Nếu như có thể khuất phục Hải Thụy, không thể nghi ngờ sẽ tác dụng có tích cực đối với chuyện khôi phục chức quan của Tần Lâm. Ngược lại nếu như vụ án thứ nhất ở Quỳnh Châu thất bại, tương lai hắn sẽ phải sống cuộc sống gò bó làm môn sinh Hải Thụy, không có tương lai.
Còn có niềm tin sâu trong lòng thúc giục Tần Lâm, tuy rằng bị cách chức rời kinh nhưng hắn không phải là ảm đạm rời đi, mà là chủ động đưa ra quyết định. Hắn vẫn thường tự nhắc nhở mình: cho dù là ở biên thùy xa xôi vạn dặm, lão tử cũng sẽ không ngừng nghỉ, nhất định phải gây ra chút động tĩnh khiến cho danh tiếng của mình nổi bật. Để cho người trong khắp thiên hạ đều biết, tuy rằng chức quan lão tử không còn nhưng khí tiết vẫn còn.
Phòng xác phủ nha nằm sâu dưới hầm trong lòng đất hai trượng, Quỳnh Châu là nơi ấm áp, chỉ có làm như vậy mới có thể giúp cho bảo tồn thi thể được lâu hơn. Địa phương này ẩm ướt âm trầm, ánh mặt trời vĩnh viễn không chiếu tới, hai ngọn đèn dầu âm u leo lét như hạt đậu, tối mờ mờ giống như đang ở âm tào địa phủ. Trong không khí phảng phất mùi thi thể thối rữa và mùi ẩm mốc xua mãi không đi, nếu so với trên mặt đất ánh mặt trời rực rỡ, thực vật nhiệt đới trăm hoa đua nở, là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
- Lạnh quá!
Lục Viễn Chí rùng mình, không tự chủ được nổi da gà khắp toàn thân.
Tần Lâm liếc hắn một cái:
- Nếu như không lạnh, với khí hậu của Quỳnh Châu thi thể đã thối rữa từ sớm. Ừm, có mùi ngải cứu, người coi phòng xác coi như chu đáo.
- Bẩm Đại nhân, chúng ta làm như vậy là vì sợ xà trùng kiến mối ăn mất thi thể!
Ngọ Tác gật đầu cúi người phụng bồi cẩn thận, y biết rất rõ ràng nhân vật có thể ngồi ngang hàng với Hải Thanh Thiên, Đường Phủ Tôn, chắc chắn không phải là mình có thể đắc tội.
Địa phương lạnh lẽo thích hợp bảo tồn thi thể nhưng lại không thích hợp nghiệm thi, bởi vì dưới tình huống ánh sáng không tốt sẽ khó có thể phát hiện phát hiện đầu mối quan trọng. Mà ánh sáng tự nhiên lại là bằng hữu tốt nhất của pháp y, rất nhiều vật bình thời không dễ dàng phát hiện sẽ lộ ra không sót dưới ánh mặt trời.
Ngưu Đại Lực mang cỗ thi thể thứ nhất ra khỏi hầm, đặt ngoài sân bên ngoài phòng xác. Nơi này bình thời rất ít có người tới, cỏ hoang mọc trên mặt đất rất cao.
- Tần, Tần trưởng quan...
Ngọ Tác cười lấy lòng, mặt lộ vẻ khổ sở:
- Vốn là phải giữ nguyên thi thể, lúc Đường Phủ Tôn để thi thể lại chỗ này đã...
- Yên tâm, nếu như không có nghi điểm, ta sẽ không giải phẫu làm chi.
Tần Lâm cười cười.
Thi thể này là người bán bánh bột lọc bị hại trong vụ án thứ nhất, sau khi mở chiếu đắp ra phát hiện thi thể đã lộ ra hiện tượng phân hủy nhẹ, mắt đã hơi trương lên, da hiện màu xám đen. Phần thân thể dưới thấp bị máu dồn xuống, màu sắc đã từ người sống hồng hào hóa thành người chết màu lục sẫm.
Như vậy coi như đã được giữ gìn rất tốt, lão Ngọ Tác đã dùng lá ngải cứu và một số lá cỏ khác hun qua, nếu không đã sớm sinh ra đầy giòi, bị chúng ăn thành xương trắng. Trước kia Tần Lâm đã từng phá qua vụ án như vậy, thi thể ở trong hoàn cảnh ngoài đồng nóng bức ẩm ướt, chỉ sau hai tuần đã bị giòi gặm thành xương trắng.
