Ngày hôm sau, Lý Dực vác một vẻ mặt táo bón rời khỏi phòng Nhiếp Bất Phàm. Trong một thời gian, có lẽ hắn sẽ không dám quay lại.
Trương Quân Thực biết được tình hình, hiếm thấy mà cười đến vô cùng kém phúc hậu. Ai bảo tên khốn kia cư nhiên dám đánh ngất hắn?Chỉ có thể dành tặng hai chữ: đáng – đời mà thôi!
Nhiếp Bất Phàm tạm thời không còn có nguy cơ thất thân thêm lần nữa, khỏi phải nói hắn có bao nhiêu sung sướng thoải mái trong lòng. Đám người Thiên nữ, Tư Thần Vũ, Thẩm Mộ Nhiên và Lý Hoài nhìn mà nóng máu. Thường xuyên bị người tới lải nhải quấy rầy khiến cho ăn không ngon, ngủ không yêncòn chưa nói, đã vậy lúc nào cũng phải đề phòng ‘Thiên ngoại phi mao’(*). (*) Thiên ngoại phi mao: lông gà từ trên trời phóng xuống ngập đầu.
Tư Thần Vũ nói với Lý Dực và Trương Quân Thực, “Ngày thường thấy các ngươi quan hệ tốt như vậy, tại sao không biết trông coi hắn?”
Lý Dực lạnh mặt, toàn thân toát ra một mùi hắc ám.
Trương Quân Thực thì cười như xuân về hoa nở, tỏ vẻ sẽ tiếp thu phê bình.
*****
Hôm nay, sau khi đi hóng gió trở về, Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nhìn thấy một quả trứng gà ở bên trên cái gối.
Hắn trong lòng cảm thấy kì quái. Dưới sự giáo huấn của hắn, đám gà mái đã rất lâu không dám lên giường đẻ trứng. Vậy trước mắt là chuyện gì xảy ra?
Hắn vươn tay nhặt quả trứng lên, trong lòng bàn tay truyền đến một xúc cảm ấm áp. Bên trong quả trứng gà dường như có cái gì đó chuyển động, chầm chậm mà hữu lực.
Chẳng lẽ đây là một quả trứng được thụ tinh?Gà bên trong đã thành hình rồi?
Nhiếp Bất Phàm giơ quả trứng lên, soi soi ánh sáng mặt trời, mơ mơ hồ hồ nhìn xuyên vào.
Sau đó hắn tùy tiện nhét quả trứng vào trong ngực, chuẩn bị đi tìm một con gà mái để ấp trứng.
Đúng lúc này, Trương Quân Thực đi tới, cười nói, “Nhiếp Bất Phàm, có rảnh không?Cùng ta về khách điếm một chuyến xem tình hình như thế nào đi?”
“Chuyện gì?”
“Lần trước không phải ngươi đem bán công thức làm trứng luộc nước trà cho ta sao?Trong điếm đã dựa theo công thức nấu ra nồi đầu tiên rồi, nhưng nồi này không định bán, trước hết muồn cùng ngươi ăn thử. ”
“A, vậy sao?Được, đi thôi, nhanh chóng lên đường để trước đêm tối còn kịp trở về. ” Nhiếp Bất Phàm lôi lôi kéo kéo Trương Quân Thực đi ra ngoài.
Vừa vặn Lý Dực và Tư Thần Vũ cũng mới xuất môn, ước chừng một lúc lâu nhất định không thể tới tìm người.
Hai người đi tới điếm của Trương gia, tiểu nhị mang trứng luộc nước trà đã lột vỏ đưa vào trong phòng, còn mang thêm một hũ rượu ngon và mấy đĩa điểm tâm.
“Như thế nào?Mùi vị có được không?” Trương Quân Thực hỏi.
Nhiếp Bất Phàm gật đầu nói, “Ân, ngon hơn so với ta làm rất nhiều. ”
Trương Quân Thực cười nói, “Đó là bởi vì chúng ta dùng thêm nhiều nguyên liệu. Nào, ăn đi. ”
Nhiếp Bất Phàm cũng không khách sáo với hắn, đôi đũa cứ không ngừng khua múa trên không trung, còn liên tiếp nâng ly cạn chén với hắn, say sưa tâm sự chuyện nhân sinh.
Cơm no rượu say, màn đêm cũng đã buông xuống. Ngoài cửa sổ điểm lên những đốm sáng nhạt nhòa, trên phố người đi thưa dần.
“Đêm nay ngủ lại đi!” Trương Quân Thực tựa hồ như vô tình đề nghị.
Nhiếp Bất Phàm ánh mắt lờ đờ, mơ mơ màng màng tựa vào khung cửa sổ, trong miệng phát ra những âm thanh lí nhí, không rõ là đáp ứng hay là không.
Trương Quân Thực đáy mắt lóe lên tinh quang, đứng dậy ra ngoài phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước tắm.
Giữa gian phòng đặt một thùng tắm hình bầu dục có thể đủ cho hai người cùng tắm, đương nhiên so ra nông hơn bể tắm ở thôn của Nhiếp Bất Phàm, chỉ có thể ngâm tới nửa người mà thôi.
