Nhiếp Bất Phàm gọi Thổ Băng và đám gia nô của Tư Thần Vũ lại, phân phó bọn họ lột sạch mấy tên hỗn đản kém may mắn bị Vương Thi Thiện bắt được kia đến khi chỉ còn lại nội khố, sau đó ném từng tên từng tên một ra khỏi thôn.
Vài ngày sau, vì đề phòng Lý Dực bất ngờ tập kích, Nhiếp Bất Phàm bắt đầu những ngày tháng trốn chui trốn lủi (bỏ phòng không nhà trống đi ngủ nhờ). Đối tượng mà hắn chọn để ‘làm phiền’ trước tiên chính là Thẩm Mộ Nhiên thoạt nhìn như vô hại nhất, tiếp theo đó chính là Lý Hoài dễ bắt nạt nhất.
Thẩm công tử tự xưng phong độ bậc nhất, thế nhưng khi bắt gặp Nhiếp Bất Phàm cũng không khỏi “hoa” dung thất sắc. Ban đêm, Nhiếp Bất Phàm và mấy con gà chiếm đóng giường của hắn. Ban ngày, hắn lại phải đối mặt với ánh mắt đầy quỷ dị, đầy sát khí của Lý Dực và Trương Quân Thực, thật sự là ăn không ngon ngủ không yên.
Sau hai ngày vất vả chịu đựng, hắn rốt cục nói ra một câu không hợp đạo nghĩa nhất trong đời của hắn, “Nhiếp thôn trưởng, ngài có thể nhẹ nhàng di giá về phòng mình ngủ không?”
Vì thế, Nhiếp Bất Phàm chỉ có thể ngượng ngùng mà ra đi. Vốn là hắn không phải người biết nghe lời như vậy, nhưng tình thế áp bức con người, hắn là được người hầu của Thẩm Mộ Nhiên nhiệt tình khiêng ra tận cửa…
Trên đường đi, Nhiếp Bất Phàm chạm mặt Lý Dực. Đối phương đang dựa vào cạnh cửa mà nhìn chằm chằm hắn, mũi chân gõ nhẹ vào mép cửa phòng vài cái, hàm ý chào đón vẫy gọi.
Nhiếp Bất Phàm không hề do dự bước nhanh qua hắn, đi thẳng vào phòng của Lý Hoài.
Biểu hiện của Lý Hoài đối với hắn có thể nói đã đạt đến mức cực lực bài xích. Nhiếp Bất Phàm thế nhưng hoàn toàn không đếm xỉa tới, một bước nhảy lên giường, theo sau hắn còn có năm, sáu con gà. Đáng mừng chính là, mấy con gà này thói quen sinh hoạt không tệ, trước khi lên giường còn biết cào cào móng vuốt trên y phục của người nào đó cho sạch vết chân.
Lý Hoài nhìn kiện áo choàng quý giá của mình chỉ trong khoảng khắc đã bị hủy hoại, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Nhiếp Bất Phàm, ngươi rốt cuộc có giáo dục hay không?”
“Ta chính là phụ trách giáo dục kẻ khác. ” Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ mấy con gà bên cạnh, vô tâm vô phế mà cười.
Lý Hoài nổi giận nói, “Ngươi đi ra ngoài cho ta, nơi này không hoan nghênh ngươi!”
“Đừng như vậy, cùng ngủ sẽ náo nhiệt hơn. ”
“Ngủ thì cần náo nhiệt cái gì!”
“Cần!Xấu Xa, đêm đã khuya, chúng ta nên yên ổn mà ngủ đi thôi. ”
“Đừng gọi ta là Xấu Xa!” Lý Hoài xông tới kéo lấy cánh tay Nhiếp Bất Phàm, muốn lôi hắn xuống giường.
Nhiếp Bất Phàm gắt gao bám trụ thành giường, la lớn, “Đừng như vậy, giường sập bây giờ. ”
Lý Hoài nghiến răng nghiến lợi, một phen buông tay hắn ra, hung hăng nói, “Ta đi gọi ca ca ta tới ngủ cùng ngươi!”
“Xấu Xa!” Nhiếp Bất Phàm bật dậy phóng người tới, ôm lấy thắt lưng Lý Hoài, thâm tình vô hạn nói, “Ngươi nỡ lòng nào nhẫn tâm đem ta đẩy vào tay kẻ khác?Chúng ta hôn đính ước cũng đã hôn rồi, về tình về lý, ngươi thích hợp ngủ cùng với ta hơn so với ca ca của ngươi. ”
“Cái gì?Cái gì mà hôn đính ước!” Lý Hoài sắc mặt đỏ phừng phừng, cáu kỉnh nói, “Đó là ngươi đơn phương cường hôn!”
“Đúng đúng đúng, ngươi nói rất đúng, là ta cường hôn, ai bảo ta không cầm được lòng đây?” Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.
“Với nam nhân, ngươi không cầm được lòng cái nỗi gì!” Mặt mũi Lý Hoài càng thêm đỏ gay đỏ gắt, thế nhưng âm điệu lại trùng xuống.
“Có bài thơ nói: ‘Trăng đến như hữu ý – Tình đến bất khả kìm’, ta cũng là thân bất do kỷ (*) thôi!” Nhiếp Bất Phàm tựa đầu vào một bên hông của Lý Hoài, ánh mắt sâu xa mà nhìn giá nến. (*) Thân bất do kỷ: không thể tự mình làm chủ.
Lý Hoài trầm mặc. Hắn nhớ rõ lúc trước Nhiết Bất Phàm chính là muốn làm xấu mặt hắn, cho nên mới hôn hắn ngay trước bàn dân thiên hạ, sao bây giờ nháy mắt đã trở thành thâm tình chân ái như vậy rồi??Thiếu chút nữa là bị hắn lừa!Thật sự nghĩ ta đây dễ lừa thế sao?Ta đây ngược lại muốn xem Nhiếp Bất Phàm ngươi có thực sự háo nam sắc hay không!
