Mai Hương đánh thức ta dậy, mang khăn cho ta lau mặt, mới nhận ra nước mắt đã dàn rụa đầy mặt từ trong mơ.
Trời vừa mới sáng, liền sai Mai Hương đi gọi Vương Hỉ tới gặp ta, Mai Hương do dự cúi đầu đáp vâng rồi hành lễ lui ra.
Chờ không bao lâu, Vương Hỉ vội vã chạy đến, bước đi loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, đã tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình, hiển nhiên chịu kích động không nhỏ. Mai Hương Cúc Vận mặc dù gương mặt cũng sưng phù, nhưng dù sao cũng không phải có tình cảm gì với Ngọc Đàn, chỉ vì đang sợ hãi cho chính bản thân mình mà thôi.
Mai Hương đứng ở bên, ta nói: Ra ngoài đi! Nàng chần chừ một lúc mới bước ra ngoài. Ta kêu Vương Hỉ ngồi xuống,Vương Hỉ cung kính đứng bên giường, chỉ chỉ phía ngoài rèm, ta làm khẩu hình không ra tiếng: Ta cố ý. Vương Hỉ chợt hiểu ra, vội nói: Nô tài không dám ngồi, tỷ tỷ có việc gì sai bảo ạ !
Ta cân nhắc một hồi, cố gắng đè nén bi thương trong lòng hỏi: Ngọc Đàn ngày đó… ngày đó… rốt cuộc thế nào? Vương Hỉ hai mắt rưng rưng, da mặt run rẩy, giọng nói vẫn bình tĩnh đáp: Đi rất nhanh, không có đau đớn. Nói xong nước mắt Vương Hỉ không ngừng rơi xuống, hắn lập tức dùng tay áo lau vội đi.
Ta ôm ngực hỏi: Trước khi đi nàng có di ngôn gì không? Một mặt Vương Hỉ quay đầu nhìn xung quanh, nhanh chóng móc ra từ trong ngực một miếng vải nhét vào dưới tấm đệm mà ta đang ngồi, một mặt nói: Luôn khẽ mỉm cười, không nói một lời.
Ta dùng ánh mắt hỏi hắn, nhưng miệng lại hói: Ngươi ổn chứ? Vương Hỉ nhét mảnh vải vào kẽ đệm mà lại làm bộ dáng như đột nhiên phát hiện mảnh vải từ đó, một mặt trả lời: Nô tài mạnh khoẻ.
Nói xong hai người yên lặng nhìn nhau, Vương Hỉ nói: Tỷ tỷ nếu không có gì sai bảo, nô tài xin được cáo lui. Nói xong không chờ ta trả lời, đã vội vã đi ra ngoài. Ta muốn gọi hắn lại, nhưng rồi lại thôi.
Trong tay cầm mảnh vải Vương Hỉ mang đến, ngắn ngủn vài chữ nhưng mỗi chữ lại như từng nhát dao cứa vào lòng ta: Xin tỷ tỷ che chở cho người nhà của ta được bình yên. Ngọc Đàn tự biết đại nạn đã đến, vẫn hy vọng có thể có một ngày chính miệng giải thích cho tỷ tỷ rõ ràng mọi chuyện, nhưng giờ đây đã không còn cơ hội, vội vã mà đi, không được tỏ rõ lòng mình, rồi lại thấy nói gì cũng đều dư thừa, tỷ tỷ nhất định có thể hiểu được lòng muội. Một kẻ ngu dại trong chốn hồng trần này! Ngọc Đàn không hối! Không oán! Tỷ tỷ chớ đau lòng!
Trong đầu tựa như có thể tưởng tượng ra ngày đó Ngọc Đàn trong lúc cấp bách, trốn ở một góc tường, xé từ y phục xuống một mảnh vải, cắn nát ngón trỏ, vội vã viết ra, nhét vào trong phòng Vương Hỉ, rồi không bao lâu sau đã bị người bắt đi.
Ngọc Đàn luôn nói với ta rằng nàng chưa bao giờ đọc qua sách vở, chỉ biết được sơ sài vài chữ, nhưng hôm nay đọc thư nàng để lại, chữ viết mặc dù vội vã, cũng là chuẩn mực của tiểu thư khuê các. Nếu không phải nhiều năm khổ luyện cùng đọc hết thi từ bách gia tuyệt đối không thể có được ý niệm trầm tĩnh như thế . Ngọc Đàn, rốt cuộc muội còn có bao nhiêu chuyện gíấu ta đây?
Mai Hương đứng bên ngoài khẽ gọi: Cô cô, Thập Tam gia muốn gặp người. Ta gật đầu, Mai Hương nói: Mời Thập Tam gia vào ạ! Thập Tam chậm rãi bước vào, Mai Hương hướng về phía hắn thỉnh an, kê ghế mời Thập Tam ngồi rồi lẳng lặng lui ra.
