Nếu theo đó suy đoán, trừ phi Tần tướng quân là Văn Thù Bồ Tát hóa thân!
Hoàng Đài Cát giục ngựa chạy như bỏ trốn, chỉ trong thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng.
Ngạch Triêu Ni Mã Đại Lạt Ma nghe các quý tộc bàn tán, nhìn nhìn Tần Lâm đầy thâm ý. Đến khi Tần Lâm phát giác ra, y nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác, miệng tuyên một tiếng Phật hiệu, chạy trở về Long Phúc tự.
Triệu Sĩ Trinh nghênh đón Tần Lâm, sắc mặt vui mừng:
- Tần trưởng quan làm gia tăng chí khí chúng ta, diệt uy phong Hoàng Đài Cát, khiến cho hạ quan nhìn thấy hết sức vui mừng.
Tần Lâm phất tay một cái, cười nói:
- Chớ có vui mừng suông, mau dẫn bản quan cùng Kim tướng quân đi xem thử bảo bối Tây Dương, đó mới là thật sự vui mừng.
Trương Cư Chính, Kim Anh Cơ ai cũng có thu hoạch, Tần Lâm cũng được như ý nguyện. Sứ thần Thổ Nhĩ Kỳ Mục Lạp Đức không chỉ có bề ngoài giống như thần đèn, hơn nữa còn thật sự thực hiện nguyện vọng Tần Lâm, đó chính là cung cấp toàn bộ kỹ thuật Lỗ Mật súng: trong đó bao gồm một loại máy tiện bằng gỗ cao bằng nhà hai tầng, cùng với ba tên kỹ sư nô lệ Thổ Nhĩ Kỳ giàu kinh nghiệm.
Dĩ nhiên không phải là Mục Lạp Đức vận chuyển từ Thổ Nhĩ Kỳ tới, tất cả đều lấy tài liệu tại chỗ, dựa theo bản vẽ trực tiếp chế tạo ở kinh sư.
Mới đầu là Triệu Sĩ Trinh quan sát Mục Lạp Đức cùng kỹ sư, lúc chế tạo được một nửa, Tất Mậu Khang cùng Lý Hỏa Vượng Tần Lâm giữ lại ở xưởng hỏa khí Nam Kinh đã chạy tới, ba người cùng nhau nghiên cứu, rất nhanh đã nắm được kỹ thuật.
Thử vận hành máy tiện vài ngày, hết thảy tình huống đều tốt, ba người báo tin vui cho Tần Lâm, vào lúc này đi xưởng đồ sắt ở phía Bắc thành thị sát.
Xưởng sắt cách Đức Thắng môn cũng chỉ mấy dặm đường, dọc theo đường đi Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ cười cười nói nói cũng không úy kỵ, Triệu Sĩ Trinh thấy vậy thè lưỡi thật dài: a, thì ra Doanh Châu Tuyên Úy Sứ quả thật có qua lại với Tần trưởng quan, vị trưởng quan này quả thật vươn tay thật dài…
Xưởng sắt ở phía Bắc thành vì đúc các loại đồ lớn như chuông lớn, hỏa pháo… phòng ốc đặc biệt cao lớn rộng rãi, trong đó bày hai cỗ máy tiện cao hơn một trượng cũng không hề chật chội.
Lúc Tần Lâm và Kim Anh Cơ tới, Tất Mậu Khang cùng Lý Hỏa Vượng đang chỉ huy các học đồ làm việc hăng say. Ba tên học đồ đứng trên máy tiện quay tay quay dẫn động mũi khoan, khoan nòng súng. Ba tên kỹ sư nô lệ Thổ Nhĩ kỳ đứng bên cạnh không ngừng gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Triệu Sĩ Trinh kêu lên một tiếng, đám người Tất Mậu Khang mới phát hiện Tần Lâm tới, đang muốn hành lễ tham kiến, Tần Lâm khoát khoát tay:
- Các ngươi bận rộn, không cần hành lễ.
Tất Mậu Khang, Lý Hỏa Vượng cũng biết được Tần trưởng quan không để ý tới hư lễ bề ngoài, bèn tiếp tục sử dụng máy tiện với các học đồ.
Triệu Sĩ Trinh ở bên cạnh giải thích:
- Thật ra kỹ thuật máy tiện này cũng không phức tạp, phần lớn đều làm bằng gỗ, bất quá là cấu tạo vô cùng xảo diệu, giúp cho tốc độ khoan nòng súng nhanh hơn lúc trước ít nhất gấp bốn, cho nên Lỗ Mật quốc mới có thể trang bị nòng Lỗ Mật súng đặc biệt dài như vậy.
Năm đầu Vạn Lịch vẫn chưa phải là niên đại cách mạng công nghiệp khoa học kỹ thuật Tây Dương hoàn toàn vượt trội. Trước mắt khoa học kỹ thuật các nước ai có sở trường nấy, tỷ như Oa đao Nhật Bản đặc biệt sắc bén, người Tây Âu hoàn thành khám phá hàng hải địa lý, kỹ thuật chế tạo hỏa thương của Thổ Nhĩ Kỳ tương đối dẫn trước...
