“Là Thẩm tổng, nhà tài phiệt lớn mạnh.”
Người lãnh đạo cũng là chủ buổi tiệc, người cầm quyền tập đoàn Đế Quốc bước vào.
Người đàn ông một thân tây trang lịch lãm, trang phục được đặt riêng thể hiện rõ khí chất cao quý bất phàm trên người. Ngay từ khoảnh khắc xuất hiện, sảnh tiệc bất giác liền nhường đường, cứ thế mở lối để người đàn ông bước vào, như thể nghênh đón một vị thần.
Từng bước đi trên thảm đỏ, mỗi bước đi đều thể hiện rõ uy quyền. Ngay cả loại đế giày, cũng sạch sẽ bóng loáng đến mức khẳng định được vị thế như nào. Đôi mắt màu hổ phách hẹp dài, khẽ nheo lại lướt qua một loạt biển người. Cứ những lúc khi bước vào, đều nhận cái cúi đầu chào hỏi từ không ít các nhà đầu tư.
Sảnh trong đèn như đặt người đàn ông làm trung tâm, hướng ánh sáng đến mà rọi. Nhất thời thu hút biết bao ánh mắt nữ nhân, gương mặt góc cạnh sắc sảo đến cao ngạo.
Chỉ có Cố Nhã Hân mới là kẻ chiến thắng, bởi người đàn ông đó thuộc về cô ta.
Nhưng từ đầu đến cuối khi bước vào, Thẩm Triết Quân chỉ nhàn nhạt lướt qua đúng một lần.
Cố Y Thư dù ở góc khuất, cũng bị mị lực của người đàn ông thu hút. Cô khẽ đảo mắt nhìn, lại phát giác ánh mắt hắn dừng trên người mình một lúc lâu, rất nhanh, Thẩm Triết Quân liền rời tầm mắt.
Quả thật không sai, Thẩm Triết Quân chính là dồn sự chú ý lên người cô lâu hơn bình thường. Dù ở góc khuất, nhưng vừa hắn vậy mà nhận ra sự hiện diện của cô ngay từ khi bước vào.
Người đàn ông có chút thắc mắc, từ khi nào nơi đây lại có sự hiện diện của cô. Từ lần cuối gặp mặt, vẫn chưa hề thấy cô xuất hiện. Với tư cách của Cố Y Thư, cũng chẳng thể đủ khả năng để hiện diện ở đây. Đáy mắt người đàn ông dâng lên tia hứng thú, nhất thời không biết nữ nhân này vào bằng cách gì.
Thẩm Triết Quân thẳng một đường đến vị trí sảnh trung tâm, đôi mắt tập trung giữa đại sảnh. Không lâu sau phía bên cạnh có một người nắm lấy cánh tay, vừa xoay đầu đã đối diện với Cố Nhã Hân.
Ánh mắt Cố Nhã Hân không giấu được sự ham muốn trần trụi với Thẩm Triết Quân, cô ta tự nhủ, đây chính là vị hôn phu, là chồng chưa cưới của cô ta. Dựa vào cái gì có thể để những kẻ nữ nhân thấp hèn kia dòm ngó đến được.
Người đàn ông nhìn Cố Nhã Hân nắm lấy cánh tay, hắn không buông ra. Nhưng nơi đáy mắt sớm đã âm u hẳn. Toàn bộ việc của đêm đó khi điều tra lại, đều do nữ nhân này gài bẫy để đem hắn lên giường. Chỉ là không hiểu sao, người xuất hiện phòng đêm đó lại là em gái của cô ta.
Thoáng trong lòng người đàn ông dâng lên tia lạ thường, ngón tay khẽ lắc ly rượu vang, chất rượu sóng sánh di chuyển theo từng nhịp điệu một cách điêu luyện.
Cũng may đêm đó là Cố Y Thư chứ không phải Cố Nhã Hân.
Thực tâm khi biết đến việc mối liên hôn từ cha của người đàn ông là Thẩm Trì Dã, hắn đã tra không ít tư liệu về nhà họ Cố trước đó. Tất cả thông tin, đều rõ mồn một. Tâm địa Cố Nhã Hân rắn rết đến như thế nào, sớm đã trong lòng bàn tay. Đó cũng là lý do người đàn ông liên tục trì hoãn đến tận bây giờ.
