Dù không muốn nhưng hôm nay là chủ nhật, vừa vặn với sinh nhật của Hạo Thần. Không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại muốn cô cùng đi với anh ta, thiếu gì mỹ nhân xinh đẹp ngoài kia không chọn, lại chọn cô. Hình như anh ta thấy người ghét cô vẫn còn ít nên muốn "tặng" thêm vài người.
Thuyết Thuyết cứ đi qua đi lại trong phòng, miệng cắn móng tay, trong đầu suy nghĩ phương pháp trốn khỏi đây, nhưng suy nghĩ mãi cũng không ra, liền chán nản nằm phịch xuống giường rồi thở một cái rõ dài.
_Cạch
Cánh cửa đột ngột mở ra, Thuyết Thuyết ngẩng đầu dậy xem thử là ai, hóa ra là anh ta.
-Rất tốt, không bỏ trốn.-Hạo Thần cười như không, nói. Sau đó hai tay đút vào túi quần, ung dung đi vào trong, ngồi xuống chiếc ghế của bàn học.
Thì ra anh nghĩ cô bỏ trốn, xem Lăng Thuyết Thuyết cô là gì hả? Không thèm nhé! (Vậy mới vừa nãy ai nghĩ cách bỏ trốn nhỉ?)
-Đương nhiên rồi. Tôi biết nếu tôi mà bỏ trốn thì anh cũng sẽ lôi đầu về nên thà ở yên đây còn sướng hơn.-Thuyết Thuyết nhún vai nói.
-Cũng có chút thông minh.-Hạo Thần hơi nhếch môi cười.
-Nhưng mà tại sao tôi phải đi cùng anh? Không đi có được không?-Thuyết Thuyết chớp mắt nhìn anh, nói.
-Cô có thể không đi sao?
-Tất nhiên là có thể rồi.
-Vậy sao?
-Ừ. Là vậy đó.-Thuyết Thuyết nuốt nước bọt, nói.
-Có thể không?-Hạo Thần lãnh đạm nói, giọng lạnh dần đi.
-Không...không thể.-Cô lí nhí nói. Cuối cùng cũng bị khí thế của anh làm cho lép vế.
-Tôi không nghe rõ, nói lại to to chút.
-Không thể.-Giọng của cô dù lớn hơn lúc nãy một chút nhưng cũng không thỏa mãn.
-Sao tôi lại không nghe rõ nhỉ?-Hạo Thần đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai.
-Không thể, không thể.-Thuyết Thuyết dường như hét lên, hét lớn nhất có thể.
-À, thì ra là không thể.-Hạo Thần cười như không, anh dường như đã biết kết quả câu trả lời của cô nhưng vẫn cứ muốn hỏi lại.
-Ha ha. Sinh nhật vui vẻ nha Hạo Thần, tôi xuống bếp một chút.-Thuyết Thuyết gượng cười, sau đó chạy đến cửa.
-Cô dám bước ra khỏi căn phòng này, tôi lập tức cắt đi hai chân của cô.-Hạo Thần không nhìn cô, giọng nói uy hiếp rõ ràng.
Thuyết Thuyết sợ hãi rụt tay đang nắm tay nắm cửa lại, có cần quá đáng vậy không, chỉ xuống bếp tí thôi mà, cô từ sáng tới giờ có ăn gì đâu, da bụng như dán vào da lưng luôn rồi này.
-À à, tôi nói chơi thôi, không đi nữa.-Thuyết Thuyết xua tay, sau đó lại giường ngồi xuống. Không hiểu sao trước mắt anh ta, dũng khí của cô không biết biến đâu mất hết, cứ im lặng làm theo lời anh nói.
Đã mười phút trôi qua, Hạo Thần ngồi đối diện cô, đôi mắt phượng hẹp dài cứ nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt, Thuyết Thuyết bị nhìn đến khó chịu, cô lấy hết dũng khí cất giọng lí nhí hỏi:
-Anh, anh định nhìn đến bao giờ?