Ngược lại Trung Quốc thể hiện ra ưu thế cân bằng kỹ thuật tương đối toàn diện, năm Gia Tĩnh phỏng chế điểu thương Tây Dương, một lần một vạn khẩu không có khó khăn chút nào, bắt chước cực giống bản gốc của Bồ Đào Nha thậm chí Tây Ban Nha.
Tần Lâm quay một vòng, quan sát máy tiện, đương nhiên còn kém rất xa so với những cỗ máy toàn sắt thép thậm chí kỹ thuật số ở đời sau, nhưng thao tác hoàn toàn thủ công, cũng rất tiện lợi vào thời này.
- Nói như vậy chỉ cần có bản vẽ cùng kỹ thuật tài liệu tương quan, thật ra thì ở bất kỳ địa phương nào cũng có thể lợi dụng kỹ thuật chế tạo nòng súng loại này sao?
Tần Lâm gãi đầu một cái, nhìn Triệu Sĩ Trinh.
Triệu Sĩ Trinh không chậm trễ chút nào gật đầu một cái.
Kim Anh Cơ nắm chặt tay của Tần Lâm, dĩ nhiên nàng biết chuyện này có ý nghĩa thế nào.
Nụ cười của Tần Lâm vô cùng âm hiểm, lực lượng trên biển được võ trang tinh binh lợi khí như vậy, rất nhanh sẽ khiến cho Đông Tây lưỡng dương trở nên sôi trào.
Tần Lâm cũng không chuẩn bị sao chép nguyên bản Lỗ Mật súng, dù sao thứ này vẫn còn lạc hậu hơn hỏa thằng thương, lúc đánh giặc phải đốt dây dẫn hỏa bất tiện biết bao. Nòng súng nhỏ dài như vậy độ chính xác rất cao, thế nhưng uy lực lại hơi nhỏ, bắn từ xa không thể nào xuyên thủng trọng giáp.
Chỗ ưu tú nhất của Lỗ Mật súng chính là kỹ thuật chế tạo nòng súng của nó, hiệu suất được đề cao từ ba tới năm lần so với thủ công. Thời này chế tạo nòng súng cơ hồ hao tổn hết bảy tám thành thời gian và chi phí của toàn bộ khẩu súng, nòng điểu thương nguyên bản hoặc Tấn Lôi Thương dài ba thước, cần có một người thợ làm việc ròng rã một tháng mới có thể chế tạo ra.
Hiện tại có máy tiện này rồi, ba tên thợ hợp tác sử dụng một máy tiện, hai ngày rưỡi là có thể cho ra nòng một khẩu súng trường, hơn nữa chất lượng tốt hơn quá khứ, bắn chính xác hơn, lại khó nổ nòng hơn.
Về phần Xế Điện Thương Tần Lâm mang theo bên mình, nòng súng chỉ dài có một thước, chế tạo dễ dàng hơn, mỗi máy tiện như vậy chỉ cần hai canh giờ là có thể cho ra một cây.
Tất Mậu Khang cùng Triệu Sĩ Trinh tính toán đại khái một chút, áp dụng kỹ thuật sản xuất nòng súng mới đã giảm giá cả của cả khẩu súng xuống còn chừng bốn thành. Mỗi khẩu Tấn Lôi Thương ước chừng bảy lượng bạc, mỗi khẩu Xế Điện Thương không tới ba lượng bạc.
Nói cách khác, giá Tấn Lôi Thương ước chừng tương đương với bộ cung quân dụng tương đối tinh xảo, mà giá cả Xế Điện Thương thậm chí không chênh lệch mấy so với cung săn bắn thông thường. Cứ như vậy, tương lai hỏa thương sẽ hoàn toàn thay thế cung tên.
Phải biết vào thời Chu Lệ hai trăm năm trước chính là ‘Thần Cơ súng đi trước, mã đội theo sau’, đánh cho Mông Cổ phía Bắc răng rơi đầy đất. Sở dĩ binh khí nóng không thể thay thế vũ khí lạnh chủ yếu là vì chi phí quá cao, tài chính triều đình khó có thể chịu đựng.
Nhưng bây giờ tình huống hoàn toàn khác, kỹ thuật tiến bộ mang đến biến hóa long trời lở đất.
Tất Mậu Khang cùng Lý Hỏa Vượng hoàn thành công việc, trình một nòng súng mới vừa khoan xong cho Tần Lâm xem.
Nước thép đen bóng trông có vẻ sắc bén, cảm giác nằng nặng khiến cho người ta cảm thấy yên tâm. Bề ngoài sáng loáng, nòng súng chính xác, mặc dù vẫn chưa thể sánh ngang với thành phẩm cơ giới hóa sản xuất đại trà đời sau, nhưng đã hoàn toàn vượt qua chế phẩm thủ công, thể hiện ra mỹ cảm đặc biệt của kim loại gia công.
- Văn minh chiến thắng dã man...
Tần Lâm cảm thán, gõ nòng súng xuống đất một cái, phát ra tiếng va chạm giàu cảm xúc.
