“Này này này, anh không thể giải thích sao!” Thuần Tưởng hơi dừng lại trong chốc lát, tức giận xông lên phía trước, đứng trước mặt Tô Mộc, có chút tức giận, rồi lại không biết mình đang tức điều gì: “Anh, anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cô có thể trị…” Tô Mộc nói đến đây, là một câu trần thuật, nhưng lại không có ý đùa giỡn gì.
“A…” Thuần Tưởng có chút ngại ngùng, khóe miệng giật giật nói: “Quá khen rồi!”
“Vậy như thế này thì sao?” Tô Mộc vừa nói, thân thể vừa nghiêng về phía trước, hơi khom người xuống, nhích mặt vào gần Thuần Tưởng, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô nhưng không xâm nhập nhiều, nhanh chóng trở về.
Thuần Tưởng hít một hơi thật sâu, mở to hai mắt nhìn, mặt hồng tim đập đã sớm ức chế không nổi, vẫn không hiểu tại sao người này rốt cuộc đang làm gì, lui về sau một bước, Thuần Tưởng lớn tiếng gào to nói: “Anh, anh, anh, có cần phải dùng phương pháp này để chỉnh tôi không hả? Anh đúng là tên thần kinh chưa uống thuốc. Anh…”
“Cô đối với tôi lại có phản ứng này sao?” Tô Mộc có chút dở khóc dở cười.
Thuần Tưởng đột nhiên an tĩnh lại, gương mặt đỏ ửng lên như trái cà chua, hừ một tiếng, xoay người chạy lên cầu thang, trở về phòng mình mở cửa phòng ra “Cạch” một cái.
Tô Mộc bất đắc dĩ vắt trán, xem ra hôm nay anh đúng là bị bệnh, bị Tô Viễn kích thích xong, không ngờ lại làm ra những chuyện điên rồ như vậy. Khó trách Thuần Tưởng lại phản ứng như vậy, nhưng nếu Thuần Tưởng chịu tỉnh táo đối mặt, có lẽ mọi chuyện lại càng hỏng bét hơn.
Trái cà chua Thuần Tưởng ngồi lên giường, nhiệt độ tiếp tục tăng cao, đang có khuynh hướng tăng mãi không giảm, tiếp tục ửng hồng, bởi vì trong đầu cô cứ suy nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, lúc đó còn chưa chuẩn bị tư tưởng gì, cho tới bây giờ suy nghĩ lại, cảm giác ngượng nghịu kia cao hơn nhiều.
Biểu hiện của Tô Mộc hôm nay thật là kỳ quái, Thuần Tưởng rầu rĩ ôm hai chân, nhìn lên trần nhà, có ai có thể nói cho cô biết có chuyện gì đang xảy ra không?
Cô rất muốn tìm hiểu, nhưng nguyên nhân, kết quả, thời điểm xảy ra, cô đều không biết được yếu tố nào.
Thuần Tưởng cảm thấy Tô Mộc có lẽ đang đùa với cô, chắc là không sai, nhưng tại sao vẻ mặt vừa rồi của tên kia trông rất nghiêm túc chứ?
Ha hả… Đúng là một trò đùa thú vị, Thuần Tưởng sờ nhẹ môi mình, dường như nhớ lại đôi môi lành lạnh mang mát của Tô Mộc vừa rồi dán vào đây.
Thuần Tưởng mày điên rồi sao, gương mặt cô lại nóng ran lên, nhịn không được mắng, bị ăn một lần còn chưa đủ sao, muốn bị ăn thêm lần thứ hai sao?!
Thuần Tưởng cứ nghiêng đi nghiêng lại trên giường như vậy, cuối cùng cũng ngủ thẳng đến sáng ngày thứ hai, mơ mơ màng màng, cả đêm ngủ mà cảm thấy không tự nhiên, sáng sớm thức dậy, cô vẫn cảm thấy rất, rất, rất, rất không tự nhiên.
Quơ quơ đầu, cúi xuống nhìn bả vai đau đớn, Thuần Tưởng chạy vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong, cô mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, cô vừa lau tóc vừa đi ra.
Nhìn lại thời gian, vẫn còn sớm, nhưng cô lại không muốn ngủ nữa, suy nghĩ dường như cũng chỉ dần lại ở ngày hôm qua, cái hôn kia của Tô Mộc cứ làm cô mơ mơ màng màng, trong lòng lại không xác định lắm.
Tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Thuần Tưởng không hiểu, mới sáng sớm tinh mơ, có ai lại đến tìm cô chứ?
Thuần Tưởng thong thả bước đến trước cửa, đưa tay mở chốt cửa, đột nhiên thấy sửng sốt.
Tô Mộc mang theo mấy hộp đồ, khẽ mỉm cười đứng trước cửa nhìn cô, nói thật lòng, biểu hiện khác thường ngày hôm qua của Tô Mộc đã làm cô thấy lạnh cả sống lưng rồi, hôm nay rốt cuộc lại là vở kịch gì đây?
“Mới rời giường sao? Vừa lúc mua sớm một chút…” Tô Mộc còn chưa dứt lời đã bị nét mặt nhìn như người ngoài hành tinh của Thuần Tưởng chặn họng lại.
“Tô Mộc?” Thuần Tưởng đưa tay đung đưa trước mặt anh, nháy mắt mấy cái.
“Cái gì vậy? Tôi chưa có mù.” Tô Mộc một phát liền bắt được đôi tay không yên phận của Thuần Tưởng, bất mãn nói.
“Á, buông tay.” Thuần Tưởng vừa rút tay về, vừa nói: “Động kinh à? Tô Mộc, anh làm gì thế?”