- Người chết thân trung mặt đen râu thưa, thân cao bốn thước chín tấc, vết thương nằm ở huyệt Cường Gian sau gáy, rộng chừng ba tấc, sâu vào não hai tấc, thương tổn đến não tủy...
Tần Lâm xem bản thi cách lão Ngọ Tác viết, có thể coi như rõ ràng mạch lạc, đã miêu tả được căn bản trạng thái của thi thể.
Kiểm tra vết thương trên đầu, dấu hiệu gãy xương chảy máu khi còn sống lộ ra rất rõ ràng, rìa mép vết thương không có dấu vết cắt đứt, là do vật tày tương đối trơn nhẵn nào đó đập lên hình thành. Khu vực xương gãy lõm vào gần như hình tròn khá rộng, giữa sâu ngoài cạn, hung khí hẳn là một vật hình cầu có bề ngoài trơn láng.
Tần Lâm thấp giọng hỏi Bạch Sương Hoa:
- Trên giang hồ có các loại cao thủ tà phái sử thiết chùy, Lưu Tinh chùy hay không?
Bạch Sương Hoa khẽ cau mày liễu, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Cao thủ sử chùy trên giang hồ không nhiều lắm, Lưu Tinh chùy, thiết chùy đều là đi theo đường công phu ngoại môn dương cương, cũng không cần thái sinh (ngắt hái) người sống!
Thái sinh người sống gọi tắt thái sinh, là bí thuật của bọn tà ma ngoại đạo vô cùng đẫm máu tàn độc. Vu sư giết chết người sống cúng tế tà thần, dâm tặc dâm nhục phụ nữ Thái âm bổ dương, cao thủ tà phái hút máu người, moi tim người tu luyện công phu âm độc, cũng có thể gọi là thái sinh.
Bạch Sương Hoa nói hết ra những gì mình biết, thần sắc tỏ ra rất tức giận, ngay cả Ma giáo cũng xem thường những kẻ yêu ma quỷ quái biến thái này.
Mùi thi thể phân hủy có hơi khó chịu, Tần Lâm xoa xoa mũi:
- Nói như vậy Gia Tĩnh Hoàng đế làm chuyện kia cũng coi là thái sinh ư?
Bạch Sương Hoa không chút do dự gật đầu một cái, trong đôi mắt bùng lên ngọn lửa, cười lạnh nói:
- Ngụy triều ngụy đế, làm ra chuyện trời giận người oán như vậy, không ly kỳ chút nào.
Lại bắt đầu rồi, Tần Lâm dở khóc dở cười.
Bạch Sương Hoa nói là cung biến Nhâm Dần, năm đó Gia Tĩnh đế tin sủng phương sĩ Đào Trọng Văn sử dụng ‘Hồng duyên’, cũng tức là kinh nguyệt xử nữ để luyện chế thuốc trường sinh bất lão, thẳng tay tàn phá các cung nữ trẻ tuổi thanh xuân. Cho đến khi một bọn cung nữ hơn mười tên Dương Kim Anh không nhẫn nhịn được nữa, thừa dịp lúc Gia Tĩnh đế ngủ say bất ngờ tròng dây vào cổ y, suýt chút nữa siết chết tươi vị Hoàng đế này.
Chuyện này tự nhiên hoàng thất giữ bí mật không nói, nhưng cuối cùng vẫn có tin tức tiết lộ ra ngoài. Bạch Liên giáo đối địch với triều đình, đương nhiên tuyên dương chuyện này rộng rãi, làm bằng chứng Chu Minh Ngụy triều hoang dâm vô đạo.
- Được rồi được rồi, Gia Tĩnh đế là một tên khốn kiếp, được chưa?
Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là cười khổ, sự thật rành rành ra đó, cũng chỉ có thể theo Bạch Sương Hoa.