“Được rồi, đêm nay cứ vậy đi!” Lý Hoài gỡ hai cánh tay Nhiếp Bất Phàm ra, đi sang bên kia giường chuẩn bị thay y phục.
Nhiếp Bất Phàm kỳ quái nhìn hắn một cái. Phản ứng này tựa hồ có cái gì đó không đúng!
Lý Hoài quay lưng về phía Nhiếp Bất Phàm, từ từ cởi bỏ xiêm y, thân trên trần trụi lộ ra giữa ánh nến mờ mờ ảo ảo khiến cho hắn như toát ra một vẻ mị hoặc lạ kỳ. Hắn vén vén mái tóc dài, vuốt nhẹ sang một bên vai, sau đó cúi người cởi bỏ quần ngoài, chỉ để lại nội khố, cuối cùng nhẹ nhàng nhặt một kiện trường sam đơn bạc tao nhã tựa hồ là áo ngủ khoác lên mình. Ánh sáng huyền ảo từ ngọn nến đâm xuyên qua manh áo mỏng tang, chiếu lên thân thể, khiến cho từng đường cong cùng da thịt của hắn ẩn ẩn hiện hiện, mang theo một loại mỹ cảm đặc biệt mông lung mơ màng.
Chầm chậm làm xong việc, Lý Hoài khẽ liếc mắt quan sát phản ứng của Nhiếp Bất Phàm, chẳng ngờ kết quả thu được lại khiến cho hắn muốn bùng nổ. Người này thế nhưng đang nằm thẳng cẳng mà ngủ!Từ nãy đến giờ hắn trình diễn chính là phí công vô ích đi?Không, cũng không tính là uổng công, chí ít vẫn còn mấy con gà đang mở to con mắt như hạt đậu mà nhìn chòng chọc hắn, giống như đang nhìn một loại sinh vật kỳ lạ.
Lý Hoài tức giận đến toàn thân run rẩy, hung hăng tung chăn nằm thẳng lên giường, còn tiện chân đá Nhiếp Bất Phàm mấy cái cho hả dạ.
Nhiếp Bất Phàm trở mình một cái, như là nửa tình nửa mê, nói, “Ngày mai sẽ mời ngươi ăn trứng…”
“…” Lý Hoài liều mạng đấm gối, vẻ mặt đầy bi phẫn.
Ngày hôm sau, Lý Hoài đi ra khỏi phòng với một đôi mắt gấu trúc thâm xì, bộ dạng vô cùng tiều tụy.
Nhiếp Bất Phàm thế nhưng vẻ mặt lại hồng hào, thần thanh khí sảng. Sau khi dùng xong điểm tâm, hắn bắt đầu đi nhặt trứng quanh thôn. Đây là lúc cao điểm của sinh sản, rấy nhiều con gà không thích đẻ trứng trong ổ theo quy củ, cho nên khắp mọi ngóc ngách trong thôn đều có khả năng biến thành địa điểm sinh nở của bọn chúng.
Bất quá từ sau khi phát hiện đạo động, Nhiếp Bất Phàm liền ra một quyết định – không để cho Thổ Băng đi nhặt trứng, tránh cho hắn vô tình nhặt được món đồ quý giá quái dị nào đó.
Bận rộn tới tận trưa, trứng gà nhặt đã đầy hai rổ. Ăn cơm xong, hắn lại dẫn theo một đám gà lên núi hóng gió.
Đám người Lý Dực được đàn gà nhiệt tình ‘chăm sóc’, cũng không có khả năng đuổi kịp hắn.
Nhiếp Bất Phàm leo lên lưng chừng sườn núi, đối diện với trùng trùng điệp điệp núi non mây phủ gió vờn, dưới sự bảo vệ của đàn gà xung quanh, bỗng nhiên hào khí trỗi dậy, dang rộng hai cánh tay hét lớn, “Ta – là – hoàng – đế – Kê – Oa – thôn!”
“Quác—” toàn thể chúng gà nhiệt tình hưởng ứng.
Âm vang từ núi rừng vọng lại từng hồi, khí thế sục sôi.
Hắn hai tay chống nạnh, một chân dẫm lên tảng đá, mắt đảo khắp núi non, thật sự là một bộ dáng vĩ nhân đầu đội trời chân đạp đất.
Đứng một hồi, Nhiếp Bất Phàm mới thỏa mãn, nhưng là vừa mới quay người định hồi thôn đã bị Vương Thi Thiện không biết đứng sau lưng từ lúc nào dọa cho giật mình hoảng sợ.
“Ngươi đến rồi?Dù sao cũng phải chào hỏi một tiếng chứ!” Nhiếp Bất Phàm bất mãn nói, “Khiến cho chính mình giống như một oan hồn, định dọa người cho vui hay sao?”
Vương Thi Thiện biểu tình lãnh đạm, hỏi, “Khi nào thì ngươi giao kinh thư cho ta?”
“Đợi hôm nào đó ta cao hứng sẽ tính. ”
“Ngươi thoạt nhìn ngày nào cũng đều cao hứng. ”
Nhiếp Bất Phàm trừng hắn, đay nghiến nói, “Ngươi không biết có cái gọi là cố gượng cười hay sao?”
“…” Vương Thi Thiện bất động thanh sắc, thế nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một tia nghi ngờ nghiêm trọng.
