Thuyết Thuyết cứ cắm đầu chạy mãi, cô cũng không biết mình đã chạy trong bao lâu, mà cô cũng không quan tâm, chỉ muốn chạy khỏi nơi đó mà thôi.
Cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái, chỉ là sở hữu một vẻ ngoài mạnh mẽ kiên cường mà thôi.
Thuyết thuyết chạy một mạch đến vườn hoa, cô ngồi thụp xuống đất, mặc kệ bụi đất đang dính vào người, cô ôm lấy đầu gối mà khóc, từng giọt từng giọt như pha lê vỡ vụn, làm tan nát lòng người.
Cả vườn hoa yên ắng, gió nhè nhẹ thổi, mang theo tiếng khóc đầy bi thương của cô.
...
Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc, rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt... (Lắng nghe nước mắt-Mr.Siro)
...
_Soạt, soạt
Những cành hoa bị một người nào đó đi qua rẽ sang một bên vang lên tiếng sột soạt, đôi mắt đen sẫm như hồ nước sâu của người con trai nhìn cô gái đang gục mặt khóc trước mặt. Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay của cô mà kéo cô đứng dậy.
Bàn tay này, cô quen!
Bị kéo bất ngờ, Thuyết Thuyết giật mình ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, dáng người nhỏ bé của cô bị hắn vây lấy, khóe mắt còn ngân ngấn những giọt nước mắt trong suốt, giọng lạt đi gọi tên hắn:
-Hạo....Hạo Thần.
Hạo Thần nhìn cô, không nói gì, từ trong túi áo rút ra một chiếc khăn tay, hắn chậm rãi lau đi những giọt nước mắt đau thương ấy.
Thuyết Thuyết cả kinh nhìn hắn, nhưng trong lòng lại dang lên một loại cảm xúc gì đó, trái tim không hiểu sao đập thình thịch.
-Hạo Thần...
Thuyết Thuyết không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt lại rơi trên khuôn mặt kiều diễm của cô, cô như đứa trẻ bị mẹ mắng ôm chầm lấy hắn mà khóc, ngày một lớn hơn.
Mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc cần có một bờ vai để tựa vào khi mệt mỏi!
Cô không quan tâm mình lúc đó ra sao, không cần biết mình làm gì, không quan tâm người trước mặt cô là nhị thiếu gia nhà họ Cố, cô chỉ cần có người để cho cô dựa dẫm lúc yếu đuối mà thôi.
Hơn bao giờ hết, cô lại thấy bờ vai của hắn lại vững chắc đầy ắp sự an toàn, che chở biết nhường nào.
Mà Hạo Thần cũng không nói gì, cũng không có ý định đẩy cô ra, chỉ đứng im cho cô ôm mình mà khóc.
Lúc nãy hắn trở về phòng hội trưởng, rồi vào phòng nghỉ của mìnhm khi nhìn ra cửa sổ lại thấy cô gục mặt khóc dưới những cành hoa tulip đầy sức sống, màu đỏ rực rỡ của hoa lại bị hình ảnh bất lực của cô làm cho mất đi sức sống.
Mà hắn không hiểu sao lại không nhịn được, đi xuống dưới này, lau nước mắt cho cô, rồi lại cho cô mượn bờ vai của mình. Nước mắt của cô, lại làm cho hắn khó chịu, cảm thấy nhứt nhối đến thế!
Chưa một cô gái nào khóc, hắn lại cảm thấy như vậy, ngoại trừ cô ấy.
Bản thân hắn không phải khó hiểu lắm sao? Khó hiểu đến mức hắn muốn phát điên lên.
Bờ vai gầy gò của Thuyết Thuyết run lên mạnh mẽ, cô khóc một cách nữa nở, hai bàn tay cứ thế bấu chặt vạt áo của Hạo Thần, nước mắt của cô làm ướt hết cả áo hắn.
Vì sao lúc cô đau buồn, khi ở bên cạnh Hạo Thần và Hàn Phong, cảm giác lại khác xa thế này?
Bên Hàn Phong, cô có thể dễ dàng cảm nhận được hơi ấm của anh, sự quan tâm vô bờ bến, sự bảo bọc đầy yêu thương của anh, chỉ đơn giản là thích.
Còn bên Hạo Thần, lúc nào hắn cũng lạnh lẽo, nhưng mà cô lại cảm nhận được từ hắn có một sự quan tâm vô hình dành cho cô, những cử chỉ quá mức bình thường nhưng lại làm trái tim cô đập rộn ràng, cảm giác cần hắn lại nhen nhóm trong lòng cô.