Hừ! Giáo chủ Đại nhân quơ quơ quả đấm về phía Tần Lâm, sắc mặt có hơi vui vẻ: rốt cục tên này cũng không phải là ưng khuyển trung thành của Chu Minh Ngụy triều, nếu không bản giáo chủ đâu dễ dàng bỏ qua cho hắn. Ủa, hiện tại hắn chịu nói ra những lời này, hy vọng liên thủ đội ngũ tạo phản càng ngày càng lớn.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực ở bên cạnh nghe những lời này đã quen từ sớm. Thời Vạn Lịch cũng không phải là triều Hồng Vũ, Vĩnh Lạc đầu thời Minh quản chế nghiêm ngặt, cũng không phải là thời Mãn Thanh sau đó kềm chế dư luận sĩ dân. Vào thời này Đại nho Hà Tâm Ẩn công khai tuyên dương đế vương là sâu mọt thiên hạ, đại thanh quan Hải Thụy mang quan tài can gián tới chết, trong tấu chương mắng Gia Tĩnh đế không bằng heo chó. Tần Lâm tuyệt không phải là người ngu trung, đám huynh đệ thủ hạ bị hắn ảnh hưởng, cũng không kính sợ Hoàng đế triều đình bao nhiêu.
Duy chỉ có lão Ngọ Tác kia nghe được những lời này, bị dọa sợ đến mặt không còn chút máu, thầm nhủ trong lòng: không biết người này là nhân vật nào lại dám chỉ trích tiên hoàng Gia Tĩnh gia...
Bất quá lão nghe vậy lại cảm thấy hả giận, mấy chục năm ấy dân chúng khổ sở, đến năm Vạn Lịch Trương Thái Sư chấp chính mới dần dần tốt hơn. Nếu không phải là sợ bị người nghe, lão Ngọ Tác ta cũng muốn mắng Gia Tĩnh mấy câu!
Tần Lâm tiếp tục kiểm tra thi thể, nếu nói đến thái sinh, vậy hãy xem trong quần y thế nào.
Sau khi giở chiếu đắp thi thể ra, da thịt giữa hai chân cuốn lên khiến cho người ta phát rét trong lòng. Địa phương vốn có vật kia hiện tại trống rỗng, là dấu vết lợi khí sắc bén cắt đi.
Thấy tình cảnh này, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực hoa cúc căng thẳng, vội vàng khép hai chân lại thật chặt.
Tần Lâm cũng rất ghê tởm:
- Bộ dáng này giống như là thái giám, lão huynh ngươi thật là xui xẻo, bị người đánh chết tươi, sau khi chết rồi còn là quỷ thái giám…
Bạch Sương Hoa không nhịn được vỗ Tần Lâm một cái, gằn giọng nói:
- Ngươi nói nhăng gì vậy?
Thánh giáo chủ và Tần Lâm chung sống càng lâu, động tác và lời nói càng ngày càng thân thiết.
- Này, nàng là một cô nương, dường như không tiện…
Tần Lâm hài hước nhìn Bạch Sương Hoa.
- Có gì không tiện?
Bạch Sương Hoa ưỡn ngực thật cao, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Dù sao cũng đã cắt mất, nhìn qua cũng không sao.
Ặc, nói cũng phải... Tần Lâm cảm thấy nhức đầu, không thể làm gì khác hơn là gãi gãi đầu, tiếp tục suy tính vụ án.
Bên trong thi cách viết rất rõ ràng, sau khi phát hiện cơ quan sinh dục người chết bị cắt mất, quan phủ huyện lại lập tức phái nha dịch tìm kiếm xung quanh nơi phát hiện thi thể. Kết quả vẫn không tìm được cơ quan bị cắt mất của người chết, chuyện này có nghĩa hung thủ đã mang thứ đồ chơi đó đi.
Về phần sau khi mang đi dùng làm gì, có lẽ là cúng tế Tà Thần, có lẽ là cho chó ăn, đương nhiên còn có một khả năng khác không thể bỏ qua, chính là hung thủ đã ăn mất!
Nghĩ tới khả năng này, ngay cả Tần trưởng quan vốn có khẩu vị thật nặng cũng phải cảm thấy sởn tóc gáy.
Lục Viễn Chí chợt tiến lên, đôi mắt y trở nên ngời sáng:
- Tần ca, thủ pháp cắt tiểu đệ đệ này rất lưu loát, huynh hãy xem hai bên bắp đùi, da vùng xung quanh không hề bị chút thương tích nào. Phần giữa vết thương không có dấu vết dừng lại, một đao đứt phăng, nhất định hung thủ là một tên thợ thiến heo!
