Trên đường về lớp, khắp nơi ai ai cũng bàn tán rôm rả, chủ đề chính là sinh nhật của Hạo Thần vào chủ nhật tới.
-Sắp đến sinh nhật anh Hạo Thần rồi, cậu định thế nào?
-Thì phải ăn diện cho thật đẹp chứ sao nữa.
-Chắc chắn tớ sẽ diện các bộ váy bó sát cộng với hở táo bạo để làm các cậu lóa mắt cho mà xem. Haha
-Này này! Cậu định quyến rũ anh Hạo Thần hay sao mà đòi ăn mặc như vậy?
-Đương nhiên rồi. Anh Hạo Thần là thủ khoa của trường, vừa đẹp trai vừa giàu có, được lọt vào mắt xanh của anh ấy thì còn gì bằng. Cậu xem xem, khắp trường tất cả nữ sinh ai ai cũng bàn luận về vấn đề này, để xem ai được anh ấy chú ý tới.
-Mà không chỉ có anh Hạo Thần không đâu, mà là rất nhiều công tử, thiếu gia đến đó, ta không lọt vào mắt xanh của anh Hạo Thần thì cũng còn bọn họ mà.
-Đúng đúng! Không Hạo Thần thì Hàn Phong, hai người ấy ngang tài ngang sức, ai mà được một trong hai anh ấy chọn là sướng nhất.
-Suỵt! Anh Hàn Phong đời nào lại dự tiệc sinh nhật của anh Hạo Thần, để hai người đó nghe được là bọn mình chết chắc đó.
-Quên mất, hai người đứng đầu trường lại vì một người con gái mà trở mặt với nhau, bọn mình mà sinh sớm hai năm thì có thể chứng kiến cuộc tranh giành độc nhất vô nhị rồi. Nghe đâu mấy chị lớp trên nói nó rất gây cấn đó.
-Thôi thôi, vào lớp đi.
-Ê, con ăn mày kia, mày đang làm cái gì vậy?-Một người con gái trong đó nhìn thấy Thuyết Thuyết thì hỏi.
Thuyết Thuyết gượng cười giơ tay lên chào, sau đó nói.
-Tớ đang buộc dây giày, cậu không thấy sao?
-Thôi kệ nó, chúng ta vào lớp đi.-Đám nữ sinh đó nói xong rồi cùng nhau vào lớp.
Thuyết Thuyết giả vờ ngồi xuống buộc lại dây giày từ nãy giờ cũng nghe được toàn bộ những gì đám nữ sinh kia nói. Cô đứng dậy, khẽ nhíu mày. Lời họ nói đều là sự thật sao? Đặc biệt là hai người đó trở mặt chỉ vì một cô gái?
Cô gái đó, không lẽ là La Mộc Ngân?
Cô khẽ cắn môi, lời bọn họ nói không biết đúng hay sai sự thật nhưng chí ít cũng giúp cô hiểu được đôi chút về hai người họ, nếu cô muốn nhanh chóng hoàn thành hợp đồng thì phải bắt đầu từ chuyện hai người bọn họ trở mặt với nhau.
Cô khẽ thở dài, ban đầu cứ tưởng chuyện này sẽ đơn giản, nhưng nó không như cô nghĩ mà càng ngày càng phức tạp, khó hiểu.
Lắc lắc đầu nhỏ, cô vào lớp tiếp tục chép phạt cho xong trước giờ giải lao chứ không cái tên heo đực kia sẽ giết cô mất, liên tục chép từ tiết đầu đến giải lao mới xong, vươn vai một cái, cuối cùng cũng xong, may thật.
Ôm xấp giấy ung dung tiến vào thang máy, phòng hội trưởng nằm ở tầng cao nhất của trường học-tầng 30, trên đường đi, trong thang máy đâu đâu cũng nghe bàn về sinh nhật sắp tới của Hạo Thần, anh kêu chủ nhật đi cùng anh, rốt cuộc anh muốn gì?
Thuyết Thuyết đi vào phòng hội trưởng, mở cửa ra, nhẹ nhàng đi vào, lại phát hiện không có ai cả, thoáng nghĩ chắc anh ta có việc nên cô đi thẳng vào phòng nghĩ của anh, ngồi vào chiếc ghế sofa đơn đặt trước cửa sổ làm bằng kính, có thể nhìn rõ bên dưới, đặc biệt là phòng nhạc cũ và vườn hoa tulip.