“Như vậy đi!” Nhiếp Bất Phàm đề nghị, “Ngươi làm hộ vệ cho ta, bảo đảm ta không bị bất luận sinh vật sống nào quấy rối, ta nếu như vừa ý sẽ giao cho ngươi nửa bộ kinh thư. ”
Vương Thi Thiện trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà hỏi, “Ngươi tựa hồ nói ngược rồi, phải là bảo vệ tất cả những sinh vật sống khác khỏi sự quấy rầy của ngươi chứ?”
Hắn ẩn mình tại Kê Oa thôn cũng đã một thời gian rồi. Ở mọi phương diện, hắn chưa từng thấy Nhiếp Bất Phàm chịu thiệt. Bảo hộ hắn không bị người khác quấy rầy?Hắn không đi gây rối người ta đã là vạn hạnh rồi.
Nhiếp Bất Phàm hừ hừ nói, “Xem ra ngươi không cần kinh Phật rồi, cứ vậy đi, ta đi trước!”
Vương Thi Thiện lập tức níu lại cánh tay hắn, thành thực nói, “Ngươi nói, muốn ta bảo vệ như thế nào?”
“Trong thôn, suốt mười hai canh giờ, ngươi đều phải đi theo bảo vệ bên cạnh ta. ”
“Mười hai canh giờ quá nhiều. Kể cả ngươi đi nhà xí, ta cũng phải ở bên cạnh quan sát?”
“… Vậy, trọng điểm là buổi đêm là đủ rồi. Ngươi có thể ngủ ngay trong phòng ta. ”
“Không cần. ” Vương Thi Thiện từ chối với tốc độ cực nhanh.
“Ngươi không ngủ trong phòng ta, làm sao bảo vệ ta được?”
“Ta ngủ ở nhà chính là được rồi, nếu gặp nguy hiểm, ngươi chỉ cần la một tiếng ta liền nghe được. ”
“Nếu như ta đây không thể la lên?” Hắn cũng không quên Lý Dực đã từng nhiều lần hứa hẹn sẽ bịt miệng hắn trước khi hành sự.
“Như vậy cứ tùy tiện tạo ra tiếng động gì cũng được. ”
“… Được rồi. ” Nhiếp Bất Phàm miễn cưỡng đồng ý.
Vương Thi Thiện hỏi, “Ta phải bảo vệ ngươi bao lâu?”
Nhiếp Bất Phàm nghĩ nghĩ một chút, “Chỉ cần tới khi ngươi lấy được bảo tàng. ”
Vươn Thi Thiện gật đầu, sau đó cũng không chào hỏi một tiếng liền biến mất vô tung ngay trước mặt Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm hét vọng vào không trung, “Đừng quên, đêm nay bắt đầu!”
…
Trở lại thôn, Nhiếp Bất Phàm cảm thấy trong lòng an tâm hơn rất nhiều, đêm nay rốt cục có thể ngủ ở phòng của mình rồi.
Khi ăn cơm tối, hắn vẫn luôn bảo trì nụ cười trên môi, đối với bất cứ ai cũng thân thiện ôn hòa, thậm chí cũng không hề kiêng dè ánh mắt nóng bỏng của hai người Trương – Lý.
Lý Dực trong lòng khẽ động, âm thầm cân nhắc có phải Nhiếp Bất Phàm lại muốn giở trò quỷ gì hay không?Đối với thói hư tật xấu của người này, hắn có thể nói là đã hiểu rõ như trong lòng bàn tay.
Mà Trương Quân Thực cũng đang quay cuồng trong toan tính của riêng mình, trên mặt thế nhưng vẫn là bất động thanh sắc.
Đêm đến, Nhiếp Bất Phàm rửa mặt chải đầu xong xuôi liền leo lên nằm ở chính giữa ổ chăn đã bao ngày xa cách của mình, thư thái vô cùng.
Hắn nhắm mắt lại, thế nhưng tinh thần rất kích động, chờ mong có người tập kích đêm nay.
Quả nhiên, Lý Dực xuất hiện đúng như ý hắn.
Từ sau lần ăn được trái cấm kia, hắn vẫn luôn ở trong trạng thái không thỏa mãn, đáng tiếc đến giờ vẫn không có cơ hội thứ hai. Vốn là với võ công của hắn, hắn hoàn toàn có thể ‘Bá vương ngạng thượng cung’ (*). So với những người khác, hắn đã có những hiểu biết tương đối về trình độ của đám gà trong Kê Oa thôn, vì vậy cũng có rất nhiều biện pháp để hóa giải thế công của chúng nó. Nhưng đơn giản là hắn muốn cho Nhiếp Bất Phàm một khoảng thời gian thích ứng, cho nên mới quyết định kiên nhẫn chờ tên kia suy nghĩ thông suốt mới hành động. (*) Nghĩa rộng của cụm từ“Bá vương ngạnh thượng cung”rất đơn giản, chính là…R. A. P. E.
Mãi cho tới hôm nay, rốt cuộc Nhiết Bất Phàm cũng chịu quay lại phòng mình. Điều này không phải nói lên rằng người nọ đã có ý định tiếp nhận hắn?
Lý Dực tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, còn đề phòng mà đem bắt Trương Quân Thực trói nghiến lại.
Nhẹ nhàng đẩy ra cánh cừa phòng khép hờ không khóa, Lý Dực chậm rãi đi tới bên giường, thấp giọng gọi, “Bất Phàm. ”
Nhiếp Bất Phàm mở mắt, mãnh liệt ngồi dậy lủi vào góc, ôm chặt lấy chăn mềm, đề phòng nói, “Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì?”
“Chỉ muốn ôm ngươi một cái. ” Lý Dực ôm hắn vào lòng, thản nhiên nói, “Đừng cho là ta không biết gần đây ngươi trốn tránh ta. ”
“Có sao?” Nhiếp Bất Phàm đẩy hắn ra, bộ dạng xấu hổ thẹn thùng giống như muốn mà còn giả vờ cự tuyệt.