Hạo Thần chau mày, không hiểu sao nhìn dáng vẻ nhút nhát này của cô, anh lại thấy thích.
-Đứng dậy.-Hạo Thần lạnh giọng ra lệnh.
Thuyết Thuyết ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Hạo Thần lại nhìn cô một lúc nữa, sau đó nói "Đi" rồi quay người đi.
Đi??? Định đi đâu giờ này? Vẫn chưa tới giờ sinh nhật mà.
-Đi đâu vậy?-Thuyết Thuyết chạy theo hỏi.
-Với cái bộ dạng này, cô định làm tôi mất mặt sao?-Hạo Thần đi trước, nói.
Bộ cô xấu lắm sao? Trước kia ở trường Hoa Thanh cô cũng có nhiều người tỏ tình đó nha.
-Ơ! Tôi xấu như vậy, đi với anh làm sao xứng. Vậy thì...
Lời chưa nói hết, đã bị giọng nói lạnh lẽo của người con trai bên cạnh cắt ngang.
-Vứt ngay cái suy nghĩ đó cho tôi. Cô xấu, cũng phải đi.
Thuyết Thuyết cứng họng, người này đúng là rất rất bá đạo, không ai sánh bằng.
Chiếc xe Ferrari đỏ rực dừng lại trước một cửa hàng thời trang kiêm luôn salon tóc sang trọng bậc nhất thành phố, Thuyết Thuyết xuống xe đã bị choáng ngợp trước sự to lớn của nó rồi, hí hửng bước vào trong, đây đúng là thế giới làm đẹp của phụ nữ rồi. Tất cả quần áo đều được treo gọn gàng vào chiếc tủ làm bằng gương trong suốt, giày dép, trang sức, mỹ phẩm được trưng bày trên kệ, nhìn mà hoa cả mắt.
Thuyết Thuyết thích thú chạy từ chỗ này tới chỗ kia, mấy thứ này cô chưa từng đụng tới, đồ cô mặc chỉ là đồ mua ở ngoài chợ thôi, lâu lâu thì đi cùng Chi Nguyên và Hy Vy tới một cái shop nhỏ để sắm cho mình vài bộ đồ bình thường thôi, chỉ là lâu lâu thôi. Cô cầm thử một chiếc váy lên xem, nhìn thấy giá tiền của nó gồm một dãy số không, hình như là năm, sáu số thì phải, cô giật mình với giá tiền này, cũng chỉ là một chiếc váy bình thường thôi mà sao mắc đến vậy, cô nhanh chóng treo lại, nó mà bị sao thì chắc cô dùng cái mạng này cũng không đủ tiền đền.
-Tiểu thư! Xin mời cô vào.-Một nữ nhân viên cung kính cúi đầu mới Thuyết Thuyết vào trong.
Thuyết Thuyết khó hiểu nhìn cô ta, sau đó nói.
-Vào đâu?
-Vào đi, họ sẽ "tu sửa" nhan sắc cho cô.-Hạo Thần không biết từ bao giờ đã ngồi ung dung trên chiếc ghế sofa màu đỏ gần đó, hai chân vắt chéo, mắt vẫn nhìn vào cuốn tạp chí, nói.
-Ừ.
Thuyết Thuyết nghe lời theo họ đi vào trong. Bên trong có đến bốn nữ nhân viên, cần gì nhiều người đến vậy cơ chứ?
-Tiểu thư! Mời cô cởi đồ ra ạ.-Nữ nhân viên nói.
-Cái gì? Cởi đồ làm chi?-Thuyết Thuyết ngơ ngác hỏi.
-Chúng tôi sẽ tắm và massage cho tiểu thư. Xin mời tiểu thư cởi đồ ra ạ.-Nhân viên điềm đạm nói.
-Tắm và massage? Không cần đâu.-Thuyết Thuyết xua tay.