“Tôi động kinh? Cô mới đáng đánh đòn đó!”Tô Mộc bĩu môi, nhưng không buông tay ra, kéo cô đi vào trong nhà, đặt mấy hộp đồ lên bàn, “Tôi thế nào chứ? À, sáng sớm phải trừng mắt to mắt nhỏ với tôi, cô mới yên lòng sao? “
“Nhảm nhí.” Thuần Tưởng cũng không chút khách sáo, mở mấy hộp đồ ăn ra, lúc này mới phát hiện, bên trong đều là những thức ăn của các cử tiệm nổi tiếng, nhiều như vậy, lúc này Thuần Tưởng mới nhớ, đêm qua cô về nhà, phiền não vô cùng, sau đó lại lên giường ngủ mất, nên sáng sớm mới đói bụng như thế.
Tạm thời không cần biết Tô Mộc muốn làm gì, dù sao Thuần Tưởng cũng là chủ, còn đang đói nữa, đành phải ăn cho đầy bụng trước thôi.
Cô không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, bánh bao, sinh tiên, bột chiên hành, sữa đậu nành, sữa tươi, đậu hũ. Cô cẩn thận đếm, phát hiện Tô Mộc mua rất nhiều, thứ gì cũng có.
“Không biết cô thích ăn gì nên tôi mua nhiều lắm, cô cứ ăn từ từ, cũng đâu có ai giành giật với cô.” Tô Mộc vừa nói vừa đưa tay tới, dùng ngón tay cái lau nhẹ khóe môi giúp cô.
Thuần Tưởng còn đang nhai nhồm nhoàm, vô cùng vui vẻ đột nhiên bị anh chạm vào, thần kinh lập tức căng thẳng, nghẹn – rồi!!!!!!
“Ặc, ặc …” Cô thả lỏng ngực, hai tay khoa chân múa tay lung tung khắp nơi.
Tô Mộc cau mày, vội vàng đưa tay tới giúp cô vỗ lưng, đưa bịch sữa đậu nành trên bàn cho cô: “Để đừng có vội, mau uống đi”
Thuần Tưởng uống xong hai hớp sữa, rốt cuộc cũng thở lại được.
“Anh, anh làm gì thế?” Thuần Tưởng mím môi, đặt đồ ăn trong tay xuống, nghiêm nghị nói với Tô Mộc: “Tô Mộc, anh cứ nói với tôi, có phải anh gặp chuyện gì rồi hay không?”
Tô Mộc bị cô hỏi như vậy, có chút sửng sốt, anh lắc đầu: “Không có, tôi gặp chuyện gì chứ?”
“Vậy sao anh tự nhiên lại ôn hòa, lại đối với tôi tốt vậy chứ? Tôi thật không quen đó Tô Mộc. Anh nói thật với tôi đi Tô Mộc, có phải anh gặp bệnh gì đó không trị được nữa không… hu hu hu…” Thuần Tưởng ôm đầu, gương mặt đau khổ méo mó.
Tô Mộc gõ đầu cô, hừ lạnh một tiếng: “Cái đầu này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao suốt ngày cứ thích rủa xả người ta mới chịu không vậy?!”
“Vậy anh… Sao lại…” Thuần Tưởng muốn hỏi sao tự nhiên anh ta lại đổi tính, hỏi anh sao tự nhiên lại ôn hòa như thế, hỏi anh sao lại tự nhiên chủ động mua đồ ăn cho cô… Hỏi anh, cái ôm hôm qua, nụ hôn hôm qua rốt cuộc có nghĩa gì?
Nghĩ tới những thứ này, mặt Thuần Tưởng thoáng chốc lại đỏ lên.
Môi Tô Mộc giật giật, định mở miệng nói gì đó nhưng một người bỗng bước vào, là một vị khách không mời mà đến, ít nhất là đối với Tô Mộc.
Tô Viễn vừa đi vào liền thấy hai người ngồi chung một chỗ, nụ cười trên môi hơi cứng lại một chút nhưng đã lui, mở miệng nói: “Thuần Tưởng, anh tới thăm em đây, hôm ấy em uống say có gặp chuyện gì không?”
“Tôi không sao, hihi” Thuần Tưởng cười cười, khoát khoát tay: “Làm phiền anh đến đây một chuyến.”
Nói thật, thái độ của cô bây giờ với anh ta không còn cứng nhắc như trước nữa, Thuần Tưởng cảm thấy đây là một chuyện tốt, bởi vì như vậy chứng minh, cô không còn thích anh ta nữa.
“Thuần Tưởng!” Tô Mộc đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt che giấu một ý nghĩ làm người ta không thể nào đoán được.
“Hả?” Thuần Tưởng thấy Tô Mộc đứng lên, cũng đứng lên theo, ba người đứng như nhau làm không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
Tô Mộc lườm Tô Viễn, nhớ tới anh ta từng nói là sẽ trở lại cùng Thuần Tưởng, nhưng thái độ của Thuần Tưởng chỉ mới khá hơn một chút thôi, nếu nói như vậy, cô nhất định không tin.
Tô Viễn cũng nhìn thấy thái độ lúc trước của Thuần Tưởng đối với mình, cho nên mới nhanh chóng đến tìm cô như vậy.
“Thuần Tưởng, hôm nay anh đến, nói thật ra… là muốn hẹn em.” Tô Viễn không chút che giấu, trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Tô Viễn, anh có ý gì?” Thuần Tưởng cau mày: “Mấy người làm gì vậy? Có phải gì gạt tôi không?”
“Không có chuyện gì, tiếp tục ăn điểm tâm đi, đừng để ý đến mấy hạng người nhàm chán này.” Tô Mộc kéo Thuần Tưởng ngồi xuống ghế.
