Ta đang ngồi trong phòng luyện thư pháp, Thừa Hoan chạy vọt vào, nháy mắt đã bổ nhào lên người ta, bút lông trong tay rung rung, trang giấy liền bị nhoè nhoẹt. Ta vừa đẩy con bé ra, vừa cười nói: Sao mà lại hốt hoảng thế? Thừa Hoan trừng lớn hai mắt nói: Cô cô , bọn họ đang chưng người.
Ta nói: Cái gì? chỉnh người á? Thừa Hoan ra sức gật đầu: Bọn họ không chịu nói cho con biết, nhưng bị con nghe lén được, Hoàng bá bá lệnh cho thái giám cung nữ các cung hầu hạ gần đó đều đến xem. Cô cô, chưng người là thế nào ạ? Giống như đồ ăn cô cô mang con đi ngự thiện phòng ăn ấy ạ, chưng giống như hấp bánh bao ấy saoạ?
Ta vội đứng dậy, kinh hãi hỏi : Con nói cái gì? Hấp người? Nói đến hai chữ đó thì cảm tháy trong dạ dày có cái gì đang trồi lên, vội vàng cố nén lại. Thừa Hoan nói : Hấp người đó ạ Ta hỏi: Con còn nghe được cái gì nữa? Là ai? Thừa Hoan lắc đầu nói: Chỉ thế thôi ạ. Nhớ đến Vương Hỉ, trong lòng sợ hãi, lập tức chạy vụt ra ngoài cửa, Thừa Hoan bám lấy ta định đi theo, ta vội nói: Con không được đi đâu hết, ngồi yên trong phòng đợi ta về. Thừa Hoan thấy ta vẻ mặt nghiêm nghị, đành phải đứng đó cong môi gật đầu.
Ta chạy vội ra khỏi phòng, thái giám cung nữ mọi ngày trông coi ở ngoài Dưỡng Tâm điện giờ cũng không thấy, chung quanh chỉ có thị vệ đứng yên canh giữ. Cao Vô Dung không biết lẩn ở đâu bỗng vụt hiện ra chặn ta lại, nói: Cô cô đi đâu thế ạ? Ta càng thêm sợ hãi, chạy vượt qua người hắn, hắn vội vàng túm ta lại : Nô tài vừa thấy Thừa Hoan cách cách tới, Cô cô sao lại không ở bên với Thừa Hoan cách cách ạ? Trong lòng sốt ruột, giật mạnh tay hắn ra, quát mắng: Cẩu nô tài, đến ta cũng dám lôi kéo, người có mấy cái đầu. Hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu, ta lập tức chạy vội đi. Hắn ở phía sau chạy đuổi theo, lại không dám chạm vào ta, chỉ liên tục mở miệng van nài.
Trái tim ta như có cảm giác sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, từng cơn khó chịu cứ thay nhau ùa đến, điên cuồng chạy đến phòng xử phạt.
Còn chưa đến nơi, đã ngửi thấy một mùi vừa chua vừa thối tràn ngập trong không khí, một thứ mùi làm người ta phải buồn nôn. Nhìn phía trước các cung nữ thái giám cùng chưởng sự thái giám của các cung có máu mặt trong Tử Cấm Thành đang đứng chen chúc, ai nấy mặt mũi trắng bệch, toàn thân run run, có người nằm xỉu trên mặt đất, có người khom lưng nôn mửa.
Khi nhìn thấy một chiếc vò lớn được đặt trên ngọn lửa, dạ dày nhộn nhạo, cũng không nhịn được ngồi xổm xuống nôn thốc nôn tháo, nôn đến lúc dạ dày chỉ còn nước chua, không còn gì nôn để nôn nữa, mới cố mở mắt ra nhìn xung quanh, không dám nhìn vào chiếc vò lớn trong sân, chỉ lướt qua đám người quanh đó, chợt thấy Vương Hỉ nước mắt ròng ròng, nằm vật trên đất, con tim vẫn trong tình trạng bị nắm chặt giờ mới tạm buông lỏng .
