Vũ ngẩng mặ nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của cô,miệng mấp mắt phun ra 1 chữ-Cút!!!!!
Anh không muốn người khác nhìn thấy bộ dãng naỳ cuà anh.Âm vực anh thốt ra quả thậy làm người ta không rét mà run,cảm giác như nó vọng lên từ địa ngục vặy.Dường như ang chỉ dùng dây thanh quản đề rung lên vậy,vố dĩ không muốn nó phát âm ra ngoài.Trước thái độ lạnh lùng dọa người của anh,cô không nói gì,chỉ ngồi thụp xuống trước mặt anh,tay ôm lấy cổ anh,hơi kiễng chân và đặt trên mái tóc anh một nụ hôn nhẹ nhàng,ấm áp.Cô cứ giữ nhuyên như vậy thật lâu làm anh sững người."Taị sao cô lại làm vậy?Tại sao lại có cảm giác này?"Những suy nghĩ ập đến làm Vũ chẳng thể kịp kiểm soát,thật nhanh vòng tay lên ôm trọn cô vào lòng,nấc từng nấc nghẹn ngào,nói trong nước mắt đầy đau khổ
-Huyền My đừng bỏ anh đi!Anh....anh rất nhớ em.Những năm qua anh không hề hạnh phúc...Anh...anh rất cần em....
Ngân có thể cản nhận được từng hồi run lên của đôi vai cậu.Nó đã từng rất rắn rỏi,từng rất vững chãi,vậy mà bây giờ nó lại đang rất yếu mềm vậy sao?Cô không hiểu điều gì đang xảy ra?Huyền My là ai?? Rất nhiều câu hỏi trong đầu cô nhưng cô biết nó chắc chắn là một hố đen trong kí ức của anh,cũng giống như cô....
Cô vuốt nhẹ trên mái tóc anh,thì thầm
-Đừng khóc đã có tôi ở đây rồi.
Nói xong cô hôn nhẹ lên trán anh,rất nhanh nhưng nó đủ lám anh sững sờ,ngơ ngác nhìn cô.Trong mắt anh cô chưa bao giờ dịu dàng tinh tế đến vậy.Đáp lại,cô buông anh ra,nhẹ nhàng nói
-Tôi không biết cách an ủi người khác.Tôi..tôi...tôi làm giống mẹ tôi khi an ủi tôi.Nếu anh ngại thì xin lỗi.
Cô nói mà khuôn mặt đã đỏ bừng lên đầy e ngại.Cậu thấy vậy chỉ cười nhạt,nói nhỏ
-Cảm ơn
Cô toan nói không có gì nhưng cậu lại cướp lời trước
-Có muốn nghe chuyện k?
Cô gât đầu cái rụp rồi ngồi hẳn xuống nghe từng câu trầm bổng anh thốt ra
- Huyến My là em gái tôi.Tôi rất yêu qúy nó,coi con bé kà báu vật của mỉnh.2 năm trước nó đã bỏ lại một mình.Nó quen Phúc Anh từ lúc nó học lớp 8 .Nó không nhận nhưng tôi biết nó thích hắn.Một ngày t4 khi đi học về tôi thấy con bé đang xách đồ đi chơi biển cùng hắn.Tôi đã nói nó k nên đi mà con bé không chiụ.Hắn ta đã hứa sẽ bả vệ con bé mà hắn đã không làm được.Đó là lần cuối tôi được nhìn con bé cười.Thế giới cúa tôi đã sụp đổ từ đó.Giá mà tôi kiên định hơn,giá mà tôi ngăn con bé lại...
Từng câu Vũ nói ra chứa bao nhiêu chua xót trong lòng,cô nhìn thâý hết nhìn thấy cà bàn tay đang nắ thành quyền của anh.Cô đặt tay mình nên tay anh cà nói
-Không phải lỗi của cậu mà.Tôi tin con bé vẫn maĩ bên cạnh cậu thôi đừng để con bé thấy cậu yếu đuối.
Nói xong cô mới phát hiện tay cậu có máu,cô vội vàng đưa lên xem,đang định nói gì đó bỗng có tiếng vang lên "bộp bộp bộp" cô vội quay lại nhìn thì thấy Nguyên đã đứng từ bao giờ,trên môi là nụ cười tươi rói, nói
-Cậu giỏi thật làm con bé này bỏ tiết được.Lần naỳ tôi về k uổng công dồi
-Anh à,không...