Hạo Thần, Mộc Ngân và Hàn Phong, bọn họ đến tột cùng là có liên quan gì với nhau? Nhưng nếu cả Hàn Phong và Hạo Thần đều cùng vì Mộc Ngân mà trở mặt thì Mộc Ngân đang ở đâu? Từ khi đến đây cô không thấy cô gái nào tên Mộc Ngân cả. Chẳng nhẽ cô ấy ra nước ngoài hay đi đâu đó rồi?
Nhưng nếu mà Mộc Ngân ra nước ngoài rồi thì chắc chắn cả Hạo Thần và Hàn Phong đều rất buồn nhỉ? Nhưng như vậy thì có gì đâu mà Hạo Thần lại không chấp nhận ông mình, còn hận ông ấy nữa. Không lẽ ông ấy làm gì Mộc Ngân???
Dù gì thì đây cũng là suy đoán của cô thôi, phải từ từ tìm hiểu đã.
Đang mãi suy nghĩ nên cô không phát hiện đằng sau có người dùng ánh mắt lạnh lẽo để nhìn mình. Cô gái này, chưa có sự cho phép của anh đã tự tiện vào đây.
Cảm nhận được phía sau lưng bỗng dưng lạnh ngắt, cảm giác này chỉ khi Hạo Thần nhìn mình, chẳng lẽ...chẳng lẽ...
Sau đó cô chầm chậm quay đầu lại, đứng phắt dậy, khẽ nuốt nước bọt.
-Xin...xin chào!-Cô đưa tay lên chào, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói.
Hạo Thần không trả lời cô, lẳng lặng từng bước tiến về phía cô.
Thuyết Thuyết thấy anh càng ngày càng tiến lại gần mình, anh cao quý như Ma Vương, dù có đứng gần cô cách mấy, nhưng tại sao lại cảm thấy xa cách như vậy? Lại không thể nào chạm vào anh?
-Ai cho phép cô vào đây?-Hạo Thần bỏ tay vào túi quần theo thói quen, giọng nói lãnh đạm.
-Tôi...tôi định đợi anh, nhưng lại muốn ngắm hoa nên...mới vào đây.-Thuyết Thuyết cúi đầu nhìn mũi giày, không dám nhìn anh. Cô cứ như đứa trẻ mắc lỗi vậy đó.
-Vậy sao?-Hạo Thần khẽ nhếch khóe môi, nói.
-Vậy đó, không có gì khác đâu.-Thuyết Thuyết vẫn cứ cúi gằm mặt.
-Tốt! Tôi tin cô.-Hạo Thần nói rồi đi ngang qua người cô, ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy cô mới ngồi ngắm hoa. Hai chân dài thẳng tắp vắt chéo lên nhau, lưng dựa vào ghế, bộ dáng thong thả thoải mái.
Thuyết Thuyết cực kì ngạc nhiên, tin cô ư? Sao dễ vậy? Cô cứ tưởng anh sẽ mắng cô một trận, hoặc là phạt cô, nhưng đằng này anh lại tin cô, há há, cũng đúng thôi. Cô có làm gì sai đâu mà không tin.
Hạo Thần vươn tay cầm lấy xấp giấy mà cô đã cực khổ chép được, mắt phượng dài lướt qua từng tờ giấy, từng tờ một.
-Chép tốt lắm!-Nói xong anh để lại xấp giấy lên bàn.
-Vậy là tôi được tha rồi phải không?-Thuyết Thuyết ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt hỏi.
-Lần sau cô còn dám lên tầng ba nữa thì không phải chỉ chép phạt vậy đâu.-Anh lạnh lùng cảnh cáo.
-Biết rồi, biết rồi. Không dám nữa.-Nói xong cô cười hì hì.
-Tốt!
-Vậy là xong rồi phải không? Tôi đi nha, anh ở lại vui vẻ!-Vừa nói vừa cười tươi, sau đó quay người lại chuẩn bị rời đi.
-Đứng đó!
Thuyết Thuyết tay chỉ vừa chạm vào tay nắm cửa đã bị anh kêu lại, khó hiểu quay đầu lại hỏi.
-Lại gì nữa?
-Tôi đói. Xuống căn tin mua đồ ăn cho tôi.-Hạo Thần nhạt nhạt nói.
