Tất Mậu Khang có phong thư này, vậy thì lại khác, có thể nói thi Cử Nhân là mười phần chắc chín. Thuận Thiên Phủ Doãn Vương Thế Trinh tự Nguyên Mỹ, chính là đương kim lãnh tụ văn đàn, quan chấm thi thi Hương không phải đệ tử cũng là văn hữu của y. Có một câu nói của Vương Thế Trinh, muốn thi đậu Cử Nhân là hết sức dễ dàng. Huống chi có Vương Thế Trinh thay mặt đề bạt, văn danh sẽ bay bổng, tương lai thi Hội, thi Đình đều có ích.
Cho dù là học chăm chỉ mười năm cũng chưa chắc đã có được cơ duyên như vậy. Tính ra bị Từ Văn Trường ép lên Lương Sơn, làm việc cho Tần Lâm hai năm, Tất Mậu Khang vẫn lãi to.
- Được rồi được rồi, chớ có mơ màng nhìn bản quan như vậy có được chăng?
Tần Lâm cười cợt nhả, nói đùa một câu.
Đột nhiên Tất Mậu Khang quỳ xuống nói:
- Tần tướng quân đối xử với học trò ân trọng như núi, học trò chỉ cầu có thể được tướng quân thu vào dưới trướng, vĩnh viễn báo ân đức tướng quân, như vậy cuộc đời này không còn gì nuối tiếc.
Giỏi cho Tất Mậu Khang thông minh linh mẫn, mười Triệu Sĩ Trinh thúc ngựa chạy theo cũng không kịp.
Tần Lâm cười gật đầu một cái, hai tay đỡ dậy:
- Tất thế huynh, xin đứng lên, xin đứng lên!
Thế huynh thông thường là xưng hô ngang hàng, nhưng cũng có thể dùng cho ân chủ gọi môn sinh. Tần Lâm đổi cách xưng hô, tất nhiên đã thu Tất Mậu Khang vào môn tường.
Lại dặn dò một phen, an bài hết thảy thỏa đáng, Tần Lâm mới cùng Kim Anh Cơ rời khỏi xưởng thợ rèn.
Kim Anh Cơ nhìn nhìn Tần Lâm giống như không quen biết, chợt cười khanh khách:
- Tiểu oan gia, hao hết công phu thu được Triệu Sĩ Trinh, đến Tất Mậu Khang lại để cho y dễ dàng chạy thoát, huynh…
- Người nào dùng theo tài nấy, vật nào dùng theo chức năng ấy.
Tần Lâm bĩu môi:
- Triệu Sĩ Trinh tính khí khó chịu, cho làm kỹ thuật thích hợp nhất, làm quan chắc chắn sẽ toàn gánh lấy xui xẻo. Ngược lại Tất Mậu Khang thức thời vụ, tính tình viên thông, lăn lộn trong quan trường tương đối có tiền đồ.
- Huynh thật sự rất giảo hoạt, hừ, lần đầu tiên gặp mặt, thật đúng là không nhìn ra...
Kim Anh Cơ liếc hắn một cái, lại nói:
- Đúng rồi, nô gia đã chế tạo không ít súng pháo, cũng mới đóng xong ba chiếc đại quân hạm bốn ngàn liêu, huynh lại cho nô gia kỹ thuật chế tạo nòng Lỗ Mật súng. Rốt cục chúng ta phải biên luyện bao nhiêu Thủy sư vậy?
Tần Lâm hời hợt nói:
- Có chừng cá năm, sáu, bảy, tám vạn thủy binh, chiến thuyền lớn nhỏ năm ba trăm chiếc cũng coi như tạm đủ.
Tuyên Úy Sứ Đại nhân ở trên lưng ngựa nghe vậy thiếu chút nữa ngã nhào xuống ngựa:
- Trời ơi, tiểu oan gia của ta, huynh muốn Ngũ Phong hải thương chúng ta phải phá sản hay sao?
Theo quy chế của triều đình, các Thổ Ty có thể chiêu mộ thổ binh, loại thổ Hoàng đế cực mạnh giống như Mạc Bắc Yêm Đáp Hãn, Doanh Châu Tuyên Úy Sứ càng hoàn toàn không bị khống chế. Dưới trướng Yêm Đáp Hãn có hai mươi vạn quân, binh cường mã tráng, xưng hùng Tái Ngoại.
Đương nhiên đông quân thì tốn cơm nuôi, các Thổ Ty các vương quốc phiên thuộc xây dựng quân đội cũng phải lượng sức mình. Địa phương nhỏ như hạt đậu như vương quốc Lưu Cầu, cả nước quan dân tổng cộng chỉ có mấy vạn hộ, muốn cho nó thành lập mười vạn hùng binh không phải là chuyện tức cười sao?