Ngân đang định giải thícj thì
Anh không muốn người khác nhìn thấy bộ dãng naỳ cuà anh.Âm vực anh thốt ra quả thậy làm người ta không rét mà run,cảm giác như nó vọng lên từ địa ngục vặy.Dường như ang chỉ dùng dây thanh quản đề rung lên vậy,vố dĩ không muốn nó phát âm ra ngoài.Trước thái độ lạnh lùng dọa người của anh,cô không nói gì,chỉ ngồi thụp xuống trước mặt anh,tay ôm lấy cổ anh,hơi kiễng chân và đặt trên mái tóc anh một nụ hôn nhẹ nhàng,ấm áp.Cô cứ giữ nhuyên như vậy thật lâu làm anh sững người."Taị sao cô lại làm vậy?Tại sao lại có cảm giác này?"Những suy nghĩ ập đến làm Vũ chẳng thể kịp kiểm soát,thật nhanh vòng tay lên ôm trọn cô vào lòng,nấc từng nấc nghẹn ngào,nói trong nước mắt đầy đau khổ
-Huyền My đừng bỏ anh đi!Anh....anh rất nhớ em.Những năm qua anh không hề hạnh phúc...Anh...anh rất cần em....
Ngân có thể cản nhận được từng hồi run lên của đôi vai cậu.Nó đã từng rất rắn rỏi,từng rất vững chãi,vậy mà bây giờ nó lại đang rất yếu mềm vậy sao?Cô không hiểu điều gì đang xảy ra?Huyền My là ai?? Rất nhiều câu hỏi trong đầu cô nhưng cô biết nó chắc chắn là một hố đen trong kí ức của anh,cũng giống như cô....
Cô vuốt nhẹ trên mái tóc anh,thì thầm
-Đừng khóc đã có tôi ở đây rồi.
Nói xong cô hôn nhẹ lên trán anh,rất nhanh nhưng nó đủ lám anh sững sờ,ngơ ngác nhìn cô.Trong mắt anh cô chưa bao giờ dịu dàng tinh tế đến vậy.Đáp lại,cô buông anh ra,nhẹ nhàng nói
-Tôi không biết cách an ủi người khác.Tôi..tôi...tôi làm giống mẹ tôi khi an ủi tôi.Nếu anh ngại thì xin lỗi.
Cô nói mà khuôn mặt đã đỏ bừng lên đầy e ngại.Cậu thấy vậy chỉ cười nhạt,nói nhỏ
-Cảm ơn
Cô toan nói không có gì nhưng cậu lại cướp lời trước
-Có muốn nghe chuyện k?
Cô gât đầu cái rụp rồi ngồi hẳn xuống nghe từng câu trầm bổng anh thốt ra
- Huyến My là em gái tôi.Tôi rất yêu qúy nó,coi con bé kà báu vật của mỉnh.2 năm trước nó đã bỏ lại một mình.Nó quen Phúc Anh từ lúc nó học lớp 8 .Nó không nhận nhưng tôi biết nó thích hắn.Một ngày t4 khi đi học về tôi thấy con bé đang xách đồ đi chơi biển cùng hắn.Tôi đã nói nó k nên đi mà con bé không chiụ.Hắn ta đã hứa sẽ bả vệ con bé mà hắn đã không làm được.Đó là lần cuối tôi được nhìn con bé cười.Thế giới cúa tôi đã sụp đổ từ đó.Giá mà tôi kiên định hơn,giá mà tôi ngăn con bé lại...
Từng câu Vũ nói ra chứa bao nhiêu chua xót trong lòng,cô nhìn thâý hết nhìn thấy cà bàn tay đang nắ thành quyền của anh.Cô đặt tay mình nên tay anh cà nói
-Không phải lỗi của cậu mà.Tôi tin con bé vẫn maĩ bên cạnh cậu thôi đừng để con bé thấy cậu yếu đuối.
Nói xong cô mới phát hiện tay cậu có máu,cô vội vàng đưa lên xem,đang định nói gì đó bỗng có tiếng vang lên "bộp bộp bộp" cô vội quay lại nhìn thì thấy Nguyên đã đứng từ bao giờ,trên môi là nụ cười tươi rói, nói
-Cậu giỏi thật làm con bé này bỏ tiết được.Lần naỳ tôi về k uổng công dồi
-Anh à,không...
Ngân đang định giải thícj thì
/25
|