Một lúc sau thì có bác sĩ riêng của Cố gia đến, bác sĩ kiểm tra cho Thuyết Thuyết, truyền dịch cho cô.
-Cô ấy chỉ bị sốc tạm thời vì huyết áp tăng đột ngột. Sẽ không sao đâu.-Nghiêm Lạc từ tốn nói.
Hạo thần im lặng nghe Nghiêm Lạc nói. Nghiêm Lạc là bác sĩ ngoại khoa thần kinh trẻ tuổi nổi tiếng nhất nước, là người mà đa phần giới thượng lưu muốn tranh nhau mời về làm bác sĩ riêng. Hơn nữa, anh ta rất phong độ, lại thêm vẻ ngoài đẹp trai nên được rất nhiều phụ nữ mê đắm. Nghiêm Lạc gặp gỡ Hạo Thần trong một dịp tình cờ, nhưng giao tình giữa hai người họ khá tốt nên chẳng mấy chốc đã trở thành hảo anh em.
-Hệ thống miễn dịch của cô ấy không được tốt lắm, cần phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.-Nghiêm Lạc nói tiếp.
-Với lại cô ấy đang bị thương ở cổ, vết thương này hình như bị nước vào nên cũng góp phần tạo nên cơn sốt này.
-Anh nói vắn tắt đi, rốt cuộc cô ta có gì nghiêm trọng không?-Hạo Thần bây giờ mới cất tiếng hỏi.
Nghiêm Lạc nở nụ cười có chút quái dị, không vội trả lời Hạo Thần mà cố ý hỏi ngược lại hắn.
-Cậu với cô gái này có quan hệ gì?
Hạo Thần nhận ra sự trêu ghẹo của Nghiêm Lạc, hắn bực tức quát.
-Là người đến thuyết phục tôi.-Hạo Thần trầm giọng nói.
-Ồ!-Nghiêm Lạc khẽ reo lên.
-Yên tâm đi, người thuyết phục xinh đẹp của cậu không sao đâu. Chỉ là sốt cao một tí thôi. Sao cậu có thể gọi tôi đến đây? Xin cậu đấy, dù gì thì tôi cũng là bác sĩ ngoại khoa thần kinh có tên tuổi, kêu tôi tới xử lí mấy chuyện nhỏ này thì có hơi quá.
Hạo Thần không trả lời, chỉ nhìn Nghiêm Lạc bằng ánh mắt lạnh lùng. Sau vài phút trầm mặc thì hắn cũng lên tiếng.
-Tối nay anh ở đây chăm sóc cô ấy, khi nào cô ấy hạ sốt thì về.
-Cái gì?-Nghiêm Lạc trợn mắt la lên. Dù gì cũng chỉ là một cơn sốt không cao lắm, hắn lại bảo anh ở lại đích thân chăm sóc. Hắn xem Nghiêm Lạc anh là gì chứ? Nói thì nói vậy thôi chứ anh cũng sẽ ở lại chăm sóc cho cô gái này, đây là trách nhiệm của bác sĩ mà.
Hạo Thần đi đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha, đôi mắt lướt qua người con gái đang nằm trên giường của anh, sau đó dừng lại trên gương mặt của cô, sắc mặt cô không tốt lắm, hơi xanh xao nhưng vẫn giữ được nét đẹp vốn có.
Cô gái này sốt cao vậy mà cũng không thuốc thang gì, đến bệnh viện không được thì cũng nên nói với hắn chứ. À mà hình như nói rồi.
Nhưng mà sao hắn lại phải suy nghĩ về cô ta chứ? Càng ngày càng không ra gì rồi. Hắn không muốn xem cô là cô ấy, vì hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng bản thân hắn lại không ngăn nổi những hành động quái gỡ của mình. Thật buồn cười.