Thời kỳ Bình Hộ cảng, Ngũ Phong hải thương tính cả người già phụ nữ và trẻ con trong đó cũng chỉ có hơn bốn vạn người. May là vào hiện tại tập đoàn hải thương đều là bán quân sự hóa, thủy thủ, thợ thuyền đều là nhân viên tác chiến, như vậy mới duy trì quy mô một vạn năm ngàn, hơn bảy mươi chiếc thương thuyền võ trang chuẩn quân sự hóa.
Sau khi chiêu an xong có được địa vị hợp pháp, lại đánh bại Hải Sa hội đại diện cho tập đoàn buôn lậu quyền quý ở vùng ven biển Đông Nam, Ngũ Phong hải thương nghênh đón đại phát triển, trước mắt mới chiêu mộ gần vạn tráng đinh, số lượng thương thuyền lớn từ ngàn liêu trở lên cũng vượt qua một trăm chiếc.
Bất quá khẩu vị Tần Lâm rất lớn, cũng không thỏa mãn với thương thuyền võ trang, hắn đề nghị Kim Anh Cơ căn cứ vào cánh quân được quân sự hóa trong quá khứ mà xây dựng hải quân chuyên nghiệp chân chính. Dựa theo hình dáng thuyền Tây Dương có lợi tác chiến trên biển, hấp thu kỹ thuật tiên tiến để chế tạo thuyền kiểu Trung Quốc. Từ đó chế tạo ra chiến hạm viễn dương bốn ngàn liêu, trên chiến hạm trang bị không ít Hồng Di đại pháo hạng nặng và pháo Bồ Đào Nha có tốc độ bắn cực nhanh.
Chi phí cho quân hạm vô cùng đắt đỏ, không chỉ có bản thân độ dày thân thuyền gia tăng, mà tài liệu gỗ cần có và công phu, thời gian đều vượt xa thương thuyền, trang bị hỏa pháo cũng không dễ dàng gì, nhân viên trên đó cũng vượt xa thương thuyền cùng cấp. Chỉ riêng pháo thủ đã có gần hai trăm người, khiến cho quan binh mà mỗi chiếc đại quân hạm bốn ngàn liêu chuyên chở đạt tới hơn năm trăm người, tốn hao chi phí cực lớn cho nhân viên.
Ngoài ra lúc huấn luyện sử dụng pháo đạn, hỏa dược, mỗi ngày đều lấy hàng trăm lượng bạc để tính. Đại pháo vừa vang lên, hoàng kim vạn lượng, cũng không phải là khoác lác.
Cho dù là Ngũ Phong hải thương, sau khi kiến tạo ba chiếc đại quân hạm, huấn luyện một ngàn năm trăm tên thủy binh tác chiến, cũng có chút thiếu hụt phải giật gấu vá vai.
Đột nhiên nghe thấy Tần Lâm muốn xây dựng một lực lượng khổng lồ mấy vạn binh lực trên biển, Kim Anh Cơ lập tức sợ hết hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm hồi lâu, phát giác y không giống như đang nói đùa, rốt cục tỏ vẻ nghiêm túc hỏi:
- Tiểu oan gia, rốt cục huynh muốn làm gì vậy, nhiều quân hạm như vậy, rốt cục là muốn đối phó ai vậy?
Nói tới đây, ánh mắt của Tuyên Úy Sứ Đại nhân lập tức trở nên giảo hoạt, níu dây cương nghiêng người sang bên hỏi nhỏ:
- Chẳng lẽ huynh muốn tạo phản hay sao?
- Chẳng lẽ ta muốn tạo phản, nàng cần gì hưng phấn như thế?
Tần Lâm cười hì hì, vỗ nhẹ nàng một cái:
- Yên tâm đi, xây dựng quân đội là vì đối phó người Nhật Bản và người Tây Dương, cũng là vì sự nghiệp trên biển của chúng ta, tương lai nhất định Ngũ Phong thuyền chủ còn đi xa hơn cả Trịnh Hòa.
Nghe thấy Tần Lâm nói hai chữ ‘chúng ta’, lòng Kim Anh Cơ ngọt ngào vô kể, nàng cúi đầu trầm tư hồi lâu, qua một lúc sau mới cười nói:
- Người Nhật Bản mang theo dã tâm, cực kỳ hiếu chiến, trước kia tranh đấu nội bộ với nhau nên không rảnh đối phó chúng ta. Nhưng những năm gần đây Chức Điền thị có khí thế thống nhất toàn Nhật Bản, đến lúc đó chỉ sợ sẽ là kình địch của chúng ta…
Chức Điền thị? Tần Lâm chỉ cười mà không nói.
Kim Anh Cơ nói tới đây bèn cau mày:
- Bất quá lang quân nói đề phòng người Tây Dương, nô gia lại cảm thấy hết sức kỳ quái. Tuy rằng người Tây Dương tàn bạo hung cuồng vượt xa người Nhật Bản, nhưng bọn họ người ít thuyền ít, năm xưa đã bị tiên phụ sửa trị cho tâm phục khẩu phục, hẳn không đáng lo mới đúng…
Ngũ Phong thuyền chủ nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, cho dù là tập đoàn hải thương Trịnh thị (Trịnh Chi Long, Trịnh Thành Công) mới phát triển gần đây, cũng đủ làm cho người Tây Dương không dám manh động.