“Không phải vậy.” Thuần Tưởng bất mãn kéo Tô Mộc lại: “Tô Mộc, anh có gì muốn nói với tôi sao?” Tô Mộc bị cô hỏi như vậy, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Tô Viễn thấy mọi chuyện như vậy, trong lòng hiển nhiên rất vui vẻ: “Thuần Tưởng, buổi tối có rảnh không? Anh và em…”
“Tô… Tô Viễn, thật ra tôi rất muốn nói.” Thuần Tưởng hít sâu một hơi, nở nụ cười với Tô Viễn: “Anh thật sự rất tốt, tôi từng thích anh, đúng, nhưng đó chỉ là ‘từng’ thôi, anh hiểu không…”
“Em nói cái gì?” Tô Viễn nghe Thuần Tưởng giải thích như vậy, không kiềm chế: “Đừng nói em thực sự thích anh ta!”
“Hai người không hợp với nhau, Thuần Tưởng, em có thể chịu được người có tính cách như Tô Mộc sao? Em hoạt bát vui tính, anh ta lại không đơn giản, hai người…”
“Dừng lại được không?” Thuần Tưởng có chút không vui, một tay nắm Tô Mộc, một tay đẩy Tô Viễn ra: “Hai người chúng ta nói chuyện, tự nhiên sao lại lôi Tô Mộc vào chứ? Hơn nữa anh ấy là anh của anh, sao anh lại cứ tên kia, người nầy, anh ta kia chứ?”
Đối với ngôn ngữ che chở đến thản nhiên của Thuần Tưởng, nét mặt của Tô Mộc và Tô Viễn hoàn toàn trái ngược nhau, Tô Mộc không ngờ nha đầu này lại nói chuyện thay mình, hơn nữa lại là trước mặt Tô Viễn.
Tô Viễn cũng không ngờ, Thuần Tưởng lại che chở cho Tô Mộc, cảm giác nôn nóng dâng lên tự đáy lòng làm anh không biết làm sao, anh chưa từng thấy bất an như vậy, có lẽ lần này… anh lại để cô vuột mất khỏi tay mình lần nữa.
Tô Mộc thuận thế giơ tay Thuần Tưởng lên, đan mười ngón tay vào nhau quơ quơ trước mặt anh: “Em trai, đừng nói anh trai không nói em biết, chuyện này không chỉ một mình em mới khống chế được. Anh nói… Chuyện giữa anh và cô ấy có hợp không là chuyện của tụi anh, em không cần lo lắng đến. Lúc này, có phải em nên giống như những nam phụ trong truyền hình, thức thời bỏ đi không?”
Nụ cười trên mặt Tô Viễn không còn tồn tại nữa, sắc mặt rất trầm, anh bây giờ không còn lời nào để nói, chỉ còn chờ Thuần Tưởng mở miệng phản bác lời nói của Tô Mộc, dựa vào tính tình của Thuần Tưởng hẳn là sẽ làm như vậy…
“Tô Viễn, học trưởng a.” Thuần Tưởng không hất tay Tô Mộc ra, chỉ nhàn nhạt nhìn phía Tô Viễn: “Ừm… Còn nhớ rõ lần đó gặp mặt, tôi nói tôi đang chờ bạn trai không? Người tôi chờ chính là Tô Mộc…”
“Cho nên? Ý của em là? Thuần Tưởng em đừng gạt anh, anh biết em không thể nào thích Tô Mộc được! Anh ta căn bản không phải ly trà mà em thích uống! Thuần Tưởng, được rồi, anh biết, trước kia là anh không đúng, nhưng mà… Thật sự không thể… Không thể cho anh thêm một cơ hội sao?” Tô Viễn biết rõ đại thế đã mất, nhưng vẫn vùng vẫy không thôi, anh biết, Thuần Tưởng thật sự không coi trọng Tô Mộc, nhưng cô lại không muốn liên quan đến anh nữa.
“Tôi…” Thuần Tưởng định từ chối nữa, nhưng lại bị Tô Mộc kéo vào trong lòng.
“A…” Thuần Tưởng ngẩn ra, nhưng lại không dám giãy dụa, chỉ đành mặc kệ anh, cho nên anh càng kịch liệt hơn, cũng dụng tâm hơn.
Đợi đến khi Tô Mộc buông cô ra, lúc này cô mới định thần lại, đôi mắt bồ câu chứa làn sương mù long lanh, kinh ngạc hỏi anh: “Anh, anh làm gì vậy? Diễn thôi, có cần làm vậy không?”
Thuần Tưởng bối rối muốn hất tay Tô Mộc ra nhưng nghiêng đầu lại, Tô Viễn đã sớm không còn bóng dáng.
Tô Mộc gắt gao nắm tay Thuần Tưởng, không muốn để tiểu nha đầu này chạy thoát: “Diễn?! Diễn cái rắm, con mắt nào của em nhìn thấy tôi đang diễn kịch hả?”
“Vậy…” Đôi mắt to của Thuần Tưởng chuyển động, nhưng lại không dừng lại trên người Tô Mộc. “Vậy anh…”
“Tôi có ý gì chẳng lẽ em lại không hiểu sao?!” Tô Mộc có chút bực mình, anh thật sự không thể nói thẳng ra, chẳng lẽ nha đầu này không có năng lực tự hiểu sao?
“Chẳng phải anh ghét tôi lắm sao?” Thuần Tưởng cũng không phải ngốc hoàn toàn, à không, thật ra có chút thông minh, Tô Mộc nói như vậy, dĩ nhiên cô đã hiểu rồi.