-Tôi???
Cô không nghe nhầm chứ? Đói thì tự xuống mà ăn, tại sao lại kêu cô đi mua? Làm biếng nha!
-Chứ còn ai nữa?-Hạo Thần chau mày, nói.
-Tại sao anh không tự đi mà xuống đó ăn, bảo tôi mua làm gì?-Cô khó chịu nói.
-Tôi thích. Mau lên!
Đồ đáng ghét! Đồ làm biếng! Nhịn, phải nhịn.
Đi ra khỏi phòng hội trưởng chưa được vài bước thì cô quay lại, nhìn Hạo Thần đầy ngượng ngùng.
-Sao lại quay lại?-Hạo Thần chau mày hỏi.
-Cái đó, anh chưa đưa cho tôi mà.-Thuyết Thuyết chìa tay ra trước mặt Hạo Thần.
Cái đó? Cái đó là cái gì? Con gà mái này chỉ được cái bày trò, anh đây ghét nhất là ấp a ấp úng, có gì thì nói thẳng ra.
-Là cái gì?
-Thì...tiền đó.-Mặt của cô đỏ như quả cà chua, giọng nói có chút nhỏ lại.
Căn tin toàn bán những món hạng sang mắc tiền, cô nghèo như vậy, lấy đâu ra tiền mua mấy món đó cho anh chứ?
-Nói mua cho tôi là được rồi.-Hạo Thần còn tưởng việc gì, ai ngờ chỉ có vậy thôi mà cô cứ làm như quan trọng lắm.
-Họ tin tôi sao?
-Chức vụ trợ lý riêng cho tôi của cô chỉ để trưng bày thôi sao?
-À à. Tôi biết rồi.
Mười phút sau, Thuyết Thuyết hì hục mang theo hai phần sushi quay lại phòng hội trưởng, nhưng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một người khác cũng đang ngồi cùng Hạo Thần.
Người con gái đó mặt cũng biến sắc khi nhìn thấy cô.
-Thuyết Thuyết! Sao em lại ở đây?-Anna không vui nói, nhưng miệng thì lại mỉm cười.
-Em...em mua đồ ăn mang lên cho hội trưởng.-Thuyết Thuyết cắn môi dưới, nói.
-Hạo Thần! Anh biết em lên đây nên mới bảo em ấy mua hai phần đúng không? Cảm ơn anh!-Anna cười tươi hạnh phúc.
Thuyết Thuyết cuối gằm mặt, cô sao lại thế này? Đáng lí cô chỉ nên mua một phần thôi, tại sao lại mua những hai phần, cô đang mơ giữa ban ngày sao, nghĩ mình sẽ cùng anh ăn sao? Lời nói của Anna như mũi dao đâm thẳng vào người cô, nhói đau đồng thời cũng làm cô sực tỉnh.
-Hai anh chị ăn đi, em về lớp đây.-Bỏ qua tâm trạng không vui, mỉm cười đặt hai phần sushi lên bàn, sau đó liền ra ngoài.
-Cảm ơn em nha Thuyết Thuyết!-Anna nhìn Thuyết Thuyết đi ra, miệng nói to lên, cười đắc ý. Sau đó quay qua nhìn Hạo Thần, nói.
-Chúng ta...
-Ra ngoài.
Lời chưa kịp nói hết đã bị Hạo Thần lãnh đạm ngắt lời, chỉ hai từ nhưng đủ khiến sắc mặt Anna tối đen.
-Anh vừa nói cái gì?-Anna mím môi hỏi lại.
-Tôi bảo cô ra ngoài.-Hạo Thần âm lãnh nói.
-Hạo Thần! Anh đừng có quá đáng!-Anna không vui nói.
-Không ra???-Hạo Thần nhàn nhạt mở miệng, dựa lưng vào ghế.
-Được. Em ra.-Anna khó chịu cực kì, sau đó bỏ ra ngoài.
Cô yêu anh nhiều đến vậy, mà anh thì lúc nào cũng lạnh nhạt với cô, cũng chỉ vì có con kì đà cản mũi, cô không tin, con thứ nhất cô đã đuổi được, đến con thứ hai chắc chắn cũng có kết cục như con thứ nhất.
Hạo Thần vẫn giữ nguyên thái độ như cũ, nhìn hai phần sushi trước mặt, một lúc sau mới vươn tay mở nắp hộp ra, cầm đũa lên gắp một miếng, từ từ bỏ vào miệng.