Lý Dực trong lòng xao động, ôm lấy thắt lưng hắn chuẩn bị cúi xuống hôn.
Nhiếp Bất Phàm lại thối lui một chút, làm bộ ỡm ờ.
Hai người môi lưỡi giao triền, da thịt dán chặt vào nhau, vô cùng kích động.
“Ngươi đây là đáp ứng sao?” Lý Dực thở dồn hỏi.
“Đáp ứng cái gì?” Nhiếp Bất Phàm đá vào bụng hắn, hừ hừ nói, “Tránh ra, ta muốn đi ngủ. ”
“Được, chúng ta cùng ngủ. ” Lý Dực khóe miệng cong lên xuất ra một tia tiếu ý, đứng dậy bắt đầu cởi bỏ y phục.
Nhiếp Bất Phàm một bên thưởng thức hắn thoát y, một bên chầm chậm với tay lên cái ấm trên tủ đầu giường tự rót cho mình một chén nước.
Chờ sau khi Lý Dực thoát đến chỉ còn sót lại một cái áo lót, nước cũng đã uống xong, thừa dịp Lý Dực còn chưa bò lên giường, bàn tay cầm chén của Nhiếp Bất Phàm tựa hồ như vô ý mà run bần bật, làm cho chiếc chén rơi thẳng xuống nền nhà, phát ra một tiếng “choang”. Màn đêm yên tĩnh khiến cho một tiếng rơi này trở nên vô cùng vang dội, chúng gà xung quang đều bị giật mình.
Lý Dực khựng lại trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi tại mép giường. Ngay khi hắn vừa định mở miệng hỏi thì một cái bóng bất thình lình xuất hiện bên cạnh hắn, vỗ nhẹ lên vai hắn.
Lý Dực cảnh giác quay đầu, lập tức nìn thấy gương mặt thanh lãnh ngàn năm bất biến của Vương Thi Thiện.
“Ngươi vì sao lại ở đây?” Lý Dực lạnh giọng chất vấn.
“Bảo vệ hắn không bị quấy rối. ” Vương Thi Thiện chỉ vào Nhiếp Bất Phàm đang dựa thành giường cười chói lọi.
“Ngươi bảo vệ hắn?” Lý Dực vẻ mặt kinh dị nói, “Vì cái gì?”
“Kinh Phật. ”
Lý Dực tức thì thông suốt. Nhiếp Bất Phàm người này lại giở mánh khóe cũ, lợi dụng Kinh thư để sai khiến Vương Thi Thiện. Thảo nào biểu hiện ban nãy lại hợp tác như vậy, còn làm ra vẻ xấu hổ với hắn!
Lý Dực cắn răng nói, “Ta chỉ muốn ngủ chung giường với hắn mà thôi. ”
Vương Thi Thiện nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm thẹn thùng nhỏ giọng nói, “Đi ngủ mà cần cởi hết đồ của ta hay sao?”
Nói xong, hắn kéo chăn che đi nửa thân trên trần trụi của mình.
Vương Thi Thiện lập tức quay đầu nhìn Lý Dực với ánh mắt dành cho cầm thú.
Giờ phút này Lý Dực trên người chỉ còn lại cái áo lót, tất cả quần áo khác đều bị tùy tiện quăng bỏ ở xung quanh, giống y như bộ dạng của kẻ đang vội vàng ‘làm việc’.
“Lý huynh…”
“Ta sẽ không làm tổn thương Bất Phàm, mời Vương huynh rời bước. ” Lý Dực ngắt lời.
“Nếu ngươi không đi, ta cũng không đi. ” Vương Thi Thiện tìm một cái ghế, khoanh chân ngồi xuống.
Lý Dực nghiến răng, quay đầu hung hăng trừng Nhiếp Bất Phàm một cái, người kia thì lại vô tội tặng cho hắn một cái nháy mắt đầy tình ý.
Hắn thầm hít sâu một hơi, kiên trì nói, “Được, ngươi ngồi đó xem đi!”
Nói xong, hắn lui vào trong chăn, dùng cả tay lẫn chân quấn chặt Nhiếp Bất Phàm vào lòng. Tuy là không có cách nào phiên vân phúc vũ trước mặt người ngoài, nhưng là âm thầm đâm chọc vài cái vẫn có thể làm được.
Nhiếp Bất Phàm bị đâm đến phát đau, liền hét lên, “Vương huynh, giường đủ rộng, qua đây cùng ngủ đi. ”
Vừa dứt lời, lại bị chọc thêm vài cái, thiếu chút nữa cái quần cũng bị vật kia đâm thủng mà tiến vào.
Vương Thi Thiện nhìn bọn họ vài cái, bình thản nói, “Ta tĩnh tọa là được, các ngươi cứ tự nhiên. ”
Nói xong, lại từ trong áo lấy ra một chuỗi tràng hạt, một mặt nhắm mắt niệm kinh, một mặt vân vê hạt châu.
Nhiếp Bất Phàm thấy thế lại nói, “Vương huynh, ta người trần mắt thịt, cho tới bây giờ cũng chưa được nghe qua kinh văn, không bằng ngươi đọc ra thành tiếng cho chúng ta nghe một chút?”