***
Thuyết Thuyết từ từ mở mắt ra, lần lượt nhìn xung quanh, căn phòng này, hình như không phải phòng cô, Thuyết Thuyết bật người dậy, đây là phòng của Hạo Thần mà, khẽ nhìn lên đồng hồ treo tường, đã bảy giờ kém rồi sao? Cô còn phải đi học, chết rồi, chết rồi, muộn mất.
Thuyết Thuyết giật phăng kim truyền dịch ở cổ tay, hối hạ chạy về phòng của mình chuẩn bị mọi thứ rồi như bay ra trạm xe buýt bắt xe đến trường, bình thường cô sẽ đi xe đạp nhưng cô vừa mới hạ sốt với gần trễ học nên đi xe buýt sẽ nhanh hơn và đỡ tốn sức hơn.
-Thưa cô cho em vào lớp.-Thuyết Thuyết thở không ra hơi, áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, đứng trước cửa lớp mà nói.
-Em vào lớp đi, cũng may là chưa trễ lắm.-Cô giáo mỉm cười nói.
Phù! Cũng may gặp cô giáo dạy sử, cô còn trẻ nên tính cách thoải mái, phóng khoáng nên Thuyết Thuyết không bị phạt.
Hết tiết, điện thoại cô chợt reo lên, Thuyết Thuyết vội nghe máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói cực kì dễ nghe.
[Đang làm gì vậy?]
-Em đang ở trong lớp thôi, còn anh?-Thuyết Thuyết mỉm cười.
[Đang nhớ một người...]
Thuyết Thuyết mở to đôi mắt, sau giây lát thì nở nụ cười, anh là đang nhớ đến chị ấy, chắc là anh buồn lắm.
-Lát mời anh ăn kem, đảm bảo sẽ hết nhớ.
Mỗi lúc cô có chuyện gì buồn, liền mua một hũ kem to ngồi ăn một mình, có lúc vừa ăn vừa khóc trong nước mắt nữa, nhưng ăn mãi ăn mãi đến khi không thể ăn nữa, cơ thể lạnh đi, những nỗi buồn cứ thế tiêu biến.
[Vậy thì còn gì bằng, ra về anh đợi em ở cổng sau]-Hàn Phong nói, đáy mắt hiện lên ý cười.
-Em có đem đồ thể dục cho anh, giờ giải lao gặp nhau ở phòng nhạc nhé!
[Được]
-Vậy nhé! Tạm biệt.
Thuyết Thuyết cúp máy, môi nhỏ hằn lên nụ cười, không cần biết cô yêu cầu gì, nghĩ gì, muốn gặp anh khi nào, chỉ cần cô nói, anh đều vui vẻ đồng ý.
Bản thân cô quá may mắn khi gặp được Hàn Phong, đối với anh, tình cảm cô dành cho anh còn cao hơn mức tình bạn, nhưng lại dừng lại ở mức tình yêu, nói cho cùng, cô là xem anh như một người anh trai, một người anh trai tốt, cực kì tốt.
Bản thân cô vẫn không dám nghĩ đến một tình yêu lớn lao, một mối tình được mọi người ngưỡng mộ, chỉ cần có một người yêu cô thật lòng, cô lập tức toàn tâm toàn ý yêu lại.
Vào giờ giải lao, Thuyết Thuyết dọn dẹp tập vở, cầm trên tay bộ đồ thể dục của Hàn Phong lúc tối cô đã nhờ chị Hoa giặt giúp.
Đi đến ngã rẽ của cầu thang cuối dãy hành lang, đột nhiên từ phía sau truyền lên một bàn tay rất thô bạo đẩy Thuyết Thuyết, do không phòng bị với bất ngờ nên Thuyết Thuyết ngã lông lốc xuống chân cầu thang, bộ đồ thể dục của Hàn Phong vẫn được cô ôm chặt vào lòng.