Không còn dũng khí để tiếp tục nhìn tiếp, quay đầu bước đi, hai chân mềm nhũn,chút nữa sẽ ngã xấp xuống. Vẫn đứng ở một bên, Cao Vô Dung sắc mặt trắng bệch bước lên phía trước nâng ta. Ta mượn lực tay hắn đứng lên, hắn cầu xin: Cô cô cứ vịn vào tay nô tài để quay về đi! Ta có ý tự đi, nhưng đầu váng mắt hoa không thể đi nổi, chỉ dành dựa vào tay hắn đi về.
Ta run run gượng hỏi: Là ai? Cao Vô Dung một hồi không đáp, sợ hãi, bi ai, phẫn nộ trong lòng phút chốc không khống chế được, lớn tiếng quát: Nói! Ta không thấy được, chẳng lẽ còn muốn ta quay lại hỏi sao? Cao Vô Dung toàn thân run run nói: Cô cô, ngươi tha cho nô tài đi! Nếu bị Hoàng thượng biết, nô tài chết không có chỗ chôn mất. Ta lo sợ không yên, buông tay hắn ra rồi thất tha thất thểu quay lại.
Cao Vô Dung chạy đến quỳ gối trước mặt ta khóc ròng nói: Cô cô quay về đi mà! Ta không để ý đến, lướt qua hắn mà đi. Cao Vô Dung quỳ đến trước người ta ngăn lại, vừa dập đầu vừa khóc, nói: Là Ngọc Đàn ạ. Đầu như vừa bị một cây búa lớn đập vào, đau nhức truyền đến tâm can, chằm chằm nhìn về chiếc vò ở đằng xa,cất tiếng nói mà giống như lệ quỷ đang gào khóc : Ai cơ? Cao Vô Dung dán đầu xuống mặt đất nói: Ngọc Đàn ạ! Toàn thân như bị lửa đốt, tinh thần trong khoảnh khắc đã chìm vào bóng tối.
…
Cảm giác có người đang khẽ vuốt mặt ta, từng chút từng chút hết sức dịu dàng, mơ hồ nghĩ đến chính mình vẫn còn là một đứa nhỏ được nuông chiều chăm chút, mọi việc đều được như ý, không nén nổi lẩm bẩm: mẹ ơi, mẹ ơi. .
Trong lòng vô cùng vui mừng mở mắt ra, lại là khuôn mặt Dận Chân vừa nôn nóng vừa mừng rỡ. Trong nháy mắt như đã trải qua mấy trăm năm, ta sửng sốt hỏi: Làm sao thế? vừa nói ra lời, khung cảnh trước lúc ngất đi bỗng ùa về, dạ dày lại khó chịu, mà không có gì để nôn, chỉ thể ghé đầu vào giương nôn khan.
Dận Chân ôm lấy ta, vỗ nhẹ lưng, ta muốn đẩy hắn ra, mà toàn thân lại mềm nhũn, không có chút lực nào, ta khóc nói: Đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa. Vẻ mặt lạnh lùng của hắn còn có phần đau xót, nắm chặt lấy tay ta đang đẩy cánh tay hắn, ta nói: Tại sao? Sao chàng lại muốn làm thế?
Dận Chân cố gắng ôm ta vào trong lòng nói: Nhược Hi, chúng ta có con rồi. Tiếng khóc bị ách lại trong họng, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn gật đầu nói: Thái y vừa mới xem mạch, đã được một tháng rồi. Nói xong khẽ hôn lên mặt ta, dịu dàng nói: Chúng ta đã có con rồi.
Ta không có một chút vui mừng, trong lòng vừa yêu vừa hận hắn, nhìn hắn một hồi không động đậy, hắn che mắt ta lại, nói: Nhược Hi, đừng nhìn ta như thế, Nàng không vui sao? Chúng ta đã hy vọng từ rất lâu mà. Bi thương khó nhịn nổi, cúi người gào khóc. Dận Chân, ta hận chàng! Ta hận chàng! Ta hận chàng! Hắn cứng người, vỗ nhẹ lưng ta, Ta biết! Nhược Hi, ta làm như vậy cũng đều có nguyên nhân. Trước mắt nàng cứ bồi bổ thân thể cho khoẻ lại đã, sau đó ta sẽ giải thích cho nàng biết. Ta khóc nói: Đó là muội muội của ta đó ! Là muội muội của ta đó!