- Không phải vậy...
Tần Lâm lắc đầu thở dài:
- Người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha ở những địa phương như Macao, Luzon… bất quá chỉ là tiểu đội tiên phong của bọn họ. Cần phải biết Tây Dương ở xa ngoài vạn mấy dặm, trên một châu lục lớn có tên là Âu La Ba (Europe), là địa phương năm xưa con cháu Thành Cát Tư Hãn đã từng đánh tới. Bọn họ theo đường biển vòng qua Mombasa (thuộc Kenya ở bờ Đông châu Phi ngày nay), Tích Lan, Malacca (thuộc Malaysia) chạy thẳng tới đây, càng đến phương Đông lực lượng lại càng yếu...
Thân là Ngũ Phong thuyền chủ, Kim Anh Cơ cũng biết không ít chuyện của đại dương, nghe vậy chợt động dung:
- Đúng, ta nghe lão thủy thủ kể lại chuyện xưa trên biển, vào năm Hoằng Trì thường có thương thuyền từ Ả Rập, Kenya, Tích Lan lui tới Quảng Châu Tuyền Châu, mấy chục năm gần đây lại không thấy qua nữa, thay thế bọn họ toàn là thuyền Bồ Đào Nha, hẳn những địa phương này đã bị Bồ Đào Nha tóm thâu.
Tần Lâm gật đầu một cái, hắn lật xem hồ sơ nha môn Cẩm Y Vệ, biết triều Đại Minh đã từng thiết lập cựu cảng Tuyên Úy Sứ Ty ở Nam Dương, cũng thành lập quan hệ phiên thuộc với hơn bốn mươi quốc gia từ bờ Đông châu Phi đến phía Tây eo biển Malacca. Nhưng kể từ năm Chính Đức thành Malacca bị người Bồ Đào Nha công hãm, phần lớn quốc gia phiên thuộc bị ngăn cản đường đi, cho nên bị buộc cắt đứt triều cống.
Bây giờ Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha cơ hồ lũng đoạn tuyến đường biển từ eo biển Malacca về phía Tây. Cho dù là trước mắt các quốc gia phiên thuộc như Ấn Độ, Tích Lan, bờ Đông châu Phi chưa bị Bồ Đào Nha tóm thâu, tương lai cũng là cá nằm trên thớt mặc tình thực dân phương Tây làm thịt.
- Không trách bọn họ hoành hành bá đạo như thế!
Kim Anh Cơ hậm hực nói:
- Mấy thập niên trước, thương nhân Trung Quốc chúng ta có thể tùy tiện đi làm ăn đến phía Tây Malacca, nhưng bây giờ chẳng qua là đi tới Luzon, người Bồ Đào Nha động một chút là làm khó chúng ta, còn chinh thu thuế nặng. Thì ra người Luzon, Bồ Đào Nha ở Macao chẳng qua là đi tiền trạm, phía sau còn có đại đội. Chúng ta biết chế tạo thuyền, biết chế tạo pháo, tuyệt không thể để cho người Tây Dương đút túi tiền của Tích Lan, Ả Rập và Ấn Độ như vậy được!
Câu nói cuối cùng này mới là bản sắc của Ngũ Phong thuyền chủ.
Chính là như vậy Tần Lâm mới yên tâm, trước có tập đoàn Uông Trực vì phá vỡ hải cấm, thực hiện mua bán tự do cho nên không tiếc khai chiến cùng Thủy sư chính quy triều Minh. Sau có tập đoàn Trịnh thị tranh đoạt với người Tây Dương quyền khống chế đại dương phía Đông nên đánh nhau kịch liệt. Sức chiến đấu tập đoàn hải thương võ trang cũng rất mạnh, vì ích lợi tác chiến thậm chí còn mạnh hơn cả hải quân chính quy.
Muốn đối kháng cùng người Tây Dương, thậm chí đoạt lại quyền khống chế eo biển Malacca, thậm chí đưa tuyến vận chuyển đường biển ra xa hơn, không có đầy đủ thực lực là không được, Ngũ Phong hải thương giàu có tới mức nào cũng không có tiền chế tạo nhiều chiến hạm viễn dương như vậy.
Tần Lâm đã sớm có suy tính tới vấn đề này, lúc này hắn bảo Kim Anh Cơ đi triệu tập những đầu mục Củng A Tài, Chu Thuận Thủy, Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu lại.
-----------
Chỗ ở của Ngũ Phong hải thương ở Thập Sát Hải, trong một sảnh đường cực lớn, bọn Củng A Tài đang bàn tán sôi nổi, mỗi khi nhắc tới người Bồ Đào Nha lập tức nổi giận.