Có phải quá buồn cười không? Giữa một người quan tâm mình hết mực với một người như có như không sự quan tâm, cô lại cần người thứ hai hơn....
Thuyết Thuyết khóc một lúc lâu, đến khi nước mắt đã cạn rồi mới buông hắn ra, nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, gương mặt xinh đẹp bị lấm lem nước mắt.
-Xin lỗi...làm ướt áo anh rồi.-Giọng cô đã bị lạt đi vì khóc nhiều.
-Chẳng phải đã nói đừng bao giờ nói xin lỗi?-Hạo Thần không nóng không lạnh nói.
-Ngoài từ đó, tôi không biết nói gì nữa.-Thuyết Thuyết gượng cười.
-Đừng bao giờ nói xin lỗi, tôi rất ghét.
Thật ra có rất nhiều người nói xin lỗi với hắn, nhưng mà lời xin lỗi của người vừa mới gây ra lỗi lầm với hắn, đến khi hắn chấp nhận lời xin lỗi ấy, mọi sai lầm phanh phui, hắn lại không muốn chấp nhận. Cũng giống như lời xin lỗi của cô ấy và cậu ta...
-Sao...sao anh lại ở đây? Giờ này phải ở trên lớp chứ?-Đôi mắt trong veo thường ngày của cô đã bị thay mằng một đôi mắt có một mảng sương mịt mờ.
-Bở vì, có tiếng khóc làm tôi rất khó chịu.
Lời nói của hắn, rốt cuộc là có hay không hàm ý?
Nhưng mà dù có hay không, đối với Thuyết Thuyết đó cũng là một câu nói đơn giản, hết sức đơn giản, câu nói của hắn, đối với loại người ngốc nghếch như cô thì có nghĩa là hắn cảm thấy nhức đầu vì tiếng khóc của cô.
-Tôi xin...-Lời chưa kịp nói ra đã bị cô vội vàng ngậm miệng lại, xuýt chút nữa là cô lại nói xin lỗi rồi.
-Một lát đến Cake World lấy tài liệu cho tôi.-Hạo Thần đứng thẳng người, nghiêm túc nói.
-Hở?
-Có tài liệu cần gấp, lát nữa tan học đến Cake World sẽ gặp một cặp nam nữ, người nam mặc đồng phục trường Phong Vân, người nữ mặc đồng phục trường Hoa Thanh.
-Cái gì? Tôi?
-Cô quên mình là trợ lý của tôi sao? Lấy xong ghé nhà Chính đưa cho thím Liễu.-Hạo Thần lườm cô.
-Tôi nhớ rồi.-Thuyết Thuyết gật gật đầu.
-Nhớ rồi thì tốt, bây giờ lên lớp học, không thì tôi cho cô vừa hát vừa nhảy ếch.-Hạo Thần đút hai tay vào túi quần, uy nghiêm nói.
-Biết rồi.
Thuyết Thuyết nghe được câu cuối, sợ hãi liền chạy một mạch về lớp.
Dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười của hắn lại rạng rỡ đến nhường nào, chỉ cười nhẹ thôi cũng làm lộ ra lúm đồng tiền, nhìn hắn cười như bây giờ, thật đáng yêu.
Sau tức khắc, hắn khựng người lại, hắn đang cười sao? Rốt cục bản thân hắn bị cái gì thế này?
Hạo Thần cuối đầu nhìn biển hoa đỏ rực trước mặt, bàn tay thon dài vươn ra, khe khẽ chạm vào những bông hoa tươi thắm. Đã lâu rồi, hắn mới xuống đây nhỉ?
Uất kim hương (Hoa tulip), tình yêu và sự lãng mạng, cappuccino là mối tình đẹp, mới chớm nở, cho nên em mới thích hai thứ này.
***
Tan học, Thuyết Thuyết vội xếp tập vở vào cặp, đang định ra khỏi lớp thì bị Hà Trân chặn trước mặt.
-Có chuyện gì?-Thuyết Thuyết đôi mắt êm ả như dòng suối.
-Hello, mồi chài.-Hà Trân đan hai tay vào nhau, khinh khỉnh nói.
Thuyết Thuyết không nói gì, im lặng chờ cô ta nói tiếp.
-Thật không ngờ mày là người tiếp theo ký hợp đồng với Dương Thần, những người khác tao còn tin họ làm được, còn mày, làm gì có chuyện đó.