Nhiếp Bất Phàm một mặt cởi bỏ xiêm y, mặt khác lảo đảo bước vào phía sau bình phong. Trương Quân Thực ở bên cạnh, đột nhiên thấy từ trong y phục của hắn rơi ra một qua trứng gà, vội vàng đỡ được, nhân tiện nhặt thêm cả quần áo rơi rụng của hắn, bỏ tất cả lên cái tủ ở đầu giường.
Nhiếp Bất Phàm mơ hồ, còn tưởng đang ở nhà mình, nhìn thấy nước loang loáng liền định nhảy ùm vào bên trong. Nếu không phải Trương Quân Thực nhanh tay lẹ mắt giữ hắn lại, thế nào cũng phát sinh một hồi thảm cảnh không nói nên lời. Trương Quân Thực nhìn bộ dáng hắn ngây ngô khả ái, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên gò má hắn, sau đó ôm hắn, cùng trần trụi bước vào thùng tắm.
“Bất Phàm. ” Trương Quân Thực ghé sát vào lỗ tai hắn thấp giọng gọi.
Nhiếp Bất Phàm ở trong ngực hắn cọ tới cọ lui, lầm bầm nói, “Trương Tam, ta chóng mặt. ”
“Không việc gì, đợi một lát nữa thì không sao rồi. ” Trương Quân Thực cầm lấy khăn mặt giúp hắn chà sát cơ thể, nhưng người này cũng thật không có nguyên tắc, thân thể xứ xoay xoay không ngừng, miệng còn thảm thiết mà ngâm nga một giai điệu khó hiểu nào đó. Trương Quân Thực bị hắn làm cho khắp người khô nóng.
“Bất Phàm, ngươi còn ngọ nguậy ta sẽ không nhịn được nữa. ” Trương Quân Thực cảnh báo.
Nhiếp Bất Phàm đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ vào người kia nói, “Không nhịn được, thì đừng nhịn!”
“…” Được, đây là ngươi nói.
Trương Quân Thực ánh mắt sáng bừng nhìn hắn, sau đó mãnh liệt ghì chặt hắn trên thành thùng, thật sâu hôn xuống.
“Đừng…” Nhiếp Bất Phàm hai mắt mê ly, hai cánh tay đặt bên người Trương Quân Thực vô thức mà siết lại.
Hai người ở giữa thùng tắm chật hẹp dây dưa vấn vít, thân thể dán chặt vào nhau, làn nước mặc dù đã dần lạnh nhưng cũng không thể nào dập tắt được ngọn hỏa diễm mãnh liệt không ngừng thiêu đốt kia.
Đầu lưỡi Trương Quân Thưc từ trong miệng Nhiếp Bất Phàm từ từ trượt ra, kéo theo một đường chỉ bàng bạc ái muội. Hắn men theo cằm hôn thẳng một đường xuống cần cổ, hầu kết, xương quai xanh… Hai tay hắn khẽ đỡ lấy thắt lưng người nọ, ngậm vào nụ anh đào trước ngực, liên tục gặm mút.
“A… Trương Tam, ngươi…” Thần trí Nhiết Bất Phàm tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng là cảm giác thân thể đã đánh úp vào hệ thần kinh của hắn, khiến cho hắn mặt đỏ tim đập từng hồi.
Trương Quân Thực không nói gì, ôm lấy thân thể hắn bế ra khỏi thùng tắm, đặt nằm ngửa ngay bên cạnh.
“Đêm nay, ngươi là của ta. ” Trương Quân Thực đặt dục vọng của chính mình vào ngay giữa hai chân Nhiết Bất Phàm, nhẹ nhàng cọ sát, hai tay cũng không rảnh rỗi, không ngừng kích thích từng điểm trên cơ thể đối phương.
Nhiếp Bất Phàm tựa như một con cá bị vứt trên bờ cát, khô rát, nóng cháy, khó thở.
Ma đao của tên ‘ngư dân’ xoàn xoạt mài qua mài lại, trước hết đem hấp hắn, sau đó rắc thêm chút muối tiêu, và cuối cùng đưa vào trong miệng từ từ thưởng thức.
“A!Không được!” Nhiếp Bất Phàm dường như đột nhiên thanh tỉnh, toàn thân chấn động, nhấc chân đặt vào bụng dưới của Trương QUân Thực, ngăn chặn hắn tiến quân.
Trương Quân Thực tùy tiện gạt chân của hắn sang hai bên, trấn an nói, “Đừng sợ, ta đây tuy là lần đầu, nhưng nhất định sẽ rất ôn nhu. ”
“Đây hình như không phải vấn đề lần đầu tiên hay không. ” Nhiếp Bất Phàm run run nói, “Đều là nam nhân, sao có thể làm loại chuyện này?”
“A?Vậy ngươi tại sao lại cho Lý Dực thượng ngươi?” Trương Quân Thực bất mãn cắn một cái vào bả vai của Nhiết Bất Phàm, hạ thân ưỡn thẳng, nhắm cửa huyệt mà tiến vào.