- Vì sao đệ không cho là đồ tể giết heo?
Tần Lâm nghiêm mặt hỏi.
Lục mập tỏ ra oan ức:
- Chúng ta giết heo là một dao cắt thẳng, thủ pháp hoàn toàn khác. Chỉ có thiến heo mới cắt cong như vậy, đám thợ thiến heo dùng loại dao nhỏ có móc, huynh hãy xem vết cắt này…
Vừa nói, Lục Viễn Chí vừa giơ tay mô tả hình dáng loại dao này.
Tần Lâm cười ha hả vỗ vỗ vai y, lời tên mập nói thật ra rất có đạo lý, nếu như đời sau phát hiện vụ án phân thây có thủ pháp cắt tương đối lưu loát, đầu tiên sẽ nghi ngờ các loại nghề nghiệp như thầy thuốc ngoại khoa, đồ tể… Nhà Lục Viễn Chí giết heo nhiều đời, có thể coi như là nửa đồng nghiệp với thợ thiến heo. Nếu y đã nói thủ pháp này rất giống của thợ thiến heo, vậy thì chắc chắn chính xác tám chín phần mười.
Kiểm tra xong cỗ thi thể này, Tần Lâm cảm thấy không cần thiết phải giải phẫu xem xét, bèn bảo Ngưu Đại Lực mang trả nó xuống hầm, mang cỗ thi thể thứ hai ra.
Đây là thi thể của tiều phu bị hại trên cầu đá, mức độ phân hủy nhẹ hơn một chút so với cỗ thi thể thứ nhất. Cho dù là hiện tại chết đã nhiều ngày, thi thể đã trở nên tái nhợt khô cong, nhưng cũng có thể nhìn ra vị tiều phu này khi còn sống cường tráng hữu lực, trên cánh tay, bắp đùi toàn là cơ bắp nổi bật.
- Hung thủ rất lợi hại, mộtt iều phu cường tráng như vậy cũng có thể treo cổ trên thành cầu.
Tần Lâm gãi gãi đầu, ra lệnh cho Lục mập kiểm nghiệm thi thể.
Lục Viễn Chí vô cùng cả quyết nói:
- Hung thủ nhất định là một tên thợ thiến heo rất mạnh khỏe cường tráng.
Kết quả nghiệm thi hoàn toàn giống với người bán bánh trước đó, vết thương chí mạng nằm ở hậu não, bị vật hình cầu trơn nhẵn đập trúng mà chết. Cơ quan sinh dục bị dao sắc cắt phăng, ngoài ra không còn vết thương nào khác.
Đến lão nhân góa vợ trong vụ án thứ ba, thi thể càng thêm mới mẻ, đầu mối bảo tồn cũng càng nhiều hơn.
Đầu, cổ, ngực... Lục Viễn Chí dựa theo Tần Lâm truyền thụ, kiểm tra từ trên xuống dưới không phát hiện dị trạng gì, cho đến khi y giở tay thi thể lên kiểm tra dưới nách mới thấy...
- Ủa, đây là cái gì?
Lục Viễn Chí kinh ngạc chỉ chỉ vị trí dưới nách thi thể, da hư hại, có chút dấu vết bị ma sát.
Tần Lâm mở thi cách ra xem:
- Ủa, trong thi cách không có ghi lại, vì sao vậy?
Ngọ Tác bối rối, suy nghĩ chốc lát mới nhớ lại tình hình lúc ấy, đỏ mặt nói:
- Tiểu nhân thật là đáng chết! Lúc ấy thi thể cứng ngắc, không thể giở tay lên nên không kiểm tra dưới nách. Cầu xin lão gia đừng nói với Đường Phủ Tôn, nếu không chén cơm của tiểu nhân...
Lúc thi thể cương cứng quả thật không tiện kiểm tra dưới nách, Tần Lâm thấy Ngọ Tác này coi như có trách nhiệm, biết dùng lá ngải cứu hun thi thể, muốn trấn an lão vài câu.
Bất quá hắn chưa kịp mở miệng chợt có mấy tên sai dịch Quỳnh Châu phủ vô cùng kinh hoảng hoảng chạy tới:
- Không xong, lại có người bị giết! Tần lão gia, Hải Thanh Thiên và Đường Phủ Tôn mời ngài đi một chuyến.