Dưới chân truyền lên một cơn đau tột cùng, Thuyết Thuyết nhăn mặt ôm lấy cổ chân, phát hiện ra chân mình đã không thể cử động được nữa, cô cắn răng nhìn lên trên, không một bóng người, nhưng rõ ràng cô đã bị ai đó dùng một lực vô cùng mạnh để đẩy cô, bàn tay ấy như muốn một phát đẩy chết cô, không biết ai lại ác độc ra tay như vậy?
Thuyết Thuyết cố gắng vịn tay vào tường để đứng dậy, nhưng cái chân kia không chịu hợp tác gì cả, nó không thể cử động, hể động đậy một chút thôi cũng đau thấu xương rồi.
Từ trên đầu cầu thang tầng trên, khóe môi người con gái nhếch lên một nụ cười hài lòng với thành quả mình gây ra, quay người bỏ đi, đáy mắt vẫn còn vương lại tia hung ác.
Dù Thuyết Thuyết vẫn đang vật vờ với cơn đau của mình, mọi người đi qua đi lại đều xem cô như không khí, không hề lại hỏi han, quan tâm cô có bị sao không, không một ai. Thuyết Thuyết mím môi, cô bây giờ cảm thấy mình rất cô đơn, lạc lõng trong cái ngôi trường xa hoa này.
Một giọt nước mắt không tự chủ mà khẽ lăn dài trên gò má xanh xao kia, không phải vì đau ở chân mà bởi vì sự vô tình của họ.
Nhích từng bước từng bước đi, nơi cô cần nhất là phòng y tế, nhưng sao nó lại cách xa quá vậy, càng đi càng xa.
Bộ đồ thể dục của Hàn Phong được đặt trong một cái túi nhỏ xinh xinh bị cô bỏ quên trên nền đất, lại phảng phất mùi hương dịu nhẹ của anh...
Thuyết Thuyết cắn răng chịu đựng, những giọt nước mắt cứ thế hòa vào mồ hôi mặn chát.
-Làm sao vậy?
Trong không gian yên ắng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có một chút gì đó gọi là tùy tiện, nhưng lại mang vài phần quan tâm, cũng có chút lạnh lùng. Giọng nói này, cô đã rất thích được nghe nó, nhưng không phải bây giờ!
-Cô ấy chỉ bị sốc tạm thời vì huyết áp tăng đột ngột. Sẽ không sao đâu.-Nghiêm Lạc từ tốn nói.
Hạo thần im lặng nghe Nghiêm Lạc nói. Nghiêm Lạc là bác sĩ ngoại khoa thần kinh trẻ tuổi nổi tiếng nhất nước, là người mà đa phần giới thượng lưu muốn tranh nhau mời về làm bác sĩ riêng. Hơn nữa, anh ta rất phong độ, lại thêm vẻ ngoài đẹp trai nên được rất nhiều phụ nữ mê đắm. Nghiêm Lạc gặp gỡ Hạo Thần trong một dịp tình cờ, nhưng giao tình giữa hai người họ khá tốt nên chẳng mấy chốc đã trở thành hảo anh em.
-Hệ thống miễn dịch của cô ấy không được tốt lắm, cần phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.-Nghiêm Lạc nói tiếp.
-Với lại cô ấy đang bị thương ở cổ, vết thương này hình như bị nước vào nên cũng góp phần tạo nên cơn sốt này.
-Anh nói vắn tắt đi, rốt cuộc cô ta có gì nghiêm trọng không?-Hạo Thần bây giờ mới cất tiếng hỏi.
Nghiêm Lạc nở nụ cười có chút quái dị, không vội trả lời Hạo Thần mà cố ý hỏi ngược lại hắn.
-Cậu với cô gái này có quan hệ gì?
Hạo Thần nhận ra sự trêu ghẹo của Nghiêm Lạc, hắn bực tức quát.
-Là người đến thuyết phục tôi.-Hạo Thần trầm giọng nói.
-Ồ!-Nghiêm Lạc khẽ reo lên.