Nhiếp Bất Phàm căng thẳng, kẹp chặt Trương Quân Thực lại ở giữa đường, “Đừng, đừng hiểu lầm, đó là chuyện ngoài ý muốn. ”
“A?Phải không?” Trương Quân Thực cười nói, “Kỳ thực đây cũng là chuyện ngoài ý muốn. Ngươi uống say, ta cũng uống say. ”
“… Say rồi liền thú tính đại phát?”
“Đúng rồi. ” Trương QUân Thực nâng mông hắn lên, tiến vào bên trong một chút.
Nhiếp Bất Phàm chống hai khủy tay trên mặt đất, thân mình thối lui về phía sau, muốn chuồn khỏi lồng ngực Trương Quân Thực, nhưng tiếc rằng hắn cứ lùi một bước, người kia liền tiến thêm một bước, cả hai cứ như vậy dịch chuyển phải đến hai thước, nhưng vẫn duy trì trạng thái gắn kết chặt chẽ.
Nhiếp Bất Phàm vô lực, giương ánh mắt đáng thương nhìn Trương Quân Thực.
Trương Quân Thực bình thường ôn hòa, nhưng thời điểm này đặc biệt kiên quyết, không hề cho Nhiếp Bất Phàm thời gian giãy giụa. Hắn giữ chặt thắt lưng người kia mạnh mẽ động thân, xâm nhập tới tận cùng.
“A!Đau!” Nhiếp Bất Phàm dùng sức đập đập nam nhân phía trên.
Thật ra Trương Quân Thực cũng rất khẩn trương, trống ngực đập thình thịch. Mãi cho tới khi tiến vào rồi, loại xúc cảm tiêu hồn thực cốt này mới chính thức làm cho hắn chấn động mãnh liệt.
Hắn chậm rãi di chuyển, hô hấp mang theo vài phần áp lực.
Thế này… Thực sự giày vò người ta mà!Hai người trong đầu đồng thời hiện lên ý niệm này.
Liếc nhau một cái, tựa như bắt được một tia ám hiệu ngầm nào đó, cả hai bắt đầu kịch liệt va chạm.
Nhiếp Bất Phàm cũng xem như bình đã vỡ, có đập thêm nữa cũng thế thôi. Đến nước này rồi, còn nhịn thì không xứng mặt nam nhi!
Nhờ vào men rượu, hắn vứt bỏ tất cả cố kỵ e dè, buông lỏng toàn thân, tận lực đón nhận đối phương.
“Đừng… sâu quá. ” Nhiếp Bất Phàm rên rỉ thành tiếng.
“Nhỏ giọng một chút. ” Trương Quân Thực thở hổn hển vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói, “Tai vách mạch rừng. ”
“Ân… Ân…” Nhiếp Bất Phàm càng kêu lớn tiếng hơn.
Trương Quân Thực lập tức cúi xuống hôn lên môi hắn, nâng hai chân hắn lên vai, mạnh mẽ sáp nhập.
Nhiếp Bất Phàm trừng lớn con mắt, hai má một mảnh ửng hồng.
Trương Quân Thực đáy mắt ánh lên ý cười, động tác bỗng nhiên chậm lại.
Hai người điên cuồng lăn lộn, mặc sức triền miên, những thanh âm rên rỉ đè nén và đứt quãng cùng với tiếng da thịt va đập vào nhau tràn ngập cả gian phòng.
Một đêm này, đã định là vô miên…
Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, Nhiếp Bất Phàm mời từ trong mê man mà tỉnh lại, lập tức cảm giác đầu đến đau muốn nứt ra, toàn thân bủn rủn không còn chút sức lực nào.
Trên thân phủ đầy dấu hôn, nơi tư mật chỉ có chút đau đớn rất nhỏ, không hề thống khổ giống như lần đầu tiên. Kỳ thực cũng không thể trách kỹ thuật của Lý Dực không tốt, cũng đều là lần đầu, nhưng ngu ngốc là hắn lại chọn lúc Nhiếp Bất Phàm thanh tỉnh mà xuống tay. Thời điểm Nhiếp Bất Phàm tỉnh táo có thể làm ra những chuyện quái dị mà người thường khó lòng chống đỡ, bản thân Lý Dực có thể hoàn thành công vụ cũng xem như là có thiên phú dị bẩm rồi, nói gì đến chuyện muốn hắn chú ý thương hương tiếc ngọc.
Về điểm này, Trương Quân Thực tương đối tinh tường hơn. Trước tiên, hắn dùng một lý do không hề có sơ hở để lừa Nhiếp Bất Phàm vào bẫy, sau đó bất động thanh sắc dùng rượu ngon mỹ thực tấn công. Ăn no uống đủ rồi, sự cảnh giác của đối phương cũng buông lỏng hơn rất nhiều.
Thời gian này, cho dù Nhiếp Bất Phàm có tinh quái như ma như quỷ thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn ăn sống, thậm chí còn đạt được đến đỉnh cao của hưởng thụ.
Ngay khi Nhiếp Bất Phàm đang nhe răng trợn mắt thì Trương Quân Thực mỉm cười bước tới.