Hắn lập tức hạ lệnh chỉnh lý kỹ thuật công nghệ máy tiện này, sao chép ra đưa cho Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô, Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư, từ nay biên quân Kế Trấn của Thích Kế Quang sẽ được võ trang với giá tiền thấp hơn, trong thời gian ngắn hơn.
Cung mạnh nỏ cứng, cỡi ngựa bắn cung vô địch ư? Ha ha, cũng phải run rẩy trước mặt hỏa thương.
Kim Anh Cơ chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn bấm Tần Lâm một cái, kê vào lỗ tai nói nhỏ:
- Tiểu oan gia, bên nô gia...
Khụ khụ, chú ý ảnh hưởng, sắc mặt Tần Lâm ửng đỏ, thật may là Triệu Sĩ Trinh, Tất Mậu Khang đều vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn máy tiện, làm bộ không nhìn thấy.
- Xưởng rèn này bất quá chỉ tạm thời sử dụng…
Tần Lâm giải thích:
- Máy tiện, thợ thuyền đều phải xuôi Nam trở lại Nam Kinh, mấy ngày nữa nàng đi hãy đưa bọn họ đi theo.
Xưởng rèn ở kinh sư này lập ra hoàn toàn là vì tạm thời giao dịch với Mục Lạp Đức, Tần Lâm tìm Công bộ Thị Lang Phan Quý Tuần mượn công xưởng dùng tạm, lúc sản xuất chân chính vẫn phải trở về quê nhà Nam Kinh.
Chế tạo súng cần có gỗ tốt và mỏ sắt có hàm lượng cao, pha chế thuốc súng cần có lưu huỳnh tiêu thạch. Đạn cần có chì, vỏ đạn dùng giấy làm bằng vỏ cây dâu. Trong đó lưu huỳnh và chì ở Nam Kinh có nhiều nhất, khu vực rừng rậm ở phía Nam tài nguyên phong phú, gỗ cũng dễ kiếm hơn ở phương Bắc, giấy vỏ cây dâu ở Giang Tây giá rẻ mà chất lượng tốt.
Cho nên thiết lập xưởng công binh ở Nam Kinh, lợi dụng hải vận cùng Trường Giang thủy vận có thể thu thập các loại nguyên liệu thuận tiện.
Mặt khác chế tạo hỏa khí ở kinh sư rất dễ khiến cho người ta đàm tiếu, lập xưởng công binh ở Nam Kinh có Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy chiếu ứng, vậy sẽ yên tâm hơn nhiều.
Kim Anh Cơ có thuyền lớn, để cho nàng đem máy tiện cùng nhân viên kỹ thuật trở về Nam Kinh rất tiện. Đến Nam Kinh chỉ cần đưa nhân viên kỹ thuật cùng một máy tiện xuống, một máy tiện khác cùng ba tên kỹ sư nô lệ Thổ Nhĩ Kỳ trực tiếp theo thuyền đi Đài Loan Cơ Long, chỉ đạo đám thợ rèn ở mẫu cảng của Ngũ Phong hải thương cải thiện công nghệ.
Tần Lâm nói ra an bài của mình, Kim Tuyên Úy Sứ Đại nhân nhất thời vui vẻ ra mặt, sóng mắt lưu chuyển khẽ lườm hắn, hừ, cuối cùng tiểu oan gia cũng có chút lương tâm.
Nói xong an bài, Tần Lâm liền cười híp mắt nhìn Triệu Sĩ Trinh, nếu đi Nam Kinh lão Triệu sẽ không thể làm tiếp Chủ Bộ Hồng Lư Tự nữa, đối với vị quan văn thư hương môn đệ này mà nói, không khác nào lựa chọn cực kỳ quan trọng trong đời.
Triệu Sĩ Trinh đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nhưng không nghĩ tới xảy ra nhanh như vậ ngẩn người ra một chút, rốt cục nghiến răng một cái:
- Thôi được, nếu Tần tướng quân thương yêu, hạ quan còn do dự gì nữa. Triệu mỗ không làm chức quan Chủ Bộ Hồng Lư Tự cửu phẩm nhỏ như hạt mè này.
Nói xong, Triệu Sĩ Trinh vô cùng quyết đoán cởi ô sa xuống ném vào trong lò rèn, nháy mắt một trận khói xanh lượn lờ, cháy thành tro bụi.
Suy nghĩ một chút cũng phải, cho dù là phụ thân của Thanh Đại Lý Kiến Trung lấy thân phận Cử Nhân xuất sĩ, cũng còn bị đám Tam Giáp Tiến Sĩ coi thường. Mặc dù Triệu Sĩ Trinh xuất thân thư hương môn đệ nhưng lại khoa cử bất lợi, ngay cả Cử Nhân cũng không phải, nhờ vào thư pháp tốt mới lấy được chức quan, có ai coi trọng y?