“Bà nội ơi, con bị coi thường có phải không? Tôi chán em? Còn vẫn nữa? Vậy mỗi ngày là ai đưa đón người đáng ghét như em đi làm? Còn để người uống say như em nằm lên giường, tôi nằm trên sofa chịu khổ sao? Còn thỉnh thoảng làm công cụ thử độc cho em sao? Sáng sớm tinh mơ đã đi ra ngoài đứng đợi mấy tiếng mua đồ ăn cho em sao? Em… Em nghĩ tôi diễn kịch vì người đáng ghét như hắn ta sao?”
Tô Mộc nói hết một hơi, gương mặt của Thuần Tưởng không cần dùng từ trái cà chua để hình dung nữa.
“Vậy anh… tôi…” Thuần Tưởng nhấp nhô nói, lại không nói được rõ ràng, chân tay luống cuống hết sức, lòng ngực thì nóng lên, tràn ngập khoái cảm không nói nên lời, chưa bao giờ xuất hiện, kể cả khi ở cùng Tô Viễn.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng ban đầu là nhìn nhau không vừa mắt, hai người còn thường xuyên cãi nhau ầm ĩ nữa cơ mà.
Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào vậy? Sớm đã quen tan việc sẽ có Tô Mộc đến đón, sớm đã quen đem làm được một món ngon mới thì lập tức mời Tô Mộc ăn thử, sớm đã quen đấu võ mồm cùng anh, nghe những lời nói rắn độc của anh…
Thuần Tưởng nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo, lòng bàn tay ra mồ hôi, chuyện Tô Viễn thật không dễ dàng, nhưng cô thật sự đã quên rồi, từng có một người nào đó đã nói, cách thức tốt nhất để kết thúc một cuộc tình chính là… bắt đầu một cuộc tình mới.
Cô có thể quên Tô Viễn sao? Ít nhất là cô đã từ chối anh ta rất quyết tuyệt… Là bởi vì Tô Mộc sao?
Len lén ngẩng đầu nhìn anh một cái, Thuần Tưởng phát hiện ánh mắt nóng hừng hực của Tô Mộc đang nhìn chằm chằm vào mình, cô lại cúi đầu xuống.
“Sao không dám ngẩng đầu nhìn anh?” Tô Mộc thở dài, lắc đầu nói: “Được rồi, anh cũng không muốn miễn cưỡng em.“
“Không có!” Thuần Tưởng nghe anh nói vậy, lập tức giật lại vạt áo của anh, ngay cả cô cũng không ngờ mình lại hành động như vậy, Tô Mộc hơi dừng lại một chút, nhưng không đẩy tay cô ra.
“Không có gì? Có gì thì cứ nói, dù sao anh cũng không muốn van xin hay cầu xin em gì cả.” Tô Mộc cực kỳ chân thành nói.
“Anh, anh biết rõ mà…”
“Thì anh đã nói sẽ không miễn cưỡng em cơ mà, em đâu cần phải miễn cưỡng mình như thế!” Tô Mộc kiên định nói.
“Trời ạ! Anh!!” Thuần Tưởng nóng nảy, người này bình thường thì thông minh, sao đến bây giờ lại đột nhiên ngốc nghếch vậy, “Anh biết rõ mà…”
“Thì đúng, anh biết em và Tô Viễn vốn là một đôi.” Tô Mộc lắc đầu, quay lưng đi.
Thuần Tưởng nói: “Anh nói gì thế, ai và anh ta là một đôi chứ, người bây giờ em thích là…”
Thở dài, Thuần Tưởng trầm mặt, đột nhiên nhớ đến gì đó, chạy về trước mặt anh, thấy anh rõ ràng đang mỉm cười.
“Khốn kiếp, tôi đánh anh!” Thuần Tưởng quơ tay, định cho ngực Tô Mộc một quyền, lại bị anh bắt lại cổ tay.
Tô Mộc tiếp tục cười, nói: “Hiếm thấy người ta đánh người chỉ dùng tay thế này, anh thấy em cũng không phải lần đầu đánh người, cũng biết tinh túy đấy chứ, đánh một cái toàn đụng trúng khớp xương.”
“Đánh anh là nhẹ rồi, còn dám cười em…” Thuần Tưởng chép miệng, nghiến răng nói.
“Được rồi, ngoan nào.” Tô Mộc ôm cô vào ngực: “Anh làm gì mà chê cười em chứ, nghe em nói thật lòng như thế, anh cảm thấy vui vẻ mà.”
“Thật lòng cái gì chứ!” Thuần Tưởng vùi đầu vào ngực anh, không động đậy nữa, rầu rĩ lẩm bẩm: “Thật là không hiểu nổi mà.”
“Cái gì lời thật lòng? Rõ ràng em thích anh mà, anh nghe rõ từng chữ từng câu đấy.” Tô Mộc mặt không đỏ tim không đập nói.
Thuần Tưởng lúc này thật sự bắt đầu từ chối: “Đi đi đi, cái lỗ tai heo nào của anh nghe thấy em nói như vậy?”
“Lỗ tai heo thì dĩ nhiên không nghe thấy, nhưng lỗ tai người thì có. Thuần Tưởng, em đừng có nói dối nữa, hai bác hàng xóm cũng biết hai chúng ta là một đôi mà.” Tô Mộc một tay xoa xoa đầu Thuần Tưởng, cười cười nói.
Thuần Tưởng giơ gương mặt bầu bĩnh lên, bĩu môi: “Em đúng là bị anh ăn hết rồi.”
Tô Mộc “ừ” một tiếng, cúi đầu nói một câu: “Đúng, anh ăn được em rồi.”
Thuần Tưởng há mồm, định phản bác nhưng đôi môi đã bị một đôi môi khác lạnh như băng phủ kín xuống, làm cô muốn phản bác cũng phản bác không nổi nữa.
Tô Mộc, tên khốn kiếp này! Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu… Đã có thể vững vàng điều khiển cô như thế chứ?!