“Ngươi…” Nhiếp Bất Phàm chỉ thẳng vào hắn, ánh mắt sắc như dao.
“Thân thể còn đau không?” Trương Quân Thực ngồi ở bên giường, kéo hắn nằm xuống, ôn nhu nói, “Ngủ nữa không?”
“Không ngủ. ” Nhiếp Bất Phàm vùng vẫn khỏi tay hắn, khí thế bừng bừng nói, “Ta là người yếu đuối thế sao?Một đêm sao có thể hạ gục được ta!”
Trương Quân Thực ánh mắt lấp lánh, cười nói, “Vậy xem ra đêm nay vẫn có thể tiếp tục. ”
Nhiếp Bất Phàm nghẹn họng, nhớ ra nói, “Trương Tam, ta say, ngươi cũng say, cho nên mới thú tính đại phát, dẫn đến hậu quả như thế, chúng là đều coi như không có chuyện gì phát sinh, được không?”
“Ân…” Trương Quân Thực vuốt ve cằm hắn, cân nhắc nói, “Cũng được, chúng ta có thể cứ say một lần thì làm một lần, làm một lần liền quên một lần, như thế nào?”
Nhiếp Bất Phàm nghiêng mặt nhìn hắn, không thể tin được nói, “Trương Tam, ngươi có còn là Trương Tam không?Trương Tam ca thuần lương ôn hòa của ta?”
“Đương nhiên còn. ” Trương Tam cười ôn nhu trước sau như một, tùy tiện vuốt tóc hắn, nói, “Đừng nghĩ nhiều, ta sẽ có trách nhiệm với ngươi tới cùng. ”
“Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm!” Nhiếp Bất Phàm kinh hãi nói, “Ta còn muốn thành thân sinh con, nuôi cháu dưỡng già. ”
Trương Quân Thực búng trán hắn, nghiêm túc nói, “Ảo tưởng là không tốt. ”
“…”
“Được rồi, ta đi gọi người chuẩn bị nước ấm rửa mặt chải đầu, sau khi ngươi sửa soạn xong thì cùng nhau dùng bữa đi. ” Trương Quân Thực thành thật hôn lên mắt hắn, sau đó đứng dậy rời đi.
Nhiếp Bất Phàm nằm vật xuống giường, một mặt tru lên như sói hoang, mặt khác điên cuồng lăn lộn. Như thế nào đề phòng Lý Tứ, lại không đề phòng Trương Tam?
Từ từ, không đúng!Nhiếp Bất Phàm xoay người ngồi dậy. Tại sao thời điểm này Vương Thi Thiện không xuất hiện?Chẳng lẽ tên này còn phải chọn người mới xuống tay?Với Lý Dực thì cẩn thận chú ý, còn với Trương Quân Thực thì lại mặc kệ sao?Không phải hắn trốn trong vách tường chứng kiến trọn vẹn đêm qua đi?
Nhiếp Bất Phàm cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có thân ảnh khả nghi nào mới thở phào nhẹ nhõm. Hay là Vương Thi Thiện căn bản không cùng xuất môn?
Nhiếp Bất Phàm đã quên mất một vấn đề, lúc trước hắn chính là nói “trong thôn” phải theo sát bên người bảo hộ hắn. Với tính cách của Vương Thi Thiện mà nói, tuyệt đối là chấp hành cực kỳ chính xác.
Hắn tức giận mặc lại y phục, quyết định sau khi trở về sẽ lấy bộ kinh thư kia ra làm giấy đi nhà xí.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng “rắc”, tựa hồ như có cái gì đó nứt vỡ.
Nhiếp Bất Phàm nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy bên trên quả trứng gà đặt trên cái tủ đầu giường xuất hiện một đường nứt.
Hắn ngạc nhiên tiến lại gần, lẩm bẩm nói, “Như vậy mà cũng có thể nở ra gà con?”
Trứng gà tuy rằng có thể ấp nở ở điều kiện nhân tạo, nhưng cũng đòi hỏi một nhiệt độ ổn định, dưới điều kiện nhiệt độ không khí thấp hơn hai mươi độ thì tuyệt đối không thể nở trứng.
Nhưng tình huống trước mắt này, gà con đúng là đang chuẩn bị tách ra khỏi vỏ.
Nhiếp Bất Phàm trừng lớn con mắt, chăn chú nhìn theo từng biến chuyển của quả trứng. Khi vỏ trứng chầm chạm tách ra, phía bên trong từ từ lộ ra một vật thể đầy lông tơ mềm mượt.
Đây là… một con khỉ?Một con khỉ nở ra từ quả trứng gà?
Nhiếp Bất Phàm ngây dại!
—
Lời tác giả:
…
Điều 5, trứng thụ tinh tại Kê Oa thôn, nếu được ấp nở ở ngoài thôn thì con sinh ra sẽ hoàn nguyên hình hài cơ thể mẹ. Nghĩa là, trừ khi bản thể cha mẹ đích thực là gà, bằng không trứng nếu như nở ở bên ngoài, động vật khi quay lại Kê Oa thôn sẽ không biến lại thành gà nữa.