Nhớ lại Trương Công Ngư vốn là người tốt cũng coi thường mình, quan viên chính đồ khác đối với mình thế nào cũng không cần phải nói. Triệu Sĩ Trinh làm chức quan Chủ Bộ Hồng Lư Tự cửu phẩm nhỏ xíu như vậy còn có ý nghĩa gì?
Không bằng đi theo Tần Lâm, dù sao cũng còn có chút hy vọng cho tương lai.
Nhìn ô sa bị đốt sạch, luồng khói xanh cuối cùng tiêu tán trong không khí, Triệu Sĩ Trinh không khỏi bùi ngùi cảm khái, lần này y đã hoàn toàn từ giã cuộc sống mấy chục năm qua.
- Ha ha ha, hay, đốt hay lắm! Chức quan cửu phẩm bị người ta coi thường như vậy, quả thật không nên làm.
Tần Lâm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, chọc cho Triệu Sĩ Trinh mặt đỏ tới mang tai, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai y, đổi giọng nói:
- Nếu Triệu tiên sinh đốt ô sa quan văn, bản quan sẽ cho ngươi một chiếc mũ khác, chỉ bất quá mũ này sẽ không có cánh.
Quan văn đội ô sa có cánh, ô sa không cánh đương nhiên là quan giáo Cẩm Y Vệ đội.
Tần Lâm cười vỗ vỗ tay, lập tức có thân binh Hiệu Úy bưng quan phục, ô sa, lệnh bài, văn điệp ra giao hết cho Triệu Sĩ Trinh.
Chữ viết trên hổ đầu bài còn tươi rói: Bá Hộ Cẩm Y Vệ, Triệu Sĩ Trinh.
Chủ Bộ Hồng Lư Tự là quan cửu phẩm, Bá Hộ Cẩm Y Vệ lại là lục phẩm, mặc dù trên tổng thể địa vị quan võ thấp hơn quan văn, nhưng Cẩm Y Vệ thắng ở thực quyền rất lớn, Bá Hộ lại cao hơn Chủ Bộ tới ba phẩm, chân chính thăng một lúc ba cấp.
Cho dù là Triệu Sĩ Trinh nhiều năm lao đao lận đận khiến cho tính tình trở nên cố chấp bướng bỉnh, vào lúc này cũng hoàn toàn bị thuyết phục, khóe mắt đỏ lên ngập ngừng nói:
- Tần tướng quân đối đãi, đối đãi với ta như thế, hạ quan, hạ quan...
Cuối cùng y xấu hổ quá không tiện nói thẳng ra, nhưng ý kẻ sĩ chết vì người tri kỷ là tuyệt đối không sai.
Kim Anh Cơ cười một cách tự nhiên, càng nhìn vẻ mặt đóng kịch của Tần Lâm càng cảm thấy người này giống hệt như Tào Tháo, rất thạo cách mua chuộc lòng người. Tỷ như phù bài Bá Hộ của Triệu Sĩ Trinh, rõ ràng Tần Lâm đã sớm ngờ tới y sẽ có quyết định như thế nào.
- Còn ngươi, Tất tiên sinh cũng đã thật lâu chưa trở về quê phải không?!
Tần Lâm lại cười híp mắt nhìn Tất Mậu Khang, lúc trước y bị Từ lão đầu ép lên Lương Sơn.
Tất Mậu Khang cũng chần chờ một chút, sau đó cung kính chắp tay thi lễ:
- Học trò theo Tần tướng quân hai năm qua, học được rất nhiều thứ, quả thật được ích lợi không nhỏ. Bất quá lúc trước rời nhà vội vàng, lại bị Từ lão tiên sinh trêu, ô danh ở quê quán đang chờ rửa sạch…
- Được, chuyện này đơn giản, chỉ cần Bắc Trấn Phủ Ty ta gởi một đạo công văn tới đó, sẽ giải tội cho ngươi.
Tần Lâm hơi dừng một chút, lại nói:
- Hay là Tất tiên sinh ở xưởng rèn Nam Kinh thêm nửa năm một năm nữa, chờ sang năm Nhâm Ngọ khoa thi Hương đi ứng thí đi.
Nghe Tần Lâm chịu giải oan cho mình, lại cho mình đi ứng thí, Tất Mậu Khang hết sức vui mừng, luôn miệng nói cảm tạ.
- Đúng rồi, bản quan còn có phong thư gởi cho Thuận Thiên Vương Phủ Doãn, Tất tiên sinh thuận đường mang đi thay ta...
Tần Lâm như mới sực nhớ ra, thuận tay lấy từ trong ngực ra phong thư đưa cho Tất Mậu Khang.
Nhìn thấy bên ngoài phong bì màu đỏ viết mấy chữ to ‘Nguyên Mỹ huynh thân khải’, nước mắt lão Tất cũng sắp rớt xuống.
Thi Cử Nhân Tiến Sĩ vừa phải dựa vào thực lực lại phải trông vào may mắn, không phải là bản lãnh lớn thì nhất định sẽ đậu. Từ Văn Trường có tài năng tới mức nào, kết quả thi rớt rất nhiều lần, tuy rằng Triệu Sĩ Trinh cũng không phải là hạng người bình thường nhưng cũng khó lòng nắm chắc.