Thập Tam tỷ mỷ nhìn sắc mặt của ta nói: Thân thể của ngươi vốn đã không tốt, giờ đây lại đang mang thai, sao còn có thể chịu được việc ngươi cứ giày vò bản thân chứ? Chẳng lẽ ngươi vì hận hoàng huynh liền hận luôn cả đứa nhỏ sao? Ta nói: Ta không có. Thập Tam nói: Nếu như đã nói không có thì nên điều dưỡng cho tốt. Thứ nhất người hiện tại là lần đầu tiên mang thai vốn đã hung hiểm, hai là thân thể ngươi đang có bệnh, lại vừa động thai khí. Hà thái y vì ngươi, luôn luôn mặt co mày cáu, có khổ mà không dám than. Hoàng huynh cũng luôn lo lắng cho ngươi, còn ngươi thì lại hoàn toàn không thương mình.Hoàng huynh vì sợ ngươi bất an, không muốn nói với ngươi những điều này, ta vốn cũng chỉ nghĩ khuyên ngươi hãy suy nghĩ thoáng một chút, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của ngươi như thế này, cơn giận tự nhiên mà đến. Giờ ngươi dứt khoát lựa chọn rõ ràng đi, nếu còn muốn đứa nhỏ này, liền cùng thái y phối hợp một chút.
Ta sững sờ hồi lâu, ai oán nói: Ta sẽ cố hết sức. Nhưng là khó nhịn được đau lòng , ngươi có thể chỉ ta cách nào khiến lòng không còn đau nữa không? Muội muội của mình chết thảm trong tay người mình yêu, ngươi có phương pháp náo giúp ta hóa giải ái hận vướng mắc trong lòng không? Thập Tam cúi đầu im lặng một lúc mới nói: Có lẽ sự thật sẽ làm cho ngươi thấy dễ chịu một chút, nhưng cũng có thể càng làm cho ngươi thêm khó chịu. Ta cười khổ: Nói cho ta biết đi!
Thập Tam khẽ thở dài: Hoàng huynh cử Cửu ca đi Tây Ninh, nghiêm cấm bọn họ truyền tin cho nhau, nhưng Cửu ca vẫn luôn tìm mọi biện pháp, thậm chí bản thân tự soạn ra mật mã lợi dụng đủ loại người để liên lạc với kinh thành. Ngọc Đàn là cơ sở ngầm mà Cửu ca cài bên người hoàng huynh, vẫn luôn tiết lộ hành tung của hoàng huynh ra ngoài. Hoàng huynh vì ngươi vẫn không nghiêm khắc trừng phạt nàng, mấy lần nói bóng nói gió cảnh cáo nàng, nhưng nàng vẫn không có chút nào hối cải, lần này chọc giận hoàng huynh là bởi vì Cửu ca xúi giục Hoàng Thời tranh ngôi thái tử,chuẩn bị không ít chuyện nhằm chia rẻ, gây xích mích tình phụ tử giữa hoàng huynh và Hoằng Thời; còn ra lệnh cho Ngọc Đàn nghĩ cách lợi dụng mối quan hệ sâu xa giữa ngươi cùng Bát ca, Thập ca, Thập Tứ đệ để chia rẻ tình cảm của ngươi cùng hoàng huynh, hai chuyện đó đều phạm vào tối kỵ của hoàng huynh, khiến hoàng huynh không thể nhịn được phải dùng cực hình, cũng là làm một cảnh cáo nghiêm khắc với Cửu ca.
Đầu óc ta trở nên hỗn loạn không rõ ràng, cảm thấy tất cả đều rất hoang đường, đồng thời dường như lại vô cùng hợp tình hợp lý. Từng chi tiết đột nhiên hiện ra trong đầu, hoá ra vị công tử trong đêm tuyết lớn đã cứu cả nhà Ngọc Đàn ấy là Cửu a ca, kết cục rõ ràng là Ngọc Đàn đã lừa ta, không phải chỉ là gặp mặt một lần, mà là từ đó về sau Cửu A Ca đối với gia đình của nàng vẫn bí mật chăm sóc, sau này tiến cung làm cung nữ, hẳn là đã tận lực an bài. Khó trách Thập Tứ hoàn toàn không kiêng kị Ngọc Đàn, ta cứ tưởng bởi vì hắn biết tình cảm tốt đẹp giữa ta và Ngọc Đàn, thì ra còn có lý do khác. Vậy thì Ngọc Đàn, muội rốt cuộc đối với ta là chân tình hay giả ý? Hình ảnh Ngọc Đàn cười,rồi nhăn mày, bi thương lại vui vẻ rất nhanh vụt qua trong đầu ta, ta bất chợt cười một tiếng, có chút giả dối nào trong đó sao. Tình thế khó xử của nàng ở trong cung, mỗi bước đi đều phải suy tính sợ là cũng không kém ta, chuyện cũ của nàng và Cửu a ca rốt cuộc là như thế nào? Ta chỉ biết bắt đầu cùng kết thúc, nhưng không biết quá trình, sự bất đắc dĩ, thống khổ cùng tuyệt vọng trong lòng nàng có lẽ so với ta còn nhiều hơn.
Thập Tam thấy ta cười nhạt, kinh ngạc hỏi: Nhược Hi, ngươi không tức giận sao? Ta lắc đầu nói: Ngọc Đàn coi ta như tỷ tỷ, tình cảm đối với ta tuyệt đối không thể giả được. Còn những cái khác, ai mà không có vài chuyện bất đắc dĩ không thể tránh được chứ? Nếu ta muốn oán, chỉ có thể oán ông trời quá tàn khốc thôi.