—
Mimi: Trương Tam là đỉnh cao của phúc hắc :))) *tung bông*
Trương Quân Thực biết được tình hình, hiếm thấy mà cười đến vô cùng kém phúc hậu. Ai bảo tên khốn kia cư nhiên dám đánh ngất hắn?Chỉ có thể dành tặng hai chữ: đáng – đời mà thôi!
Nhiếp Bất Phàm tạm thời không còn có nguy cơ thất thân thêm lần nữa, khỏi phải nói hắn có bao nhiêu sung sướng thoải mái trong lòng. Đám người Thiên nữ, Tư Thần Vũ, Thẩm Mộ Nhiên và Lý Hoài nhìn mà nóng máu. Thường xuyên bị người tới lải nhải quấy rầy khiến cho ăn không ngon, ngủ không yêncòn chưa nói, đã vậy lúc nào cũng phải đề phòng ‘Thiên ngoại phi mao’(*). (*) Thiên ngoại phi mao: lông gà từ trên trời phóng xuống ngập đầu.
Tư Thần Vũ nói với Lý Dực và Trương Quân Thực, “Ngày thường thấy các ngươi quan hệ tốt như vậy, tại sao không biết trông coi hắn?”
Lý Dực lạnh mặt, toàn thân toát ra một mùi hắc ám.
Trương Quân Thực thì cười như xuân về hoa nở, tỏ vẻ sẽ tiếp thu phê bình.
*****
Hôm nay, sau khi đi hóng gió trở về, Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nhìn thấy một quả trứng gà ở bên trên cái gối.
Hắn trong lòng cảm thấy kì quái. Dưới sự giáo huấn của hắn, đám gà mái đã rất lâu không dám lên giường đẻ trứng. Vậy trước mắt là chuyện gì xảy ra?
Hắn vươn tay nhặt quả trứng lên, trong lòng bàn tay truyền đến một xúc cảm ấm áp. Bên trong quả trứng gà dường như có cái gì đó chuyển động, chầm chậm mà hữu lực.
Chẳng lẽ đây là một quả trứng được thụ tinh?Gà bên trong đã thành hình rồi?
Nhiếp Bất Phàm giơ quả trứng lên, soi soi ánh sáng mặt trời, mơ mơ hồ hồ nhìn xuyên vào.
Sau đó hắn tùy tiện nhét quả trứng vào trong ngực, chuẩn bị đi tìm một con gà mái để ấp trứng.
Đúng lúc này, Trương Quân Thực đi tới, cười nói, “Nhiếp Bất Phàm, có rảnh không?Cùng ta về khách điếm một chuyến xem tình hình như thế nào đi?”
“Chuyện gì?”
“Lần trước không phải ngươi đem bán công thức làm trứng luộc nước trà cho ta sao?Trong điếm đã dựa theo công thức nấu ra nồi đầu tiên rồi, nhưng nồi này không định bán, trước hết muồn cùng ngươi ăn thử. ”
“A, vậy sao?Được, đi thôi, nhanh chóng lên đường để trước đêm tối còn kịp trở về. ” Nhiếp Bất Phàm lôi lôi kéo kéo Trương Quân Thực đi ra ngoài.
Vừa vặn Lý Dực và Tư Thần Vũ cũng mới xuất môn, ước chừng một lúc lâu nhất định không thể tới tìm người.
Hai người đi tới điếm của Trương gia, tiểu nhị mang trứng luộc nước trà đã lột vỏ đưa vào trong phòng, còn mang thêm một hũ rượu ngon và mấy đĩa điểm tâm.
“Như thế nào?Mùi vị có được không?” Trương Quân Thực hỏi.
Nhiếp Bất Phàm gật đầu nói, “Ân, ngon hơn so với ta làm rất nhiều. ”
Trương Quân Thực cười nói, “Đó là bởi vì chúng ta dùng thêm nhiều nguyên liệu. Nào, ăn đi. ”
Nhiếp Bất Phàm cũng không khách sáo với hắn, đôi đũa cứ không ngừng khua múa trên không trung, còn liên tiếp nâng ly cạn chén với hắn, say sưa tâm sự chuyện nhân sinh.
Cơm no rượu say, màn đêm cũng đã buông xuống. Ngoài cửa sổ điểm lên những đốm sáng nhạt nhòa, trên phố người đi thưa dần.
“Đêm nay ngủ lại đi!” Trương Quân Thực tựa hồ như vô tình đề nghị.
Nhiếp Bất Phàm ánh mắt lờ đờ, mơ mơ màng màng tựa vào khung cửa sổ, trong miệng phát ra những âm thanh lí nhí, không rõ là đáp ứng hay là không.
Trương Quân Thực đáy mắt lóe lên tinh quang, đứng dậy ra ngoài phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước tắm.
Giữa gian phòng đặt một thùng tắm hình bầu dục có thể đủ cho hai người cùng tắm, đương nhiên so ra nông hơn bể tắm ở thôn của Nhiếp Bất Phàm, chỉ có thể ngâm tới nửa người mà thôi.