- Nhớ năm đó Uông Trực Uông thuyền chủ còn xưng hùng trên biển, đám Tây Dương mũi lõ vô cùng ngoan ngoãn, chỉ cần vừa qua eo biển Đài Loan liền chủ động thượng cống, không dám có sai lầm.
- Hiện tại thời thế thay đổi, hai mươi năm trôi qua, đám Tây Dương mũi lõ càng ngày càng phách lối, không coi Ngũ Phong hải thương ra gì.
- Con bà nó, người Tây Dương cùng Luzon chẳng ra gì!
Chu Thuận Thủy oang oang thóa mạ:
- Nhớ năm xưa không phải là chúng ta muốn đi đảo Luzon lúc nào cũng được hay sao? Thế nhưng hiện tại người Tây Dương hoành hành bá đạo, người Luzon cũng ngông cuồng theo, không xem người thiên triều chúng ta ra gì. Hừ hừ, nếu không dạy cho bọn họ một bài học, e rằng ngay cả Hoàng Nham đảo (Bãi cạn Scarborough) cũng nói là đất của bọn họ!
Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu nhất tề cười to, Hoàng Nham đảo từ xưa là địa phương Trung Quốc, nghe nói Quốc Sư Quách Thủ Kính triều Nguyên lấy tứ hải đo lường, khu vực Nam Hải chính là chọn ở nơi đó. Mà trước khi người Tây Dương đến, đám người Luzon chỉ biết chèo thuyền độc mộc, muốn chiếm Hoàng Nham đảo quả thật là chuyện hoang đường.
Chỉ chốc lát sau Tần Lâm tới, còn có sứ thần các nước Sai Ngõa Lập, Ma Ha La, Lương Xán, Mục Lạp Đức lục tục chạy tới.
Kim Anh Cơ cười khanh khách chào hỏi các khách nhân, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, lần trước Tần Lâm đã làm tiền các nước Giản Bộ Trại một chuyến, chẳng lẽ hiện tại lại muốn nữa? Huynh cũng không nuôi người ta, há có thể làm tiền hết lần này tới lần khác như vậy?
Tân chủ ngồi xuống, hàn huyên một hồi, Tần Lâm chợt làm bộ thở dài.
Kỳ quái thật, vị tiểu gia này từ trước tới nay chỉ chiếm tiện nghi không chịu thua thiệt, ai làm cho hắn than thở như vậy? Đám đầu mục Ngũ Phong hải thương và sứ giả các nước đều cảm thấy kỳ quái.
Tần Lâm thở dài một tiếng:
- Phiên thuộc thiên triều nhất nhất thất thủ, đều bị cường đạo Bồ Đào Nha chiếm cứ, tuy nói năm nay là đại triều kiến, nhưng số quốc gia quyết định tới triều kiến ít hơn trước kia rất nhiều.
Cũng không phải sao, trong Minh Hội Điển liệt kê tên quốc gia phiên thuộc tổng cộng là sáu mươi ba, bao gồm các nước Cao Ly, Nhật Bản, Lưu Cầu, trong đó hai phần ba ở vào phía Tây eo biển Malacca. Tỷ như Cổ Lý (Kozhikode, Ấn Độ), Tích Lan, Kenya, Ả Rập, Lỗ Mật (Thổ Nhĩ Kỳ), sau khi đường đi ngang eo biển Malacca bị chặt đứt, đại quốc giống như Thổ Nhĩ Kỳ, Mục Lạp Đức còn có thể đi vòng chạy tới triều cống, mà tuyệt đại đa số nước nhỏ từ nay biến mất khỏi ghi chép triều cống của triều Đại Minh.
Không đề cập tới còn đỡ, vừa nhắc tới chuyện này, chư vị sứ giả lập tức có cùng cảm nghĩ, Ma Ha La lớn tiếng nói trước:
- Trưởng quan nói chí phải, người Tây Dương bề ngoài hung thần ác sát, hành động cũng giống như ma quỷ. Bọn họ bắt hết người Cổ Lý lại, chặt đứt tay chân để hù dọa những kẻ dám phản kháng. Cầu cho Bì Thấp Nô đại thần (Vishnu) trừng phạt bọn họ!
- Thánh Ala ở trên cao!
Mục Lạp Đức cũng tức tối ra mặt:
- Xin hãy giáng xuống trừng phạt bọn bại hoại này! Muslim giết chết cả thành Goa (tiểu bang nhỏ nhất Ấn Độ), không phân biệt nam nữ, vượt qua tám ngàn người, thậm chí bọn họ nhốt lão nhân cùng hài tử trong khoang thuyền, đốt cháy cả người lẫn thuyền. Đáng tiếc trong hải chiến Diu do Ai Cập và Indian Muslims tạo thành, có hạm đội liên hiệp ba vạn chiến sĩ khổng lồ, bất hạnh bại bởi ma quỷ Bồ Đào Nha, bây giờ Thổ Nhĩ Kỳ chúng ta ở Hồng Hải cùng vịnh Ba Tư hoàn toàn không thể ra sức nữa!