Vương Thi Thiện tuy rằng không đáp, nhưng thực sự đọc kinh văn to hơn, thanh âm trầm thấp mà có âm có luật, trong đêm khuya tĩnh mịch đặc biệt thần bí mà an tường…
Lý Dực tức giận đến muốn thổ huyết. Tiếng tụng kinh trang nghiêm kia vô pháp dẹp yên được tâm tình đang muốn phát điên của hắn!–Mimi: Lý Tứ huynh, giờ mới biết huynh không những là mặt than công mà còn là mặt dày công nữa :)) cố mà chọc đi~~
Vài ngày sau, vì đề phòng Lý Dực bất ngờ tập kích, Nhiếp Bất Phàm bắt đầu những ngày tháng trốn chui trốn lủi (bỏ phòng không nhà trống đi ngủ nhờ). Đối tượng mà hắn chọn để ‘làm phiền’ trước tiên chính là Thẩm Mộ Nhiên thoạt nhìn như vô hại nhất, tiếp theo đó chính là Lý Hoài dễ bắt nạt nhất.
Thẩm công tử tự xưng phong độ bậc nhất, thế nhưng khi bắt gặp Nhiếp Bất Phàm cũng không khỏi “hoa” dung thất sắc. Ban đêm, Nhiếp Bất Phàm và mấy con gà chiếm đóng giường của hắn. Ban ngày, hắn lại phải đối mặt với ánh mắt đầy quỷ dị, đầy sát khí của Lý Dực và Trương Quân Thực, thật sự là ăn không ngon ngủ không yên.
Sau hai ngày vất vả chịu đựng, hắn rốt cục nói ra một câu không hợp đạo nghĩa nhất trong đời của hắn, “Nhiếp thôn trưởng, ngài có thể nhẹ nhàng di giá về phòng mình ngủ không?”
Vì thế, Nhiếp Bất Phàm chỉ có thể ngượng ngùng mà ra đi. Vốn là hắn không phải người biết nghe lời như vậy, nhưng tình thế áp bức con người, hắn là được người hầu của Thẩm Mộ Nhiên nhiệt tình khiêng ra tận cửa…
Trên đường đi, Nhiếp Bất Phàm chạm mặt Lý Dực. Đối phương đang dựa vào cạnh cửa mà nhìn chằm chằm hắn, mũi chân gõ nhẹ vào mép cửa phòng vài cái, hàm ý chào đón vẫy gọi.
Nhiếp Bất Phàm không hề do dự bước nhanh qua hắn, đi thẳng vào phòng của Lý Hoài.
Biểu hiện của Lý Hoài đối với hắn có thể nói đã đạt đến mức cực lực bài xích. Nhiếp Bất Phàm thế nhưng hoàn toàn không đếm xỉa tới, một bước nhảy lên giường, theo sau hắn còn có năm, sáu con gà. Đáng mừng chính là, mấy con gà này thói quen sinh hoạt không tệ, trước khi lên giường còn biết cào cào móng vuốt trên y phục của người nào đó cho sạch vết chân.
Lý Hoài nhìn kiện áo choàng quý giá của mình chỉ trong khoảng khắc đã bị hủy hoại, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Nhiếp Bất Phàm, ngươi rốt cuộc có giáo dục hay không?”
“Ta chính là phụ trách giáo dục kẻ khác. ” Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ mấy con gà bên cạnh, vô tâm vô phế mà cười.
Lý Hoài nổi giận nói, “Ngươi đi ra ngoài cho ta, nơi này không hoan nghênh ngươi!”
“Đừng như vậy, cùng ngủ sẽ náo nhiệt hơn. ”
“Ngủ thì cần náo nhiệt cái gì!”
“Cần!Xấu Xa, đêm đã khuya, chúng ta nên yên ổn mà ngủ đi thôi. ”
“Đừng gọi ta là Xấu Xa!” Lý Hoài xông tới kéo lấy cánh tay Nhiếp Bất Phàm, muốn lôi hắn xuống giường.
Nhiếp Bất Phàm gắt gao bám trụ thành giường, la lớn, “Đừng như vậy, giường sập bây giờ. ”
Lý Hoài nghiến răng nghiến lợi, một phen buông tay hắn ra, hung hăng nói, “Ta đi gọi ca ca ta tới ngủ cùng ngươi!”
“Xấu Xa!” Nhiếp Bất Phàm bật dậy phóng người tới, ôm lấy thắt lưng Lý Hoài, thâm tình vô hạn nói, “Ngươi nỡ lòng nào nhẫn tâm đem ta đẩy vào tay kẻ khác?Chúng ta hôn đính ước cũng đã hôn rồi, về tình về lý, ngươi thích hợp ngủ cùng với ta hơn so với ca ca của ngươi. ”
“Cái gì?Cái gì mà hôn đính ước!” Lý Hoài sắc mặt đỏ phừng phừng, cáu kỉnh nói, “Đó là ngươi đơn phương cường hôn!”
“Đúng đúng đúng, ngươi nói rất đúng, là ta cường hôn, ai bảo ta không cầm được lòng đây?” Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.
“Với nam nhân, ngươi không cầm được lòng cái nỗi gì!” Mặt mũi Lý Hoài càng thêm đỏ gay đỏ gắt, thế nhưng âm điệu lại trùng xuống.
“Có bài thơ nói: ‘Trăng đến như hữu ý – Tình đến bất khả kìm’, ta cũng là thân bất do kỷ (*) thôi!” Nhiếp Bất Phàm tựa đầu vào một bên hông của Lý Hoài, ánh mắt sâu xa mà nhìn giá nến. (*) Thân bất do kỷ: không thể tự mình làm chủ.
Lý Hoài trầm mặc. Hắn nhớ rõ lúc trước Nhiết Bất Phàm chính là muốn làm xấu mặt hắn, cho nên mới hôn hắn ngay trước bàn dân thiên hạ, sao bây giờ nháy mắt đã trở thành thâm tình chân ái như vậy rồi??Thiếu chút nữa là bị hắn lừa!Thật sự nghĩ ta đây dễ lừa thế sao?Ta đây ngược lại muốn xem Nhiếp Bất Phàm ngươi có thực sự háo nam sắc hay không!