Ban đầu Thẩm Triết Quân còn cho rằng Cố Y Thư thật sự tệ hại qua miệng đời, sớm đã không đặt vào mắt. Chỉ là đêm đó khi hiện diện trên giường hắn, thêm việc vết tích màu đỏ nơi ga giường, lúc ấy người đàn ông mới rõ một điều. Hắn thật sự chẳng biết gì về nữ nhân thứ hai đó của nhà họ Cố. Truyện Hệ Thống
Lời đồn đoán, suy cho cùng cũng chỉ là truyền miệng độc địa đến mức nào. Ấy vậy mà nữ nhân đó của nhà họ Cố chẳng hề sợ hãi, còn cố chấp cứng đầu đối diện.
Tầm mắt bất giác rơi trên người Cố Y Thư đang đứng ở góc khuất của bữa tiệc. Chẳng phải là lễ phục dạ hội đắt tiền, thậm chí chỉ là phục trang đơn giản. Nhưng vẫn tô điểm cho cô.
Câu nói đêm đó lần nữa tái hiện.
[Anh rể vậy mà lại là người mở hàng.]
Nghĩ lại, khiến Thẩm Triết Quân thật sự muốn nếm lại thử tư vị đêm đó. Rõ là lần đầu, vậy mà mồm mép chẳng hề sợ hãi gì. Còn bật ngược lại hắn.
Nhận thấy sự mất tập trung của Thẩm Triết Quân, Cố Nhã Hân theo đó dời tầm mắt. Lại phát hiện vậy mà nhìn Cố Y Thư. Bàn tay bất giác siết chặt lại thu hút sự chú ý, thậm chí còn trực tiếp dựa vào bắp tay săn chắc cất giọng nũng nịu.
“Anh Triết Quân.”
Cô ả khẽ dựa người, cố tình để lộ cơ thể mềm mại cùng cảnh xuân để tìm cách tiếp xúc. Tiếc thay người đàn ông lại chỉ đẩy ra, cảnh xuân đẹp đến độ nào Thẩm Triết Quân cũng chẳng để tâm.
Không lâu sau, ánh đèn trung tâm cũng rơi đến vị trí Thẩm Triết Quân, vừa hay tô điểm cả Cố Nhã Hân bên cạnh. Cô ta đưa tay một cách tự hào chào hỏi người phía dưới sảnh, ra dáng chuẩn mực như thể bản thân thật sự chính là bà Thẩm tương lai vậy.
Nhưng cũng cùng lúc, bóng dáng Cố Y Thư dưới sảnh đã sớm rời đi theo một bảo vệ. Để lại Thẩm Triết Quân chỉ đảo ánh mắt khắp nơi như thể tìm kiếm.
Người lãnh đạo cũng là chủ buổi tiệc, người cầm quyền tập đoàn Đế Quốc bước vào.
Người đàn ông một thân tây trang lịch lãm, trang phục được đặt riêng thể hiện rõ khí chất cao quý bất phàm trên người. Ngay từ khoảnh khắc xuất hiện, sảnh tiệc bất giác liền nhường đường, cứ thế mở lối để người đàn ông bước vào, như thể nghênh đón một vị thần.
Từng bước đi trên thảm đỏ, mỗi bước đi đều thể hiện rõ uy quyền. Ngay cả loại đế giày, cũng sạch sẽ bóng loáng đến mức khẳng định được vị thế như nào. Đôi mắt màu hổ phách hẹp dài, khẽ nheo lại lướt qua một loạt biển người. Cứ những lúc khi bước vào, đều nhận cái cúi đầu chào hỏi từ không ít các nhà đầu tư.
Sảnh trong đèn như đặt người đàn ông làm trung tâm, hướng ánh sáng đến mà rọi. Nhất thời thu hút biết bao ánh mắt nữ nhân, gương mặt góc cạnh sắc sảo đến cao ngạo.
Chỉ có Cố Nhã Hân mới là kẻ chiến thắng, bởi người đàn ông đó thuộc về cô ta.
Nhưng từ đầu đến cuối khi bước vào, Thẩm Triết Quân chỉ nhàn nhạt lướt qua đúng một lần.
Cố Y Thư dù ở góc khuất, cũng bị mị lực của người đàn ông thu hút. Cô khẽ đảo mắt nhìn, lại phát giác ánh mắt hắn dừng trên người mình một lúc lâu, rất nhanh, Thẩm Triết Quân liền rời tầm mắt.
Quả thật không sai, Thẩm Triết Quân chính là dồn sự chú ý lên người cô lâu hơn bình thường. Dù ở góc khuất, nhưng vừa hắn vậy mà nhận ra sự hiện diện của cô ngay từ khi bước vào.
Người đàn ông có chút thắc mắc, từ khi nào nơi đây lại có sự hiện diện của cô. Từ lần cuối gặp mặt, vẫn chưa hề thấy cô xuất hiện. Với tư cách của Cố Y Thư, cũng chẳng thể đủ khả năng để hiện diện ở đây. Đáy mắt người đàn ông dâng lên tia hứng thú, nhất thời không biết nữ nhân này vào bằng cách gì.