-Sắp đến sinh nhật anh Hạo Thần rồi, cậu định thế nào?
-Thì phải ăn diện cho thật đẹp chứ sao nữa.
-Chắc chắn tớ sẽ diện các bộ váy bó sát cộng với hở táo bạo để làm các cậu lóa mắt cho mà xem. Haha
-Này này! Cậu định quyến rũ anh Hạo Thần hay sao mà đòi ăn mặc như vậy?
-Đương nhiên rồi. Anh Hạo Thần là thủ khoa của trường, vừa đẹp trai vừa giàu có, được lọt vào mắt xanh của anh ấy thì còn gì bằng. Cậu xem xem, khắp trường tất cả nữ sinh ai ai cũng bàn luận về vấn đề này, để xem ai được anh ấy chú ý tới.
-Mà không chỉ có anh Hạo Thần không đâu, mà là rất nhiều công tử, thiếu gia đến đó, ta không lọt vào mắt xanh của anh Hạo Thần thì cũng còn bọn họ mà.
-Đúng đúng! Không Hạo Thần thì Hàn Phong, hai người ấy ngang tài ngang sức, ai mà được một trong hai anh ấy chọn là sướng nhất.
-Suỵt! Anh Hàn Phong đời nào lại dự tiệc sinh nhật của anh Hạo Thần, để hai người đó nghe được là bọn mình chết chắc đó.
-Quên mất, hai người đứng đầu trường lại vì một người con gái mà trở mặt với nhau, bọn mình mà sinh sớm hai năm thì có thể chứng kiến cuộc tranh giành độc nhất vô nhị rồi. Nghe đâu mấy chị lớp trên nói nó rất gây cấn đó.
-Thôi thôi, vào lớp đi.
-Ê, con ăn mày kia, mày đang làm cái gì vậy?-Một người con gái trong đó nhìn thấy Thuyết Thuyết thì hỏi.
Thuyết Thuyết gượng cười giơ tay lên chào, sau đó nói.
-Tớ đang buộc dây giày, cậu không thấy sao?
-Thôi kệ nó, chúng ta vào lớp đi.-Đám nữ sinh đó nói xong rồi cùng nhau vào lớp.
Thuyết Thuyết giả vờ ngồi xuống buộc lại dây giày từ nãy giờ cũng nghe được toàn bộ những gì đám nữ sinh kia nói. Cô đứng dậy, khẽ nhíu mày. Lời họ nói đều là sự thật sao? Đặc biệt là hai người đó trở mặt chỉ vì một cô gái?
Cô gái đó, không lẽ là La Mộc Ngân?
Cô khẽ cắn môi, lời bọn họ nói không biết đúng hay sai sự thật nhưng chí ít cũng giúp cô hiểu được đôi chút về hai người họ, nếu cô muốn nhanh chóng hoàn thành hợp đồng thì phải bắt đầu từ chuyện hai người bọn họ trở mặt với nhau.
Cô khẽ thở dài, ban đầu cứ tưởng chuyện này sẽ đơn giản, nhưng nó không như cô nghĩ mà càng ngày càng phức tạp, khó hiểu.
Lắc lắc đầu nhỏ, cô vào lớp tiếp tục chép phạt cho xong trước giờ giải lao chứ không cái tên heo đực kia sẽ giết cô mất, liên tục chép từ tiết đầu đến giải lao mới xong, vươn vai một cái, cuối cùng cũng xong, may thật.
Ôm xấp giấy ung dung tiến vào thang máy, phòng hội trưởng nằm ở tầng cao nhất của trường học-tầng 30, trên đường đi, trong thang máy đâu đâu cũng nghe bàn về sinh nhật sắp tới của Hạo Thần, anh kêu chủ nhật đi cùng anh, rốt cuộc anh muốn gì?
Thuyết Thuyết đi vào phòng hội trưởng, mở cửa ra, nhẹ nhàng đi vào, lại phát hiện không có ai cả, thoáng nghĩ chắc anh ta có việc nên cô đi thẳng vào phòng nghĩ của anh, ngồi vào chiếc ghế sofa đơn đặt trước cửa sổ làm bằng kính, có thể nhìn rõ bên dưới, đặc biệt là phòng nhạc cũ và vườn hoa tulip.