Thập Tam nhìn ta nói: Ngươi luôn luôn sẵn lòng tha thứ, luôn luôn mong muốn nhớ kỹ những điều tốt đẹp.
Ta cúi đầu im lặng một lúc, thản nhiên nói: Hoàng thượng vốn có thể ngăn chặn tất cả mọi chuyện, nhưng hắn cũng không ngăn lại. Thập Tam vội la lên: Hoàng thượng vốn có ý cho Ngọc Đàn xuất cung. Khi Ngọc Đàn vừa tới hầu hạ, Hoàng thượng liền ra lệnh cho Cao Vô Dung nhắc lại cho mọi người hình phạt nghiêm khắc phải nhận khi làm trái quy củ của Dưỡng Tâm điện, sau này lúc đánh chết cung nữ tự ý truyền lời, cũng đặc biệt để cho Ngọc Đàn cùng mọi người đứng nhìn, lấy đó làm cảnh báo.
Ta lắc đầu: Lúc dự định cho Ngọc Đàn xuất cung, thực ra là lúc ấy nghĩ thế thôi, đương nhiên cũng bởi vì nếu tất cả cung nữ của Càn Thanh cung đều thả ra, cũng không có đạo lý gì lưu lại Ngọc Đàn đã sớm qua tuổi xuất cung. Sau đại khái có lẽ bởi vì Cửu A Ca không muốn buông tha cho quân cờ Ngọc Đàn này, Ngọc Đàn tới cầu xin ta, lúc ấy Hoàng thượng hoàn toàn có thể lập tức nói rõ ràng với ta, sau đó trực tiếp lệnh Ngọc Đàn xuất cung, ta cũng không có lý do gì để phản đối. Nhưng Hoàng thượng không làm như thế, mà là xuôi dòng đẩy thuyền, cho Ngọc Đàn một lý do để lưu lại. Dù sao nếu tiễn Ngọc Đàn đi, sẽ không biết bọn Cửu gia bọn còn nghĩ được thủ đoạn gì, không bằng lưu lại một người ngươi đã biết là gian tế ở bên. Mỗi hành động làm ra, nếu muốn để cho Cửu gia biết đến, liền cố ý khiến Ngọc Đàn biết, không muốn cho biết, Ngọc Đàn tuyệt đối cũng sẽ không biết được. Còn có thể lợi dụng ngược Ngọc Đàn theo dõi hướng đi của Cửu gia, thậm chí có thể lợi dụng Ngọc Đàn cho Cửu gia nhận được tin tức sai lầm.
Thập Tam thở dài nói: Ta biết không cách nào làm cho ngươi hết giận, nhưng hoàng huynh cũng từng thực sự hy vọng Ngọc Đàn có thể thay đổi, huynh ấy tuyệt đối không muốn làm tổn thương ngươi. Hơn nữa trong cung vốn quy định cung nữ phạm tội có thể liên luỵ đến người nhà, cũng bởi vì ngươi cầu xin mà không truy cứu nữa. Lần này nếu không phải có ý định quá đáng với ngươi, hoàng huynh cũng không đến mức căm giận Ngọc Đàn đến thế. Duy nhất có một việc Hoàng huynh đã sai đó là đã đánh giá thấp tình cảm của ngươi cùng Ngọc Đàn.
Ta cười khổ nói: Ngọc Đàn là bị Cửu gia cùng Hoàng thượng hợp lực bức tử, mà ta là đồng lõa. Thập Tam nói: Ta biết ngươi vì Ngọc Đàn mà khổ sở, dù vậy ngươi cũng không thể đem tất cả đổ cho bản thân rồi tự trách được.
Ta bước đến ngồi xuống tháp, lẩm bẩm: Thập Tam gia, ngươi hẳn cũng đã biết trong thời gian qua ta đã trải qua những gì mà phải không? Tỷ tỷ bỏ ta đi, nhưng là nàng mỉm cười mà đi. Ta tuy khó vượt qua, rồi nghĩ đến một đời thê lương mà nàng sống, lại thấy đó cũng có thể là một loại giải thoát. Lý am đạt chết như thế nào, chỉ sợ ngươi đã sớm biết. Ngọc Đàn đối với ta mà nói, chính là như muội muội ruột thịt, cho dù có tội, tại sao hắn lại muốn dùng cực hình như thế? Còn có những người không liên quan, Trương Thiên Anh tuy có sai lầm, nhưng tội không đến mức ấy. Còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết? Ta đối với cái cung đình hôm nay này ngoại trừ e ngại cũng là lo sợ, nó như một quái vật, không ngừng nuốt người ta vào.
Thập Tam còn muốn nói nữa, ta phất tay hạ màn nói: Ta muốn nghỉ ngơi. Thập Tam trầm mặc ngồi một lúc, khẽ thở dài, rồi đi.
