Vào 1 ngày sáng thứ 7 đẹp trời …
– Nhóc con , chúng ta đi thôi !
Nhật Phong vừa xuống xe , đã chạy qua mở cửa xa và đỡ nó bước xuống . Hôm nay cả 2 lại trốn đi hẹn hò với nhau . Nói là trốn chứ thật ra cũng công khai đó thôi nhưng đặc biệt là tránh mặt couple kia . Chả là 2 người kia đang trong thời kì chiến tranh lạnh và không ai thèm nhìn mặt ai hết nhưng hắn với nó lại phải là người đi giảng hòa . ( T/g : xem ra đi trốn là điều đơn nhiên . Nguyệt Linh : cái gì ? T/g: dạ không có gì *cúi đầu bỏ chạy*)
Hôm nay cả nó và hắn đều mặc đồ đôi nhé . Chẳng biết là do trùng hợp hay do cố ý nà không hẹn cả 2 lại mặc đồ đôi . Han Hân nhìn năng động với áo ba lỗ trắng kết hợp với áo khoác ngắn ngang ngực và quần short jean , snapback màu đen đội lệch sang 1 bên và đôi bata màu đỏ đen . Hắn thì nhìn chất hơn với áo thun trắng kết hợp với áo khoác , quần jean dài , snapback màu đen đội ngược và đôi bata màu đỏ đen giống nó . Cả 2 vừa vào đã là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người . Không phải chỉ vì cả 2 mặc đồ đôi nà còn vì cả 2 nhìn rất là xứng đôi . Nụ cười tỏa nắng luôn xuất hiện trên môi Hân Hân và sự dịu dàng luôn được Nhật Phong thể hiện ra dành cho nó .
– Chúng ta cùng chơi trì đó đi . – Nhật Phong vừa nói vừa chỉ tay lên tàu lượn siêu tốc .
– Cái … cái này sao ? – Hân Hân mặt tái nhợt , lắp bắp hỏi Nhật Phong .
Nhật Phong gật đầu rồi nắm tay nó kéo đi . Cả 2 chọn hàng ghế đầu để ngồi . Hân Hân dù không muốn nhưng vẫn bị Nhật Phong ôm lên tàu lượn siêu tốc và 1 … 2 … 3 ….
– Aaaaaahhhhhhh ….
Vâng và đó chính là tiếng hét của Hân Hân khi tàu bắt xuống dốc . Nhật Phong thì cười thích thú kji thấy Hân Hân vừa la hét vừa níu chặt lấy cánh tay của mình . Sau khi trò chơi kết thúc , Hân Hân lảo đảo đi ra ngoài , mặt mày thì tái nhợt . Nhật Phong thấy vậy liền phì cười , không ngờ nhóc con của hắn lại nhát đến vậy .
– Nhóc con , em ngồi đây nhé ! Để anh đi mua nước cho em . – Nhật Phong nói rồi chạy đi mua nước cho nó .
1 lúc sau thì Nhật Phong quay lại với chai nước trên tay . Đến khi Hân Hân đã ổn định tâm lí thì cả 2 lại tiếp tục chơi các trò chơi trong công viên .
– Nhật Phong , nhìn kìa . Tụi mình vào đó chơi nha . – Nói rồi , Hân Hân chỉ tay vào cái lâu đài như trobg cổ tích trước mặt mình .
– Nhóc con , em dám vào chơi ? – Nhật Phong cười nham hiểm nhìn nó
– Tại sao lại không chứ ? Nhìn đẹp thật mà .
Hân Hân nói rồi nắm tay Nhật Phong bước vào . Nhưng nó đâu biết rằng cái lâu đài đó chính là lâu đài ma ( t/g : haiz , sao mà ngây thơ thế không biết ? ) Và rồi …
– Aaaaaaahhhhhhhh ….
Chưa đầy 5 phút mà tiếng hét của Hân Hân lại vamg vọng khắp nơi . Đủ thứ loại ma hiện ra trước mặt Hân Hân khiến cho nó sợ phát khiếp .
1 lúc sau …
– Nhật Phong chết tiệt , anh đúng là đáng ghét mà . – Vừa ra khỏi lâu đài ma , Hậ Hân đã tức giận nói với Nhật Phong . Nó đã không biết mà hắn lại còn bày trò khiến cjo noa sợ muốn chết .
– Thôi mà , anh xin lỗi được chưa ! Đừng giận anh nữa nhé ! – Nhật Phong vừa nói vừa bày trò khiến cho nó cười .
– Chỉ lần này thôi đó !
– Đi thôi nhóc con , anh dẫn em tới chỗ này .
Nói rồi , Nhật Phong nắm tay mó đi ra xe để cả 2 cùng tới 1 nơi …
– Woa~ Nhật Phong , đẹp quá đi mất !
Nơi mà cả 2 tới chính là cánh đồng hoa ở vùng ngoại ô . Từng cơn gió thổi nhẹ qua khiến cho cánh đồng hoa lay động nhue đang khiêu vũ với nhau . Hân Hân nhẹ đưa tay để những cánh hoa mơn trớn trên cánh tay mình , nó dang tay như đón từng cơn gió . Nhật Phong đi tới và ôm Hân Hân từ phía sau . Hân Hân nhẹ mỉm cười và quay lại ôm cổ hắn , hắn nhẹ cuối xuống và đặt 1 nụ hôn lên cánh môi mềm mại đó .
– Chúng ta mãi bên nhau thế này nhé . – Hân Hân nhìn Nhật Phong và nói .
– Sẽ mãi như thế này mà thôi …
End chap 27
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
T/g : mọi người thấy truyện Chewry viết như thế nào ạ ? Cmt cho mình biết ý kiến nka và ủng hộ truyện mình dài dài nhé ~^^~ Love all <3
– Nhóc con , chúng ta đi thôi !