Nhiếp Bất Phàm một mặt cởi bỏ xiêm y, mặt khác lảo đảo bước vào phía sau bình phong. Trương Quân Thực ở bên cạnh, đột nhiên thấy từ trong y phục của hắn rơi ra một qua trứng gà, vội vàng đỡ được, nhân tiện nhặt thêm cả quần áo rơi rụng của hắn, bỏ tất cả lên cái tủ ở đầu giường.
Nhiếp Bất Phàm mơ hồ, còn tưởng đang ở nhà mình, nhìn thấy nước loang loáng liền định nhảy ùm vào bên trong. Nếu không phải Trương Quân Thực nhanh tay lẹ mắt giữ hắn lại, thế nào cũng phát sinh một hồi thảm cảnh không nói nên lời. Trương Quân Thực nhìn bộ dáng hắn ngây ngô khả ái, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên gò má hắn, sau đó ôm hắn, cùng trần trụi bước vào thùng tắm.
“Bất Phàm. ” Trương Quân Thực ghé sát vào lỗ tai hắn thấp giọng gọi.
Nhiếp Bất Phàm ở trong ngực hắn cọ tới cọ lui, lầm bầm nói, “Trương Tam, ta chóng mặt. ”
“Không việc gì, đợi một lát nữa thì không sao rồi. ” Trương Quân Thực cầm lấy khăn mặt giúp hắn chà sát cơ thể, nhưng người này cũng thật không có nguyên tắc, thân thể xứ xoay xoay không ngừng, miệng còn thảm thiết mà ngâm nga một giai điệu khó hiểu nào đó. Trương Quân Thực bị hắn làm cho khắp người khô nóng.
“Bất Phàm, ngươi còn ngọ nguậy ta sẽ không nhịn được nữa. ” Trương Quân Thực cảnh báo.
Nhiếp Bất Phàm đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ vào người kia nói, “Không nhịn được, thì đừng nhịn!”
“…” Được, đây là ngươi nói.
Trương Quân Thực ánh mắt sáng bừng nhìn hắn, sau đó mãnh liệt ghì chặt hắn trên thành thùng, thật sâu hôn xuống.
“Đừng…” Nhiếp Bất Phàm hai mắt mê ly, hai cánh tay đặt bên người Trương Quân Thực vô thức mà siết lại.
Hai người ở giữa thùng tắm chật hẹp dây dưa vấn vít, thân thể dán chặt vào nhau, làn nước mặc dù đã dần lạnh nhưng cũng không thể nào dập tắt được ngọn hỏa diễm mãnh liệt không ngừng thiêu đốt kia.
Đầu lưỡi Trương Quân Thưc từ trong miệng Nhiếp Bất Phàm từ từ trượt ra, kéo theo một đường chỉ bàng bạc ái muội. Hắn men theo cằm hôn thẳng một đường xuống cần cổ, hầu kết, xương quai xanh… Hai tay hắn khẽ đỡ lấy thắt lưng người nọ, ngậm vào nụ anh đào trước ngực, liên tục gặm mút.
“A… Trương Tam, ngươi…” Thần trí Nhiết Bất Phàm tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng là cảm giác thân thể đã đánh úp vào hệ thần kinh của hắn, khiến cho hắn mặt đỏ tim đập từng hồi.
Trương Quân Thực không nói gì, ôm lấy thân thể hắn bế ra khỏi thùng tắm, đặt nằm ngửa ngay bên cạnh.
“Đêm nay, ngươi là của ta. ” Trương Quân Thực đặt dục vọng của chính mình vào ngay giữa hai chân Nhiết Bất Phàm, nhẹ nhàng cọ sát, hai tay cũng không rảnh rỗi, không ngừng kích thích từng điểm trên cơ thể đối phương.
Nhiếp Bất Phàm tựa như một con cá bị vứt trên bờ cát, khô rát, nóng cháy, khó thở.
Ma đao của tên ‘ngư dân’ xoàn xoạt mài qua mài lại, trước hết đem hấp hắn, sau đó rắc thêm chút muối tiêu, và cuối cùng đưa vào trong miệng từ từ thưởng thức.
“A!Không được!” Nhiếp Bất Phàm dường như đột nhiên thanh tỉnh, toàn thân chấn động, nhấc chân đặt vào bụng dưới của Trương QUân Thực, ngăn chặn hắn tiến quân.
Trương Quân Thực tùy tiện gạt chân của hắn sang hai bên, trấn an nói, “Đừng sợ, ta đây tuy là lần đầu, nhưng nhất định sẽ rất ôn nhu. ”
“Đây hình như không phải vấn đề lần đầu tiên hay không. ” Nhiếp Bất Phàm run run nói, “Đều là nam nhân, sao có thể làm loại chuyện này?”
“A?Vậy ngươi tại sao lại cho Lý Dực thượng ngươi?” Trương Quân Thực bất mãn cắn một cái vào bả vai của Nhiết Bất Phàm, hạ thân ưỡn thẳng, nhắm cửa huyệt mà tiến vào.