-Có liên quan đến cô sao?-Thuyết Thuyết nhàn nhạt nói.
-Thuyết Thuyết, về được chưa?-Bình An đi tới, vui vẻ khoác lấy cánh tay của Thuyết Thuyết.
-Được.-Thuyết Thuyết cũng cười với Bình An, sau đó quay qua nhìn Hà Trần nói:
-Chuyện của tôi không liên quan đến cô, đừng nghĩ cô năm lần bảy lượt gây sự thì tôi sẽ bỏ qua, bởi vì con chó một khi bị dồn vào đường cùng, thì nó cũng quay đầu lại cắn người đó.
Thuyết Thuyết cùng Bình An rời đi bỏ lại Hà Trân đứng đó. Ánh mắt Hà Trân chằm chằm nhìn, không phải là nhìn Thuyết Thuyết, mà là Bình An, khóe môi hơi nhếch lên.
Hai người ra tới cổng trường, Bình An còn rủ Thuyết Thuyết cùng nhau tham quan thành phố, nhưng Thuyết Thuyết còn phải đi lấy tài liệu cho Hạo Thần, nên đành hẹn dịp khác. Nhìn Bình An ngồi trên chiếc xe hơi đắc tiền rồi cô mới cữi che đạp đi.
Thuyết Thuyết đến Cake World, cô ngồi ở tầng một, gần cửa ra vào, như vậy sẽ tiện nhận ra cặp nam nữ kia. Cô tự gọi cho mình một ly nước ép, ngồi nhâm nhi lý nước đợi người.
Mười phút sau thì có một người con trai bước vào, trên người khoác bộ đồng phục trường Phong Vân, mái tóc đen nhánh, gương mặt điển trai, dáng người cao ráo, ánh mắt tìm kiếm gì đó, đến khi thấy Thuyết Thuyết mặc đồng phục trường Tùng Bách thì anh bước tới chỗ cô.
Cô có thể nhận ra anh chàng này, chính là Trịnh Minh Thập, là người mời cô khiêu vũ nhưng Hạo thần không cho phép ở bữa tiệc sinh nhật của hắn.
-Chào em!-Minh Thập nở nụ cười sáng lạng nhìn cô.
-Chào anh.-Thuyết Thuyết cũng cười đáp lời.
Giọng nói này, quen quen, hình như là cô gái đi cùng với Hạo Thần ở bữa tiệc, cô ấy cũng có nụ cười đẹp như cô gái này, nhớ lúc ấy cô ấy còn nói với anh : Tôi có tên có họ, không phải tên mỹ nhân
-Hình như em là người đi cùng với Hạo Thần?
-Dạ...dạ đúng rồi. Em tên là Lăng Thuyết Thuyết, chúng ta lại gặp nhau rồi.
-Anh là Trịnh Minh Thập, hội trưởng trường Phong Vân. Không ngờ mỹ nhân bí ẩn đeo mặt nạ lại là trợ lý của Hạo Thần.
Cô gái này thực sự là mỹ nhân, lúc đó cô đeo mặt nạ nửa mặt, anh chỉ thấy được đôi môi đỏ mọng của cô, cũng có thể nhìn ra người con gái này thực sự rất xinh đẹp, không ngờ bây giờ được nhìn hết, thực sự không thất vọng được.
-Mỹ nhân bí ẩn gì chứ?-Thuyết Thuyết bật cười, nụ cười đẹp đến hút hồn người đối diện.
-Mà Hạo Thần kêu em đến lấy tài liệu.-Thuyết Thuyết nhìn Minh Thập nói tiếp.
-Ừ, chúng ta đợi thêm một người nữa.-Minh Thập gật đầu.
Cả hai ngồi đợi thêm một người nữa, cánh của Cake World tiếp tục mở ra, đón chào một người con gái, cô gái ấy như một bông hoa rực rỡ, đôi môi chúm chím, vẻ đẹp của cô gái, là vẻ đẹp của sự trẻ trung ngọt ngào.
-Xin lỗi, tôi đến trễ.-Cô gái ấy ngồi vào bàn, nói với Thuyết Thuyết và Minh Thập.
-Càng ngày cậu càng đi trễ.-Minh Thập trêu ghẹo.
-Cậu muốn ý kiến không?-Cô gái ấy lườm Minh Thập
-Chào em, chị là Từ Dung, hội trưởng trường Hoa Thanh.-Từ Dung quay sang nhìn Thuyết Thuyết, nở nụ cười.