“Được rồi, đêm nay cứ vậy đi!” Lý Hoài gỡ hai cánh tay Nhiếp Bất Phàm ra, đi sang bên kia giường chuẩn bị thay y phục.
Nhiếp Bất Phàm kỳ quái nhìn hắn một cái. Phản ứng này tựa hồ có cái gì đó không đúng!
Lý Hoài quay lưng về phía Nhiếp Bất Phàm, từ từ cởi bỏ xiêm y, thân trên trần trụi lộ ra giữa ánh nến mờ mờ ảo ảo khiến cho hắn như toát ra một vẻ mị hoặc lạ kỳ. Hắn vén vén mái tóc dài, vuốt nhẹ sang một bên vai, sau đó cúi người cởi bỏ quần ngoài, chỉ để lại nội khố, cuối cùng nhẹ nhàng nhặt một kiện trường sam đơn bạc tao nhã tựa hồ là áo ngủ khoác lên mình. Ánh sáng huyền ảo từ ngọn nến đâm xuyên qua manh áo mỏng tang, chiếu lên thân thể, khiến cho từng đường cong cùng da thịt của hắn ẩn ẩn hiện hiện, mang theo một loại mỹ cảm đặc biệt mông lung mơ màng.
Chầm chậm làm xong việc, Lý Hoài khẽ liếc mắt quan sát phản ứng của Nhiếp Bất Phàm, chẳng ngờ kết quả thu được lại khiến cho hắn muốn bùng nổ. Người này thế nhưng đang nằm thẳng cẳng mà ngủ!Từ nãy đến giờ hắn trình diễn chính là phí công vô ích đi?Không, cũng không tính là uổng công, chí ít vẫn còn mấy con gà đang mở to con mắt như hạt đậu mà nhìn chòng chọc hắn, giống như đang nhìn một loại sinh vật kỳ lạ.
Lý Hoài tức giận đến toàn thân run rẩy, hung hăng tung chăn nằm thẳng lên giường, còn tiện chân đá Nhiếp Bất Phàm mấy cái cho hả dạ.
Nhiếp Bất Phàm trở mình một cái, như là nửa tình nửa mê, nói, “Ngày mai sẽ mời ngươi ăn trứng…”
“…” Lý Hoài liều mạng đấm gối, vẻ mặt đầy bi phẫn.
Ngày hôm sau, Lý Hoài đi ra khỏi phòng với một đôi mắt gấu trúc thâm xì, bộ dạng vô cùng tiều tụy.
Nhiếp Bất Phàm thế nhưng vẻ mặt lại hồng hào, thần thanh khí sảng. Sau khi dùng xong điểm tâm, hắn bắt đầu đi nhặt trứng quanh thôn. Đây là lúc cao điểm của sinh sản, rấy nhiều con gà không thích đẻ trứng trong ổ theo quy củ, cho nên khắp mọi ngóc ngách trong thôn đều có khả năng biến thành địa điểm sinh nở của bọn chúng.
Bất quá từ sau khi phát hiện đạo động, Nhiếp Bất Phàm liền ra một quyết định – không để cho Thổ Băng đi nhặt trứng, tránh cho hắn vô tình nhặt được món đồ quý giá quái dị nào đó.
Bận rộn tới tận trưa, trứng gà nhặt đã đầy hai rổ. Ăn cơm xong, hắn lại dẫn theo một đám gà lên núi hóng gió.
Đám người Lý Dực được đàn gà nhiệt tình ‘chăm sóc’, cũng không có khả năng đuổi kịp hắn.
Nhiếp Bất Phàm leo lên lưng chừng sườn núi, đối diện với trùng trùng điệp điệp núi non mây phủ gió vờn, dưới sự bảo vệ của đàn gà xung quanh, bỗng nhiên hào khí trỗi dậy, dang rộng hai cánh tay hét lớn, “Ta – là – hoàng – đế – Kê – Oa – thôn!”
“Quác—” toàn thể chúng gà nhiệt tình hưởng ứng.
Âm vang từ núi rừng vọng lại từng hồi, khí thế sục sôi.
Hắn hai tay chống nạnh, một chân dẫm lên tảng đá, mắt đảo khắp núi non, thật sự là một bộ dáng vĩ nhân đầu đội trời chân đạp đất.
Đứng một hồi, Nhiếp Bất Phàm mới thỏa mãn, nhưng là vừa mới quay người định hồi thôn đã bị Vương Thi Thiện không biết đứng sau lưng từ lúc nào dọa cho giật mình hoảng sợ.
“Ngươi đến rồi?Dù sao cũng phải chào hỏi một tiếng chứ!” Nhiếp Bất Phàm bất mãn nói, “Khiến cho chính mình giống như một oan hồn, định dọa người cho vui hay sao?”
Vương Thi Thiện biểu tình lãnh đạm, hỏi, “Khi nào thì ngươi giao kinh thư cho ta?”
“Đợi hôm nào đó ta cao hứng sẽ tính. ”
“Ngươi thoạt nhìn ngày nào cũng đều cao hứng. ”
Nhiếp Bất Phàm trừng hắn, đay nghiến nói, “Ngươi không biết có cái gọi là cố gượng cười hay sao?”
“…” Vương Thi Thiện bất động thanh sắc, thế nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một tia nghi ngờ nghiêm trọng.
“Như vậy đi!” Nhiếp Bất Phàm đề nghị, “Ngươi làm hộ vệ cho ta, bảo đảm ta không bị bất luận sinh vật sống nào quấy rối, ta nếu như vừa ý sẽ giao cho ngươi nửa bộ kinh thư. ”
Vương Thi Thiện trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà hỏi, “Ngươi tựa hồ nói ngược rồi, phải là bảo vệ tất cả những sinh vật sống khác khỏi sự quấy rầy của ngươi chứ?”