Hạo Thần, Mộc Ngân và Hàn Phong, bọn họ đến tột cùng là có liên quan gì với nhau? Nhưng nếu cả Hàn Phong và Hạo Thần đều cùng vì Mộc Ngân mà trở mặt thì Mộc Ngân đang ở đâu? Từ khi đến đây cô không thấy cô gái nào tên Mộc Ngân cả. Chẳng nhẽ cô ấy ra nước ngoài hay đi đâu đó rồi?
Nhưng nếu mà Mộc Ngân ra nước ngoài rồi thì chắc chắn cả Hạo Thần và Hàn Phong đều rất buồn nhỉ? Nhưng như vậy thì có gì đâu mà Hạo Thần lại không chấp nhận ông mình, còn hận ông ấy nữa. Không lẽ ông ấy làm gì Mộc Ngân???
Dù gì thì đây cũng là suy đoán của cô thôi, phải từ từ tìm hiểu đã.
Đang mãi suy nghĩ nên cô không phát hiện đằng sau có người dùng ánh mắt lạnh lẽo để nhìn mình. Cô gái này, chưa có sự cho phép của anh đã tự tiện vào đây.
Cảm nhận được phía sau lưng bỗng dưng lạnh ngắt, cảm giác này chỉ khi Hạo Thần nhìn mình, chẳng lẽ...chẳng lẽ...
Sau đó cô chầm chậm quay đầu lại, đứng phắt dậy, khẽ nuốt nước bọt.
-Xin...xin chào!-Cô đưa tay lên chào, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói.
Hạo Thần không trả lời cô, lẳng lặng từng bước tiến về phía cô.
Thuyết Thuyết thấy anh càng ngày càng tiến lại gần mình, anh cao quý như Ma Vương, dù có đứng gần cô cách mấy, nhưng tại sao lại cảm thấy xa cách như vậy? Lại không thể nào chạm vào anh?
-Ai cho phép cô vào đây?-Hạo Thần bỏ tay vào túi quần theo thói quen, giọng nói lãnh đạm.
-Tôi...tôi định đợi anh, nhưng lại muốn ngắm hoa nên...mới vào đây.-Thuyết Thuyết cúi đầu nhìn mũi giày, không dám nhìn anh. Cô cứ như đứa trẻ mắc lỗi vậy đó.
-Vậy sao?-Hạo Thần khẽ nhếch khóe môi, nói.
-Vậy đó, không có gì khác đâu.-Thuyết Thuyết vẫn cứ cúi gằm mặt.
-Tốt! Tôi tin cô.-Hạo Thần nói rồi đi ngang qua người cô, ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy cô mới ngồi ngắm hoa. Hai chân dài thẳng tắp vắt chéo lên nhau, lưng dựa vào ghế, bộ dáng thong thả thoải mái.
Thuyết Thuyết cực kì ngạc nhiên, tin cô ư? Sao dễ vậy? Cô cứ tưởng anh sẽ mắng cô một trận, hoặc là phạt cô, nhưng đằng này anh lại tin cô, há há, cũng đúng thôi. Cô có làm gì sai đâu mà không tin.
Hạo Thần vươn tay cầm lấy xấp giấy mà cô đã cực khổ chép được, mắt phượng dài lướt qua từng tờ giấy, từng tờ một.
-Chép tốt lắm!-Nói xong anh để lại xấp giấy lên bàn.
-Vậy là tôi được tha rồi phải không?-Thuyết Thuyết ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt hỏi.
-Lần sau cô còn dám lên tầng ba nữa thì không phải chỉ chép phạt vậy đâu.-Anh lạnh lùng cảnh cáo.
-Biết rồi, biết rồi. Không dám nữa.-Nói xong cô cười hì hì.
-Tốt!
-Vậy là xong rồi phải không? Tôi đi nha, anh ở lại vui vẻ!-Vừa nói vừa cười tươi, sau đó quay người lại chuẩn bị rời đi.
-Đứng đó!
Thuyết Thuyết tay chỉ vừa chạm vào tay nắm cửa đã bị anh kêu lại, khó hiểu quay đầu lại hỏi.
-Lại gì nữa?
-Tôi đói. Xuống căn tin mua đồ ăn cho tôi.-Hạo Thần nhạt nhạt nói.
-Tôi???
Cô không nghe nhầm chứ? Đói thì tự xuống mà ăn, tại sao lại kêu cô đi mua? Làm biếng nha!