Thuyết Thuyết nhớ ra rồi, cô gái này là người khiêu vũ cùng với Hạo Dương trong buổi sinh nhật Hạo Thần.
Cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái, chỉ là sở hữu một vẻ ngoài mạnh mẽ kiên cường mà thôi.
Thuyết thuyết chạy một mạch đến vườn hoa, cô ngồi thụp xuống đất, mặc kệ bụi đất đang dính vào người, cô ôm lấy đầu gối mà khóc, từng giọt từng giọt như pha lê vỡ vụn, làm tan nát lòng người.
Cả vườn hoa yên ắng, gió nhè nhẹ thổi, mang theo tiếng khóc đầy bi thương của cô.
...
Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc, rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt... (Lắng nghe nước mắt-Mr.Siro)
...
_Soạt, soạt
Những cành hoa bị một người nào đó đi qua rẽ sang một bên vang lên tiếng sột soạt, đôi mắt đen sẫm như hồ nước sâu của người con trai nhìn cô gái đang gục mặt khóc trước mặt. Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay của cô mà kéo cô đứng dậy.
Bàn tay này, cô quen!
Bị kéo bất ngờ, Thuyết Thuyết giật mình ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, dáng người nhỏ bé của cô bị hắn vây lấy, khóe mắt còn ngân ngấn những giọt nước mắt trong suốt, giọng lạt đi gọi tên hắn:
-Hạo....Hạo Thần.
Hạo Thần nhìn cô, không nói gì, từ trong túi áo rút ra một chiếc khăn tay, hắn chậm rãi lau đi những giọt nước mắt đau thương ấy.
Thuyết Thuyết cả kinh nhìn hắn, nhưng trong lòng lại dang lên một loại cảm xúc gì đó, trái tim không hiểu sao đập thình thịch.
-Hạo Thần...
Thuyết Thuyết không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt lại rơi trên khuôn mặt kiều diễm của cô, cô như đứa trẻ bị mẹ mắng ôm chầm lấy hắn mà khóc, ngày một lớn hơn.
Mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc cần có một bờ vai để tựa vào khi mệt mỏi!
Cô không quan tâm mình lúc đó ra sao, không cần biết mình làm gì, không quan tâm người trước mặt cô là nhị thiếu gia nhà họ Cố, cô chỉ cần có người để cho cô dựa dẫm lúc yếu đuối mà thôi.
Hơn bao giờ hết, cô lại thấy bờ vai của hắn lại vững chắc đầy ắp sự an toàn, che chở biết nhường nào.
Mà Hạo Thần cũng không nói gì, cũng không có ý định đẩy cô ra, chỉ đứng im cho cô ôm mình mà khóc.
Lúc nãy hắn trở về phòng hội trưởng, rồi vào phòng nghỉ của mìnhm khi nhìn ra cửa sổ lại thấy cô gục mặt khóc dưới những cành hoa tulip đầy sức sống, màu đỏ rực rỡ của hoa lại bị hình ảnh bất lực của cô làm cho mất đi sức sống.
Mà hắn không hiểu sao lại không nhịn được, đi xuống dưới này, lau nước mắt cho cô, rồi lại cho cô mượn bờ vai của mình. Nước mắt của cô, lại làm cho hắn khó chịu, cảm thấy nhứt nhối đến thế!
Chưa một cô gái nào khóc, hắn lại cảm thấy như vậy, ngoại trừ cô ấy.
Bản thân hắn không phải khó hiểu lắm sao? Khó hiểu đến mức hắn muốn phát điên lên.
Bờ vai gầy gò của Thuyết Thuyết run lên mạnh mẽ, cô khóc một cách nữa nở, hai bàn tay cứ thế bấu chặt vạt áo của Hạo Thần, nước mắt của cô làm ướt hết cả áo hắn.
Vì sao lúc cô đau buồn, khi ở bên cạnh Hạo Thần và Hàn Phong, cảm giác lại khác xa thế này?
Bên Hàn Phong, cô có thể dễ dàng cảm nhận được hơi ấm của anh, sự quan tâm vô bờ bến, sự bảo bọc đầy yêu thương của anh, chỉ đơn giản là thích.
Còn bên Hạo Thần, lúc nào hắn cũng lạnh lẽo, nhưng mà cô lại cảm nhận được từ hắn có một sự quan tâm vô hình dành cho cô, những cử chỉ quá mức bình thường nhưng lại làm trái tim cô đập rộn ràng, cảm giác cần hắn lại nhen nhóm trong lòng cô.