Dận Chân che miệng ta lại, nói: Nhược Hi, nàng coi cô ta là muội muội, nhưng cô ta chưa từng coi nàng là tỷ tỷ. Không phải là ta đã không cho cô ta cơ hội. Ta cố hết sức giãy tay hắn ra, trong lúc giãy dụa, trước mắt như chuyển thành màu đen. toàn thân phút chốc trở nên mềm yếu. Hắn vội vàng đỡ lấy ta, ta vừa thở hổn hển, vừa cố gượng đẩy hắn ra.
Hắn nói: Nàng không muốn thấy ta, ta đi. Nhưng nàng dù sao cũng phải nhớ chú ý đến con của chúng ta. Nói rồi kêu Mai Hương Cúc Vận tiến vào hầu hạ. Bản thân thì đứng đó nhìn chằm chằm ta, ta nhắm mắt yên lặng, hắn xoay người chậm rãi rời đi.
Trong lúc choáng váng nặng nề dường như đã mơ rất nhiều, nói mơ không ngừng, lung tung lẫn lộn, nhiều năm như vậy, lại giống như chớp mắt, nhưng lại đau khổ dằng dặc
Một ngày xuân, Ngọc Đàn ngồi trên giường thay ta thêu khăn, ta thì ngồi bên đọc sách, ngẫu nhiên có tiếng cười giòn tan, ngân nga ở trong phòng, hoà tan trong cô đơn lạnh lẽo khó khăn của Tử Cấm Thành.
Mỗi một lần ta bị bệnh đều là ngươi chăm sóc, khăn đắp được liên tục thay, thuốc bưng đến bên giường. Lần ấy muôn phần nguy hiểm , khi mà không còn ý chí muốn sống, là ngươi ở bên giường cả đêm ca hát, mãi đến khi ta tỉnh ra mới thôi.
Ở Hoán y cục lao dịch hèn hạ, ngươi không rời không bỏ, hao tổn tâm tư bảo vệ. Tình cảm tỷ muội đã gần hai mươi năm, ở nơi cung đình lạnh lẽo này vẫn luôn có được chút tình ấm áp làm bạn .
Ta cho rằng bằng vào tình yêu của hắn có thẻ bảo hộ ngươi, có thể làm cho ngươi không bị tổn thương trong Tử cấm Thành này, cũng không ngờ là hắn lại đối với ngươi như vậy.
Ngọc Đàn, từ nay về sau, chút ấm áp mờ nhạt cuối cùng ở Tử Cấm Thành cũng đã không còn nữa rồi.
Ta nói: Cái gì? chỉnh người á? Thừa Hoan ra sức gật đầu: Bọn họ không chịu nói cho con biết, nhưng bị con nghe lén được, Hoàng bá bá lệnh cho thái giám cung nữ các cung hầu hạ gần đó đều đến xem. Cô cô, chưng người là thế nào ạ? Giống như đồ ăn cô cô mang con đi ngự thiện phòng ăn ấy ạ, chưng giống như hấp bánh bao ấy saoạ?
Ta vội đứng dậy, kinh hãi hỏi : Con nói cái gì? Hấp người? Nói đến hai chữ đó thì cảm tháy trong dạ dày có cái gì đang trồi lên, vội vàng cố nén lại. Thừa Hoan nói : Hấp người đó ạ Ta hỏi: Con còn nghe được cái gì nữa? Là ai? Thừa Hoan lắc đầu nói: Chỉ thế thôi ạ. Nhớ đến Vương Hỉ, trong lòng sợ hãi, lập tức chạy vụt ra ngoài cửa, Thừa Hoan bám lấy ta định đi theo, ta vội nói: Con không được đi đâu hết, ngồi yên trong phòng đợi ta về. Thừa Hoan thấy ta vẻ mặt nghiêm nghị, đành phải đứng đó cong môi gật đầu.
Ta chạy vội ra khỏi phòng, thái giám cung nữ mọi ngày trông coi ở ngoài Dưỡng Tâm điện giờ cũng không thấy, chung quanh chỉ có thị vệ đứng yên canh giữ. Cao Vô Dung không biết lẩn ở đâu bỗng vụt hiện ra chặn ta lại, nói: Cô cô đi đâu thế ạ? Ta càng thêm sợ hãi, chạy vượt qua người hắn, hắn vội vàng túm ta lại : Nô tài vừa thấy Thừa Hoan cách cách tới, Cô cô sao lại không ở bên với Thừa Hoan cách cách ạ? Trong lòng sốt ruột, giật mạnh tay hắn ra, quát mắng: Cẩu nô tài, đến ta cũng dám lôi kéo, người có mấy cái đầu. Hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu, ta lập tức chạy vội đi. Hắn ở phía sau chạy đuổi theo, lại không dám chạm vào ta, chỉ liên tục mở miệng van nài.