Thuần Tưởng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời không tìm được đáp án, chỉ là bây giờ, đáp án này đã không còn quan trọng nữa!!!
(Hoàn)
“Cô có thể trị…” Tô Mộc nói đến đây, là một câu trần thuật, nhưng lại không có ý đùa giỡn gì.
“A…” Thuần Tưởng có chút ngại ngùng, khóe miệng giật giật nói: “Quá khen rồi!”
“Vậy như thế này thì sao?” Tô Mộc vừa nói, thân thể vừa nghiêng về phía trước, hơi khom người xuống, nhích mặt vào gần Thuần Tưởng, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô nhưng không xâm nhập nhiều, nhanh chóng trở về.
Thuần Tưởng hít một hơi thật sâu, mở to hai mắt nhìn, mặt hồng tim đập đã sớm ức chế không nổi, vẫn không hiểu tại sao người này rốt cuộc đang làm gì, lui về sau một bước, Thuần Tưởng lớn tiếng gào to nói: “Anh, anh, anh, có cần phải dùng phương pháp này để chỉnh tôi không hả? Anh đúng là tên thần kinh chưa uống thuốc. Anh…”
“Cô đối với tôi lại có phản ứng này sao?” Tô Mộc có chút dở khóc dở cười.
Thuần Tưởng đột nhiên an tĩnh lại, gương mặt đỏ ửng lên như trái cà chua, hừ một tiếng, xoay người chạy lên cầu thang, trở về phòng mình mở cửa phòng ra “Cạch” một cái.
Tô Mộc bất đắc dĩ vắt trán, xem ra hôm nay anh đúng là bị bệnh, bị Tô Viễn kích thích xong, không ngờ lại làm ra những chuyện điên rồ như vậy. Khó trách Thuần Tưởng lại phản ứng như vậy, nhưng nếu Thuần Tưởng chịu tỉnh táo đối mặt, có lẽ mọi chuyện lại càng hỏng bét hơn.
Trái cà chua Thuần Tưởng ngồi lên giường, nhiệt độ tiếp tục tăng cao, đang có khuynh hướng tăng mãi không giảm, tiếp tục ửng hồng, bởi vì trong đầu cô cứ suy nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, lúc đó còn chưa chuẩn bị tư tưởng gì, cho tới bây giờ suy nghĩ lại, cảm giác ngượng nghịu kia cao hơn nhiều.
Biểu hiện của Tô Mộc hôm nay thật là kỳ quái, Thuần Tưởng rầu rĩ ôm hai chân, nhìn lên trần nhà, có ai có thể nói cho cô biết có chuyện gì đang xảy ra không?
Cô rất muốn tìm hiểu, nhưng nguyên nhân, kết quả, thời điểm xảy ra, cô đều không biết được yếu tố nào.
Thuần Tưởng cảm thấy Tô Mộc có lẽ đang đùa với cô, chắc là không sai, nhưng tại sao vẻ mặt vừa rồi của tên kia trông rất nghiêm túc chứ?
Ha hả… Đúng là một trò đùa thú vị, Thuần Tưởng sờ nhẹ môi mình, dường như nhớ lại đôi môi lành lạnh mang mát của Tô Mộc vừa rồi dán vào đây.
Thuần Tưởng mày điên rồi sao, gương mặt cô lại nóng ran lên, nhịn không được mắng, bị ăn một lần còn chưa đủ sao, muốn bị ăn thêm lần thứ hai sao?!
Thuần Tưởng cứ nghiêng đi nghiêng lại trên giường như vậy, cuối cùng cũng ngủ thẳng đến sáng ngày thứ hai, mơ mơ màng màng, cả đêm ngủ mà cảm thấy không tự nhiên, sáng sớm thức dậy, cô vẫn cảm thấy rất, rất, rất, rất không tự nhiên.
Quơ quơ đầu, cúi xuống nhìn bả vai đau đớn, Thuần Tưởng chạy vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong, cô mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, cô vừa lau tóc vừa đi ra.
Nhìn lại thời gian, vẫn còn sớm, nhưng cô lại không muốn ngủ nữa, suy nghĩ dường như cũng chỉ dần lại ở ngày hôm qua, cái hôn kia của Tô Mộc cứ làm cô mơ mơ màng màng, trong lòng lại không xác định lắm.
Tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Thuần Tưởng không hiểu, mới sáng sớm tinh mơ, có ai lại đến tìm cô chứ?
Thuần Tưởng thong thả bước đến trước cửa, đưa tay mở chốt cửa, đột nhiên thấy sửng sốt.
Tô Mộc mang theo mấy hộp đồ, khẽ mỉm cười đứng trước cửa nhìn cô, nói thật lòng, biểu hiện khác thường ngày hôm qua của Tô Mộc đã làm cô thấy lạnh cả sống lưng rồi, hôm nay rốt cuộc lại là vở kịch gì đây?
“Mới rời giường sao? Vừa lúc mua sớm một chút…” Tô Mộc còn chưa dứt lời đã bị nét mặt nhìn như người ngoài hành tinh của Thuần Tưởng chặn họng lại.
“Tô Mộc?” Thuần Tưởng đưa tay đung đưa trước mặt anh, nháy mắt mấy cái.
“Cái gì vậy? Tôi chưa có mù.” Tô Mộc một phát liền bắt được đôi tay không yên phận của Thuần Tưởng, bất mãn nói.
“Á, buông tay.” Thuần Tưởng vừa rút tay về, vừa nói: “Động kinh à? Tô Mộc, anh làm gì thế?”