Tiểu thư! Ta mở choàng mắt, Xảo Tuệ? Xảo Tuệ quỳ tại bên giường nói: Tiểu thư, là ta! Ta lập tức ngồi dậy đẩy nàng nói: Đi ra ngoài! Nơi này không thể ở lại. Xảo Tuệ kêu lên: Tiểu thư, là Hoàng thượng lệnh cho ta tiến cung hầu hạ người. Ta khóc ròng: Ta biết là Hoàng thượng lệnh cho ngươi tới, mới muốn để cho ngươi mau đi.
Xảo Tuệ ngồi xuống, ôm ta hỏi: Rốt cuộc là làm sao thế này? Ta nghe Cao công công nói tiểu thư có thai. Sao lại chẳng biết yêu quý bản thân mình chứ? Có tâm sự gì liền nói cho ta biết, ta từ nhỏ hầu hạ chủ tử, có thể nói đã nhìn người lớn lên, thật lòng mà nói, trong lòng ta đã coi chủ tử như tỷ tỷ, coi tiểu thư như muội tử rồi.
Ta nghĩ đến tỷ tỷ, liền khóc lớn trong lòng nàng. Xảo Tuệ nói: Dù có chuyện gì thương tâm cũng không quan trọng bằng đứa nhỏ nếu chủ tử thấy người như vậy khẳng định sẽ đau lòng đó . Tiểu thư đã từng đáp ứng chủ tử nhất định sẽ chăm sóc chính mình rồi mà.
Đang khóc, Thừa Hoan ở một bên kêu lên: Cô cô! Ta vội vàng lau khô nước mắt trong vòng tay Xảo Tuệ , nhìn về phía Thừa Hoan: Con đến lúc nào thế? Thừa Hoan nói: Cô cô, con kể chuyện cười cho người nghe nhé? Ta nói: Hôm khác hãy kể! Thừa Hoan lại nói: Vậy con hát cho cô cô nghe. Ta sờ đầu của nàng nói: Để hôm khác đi! Hôm nay ta không muốn nghe.
Thừa Hoan bò lên giường, đưa tay trái của nàng cho ta sờ, trên ba đầu ngón tay hiện lên nhiều vết trầy đã đóng màng: Cô cô, con luyện đàn rất siêng năng. Ta vuốt những vết trầy của nàng gật đầu nói: Chờ ngươi đàn tốt, A mã ngươi khẳng định rất vui vẻ. Thừa Hoan hỏi: Cô cô, người không vui sao? Ta gượng miệng cười, nói: Vui chứ, ta cũng rất vui.
Thừa Hoan nghiêng đầu nhìn ta hồi lâu nói: Cô cô, con nghe Hoàng bá bá nói người sẽ sinh cho con một đệ đệ phải không. Ta cúi đầu, Thừa Hoan nói: Vậy cô cô đừng khóc nữa, người lại khóc, tiểu đệ đệ cũng sẽ khóc đó. Ta nghiêng đầu cố nén nước mắt, Xảo Tuệ vội nói: Tiểu thư muốn nằm nữa không? Ta lắc đầu.
Xảo Tuệ cười: Vậy đứng lên đi! Nằm cả ngày cũng không tốt. Đã lâu không được hầu hạ tiểu thư rồi, hôm nay để nô tỳ hầu hạ tiểu thư rửa mặt! Thừa Hoan nghe xong, liền nhảy xuống đất. Xảo Tuệ đỡ ta ngồi dậy.
Xảo Tuệ cùng Thừa Hoan cố ép, miễn cưỡng ăn được nửa bát cháo loãng, một ít măng sợi, Xảo Tuệ vẫn không hài lòng, lải nhải: Người lớn bị đói cũng không sao, sao lại để đứa nhỏ bị đói chứ? Còn Mai Hương đã cười đến tận chân mày, kích động thu dọn bát đĩa đi ra ngoài.
…
Được Xảo Tuệ tỉ mỉ chiếu cố, tinh thần mặc dù vẫn vậy, nhưng thân thể đã tốt lên rất nhiều. Thừa Hoan cười nói muốn gảy cho ta nghe một khúc đàn gần đây luyện được tốt, khó có lúc con bé chịu tĩnh tâm học đàn, lại là vì giúp ta vui vẻ, không muốn làm con bé mất hứng, gật đầu đồng ý. Nàng kéo ta đi vào phòng khách, đúng lúc Thập Tam chắp tay đứng bên cửa sổ, suy nghĩ xuất thần, nét mặt đều đang nhớ nhung, nụ cười hờ hững tràn đầy mệt mỏi. Hắn đứng ngay ở nơi sáng nhất ở trong phòng, thế nhưng toàn thân tản ra một sự vắng vẻ quạnh quẽ không thể nói lên lời, tựa như ánh mặt trời chiếu tới hắn đều tự động lẩn đi vậy.
Thập Tam hơi nghiêng đầu, nét tương tư lập tức được che dấu, vẻ mệt mỏi cũng biến mất, chỉ còn lại một Di Thân vương hành sự ổn trọng. Hắn cười ấm áp hỏi: Tới lâu chưa? Ta nói: Vừa mới tới. Tùy ý tìm cái ghế gần nhất ngồi xuống, Thập Tam ngồi đối diện, quan sát ta vài lần, hỏi: Thân thể khoẻ hơn chưa? Ta gật đầu. Hắn lặng im rồi nói: Thân thể là quan trọng nhất. Ta cố cười, nhìn về phía Thừa Hoan.