-Không được đâu ạ. Bắt buộc phải cởi đồ ra ạ.-Nữ nhân viên vẫn điềm đạm nói.
-Không, tôi không cởi, tự dưng đang yên đang lành, bắt tôi cởi đồ làm gì. Chết cũng không.-Thuyết Thuyết đưa tay che ngực, kiên quyết nói.
-Xin tiểu thư hãy hợp tác, đừng làm khó chúng tôi.
Hai bên đôi co mãi, Thuyết Thuyết cũng khư khư không chịu cởi đồ, thế là một cô nhân viên nhanh chân chạy ra ngoài, một lúc sau, tiếng bước chân đều đều mà lạnh lẽo vang lên, Thuyết Thuyết chết lặng, không lẽ là anh ta.
-Ra ngoài hết!-Hạo Thần cao giọng nói.
Đám nhân viên sợ hãi lui ra ngoài. Căn phòng chỉ còn mình cô và anh, cô chợt cảm thấy lạnh óc gáy, rõ ràng đang là mùa hè mà, sao lại lạnh lẽo đến vậy, chắc chắn là do tên này tạo ra.
-Nghe nói cô không chịu cởi đồ ra cho nhân viên tắm và massage?-Hạo Thần tay đút vào túi quần, giọng nói không biểu lộ thái độ gì, nhưng con ngươi đen thẳm nhìn cô một cách lạnh lùng.
-Hình như họ nghe nhầm đấy, tôi có nói là sẽ cởi ra mà.-Thuyết Thuyết vội vàng nói.
-Vậy sao?
-Là vậy đó.-Cô nhún vai nói.
-Cô tự cởi hay để tôi giúp?-Hạo Thần cười gian manh.
-Nè, nè. Tất nhiên là tôi tự cởi rồi, đồ vô sỉ.-Thuyết Thuyết lườm anh.
-Hử?
-À không không, ý tôi là anh ra ngoài đi, tôi sẽ tự cởi.-Cô cười hì hì, nói.
Hạo Thần cũng không nói nữa, quay lưng đi ra ngoài. Thuyết Thuyết thấy vậy liền thở phù nhẹ nhõm.
Thuyết Thuyết cứ đi qua đi lại trong phòng, miệng cắn móng tay, trong đầu suy nghĩ phương pháp trốn khỏi đây, nhưng suy nghĩ mãi cũng không ra, liền chán nản nằm phịch xuống giường rồi thở một cái rõ dài.
_Cạch
Cánh cửa đột ngột mở ra, Thuyết Thuyết ngẩng đầu dậy xem thử là ai, hóa ra là anh ta.
-Rất tốt, không bỏ trốn.-Hạo Thần cười như không, nói. Sau đó hai tay đút vào túi quần, ung dung đi vào trong, ngồi xuống chiếc ghế của bàn học.
Thì ra anh nghĩ cô bỏ trốn, xem Lăng Thuyết Thuyết cô là gì hả? Không thèm nhé! (Vậy mới vừa nãy ai nghĩ cách bỏ trốn nhỉ?)
-Đương nhiên rồi. Tôi biết nếu tôi mà bỏ trốn thì anh cũng sẽ lôi đầu về nên thà ở yên đây còn sướng hơn.-Thuyết Thuyết nhún vai nói.
-Cũng có chút thông minh.-Hạo Thần hơi nhếch môi cười.
-Nhưng mà tại sao tôi phải đi cùng anh? Không đi có được không?-Thuyết Thuyết chớp mắt nhìn anh, nói.
-Cô có thể không đi sao?
-Tất nhiên là có thể rồi.
-Vậy sao?
-Ừ. Là vậy đó.-Thuyết Thuyết nuốt nước bọt, nói.
-Có thể không?-Hạo Thần lãnh đạm nói, giọng lạnh dần đi.
-Không...không thể.-Cô lí nhí nói. Cuối cùng cũng bị khí thế của anh làm cho lép vế.