Sai Ngõa Lập lòng vẫn còn sợ hãi:
- Malacca vốn là địa phương của Xiêm La ta, Bồ Đào Nha đánh bại Tô Đan nơi đó, đoạt đi đất đai chúng ta, còn giết chết ít nhất một vạn cư dân, Phật tổ phù hộ...
Cho dù là học chăm chỉ mười năm cũng chưa chắc đã có được cơ duyên như vậy. Tính ra bị Từ Văn Trường ép lên Lương Sơn, làm việc cho Tần Lâm hai năm, Tất Mậu Khang vẫn lãi to.
- Được rồi được rồi, chớ có mơ màng nhìn bản quan như vậy có được chăng?
Tần Lâm cười cợt nhả, nói đùa một câu.
Đột nhiên Tất Mậu Khang quỳ xuống nói:
- Tần tướng quân đối xử với học trò ân trọng như núi, học trò chỉ cầu có thể được tướng quân thu vào dưới trướng, vĩnh viễn báo ân đức tướng quân, như vậy cuộc đời này không còn gì nuối tiếc.
Giỏi cho Tất Mậu Khang thông minh linh mẫn, mười Triệu Sĩ Trinh thúc ngựa chạy theo cũng không kịp.
Tần Lâm cười gật đầu một cái, hai tay đỡ dậy:
- Tất thế huynh, xin đứng lên, xin đứng lên!
Thế huynh thông thường là xưng hô ngang hàng, nhưng cũng có thể dùng cho ân chủ gọi môn sinh. Tần Lâm đổi cách xưng hô, tất nhiên đã thu Tất Mậu Khang vào môn tường.
Lại dặn dò một phen, an bài hết thảy thỏa đáng, Tần Lâm mới cùng Kim Anh Cơ rời khỏi xưởng thợ rèn.
Kim Anh Cơ nhìn nhìn Tần Lâm giống như không quen biết, chợt cười khanh khách:
- Tiểu oan gia, hao hết công phu thu được Triệu Sĩ Trinh, đến Tất Mậu Khang lại để cho y dễ dàng chạy thoát, huynh…
- Người nào dùng theo tài nấy, vật nào dùng theo chức năng ấy.
Tần Lâm bĩu môi:
- Triệu Sĩ Trinh tính khí khó chịu, cho làm kỹ thuật thích hợp nhất, làm quan chắc chắn sẽ toàn gánh lấy xui xẻo. Ngược lại Tất Mậu Khang thức thời vụ, tính tình viên thông, lăn lộn trong quan trường tương đối có tiền đồ.
- Huynh thật sự rất giảo hoạt, hừ, lần đầu tiên gặp mặt, thật đúng là không nhìn ra...
Kim Anh Cơ liếc hắn một cái, lại nói:
- Đúng rồi, nô gia đã chế tạo không ít súng pháo, cũng mới đóng xong ba chiếc đại quân hạm bốn ngàn liêu, huynh lại cho nô gia kỹ thuật chế tạo nòng Lỗ Mật súng. Rốt cục chúng ta phải biên luyện bao nhiêu Thủy sư vậy?
Tần Lâm hời hợt nói:
- Có chừng cá năm, sáu, bảy, tám vạn thủy binh, chiến thuyền lớn nhỏ năm ba trăm chiếc cũng coi như tạm đủ.
Tuyên Úy Sứ Đại nhân ở trên lưng ngựa nghe vậy thiếu chút nữa ngã nhào xuống ngựa:
- Trời ơi, tiểu oan gia của ta, huynh muốn Ngũ Phong hải thương chúng ta phải phá sản hay sao?
Theo quy chế của triều đình, các Thổ Ty có thể chiêu mộ thổ binh, loại thổ Hoàng đế cực mạnh giống như Mạc Bắc Yêm Đáp Hãn, Doanh Châu Tuyên Úy Sứ càng hoàn toàn không bị khống chế. Dưới trướng Yêm Đáp Hãn có hai mươi vạn quân, binh cường mã tráng, xưng hùng Tái Ngoại.
Đương nhiên đông quân thì tốn cơm nuôi, các Thổ Ty các vương quốc phiên thuộc xây dựng quân đội cũng phải lượng sức mình. Địa phương nhỏ như hạt đậu như vương quốc Lưu Cầu, cả nước quan dân tổng cộng chỉ có mấy vạn hộ, muốn cho nó thành lập mười vạn hùng binh không phải là chuyện tức cười sao?
Thời kỳ Bình Hộ cảng, Ngũ Phong hải thương tính cả người già phụ nữ và trẻ con trong đó cũng chỉ có hơn bốn vạn người. May là vào hiện tại tập đoàn hải thương đều là bán quân sự hóa, thủy thủ, thợ thuyền đều là nhân viên tác chiến, như vậy mới duy trì quy mô một vạn năm ngàn, hơn bảy mươi chiếc thương thuyền võ trang chuẩn quân sự hóa.