“Tôi động kinh? Cô mới đáng đánh đòn đó!”Tô Mộc bĩu môi, nhưng không buông tay ra, kéo cô đi vào trong nhà, đặt mấy hộp đồ lên bàn, “Tôi thế nào chứ? À, sáng sớm phải trừng mắt to mắt nhỏ với tôi, cô mới yên lòng sao? “
“Nhảm nhí.” Thuần Tưởng cũng không chút khách sáo, mở mấy hộp đồ ăn ra, lúc này mới phát hiện, bên trong đều là những thức ăn của các cử tiệm nổi tiếng, nhiều như vậy, lúc này Thuần Tưởng mới nhớ, đêm qua cô về nhà, phiền não vô cùng, sau đó lại lên giường ngủ mất, nên sáng sớm mới đói bụng như thế.
Tạm thời không cần biết Tô Mộc muốn làm gì, dù sao Thuần Tưởng cũng là chủ, còn đang đói nữa, đành phải ăn cho đầy bụng trước thôi.
Cô không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, bánh bao, sinh tiên, bột chiên hành, sữa đậu nành, sữa tươi, đậu hũ. Cô cẩn thận đếm, phát hiện Tô Mộc mua rất nhiều, thứ gì cũng có.
“Không biết cô thích ăn gì nên tôi mua nhiều lắm, cô cứ ăn từ từ, cũng đâu có ai giành giật với cô.” Tô Mộc vừa nói vừa đưa tay tới, dùng ngón tay cái lau nhẹ khóe môi giúp cô.
Thuần Tưởng còn đang nhai nhồm nhoàm, vô cùng vui vẻ đột nhiên bị anh chạm vào, thần kinh lập tức căng thẳng, nghẹn – rồi!!!!!!
“Ặc, ặc …” Cô thả lỏng ngực, hai tay khoa chân múa tay lung tung khắp nơi.
Tô Mộc cau mày, vội vàng đưa tay tới giúp cô vỗ lưng, đưa bịch sữa đậu nành trên bàn cho cô: “Để đừng có vội, mau uống đi”
Thuần Tưởng uống xong hai hớp sữa, rốt cuộc cũng thở lại được.
“Anh, anh làm gì thế?” Thuần Tưởng mím môi, đặt đồ ăn trong tay xuống, nghiêm nghị nói với Tô Mộc: “Tô Mộc, anh cứ nói với tôi, có phải anh gặp chuyện gì rồi hay không?”
Tô Mộc bị cô hỏi như vậy, có chút sửng sốt, anh lắc đầu: “Không có, tôi gặp chuyện gì chứ?”
“Vậy sao anh tự nhiên lại ôn hòa, lại đối với tôi tốt vậy chứ? Tôi thật không quen đó Tô Mộc. Anh nói thật với tôi đi Tô Mộc, có phải anh gặp bệnh gì đó không trị được nữa không… hu hu hu…” Thuần Tưởng ôm đầu, gương mặt đau khổ méo mó.
Tô Mộc gõ đầu cô, hừ lạnh một tiếng: “Cái đầu này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao suốt ngày cứ thích rủa xả người ta mới chịu không vậy?!”
“Vậy anh… Sao lại…” Thuần Tưởng muốn hỏi sao tự nhiên anh ta lại đổi tính, hỏi anh sao tự nhiên lại ôn hòa như thế, hỏi anh sao lại tự nhiên chủ động mua đồ ăn cho cô… Hỏi anh, cái ôm hôm qua, nụ hôn hôm qua rốt cuộc có nghĩa gì?
Nghĩ tới những thứ này, mặt Thuần Tưởng thoáng chốc lại đỏ lên.
Môi Tô Mộc giật giật, định mở miệng nói gì đó nhưng một người bỗng bước vào, là một vị khách không mời mà đến, ít nhất là đối với Tô Mộc.
Tô Viễn vừa đi vào liền thấy hai người ngồi chung một chỗ, nụ cười trên môi hơi cứng lại một chút nhưng đã lui, mở miệng nói: “Thuần Tưởng, anh tới thăm em đây, hôm ấy em uống say có gặp chuyện gì không?”
“Tôi không sao, hihi” Thuần Tưởng cười cười, khoát khoát tay: “Làm phiền anh đến đây một chuyến.”
Nói thật, thái độ của cô bây giờ với anh ta không còn cứng nhắc như trước nữa, Thuần Tưởng cảm thấy đây là một chuyện tốt, bởi vì như vậy chứng minh, cô không còn thích anh ta nữa.
“Thuần Tưởng!” Tô Mộc đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt che giấu một ý nghĩ làm người ta không thể nào đoán được.
“Hả?” Thuần Tưởng thấy Tô Mộc đứng lên, cũng đứng lên theo, ba người đứng như nhau làm không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
Tô Mộc lườm Tô Viễn, nhớ tới anh ta từng nói là sẽ trở lại cùng Thuần Tưởng, nhưng thái độ của Thuần Tưởng chỉ mới khá hơn một chút thôi, nếu nói như vậy, cô nhất định không tin.
Tô Viễn cũng nhìn thấy thái độ lúc trước của Thuần Tưởng đối với mình, cho nên mới nhanh chóng đến tìm cô như vậy.
“Thuần Tưởng, hôm nay anh đến, nói thật ra… là muốn hẹn em.” Tô Viễn không chút che giấu, trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Tô Viễn, anh có ý gì?” Thuần Tưởng cau mày: “Mấy người làm gì vậy? Có phải gì gạt tôi không?”
“Không có chuyện gì, tiếp tục ăn điểm tâm đi, đừng để ý đến mấy hạng người nhàm chán này.” Tô Mộc kéo Thuần Tưởng ngồi xuống ghế.
