“Thật ra là Thuần Tưởng đòi chia tay, hơn nữa…” Tô Viễn tái mặt nói, liên tục do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: “Khi đó cũng không thể nói là em lừa gạt. Từ lúc bắt đầu, em chưa hề nói một câu… Anh thích em.’ hay là ‘Chúng ta quen nhau đi’… Nói ra thì mọi thứ sẽ chảy thành sông mất!”
“Em cố ý làm như vậy là để giải vây cho mình?” Tô Mộc dĩ nhiên hiểu là lý do gì, “Em nghĩ là em đang dối gạt Thuần Tưởng, hay là tự dối gạt mình?”
“Em nghĩ là em căn bản không thích Thuần Tưởng, quả thật, ban đầu đó chỉ là một trò chơi vui vẻ mà thôi…”
“Một trò chơi vui vẻ?!” Tô Mộc khẽ cười một tiếng, không khỏi cảm thấy buồn cười, bởi vì một trò chơi nông nổi của một người, nên mới làm thay đổi tính cách Thuần Tưởng đến như thế, ngẫm nghĩ lại, anh cũng không có tư cách gì để cười nhạo Tô Viễn, ban đầu chính anh cũng khinh thường cô, chỉ mang tâm thái vui đùa để tiếp cận cô, cảm thấy cô thú vị. Nhưng sau này, càng tiếp xúc nhiều với Thuần Tưởng, anh mới phát hiện ở bản thân cô gái này có một mị lực không thể cưỡng nổi, cô chấp nhất, đơn thuần, nhưng không bướng bỉnh, ngu xuẩn. Có lẽ là hơi làm kiêu một chút, nhưng có thể dùng từ thanh khiết như một đóa hoa bách hợp để hình dung cô, mặc dù không phải một đóa hoa tuyệt sắc nhưng sau khi tiếp xúc với nó, mới phát hiện từ nó có một hương thơm động lòng người.
Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, Tô Viễn cũng giống như anh vậy, trong lúc tiếp xúc cùng Thuần Tưởng bất tri bất giác lại bị cô hấp dẫn, rồi lại không thể chấp nhận sự khinh thường ban đầu của mình đối với cô, thậm chí là không dám đối mặt với tình cảm của mình, cuối cùng mà mất đi cô…
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ này của Tô Mộc, Tô Viễn cũng không e dè thừa nhận nói: “Đúng, vừa bắt đầu quả thật là như thế. Nghe nói có một nữ sinh năm thứ hai không hề quan tâm đến em, cho nên… Em muốn đi trêu chọc cô ấy, nhưng kết quả cũng đã có, cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, dưới thế công ôn nhu của em không phải cô ấy cũng ngã gục hay sao…”
Tô Viễn nhẹ nhàng giơ lên khóe môi, cười nhẹ, nhưng Tô Mộc cũng biết từ nụ cười này còn có một chút đau khổ.
“Động cơ ban đầu vốn là như vậy.” Tô Viễn cũng đưa tay đi lấy rượu, rót cho mình một chén rồi uống cạn sạch, “Cho nên, kết quả cũng chính là như vậy.”
“Thuần Tưởng…” Tô Mộc không trả lời, Tô Viễn cũng một mình nói tiếp: “Thuần Tưởng sau này cũng biết, nhưng anh nên biết, khi đó… cô ấy trở về…”
Cô ấy…
Tô Mộc hơi nhíu mày, đối với “cô ấy” trong miệng Tô Viễn cũng biết một chút, anh biết, đó là một cô gái mà Tô Viễn thích, nhưng không cách nào có được.
Tô Mộc nhớ mang máng cô gái kia, vừa đủ xinh đẹp cũng vừa đủ thông minh, nên rất ít có người nào miễn dịch được với mị lực của cô ta, xinh đẹp thoát tục, thông minh lại không làm người ta phiền chán, đúng là một cô gái tốt.
Không biết Tô Viễn đã thích cô ta bao nhiêu năm, vất vả lắm mới theo đuổi được nhưng quen nhau không lâu rồi lại chia tay, khi đó bọn họ không hiểu nhau, anh cũng không biết lý do mà Tô Viễn chia tay là cái gì.
Bàn tay Tô Mộc nắm ly càng siết chặt hơn.