Hoàng Đài Cát giục ngựa chạy như bỏ trốn, chỉ trong thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng.
Ngạch Triêu Ni Mã Đại Lạt Ma nghe các quý tộc bàn tán, nhìn nhìn Tần Lâm đầy thâm ý. Đến khi Tần Lâm phát giác ra, y nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác, miệng tuyên một tiếng Phật hiệu, chạy trở về Long Phúc tự.
Triệu Sĩ Trinh nghênh đón Tần Lâm, sắc mặt vui mừng:
- Tần trưởng quan làm gia tăng chí khí chúng ta, diệt uy phong Hoàng Đài Cát, khiến cho hạ quan nhìn thấy hết sức vui mừng.
Tần Lâm phất tay một cái, cười nói:
- Chớ có vui mừng suông, mau dẫn bản quan cùng Kim tướng quân đi xem thử bảo bối Tây Dương, đó mới là thật sự vui mừng.
Trương Cư Chính, Kim Anh Cơ ai cũng có thu hoạch, Tần Lâm cũng được như ý nguyện. Sứ thần Thổ Nhĩ Kỳ Mục Lạp Đức không chỉ có bề ngoài giống như thần đèn, hơn nữa còn thật sự thực hiện nguyện vọng Tần Lâm, đó chính là cung cấp toàn bộ kỹ thuật Lỗ Mật súng: trong đó bao gồm một loại máy tiện bằng gỗ cao bằng nhà hai tầng, cùng với ba tên kỹ sư nô lệ Thổ Nhĩ Kỳ giàu kinh nghiệm.
Dĩ nhiên không phải là Mục Lạp Đức vận chuyển từ Thổ Nhĩ Kỳ tới, tất cả đều lấy tài liệu tại chỗ, dựa theo bản vẽ trực tiếp chế tạo ở kinh sư.
Mới đầu là Triệu Sĩ Trinh quan sát Mục Lạp Đức cùng kỹ sư, lúc chế tạo được một nửa, Tất Mậu Khang cùng Lý Hỏa Vượng Tần Lâm giữ lại ở xưởng hỏa khí Nam Kinh đã chạy tới, ba người cùng nhau nghiên cứu, rất nhanh đã nắm được kỹ thuật.
Thử vận hành máy tiện vài ngày, hết thảy tình huống đều tốt, ba người báo tin vui cho Tần Lâm, vào lúc này đi xưởng đồ sắt ở phía Bắc thành thị sát.
Xưởng sắt cách Đức Thắng môn cũng chỉ mấy dặm đường, dọc theo đường đi Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ cười cười nói nói cũng không úy kỵ, Triệu Sĩ Trinh thấy vậy thè lưỡi thật dài: a, thì ra Doanh Châu Tuyên Úy Sứ quả thật có qua lại với Tần trưởng quan, vị trưởng quan này quả thật vươn tay thật dài…
Xưởng sắt ở phía Bắc thành vì đúc các loại đồ lớn như chuông lớn, hỏa pháo… phòng ốc đặc biệt cao lớn rộng rãi, trong đó bày hai cỗ máy tiện cao hơn một trượng cũng không hề chật chội.
Lúc Tần Lâm và Kim Anh Cơ tới, Tất Mậu Khang cùng Lý Hỏa Vượng đang chỉ huy các học đồ làm việc hăng say. Ba tên học đồ đứng trên máy tiện quay tay quay dẫn động mũi khoan, khoan nòng súng. Ba tên kỹ sư nô lệ Thổ Nhĩ kỳ đứng bên cạnh không ngừng gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Triệu Sĩ Trinh kêu lên một tiếng, đám người Tất Mậu Khang mới phát hiện Tần Lâm tới, đang muốn hành lễ tham kiến, Tần Lâm khoát khoát tay:
- Các ngươi bận rộn, không cần hành lễ.
Tất Mậu Khang, Lý Hỏa Vượng cũng biết được Tần trưởng quan không để ý tới hư lễ bề ngoài, bèn tiếp tục sử dụng máy tiện với các học đồ.
Triệu Sĩ Trinh ở bên cạnh giải thích:
- Thật ra kỹ thuật máy tiện này cũng không phức tạp, phần lớn đều làm bằng gỗ, bất quá là cấu tạo vô cùng xảo diệu, giúp cho tốc độ khoan nòng súng nhanh hơn lúc trước ít nhất gấp bốn, cho nên Lỗ Mật quốc mới có thể trang bị nòng Lỗ Mật súng đặc biệt dài như vậy.
Năm đầu Vạn Lịch vẫn chưa phải là niên đại cách mạng công nghiệp khoa học kỹ thuật Tây Dương hoàn toàn vượt trội. Trước mắt khoa học kỹ thuật các nước ai có sở trường nấy, tỷ như Oa đao Nhật Bản đặc biệt sắc bén, người Tây Âu hoàn thành khám phá hàng hải địa lý, kỹ thuật chế tạo hỏa thương của Thổ Nhĩ Kỳ tương đối dẫn trước...