Thẩm Triết Quân thẳng một đường đến vị trí sảnh trung tâm, đôi mắt tập trung giữa đại sảnh. Không lâu sau phía bên cạnh có một người nắm lấy cánh tay, vừa xoay đầu đã đối diện với Cố Nhã Hân.
Ánh mắt Cố Nhã Hân không giấu được sự ham muốn trần trụi với Thẩm Triết Quân, cô ta tự nhủ, đây chính là vị hôn phu, là chồng chưa cưới của cô ta. Dựa vào cái gì có thể để những kẻ nữ nhân thấp hèn kia dòm ngó đến được.
Người đàn ông nhìn Cố Nhã Hân nắm lấy cánh tay, hắn không buông ra. Nhưng nơi đáy mắt sớm đã âm u hẳn. Toàn bộ việc của đêm đó khi điều tra lại, đều do nữ nhân này gài bẫy để đem hắn lên giường. Chỉ là không hiểu sao, người xuất hiện phòng đêm đó lại là em gái của cô ta.
Thoáng trong lòng người đàn ông dâng lên tia lạ thường, ngón tay khẽ lắc ly rượu vang, chất rượu sóng sánh di chuyển theo từng nhịp điệu một cách điêu luyện.
Cũng may đêm đó là Cố Y Thư chứ không phải Cố Nhã Hân.
Thực tâm khi biết đến việc mối liên hôn từ cha của người đàn ông là Thẩm Trì Dã, hắn đã tra không ít tư liệu về nhà họ Cố trước đó. Tất cả thông tin, đều rõ mồn một. Tâm địa Cố Nhã Hân rắn rết đến như thế nào, sớm đã trong lòng bàn tay. Đó cũng là lý do người đàn ông liên tục trì hoãn đến tận bây giờ.
Ban đầu Thẩm Triết Quân còn cho rằng Cố Y Thư thật sự tệ hại qua miệng đời, sớm đã không đặt vào mắt. Chỉ là đêm đó khi hiện diện trên giường hắn, thêm việc vết tích màu đỏ nơi ga giường, lúc ấy người đàn ông mới rõ một điều. Hắn thật sự chẳng biết gì về nữ nhân thứ hai đó của nhà họ Cố. Truyện Hệ Thống
Lời đồn đoán, suy cho cùng cũng chỉ là truyền miệng độc địa đến mức nào. Ấy vậy mà nữ nhân đó của nhà họ Cố chẳng hề sợ hãi, còn cố chấp cứng đầu đối diện.
Tầm mắt bất giác rơi trên người Cố Y Thư đang đứng ở góc khuất của bữa tiệc. Chẳng phải là lễ phục dạ hội đắt tiền, thậm chí chỉ là phục trang đơn giản. Nhưng vẫn tô điểm cho cô.
Câu nói đêm đó lần nữa tái hiện.
[Anh rể vậy mà lại là người mở hàng.]
Nghĩ lại, khiến Thẩm Triết Quân thật sự muốn nếm lại thử tư vị đêm đó. Rõ là lần đầu, vậy mà mồm mép chẳng hề sợ hãi gì. Còn bật ngược lại hắn.
Nhận thấy sự mất tập trung của Thẩm Triết Quân, Cố Nhã Hân theo đó dời tầm mắt. Lại phát hiện vậy mà nhìn Cố Y Thư. Bàn tay bất giác siết chặt lại thu hút sự chú ý, thậm chí còn trực tiếp dựa vào bắp tay săn chắc cất giọng nũng nịu.
“Anh Triết Quân.”
Cô ả khẽ dựa người, cố tình để lộ cơ thể mềm mại cùng cảnh xuân để tìm cách tiếp xúc. Tiếc thay người đàn ông lại chỉ đẩy ra, cảnh xuân đẹp đến độ nào Thẩm Triết Quân cũng chẳng để tâm.
Không lâu sau, ánh đèn trung tâm cũng rơi đến vị trí Thẩm Triết Quân, vừa hay tô điểm cả Cố Nhã Hân bên cạnh. Cô ta đưa tay một cách tự hào chào hỏi người phía dưới sảnh, ra dáng chuẩn mực như thể bản thân thật sự chính là bà Thẩm tương lai vậy.
Nhưng cũng cùng lúc, bóng dáng Cố Y Thư dưới sảnh đã sớm rời đi theo một bảo vệ. Để lại Thẩm Triết Quân chỉ đảo ánh mắt khắp nơi như thể tìm kiếm.
/97
|