“Cô ấy trở về từ Mĩ, em rất vui. Cô ấy nói lần này trở về sẽ không đi nữa… vì em…” Tô Viễn nở nụ cười chua chát, tiếp tục nói: “Khi cô ấy nói như vậy, em lại thấy hoang mang”
“Tô Viễn, em đúng là tên khốn kiếp.” Tô Mộc mắng một câu, nhưng anh có thể tưởng tượng được tâm trạng lưỡng lự của Tô Viễn như thế nào, nhưng không thể đồng ý với hành vi một chân đạp hai thuyền của anh ta.
Tô Mộc cũng không khó để tưởng tượng tâm trạng khi Thuần Tưởng biết Tô Viễn không thích mình như thế nào, hôm qua Thuần Tưởng ở cạnh anh, vẻ mặt cô đơn đau khổ đúng là làm người ta đau lòng.
Anh nhớ rõ, Thuần Tưởng từng nói: “Thích… Thích nhau ư… Làm sao có thể.” Vẻ mặt kia, rất đau lòng.
Thì ra chẳng những bị trở thành trò hề mà còn bị biết người mình thích không thích mình, tâm trạng Thuần Tưởng lúc ấy có thể là như thế này phải không?
“Đúng vậy, bây giờ suy nghĩ lại, em không phải là một món đồ.” Tô Viễn tự giễu cười cười.
“Anh cũng nên hiểu, em đã thích cô ấy nhiều năm như vậy, trong nhất thời em không muốn buông tay.” Tô Viễn lại nhìn vào Tô Mộc, ánh mắt ấy hy vọng anh có thể hiểu được: “Trong lúc nhất thời muốn em buông tay là không thể!”
“Cho nên thì sao? Còn Thuần Tưởng? Còn cô ấy là cái gì?” Tô Mộc không nhanh không chậm hỏi, trong giọng nói đầy chất vấn.
“Thuần Tưởng là một điều ngoài ý muốn.” Tô Viễn có chút nhức đầu vuốt trán: “Chính em cũng không biết, đúng là một cái ngoài ý muốn.”
“Nếu em không thích cô ấy thì nên buông tay cho cô ấy, chứ không phải làm cô ấy thêm đau khổ.” Tô Mộc vẫn làm như không quan tâm đến nhưng mỗi một câu nói, mỗi một tiếng đều chạm vào điểm yếu của Tô Viễn.
“Em đã nói cô ấy chỉ là ngoài ý muốn, đối với cả hai người em đều không thể buông tay.” Tô Viễn nói như là đương nhiên, nhưng lại càng làm Tô Mộc thêm tức giận.
“Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì? Ai cũng không thể buông tay là sao? Vậy người em yêu rốt cuộc là ai? Không hiểu rõ vấn đề này, cả hai người em đều làm tổn thương, em có hiểu hay không?”
“Tô Mộc!” Tô Viễn cười nhẹ, khinh thường nói: “Thì ra anh cũng là người tốt sao. Anh nói như anh là một sứ giả của chính nghĩa vậy, nếu em không phạm sai lầm, anh nghĩ anh có cơ hội sao?”
Ý tứ khiêu khích trong lời nói của Tô Viễn cực kỳ mãnh liệt, Tô Mộc không khỏi nắm chặt ngón tay, âm thầm cắn răng: “Em có ý gì?”
“Anh, anh hiểu mà. Chúng ta cứ nói thẳng, không cần phải che che lấp lấp gì cả. Nếu không vì chuyện này, Thuần Tưởng sẽ không rời khỏi em đúng không? Nếu Thuần Tưởng không rời khỏi em thì anh làm gì có cơ hội mà chen vào?” Đối mặt với Tô Mộc, Tô Viễn cảm thấy anh vẫn chiếm thế thượng phong, bởi vì anh từng quen Thuần Tưởng, Thuần Tưởng từng thích anh, thậm chí cho đến bây giờ có thể vẫn còn thích anh.
Nhưng thực tế thì dường như không phải thế, quả thực anh đã từng quen với Thuần Tưởng nhưng không có nghĩa Thuần Tưởng cũng có hảo cảm với anh, Thuần Tưởng từng rất ghét anh, càng hận anh hơn nữa, xem anh như một tên hoa tâm đáng chết.
Nếu vậy, anh phải nằm trong hoàn cảnh xấu mới đúng.
Nhưng lời này, anh nhất định không thể hiện ra, ít nhất là trước mắt Tô Mộc.