-Tôi không nghe rõ, nói lại to to chút.
-Không thể.-Giọng của cô dù lớn hơn lúc nãy một chút nhưng cũng không thỏa mãn.
-Sao tôi lại không nghe rõ nhỉ?-Hạo Thần đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai.
-Không thể, không thể.-Thuyết Thuyết dường như hét lên, hét lớn nhất có thể.
-À, thì ra là không thể.-Hạo Thần cười như không, anh dường như đã biết kết quả câu trả lời của cô nhưng vẫn cứ muốn hỏi lại.
-Ha ha. Sinh nhật vui vẻ nha Hạo Thần, tôi xuống bếp một chút.-Thuyết Thuyết gượng cười, sau đó chạy đến cửa.
-Cô dám bước ra khỏi căn phòng này, tôi lập tức cắt đi hai chân của cô.-Hạo Thần không nhìn cô, giọng nói uy hiếp rõ ràng.
Thuyết Thuyết sợ hãi rụt tay đang nắm tay nắm cửa lại, có cần quá đáng vậy không, chỉ xuống bếp tí thôi mà, cô từ sáng tới giờ có ăn gì đâu, da bụng như dán vào da lưng luôn rồi này.
-À à, tôi nói chơi thôi, không đi nữa.-Thuyết Thuyết xua tay, sau đó lại giường ngồi xuống. Không hiểu sao trước mắt anh ta, dũng khí của cô không biết biến đâu mất hết, cứ im lặng làm theo lời anh nói.
Đã mười phút trôi qua, Hạo Thần ngồi đối diện cô, đôi mắt phượng hẹp dài cứ nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt, Thuyết Thuyết bị nhìn đến khó chịu, cô lấy hết dũng khí cất giọng lí nhí hỏi:
-Anh, anh định nhìn đến bao giờ?
Hạo Thần chau mày, không hiểu sao nhìn dáng vẻ nhút nhát này của cô, anh lại thấy thích.
-Đứng dậy.-Hạo Thần lạnh giọng ra lệnh.
Thuyết Thuyết ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Hạo Thần lại nhìn cô một lúc nữa, sau đó nói "Đi" rồi quay người đi.
Đi??? Định đi đâu giờ này? Vẫn chưa tới giờ sinh nhật mà.
-Đi đâu vậy?-Thuyết Thuyết chạy theo hỏi.
-Với cái bộ dạng này, cô định làm tôi mất mặt sao?-Hạo Thần đi trước, nói.
Bộ cô xấu lắm sao? Trước kia ở trường Hoa Thanh cô cũng có nhiều người tỏ tình đó nha.
-Ơ! Tôi xấu như vậy, đi với anh làm sao xứng. Vậy thì...
Lời chưa nói hết, đã bị giọng nói lạnh lẽo của người con trai bên cạnh cắt ngang.
-Vứt ngay cái suy nghĩ đó cho tôi. Cô xấu, cũng phải đi.
Thuyết Thuyết cứng họng, người này đúng là rất rất bá đạo, không ai sánh bằng.
Chiếc xe Ferrari đỏ rực dừng lại trước một cửa hàng thời trang kiêm luôn salon tóc sang trọng bậc nhất thành phố, Thuyết Thuyết xuống xe đã bị choáng ngợp trước sự to lớn của nó rồi, hí hửng bước vào trong, đây đúng là thế giới làm đẹp của phụ nữ rồi. Tất cả quần áo đều được treo gọn gàng vào chiếc tủ làm bằng gương trong suốt, giày dép, trang sức, mỹ phẩm được trưng bày trên kệ, nhìn mà hoa cả mắt.