Nhật Phong vừa xuống xe , đã chạy qua mở cửa xa và đỡ nó bước xuống . Hôm nay cả 2 lại trốn đi hẹn hò với nhau . Nói là trốn chứ thật ra cũng công khai đó thôi nhưng đặc biệt là tránh mặt couple kia . Chả là 2 người kia đang trong thời kì chiến tranh lạnh và không ai thèm nhìn mặt ai hết nhưng hắn với nó lại phải là người đi giảng hòa . ( T/g : xem ra đi trốn là điều đơn nhiên . Nguyệt Linh : cái gì ? T/g: dạ không có gì *cúi đầu bỏ chạy*)
Hôm nay cả nó và hắn đều mặc đồ đôi nhé . Chẳng biết là do trùng hợp hay do cố ý nà không hẹn cả 2 lại mặc đồ đôi . Han Hân nhìn năng động với áo ba lỗ trắng kết hợp với áo khoác ngắn ngang ngực và quần short jean , snapback màu đen đội lệch sang 1 bên và đôi bata màu đỏ đen . Hắn thì nhìn chất hơn với áo thun trắng kết hợp với áo khoác , quần jean dài , snapback màu đen đội ngược và đôi bata màu đỏ đen giống nó . Cả 2 vừa vào đã là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người . Không phải chỉ vì cả 2 mặc đồ đôi nà còn vì cả 2 nhìn rất là xứng đôi . Nụ cười tỏa nắng luôn xuất hiện trên môi Hân Hân và sự dịu dàng luôn được Nhật Phong thể hiện ra dành cho nó .
– Chúng ta cùng chơi trì đó đi . – Nhật Phong vừa nói vừa chỉ tay lên tàu lượn siêu tốc .
– Cái … cái này sao ? – Hân Hân mặt tái nhợt , lắp bắp hỏi Nhật Phong .
Nhật Phong gật đầu rồi nắm tay nó kéo đi . Cả 2 chọn hàng ghế đầu để ngồi . Hân Hân dù không muốn nhưng vẫn bị Nhật Phong ôm lên tàu lượn siêu tốc và 1 … 2 … 3 ….
– Aaaaaahhhhhhh ….
Vâng và đó chính là tiếng hét của Hân Hân khi tàu bắt xuống dốc . Nhật Phong thì cười thích thú kji thấy Hân Hân vừa la hét vừa níu chặt lấy cánh tay của mình . Sau khi trò chơi kết thúc , Hân Hân lảo đảo đi ra ngoài , mặt mày thì tái nhợt . Nhật Phong thấy vậy liền phì cười , không ngờ nhóc con của hắn lại nhát đến vậy .
– Nhóc con , em ngồi đây nhé ! Để anh đi mua nước cho em . – Nhật Phong nói rồi chạy đi mua nước cho nó .
1 lúc sau thì Nhật Phong quay lại với chai nước trên tay . Đến khi Hân Hân đã ổn định tâm lí thì cả 2 lại tiếp tục chơi các trò chơi trong công viên .
– Nhật Phong , nhìn kìa . Tụi mình vào đó chơi nha . – Nói rồi , Hân Hân chỉ tay vào cái lâu đài như trobg cổ tích trước mặt mình .
– Nhóc con , em dám vào chơi ? – Nhật Phong cười nham hiểm nhìn nó
– Tại sao lại không chứ ? Nhìn đẹp thật mà .
Hân Hân nói rồi nắm tay Nhật Phong bước vào . Nhưng nó đâu biết rằng cái lâu đài đó chính là lâu đài ma ( t/g : haiz , sao mà ngây thơ thế không biết ? ) Và rồi …
– Aaaaaaahhhhhhhh ….
Chưa đầy 5 phút mà tiếng hét của Hân Hân lại vamg vọng khắp nơi . Đủ thứ loại ma hiện ra trước mặt Hân Hân khiến cho nó sợ phát khiếp .
1 lúc sau …
– Nhật Phong chết tiệt , anh đúng là đáng ghét mà . – Vừa ra khỏi lâu đài ma , Hậ Hân đã tức giận nói với Nhật Phong . Nó đã không biết mà hắn lại còn bày trò khiến cjo noa sợ muốn chết .
– Thôi mà , anh xin lỗi được chưa ! Đừng giận anh nữa nhé ! – Nhật Phong vừa nói vừa bày trò khiến cho nó cười .
– Chỉ lần này thôi đó !
– Đi thôi nhóc con , anh dẫn em tới chỗ này .
Nói rồi , Nhật Phong nắm tay mó đi ra xe để cả 2 cùng tới 1 nơi …
– Woa~ Nhật Phong , đẹp quá đi mất !
Nơi mà cả 2 tới chính là cánh đồng hoa ở vùng ngoại ô . Từng cơn gió thổi nhẹ qua khiến cho cánh đồng hoa lay động nhue đang khiêu vũ với nhau . Hân Hân nhẹ đưa tay để những cánh hoa mơn trớn trên cánh tay mình , nó dang tay như đón từng cơn gió . Nhật Phong đi tới và ôm Hân Hân từ phía sau . Hân Hân nhẹ mỉm cười và quay lại ôm cổ hắn , hắn nhẹ cuối xuống và đặt 1 nụ hôn lên cánh môi mềm mại đó .
– Chúng ta mãi bên nhau thế này nhé . – Hân Hân nhìn Nhật Phong và nói .
– Sẽ mãi như thế này mà thôi …
End chap 27
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
T/g : mọi người thấy truyện Chewry viết như thế nào ạ ? Cmt cho mình biết ý kiến nka và ủng hộ truyện mình dài dài nhé ~^^~ Love all <3
/43
|