Trời vừa mới sáng, liền sai Mai Hương đi gọi Vương Hỉ tới gặp ta, Mai Hương do dự cúi đầu đáp vâng rồi hành lễ lui ra.
Chờ không bao lâu, Vương Hỉ vội vã chạy đến, bước đi loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, đã tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình, hiển nhiên chịu kích động không nhỏ. Mai Hương Cúc Vận mặc dù gương mặt cũng sưng phù, nhưng dù sao cũng không phải có tình cảm gì với Ngọc Đàn, chỉ vì đang sợ hãi cho chính bản thân mình mà thôi.
Mai Hương đứng ở bên, ta nói: Ra ngoài đi! Nàng chần chừ một lúc mới bước ra ngoài. Ta kêu Vương Hỉ ngồi xuống,Vương Hỉ cung kính đứng bên giường, chỉ chỉ phía ngoài rèm, ta làm khẩu hình không ra tiếng: Ta cố ý. Vương Hỉ chợt hiểu ra, vội nói: Nô tài không dám ngồi, tỷ tỷ có việc gì sai bảo ạ !
Ta cân nhắc một hồi, cố gắng đè nén bi thương trong lòng hỏi: Ngọc Đàn ngày đó… ngày đó… rốt cuộc thế nào? Vương Hỉ hai mắt rưng rưng, da mặt run rẩy, giọng nói vẫn bình tĩnh đáp: Đi rất nhanh, không có đau đớn. Nói xong nước mắt Vương Hỉ không ngừng rơi xuống, hắn lập tức dùng tay áo lau vội đi.
Ta ôm ngực hỏi: Trước khi đi nàng có di ngôn gì không? Một mặt Vương Hỉ quay đầu nhìn xung quanh, nhanh chóng móc ra từ trong ngực một miếng vải nhét vào dưới tấm đệm mà ta đang ngồi, một mặt nói: Luôn khẽ mỉm cười, không nói một lời.
Ta dùng ánh mắt hỏi hắn, nhưng miệng lại hói: Ngươi ổn chứ? Vương Hỉ nhét mảnh vải vào kẽ đệm mà lại làm bộ dáng như đột nhiên phát hiện mảnh vải từ đó, một mặt trả lời: Nô tài mạnh khoẻ.
Nói xong hai người yên lặng nhìn nhau, Vương Hỉ nói: Tỷ tỷ nếu không có gì sai bảo, nô tài xin được cáo lui. Nói xong không chờ ta trả lời, đã vội vã đi ra ngoài. Ta muốn gọi hắn lại, nhưng rồi lại thôi.
Trong tay cầm mảnh vải Vương Hỉ mang đến, ngắn ngủn vài chữ nhưng mỗi chữ lại như từng nhát dao cứa vào lòng ta: Xin tỷ tỷ che chở cho người nhà của ta được bình yên. Ngọc Đàn tự biết đại nạn đã đến, vẫn hy vọng có thể có một ngày chính miệng giải thích cho tỷ tỷ rõ ràng mọi chuyện, nhưng giờ đây đã không còn cơ hội, vội vã mà đi, không được tỏ rõ lòng mình, rồi lại thấy nói gì cũng đều dư thừa, tỷ tỷ nhất định có thể hiểu được lòng muội. Một kẻ ngu dại trong chốn hồng trần này! Ngọc Đàn không hối! Không oán! Tỷ tỷ chớ đau lòng!
Trong đầu tựa như có thể tưởng tượng ra ngày đó Ngọc Đàn trong lúc cấp bách, trốn ở một góc tường, xé từ y phục xuống một mảnh vải, cắn nát ngón trỏ, vội vã viết ra, nhét vào trong phòng Vương Hỉ, rồi không bao lâu sau đã bị người bắt đi.
Ngọc Đàn luôn nói với ta rằng nàng chưa bao giờ đọc qua sách vở, chỉ biết được sơ sài vài chữ, nhưng hôm nay đọc thư nàng để lại, chữ viết mặc dù vội vã, cũng là chuẩn mực của tiểu thư khuê các. Nếu không phải nhiều năm khổ luyện cùng đọc hết thi từ bách gia tuyệt đối không thể có được ý niệm trầm tĩnh như thế . Ngọc Đàn, rốt cuộc muội còn có bao nhiêu chuyện gíấu ta đây?
Mai Hương đứng bên ngoài khẽ gọi: Cô cô, Thập Tam gia muốn gặp người. Ta gật đầu, Mai Hương nói: Mời Thập Tam gia vào ạ! Thập Tam chậm rãi bước vào, Mai Hương hướng về phía hắn thỉnh an, kê ghế mời Thập Tam ngồi rồi lẳng lặng lui ra.
