Lâm quay ra nói với cô nhà bếp
- cô ơi cậu ta muốn ăn gì cô cứ lấy nhá phiền cô trông chừng cậu ta giùm cháu luôn đừng để cậu ta đi đâu nha cô
- ừ
- cậu định đi đâu đấy
- ra sân hôm nay cá cược rồi nên phải ra sân
- cá gì
- không liên quan đến cậu
Đúng lúc đó có người tiến lại gần con nhỏ
-ô đúng là em này
- dạ anh biết em ạ
Anh ta cười 1 cái rồi bảo
- đúng là trí nhớ em kém thật lần nào gặp anh cũng không nhận ra anh là người mới bị em đụng xe trúng lại còn cho em mượn xe ở sân bay
- à em xin lỗi đã không nhận ra anh
- thôi không sao giờ nhớ là tốt rồi mà em học trường này sao
- vâng em học ở đây
- còn đây
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào Lâm
- là bạn cùng lớp với em
Nói rồi nó quay sang Lâm
- thôi cậu cứ đi đi tôi ở đây được rồi không tên khó ưa đấy lại càu nhàu tôi hứa sẽ không đi đâu mà
- vậy tôi đi trước nha
- ừ
- mà anh đến đây làm gì vậy bộ anh cũng học ở trường này hả
- anh già rồi cô bé ạ không thể học ở đây được đâu
- vậy anh đến đây làm gì
Cô nhân viên mang bánh ra cho con nhỏ
- cậu ấy đến đây để thực tập đấy
- thực tập sinh vậy anh là giáo viên à - gần như thế
Anh ta nói rồi cười với con nhỏ
- vậy em phải gọi anh 1 tiếng thầy rồi
- không cần đâu cũng là chỗ quen biết mà với lại gọi như vậy anh sẽ tổn thọ đấy
Cả 2 ngồi nói chuyện vui vẻ còn Lâm thì quay về sân bóng đúng lúc ấy quá bóng bị bắn ra khỏi sân và lao về phía Vy đang ngồi ở hàng ghế đầu Lâm nhìn thấy nên chạy lại đỡ lấy quả bóng kịp thời
- cô không sao chứ
- dạ không sao cảm ơn cậu
- cô nên rời khỏi đây đi nơi này không hợp với cô đâu
Nói xong Lâm quay đi luôn tiến thẳng về phía mấy người bạn cậu ta nhập cuộc nhanh chóng và bắt đầu cuộc chơi. Khi mọi thứ kết thúc Lâm quay lại căng tin đón con nhỏ thì nó đã về rồi nên cậu ta cũng đi luôn khi quay trở lại phòng thì thấy cửa đã mở nên nghĩ Nam về phòng trước rồi. đang bước vô trong định thay áo thì thấy con nhỏ đang ngồi trên ghế sofa ở trong phòng mình,con nhỏ nhìn thấy vậy nên cũng giật mình quay đi
- cậu làm gì trong phòng tôi vậy mà chìa khóa đâu mà cậu vô
- cậu mặc lại áo đi đã
- mặc rồi đã cởi đâu mà bày đặt quay đià cậu là con gái mà có thể tự tiện vào phòng con trai được chứ
- ban nãy cậu đánh rơi chia khóa ở dưới căng tin định đem trả nhưng đi đến đây mỏi chân quá nên định ngồi nghỉ thì cậu về
- ra vậy chân còn đau không
- đỡ rồi mà phòng cậu lắm đồ thật đấy
- toàn đồ được tặng đấy
- ai mà trả biết ngày nào mà gái trả đi theo tặng quà cho mấy người
- không phải mình chúng tôi đâu cả Trung và Tuấn đều được tặng rất nhiều quà đấy có điều họ không thích nhận thôi
- cái gì tên khó ưa thì nói không nhận tôi còn tin chứ tên Tuấn mà bảo không nhận ai mà tin chứ
- Tuấn nó vậy thôi chứ nó không nhận đồ người lạ đâu nó tham tiền thật đấy nhưng chỉ tiêu tiền của chính nó thôi
- ồ vậy cậu ta cũng không xấu như tôi tưởng
- mà cậu cũng nên về phòng mình đi chứ sao cứ ở đây hoài vậy
- tôi biết rồi
Nhìn bộ dạng thảm thương của nó khi bước ra cửa Lâm lại phải dìu nó về tận phòng.