-Chứ còn ai nữa?-Hạo Thần chau mày, nói.
-Tại sao anh không tự đi mà xuống đó ăn, bảo tôi mua làm gì?-Cô khó chịu nói.
-Tôi thích. Mau lên!
Đồ đáng ghét! Đồ làm biếng! Nhịn, phải nhịn.
Đi ra khỏi phòng hội trưởng chưa được vài bước thì cô quay lại, nhìn Hạo Thần đầy ngượng ngùng.
-Sao lại quay lại?-Hạo Thần chau mày hỏi.
-Cái đó, anh chưa đưa cho tôi mà.-Thuyết Thuyết chìa tay ra trước mặt Hạo Thần.
Cái đó? Cái đó là cái gì? Con gà mái này chỉ được cái bày trò, anh đây ghét nhất là ấp a ấp úng, có gì thì nói thẳng ra.
-Là cái gì?
-Thì...tiền đó.-Mặt của cô đỏ như quả cà chua, giọng nói có chút nhỏ lại.
Căn tin toàn bán những món hạng sang mắc tiền, cô nghèo như vậy, lấy đâu ra tiền mua mấy món đó cho anh chứ?
-Nói mua cho tôi là được rồi.-Hạo Thần còn tưởng việc gì, ai ngờ chỉ có vậy thôi mà cô cứ làm như quan trọng lắm.
-Họ tin tôi sao?
-Chức vụ trợ lý riêng cho tôi của cô chỉ để trưng bày thôi sao?
-À à. Tôi biết rồi.
Mười phút sau, Thuyết Thuyết hì hục mang theo hai phần sushi quay lại phòng hội trưởng, nhưng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một người khác cũng đang ngồi cùng Hạo Thần.
Người con gái đó mặt cũng biến sắc khi nhìn thấy cô.
-Thuyết Thuyết! Sao em lại ở đây?-Anna không vui nói, nhưng miệng thì lại mỉm cười.
-Em...em mua đồ ăn mang lên cho hội trưởng.-Thuyết Thuyết cắn môi dưới, nói.
-Hạo Thần! Anh biết em lên đây nên mới bảo em ấy mua hai phần đúng không? Cảm ơn anh!-Anna cười tươi hạnh phúc.
Thuyết Thuyết cuối gằm mặt, cô sao lại thế này? Đáng lí cô chỉ nên mua một phần thôi, tại sao lại mua những hai phần, cô đang mơ giữa ban ngày sao, nghĩ mình sẽ cùng anh ăn sao? Lời nói của Anna như mũi dao đâm thẳng vào người cô, nhói đau đồng thời cũng làm cô sực tỉnh.
-Hai anh chị ăn đi, em về lớp đây.-Bỏ qua tâm trạng không vui, mỉm cười đặt hai phần sushi lên bàn, sau đó liền ra ngoài.
-Cảm ơn em nha Thuyết Thuyết!-Anna nhìn Thuyết Thuyết đi ra, miệng nói to lên, cười đắc ý. Sau đó quay qua nhìn Hạo Thần, nói.
-Chúng ta...
-Ra ngoài.
Lời chưa kịp nói hết đã bị Hạo Thần lãnh đạm ngắt lời, chỉ hai từ nhưng đủ khiến sắc mặt Anna tối đen.
-Anh vừa nói cái gì?-Anna mím môi hỏi lại.
-Tôi bảo cô ra ngoài.-Hạo Thần âm lãnh nói.
-Hạo Thần! Anh đừng có quá đáng!-Anna không vui nói.
-Không ra???-Hạo Thần nhàn nhạt mở miệng, dựa lưng vào ghế.
-Được. Em ra.-Anna khó chịu cực kì, sau đó bỏ ra ngoài.
Cô yêu anh nhiều đến vậy, mà anh thì lúc nào cũng lạnh nhạt với cô, cũng chỉ vì có con kì đà cản mũi, cô không tin, con thứ nhất cô đã đuổi được, đến con thứ hai chắc chắn cũng có kết cục như con thứ nhất.
Hạo Thần vẫn giữ nguyên thái độ như cũ, nhìn hai phần sushi trước mặt, một lúc sau mới vươn tay mở nắp hộp ra, cầm đũa lên gắp một miếng, từ từ bỏ vào miệng.
/91
|