Thập Tam tỷ mỷ nhìn sắc mặt của ta nói: Thân thể của ngươi vốn đã không tốt, giờ đây lại đang mang thai, sao còn có thể chịu được việc ngươi cứ giày vò bản thân chứ? Chẳng lẽ ngươi vì hận hoàng huynh liền hận luôn cả đứa nhỏ sao? Ta nói: Ta không có. Thập Tam nói: Nếu như đã nói không có thì nên điều dưỡng cho tốt. Thứ nhất người hiện tại là lần đầu tiên mang thai vốn đã hung hiểm, hai là thân thể ngươi đang có bệnh, lại vừa động thai khí. Hà thái y vì ngươi, luôn luôn mặt co mày cáu, có khổ mà không dám than. Hoàng huynh cũng luôn lo lắng cho ngươi, còn ngươi thì lại hoàn toàn không thương mình.Hoàng huynh vì sợ ngươi bất an, không muốn nói với ngươi những điều này, ta vốn cũng chỉ nghĩ khuyên ngươi hãy suy nghĩ thoáng một chút, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của ngươi như thế này, cơn giận tự nhiên mà đến. Giờ ngươi dứt khoát lựa chọn rõ ràng đi, nếu còn muốn đứa nhỏ này, liền cùng thái y phối hợp một chút.
Ta sững sờ hồi lâu, ai oán nói: Ta sẽ cố hết sức. Nhưng là khó nhịn được đau lòng , ngươi có thể chỉ ta cách nào khiến lòng không còn đau nữa không? Muội muội của mình chết thảm trong tay người mình yêu, ngươi có phương pháp náo giúp ta hóa giải ái hận vướng mắc trong lòng không? Thập Tam cúi đầu im lặng một lúc mới nói: Có lẽ sự thật sẽ làm cho ngươi thấy dễ chịu một chút, nhưng cũng có thể càng làm cho ngươi thêm khó chịu. Ta cười khổ: Nói cho ta biết đi!
Thập Tam khẽ thở dài: Hoàng huynh cử Cửu ca đi Tây Ninh, nghiêm cấm bọn họ truyền tin cho nhau, nhưng Cửu ca vẫn luôn tìm mọi biện pháp, thậm chí bản thân tự soạn ra mật mã lợi dụng đủ loại người để liên lạc với kinh thành. Ngọc Đàn là cơ sở ngầm mà Cửu ca cài bên người hoàng huynh, vẫn luôn tiết lộ hành tung của hoàng huynh ra ngoài. Hoàng huynh vì ngươi vẫn không nghiêm khắc trừng phạt nàng, mấy lần nói bóng nói gió cảnh cáo nàng, nhưng nàng vẫn không có chút nào hối cải, lần này chọc giận hoàng huynh là bởi vì Cửu ca xúi giục Hoàng Thời tranh ngôi thái tử,chuẩn bị không ít chuyện nhằm chia rẻ, gây xích mích tình phụ tử giữa hoàng huynh và Hoằng Thời; còn ra lệnh cho Ngọc Đàn nghĩ cách lợi dụng mối quan hệ sâu xa giữa ngươi cùng Bát ca, Thập ca, Thập Tứ đệ để chia rẻ tình cảm của ngươi cùng hoàng huynh, hai chuyện đó đều phạm vào tối kỵ của hoàng huynh, khiến hoàng huynh không thể nhịn được phải dùng cực hình, cũng là làm một cảnh cáo nghiêm khắc với Cửu ca.
Đầu óc ta trở nên hỗn loạn không rõ ràng, cảm thấy tất cả đều rất hoang đường, đồng thời dường như lại vô cùng hợp tình hợp lý. Từng chi tiết đột nhiên hiện ra trong đầu, hoá ra vị công tử trong đêm tuyết lớn đã cứu cả nhà Ngọc Đàn ấy là Cửu a ca, kết cục rõ ràng là Ngọc Đàn đã lừa ta, không phải chỉ là gặp mặt một lần, mà là từ đó về sau Cửu A Ca đối với gia đình của nàng vẫn bí mật chăm sóc, sau này tiến cung làm cung nữ, hẳn là đã tận lực an bài. Khó trách Thập Tứ hoàn toàn không kiêng kị Ngọc Đàn, ta cứ tưởng bởi vì hắn biết tình cảm tốt đẹp giữa ta và Ngọc Đàn, thì ra còn có lý do khác. Vậy thì Ngọc Đàn, muội rốt cuộc đối với ta là chân tình hay giả ý? Hình ảnh Ngọc Đàn cười,rồi nhăn mày, bi thương lại vui vẻ rất nhanh vụt qua trong đầu ta, ta bất chợt cười một tiếng, có chút giả dối nào trong đó sao. Tình thế khó xử của nàng ở trong cung, mỗi bước đi đều phải suy tính sợ là cũng không kém ta, chuyện cũ của nàng và Cửu a ca rốt cuộc là như thế nào? Ta chỉ biết bắt đầu cùng kết thúc, nhưng không biết quá trình, sự bất đắc dĩ, thống khổ cùng tuyệt vọng trong lòng nàng có lẽ so với ta còn nhiều hơn.
Thập Tam thấy ta cười nhạt, kinh ngạc hỏi: Nhược Hi, ngươi không tức giận sao? Ta lắc đầu nói: Ngọc Đàn coi ta như tỷ tỷ, tình cảm đối với ta tuyệt đối không thể giả được. Còn những cái khác, ai mà không có vài chuyện bất đắc dĩ không thể tránh được chứ? Nếu ta muốn oán, chỉ có thể oán ông trời quá tàn khốc thôi.
