, có thể dùng dầu hỏa đốt sông hay không, ngăn cản quân Giang Hạ khiêu khích.
Y vừa dứt lời, chỉ nghe ngoài đại sảnh truyền đến thanh âm của Trình Dục: - Dùng dầu hỏa đốt sông không ổn!
Chỉ thấy Trình Dục đi đến, khom người thi lễ với Tào Tháo, lại nói với Trương Liêu: - Biện pháp này kỳ thật thần vừa rồi cũng nghĩ đến, nhưng thần thỉnh giáo vài người chèo thuyền, bọn họ nói cho ta biết, dòng nước lòng sông Hán Thủy có phần nhanh, nước hai bên lại chậm, ở vòng cung lòng sông, rất nhanh liền trôi nổi đến hai bên, dầu hỏa cũng giống như vậy, chớ nói chúng ta không có thuyền đi vẩy dầu tới lòng sông, cho dù ở bờ biển vẩy dầu hỏa, cũng căn bản không chảy tới giữa dòng sông, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Trương Liêu trầm mặc không nói, lúc này Tào Tháo thở dài, nói với các tướng: - Các ngươi đều đi xuống đi!
Các tướng lĩnh đều đi xuống đại sảnh, công đường chỉ còn lại có hai người Tào Tháo và Trình Dục, Tào Tháo thở dài một tiếng nói:
- Nhìn thấy Giang Hạ ở trước mắt diễu võ dương oai, ta vô kế khả thi, vô cùng nhục nhã cũng thôi, ta rất lo lắng sĩ khí bởi vậy mà đê mê, mà Kinh Châu lại bởi vậy dân tâm sĩ khí tăng vọt, hiện tại suy nghĩ một chút, cướp lấy Tương Dương, ta có chút nóng vội rồi.
Trình Dục cười cười nói: - Kỳ thật vấn đề không ở cướp lấy Tương Dương, mà là Thừa tướng không nghĩ đến quyết tâm chống cự của Lưu Cảnh, hiện tại sách lược của Lưu Cảnh, thần đã nhìn ra.
Tào Tháo dừng bước, nhìn chăm chú vào Trình Dục: - Trọng Đức mời nói!
- Rất rõ ràng, Lưu Cảnh là muốn dùng ưu thế tuyệt đối của thủy quân để khống chế Hán Thủy, cắt đứt liên hệ giữa Phàn Thành và Tương Dương, sau đó quy mô tiến công Tương Dương, cách Hán Thủy cùng chúng ta giằng co.
Tào Tháo nhướn mày, Trình Dục nói quả thật không sai, lão cũng cho rằng Lưu Cảnh đúng là ý đồ này. Trầm mặc thật lâu sau, Tào Tháo hỏi: - Nếu thật là như vậy, chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Trình Dục thở dài nói: - Ngoại trừ lợi dụng mâu thuẫn giữa Lưu Bị và của Lưu Cảnh, thần quả thật không có biện pháp khác, tuy nhiên vi thần còn có một đề nghị.
- Ngươi nói!
Trình Dục trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thần đề nghị Thừa tướng lập tức đem Tào Nhân dời khỏi Tương Dương, theo quận Phòng Linh qua Hán Thủy rút lui khỏi phía bắc, thừa dịp hiện tại Lưu Cảnh vẫn chưa bố trí xong thành, chỉ có như vậy, mới có thể tránh dẫm vào vết xe đổ của Tào Hồng.
Tào Tháo chỉ cảm thấy một trận nhức đầu, lão muốn tìm một lý do đến phản đối Trình Dục, nhưng lão vẫn tìm không ra, tiếp tục như thế, Tào Nhân quả thật không có đường lui rồi.
Tào Tháo cảm thấy tình thế khó xử, lão lại liếc qua Trình Dục, thấy y muốn nói lại thôi, nhân tiện nói: - Còn có lời gì, ngươi nói hết ra đi!
Trình Dục cúi đầu sau một lúc lâu không nói, có vẻ rất khó mở miệng, nhưng y vẫn phải nhắc nhở Tào Tháo.
- Thần đề nghị Thừa tướng cũng mau rời khỏi Phàn Thành về bắc.