Hắn ẩn mình tại Kê Oa thôn cũng đã một thời gian rồi. Ở mọi phương diện, hắn chưa từng thấy Nhiếp Bất Phàm chịu thiệt. Bảo hộ hắn không bị người khác quấy rầy?Hắn không đi gây rối người ta đã là vạn hạnh rồi.
Nhiếp Bất Phàm hừ hừ nói, “Xem ra ngươi không cần kinh Phật rồi, cứ vậy đi, ta đi trước!”
Vương Thi Thiện lập tức níu lại cánh tay hắn, thành thực nói, “Ngươi nói, muốn ta bảo vệ như thế nào?”
“Trong thôn, suốt mười hai canh giờ, ngươi đều phải đi theo bảo vệ bên cạnh ta. ”
“Mười hai canh giờ quá nhiều. Kể cả ngươi đi nhà xí, ta cũng phải ở bên cạnh quan sát?”
“… Vậy, trọng điểm là buổi đêm là đủ rồi. Ngươi có thể ngủ ngay trong phòng ta. ”
“Không cần. ” Vương Thi Thiện từ chối với tốc độ cực nhanh.
“Ngươi không ngủ trong phòng ta, làm sao bảo vệ ta được?”
“Ta ngủ ở nhà chính là được rồi, nếu gặp nguy hiểm, ngươi chỉ cần la một tiếng ta liền nghe được. ”
“Nếu như ta đây không thể la lên?” Hắn cũng không quên Lý Dực đã từng nhiều lần hứa hẹn sẽ bịt miệng hắn trước khi hành sự.
“Như vậy cứ tùy tiện tạo ra tiếng động gì cũng được. ”
“… Được rồi. ” Nhiếp Bất Phàm miễn cưỡng đồng ý.
Vương Thi Thiện hỏi, “Ta phải bảo vệ ngươi bao lâu?”
Nhiếp Bất Phàm nghĩ nghĩ một chút, “Chỉ cần tới khi ngươi lấy được bảo tàng. ”
Vươn Thi Thiện gật đầu, sau đó cũng không chào hỏi một tiếng liền biến mất vô tung ngay trước mặt Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm hét vọng vào không trung, “Đừng quên, đêm nay bắt đầu!”
…
Trở lại thôn, Nhiếp Bất Phàm cảm thấy trong lòng an tâm hơn rất nhiều, đêm nay rốt cục có thể ngủ ở phòng của mình rồi.
Khi ăn cơm tối, hắn vẫn luôn bảo trì nụ cười trên môi, đối với bất cứ ai cũng thân thiện ôn hòa, thậm chí cũng không hề kiêng dè ánh mắt nóng bỏng của hai người Trương – Lý.
Lý Dực trong lòng khẽ động, âm thầm cân nhắc có phải Nhiếp Bất Phàm lại muốn giở trò quỷ gì hay không?Đối với thói hư tật xấu của người này, hắn có thể nói là đã hiểu rõ như trong lòng bàn tay.
Mà Trương Quân Thực cũng đang quay cuồng trong toan tính của riêng mình, trên mặt thế nhưng vẫn là bất động thanh sắc.
Đêm đến, Nhiếp Bất Phàm rửa mặt chải đầu xong xuôi liền leo lên nằm ở chính giữa ổ chăn đã bao ngày xa cách của mình, thư thái vô cùng.
Hắn nhắm mắt lại, thế nhưng tinh thần rất kích động, chờ mong có người tập kích đêm nay.
Quả nhiên, Lý Dực xuất hiện đúng như ý hắn.
Từ sau lần ăn được trái cấm kia, hắn vẫn luôn ở trong trạng thái không thỏa mãn, đáng tiếc đến giờ vẫn không có cơ hội thứ hai. Vốn là với võ công của hắn, hắn hoàn toàn có thể ‘Bá vương ngạng thượng cung’ (*). So với những người khác, hắn đã có những hiểu biết tương đối về trình độ của đám gà trong Kê Oa thôn, vì vậy cũng có rất nhiều biện pháp để hóa giải thế công của chúng nó. Nhưng đơn giản là hắn muốn cho Nhiếp Bất Phàm một khoảng thời gian thích ứng, cho nên mới quyết định kiên nhẫn chờ tên kia suy nghĩ thông suốt mới hành động. (*) Nghĩa rộng của cụm từ“Bá vương ngạnh thượng cung”rất đơn giản, chính là…R. A. P. E.
Mãi cho tới hôm nay, rốt cuộc Nhiết Bất Phàm cũng chịu quay lại phòng mình. Điều này không phải nói lên rằng người nọ đã có ý định tiếp nhận hắn?
Lý Dực tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, còn đề phòng mà đem bắt Trương Quân Thực trói nghiến lại.
Nhẹ nhàng đẩy ra cánh cừa phòng khép hờ không khóa, Lý Dực chậm rãi đi tới bên giường, thấp giọng gọi, “Bất Phàm. ”
Nhiếp Bất Phàm mở mắt, mãnh liệt ngồi dậy lủi vào góc, ôm chặt lấy chăn mềm, đề phòng nói, “Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì?”
“Chỉ muốn ôm ngươi một cái. ” Lý Dực ôm hắn vào lòng, thản nhiên nói, “Đừng cho là ta không biết gần đây ngươi trốn tránh ta. ”
“Có sao?” Nhiếp Bất Phàm đẩy hắn ra, bộ dạng xấu hổ thẹn thùng giống như muốn mà còn giả vờ cự tuyệt.