- Người nào bị giết?
Tần Lâm nhướng mày, cặp mắt đang quan sát thi thể chợt mở bừng.
Tên sai dịch thở hổn hển:
- Là, là Cố Khắc Tịch Cố Đại lão gia!
Tần Lâm đã từng cam kết với Thích Tần thị, cuối cùng sẽ cho nàng một câu trả lời công bằng. Nhưng hiện tại Cố Khắc Độc Cố Đại lão gia bị nàng tố cáo lại vĩnh viễn không thể nào lắng nghe phán quyết công bằng, bởi vì lão đã đi hoàng tuyền địa phủ.
Trên Hữu Cung kiều, Cố Khắc Độc đang nằm ngửa mặt hướng lên trời, máu đã ngừng chảy sau khi chết, da dẻ trở nên khô tái, hai mắt lồi ra ngoài, cơ mặt méo mó ngưng đọng lại trong khoảnh khắc tử vong, chứa đầy vẻ sợ hãi kinh hoàng và không dám tin tưởng.
Nguyên nhân tử vong rất rõ ràng, sau ót lão chảy xuôi một vũng máu đỏ, trong đó có lẫn lộn một thứ gì đó màu hồng. Đó là tổ chức não màu xám trắng sau khi bị máu tươi nhuộm đã hóa thành màu hồng, nơi đáy quần cũng ướt đẫm, bởi vì người chết mặc trường bào màu đen cho nên nhìn từ xa sẽ tưởng là nước tiểu. Nhưng chỉ cần đến gần một chút là có thể nhìn thấy huyết dịch màu đỏ lấp lánh.
Hải Thụy vô cùng cẩn thận quan sát hiện trường, không nói tiếng nào, sắc mặt còn đen hơn trôn chảo. Lão là Hải Thanh Thiên gương sáng treo cao, nổi danh phá những vụ án khó khăn, không ngờ rằng xảy ra án mạng ngay dưới mắt như vậy, rõ ràng là hung thủ đang khiêu khích làm nhục lão.
Mặt của Đường Kính Đình nhăn nhúm như khổ qua, địa phương Quỳnh Châu hẻo lánh xa xôi, người Hán người Lê lẫn lộn, cấp trên tương đối khoan dung về phương diện trị an. Cho nên ba vụ án trước y vẫn chưa nôn nóng, nhưng vụ án này lại khác. Người chết là Cố Khắc Độc rất nổi danh trong sĩ lâm Lĩnh Nam, đại sĩ phu bản địa Quỳnh Châu, cho dù là dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng biết, Đường Phủ Tôn ắt sẽ bị chính địch đạn hặc.
Còn có niềm tin sâu trong lòng thúc giục Tần Lâm, tuy rằng bị cách chức rời kinh nhưng hắn không phải là ảm đạm rời đi, mà là chủ động đưa ra quyết định. Hắn vẫn thường tự nhắc nhở mình: cho dù là ở biên thùy xa xôi vạn dặm, lão tử cũng sẽ không ngừng nghỉ, nhất định phải gây ra chút động tĩnh khiến cho danh tiếng của mình nổi bật. Để cho người trong khắp thiên hạ đều biết, tuy rằng chức quan lão tử không còn nhưng khí tiết vẫn còn.
Phòng xác phủ nha nằm sâu dưới hầm trong lòng đất hai trượng, Quỳnh Châu là nơi ấm áp, chỉ có làm như vậy mới có thể giúp cho bảo tồn thi thể được lâu hơn. Địa phương này ẩm ướt âm trầm, ánh mặt trời vĩnh viễn không chiếu tới, hai ngọn đèn dầu âm u leo lét như hạt đậu, tối mờ mờ giống như đang ở âm tào địa phủ. Trong không khí phảng phất mùi thi thể thối rữa và mùi ẩm mốc xua mãi không đi, nếu so với trên mặt đất ánh mặt trời rực rỡ, thực vật nhiệt đới trăm hoa đua nở, là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
- Lạnh quá!
Lục Viễn Chí rùng mình, không tự chủ được nổi da gà khắp toàn thân.
Tần Lâm liếc hắn một cái:
- Nếu như không lạnh, với khí hậu của Quỳnh Châu thi thể đã thối rữa từ sớm. Ừm, có mùi ngải cứu, người coi phòng xác coi như chu đáo.