Trái tim ta như có cảm giác sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, từng cơn khó chịu cứ thay nhau ùa đến, điên cuồng chạy đến phòng xử phạt.
Còn chưa đến nơi, đã ngửi thấy một mùi vừa chua vừa thối tràn ngập trong không khí, một thứ mùi làm người ta phải buồn nôn. Nhìn phía trước các cung nữ thái giám cùng chưởng sự thái giám của các cung có máu mặt trong Tử Cấm Thành đang đứng chen chúc, ai nấy mặt mũi trắng bệch, toàn thân run run, có người nằm xỉu trên mặt đất, có người khom lưng nôn mửa.
Khi nhìn thấy một chiếc vò lớn được đặt trên ngọn lửa, dạ dày nhộn nhạo, cũng không nhịn được ngồi xổm xuống nôn thốc nôn tháo, nôn đến lúc dạ dày chỉ còn nước chua, không còn gì nôn để nôn nữa, mới cố mở mắt ra nhìn xung quanh, không dám nhìn vào chiếc vò lớn trong sân, chỉ lướt qua đám người quanh đó, chợt thấy Vương Hỉ nước mắt ròng ròng, nằm vật trên đất, con tim vẫn trong tình trạng bị nắm chặt giờ mới tạm buông lỏng .
Không còn dũng khí để tiếp tục nhìn tiếp, quay đầu bước đi, hai chân mềm nhũn,chút nữa sẽ ngã xấp xuống. Vẫn đứng ở một bên, Cao Vô Dung sắc mặt trắng bệch bước lên phía trước nâng ta. Ta mượn lực tay hắn đứng lên, hắn cầu xin: Cô cô cứ vịn vào tay nô tài để quay về đi! Ta có ý tự đi, nhưng đầu váng mắt hoa không thể đi nổi, chỉ dành dựa vào tay hắn đi về.
Ta run run gượng hỏi: Là ai? Cao Vô Dung một hồi không đáp, sợ hãi, bi ai, phẫn nộ trong lòng phút chốc không khống chế được, lớn tiếng quát: Nói! Ta không thấy được, chẳng lẽ còn muốn ta quay lại hỏi sao? Cao Vô Dung toàn thân run run nói: Cô cô, ngươi tha cho nô tài đi! Nếu bị Hoàng thượng biết, nô tài chết không có chỗ chôn mất. Ta lo sợ không yên, buông tay hắn ra rồi thất tha thất thểu quay lại.
Cao Vô Dung chạy đến quỳ gối trước mặt ta khóc ròng nói: Cô cô quay về đi mà! Ta không để ý đến, lướt qua hắn mà đi. Cao Vô Dung quỳ đến trước người ta ngăn lại, vừa dập đầu vừa khóc, nói: Là Ngọc Đàn ạ. Đầu như vừa bị một cây búa lớn đập vào, đau nhức truyền đến tâm can, chằm chằm nhìn về chiếc vò ở đằng xa,cất tiếng nói mà giống như lệ quỷ đang gào khóc : Ai cơ? Cao Vô Dung dán đầu xuống mặt đất nói: Ngọc Đàn ạ! Toàn thân như bị lửa đốt, tinh thần trong khoảnh khắc đã chìm vào bóng tối.
…
Cảm giác có người đang khẽ vuốt mặt ta, từng chút từng chút hết sức dịu dàng, mơ hồ nghĩ đến chính mình vẫn còn là một đứa nhỏ được nuông chiều chăm chút, mọi việc đều được như ý, không nén nổi lẩm bẩm: mẹ ơi, mẹ ơi. .
Trong lòng vô cùng vui mừng mở mắt ra, lại là khuôn mặt Dận Chân vừa nôn nóng vừa mừng rỡ. Trong nháy mắt như đã trải qua mấy trăm năm, ta sửng sốt hỏi: Làm sao thế? vừa nói ra lời, khung cảnh trước lúc ngất đi bỗng ùa về, dạ dày lại khó chịu, mà không có gì để nôn, chỉ thể ghé đầu vào giương nôn khan.