Thập Tam nhìn ta nói: Ngươi luôn luôn sẵn lòng tha thứ, luôn luôn mong muốn nhớ kỹ những điều tốt đẹp.
Ta cúi đầu im lặng một lúc, thản nhiên nói: Hoàng thượng vốn có thể ngăn chặn tất cả mọi chuyện, nhưng hắn cũng không ngăn lại. Thập Tam vội la lên: Hoàng thượng vốn có ý cho Ngọc Đàn xuất cung. Khi Ngọc Đàn vừa tới hầu hạ, Hoàng thượng liền ra lệnh cho Cao Vô Dung nhắc lại cho mọi người hình phạt nghiêm khắc phải nhận khi làm trái quy củ của Dưỡng Tâm điện, sau này lúc đánh chết cung nữ tự ý truyền lời, cũng đặc biệt để cho Ngọc Đàn cùng mọi người đứng nhìn, lấy đó làm cảnh báo.
Ta lắc đầu: Lúc dự định cho Ngọc Đàn xuất cung, thực ra là lúc ấy nghĩ thế thôi, đương nhiên cũng bởi vì nếu tất cả cung nữ của Càn Thanh cung đều thả ra, cũng không có đạo lý gì lưu lại Ngọc Đàn đã sớm qua tuổi xuất cung. Sau đại khái có lẽ bởi vì Cửu A Ca không muốn buông tha cho quân cờ Ngọc Đàn này, Ngọc Đàn tới cầu xin ta, lúc ấy Hoàng thượng hoàn toàn có thể lập tức nói rõ ràng với ta, sau đó trực tiếp lệnh Ngọc Đàn xuất cung, ta cũng không có lý do gì để phản đối. Nhưng Hoàng thượng không làm như thế, mà là xuôi dòng đẩy thuyền, cho Ngọc Đàn một lý do để lưu lại. Dù sao nếu tiễn Ngọc Đàn đi, sẽ không biết bọn Cửu gia bọn còn nghĩ được thủ đoạn gì, không bằng lưu lại một người ngươi đã biết là gian tế ở bên. Mỗi hành động làm ra, nếu muốn để cho Cửu gia biết đến, liền cố ý khiến Ngọc Đàn biết, không muốn cho biết, Ngọc Đàn tuyệt đối cũng sẽ không biết được. Còn có thể lợi dụng ngược Ngọc Đàn theo dõi hướng đi của Cửu gia, thậm chí có thể lợi dụng Ngọc Đàn cho Cửu gia nhận được tin tức sai lầm.
Thập Tam thở dài nói: Ta biết không cách nào làm cho ngươi hết giận, nhưng hoàng huynh cũng từng thực sự hy vọng Ngọc Đàn có thể thay đổi, huynh ấy tuyệt đối không muốn làm tổn thương ngươi. Hơn nữa trong cung vốn quy định cung nữ phạm tội có thể liên luỵ đến người nhà, cũng bởi vì ngươi cầu xin mà không truy cứu nữa. Lần này nếu không phải có ý định quá đáng với ngươi, hoàng huynh cũng không đến mức căm giận Ngọc Đàn đến thế. Duy nhất có một việc Hoàng huynh đã sai đó là đã đánh giá thấp tình cảm của ngươi cùng Ngọc Đàn.
Ta cười khổ nói: Ngọc Đàn là bị Cửu gia cùng Hoàng thượng hợp lực bức tử, mà ta là đồng lõa. Thập Tam nói: Ta biết ngươi vì Ngọc Đàn mà khổ sở, dù vậy ngươi cũng không thể đem tất cả đổ cho bản thân rồi tự trách được.
Ta bước đến ngồi xuống tháp, lẩm bẩm: Thập Tam gia, ngươi hẳn cũng đã biết trong thời gian qua ta đã trải qua những gì mà phải không? Tỷ tỷ bỏ ta đi, nhưng là nàng mỉm cười mà đi. Ta tuy khó vượt qua, rồi nghĩ đến một đời thê lương mà nàng sống, lại thấy đó cũng có thể là một loại giải thoát. Lý am đạt chết như thế nào, chỉ sợ ngươi đã sớm biết. Ngọc Đàn đối với ta mà nói, chính là như muội muội ruột thịt, cho dù có tội, tại sao hắn lại muốn dùng cực hình như thế? Còn có những người không liên quan, Trương Thiên Anh tuy có sai lầm, nhưng tội không đến mức ấy. Còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết? Ta đối với cái cung đình hôm nay này ngoại trừ e ngại cũng là lo sợ, nó như một quái vật, không ngừng nuốt người ta vào.
Thập Tam còn muốn nói nữa, ta phất tay hạ màn nói: Ta muốn nghỉ ngơi. Thập Tam trầm mặc ngồi một lúc, khẽ thở dài, rồi đi.
Tiểu thư! Ta mở choàng mắt, Xảo Tuệ? Xảo Tuệ quỳ tại bên giường nói: Tiểu thư, là ta! Ta lập tức ngồi dậy đẩy nàng nói: Đi ra ngoài! Nơi này không thể ở lại. Xảo Tuệ kêu lên: Tiểu thư, là Hoàng thượng lệnh cho ta tiến cung hầu hạ người. Ta khóc ròng: Ta biết là Hoàng thượng lệnh cho ngươi tới, mới muốn để cho ngươi mau đi.