Nhiếp Bất Phàm căng thẳng, kẹp chặt Trương Quân Thực lại ở giữa đường, “Đừng, đừng hiểu lầm, đó là chuyện ngoài ý muốn. ”
“A?Phải không?” Trương Quân Thực cười nói, “Kỳ thực đây cũng là chuyện ngoài ý muốn. Ngươi uống say, ta cũng uống say. ”
“… Say rồi liền thú tính đại phát?”
“Đúng rồi. ” Trương QUân Thực nâng mông hắn lên, tiến vào bên trong một chút.
Nhiếp Bất Phàm chống hai khủy tay trên mặt đất, thân mình thối lui về phía sau, muốn chuồn khỏi lồng ngực Trương Quân Thực, nhưng tiếc rằng hắn cứ lùi một bước, người kia liền tiến thêm một bước, cả hai cứ như vậy dịch chuyển phải đến hai thước, nhưng vẫn duy trì trạng thái gắn kết chặt chẽ.
Nhiếp Bất Phàm vô lực, giương ánh mắt đáng thương nhìn Trương Quân Thực.
Trương Quân Thực bình thường ôn hòa, nhưng thời điểm này đặc biệt kiên quyết, không hề cho Nhiếp Bất Phàm thời gian giãy giụa. Hắn giữ chặt thắt lưng người kia mạnh mẽ động thân, xâm nhập tới tận cùng.
“A!Đau!” Nhiếp Bất Phàm dùng sức đập đập nam nhân phía trên.
Thật ra Trương Quân Thực cũng rất khẩn trương, trống ngực đập thình thịch. Mãi cho tới khi tiến vào rồi, loại xúc cảm tiêu hồn thực cốt này mới chính thức làm cho hắn chấn động mãnh liệt.
Hắn chậm rãi di chuyển, hô hấp mang theo vài phần áp lực.
Thế này… Thực sự giày vò người ta mà!Hai người trong đầu đồng thời hiện lên ý niệm này.
Liếc nhau một cái, tựa như bắt được một tia ám hiệu ngầm nào đó, cả hai bắt đầu kịch liệt va chạm.
Nhiếp Bất Phàm cũng xem như bình đã vỡ, có đập thêm nữa cũng thế thôi. Đến nước này rồi, còn nhịn thì không xứng mặt nam nhi!
Nhờ vào men rượu, hắn vứt bỏ tất cả cố kỵ e dè, buông lỏng toàn thân, tận lực đón nhận đối phương.
“Đừng… sâu quá. ” Nhiếp Bất Phàm rên rỉ thành tiếng.
“Nhỏ giọng một chút. ” Trương Quân Thực thở hổn hển vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói, “Tai vách mạch rừng. ”
“Ân… Ân…” Nhiếp Bất Phàm càng kêu lớn tiếng hơn.
Trương Quân Thực lập tức cúi xuống hôn lên môi hắn, nâng hai chân hắn lên vai, mạnh mẽ sáp nhập.
Nhiếp Bất Phàm trừng lớn con mắt, hai má một mảnh ửng hồng.
Trương Quân Thực đáy mắt ánh lên ý cười, động tác bỗng nhiên chậm lại.
Hai người điên cuồng lăn lộn, mặc sức triền miên, những thanh âm rên rỉ đè nén và đứt quãng cùng với tiếng da thịt va đập vào nhau tràn ngập cả gian phòng.
Một đêm này, đã định là vô miên…
Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, Nhiếp Bất Phàm mời từ trong mê man mà tỉnh lại, lập tức cảm giác đầu đến đau muốn nứt ra, toàn thân bủn rủn không còn chút sức lực nào.
Trên thân phủ đầy dấu hôn, nơi tư mật chỉ có chút đau đớn rất nhỏ, không hề thống khổ giống như lần đầu tiên. Kỳ thực cũng không thể trách kỹ thuật của Lý Dực không tốt, cũng đều là lần đầu, nhưng ngu ngốc là hắn lại chọn lúc Nhiếp Bất Phàm thanh tỉnh mà xuống tay. Thời điểm Nhiếp Bất Phàm tỉnh táo có thể làm ra những chuyện quái dị mà người thường khó lòng chống đỡ, bản thân Lý Dực có thể hoàn thành công vụ cũng xem như là có thiên phú dị bẩm rồi, nói gì đến chuyện muốn hắn chú ý thương hương tiếc ngọc.
Về điểm này, Trương Quân Thực tương đối tinh tường hơn. Trước tiên, hắn dùng một lý do không hề có sơ hở để lừa Nhiếp Bất Phàm vào bẫy, sau đó bất động thanh sắc dùng rượu ngon mỹ thực tấn công. Ăn no uống đủ rồi, sự cảnh giác của đối phương cũng buông lỏng hơn rất nhiều.
Thời gian này, cho dù Nhiếp Bất Phàm có tinh quái như ma như quỷ thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn ăn sống, thậm chí còn đạt được đến đỉnh cao của hưởng thụ.
Ngay khi Nhiếp Bất Phàm đang nhe răng trợn mắt thì Trương Quân Thực mỉm cười bước tới.
“Ngươi…” Nhiếp Bất Phàm chỉ thẳng vào hắn, ánh mắt sắc như dao.