Dận Chân ôm lấy ta, vỗ nhẹ lưng, ta muốn đẩy hắn ra, mà toàn thân lại mềm nhũn, không có chút lực nào, ta khóc nói: Đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa. Vẻ mặt lạnh lùng của hắn còn có phần đau xót, nắm chặt lấy tay ta đang đẩy cánh tay hắn, ta nói: Tại sao? Sao chàng lại muốn làm thế?
Dận Chân cố gắng ôm ta vào trong lòng nói: Nhược Hi, chúng ta có con rồi. Tiếng khóc bị ách lại trong họng, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn gật đầu nói: Thái y vừa mới xem mạch, đã được một tháng rồi. Nói xong khẽ hôn lên mặt ta, dịu dàng nói: Chúng ta đã có con rồi.
Ta không có một chút vui mừng, trong lòng vừa yêu vừa hận hắn, nhìn hắn một hồi không động đậy, hắn che mắt ta lại, nói: Nhược Hi, đừng nhìn ta như thế, Nàng không vui sao? Chúng ta đã hy vọng từ rất lâu mà. Bi thương khó nhịn nổi, cúi người gào khóc. Dận Chân, ta hận chàng! Ta hận chàng! Ta hận chàng! Hắn cứng người, vỗ nhẹ lưng ta, Ta biết! Nhược Hi, ta làm như vậy cũng đều có nguyên nhân. Trước mắt nàng cứ bồi bổ thân thể cho khoẻ lại đã, sau đó ta sẽ giải thích cho nàng biết. Ta khóc nói: Đó là muội muội của ta đó ! Là muội muội của ta đó!
Dận Chân che miệng ta lại, nói: Nhược Hi, nàng coi cô ta là muội muội, nhưng cô ta chưa từng coi nàng là tỷ tỷ. Không phải là ta đã không cho cô ta cơ hội. Ta cố hết sức giãy tay hắn ra, trong lúc giãy dụa, trước mắt như chuyển thành màu đen. toàn thân phút chốc trở nên mềm yếu. Hắn vội vàng đỡ lấy ta, ta vừa thở hổn hển, vừa cố gượng đẩy hắn ra.
Hắn nói: Nàng không muốn thấy ta, ta đi. Nhưng nàng dù sao cũng phải nhớ chú ý đến con của chúng ta. Nói rồi kêu Mai Hương Cúc Vận tiến vào hầu hạ. Bản thân thì đứng đó nhìn chằm chằm ta, ta nhắm mắt yên lặng, hắn xoay người chậm rãi rời đi.
Trong lúc choáng váng nặng nề dường như đã mơ rất nhiều, nói mơ không ngừng, lung tung lẫn lộn, nhiều năm như vậy, lại giống như chớp mắt, nhưng lại đau khổ dằng dặc
Một ngày xuân, Ngọc Đàn ngồi trên giường thay ta thêu khăn, ta thì ngồi bên đọc sách, ngẫu nhiên có tiếng cười giòn tan, ngân nga ở trong phòng, hoà tan trong cô đơn lạnh lẽo khó khăn của Tử Cấm Thành.
Mỗi một lần ta bị bệnh đều là ngươi chăm sóc, khăn đắp được liên tục thay, thuốc bưng đến bên giường. Lần ấy muôn phần nguy hiểm , khi mà không còn ý chí muốn sống, là ngươi ở bên giường cả đêm ca hát, mãi đến khi ta tỉnh ra mới thôi.
Ở Hoán y cục lao dịch hèn hạ, ngươi không rời không bỏ, hao tổn tâm tư bảo vệ. Tình cảm tỷ muội đã gần hai mươi năm, ở nơi cung đình lạnh lẽo này vẫn luôn có được chút tình ấm áp làm bạn .
Ta cho rằng bằng vào tình yêu của hắn có thẻ bảo hộ ngươi, có thể làm cho ngươi không bị tổn thương trong Tử cấm Thành này, cũng không ngờ là hắn lại đối với ngươi như vậy.
Ngọc Đàn, từ nay về sau, chút ấm áp mờ nhạt cuối cùng ở Tử Cấm Thành cũng đã không còn nữa rồi.
/114
|