Xảo Tuệ ngồi xuống, ôm ta hỏi: Rốt cuộc là làm sao thế này? Ta nghe Cao công công nói tiểu thư có thai. Sao lại chẳng biết yêu quý bản thân mình chứ? Có tâm sự gì liền nói cho ta biết, ta từ nhỏ hầu hạ chủ tử, có thể nói đã nhìn người lớn lên, thật lòng mà nói, trong lòng ta đã coi chủ tử như tỷ tỷ, coi tiểu thư như muội tử rồi.
Ta nghĩ đến tỷ tỷ, liền khóc lớn trong lòng nàng. Xảo Tuệ nói: Dù có chuyện gì thương tâm cũng không quan trọng bằng đứa nhỏ nếu chủ tử thấy người như vậy khẳng định sẽ đau lòng đó . Tiểu thư đã từng đáp ứng chủ tử nhất định sẽ chăm sóc chính mình rồi mà.
Đang khóc, Thừa Hoan ở một bên kêu lên: Cô cô! Ta vội vàng lau khô nước mắt trong vòng tay Xảo Tuệ , nhìn về phía Thừa Hoan: Con đến lúc nào thế? Thừa Hoan nói: Cô cô, con kể chuyện cười cho người nghe nhé? Ta nói: Hôm khác hãy kể! Thừa Hoan lại nói: Vậy con hát cho cô cô nghe. Ta sờ đầu của nàng nói: Để hôm khác đi! Hôm nay ta không muốn nghe.
Thừa Hoan bò lên giường, đưa tay trái của nàng cho ta sờ, trên ba đầu ngón tay hiện lên nhiều vết trầy đã đóng màng: Cô cô, con luyện đàn rất siêng năng. Ta vuốt những vết trầy của nàng gật đầu nói: Chờ ngươi đàn tốt, A mã ngươi khẳng định rất vui vẻ. Thừa Hoan hỏi: Cô cô, người không vui sao? Ta gượng miệng cười, nói: Vui chứ, ta cũng rất vui.
Thừa Hoan nghiêng đầu nhìn ta hồi lâu nói: Cô cô, con nghe Hoàng bá bá nói người sẽ sinh cho con một đệ đệ phải không. Ta cúi đầu, Thừa Hoan nói: Vậy cô cô đừng khóc nữa, người lại khóc, tiểu đệ đệ cũng sẽ khóc đó. Ta nghiêng đầu cố nén nước mắt, Xảo Tuệ vội nói: Tiểu thư muốn nằm nữa không? Ta lắc đầu.
Xảo Tuệ cười: Vậy đứng lên đi! Nằm cả ngày cũng không tốt. Đã lâu không được hầu hạ tiểu thư rồi, hôm nay để nô tỳ hầu hạ tiểu thư rửa mặt! Thừa Hoan nghe xong, liền nhảy xuống đất. Xảo Tuệ đỡ ta ngồi dậy.
Xảo Tuệ cùng Thừa Hoan cố ép, miễn cưỡng ăn được nửa bát cháo loãng, một ít măng sợi, Xảo Tuệ vẫn không hài lòng, lải nhải: Người lớn bị đói cũng không sao, sao lại để đứa nhỏ bị đói chứ? Còn Mai Hương đã cười đến tận chân mày, kích động thu dọn bát đĩa đi ra ngoài.
…
Được Xảo Tuệ tỉ mỉ chiếu cố, tinh thần mặc dù vẫn vậy, nhưng thân thể đã tốt lên rất nhiều. Thừa Hoan cười nói muốn gảy cho ta nghe một khúc đàn gần đây luyện được tốt, khó có lúc con bé chịu tĩnh tâm học đàn, lại là vì giúp ta vui vẻ, không muốn làm con bé mất hứng, gật đầu đồng ý. Nàng kéo ta đi vào phòng khách, đúng lúc Thập Tam chắp tay đứng bên cửa sổ, suy nghĩ xuất thần, nét mặt đều đang nhớ nhung, nụ cười hờ hững tràn đầy mệt mỏi. Hắn đứng ngay ở nơi sáng nhất ở trong phòng, thế nhưng toàn thân tản ra một sự vắng vẻ quạnh quẽ không thể nói lên lời, tựa như ánh mặt trời chiếu tới hắn đều tự động lẩn đi vậy.
Thập Tam hơi nghiêng đầu, nét tương tư lập tức được che dấu, vẻ mệt mỏi cũng biến mất, chỉ còn lại một Di Thân vương hành sự ổn trọng. Hắn cười ấm áp hỏi: Tới lâu chưa? Ta nói: Vừa mới tới. Tùy ý tìm cái ghế gần nhất ngồi xuống, Thập Tam ngồi đối diện, quan sát ta vài lần, hỏi: Thân thể khoẻ hơn chưa? Ta gật đầu. Hắn lặng im rồi nói: Thân thể là quan trọng nhất. Ta cố cười, nhìn về phía Thừa Hoan.
/114
|