- Bẩm Đại nhân, chúng ta làm như vậy là vì sợ xà trùng kiến mối ăn mất thi thể!
Ngọ Tác gật đầu cúi người phụng bồi cẩn thận, y biết rất rõ ràng nhân vật có thể ngồi ngang hàng với Hải Thanh Thiên, Đường Phủ Tôn, chắc chắn không phải là mình có thể đắc tội.
Địa phương lạnh lẽo thích hợp bảo tồn thi thể nhưng lại không thích hợp nghiệm thi, bởi vì dưới tình huống ánh sáng không tốt sẽ khó có thể phát hiện phát hiện đầu mối quan trọng. Mà ánh sáng tự nhiên lại là bằng hữu tốt nhất của pháp y, rất nhiều vật bình thời không dễ dàng phát hiện sẽ lộ ra không sót dưới ánh mặt trời.
Ngưu Đại Lực mang cỗ thi thể thứ nhất ra khỏi hầm, đặt ngoài sân bên ngoài phòng xác. Nơi này bình thời rất ít có người tới, cỏ hoang mọc trên mặt đất rất cao.
- Tần, Tần trưởng quan...
Ngọ Tác cười lấy lòng, mặt lộ vẻ khổ sở:
- Vốn là phải giữ nguyên thi thể, lúc Đường Phủ Tôn để thi thể lại chỗ này đã...
- Yên tâm, nếu như không có nghi điểm, ta sẽ không giải phẫu làm chi.
Tần Lâm cười cười.
Thi thể này là người bán bánh bột lọc bị hại trong vụ án thứ nhất, sau khi mở chiếu đắp ra phát hiện thi thể đã lộ ra hiện tượng phân hủy nhẹ, mắt đã hơi trương lên, da hiện màu xám đen. Phần thân thể dưới thấp bị máu dồn xuống, màu sắc đã từ người sống hồng hào hóa thành người chết màu lục sẫm.
Như vậy coi như đã được giữ gìn rất tốt, lão Ngọ Tác đã dùng lá ngải cứu và một số lá cỏ khác hun qua, nếu không đã sớm sinh ra đầy giòi, bị chúng ăn thành xương trắng. Trước kia Tần Lâm đã từng phá qua vụ án như vậy, thi thể ở trong hoàn cảnh ngoài đồng nóng bức ẩm ướt, chỉ sau hai tuần đã bị giòi gặm thành xương trắng.
- Người chết thân trung mặt đen râu thưa, thân cao bốn thước chín tấc, vết thương nằm ở huyệt Cường Gian sau gáy, rộng chừng ba tấc, sâu vào não hai tấc, thương tổn đến não tủy...
Tần Lâm xem bản thi cách lão Ngọ Tác viết, có thể coi như rõ ràng mạch lạc, đã miêu tả được căn bản trạng thái của thi thể.
Kiểm tra vết thương trên đầu, dấu hiệu gãy xương chảy máu khi còn sống lộ ra rất rõ ràng, rìa mép vết thương không có dấu vết cắt đứt, là do vật tày tương đối trơn nhẵn nào đó đập lên hình thành. Khu vực xương gãy lõm vào gần như hình tròn khá rộng, giữa sâu ngoài cạn, hung khí hẳn là một vật hình cầu có bề ngoài trơn láng.
Tần Lâm thấp giọng hỏi Bạch Sương Hoa:
- Trên giang hồ có các loại cao thủ tà phái sử thiết chùy, Lưu Tinh chùy hay không?
Bạch Sương Hoa khẽ cau mày liễu, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Cao thủ sử chùy trên giang hồ không nhiều lắm, Lưu Tinh chùy, thiết chùy đều là đi theo đường công phu ngoại môn dương cương, cũng không cần thái sinh (ngắt hái) người sống!
Thái sinh người sống gọi tắt thái sinh, là bí thuật của bọn tà ma ngoại đạo vô cùng đẫm máu tàn độc. Vu sư giết chết người sống cúng tế tà thần, dâm tặc dâm nhục phụ nữ Thái âm bổ dương, cao thủ tà phái hút máu người, moi tim người tu luyện công phu âm độc, cũng có thể gọi là thái sinh.