3 ngày sau chân của con nhỏ cũng đã khỏi đi lại được bình thường nên hôm nay nó xuống căng tin để ăn trưa
- cô ơi cậu ta muốn ăn gì cô cứ lấy nhá phiền cô trông chừng cậu ta giùm cháu luôn đừng để cậu ta đi đâu nha cô
- ừ
- cậu định đi đâu đấy
- ra sân hôm nay cá cược rồi nên phải ra sân
- cá gì
- không liên quan đến cậu
Đúng lúc đó có người tiến lại gần con nhỏ
-ô đúng là em này
- dạ anh biết em ạ
Anh ta cười 1 cái rồi bảo
- đúng là trí nhớ em kém thật lần nào gặp anh cũng không nhận ra anh là người mới bị em đụng xe trúng lại còn cho em mượn xe ở sân bay
- à em xin lỗi đã không nhận ra anh
- thôi không sao giờ nhớ là tốt rồi mà em học trường này sao
- vâng em học ở đây
- còn đây
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào Lâm
- là bạn cùng lớp với em
Nói rồi nó quay sang Lâm
- thôi cậu cứ đi đi tôi ở đây được rồi không tên khó ưa đấy lại càu nhàu tôi hứa sẽ không đi đâu mà
- vậy tôi đi trước nha
- ừ
- mà anh đến đây làm gì vậy bộ anh cũng học ở trường này hả
- anh già rồi cô bé ạ không thể học ở đây được đâu
- vậy anh đến đây làm gì
Cô nhân viên mang bánh ra cho con nhỏ
- cậu ấy đến đây để thực tập đấy
- thực tập sinh vậy anh là giáo viên à - gần như thế
Anh ta nói rồi cười với con nhỏ
- vậy em phải gọi anh 1 tiếng thầy rồi
- không cần đâu cũng là chỗ quen biết mà với lại gọi như vậy anh sẽ tổn thọ đấy
Cả 2 ngồi nói chuyện vui vẻ còn Lâm thì quay về sân bóng đúng lúc ấy quá bóng bị bắn ra khỏi sân và lao về phía Vy đang ngồi ở hàng ghế đầu Lâm nhìn thấy nên chạy lại đỡ lấy quả bóng kịp thời
- cô không sao chứ
- dạ không sao cảm ơn cậu
- cô nên rời khỏi đây đi nơi này không hợp với cô đâu
Nói xong Lâm quay đi luôn tiến thẳng về phía mấy người bạn cậu ta nhập cuộc nhanh chóng và bắt đầu cuộc chơi. Khi mọi thứ kết thúc Lâm quay lại căng tin đón con nhỏ thì nó đã về rồi nên cậu ta cũng đi luôn khi quay trở lại phòng thì thấy cửa đã mở nên nghĩ Nam về phòng trước rồi. đang bước vô trong định thay áo thì thấy con nhỏ đang ngồi trên ghế sofa ở trong phòng mình,con nhỏ nhìn thấy vậy nên cũng giật mình quay đi
- cậu làm gì trong phòng tôi vậy mà chìa khóa đâu mà cậu vô
- cậu mặc lại áo đi đã
- mặc rồi đã cởi đâu mà bày đặt quay đià cậu là con gái mà có thể tự tiện vào phòng con trai được chứ
- ban nãy cậu đánh rơi chia khóa ở dưới căng tin định đem trả nhưng đi đến đây mỏi chân quá nên định ngồi nghỉ thì cậu về
- ra vậy chân còn đau không
- đỡ rồi mà phòng cậu lắm đồ thật đấy
- toàn đồ được tặng đấy
- ai mà trả biết ngày nào mà gái trả đi theo tặng quà cho mấy người
- không phải mình chúng tôi đâu cả Trung và Tuấn đều được tặng rất nhiều quà đấy có điều họ không thích nhận thôi
- cái gì tên khó ưa thì nói không nhận tôi còn tin chứ tên Tuấn mà bảo không nhận ai mà tin chứ
- Tuấn nó vậy thôi chứ nó không nhận đồ người lạ đâu nó tham tiền thật đấy nhưng chỉ tiêu tiền của chính nó thôi
- ồ vậy cậu ta cũng không xấu như tôi tưởng
- mà cậu cũng nên về phòng mình đi chứ sao cứ ở đây hoài vậy
- tôi biết rồi
Nhìn bộ dạng thảm thương của nó khi bước ra cửa Lâm lại phải dìu nó về tận phòng.
3 ngày sau chân của con nhỏ cũng đã khỏi đi lại được bình thường nên hôm nay nó xuống căng tin để ăn trưa
/60
|