Thuyết Thuyết thích thú chạy từ chỗ này tới chỗ kia, mấy thứ này cô chưa từng đụng tới, đồ cô mặc chỉ là đồ mua ở ngoài chợ thôi, lâu lâu thì đi cùng Chi Nguyên và Hy Vy tới một cái shop nhỏ để sắm cho mình vài bộ đồ bình thường thôi, chỉ là lâu lâu thôi. Cô cầm thử một chiếc váy lên xem, nhìn thấy giá tiền của nó gồm một dãy số không, hình như là năm, sáu số thì phải, cô giật mình với giá tiền này, cũng chỉ là một chiếc váy bình thường thôi mà sao mắc đến vậy, cô nhanh chóng treo lại, nó mà bị sao thì chắc cô dùng cái mạng này cũng không đủ tiền đền.
-Tiểu thư! Xin mời cô vào.-Một nữ nhân viên cung kính cúi đầu mới Thuyết Thuyết vào trong.
Thuyết Thuyết khó hiểu nhìn cô ta, sau đó nói.
-Vào đâu?
-Vào đi, họ sẽ "tu sửa" nhan sắc cho cô.-Hạo Thần không biết từ bao giờ đã ngồi ung dung trên chiếc ghế sofa màu đỏ gần đó, hai chân vắt chéo, mắt vẫn nhìn vào cuốn tạp chí, nói.
-Ừ.
Thuyết Thuyết nghe lời theo họ đi vào trong. Bên trong có đến bốn nữ nhân viên, cần gì nhiều người đến vậy cơ chứ?
-Tiểu thư! Mời cô cởi đồ ra ạ.-Nữ nhân viên nói.
-Cái gì? Cởi đồ làm chi?-Thuyết Thuyết ngơ ngác hỏi.
-Chúng tôi sẽ tắm và massage cho tiểu thư. Xin mời tiểu thư cởi đồ ra ạ.-Nhân viên điềm đạm nói.
-Tắm và massage? Không cần đâu.-Thuyết Thuyết xua tay.
-Không được đâu ạ. Bắt buộc phải cởi đồ ra ạ.-Nữ nhân viên vẫn điềm đạm nói.
-Không, tôi không cởi, tự dưng đang yên đang lành, bắt tôi cởi đồ làm gì. Chết cũng không.-Thuyết Thuyết đưa tay che ngực, kiên quyết nói.
-Xin tiểu thư hãy hợp tác, đừng làm khó chúng tôi.
Hai bên đôi co mãi, Thuyết Thuyết cũng khư khư không chịu cởi đồ, thế là một cô nhân viên nhanh chân chạy ra ngoài, một lúc sau, tiếng bước chân đều đều mà lạnh lẽo vang lên, Thuyết Thuyết chết lặng, không lẽ là anh ta.
-Ra ngoài hết!-Hạo Thần cao giọng nói.
Đám nhân viên sợ hãi lui ra ngoài. Căn phòng chỉ còn mình cô và anh, cô chợt cảm thấy lạnh óc gáy, rõ ràng đang là mùa hè mà, sao lại lạnh lẽo đến vậy, chắc chắn là do tên này tạo ra.
-Nghe nói cô không chịu cởi đồ ra cho nhân viên tắm và massage?-Hạo Thần tay đút vào túi quần, giọng nói không biểu lộ thái độ gì, nhưng con ngươi đen thẳm nhìn cô một cách lạnh lùng.
-Hình như họ nghe nhầm đấy, tôi có nói là sẽ cởi ra mà.-Thuyết Thuyết vội vàng nói.
-Vậy sao?
-Là vậy đó.-Cô nhún vai nói.
-Cô tự cởi hay để tôi giúp?-Hạo Thần cười gian manh.
-Nè, nè. Tất nhiên là tôi tự cởi rồi, đồ vô sỉ.-Thuyết Thuyết lườm anh.
-Hử?
-À không không, ý tôi là anh ra ngoài đi, tôi sẽ tự cởi.-Cô cười hì hì, nói.
Hạo Thần cũng không nói nữa, quay lưng đi ra ngoài. Thuyết Thuyết thấy vậy liền thở phù nhẹ nhõm.
/91
|