Lý Dực trong lòng xao động, ôm lấy thắt lưng hắn chuẩn bị cúi xuống hôn.
Nhiếp Bất Phàm lại thối lui một chút, làm bộ ỡm ờ.
Hai người môi lưỡi giao triền, da thịt dán chặt vào nhau, vô cùng kích động.
“Ngươi đây là đáp ứng sao?” Lý Dực thở dồn hỏi.
“Đáp ứng cái gì?” Nhiếp Bất Phàm đá vào bụng hắn, hừ hừ nói, “Tránh ra, ta muốn đi ngủ. ”
“Được, chúng ta cùng ngủ. ” Lý Dực khóe miệng cong lên xuất ra một tia tiếu ý, đứng dậy bắt đầu cởi bỏ y phục.
Nhiếp Bất Phàm một bên thưởng thức hắn thoát y, một bên chầm chậm với tay lên cái ấm trên tủ đầu giường tự rót cho mình một chén nước.
Chờ sau khi Lý Dực thoát đến chỉ còn sót lại một cái áo lót, nước cũng đã uống xong, thừa dịp Lý Dực còn chưa bò lên giường, bàn tay cầm chén của Nhiếp Bất Phàm tựa hồ như vô ý mà run bần bật, làm cho chiếc chén rơi thẳng xuống nền nhà, phát ra một tiếng “choang”. Màn đêm yên tĩnh khiến cho một tiếng rơi này trở nên vô cùng vang dội, chúng gà xung quang đều bị giật mình.
Lý Dực khựng lại trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi tại mép giường. Ngay khi hắn vừa định mở miệng hỏi thì một cái bóng bất thình lình xuất hiện bên cạnh hắn, vỗ nhẹ lên vai hắn.
Lý Dực cảnh giác quay đầu, lập tức nìn thấy gương mặt thanh lãnh ngàn năm bất biến của Vương Thi Thiện.
“Ngươi vì sao lại ở đây?” Lý Dực lạnh giọng chất vấn.
“Bảo vệ hắn không bị quấy rối. ” Vương Thi Thiện chỉ vào Nhiếp Bất Phàm đang dựa thành giường cười chói lọi.
“Ngươi bảo vệ hắn?” Lý Dực vẻ mặt kinh dị nói, “Vì cái gì?”
“Kinh Phật. ”
Lý Dực tức thì thông suốt. Nhiếp Bất Phàm người này lại giở mánh khóe cũ, lợi dụng Kinh thư để sai khiến Vương Thi Thiện. Thảo nào biểu hiện ban nãy lại hợp tác như vậy, còn làm ra vẻ xấu hổ với hắn!
Lý Dực cắn răng nói, “Ta chỉ muốn ngủ chung giường với hắn mà thôi. ”
Vương Thi Thiện nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm thẹn thùng nhỏ giọng nói, “Đi ngủ mà cần cởi hết đồ của ta hay sao?”
Nói xong, hắn kéo chăn che đi nửa thân trên trần trụi của mình.
Vương Thi Thiện lập tức quay đầu nhìn Lý Dực với ánh mắt dành cho cầm thú.
Giờ phút này Lý Dực trên người chỉ còn lại cái áo lót, tất cả quần áo khác đều bị tùy tiện quăng bỏ ở xung quanh, giống y như bộ dạng của kẻ đang vội vàng ‘làm việc’.
“Lý huynh…”
“Ta sẽ không làm tổn thương Bất Phàm, mời Vương huynh rời bước. ” Lý Dực ngắt lời.
“Nếu ngươi không đi, ta cũng không đi. ” Vương Thi Thiện tìm một cái ghế, khoanh chân ngồi xuống.
Lý Dực nghiến răng, quay đầu hung hăng trừng Nhiếp Bất Phàm một cái, người kia thì lại vô tội tặng cho hắn một cái nháy mắt đầy tình ý.
Hắn thầm hít sâu một hơi, kiên trì nói, “Được, ngươi ngồi đó xem đi!”
Nói xong, hắn lui vào trong chăn, dùng cả tay lẫn chân quấn chặt Nhiếp Bất Phàm vào lòng. Tuy là không có cách nào phiên vân phúc vũ trước mặt người ngoài, nhưng là âm thầm đâm chọc vài cái vẫn có thể làm được.
Nhiếp Bất Phàm bị đâm đến phát đau, liền hét lên, “Vương huynh, giường đủ rộng, qua đây cùng ngủ đi. ”
Vừa dứt lời, lại bị chọc thêm vài cái, thiếu chút nữa cái quần cũng bị vật kia đâm thủng mà tiến vào.
Vương Thi Thiện nhìn bọn họ vài cái, bình thản nói, “Ta tĩnh tọa là được, các ngươi cứ tự nhiên. ”
Nói xong, lại từ trong áo lấy ra một chuỗi tràng hạt, một mặt nhắm mắt niệm kinh, một mặt vân vê hạt châu.
Nhiếp Bất Phàm thấy thế lại nói, “Vương huynh, ta người trần mắt thịt, cho tới bây giờ cũng chưa được nghe qua kinh văn, không bằng ngươi đọc ra thành tiếng cho chúng ta nghe một chút?”
Vương Thi Thiện tuy rằng không đáp, nhưng thực sự đọc kinh văn to hơn, thanh âm trầm thấp mà có âm có luật, trong đêm khuya tĩnh mịch đặc biệt thần bí mà an tường…
Lý Dực tức giận đến muốn thổ huyết. Tiếng tụng kinh trang nghiêm kia vô pháp dẹp yên được tâm tình đang muốn phát điên của hắn!–Mimi: Lý Tứ huynh, giờ mới biết huynh không những là mặt than công mà còn là mặt dày công nữa :)) cố mà chọc đi~~
/112
|