Sau khi chiêu an xong có được địa vị hợp pháp, lại đánh bại Hải Sa hội đại diện cho tập đoàn buôn lậu quyền quý ở vùng ven biển Đông Nam, Ngũ Phong hải thương nghênh đón đại phát triển, trước mắt mới chiêu mộ gần vạn tráng đinh, số lượng thương thuyền lớn từ ngàn liêu trở lên cũng vượt qua một trăm chiếc.
Bất quá khẩu vị Tần Lâm rất lớn, cũng không thỏa mãn với thương thuyền võ trang, hắn đề nghị Kim Anh Cơ căn cứ vào cánh quân được quân sự hóa trong quá khứ mà xây dựng hải quân chuyên nghiệp chân chính. Dựa theo hình dáng thuyền Tây Dương có lợi tác chiến trên biển, hấp thu kỹ thuật tiên tiến để chế tạo thuyền kiểu Trung Quốc. Từ đó chế tạo ra chiến hạm viễn dương bốn ngàn liêu, trên chiến hạm trang bị không ít Hồng Di đại pháo hạng nặng và pháo Bồ Đào Nha có tốc độ bắn cực nhanh.
Chi phí cho quân hạm vô cùng đắt đỏ, không chỉ có bản thân độ dày thân thuyền gia tăng, mà tài liệu gỗ cần có và công phu, thời gian đều vượt xa thương thuyền, trang bị hỏa pháo cũng không dễ dàng gì, nhân viên trên đó cũng vượt xa thương thuyền cùng cấp. Chỉ riêng pháo thủ đã có gần hai trăm người, khiến cho quan binh mà mỗi chiếc đại quân hạm bốn ngàn liêu chuyên chở đạt tới hơn năm trăm người, tốn hao chi phí cực lớn cho nhân viên.
Ngoài ra lúc huấn luyện sử dụng pháo đạn, hỏa dược, mỗi ngày đều lấy hàng trăm lượng bạc để tính. Đại pháo vừa vang lên, hoàng kim vạn lượng, cũng không phải là khoác lác.
Cho dù là Ngũ Phong hải thương, sau khi kiến tạo ba chiếc đại quân hạm, huấn luyện một ngàn năm trăm tên thủy binh tác chiến, cũng có chút thiếu hụt phải giật gấu vá vai.
Đột nhiên nghe thấy Tần Lâm muốn xây dựng một lực lượng khổng lồ mấy vạn binh lực trên biển, Kim Anh Cơ lập tức sợ hết hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm hồi lâu, phát giác y không giống như đang nói đùa, rốt cục tỏ vẻ nghiêm túc hỏi:
- Tiểu oan gia, rốt cục huynh muốn làm gì vậy, nhiều quân hạm như vậy, rốt cục là muốn đối phó ai vậy?
Nói tới đây, ánh mắt của Tuyên Úy Sứ Đại nhân lập tức trở nên giảo hoạt, níu dây cương nghiêng người sang bên hỏi nhỏ:
- Chẳng lẽ huynh muốn tạo phản hay sao?
- Chẳng lẽ ta muốn tạo phản, nàng cần gì hưng phấn như thế?
Tần Lâm cười hì hì, vỗ nhẹ nàng một cái:
- Yên tâm đi, xây dựng quân đội là vì đối phó người Nhật Bản và người Tây Dương, cũng là vì sự nghiệp trên biển của chúng ta, tương lai nhất định Ngũ Phong thuyền chủ còn đi xa hơn cả Trịnh Hòa.
Nghe thấy Tần Lâm nói hai chữ ‘chúng ta’, lòng Kim Anh Cơ ngọt ngào vô kể, nàng cúi đầu trầm tư hồi lâu, qua một lúc sau mới cười nói:
- Người Nhật Bản mang theo dã tâm, cực kỳ hiếu chiến, trước kia tranh đấu nội bộ với nhau nên không rảnh đối phó chúng ta. Nhưng những năm gần đây Chức Điền thị có khí thế thống nhất toàn Nhật Bản, đến lúc đó chỉ sợ sẽ là kình địch của chúng ta…
Chức Điền thị? Tần Lâm chỉ cười mà không nói.
Kim Anh Cơ nói tới đây bèn cau mày:
- Bất quá lang quân nói đề phòng người Tây Dương, nô gia lại cảm thấy hết sức kỳ quái. Tuy rằng người Tây Dương tàn bạo hung cuồng vượt xa người Nhật Bản, nhưng bọn họ người ít thuyền ít, năm xưa đã bị tiên phụ sửa trị cho tâm phục khẩu phục, hẳn không đáng lo mới đúng…
Ngũ Phong thuyền chủ nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, cho dù là tập đoàn hải thương Trịnh thị (Trịnh Chi Long, Trịnh Thành Công) mới phát triển gần đây, cũng đủ làm cho người Tây Dương không dám manh động.
- Không phải vậy...