Bạch Sương Hoa nói hết ra những gì mình biết, thần sắc tỏ ra rất tức giận, ngay cả Ma giáo cũng xem thường những kẻ yêu ma quỷ quái biến thái này.
Mùi thi thể phân hủy có hơi khó chịu, Tần Lâm xoa xoa mũi:
- Nói như vậy Gia Tĩnh Hoàng đế làm chuyện kia cũng coi là thái sinh ư?
Bạch Sương Hoa không chút do dự gật đầu một cái, trong đôi mắt bùng lên ngọn lửa, cười lạnh nói:
- Ngụy triều ngụy đế, làm ra chuyện trời giận người oán như vậy, không ly kỳ chút nào.
Lại bắt đầu rồi, Tần Lâm dở khóc dở cười.
Bạch Sương Hoa nói là cung biến Nhâm Dần, năm đó Gia Tĩnh đế tin sủng phương sĩ Đào Trọng Văn sử dụng ‘Hồng duyên’, cũng tức là kinh nguyệt xử nữ để luyện chế thuốc trường sinh bất lão, thẳng tay tàn phá các cung nữ trẻ tuổi thanh xuân. Cho đến khi một bọn cung nữ hơn mười tên Dương Kim Anh không nhẫn nhịn được nữa, thừa dịp lúc Gia Tĩnh đế ngủ say bất ngờ tròng dây vào cổ y, suýt chút nữa siết chết tươi vị Hoàng đế này.
Chuyện này tự nhiên hoàng thất giữ bí mật không nói, nhưng cuối cùng vẫn có tin tức tiết lộ ra ngoài. Bạch Liên giáo đối địch với triều đình, đương nhiên tuyên dương chuyện này rộng rãi, làm bằng chứng Chu Minh Ngụy triều hoang dâm vô đạo.
- Được rồi được rồi, Gia Tĩnh đế là một tên khốn kiếp, được chưa?
Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là cười khổ, sự thật rành rành ra đó, cũng chỉ có thể theo Bạch Sương Hoa.
Hừ! Giáo chủ Đại nhân quơ quơ quả đấm về phía Tần Lâm, sắc mặt có hơi vui vẻ: rốt cục tên này cũng không phải là ưng khuyển trung thành của Chu Minh Ngụy triều, nếu không bản giáo chủ đâu dễ dàng bỏ qua cho hắn. Ủa, hiện tại hắn chịu nói ra những lời này, hy vọng liên thủ đội ngũ tạo phản càng ngày càng lớn.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực ở bên cạnh nghe những lời này đã quen từ sớm. Thời Vạn Lịch cũng không phải là triều Hồng Vũ, Vĩnh Lạc đầu thời Minh quản chế nghiêm ngặt, cũng không phải là thời Mãn Thanh sau đó kềm chế dư luận sĩ dân. Vào thời này Đại nho Hà Tâm Ẩn công khai tuyên dương đế vương là sâu mọt thiên hạ, đại thanh quan Hải Thụy mang quan tài can gián tới chết, trong tấu chương mắng Gia Tĩnh đế không bằng heo chó. Tần Lâm tuyệt không phải là người ngu trung, đám huynh đệ thủ hạ bị hắn ảnh hưởng, cũng không kính sợ Hoàng đế triều đình bao nhiêu.
Duy chỉ có lão Ngọ Tác kia nghe được những lời này, bị dọa sợ đến mặt không còn chút máu, thầm nhủ trong lòng: không biết người này là nhân vật nào lại dám chỉ trích tiên hoàng Gia Tĩnh gia...
Bất quá lão nghe vậy lại cảm thấy hả giận, mấy chục năm ấy dân chúng khổ sở, đến năm Vạn Lịch Trương Thái Sư chấp chính mới dần dần tốt hơn. Nếu không phải là sợ bị người nghe, lão Ngọ Tác ta cũng muốn mắng Gia Tĩnh mấy câu!
Tần Lâm tiếp tục kiểm tra thi thể, nếu nói đến thái sinh, vậy hãy xem trong quần y thế nào.
Sau khi giở chiếu đắp thi thể ra, da thịt giữa hai chân cuốn lên khiến cho người ta phát rét trong lòng. Địa phương vốn có vật kia hiện tại trống rỗng, là dấu vết lợi khí sắc bén cắt đi.