-Yên tâm đi, người thuyết phục xinh đẹp của cậu không sao đâu. Chỉ là sốt cao một tí thôi. Sao cậu có thể gọi tôi đến đây? Xin cậu đấy, dù gì thì tôi cũng là bác sĩ ngoại khoa thần kinh có tên tuổi, kêu tôi tới xử lí mấy chuyện nhỏ này thì có hơi quá.
Hạo Thần không trả lời, chỉ nhìn Nghiêm Lạc bằng ánh mắt lạnh lùng. Sau vài phút trầm mặc thì hắn cũng lên tiếng.
-Tối nay anh ở đây chăm sóc cô ấy, khi nào cô ấy hạ sốt thì về.
-Cái gì?-Nghiêm Lạc trợn mắt la lên. Dù gì cũng chỉ là một cơn sốt không cao lắm, hắn lại bảo anh ở lại đích thân chăm sóc. Hắn xem Nghiêm Lạc anh là gì chứ? Nói thì nói vậy thôi chứ anh cũng sẽ ở lại chăm sóc cho cô gái này, đây là trách nhiệm của bác sĩ mà.
Hạo Thần đi đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha, đôi mắt lướt qua người con gái đang nằm trên giường của anh, sau đó dừng lại trên gương mặt của cô, sắc mặt cô không tốt lắm, hơi xanh xao nhưng vẫn giữ được nét đẹp vốn có.
Cô gái này sốt cao vậy mà cũng không thuốc thang gì, đến bệnh viện không được thì cũng nên nói với hắn chứ. À mà hình như nói rồi.
Nhưng mà sao hắn lại phải suy nghĩ về cô ta chứ? Càng ngày càng không ra gì rồi. Hắn không muốn xem cô là cô ấy, vì hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng bản thân hắn lại không ngăn nổi những hành động quái gỡ của mình. Thật buồn cười.
***
Thuyết Thuyết từ từ mở mắt ra, lần lượt nhìn xung quanh, căn phòng này, hình như không phải phòng cô, Thuyết Thuyết bật người dậy, đây là phòng của Hạo Thần mà, khẽ nhìn lên đồng hồ treo tường, đã bảy giờ kém rồi sao? Cô còn phải đi học, chết rồi, chết rồi, muộn mất.
Thuyết Thuyết giật phăng kim truyền dịch ở cổ tay, hối hạ chạy về phòng của mình chuẩn bị mọi thứ rồi như bay ra trạm xe buýt bắt xe đến trường, bình thường cô sẽ đi xe đạp nhưng cô vừa mới hạ sốt với gần trễ học nên đi xe buýt sẽ nhanh hơn và đỡ tốn sức hơn.
-Thưa cô cho em vào lớp.-Thuyết Thuyết thở không ra hơi, áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, đứng trước cửa lớp mà nói.
-Em vào lớp đi, cũng may là chưa trễ lắm.-Cô giáo mỉm cười nói.
Phù! Cũng may gặp cô giáo dạy sử, cô còn trẻ nên tính cách thoải mái, phóng khoáng nên Thuyết Thuyết không bị phạt.
Hết tiết, điện thoại cô chợt reo lên, Thuyết Thuyết vội nghe máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói cực kì dễ nghe.
[Đang làm gì vậy?]
-Em đang ở trong lớp thôi, còn anh?-Thuyết Thuyết mỉm cười.
[Đang nhớ một người...]
Thuyết Thuyết mở to đôi mắt, sau giây lát thì nở nụ cười, anh là đang nhớ đến chị ấy, chắc là anh buồn lắm.
-Lát mời anh ăn kem, đảm bảo sẽ hết nhớ.
Mỗi lúc cô có chuyện gì buồn, liền mua một hũ kem to ngồi ăn một mình, có lúc vừa ăn vừa khóc trong nước mắt nữa, nhưng ăn mãi ăn mãi đến khi không thể ăn nữa, cơ thể lạnh đi, những nỗi buồn cứ thế tiêu biến.
[Vậy thì còn gì bằng, ra về anh đợi em ở cổng sau]-Hàn Phong nói, đáy mắt hiện lên ý cười.