“Tô Viễn, nói như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?” Tô Mộc cầm lấy ly rượu, rót một chén thay Tô Viễn: “Ban đầu là Thuần Tưởng vứt em, em đừng quên.”
“Nhưng không có nghĩa nó chứng minh cô ấy không còn thích em nữa, không phải sao?” Tô Viễn cầm lấy chén rượu, lần này không uống sạch nữa mà chỉ nhấp mỏng một chút: “Tô Mộc, anh và Thuần Tưởng là không thể nào, anh có hiểu không?”
“Anh không hiểu.” Tô Mộc chậm rãi lắc đầu: “Anh và Thuần Tưởng, tại sao lại nói là không thể nào?”
“Chính là không thể nào! Anh và Thuần Tưởng hoàn toàn là người của hai thế giới, anh biết không? Bằng tính cách của hai người có thể yêu nau sao? Kết quả không phải chỉ cần nghĩ cũng biết sao? Tô Mộc, em thừa nhận bây giờ Thuần Tưởng có một chút lệ thuộc vào anh, nhưng đó chỉ là vì bên cạnh Thuần Tưởng không có ai để lệ thuộc vào thôi.”
“Em thật biết phân tích, còn phân tích rất trật tự, nhưng từ chính điểm đó, anh cũng đã hiểu rõ, em không hề hiểu gì về Thuần Tưởng.” Tô Mộc đứng dậy từ trên ghế, khẽ cười một tiếng: “Thôi, đã không còn gì để nói! Em căn bản không hiểu gì cả.”
“Anh!” Tô Viễn nóng nảy đứng dậy, kéo lại Tô Mộc, hai mắt khẽ nheo lại: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Đây là anh hỏi em mới đúng chứ!” Tô Mộc vươn tay đẩy tay Tô Viễn ra: “Hôm nay em đến, anh có thể đoán được bảy phần. Em đang thị uy với anh sao? Nói rõ quyền sở hữu hay là cho thấy lập trường của mình?”
Tô Mộc hừ nhẹ một tiếng, khoát khoát tay: “Em sai lầm rồi, Tô Viễn, đầu tiên, thứ nhất, em không cần đến thị uy cùng anh. Em nghĩ như vậy là có thể uy hiếp anh nhưng anh thì không hiểu như vậy, hơn nữa, nếu em muốn đến thị uy thì không nên chỉ thị uy cùng anh, hình như còn một người rất quan trọng. Thứ hai, Thuần Tưởng không phải món đồ chơi, không phải em nói em là chủ của cô ấy, cô ấy sẽ thuộc về em, hiểu chưa? Mọi chuyện đều được quyết định bởi Thuần Tưởng, không phải là anh hay em, hay Triệu Cảnh Hàng. Thứ ba, em không cần phải chứng minh cho anh thấy điều gì, bởi vì lập trường của em căn bản là không – quan – trọng – với – anh!”
Câu nói sau cùng, Tô Mộc cắn răng nói gằn từng chữ, dĩ nhiên cũng là đáp lại với thái độ không chút lễ phép vừa rồi của Tô Viễn
Tô Viễn ngẩn người, đứng tại chỗ nhìn Tô Mộc rời khỏi, nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, anh không biết mình đang cười nhạo ai, Tô Mộc nói ra như vậy mà thấy không biết ngượng sao? Hay là lại vô sỉ đến tìm anh, tuyên chiến với anh đây?
Tô Mộc cảm thấy lý do lúc nãy Tô Viễn đến tìm anh đúng là quá buồn cười, rốt cuộc, anh ta xem Thuần Tưởng là cái gì chứ?
Thuần Tưởng vừa tan việc về nhà xuống dưới lầu, lúc này nhìn thấy Tô Mộc đang dựa vào xe mình, khuôn mặt u sầu, cả người u buồn, không còn vẻ mặt đùa giỡn như mọi ngày nữa.
Cô có chút do dự, nhưng sau đó vẫn đi đến.
Vung vung tay trước mặt anh, Thuần Tưởng hơi hất càm: “Này, anh ngốc gì vậy? Về rồi sao không lên nhà?”
Tô Mộc hơi ngẩng mặt, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào sâu trong Thuần Tưởng, Thuần Tưởng bị anh nhìn như vậy, trái tim co rụt lại, có chút hốt hoảng dời mặt mình sang chỗ khác, cô hốt hoảng tìm chủ đề nói tiếp.