Tào Tháo lập tức bổ nhiệm Tào Nhân làm Trấn Nam tướng quân kiêm Thái Thú Tương Dương, hợp nhất ba mươi lăm ngàn quân Tương Dương, lại phong Thái Mạo làm Tòng sự Trung lang, phong Hán Dương đình hầu, phụ tá Tào Nhân trấn thủ Tương Dương, còn lại quan viên đầu hàng đều phong làm quan nội hầu, đều có bổ nhiệm, mà Lưu Tông thì phong làm Phục Uy tướng quân, tiễn về Hứa Đô dưỡng lão.
Đến lúc này, ba phái Kinh Châu trong Tương Dương phái liền băng tiêu tuyết tan, không còn tồn tại.
Nhưng Tào Tháo cũng không có sốt ruột trở về Nghiệp Đô, mà tiếp tục ở Phàn Thành củng cố những gì lão chiếm lĩnh, lão quan tâm nhất chính là kiến tạo chiến thuyền, điều này trực tiếp liên quan đến đại kế nam chinh của lão, để bảo đảm kiến tạo chiến thuyền thành công, Tào Tháo không tiếc để Trình Dục ở lại Phàn Thành, chủ trì kiến tạo chiến thuyền.
Buổi trưa hôm nay, Tào Tháo cùng mười mấy tên tướng lĩnh vây quanh đi tới bờ sông Bỉ Thủy, sau khi Trình Dục lựa chọn khắp nơi, quyết định cuối cùng xây dựng chỗ tạo thuyền kiến ở đoạn sông Bỉ Thủy, nơi này cũng là chỗ mấy tháng trước Cam Ninh đốt hủy thuyền của Tào Tháo.
Tào Tháo dừng ngựa một chỗ trên gò núi, nhìn ra xa phía dưới Hồ vịnh, phạm vi Hồ vịnh gần ngàn mẫu, sóng nước lăn tăn, làng chài bốn phía sớm đã dỡ bỏ, hơn vạn dân phu và thợ thủ công cũng đang khẩn trương dựng tạo thuyền sở, vài chục tòa kho hàng thật lớn đã dựng hoàn thành.
- Nơi này nước sâu có thể làm ra thuyền lớn không? Tào Tháo chỉ roi ngựa ra Hồ vịnh hỏi.
Trình Dục chuẩn bị gần một tháng, mấy vấn đề này sớm hiểu rõ trong lòng, y khẽ mỉm cười nói: - Chỗ Hồ vịnh này sâu nhất đạt hai mươi trượng, nông nhất cũng có bảy tám trượng, là hồ nước sâu thiên nhiên, tạo chiến thuyền ba nghìn đá hoàn toàn không có vấn đề, ta đã đo lường tính toán qua, có thể đồng thời khởi công trăm thuyền chiến thuyền, trong một năm có thể làm ra ngàn chiến thuyền.
- Vậy chiến thuyền làm ra lại để ở nơi đâu?
- Hồi bẩm Thừa tướng, chiến thuyền chuẩn bị dừng ở hai bờ sông Bỉ Thủy, đề phòng quân Giang Hạ tập kích tạo thuyền sở và chiến thuyền, vi thần chuẩn bị mười ngàn binh đóng ở hai bờ sông Bỉ Thủy, cũng ở cửa sông Bỉ Thủy dùng ba đạo xích sắt khóa sông, ở dưới mặt nước bày ra lưới đánh cá, nghiêm thêm phòng bị quân Giang Hạ tập kích, chỉ có điều
Nói đến chỉ có điều, Trình Dục không khỏi hơi than thở nhẹ một tiếng, Tào Tháo ngẩn ra, hỏi: - Trọng Đức còn có gì lo lắng?
- Thần đang lo lắng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hơn nữa lo lắng quân Giang Hạ phái người lặn xuống nước tiến vào Hồ vịnh, dùng dầu hỏa đốt cháy chiến thuyền, dầu hỏa của bọn họ cực kỳ lợi hại, đến nay không có sách lược ứng đối.
Nói đến dầu hỏa, cũng nhắc nhở Tào Tháo, lão quay đầu lại nói với Tào Nhân: - Lần trước ngươi nói có được hai hộp dầu hỏa của quân Giang Hạ, bây giờ còn không?
Tào Tháo chỉ chính là dầu hỏa lần trước quân Giang Hạ dùng ném để đốt cháy bến tàu Phàn Thành, có hai bình gốm chưa vỡ, bị Quân Tào lấy được, Tào Nhân vẫn giữ lại đến nay, vừa lúc vẫn mang theo bên người, thấy Tào Tháo hỏi, Tào Nhân lập tức sai người đi lấy đến.