-Em có đem đồ thể dục cho anh, giờ giải lao gặp nhau ở phòng nhạc nhé!
[Được]
-Vậy nhé! Tạm biệt.
Thuyết Thuyết cúp máy, môi nhỏ hằn lên nụ cười, không cần biết cô yêu cầu gì, nghĩ gì, muốn gặp anh khi nào, chỉ cần cô nói, anh đều vui vẻ đồng ý.
Bản thân cô quá may mắn khi gặp được Hàn Phong, đối với anh, tình cảm cô dành cho anh còn cao hơn mức tình bạn, nhưng lại dừng lại ở mức tình yêu, nói cho cùng, cô là xem anh như một người anh trai, một người anh trai tốt, cực kì tốt.
Bản thân cô vẫn không dám nghĩ đến một tình yêu lớn lao, một mối tình được mọi người ngưỡng mộ, chỉ cần có một người yêu cô thật lòng, cô lập tức toàn tâm toàn ý yêu lại.
Vào giờ giải lao, Thuyết Thuyết dọn dẹp tập vở, cầm trên tay bộ đồ thể dục của Hàn Phong lúc tối cô đã nhờ chị Hoa giặt giúp.
Đi đến ngã rẽ của cầu thang cuối dãy hành lang, đột nhiên từ phía sau truyền lên một bàn tay rất thô bạo đẩy Thuyết Thuyết, do không phòng bị với bất ngờ nên Thuyết Thuyết ngã lông lốc xuống chân cầu thang, bộ đồ thể dục của Hàn Phong vẫn được cô ôm chặt vào lòng.
Dưới chân truyền lên một cơn đau tột cùng, Thuyết Thuyết nhăn mặt ôm lấy cổ chân, phát hiện ra chân mình đã không thể cử động được nữa, cô cắn răng nhìn lên trên, không một bóng người, nhưng rõ ràng cô đã bị ai đó dùng một lực vô cùng mạnh để đẩy cô, bàn tay ấy như muốn một phát đẩy chết cô, không biết ai lại ác độc ra tay như vậy?
Thuyết Thuyết cố gắng vịn tay vào tường để đứng dậy, nhưng cái chân kia không chịu hợp tác gì cả, nó không thể cử động, hể động đậy một chút thôi cũng đau thấu xương rồi.
Từ trên đầu cầu thang tầng trên, khóe môi người con gái nhếch lên một nụ cười hài lòng với thành quả mình gây ra, quay người bỏ đi, đáy mắt vẫn còn vương lại tia hung ác.
Dù Thuyết Thuyết vẫn đang vật vờ với cơn đau của mình, mọi người đi qua đi lại đều xem cô như không khí, không hề lại hỏi han, quan tâm cô có bị sao không, không một ai. Thuyết Thuyết mím môi, cô bây giờ cảm thấy mình rất cô đơn, lạc lõng trong cái ngôi trường xa hoa này.
Một giọt nước mắt không tự chủ mà khẽ lăn dài trên gò má xanh xao kia, không phải vì đau ở chân mà bởi vì sự vô tình của họ.
Nhích từng bước từng bước đi, nơi cô cần nhất là phòng y tế, nhưng sao nó lại cách xa quá vậy, càng đi càng xa.
Bộ đồ thể dục của Hàn Phong được đặt trong một cái túi nhỏ xinh xinh bị cô bỏ quên trên nền đất, lại phảng phất mùi hương dịu nhẹ của anh...
Thuyết Thuyết cắn răng chịu đựng, những giọt nước mắt cứ thế hòa vào mồ hôi mặn chát.
-Làm sao vậy?
Trong không gian yên ắng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có một chút gì đó gọi là tùy tiện, nhưng lại mang vài phần quan tâm, cũng có chút lạnh lùng. Giọng nói này, cô đã rất thích được nghe nó, nhưng không phải bây giờ!
/91
|