“Này, hỏi thì anh nói đi, sao lại im lặng vậy?” Thuần Tưởng co lại, vừa đủ cho tầm mắt của Tô Mộc, anh nhìn cô như thể muốn nuốt cô vào bụng vậy.
“Thuần Tưởng…” Nửa ngày sau, Tô Mộc mới rên tên cô lên.
“Làm gì vậy? Hôm nay anh sao thế…” Thuần Tưởng còn chưa nói xong, đột nhiên bị anh kéo tay, dùng sức ôm vào trong ngực, cả người bị vòng tay anh vây lại, Thuần Tưởng nhất thời thấy da gà toàn thân đều nổi lên, không thể nói là cảm giác gì, lúc này cô chỉ biết trợn to mắt, thân thể không dám nhúc nhích.
“Này… Anh… Có bị làm sao không?” Thuần Tưởng nháy hai ánh mắt, không hiểu nỗi tại sao Tô Mộc lại làm vậy, lại nhớ đến những tình tiết trong tiểu thuyết cũng diễn như vậy, gia đình của vai nam chính gặp biến cố gì đó, cho nên ôm thật chặt nữ chính – “Đợi một lát, để tôi ôm một lát đi!”
Thuần Tưởng cảm thấy ác hàn, câu mà Tô Mộc nói đầu tiên lại là cái này làm cô run rẩy không thôi.
Thuần Tưởng đợi một lúc lâu, vẫn không nghe thấy Tô Mộc nói gì nữa, cảm thấy có chút nóng nảy, cuối cùng vẫn là cô mở miệng trước: “A… Này, anh ôm đủ chưa đó?”
Bị Thuần Tưởng nhẹ nhàng đẩy ra, Tô Mộc rất thức thời tách ra khỏi cô, nhưng hai tay vẫn đặt lên vai Thuần Tưởng.
“Cô thấy thế nào?” Tô Mộc không đầu không đuôi hỏi như vậy, Thuần Tưởng dĩ nhiên không biết nên trả lời thế nào.
“Thế nào là thế nào?” Thuần Tưởng không hiểu lắc lắc đầu.
“Ôi trời…” Tô Mộc thở dài một tiếng, nhìn người này mãi cũng không có phản ứng gì, buông tay ra nói một câu “Thôi” rồi chạy lên lầu.
“Em cố ý làm như vậy là để giải vây cho mình?” Tô Mộc dĩ nhiên hiểu là lý do gì, “Em nghĩ là em đang dối gạt Thuần Tưởng, hay là tự dối gạt mình?”
“Em nghĩ là em căn bản không thích Thuần Tưởng, quả thật, ban đầu đó chỉ là một trò chơi vui vẻ mà thôi…”
“Một trò chơi vui vẻ?!” Tô Mộc khẽ cười một tiếng, không khỏi cảm thấy buồn cười, bởi vì một trò chơi nông nổi của một người, nên mới làm thay đổi tính cách Thuần Tưởng đến như thế, ngẫm nghĩ lại, anh cũng không có tư cách gì để cười nhạo Tô Viễn, ban đầu chính anh cũng khinh thường cô, chỉ mang tâm thái vui đùa để tiếp cận cô, cảm thấy cô thú vị. Nhưng sau này, càng tiếp xúc nhiều với Thuần Tưởng, anh mới phát hiện ở bản thân cô gái này có một mị lực không thể cưỡng nổi, cô chấp nhất, đơn thuần, nhưng không bướng bỉnh, ngu xuẩn. Có lẽ là hơi làm kiêu một chút, nhưng có thể dùng từ thanh khiết như một đóa hoa bách hợp để hình dung cô, mặc dù không phải một đóa hoa tuyệt sắc nhưng sau khi tiếp xúc với nó, mới phát hiện từ nó có một hương thơm động lòng người.
Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, Tô Viễn cũng giống như anh vậy, trong lúc tiếp xúc cùng Thuần Tưởng bất tri bất giác lại bị cô hấp dẫn, rồi lại không thể chấp nhận sự khinh thường ban đầu của mình đối với cô, thậm chí là không dám đối mặt với tình cảm của mình, cuối cùng mà mất đi cô…
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ này của Tô Mộc, Tô Viễn cũng không e dè thừa nhận nói: “Đúng, vừa bắt đầu quả thật là như thế. Nghe nói có một nữ sinh năm thứ hai không hề quan tâm đến em, cho nên… Em muốn đi trêu chọc cô ấy, nhưng kết quả cũng đã có, cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, dưới thế công ôn nhu của em không phải cô ấy cũng ngã gục hay sao…”
Tô Viễn nhẹ nhàng giơ lên khóe môi, cười nhẹ, nhưng Tô Mộc cũng biết từ nụ cười này còn có một chút đau khổ.
“Động cơ ban đầu vốn là như vậy.” Tô Viễn cũng đưa tay đi lấy rượu, rót cho mình một chén rồi uống cạn sạch, “Cho nên, kết quả cũng chính là như vậy.”
“Thuần Tưởng…” Tô Mộc không trả lời, Tô Viễn cũng một mình nói tiếp: “Thuần Tưởng sau này cũng biết, nhưng anh nên biết, khi đó… cô ấy trở về…”
Cô ấy…
Tô Mộc hơi nhíu mày, đối với “cô ấy” trong miệng Tô Viễn cũng biết một chút, anh biết, đó là một cô gái mà Tô Viễn thích, nhưng không cách nào có được.
Tô Mộc nhớ mang máng cô gái kia, vừa đủ xinh đẹp cũng vừa đủ thông minh, nên rất ít có người nào miễn dịch được với mị lực của cô ta, xinh đẹp thoát tục, thông minh lại không làm người ta phiền chán, đúng là một cô gái tốt.
Không biết Tô Viễn đã thích cô ta bao nhiêu năm, vất vả lắm mới theo đuổi được nhưng quen nhau không lâu rồi lại chia tay, khi đó bọn họ không hiểu nhau, anh cũng không biết lý do mà Tô Viễn chia tay là cái gì.
Bàn tay Tô Mộc nắm ly càng siết chặt hơn.
“Cô ấy trở về từ Mĩ, em rất vui. Cô ấy nói lần này trở về sẽ không đi nữa… vì em…” Tô Viễn nở nụ cười chua chát, tiếp tục nói: “Khi cô ấy nói như vậy, em lại thấy hoang mang”
“Tô Viễn, em đúng là tên khốn kiếp.” Tô Mộc mắng một câu, nhưng anh có thể tưởng tượng được tâm trạng lưỡng lự của Tô Viễn như thế nào, nhưng không thể đồng ý với hành vi một chân đạp hai thuyền của anh ta.
Tô Mộc cũng không khó để tưởng tượng tâm trạng khi Thuần Tưởng biết Tô Viễn không thích mình như thế nào, hôm qua Thuần Tưởng ở cạnh anh, vẻ mặt cô đơn đau khổ đúng là làm người ta đau lòng.
Anh nhớ rõ, Thuần Tưởng từng nói: “Thích… Thích nhau ư… Làm sao có thể.” Vẻ mặt kia, rất đau lòng.
Thì ra chẳng những bị trở thành trò hề mà còn bị biết người mình thích không thích mình, tâm trạng Thuần Tưởng lúc ấy có thể là như thế này phải không?
“Đúng vậy, bây giờ suy nghĩ lại, em không phải là một món đồ.” Tô Viễn tự giễu cười cười.
“Anh cũng nên hiểu, em đã thích cô ấy nhiều năm như vậy, trong nhất thời em không muốn buông tay.” Tô Viễn lại nhìn vào Tô Mộc, ánh mắt ấy hy vọng anh có thể hiểu được: “Trong lúc nhất thời muốn em buông tay là không thể!”
“Cho nên thì sao? Còn Thuần Tưởng? Còn cô ấy là cái gì?” Tô Mộc không nhanh không chậm hỏi, trong giọng nói đầy chất vấn.
“Thuần Tưởng là một điều ngoài ý muốn.” Tô Viễn có chút nhức đầu vuốt trán: “Chính em cũng không biết, đúng là một cái ngoài ý muốn.”
“Nếu em không thích cô ấy thì nên buông tay cho cô ấy, chứ không phải làm cô ấy thêm đau khổ.” Tô Mộc vẫn làm như không quan tâm đến nhưng mỗi một câu nói, mỗi một tiếng đều chạm vào điểm yếu của Tô Viễn.