Ngược lại Trung Quốc thể hiện ra ưu thế cân bằng kỹ thuật tương đối toàn diện, năm Gia Tĩnh phỏng chế điểu thương Tây Dương, một lần một vạn khẩu không có khó khăn chút nào, bắt chước cực giống bản gốc của Bồ Đào Nha thậm chí Tây Ban Nha.
Tần Lâm quay một vòng, quan sát máy tiện, đương nhiên còn kém rất xa so với những cỗ máy toàn sắt thép thậm chí kỹ thuật số ở đời sau, nhưng thao tác hoàn toàn thủ công, cũng rất tiện lợi vào thời này.
- Nói như vậy chỉ cần có bản vẽ cùng kỹ thuật tài liệu tương quan, thật ra thì ở bất kỳ địa phương nào cũng có thể lợi dụng kỹ thuật chế tạo nòng súng loại này sao?
Tần Lâm gãi đầu một cái, nhìn Triệu Sĩ Trinh.
Triệu Sĩ Trinh không chậm trễ chút nào gật đầu một cái.
Kim Anh Cơ nắm chặt tay của Tần Lâm, dĩ nhiên nàng biết chuyện này có ý nghĩa thế nào.
Nụ cười của Tần Lâm vô cùng âm hiểm, lực lượng trên biển được võ trang tinh binh lợi khí như vậy, rất nhanh sẽ khiến cho Đông Tây lưỡng dương trở nên sôi trào.
Tần Lâm cũng không chuẩn bị sao chép nguyên bản Lỗ Mật súng, dù sao thứ này vẫn còn lạc hậu hơn hỏa thằng thương, lúc đánh giặc phải đốt dây dẫn hỏa bất tiện biết bao. Nòng súng nhỏ dài như vậy độ chính xác rất cao, thế nhưng uy lực lại hơi nhỏ, bắn từ xa không thể nào xuyên thủng trọng giáp.
Chỗ ưu tú nhất của Lỗ Mật súng chính là kỹ thuật chế tạo nòng súng của nó, hiệu suất được đề cao từ ba tới năm lần so với thủ công. Thời này chế tạo nòng súng cơ hồ hao tổn hết bảy tám thành thời gian và chi phí của toàn bộ khẩu súng, nòng điểu thương nguyên bản hoặc Tấn Lôi Thương dài ba thước, cần có một người thợ làm việc ròng rã một tháng mới có thể chế tạo ra.
Hiện tại có máy tiện này rồi, ba tên thợ hợp tác sử dụng một máy tiện, hai ngày rưỡi là có thể cho ra nòng một khẩu súng trường, hơn nữa chất lượng tốt hơn quá khứ, bắn chính xác hơn, lại khó nổ nòng hơn.
Về phần Xế Điện Thương Tần Lâm mang theo bên mình, nòng súng chỉ dài có một thước, chế tạo dễ dàng hơn, mỗi máy tiện như vậy chỉ cần hai canh giờ là có thể cho ra một cây.
Tất Mậu Khang cùng Triệu Sĩ Trinh tính toán đại khái một chút, áp dụng kỹ thuật sản xuất nòng súng mới đã giảm giá cả của cả khẩu súng xuống còn chừng bốn thành. Mỗi khẩu Tấn Lôi Thương ước chừng bảy lượng bạc, mỗi khẩu Xế Điện Thương không tới ba lượng bạc.
Nói cách khác, giá Tấn Lôi Thương ước chừng tương đương với bộ cung quân dụng tương đối tinh xảo, mà giá cả Xế Điện Thương thậm chí không chênh lệch mấy so với cung săn bắn thông thường. Cứ như vậy, tương lai hỏa thương sẽ hoàn toàn thay thế cung tên.
Phải biết vào thời Chu Lệ hai trăm năm trước chính là ‘Thần Cơ súng đi trước, mã đội theo sau’, đánh cho Mông Cổ phía Bắc răng rơi đầy đất. Sở dĩ binh khí nóng không thể thay thế vũ khí lạnh chủ yếu là vì chi phí quá cao, tài chính triều đình khó có thể chịu đựng.
Nhưng bây giờ tình huống hoàn toàn khác, kỹ thuật tiến bộ mang đến biến hóa long trời lở đất.
Tất Mậu Khang cùng Lý Hỏa Vượng hoàn thành công việc, trình một nòng súng mới vừa khoan xong cho Tần Lâm xem.
Nước thép đen bóng trông có vẻ sắc bén, cảm giác nằng nặng khiến cho người ta cảm thấy yên tâm. Bề ngoài sáng loáng, nòng súng chính xác, mặc dù vẫn chưa thể sánh ngang với thành phẩm cơ giới hóa sản xuất đại trà đời sau, nhưng đã hoàn toàn vượt qua chế phẩm thủ công, thể hiện ra mỹ cảm đặc biệt của kim loại gia công.
- Văn minh chiến thắng dã man...
Tần Lâm cảm thán, gõ nòng súng xuống đất một cái, phát ra tiếng va chạm giàu cảm xúc.