“Không phải vậy.” Thuần Tưởng bất mãn kéo Tô Mộc lại: “Tô Mộc, anh có gì muốn nói với tôi sao?” Tô Mộc bị cô hỏi như vậy, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Tô Viễn thấy mọi chuyện như vậy, trong lòng hiển nhiên rất vui vẻ: “Thuần Tưởng, buổi tối có rảnh không? Anh và em…”
“Tô… Tô Viễn, thật ra tôi rất muốn nói.” Thuần Tưởng hít sâu một hơi, nở nụ cười với Tô Viễn: “Anh thật sự rất tốt, tôi từng thích anh, đúng, nhưng đó chỉ là ‘từng’ thôi, anh hiểu không…”
“Em nói cái gì?” Tô Viễn nghe Thuần Tưởng giải thích như vậy, không kiềm chế: “Đừng nói em thực sự thích anh ta!”
“Hai người không hợp với nhau, Thuần Tưởng, em có thể chịu được người có tính cách như Tô Mộc sao? Em hoạt bát vui tính, anh ta lại không đơn giản, hai người…”
“Dừng lại được không?” Thuần Tưởng có chút không vui, một tay nắm Tô Mộc, một tay đẩy Tô Viễn ra: “Hai người chúng ta nói chuyện, tự nhiên sao lại lôi Tô Mộc vào chứ? Hơn nữa anh ấy là anh của anh, sao anh lại cứ tên kia, người nầy, anh ta kia chứ?”
Đối với ngôn ngữ che chở đến thản nhiên của Thuần Tưởng, nét mặt của Tô Mộc và Tô Viễn hoàn toàn trái ngược nhau, Tô Mộc không ngờ nha đầu này lại nói chuyện thay mình, hơn nữa lại là trước mặt Tô Viễn.
Tô Viễn cũng không ngờ, Thuần Tưởng lại che chở cho Tô Mộc, cảm giác nôn nóng dâng lên tự đáy lòng làm anh không biết làm sao, anh chưa từng thấy bất an như vậy, có lẽ lần này… anh lại để cô vuột mất khỏi tay mình lần nữa.
Tô Mộc thuận thế giơ tay Thuần Tưởng lên, đan mười ngón tay vào nhau quơ quơ trước mặt anh: “Em trai, đừng nói anh trai không nói em biết, chuyện này không chỉ một mình em mới khống chế được. Anh nói… Chuyện giữa anh và cô ấy có hợp không là chuyện của tụi anh, em không cần lo lắng đến. Lúc này, có phải em nên giống như những nam phụ trong truyền hình, thức thời bỏ đi không?”
Nụ cười trên mặt Tô Viễn không còn tồn tại nữa, sắc mặt rất trầm, anh bây giờ không còn lời nào để nói, chỉ còn chờ Thuần Tưởng mở miệng phản bác lời nói của Tô Mộc, dựa vào tính tình của Thuần Tưởng hẳn là sẽ làm như vậy…
“Tô Viễn, học trưởng a.” Thuần Tưởng không hất tay Tô Mộc ra, chỉ nhàn nhạt nhìn phía Tô Viễn: “Ừm… Còn nhớ rõ lần đó gặp mặt, tôi nói tôi đang chờ bạn trai không? Người tôi chờ chính là Tô Mộc…”
“Cho nên? Ý của em là? Thuần Tưởng em đừng gạt anh, anh biết em không thể nào thích Tô Mộc được! Anh ta căn bản không phải ly trà mà em thích uống! Thuần Tưởng, được rồi, anh biết, trước kia là anh không đúng, nhưng mà… Thật sự không thể… Không thể cho anh thêm một cơ hội sao?” Tô Viễn biết rõ đại thế đã mất, nhưng vẫn vùng vẫy không thôi, anh biết, Thuần Tưởng thật sự không coi trọng Tô Mộc, nhưng cô lại không muốn liên quan đến anh nữa.
“Tôi…” Thuần Tưởng định từ chối nữa, nhưng lại bị Tô Mộc kéo vào trong lòng.
“A…” Thuần Tưởng ngẩn ra, nhưng lại không dám giãy dụa, chỉ đành mặc kệ anh, cho nên anh càng kịch liệt hơn, cũng dụng tâm hơn.
Đợi đến khi Tô Mộc buông cô ra, lúc này cô mới định thần lại, đôi mắt bồ câu chứa làn sương mù long lanh, kinh ngạc hỏi anh: “Anh, anh làm gì vậy? Diễn thôi, có cần làm vậy không?”
Thuần Tưởng bối rối muốn hất tay Tô Mộc ra nhưng nghiêng đầu lại, Tô Viễn đã sớm không còn bóng dáng.
Tô Mộc gắt gao nắm tay Thuần Tưởng, không muốn để tiểu nha đầu này chạy thoát: “Diễn?! Diễn cái rắm, con mắt nào của em nhìn thấy tôi đang diễn kịch hả?”
“Vậy…” Đôi mắt to của Thuần Tưởng chuyển động, nhưng lại không dừng lại trên người Tô Mộc. “Vậy anh…”
“Tôi có ý gì chẳng lẽ em lại không hiểu sao?!” Tô Mộc có chút bực mình, anh thật sự không thể nói thẳng ra, chẳng lẽ nha đầu này không có năng lực tự hiểu sao?
“Chẳng phải anh ghét tôi lắm sao?” Thuần Tưởng cũng không phải ngốc hoàn toàn, à không, thật ra có chút thông minh, Tô Mộc nói như vậy, dĩ nhiên cô đã hiểu rồi.
“Bà nội ơi, con bị coi thường có phải không? Tôi chán em? Còn vẫn nữa? Vậy mỗi ngày là ai đưa đón người đáng ghét như em đi làm? Còn để người uống say như em nằm lên giường, tôi nằm trên sofa chịu khổ sao? Còn thỉnh thoảng làm công cụ thử độc cho em sao? Sáng sớm tinh mơ đã đi ra ngoài đứng đợi mấy tiếng mua đồ ăn cho em sao? Em… Em nghĩ tôi diễn kịch vì người đáng ghét như hắn ta sao?”