“Thân thể còn đau không?” Trương Quân Thực ngồi ở bên giường, kéo hắn nằm xuống, ôn nhu nói, “Ngủ nữa không?”
“Không ngủ. ” Nhiếp Bất Phàm vùng vẫn khỏi tay hắn, khí thế bừng bừng nói, “Ta là người yếu đuối thế sao?Một đêm sao có thể hạ gục được ta!”
Trương Quân Thực ánh mắt lấp lánh, cười nói, “Vậy xem ra đêm nay vẫn có thể tiếp tục. ”
Nhiếp Bất Phàm nghẹn họng, nhớ ra nói, “Trương Tam, ta say, ngươi cũng say, cho nên mới thú tính đại phát, dẫn đến hậu quả như thế, chúng là đều coi như không có chuyện gì phát sinh, được không?”
“Ân…” Trương Quân Thực vuốt ve cằm hắn, cân nhắc nói, “Cũng được, chúng ta có thể cứ say một lần thì làm một lần, làm một lần liền quên một lần, như thế nào?”
Nhiếp Bất Phàm nghiêng mặt nhìn hắn, không thể tin được nói, “Trương Tam, ngươi có còn là Trương Tam không?Trương Tam ca thuần lương ôn hòa của ta?”
“Đương nhiên còn. ” Trương Tam cười ôn nhu trước sau như một, tùy tiện vuốt tóc hắn, nói, “Đừng nghĩ nhiều, ta sẽ có trách nhiệm với ngươi tới cùng. ”
“Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm!” Nhiếp Bất Phàm kinh hãi nói, “Ta còn muốn thành thân sinh con, nuôi cháu dưỡng già. ”
Trương Quân Thực búng trán hắn, nghiêm túc nói, “Ảo tưởng là không tốt. ”
“…”
“Được rồi, ta đi gọi người chuẩn bị nước ấm rửa mặt chải đầu, sau khi ngươi sửa soạn xong thì cùng nhau dùng bữa đi. ” Trương Quân Thực thành thật hôn lên mắt hắn, sau đó đứng dậy rời đi.
Nhiếp Bất Phàm nằm vật xuống giường, một mặt tru lên như sói hoang, mặt khác điên cuồng lăn lộn. Như thế nào đề phòng Lý Tứ, lại không đề phòng Trương Tam?
Từ từ, không đúng!Nhiếp Bất Phàm xoay người ngồi dậy. Tại sao thời điểm này Vương Thi Thiện không xuất hiện?Chẳng lẽ tên này còn phải chọn người mới xuống tay?Với Lý Dực thì cẩn thận chú ý, còn với Trương Quân Thực thì lại mặc kệ sao?Không phải hắn trốn trong vách tường chứng kiến trọn vẹn đêm qua đi?
Nhiếp Bất Phàm cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có thân ảnh khả nghi nào mới thở phào nhẹ nhõm. Hay là Vương Thi Thiện căn bản không cùng xuất môn?
Nhiếp Bất Phàm đã quên mất một vấn đề, lúc trước hắn chính là nói “trong thôn” phải theo sát bên người bảo hộ hắn. Với tính cách của Vương Thi Thiện mà nói, tuyệt đối là chấp hành cực kỳ chính xác.
Hắn tức giận mặc lại y phục, quyết định sau khi trở về sẽ lấy bộ kinh thư kia ra làm giấy đi nhà xí.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng “rắc”, tựa hồ như có cái gì đó nứt vỡ.
Nhiếp Bất Phàm nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy bên trên quả trứng gà đặt trên cái tủ đầu giường xuất hiện một đường nứt.
Hắn ngạc nhiên tiến lại gần, lẩm bẩm nói, “Như vậy mà cũng có thể nở ra gà con?”
Trứng gà tuy rằng có thể ấp nở ở điều kiện nhân tạo, nhưng cũng đòi hỏi một nhiệt độ ổn định, dưới điều kiện nhiệt độ không khí thấp hơn hai mươi độ thì tuyệt đối không thể nở trứng.
Nhưng tình huống trước mắt này, gà con đúng là đang chuẩn bị tách ra khỏi vỏ.
Nhiếp Bất Phàm trừng lớn con mắt, chăn chú nhìn theo từng biến chuyển của quả trứng. Khi vỏ trứng chầm chạm tách ra, phía bên trong từ từ lộ ra một vật thể đầy lông tơ mềm mượt.
Đây là… một con khỉ?Một con khỉ nở ra từ quả trứng gà?
Nhiếp Bất Phàm ngây dại!
—
Lời tác giả:
…
Điều 5, trứng thụ tinh tại Kê Oa thôn, nếu được ấp nở ở ngoài thôn thì con sinh ra sẽ hoàn nguyên hình hài cơ thể mẹ. Nghĩa là, trừ khi bản thể cha mẹ đích thực là gà, bằng không trứng nếu như nở ở bên ngoài, động vật khi quay lại Kê Oa thôn sẽ không biến lại thành gà nữa.
—
Mimi: Trương Tam là đỉnh cao của phúc hắc :))) *tung bông*
/112
|