Có phải quá buồn cười không? Giữa một người quan tâm mình hết mực với một người như có như không sự quan tâm, cô lại cần người thứ hai hơn....
Thuyết Thuyết khóc một lúc lâu, đến khi nước mắt đã cạn rồi mới buông hắn ra, nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, gương mặt xinh đẹp bị lấm lem nước mắt.
-Xin lỗi...làm ướt áo anh rồi.-Giọng cô đã bị lạt đi vì khóc nhiều.
-Chẳng phải đã nói đừng bao giờ nói xin lỗi?-Hạo Thần không nóng không lạnh nói.
-Ngoài từ đó, tôi không biết nói gì nữa.-Thuyết Thuyết gượng cười.
-Đừng bao giờ nói xin lỗi, tôi rất ghét.
Thật ra có rất nhiều người nói xin lỗi với hắn, nhưng mà lời xin lỗi của người vừa mới gây ra lỗi lầm với hắn, đến khi hắn chấp nhận lời xin lỗi ấy, mọi sai lầm phanh phui, hắn lại không muốn chấp nhận. Cũng giống như lời xin lỗi của cô ấy và cậu ta...
-Sao...sao anh lại ở đây? Giờ này phải ở trên lớp chứ?-Đôi mắt trong veo thường ngày của cô đã bị thay mằng một đôi mắt có một mảng sương mịt mờ.
-Bở vì, có tiếng khóc làm tôi rất khó chịu.
Lời nói của hắn, rốt cuộc là có hay không hàm ý?
Nhưng mà dù có hay không, đối với Thuyết Thuyết đó cũng là một câu nói đơn giản, hết sức đơn giản, câu nói của hắn, đối với loại người ngốc nghếch như cô thì có nghĩa là hắn cảm thấy nhức đầu vì tiếng khóc của cô.
-Tôi xin...-Lời chưa kịp nói ra đã bị cô vội vàng ngậm miệng lại, xuýt chút nữa là cô lại nói xin lỗi rồi.
-Một lát đến Cake World lấy tài liệu cho tôi.-Hạo Thần đứng thẳng người, nghiêm túc nói.
-Hở?
-Có tài liệu cần gấp, lát nữa tan học đến Cake World sẽ gặp một cặp nam nữ, người nam mặc đồng phục trường Phong Vân, người nữ mặc đồng phục trường Hoa Thanh.
-Cái gì? Tôi?
-Cô quên mình là trợ lý của tôi sao? Lấy xong ghé nhà Chính đưa cho thím Liễu.-Hạo Thần lườm cô.
-Tôi nhớ rồi.-Thuyết Thuyết gật gật đầu.
-Nhớ rồi thì tốt, bây giờ lên lớp học, không thì tôi cho cô vừa hát vừa nhảy ếch.-Hạo Thần đút hai tay vào túi quần, uy nghiêm nói.
-Biết rồi.
Thuyết Thuyết nghe được câu cuối, sợ hãi liền chạy một mạch về lớp.
Dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười của hắn lại rạng rỡ đến nhường nào, chỉ cười nhẹ thôi cũng làm lộ ra lúm đồng tiền, nhìn hắn cười như bây giờ, thật đáng yêu.
Sau tức khắc, hắn khựng người lại, hắn đang cười sao? Rốt cục bản thân hắn bị cái gì thế này?
Hạo Thần cuối đầu nhìn biển hoa đỏ rực trước mặt, bàn tay thon dài vươn ra, khe khẽ chạm vào những bông hoa tươi thắm. Đã lâu rồi, hắn mới xuống đây nhỉ?
Uất kim hương (Hoa tulip), tình yêu và sự lãng mạng, cappuccino là mối tình đẹp, mới chớm nở, cho nên em mới thích hai thứ này.
***
Tan học, Thuyết Thuyết vội xếp tập vở vào cặp, đang định ra khỏi lớp thì bị Hà Trân chặn trước mặt.
-Có chuyện gì?-Thuyết Thuyết đôi mắt êm ả như dòng suối.
-Hello, mồi chài.-Hà Trân đan hai tay vào nhau, khinh khỉnh nói.
Thuyết Thuyết không nói gì, im lặng chờ cô ta nói tiếp.
-Thật không ngờ mày là người tiếp theo ký hợp đồng với Dương Thần, những người khác tao còn tin họ làm được, còn mày, làm gì có chuyện đó.
-Có liên quan đến cô sao?-Thuyết Thuyết nhàn nhạt nói.