Tô Mộc nói hết một hơi, gương mặt của Thuần Tưởng không cần dùng từ trái cà chua để hình dung nữa.
“Vậy anh… tôi…” Thuần Tưởng nhấp nhô nói, lại không nói được rõ ràng, chân tay luống cuống hết sức, lòng ngực thì nóng lên, tràn ngập khoái cảm không nói nên lời, chưa bao giờ xuất hiện, kể cả khi ở cùng Tô Viễn.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng ban đầu là nhìn nhau không vừa mắt, hai người còn thường xuyên cãi nhau ầm ĩ nữa cơ mà.
Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào vậy? Sớm đã quen tan việc sẽ có Tô Mộc đến đón, sớm đã quen đem làm được một món ngon mới thì lập tức mời Tô Mộc ăn thử, sớm đã quen đấu võ mồm cùng anh, nghe những lời nói rắn độc của anh…
Thuần Tưởng nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo, lòng bàn tay ra mồ hôi, chuyện Tô Viễn thật không dễ dàng, nhưng cô thật sự đã quên rồi, từng có một người nào đó đã nói, cách thức tốt nhất để kết thúc một cuộc tình chính là… bắt đầu một cuộc tình mới.
Cô có thể quên Tô Viễn sao? Ít nhất là cô đã từ chối anh ta rất quyết tuyệt… Là bởi vì Tô Mộc sao?
Len lén ngẩng đầu nhìn anh một cái, Thuần Tưởng phát hiện ánh mắt nóng hừng hực của Tô Mộc đang nhìn chằm chằm vào mình, cô lại cúi đầu xuống.
“Sao không dám ngẩng đầu nhìn anh?” Tô Mộc thở dài, lắc đầu nói: “Được rồi, anh cũng không muốn miễn cưỡng em.“
“Không có!” Thuần Tưởng nghe anh nói vậy, lập tức giật lại vạt áo của anh, ngay cả cô cũng không ngờ mình lại hành động như vậy, Tô Mộc hơi dừng lại một chút, nhưng không đẩy tay cô ra.
“Không có gì? Có gì thì cứ nói, dù sao anh cũng không muốn van xin hay cầu xin em gì cả.” Tô Mộc cực kỳ chân thành nói.
“Anh, anh biết rõ mà…”
“Thì anh đã nói sẽ không miễn cưỡng em cơ mà, em đâu cần phải miễn cưỡng mình như thế!” Tô Mộc kiên định nói.
“Trời ạ! Anh!!” Thuần Tưởng nóng nảy, người này bình thường thì thông minh, sao đến bây giờ lại đột nhiên ngốc nghếch vậy, “Anh biết rõ mà…”
“Thì đúng, anh biết em và Tô Viễn vốn là một đôi.” Tô Mộc lắc đầu, quay lưng đi.
Thuần Tưởng nói: “Anh nói gì thế, ai và anh ta là một đôi chứ, người bây giờ em thích là…”
Thở dài, Thuần Tưởng trầm mặt, đột nhiên nhớ đến gì đó, chạy về trước mặt anh, thấy anh rõ ràng đang mỉm cười.
“Khốn kiếp, tôi đánh anh!” Thuần Tưởng quơ tay, định cho ngực Tô Mộc một quyền, lại bị anh bắt lại cổ tay.
Tô Mộc tiếp tục cười, nói: “Hiếm thấy người ta đánh người chỉ dùng tay thế này, anh thấy em cũng không phải lần đầu đánh người, cũng biết tinh túy đấy chứ, đánh một cái toàn đụng trúng khớp xương.”
“Đánh anh là nhẹ rồi, còn dám cười em…” Thuần Tưởng chép miệng, nghiến răng nói.
“Được rồi, ngoan nào.” Tô Mộc ôm cô vào ngực: “Anh làm gì mà chê cười em chứ, nghe em nói thật lòng như thế, anh cảm thấy vui vẻ mà.”
“Thật lòng cái gì chứ!” Thuần Tưởng vùi đầu vào ngực anh, không động đậy nữa, rầu rĩ lẩm bẩm: “Thật là không hiểu nổi mà.”
“Cái gì lời thật lòng? Rõ ràng em thích anh mà, anh nghe rõ từng chữ từng câu đấy.” Tô Mộc mặt không đỏ tim không đập nói.
Thuần Tưởng lúc này thật sự bắt đầu từ chối: “Đi đi đi, cái lỗ tai heo nào của anh nghe thấy em nói như vậy?”
“Lỗ tai heo thì dĩ nhiên không nghe thấy, nhưng lỗ tai người thì có. Thuần Tưởng, em đừng có nói dối nữa, hai bác hàng xóm cũng biết hai chúng ta là một đôi mà.” Tô Mộc một tay xoa xoa đầu Thuần Tưởng, cười cười nói.
Thuần Tưởng giơ gương mặt bầu bĩnh lên, bĩu môi: “Em đúng là bị anh ăn hết rồi.”
Tô Mộc “ừ” một tiếng, cúi đầu nói một câu: “Đúng, anh ăn được em rồi.”
Thuần Tưởng há mồm, định phản bác nhưng đôi môi đã bị một đôi môi khác lạnh như băng phủ kín xuống, làm cô muốn phản bác cũng phản bác không nổi nữa.
Tô Mộc, tên khốn kiếp này! Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu… Đã có thể vững vàng điều khiển cô như thế chứ?!
Thuần Tưởng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời không tìm được đáp án, chỉ là bây giờ, đáp án này đã không còn quan trọng nữa!!!
(Hoàn)
/40
|