Không bao lâu, mấy tên lính thật cẩn thận ôm hai bình gốm chạy vội tới, Tào Nhân đem một cái bình gốm bên trong dâng cho Tào Tháo: - Thừa tướng, chính là cái này!
Tào Tháo tiếp nhận bình gốm nghe nghe, lại nhìn một chút màu sắc, hiện lên màu vàng nhạt, cũng cảm thấy mát lạnh, cùng dầu hỏa của quân Tào ở Bộc Dương và Thanh Châu làm ra hoàn toàn bất đồng, y lập tức giao dầu hỏa cho một gã nha tướng: - Đổ trên nước đi rồi đốt!
Nha tướng tiếp nhận bình gốm chạy về hướng mặt hồ, một lát, trên mặt nước bùng lên lửa cháy hừng hực, chăm chú nhìn một lúc lâu, Tào Tháo thở dài một tiếng: - Thế lửa linh hoạt, sắc bén rất mạnh, quả nhiên khó phòng!
Lúc này, Trương Liêu ở bên cạnh nói: - Thần nghe Giang Đông người ta nói rằng, dầu hỏa của quân Giang Hạ lúc ban đầu cũng là màu đen sền sệt, về sau mới xuất hiện dầu hỏa nhẹ, vi thần đoán chừng là dùng biện pháp nào đó cải tạo qua, hơn nữa cải tạo đại quy mô, nhất định phải dùng đến lớn số lượng nhân sự, Thừa tướng chỉ cần ra số tiền lớn, nhất định sẽ có người biết chuyện đến nói biện pháp quân Giang Hạ cải tạo, loại chuyện này thật sự là khó lòng phòng bị.
Trình Dục vuốt râu cười nói: - Văn Viễn nói có lý, dưới trọng thưởng, tất có dũng phu, vi thần nghe nói là tại hạ Trĩ huyện sản dầu, có thể lợi dụng thổ dân địa phương đến thi hành kế sách, chỉ cần chúng ta cũng có dầu hỏa của quân Giang Hạ, vi thần sẽ không sợ quân Giang Hạ tập kích.
Tào Tháo gật gật đầu: - Kế này khả thi, liền do Trọng Đức đến vạch kế hoạch.
Lão lại quay đầu lại nói với Tào Nhân: - Ngươi phải toàn diện phối hợp Trọng Đức, không được sai sót!
- Tuân mệnh!
Tào Tháo lại đi tới nơi xây dựng tạo thuyền sở và kho hàng thị sát trong chốc lát, lúc này mới quay đầu trở về Phàn Thành, nhưng lão mới đến dưới thành Phàn Thành, bỗng nhiên nghe thấy trên đầu thành truyền đến tiếng chuông chói tai, điều này làm cho Tào Tháo không khỏi sửng sốt, lúc này một gã thị vệ chỉ vào phía sau hô: - Thừa tướng, khói lửa!
Tào Tháo quay đầu lại, chỉ thấy trên đầu thành khói lửa thiêu đốt, khói đen cuồn cuộn, lão nhìn lại hướng bờ bên kia thành Tương Dương, trên đầu thành Tương Dương cũng đang cháy, trong lòng của lão cả kinh, đây là tín hiệu quân địch đột kích.
Tào Nhân tiến lên lo lắng xin chỉ thị:
- Này rất có thể là quân Giang Hạ đột kích, ty chức phải lập tức quay về Tương Dương!
Trình Dục nói: - Đây là thuỷ quân Giang Hạ đến, nếu châm khói lửa, vậy còn cách Phàn Thành ít nhất năm mươi dặm, Thừa tướng có thể cho bố trí.
Tào Tháo gật gật đầu, nói với Tào Nhân: - Ngươi lập tức trở về triệu tập đại quân ở hai bờ sông phòng ngự nghiêm mật, không cho quân Giang Hạ cập bờ Tương Dương!
Tào Nhân dẫn dắt bộ hạ chạy như bay, Tào Tháo cũng vào Phàn Thành, lão lập tức điều động ba vạn đại quân canh phòng nghiêm ngặt bờ bắc Hán Thủy.
...
Một chi do năm trăm chiến thuyền ngàn thạch và hai vạn thuỷ quân tạo thành đội tàu trùng trùng điệp điệp lái tới hướng Tương Dương và Phàn Thành, Lưu Cảnh đứng ở thuyền lớn của đội thuyền, khoanh tay nhìn ra xa bờ bắc Phàn Thành, hắn đã nhận được tin tình báo, Tào Tháo cũng không ở Tương Dương, vẫn ở tại Phàn Thành.