Tần Lâm lắc đầu thở dài:
- Người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha ở những địa phương như Macao, Luzon… bất quá chỉ là tiểu đội tiên phong của bọn họ. Cần phải biết Tây Dương ở xa ngoài vạn mấy dặm, trên một châu lục lớn có tên là Âu La Ba (Europe), là địa phương năm xưa con cháu Thành Cát Tư Hãn đã từng đánh tới. Bọn họ theo đường biển vòng qua Mombasa (thuộc Kenya ở bờ Đông châu Phi ngày nay), Tích Lan, Malacca (thuộc Malaysia) chạy thẳng tới đây, càng đến phương Đông lực lượng lại càng yếu...
Thân là Ngũ Phong thuyền chủ, Kim Anh Cơ cũng biết không ít chuyện của đại dương, nghe vậy chợt động dung:
- Đúng, ta nghe lão thủy thủ kể lại chuyện xưa trên biển, vào năm Hoằng Trì thường có thương thuyền từ Ả Rập, Kenya, Tích Lan lui tới Quảng Châu Tuyền Châu, mấy chục năm gần đây lại không thấy qua nữa, thay thế bọn họ toàn là thuyền Bồ Đào Nha, hẳn những địa phương này đã bị Bồ Đào Nha tóm thâu.
Tần Lâm gật đầu một cái, hắn lật xem hồ sơ nha môn Cẩm Y Vệ, biết triều Đại Minh đã từng thiết lập cựu cảng Tuyên Úy Sứ Ty ở Nam Dương, cũng thành lập quan hệ phiên thuộc với hơn bốn mươi quốc gia từ bờ Đông châu Phi đến phía Tây eo biển Malacca. Nhưng kể từ năm Chính Đức thành Malacca bị người Bồ Đào Nha công hãm, phần lớn quốc gia phiên thuộc bị ngăn cản đường đi, cho nên bị buộc cắt đứt triều cống.
Bây giờ Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha cơ hồ lũng đoạn tuyến đường biển từ eo biển Malacca về phía Tây. Cho dù là trước mắt các quốc gia phiên thuộc như Ấn Độ, Tích Lan, bờ Đông châu Phi chưa bị Bồ Đào Nha tóm thâu, tương lai cũng là cá nằm trên thớt mặc tình thực dân phương Tây làm thịt.
- Không trách bọn họ hoành hành bá đạo như thế!
Kim Anh Cơ hậm hực nói:
- Mấy thập niên trước, thương nhân Trung Quốc chúng ta có thể tùy tiện đi làm ăn đến phía Tây Malacca, nhưng bây giờ chẳng qua là đi tới Luzon, người Bồ Đào Nha động một chút là làm khó chúng ta, còn chinh thu thuế nặng. Thì ra người Luzon, Bồ Đào Nha ở Macao chẳng qua là đi tiền trạm, phía sau còn có đại đội. Chúng ta biết chế tạo thuyền, biết chế tạo pháo, tuyệt không thể để cho người Tây Dương đút túi tiền của Tích Lan, Ả Rập và Ấn Độ như vậy được!
Câu nói cuối cùng này mới là bản sắc của Ngũ Phong thuyền chủ.
Chính là như vậy Tần Lâm mới yên tâm, trước có tập đoàn Uông Trực vì phá vỡ hải cấm, thực hiện mua bán tự do cho nên không tiếc khai chiến cùng Thủy sư chính quy triều Minh. Sau có tập đoàn Trịnh thị tranh đoạt với người Tây Dương quyền khống chế đại dương phía Đông nên đánh nhau kịch liệt. Sức chiến đấu tập đoàn hải thương võ trang cũng rất mạnh, vì ích lợi tác chiến thậm chí còn mạnh hơn cả hải quân chính quy.
Muốn đối kháng cùng người Tây Dương, thậm chí đoạt lại quyền khống chế eo biển Malacca, thậm chí đưa tuyến vận chuyển đường biển ra xa hơn, không có đầy đủ thực lực là không được, Ngũ Phong hải thương giàu có tới mức nào cũng không có tiền chế tạo nhiều chiến hạm viễn dương như vậy.
Tần Lâm đã sớm có suy tính tới vấn đề này, lúc này hắn bảo Kim Anh Cơ đi triệu tập những đầu mục Củng A Tài, Chu Thuận Thủy, Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu lại.
-----------
Chỗ ở của Ngũ Phong hải thương ở Thập Sát Hải, trong một sảnh đường cực lớn, bọn Củng A Tài đang bàn tán sôi nổi, mỗi khi nhắc tới người Bồ Đào Nha lập tức nổi giận.
- Nhớ năm đó Uông Trực Uông thuyền chủ còn xưng hùng trên biển, đám Tây Dương mũi lõ vô cùng ngoan ngoãn, chỉ cần vừa qua eo biển Đài Loan liền chủ động thượng cống, không dám có sai lầm.
- Hiện tại thời thế thay đổi, hai mươi năm trôi qua, đám Tây Dương mũi lõ càng ngày càng phách lối, không coi Ngũ Phong hải thương ra gì.