-Thuyết Thuyết, về được chưa?-Bình An đi tới, vui vẻ khoác lấy cánh tay của Thuyết Thuyết.
-Được.-Thuyết Thuyết cũng cười với Bình An, sau đó quay qua nhìn Hà Trần nói:
-Chuyện của tôi không liên quan đến cô, đừng nghĩ cô năm lần bảy lượt gây sự thì tôi sẽ bỏ qua, bởi vì con chó một khi bị dồn vào đường cùng, thì nó cũng quay đầu lại cắn người đó.
Thuyết Thuyết cùng Bình An rời đi bỏ lại Hà Trân đứng đó. Ánh mắt Hà Trân chằm chằm nhìn, không phải là nhìn Thuyết Thuyết, mà là Bình An, khóe môi hơi nhếch lên.
Hai người ra tới cổng trường, Bình An còn rủ Thuyết Thuyết cùng nhau tham quan thành phố, nhưng Thuyết Thuyết còn phải đi lấy tài liệu cho Hạo Thần, nên đành hẹn dịp khác. Nhìn Bình An ngồi trên chiếc xe hơi đắc tiền rồi cô mới cữi che đạp đi.
Thuyết Thuyết đến Cake World, cô ngồi ở tầng một, gần cửa ra vào, như vậy sẽ tiện nhận ra cặp nam nữ kia. Cô tự gọi cho mình một ly nước ép, ngồi nhâm nhi lý nước đợi người.
Mười phút sau thì có một người con trai bước vào, trên người khoác bộ đồng phục trường Phong Vân, mái tóc đen nhánh, gương mặt điển trai, dáng người cao ráo, ánh mắt tìm kiếm gì đó, đến khi thấy Thuyết Thuyết mặc đồng phục trường Tùng Bách thì anh bước tới chỗ cô.
Cô có thể nhận ra anh chàng này, chính là Trịnh Minh Thập, là người mời cô khiêu vũ nhưng Hạo thần không cho phép ở bữa tiệc sinh nhật của hắn.
-Chào em!-Minh Thập nở nụ cười sáng lạng nhìn cô.
-Chào anh.-Thuyết Thuyết cũng cười đáp lời.
Giọng nói này, quen quen, hình như là cô gái đi cùng với Hạo Thần ở bữa tiệc, cô ấy cũng có nụ cười đẹp như cô gái này, nhớ lúc ấy cô ấy còn nói với anh : Tôi có tên có họ, không phải tên mỹ nhân
-Hình như em là người đi cùng với Hạo Thần?
-Dạ...dạ đúng rồi. Em tên là Lăng Thuyết Thuyết, chúng ta lại gặp nhau rồi.
-Anh là Trịnh Minh Thập, hội trưởng trường Phong Vân. Không ngờ mỹ nhân bí ẩn đeo mặt nạ lại là trợ lý của Hạo Thần.
Cô gái này thực sự là mỹ nhân, lúc đó cô đeo mặt nạ nửa mặt, anh chỉ thấy được đôi môi đỏ mọng của cô, cũng có thể nhìn ra người con gái này thực sự rất xinh đẹp, không ngờ bây giờ được nhìn hết, thực sự không thất vọng được.
-Mỹ nhân bí ẩn gì chứ?-Thuyết Thuyết bật cười, nụ cười đẹp đến hút hồn người đối diện.
-Mà Hạo Thần kêu em đến lấy tài liệu.-Thuyết Thuyết nhìn Minh Thập nói tiếp.
-Ừ, chúng ta đợi thêm một người nữa.-Minh Thập gật đầu.
Cả hai ngồi đợi thêm một người nữa, cánh của Cake World tiếp tục mở ra, đón chào một người con gái, cô gái ấy như một bông hoa rực rỡ, đôi môi chúm chím, vẻ đẹp của cô gái, là vẻ đẹp của sự trẻ trung ngọt ngào.
-Xin lỗi, tôi đến trễ.-Cô gái ấy ngồi vào bàn, nói với Thuyết Thuyết và Minh Thập.
-Càng ngày cậu càng đi trễ.-Minh Thập trêu ghẹo.
-Cậu muốn ý kiến không?-Cô gái ấy lườm Minh Thập
-Chào em, chị là Từ Dung, hội trưởng trường Hoa Thanh.-Từ Dung quay sang nhìn Thuyết Thuyết, nở nụ cười.
Thuyết Thuyết nhớ ra rồi, cô gái này là người khiêu vũ cùng với Hạo Dương trong buổi sinh nhật Hạo Thần.
/91
|