Nhưng Lưu Cảnh hắn đi chuyến này cũng không phải là vì Tào Tháo, mà là vì chủ động xuất kích, khiêu chiến quân Tào, đả kích dáng vẻ bệ vệ của quân Tào kiêu ngạo, dùng sở trường của quân Giang Hạ, đả kích sở đoản của quân Tào.
- Châu Mục mau nhìn, thuyền đò của quân Tào! Một gã thân binh chỉ vào mặt sông hô to.
Lưu Cảnh đã thấy được, tại trên mặt sông phía trước có ba thuyền đò, đang liều mạng chạy tới Tương Dương, trên đò có không ít binh lính quân Tào, lúc này Lưu Cảnh hạ lệnh: - Đánh đắm chúng nó!
Ba chiếc thuyền lớn đặt song song bổ song tram biên tiến lên, ba thuyền đò trốn tránh không kịp, bị thuyền lớn ầm ầm đánh lên, đò vỡ tan, quân Tào trên thuyền đều kêu thảm thiết rơi xuống nước, lập tức bị thuyền nhỏ phía sau lao lên.
Cảnh tượng này liền phát sinh ở mặt phía nam Phàn Thành, trên Hán Thủy, cách Phàn Thành chỉ có hai dặm, hơn vạn quân đội trên bờ và quân Tào trên đầu thành cũng nhìn thấy rõ ràng, điều này làm cho phía sau lưng của vô số quân sĩ binh Tào đều thấy lạnh cả người.
Trên đầu thành, ánh mắt Tào Tháo tinh tường nhìn thấy hết thảy, lão nhìn đội tàu trên mặt sông với thanh thế rất lớn, kéo dài hơn mười dặm, phía trước nhất là một con lâu thuyền năm nghìn đá, trên cột buồm phất phới cờ chiến mới của quân Kinh Châu, cờ chiến màu đỏ, phía trên là một chiến kiếm màu đen, nhờ gió sông mà phần phật bay múa.
- Thừa tướng, đó chính là chủ thuyền của quân Giang Hạ!
Vu Cấm ở bên cạnh Tào Tháo nhỏ giọng nói: - Tên đại tướng đứng đầu thuyền đội nón trụ, chắc là Lưu Cảnh rồi.
Con ngươi của Tào Tháo chợt co rút lại, ánh mắt híp lại, nhìn thẳng tướng địch trên đầu thuyền, nón trụ vàng trên đầu tướng lĩnh ở dưới ánh mặt trời rạng rỡ lấp lánh, hết sức chói mắt.
Tào Tháo vẫn là lần đầu tiên thấy Lưu Cảnh, tuy nhiên lúc này lão không có lòng mến tài, trong lòng của lão chỉ có hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, Lưu Cảnh cũng dám đến trước mặt mình diễu võ dương oai?
Lúc này bốn phía lại là một mảnh kinh hô, chỉ thấy mặt sông dấy lên một mảnh ánh lửa, từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ của quân Giang Hạ tới gần bờ biển, binh lính Giang Hạ tay cầm cây đuốc, đồng thời đem dầu hỏa hắt vẩy ở trên thuyền đò, gần trăm thuyền đứng ở trên hai bên bến tàu toàn bộ bị binh lính đốt cháy, trên mặt sông lập tức khói đặc cuồn cuộn, lửa nóng ngập trời.
Tào Tháo cũng không thể chịu đựng được loại khiêu khích không kiêng nể gì này nữa, lão hung hăng nện một quyền vào trên tường thành, xoay người đi nhanh về hướng bên trong thành, các tướng lĩnh đều đi xuống theo.
Lưu Cảnh đứng ở trên đầu thuyền cũng thấy rất rõ ràng, nhóm lớn tướng lĩnh quân Tào đi theo sau một người, người nọ tất nhiên chính là Tào Tháo, Lưu Cảnh không khỏi lạnh lùng mỉm cười, hắn có thể tưởng tượng sự bất đắc dĩ và phẫn nộ lúc này của Tào Tháo.