- Con bà nó, người Tây Dương cùng Luzon chẳng ra gì!
Chu Thuận Thủy oang oang thóa mạ:
- Nhớ năm xưa không phải là chúng ta muốn đi đảo Luzon lúc nào cũng được hay sao? Thế nhưng hiện tại người Tây Dương hoành hành bá đạo, người Luzon cũng ngông cuồng theo, không xem người thiên triều chúng ta ra gì. Hừ hừ, nếu không dạy cho bọn họ một bài học, e rằng ngay cả Hoàng Nham đảo (Bãi cạn Scarborough) cũng nói là đất của bọn họ!
Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu nhất tề cười to, Hoàng Nham đảo từ xưa là địa phương Trung Quốc, nghe nói Quốc Sư Quách Thủ Kính triều Nguyên lấy tứ hải đo lường, khu vực Nam Hải chính là chọn ở nơi đó. Mà trước khi người Tây Dương đến, đám người Luzon chỉ biết chèo thuyền độc mộc, muốn chiếm Hoàng Nham đảo quả thật là chuyện hoang đường.
Chỉ chốc lát sau Tần Lâm tới, còn có sứ thần các nước Sai Ngõa Lập, Ma Ha La, Lương Xán, Mục Lạp Đức lục tục chạy tới.
Kim Anh Cơ cười khanh khách chào hỏi các khách nhân, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, lần trước Tần Lâm đã làm tiền các nước Giản Bộ Trại một chuyến, chẳng lẽ hiện tại lại muốn nữa? Huynh cũng không nuôi người ta, há có thể làm tiền hết lần này tới lần khác như vậy?
Tân chủ ngồi xuống, hàn huyên một hồi, Tần Lâm chợt làm bộ thở dài.
Kỳ quái thật, vị tiểu gia này từ trước tới nay chỉ chiếm tiện nghi không chịu thua thiệt, ai làm cho hắn than thở như vậy? Đám đầu mục Ngũ Phong hải thương và sứ giả các nước đều cảm thấy kỳ quái.
Tần Lâm thở dài một tiếng:
- Phiên thuộc thiên triều nhất nhất thất thủ, đều bị cường đạo Bồ Đào Nha chiếm cứ, tuy nói năm nay là đại triều kiến, nhưng số quốc gia quyết định tới triều kiến ít hơn trước kia rất nhiều.
Cũng không phải sao, trong Minh Hội Điển liệt kê tên quốc gia phiên thuộc tổng cộng là sáu mươi ba, bao gồm các nước Cao Ly, Nhật Bản, Lưu Cầu, trong đó hai phần ba ở vào phía Tây eo biển Malacca. Tỷ như Cổ Lý (Kozhikode, Ấn Độ), Tích Lan, Kenya, Ả Rập, Lỗ Mật (Thổ Nhĩ Kỳ), sau khi đường đi ngang eo biển Malacca bị chặt đứt, đại quốc giống như Thổ Nhĩ Kỳ, Mục Lạp Đức còn có thể đi vòng chạy tới triều cống, mà tuyệt đại đa số nước nhỏ từ nay biến mất khỏi ghi chép triều cống của triều Đại Minh.
Không đề cập tới còn đỡ, vừa nhắc tới chuyện này, chư vị sứ giả lập tức có cùng cảm nghĩ, Ma Ha La lớn tiếng nói trước:
- Trưởng quan nói chí phải, người Tây Dương bề ngoài hung thần ác sát, hành động cũng giống như ma quỷ. Bọn họ bắt hết người Cổ Lý lại, chặt đứt tay chân để hù dọa những kẻ dám phản kháng. Cầu cho Bì Thấp Nô đại thần (Vishnu) trừng phạt bọn họ!
- Thánh Ala ở trên cao!
Mục Lạp Đức cũng tức tối ra mặt:
- Xin hãy giáng xuống trừng phạt bọn bại hoại này! Muslim giết chết cả thành Goa (tiểu bang nhỏ nhất Ấn Độ), không phân biệt nam nữ, vượt qua tám ngàn người, thậm chí bọn họ nhốt lão nhân cùng hài tử trong khoang thuyền, đốt cháy cả người lẫn thuyền. Đáng tiếc trong hải chiến Diu do Ai Cập và Indian Muslims tạo thành, có hạm đội liên hiệp ba vạn chiến sĩ khổng lồ, bất hạnh bại bởi ma quỷ Bồ Đào Nha, bây giờ Thổ Nhĩ Kỳ chúng ta ở Hồng Hải cùng vịnh Ba Tư hoàn toàn không thể ra sức nữa!
Sai Ngõa Lập lòng vẫn còn sợ hãi:
- Malacca vốn là địa phương của Xiêm La ta, Bồ Đào Nha đánh bại Tô Đan nơi đó, đoạt đi đất đai chúng ta, còn giết chết ít nhất một vạn cư dân, Phật tổ phù hộ...
/1145
|