Hắn lập tức hạ lệnh chỉnh lý kỹ thuật công nghệ máy tiện này, sao chép ra đưa cho Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô, Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư, từ nay biên quân Kế Trấn của Thích Kế Quang sẽ được võ trang với giá tiền thấp hơn, trong thời gian ngắn hơn.
Cung mạnh nỏ cứng, cỡi ngựa bắn cung vô địch ư? Ha ha, cũng phải run rẩy trước mặt hỏa thương.
Kim Anh Cơ chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn bấm Tần Lâm một cái, kê vào lỗ tai nói nhỏ:
- Tiểu oan gia, bên nô gia...
Khụ khụ, chú ý ảnh hưởng, sắc mặt Tần Lâm ửng đỏ, thật may là Triệu Sĩ Trinh, Tất Mậu Khang đều vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn máy tiện, làm bộ không nhìn thấy.
- Xưởng rèn này bất quá chỉ tạm thời sử dụng…
Tần Lâm giải thích:
- Máy tiện, thợ thuyền đều phải xuôi Nam trở lại Nam Kinh, mấy ngày nữa nàng đi hãy đưa bọn họ đi theo.
Xưởng rèn ở kinh sư này lập ra hoàn toàn là vì tạm thời giao dịch với Mục Lạp Đức, Tần Lâm tìm Công bộ Thị Lang Phan Quý Tuần mượn công xưởng dùng tạm, lúc sản xuất chân chính vẫn phải trở về quê nhà Nam Kinh.
Chế tạo súng cần có gỗ tốt và mỏ sắt có hàm lượng cao, pha chế thuốc súng cần có lưu huỳnh tiêu thạch. Đạn cần có chì, vỏ đạn dùng giấy làm bằng vỏ cây dâu. Trong đó lưu huỳnh và chì ở Nam Kinh có nhiều nhất, khu vực rừng rậm ở phía Nam tài nguyên phong phú, gỗ cũng dễ kiếm hơn ở phương Bắc, giấy vỏ cây dâu ở Giang Tây giá rẻ mà chất lượng tốt.
Cho nên thiết lập xưởng công binh ở Nam Kinh, lợi dụng hải vận cùng Trường Giang thủy vận có thể thu thập các loại nguyên liệu thuận tiện.
Mặt khác chế tạo hỏa khí ở kinh sư rất dễ khiến cho người ta đàm tiếu, lập xưởng công binh ở Nam Kinh có Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy chiếu ứng, vậy sẽ yên tâm hơn nhiều.
Kim Anh Cơ có thuyền lớn, để cho nàng đem máy tiện cùng nhân viên kỹ thuật trở về Nam Kinh rất tiện. Đến Nam Kinh chỉ cần đưa nhân viên kỹ thuật cùng một máy tiện xuống, một máy tiện khác cùng ba tên kỹ sư nô lệ Thổ Nhĩ Kỳ trực tiếp theo thuyền đi Đài Loan Cơ Long, chỉ đạo đám thợ rèn ở mẫu cảng của Ngũ Phong hải thương cải thiện công nghệ.
Tần Lâm nói ra an bài của mình, Kim Tuyên Úy Sứ Đại nhân nhất thời vui vẻ ra mặt, sóng mắt lưu chuyển khẽ lườm hắn, hừ, cuối cùng tiểu oan gia cũng có chút lương tâm.
Nói xong an bài, Tần Lâm liền cười híp mắt nhìn Triệu Sĩ Trinh, nếu đi Nam Kinh lão Triệu sẽ không thể làm tiếp Chủ Bộ Hồng Lư Tự nữa, đối với vị quan văn thư hương môn đệ này mà nói, không khác nào lựa chọn cực kỳ quan trọng trong đời.
Triệu Sĩ Trinh đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nhưng không nghĩ tới xảy ra nhanh như vậ ngẩn người ra một chút, rốt cục nghiến răng một cái:
- Thôi được, nếu Tần tướng quân thương yêu, hạ quan còn do dự gì nữa. Triệu mỗ không làm chức quan Chủ Bộ Hồng Lư Tự cửu phẩm nhỏ như hạt mè này.
Nói xong, Triệu Sĩ Trinh vô cùng quyết đoán cởi ô sa xuống ném vào trong lò rèn, nháy mắt một trận khói xanh lượn lờ, cháy thành tro bụi.
Suy nghĩ một chút cũng phải, cho dù là phụ thân của Thanh Đại Lý Kiến Trung lấy thân phận Cử Nhân xuất sĩ, cũng còn bị đám Tam Giáp Tiến Sĩ coi thường. Mặc dù Triệu Sĩ Trinh xuất thân thư hương môn đệ nhưng lại khoa cử bất lợi, ngay cả Cử Nhân cũng không phải, nhờ vào thư pháp tốt mới lấy được chức quan, có ai coi trọng y?
Nhớ lại Trương Công Ngư vốn là người tốt cũng coi thường mình, quan viên chính đồ khác đối với mình thế nào cũng không cần phải nói. Triệu Sĩ Trinh làm chức quan Chủ Bộ Hồng Lư Tự cửu phẩm nhỏ xíu như vậy còn có ý nghĩa gì?