Trên đại sảnh, Tào Tháo chắp tay sau lưng đi qua đi lại, rõ ràng tức giận chưa bình, bên cạnh mười mấy tên tướng lĩnh đều cúi đầu không nói, trên đại sảnh một mảnh lặng im, lúc này, Trương Liêu không kìm nổi đề nghị: - Thừa tướng, trên tay chúng ta cũng có dầu hỏa, có thể dùng dầu hỏa đốt sông hay không, ngăn cản quân Giang Hạ khiêu khích.
Y vừa dứt lời, chỉ nghe ngoài đại sảnh truyền đến thanh âm của Trình Dục: - Dùng dầu hỏa đốt sông không ổn!
Chỉ thấy Trình Dục đi đến, khom người thi lễ với Tào Tháo, lại nói với Trương Liêu: - Biện pháp này kỳ thật thần vừa rồi cũng nghĩ đến, nhưng thần thỉnh giáo vài người chèo thuyền, bọn họ nói cho ta biết, dòng nước lòng sông Hán Thủy có phần nhanh, nước hai bên lại chậm, ở vòng cung lòng sông, rất nhanh liền trôi nổi đến hai bên, dầu hỏa cũng giống như vậy, chớ nói chúng ta không có thuyền đi vẩy dầu tới lòng sông, cho dù ở bờ biển vẩy dầu hỏa, cũng căn bản không chảy tới giữa dòng sông, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Trương Liêu trầm mặc không nói, lúc này Tào Tháo thở dài, nói với các tướng: - Các ngươi đều đi xuống đi!
Các tướng lĩnh đều đi xuống đại sảnh, công đường chỉ còn lại có hai người Tào Tháo và Trình Dục, Tào Tháo thở dài một tiếng nói:
- Nhìn thấy Giang Hạ ở trước mắt diễu võ dương oai, ta vô kế khả thi, vô cùng nhục nhã cũng thôi, ta rất lo lắng sĩ khí bởi vậy mà đê mê, mà Kinh Châu lại bởi vậy dân tâm sĩ khí tăng vọt, hiện tại suy nghĩ một chút, cướp lấy Tương Dương, ta có chút nóng vội rồi.
Trình Dục cười cười nói: - Kỳ thật vấn đề không ở cướp lấy Tương Dương, mà là Thừa tướng không nghĩ đến quyết tâm chống cự của Lưu Cảnh, hiện tại sách lược của Lưu Cảnh, thần đã nhìn ra.
Tào Tháo dừng bước, nhìn chăm chú vào Trình Dục: - Trọng Đức mời nói!
- Rất rõ ràng, Lưu Cảnh là muốn dùng ưu thế tuyệt đối của thủy quân để khống chế Hán Thủy, cắt đứt liên hệ giữa Phàn Thành và Tương Dương, sau đó quy mô tiến công Tương Dương, cách Hán Thủy cùng chúng ta giằng co.
Tào Tháo nhướn mày, Trình Dục nói quả thật không sai, lão cũng cho rằng Lưu Cảnh đúng là ý đồ này. Trầm mặc thật lâu sau, Tào Tháo hỏi: - Nếu thật là như vậy, chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Trình Dục thở dài nói: - Ngoại trừ lợi dụng mâu thuẫn giữa Lưu Bị và của Lưu Cảnh, thần quả thật không có biện pháp khác, tuy nhiên vi thần còn có một đề nghị.
- Ngươi nói!
Trình Dục trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thần đề nghị Thừa tướng lập tức đem Tào Nhân dời khỏi Tương Dương, theo quận Phòng Linh qua Hán Thủy rút lui khỏi phía bắc, thừa dịp hiện tại Lưu Cảnh vẫn chưa bố trí xong thành, chỉ có như vậy, mới có thể tránh dẫm vào vết xe đổ của Tào Hồng.
Tào Tháo chỉ cảm thấy một trận nhức đầu, lão muốn tìm một lý do đến phản đối Trình Dục, nhưng lão vẫn tìm không ra, tiếp tục như thế, Tào Nhân quả thật không có đường lui rồi.
Tào Tháo cảm thấy tình thế khó xử, lão lại liếc qua Trình Dục, thấy y muốn nói lại thôi, nhân tiện nói: - Còn có lời gì, ngươi nói hết ra đi!
Trình Dục cúi đầu sau một lúc lâu không nói, có vẻ rất khó mở miệng, nhưng y vẫn phải nhắc nhở Tào Tháo.
- Thần đề nghị Thừa tướng cũng mau rời khỏi Phàn Thành về bắc.
/708
|