“Em đã nói cô ấy chỉ là ngoài ý muốn, đối với cả hai người em đều không thể buông tay.” Tô Viễn nói như là đương nhiên, nhưng lại càng làm Tô Mộc thêm tức giận.
“Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì? Ai cũng không thể buông tay là sao? Vậy người em yêu rốt cuộc là ai? Không hiểu rõ vấn đề này, cả hai người em đều làm tổn thương, em có hiểu hay không?”
“Tô Mộc!” Tô Viễn cười nhẹ, khinh thường nói: “Thì ra anh cũng là người tốt sao. Anh nói như anh là một sứ giả của chính nghĩa vậy, nếu em không phạm sai lầm, anh nghĩ anh có cơ hội sao?”
Ý tứ khiêu khích trong lời nói của Tô Viễn cực kỳ mãnh liệt, Tô Mộc không khỏi nắm chặt ngón tay, âm thầm cắn răng: “Em có ý gì?”
“Anh, anh hiểu mà. Chúng ta cứ nói thẳng, không cần phải che che lấp lấp gì cả. Nếu không vì chuyện này, Thuần Tưởng sẽ không rời khỏi em đúng không? Nếu Thuần Tưởng không rời khỏi em thì anh làm gì có cơ hội mà chen vào?” Đối mặt với Tô Mộc, Tô Viễn cảm thấy anh vẫn chiếm thế thượng phong, bởi vì anh từng quen Thuần Tưởng, Thuần Tưởng từng thích anh, thậm chí cho đến bây giờ có thể vẫn còn thích anh.
Nhưng thực tế thì dường như không phải thế, quả thực anh đã từng quen với Thuần Tưởng nhưng không có nghĩa Thuần Tưởng cũng có hảo cảm với anh, Thuần Tưởng từng rất ghét anh, càng hận anh hơn nữa, xem anh như một tên hoa tâm đáng chết.
Nếu vậy, anh phải nằm trong hoàn cảnh xấu mới đúng.
Nhưng lời này, anh nhất định không thể hiện ra, ít nhất là trước mắt Tô Mộc.
“Tô Viễn, nói như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?” Tô Mộc cầm lấy ly rượu, rót một chén thay Tô Viễn: “Ban đầu là Thuần Tưởng vứt em, em đừng quên.”
“Nhưng không có nghĩa nó chứng minh cô ấy không còn thích em nữa, không phải sao?” Tô Viễn cầm lấy chén rượu, lần này không uống sạch nữa mà chỉ nhấp mỏng một chút: “Tô Mộc, anh và Thuần Tưởng là không thể nào, anh có hiểu không?”
“Anh không hiểu.” Tô Mộc chậm rãi lắc đầu: “Anh và Thuần Tưởng, tại sao lại nói là không thể nào?”
“Chính là không thể nào! Anh và Thuần Tưởng hoàn toàn là người của hai thế giới, anh biết không? Bằng tính cách của hai người có thể yêu nau sao? Kết quả không phải chỉ cần nghĩ cũng biết sao? Tô Mộc, em thừa nhận bây giờ Thuần Tưởng có một chút lệ thuộc vào anh, nhưng đó chỉ là vì bên cạnh Thuần Tưởng không có ai để lệ thuộc vào thôi.”
“Em thật biết phân tích, còn phân tích rất trật tự, nhưng từ chính điểm đó, anh cũng đã hiểu rõ, em không hề hiểu gì về Thuần Tưởng.” Tô Mộc đứng dậy từ trên ghế, khẽ cười một tiếng: “Thôi, đã không còn gì để nói! Em căn bản không hiểu gì cả.”
“Anh!” Tô Viễn nóng nảy đứng dậy, kéo lại Tô Mộc, hai mắt khẽ nheo lại: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Đây là anh hỏi em mới đúng chứ!” Tô Mộc vươn tay đẩy tay Tô Viễn ra: “Hôm nay em đến, anh có thể đoán được bảy phần. Em đang thị uy với anh sao? Nói rõ quyền sở hữu hay là cho thấy lập trường của mình?”