Không bằng đi theo Tần Lâm, dù sao cũng còn có chút hy vọng cho tương lai.
Nhìn ô sa bị đốt sạch, luồng khói xanh cuối cùng tiêu tán trong không khí, Triệu Sĩ Trinh không khỏi bùi ngùi cảm khái, lần này y đã hoàn toàn từ giã cuộc sống mấy chục năm qua.
- Ha ha ha, hay, đốt hay lắm! Chức quan cửu phẩm bị người ta coi thường như vậy, quả thật không nên làm.
Tần Lâm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, chọc cho Triệu Sĩ Trinh mặt đỏ tới mang tai, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai y, đổi giọng nói:
- Nếu Triệu tiên sinh đốt ô sa quan văn, bản quan sẽ cho ngươi một chiếc mũ khác, chỉ bất quá mũ này sẽ không có cánh.
Quan văn đội ô sa có cánh, ô sa không cánh đương nhiên là quan giáo Cẩm Y Vệ đội.
Tần Lâm cười vỗ vỗ tay, lập tức có thân binh Hiệu Úy bưng quan phục, ô sa, lệnh bài, văn điệp ra giao hết cho Triệu Sĩ Trinh.
Chữ viết trên hổ đầu bài còn tươi rói: Bá Hộ Cẩm Y Vệ, Triệu Sĩ Trinh.
Chủ Bộ Hồng Lư Tự là quan cửu phẩm, Bá Hộ Cẩm Y Vệ lại là lục phẩm, mặc dù trên tổng thể địa vị quan võ thấp hơn quan văn, nhưng Cẩm Y Vệ thắng ở thực quyền rất lớn, Bá Hộ lại cao hơn Chủ Bộ tới ba phẩm, chân chính thăng một lúc ba cấp.
Cho dù là Triệu Sĩ Trinh nhiều năm lao đao lận đận khiến cho tính tình trở nên cố chấp bướng bỉnh, vào lúc này cũng hoàn toàn bị thuyết phục, khóe mắt đỏ lên ngập ngừng nói:
- Tần tướng quân đối đãi, đối đãi với ta như thế, hạ quan, hạ quan...
Cuối cùng y xấu hổ quá không tiện nói thẳng ra, nhưng ý kẻ sĩ chết vì người tri kỷ là tuyệt đối không sai.
Kim Anh Cơ cười một cách tự nhiên, càng nhìn vẻ mặt đóng kịch của Tần Lâm càng cảm thấy người này giống hệt như Tào Tháo, rất thạo cách mua chuộc lòng người. Tỷ như phù bài Bá Hộ của Triệu Sĩ Trinh, rõ ràng Tần Lâm đã sớm ngờ tới y sẽ có quyết định như thế nào.
- Còn ngươi, Tất tiên sinh cũng đã thật lâu chưa trở về quê phải không?!
Tần Lâm lại cười híp mắt nhìn Tất Mậu Khang, lúc trước y bị Từ lão đầu ép lên Lương Sơn.
Tất Mậu Khang cũng chần chờ một chút, sau đó cung kính chắp tay thi lễ:
- Học trò theo Tần tướng quân hai năm qua, học được rất nhiều thứ, quả thật được ích lợi không nhỏ. Bất quá lúc trước rời nhà vội vàng, lại bị Từ lão tiên sinh trêu, ô danh ở quê quán đang chờ rửa sạch…
- Được, chuyện này đơn giản, chỉ cần Bắc Trấn Phủ Ty ta gởi một đạo công văn tới đó, sẽ giải tội cho ngươi.
Tần Lâm hơi dừng một chút, lại nói:
- Hay là Tất tiên sinh ở xưởng rèn Nam Kinh thêm nửa năm một năm nữa, chờ sang năm Nhâm Ngọ khoa thi Hương đi ứng thí đi.
Nghe Tần Lâm chịu giải oan cho mình, lại cho mình đi ứng thí, Tất Mậu Khang hết sức vui mừng, luôn miệng nói cảm tạ.
- Đúng rồi, bản quan còn có phong thư gởi cho Thuận Thiên Vương Phủ Doãn, Tất tiên sinh thuận đường mang đi thay ta...
Tần Lâm như mới sực nhớ ra, thuận tay lấy từ trong ngực ra phong thư đưa cho Tất Mậu Khang.
Nhìn thấy bên ngoài phong bì màu đỏ viết mấy chữ to ‘Nguyên Mỹ huynh thân khải’, nước mắt lão Tất cũng sắp rớt xuống.
Thi Cử Nhân Tiến Sĩ vừa phải dựa vào thực lực lại phải trông vào may mắn, không phải là bản lãnh lớn thì nhất định sẽ đậu. Từ Văn Trường có tài năng tới mức nào, kết quả thi rớt rất nhiều lần, tuy rằng Triệu Sĩ Trinh cũng không phải là hạng người bình thường nhưng cũng khó lòng nắm chắc.
/1145
|