Tô Mộc hừ nhẹ một tiếng, khoát khoát tay: “Em sai lầm rồi, Tô Viễn, đầu tiên, thứ nhất, em không cần đến thị uy cùng anh. Em nghĩ như vậy là có thể uy hiếp anh nhưng anh thì không hiểu như vậy, hơn nữa, nếu em muốn đến thị uy thì không nên chỉ thị uy cùng anh, hình như còn một người rất quan trọng. Thứ hai, Thuần Tưởng không phải món đồ chơi, không phải em nói em là chủ của cô ấy, cô ấy sẽ thuộc về em, hiểu chưa? Mọi chuyện đều được quyết định bởi Thuần Tưởng, không phải là anh hay em, hay Triệu Cảnh Hàng. Thứ ba, em không cần phải chứng minh cho anh thấy điều gì, bởi vì lập trường của em căn bản là không – quan – trọng – với – anh!”
Câu nói sau cùng, Tô Mộc cắn răng nói gằn từng chữ, dĩ nhiên cũng là đáp lại với thái độ không chút lễ phép vừa rồi của Tô Viễn
Tô Viễn ngẩn người, đứng tại chỗ nhìn Tô Mộc rời khỏi, nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, anh không biết mình đang cười nhạo ai, Tô Mộc nói ra như vậy mà thấy không biết ngượng sao? Hay là lại vô sỉ đến tìm anh, tuyên chiến với anh đây?
Tô Mộc cảm thấy lý do lúc nãy Tô Viễn đến tìm anh đúng là quá buồn cười, rốt cuộc, anh ta xem Thuần Tưởng là cái gì chứ?
Thuần Tưởng vừa tan việc về nhà xuống dưới lầu, lúc này nhìn thấy Tô Mộc đang dựa vào xe mình, khuôn mặt u sầu, cả người u buồn, không còn vẻ mặt đùa giỡn như mọi ngày nữa.
Cô có chút do dự, nhưng sau đó vẫn đi đến.
Vung vung tay trước mặt anh, Thuần Tưởng hơi hất càm: “Này, anh ngốc gì vậy? Về rồi sao không lên nhà?”
Tô Mộc hơi ngẩng mặt, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào sâu trong Thuần Tưởng, Thuần Tưởng bị anh nhìn như vậy, trái tim co rụt lại, có chút hốt hoảng dời mặt mình sang chỗ khác, cô hốt hoảng tìm chủ đề nói tiếp.
“Này, hỏi thì anh nói đi, sao lại im lặng vậy?” Thuần Tưởng co lại, vừa đủ cho tầm mắt của Tô Mộc, anh nhìn cô như thể muốn nuốt cô vào bụng vậy.
“Thuần Tưởng…” Nửa ngày sau, Tô Mộc mới rên tên cô lên.
“Làm gì vậy? Hôm nay anh sao thế…” Thuần Tưởng còn chưa nói xong, đột nhiên bị anh kéo tay, dùng sức ôm vào trong ngực, cả người bị vòng tay anh vây lại, Thuần Tưởng nhất thời thấy da gà toàn thân đều nổi lên, không thể nói là cảm giác gì, lúc này cô chỉ biết trợn to mắt, thân thể không dám nhúc nhích.
“Này… Anh… Có bị làm sao không?” Thuần Tưởng nháy hai ánh mắt, không hiểu nỗi tại sao Tô Mộc lại làm vậy, lại nhớ đến những tình tiết trong tiểu thuyết cũng diễn như vậy, gia đình của vai nam chính gặp biến cố gì đó, cho nên ôm thật chặt nữ chính – “Đợi một lát, để tôi ôm một lát đi!”
Thuần Tưởng cảm thấy ác hàn, câu mà Tô Mộc nói đầu tiên lại là cái này làm cô run rẩy không thôi.
Thuần Tưởng đợi một lúc lâu, vẫn không nghe thấy Tô Mộc nói gì nữa, cảm thấy có chút nóng nảy, cuối cùng vẫn là cô mở miệng trước: “A… Này, anh ôm đủ chưa đó?”
Bị Thuần Tưởng nhẹ nhàng đẩy ra, Tô Mộc rất thức thời tách ra khỏi cô, nhưng hai tay vẫn đặt lên vai Thuần Tưởng.
“Cô thấy thế nào?” Tô Mộc không đầu không đuôi hỏi như vậy, Thuần Tưởng dĩ nhiên không biết nên trả lời thế nào.
“Thế nào là thế nào?” Thuần Tưởng không hiểu lắc lắc đầu.
“Ôi trời…” Tô Mộc thở dài một tiếng, nhìn người này mãi cũng không có phản ứng gì, buông tay ra nói một câu “Thôi” rồi chạy lên lầu.
/40
|