Thấy tình cảnh này, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực hoa cúc căng thẳng, vội vàng khép hai chân lại thật chặt.
Tần Lâm cũng rất ghê tởm:
- Bộ dáng này giống như là thái giám, lão huynh ngươi thật là xui xẻo, bị người đánh chết tươi, sau khi chết rồi còn là quỷ thái giám…
Bạch Sương Hoa không nhịn được vỗ Tần Lâm một cái, gằn giọng nói:
- Ngươi nói nhăng gì vậy?
Thánh giáo chủ và Tần Lâm chung sống càng lâu, động tác và lời nói càng ngày càng thân thiết.
- Này, nàng là một cô nương, dường như không tiện…
Tần Lâm hài hước nhìn Bạch Sương Hoa.
- Có gì không tiện?
Bạch Sương Hoa ưỡn ngực thật cao, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Dù sao cũng đã cắt mất, nhìn qua cũng không sao.
Ặc, nói cũng phải... Tần Lâm cảm thấy nhức đầu, không thể làm gì khác hơn là gãi gãi đầu, tiếp tục suy tính vụ án.
Bên trong thi cách viết rất rõ ràng, sau khi phát hiện cơ quan sinh dục người chết bị cắt mất, quan phủ huyện lại lập tức phái nha dịch tìm kiếm xung quanh nơi phát hiện thi thể. Kết quả vẫn không tìm được cơ quan bị cắt mất của người chết, chuyện này có nghĩa hung thủ đã mang thứ đồ chơi đó đi.
Về phần sau khi mang đi dùng làm gì, có lẽ là cúng tế Tà Thần, có lẽ là cho chó ăn, đương nhiên còn có một khả năng khác không thể bỏ qua, chính là hung thủ đã ăn mất!
Nghĩ tới khả năng này, ngay cả Tần trưởng quan vốn có khẩu vị thật nặng cũng phải cảm thấy sởn tóc gáy.
Lục Viễn Chí chợt tiến lên, đôi mắt y trở nên ngời sáng:
- Tần ca, thủ pháp cắt tiểu đệ đệ này rất lưu loát, huynh hãy xem hai bên bắp đùi, da vùng xung quanh không hề bị chút thương tích nào. Phần giữa vết thương không có dấu vết dừng lại, một đao đứt phăng, nhất định hung thủ là một tên thợ thiến heo!
- Vì sao đệ không cho là đồ tể giết heo?
Tần Lâm nghiêm mặt hỏi.
Lục mập tỏ ra oan ức:
- Chúng ta giết heo là một dao cắt thẳng, thủ pháp hoàn toàn khác. Chỉ có thiến heo mới cắt cong như vậy, đám thợ thiến heo dùng loại dao nhỏ có móc, huynh hãy xem vết cắt này…
Vừa nói, Lục Viễn Chí vừa giơ tay mô tả hình dáng loại dao này.
Tần Lâm cười ha hả vỗ vỗ vai y, lời tên mập nói thật ra rất có đạo lý, nếu như đời sau phát hiện vụ án phân thây có thủ pháp cắt tương đối lưu loát, đầu tiên sẽ nghi ngờ các loại nghề nghiệp như thầy thuốc ngoại khoa, đồ tể… Nhà Lục Viễn Chí giết heo nhiều đời, có thể coi như là nửa đồng nghiệp với thợ thiến heo. Nếu y đã nói thủ pháp này rất giống của thợ thiến heo, vậy thì chắc chắn chính xác tám chín phần mười.
Kiểm tra xong cỗ thi thể này, Tần Lâm cảm thấy không cần thiết phải giải phẫu xem xét, bèn bảo Ngưu Đại Lực mang trả nó xuống hầm, mang cỗ thi thể thứ hai ra.
Đây là thi thể của tiều phu bị hại trên cầu đá, mức độ phân hủy nhẹ hơn một chút so với cỗ thi thể thứ nhất. Cho dù là hiện tại chết đã nhiều ngày, thi thể đã trở nên tái nhợt khô cong, nhưng cũng có thể nhìn ra vị tiều phu này khi còn sống cường tráng hữu lực, trên cánh tay, bắp đùi toàn là cơ bắp nổi bật.
- Hung thủ rất lợi hại, mộtt iều phu cường tráng như vậy cũng có thể treo cổ trên thành cầu.
Tần Lâm gãi gãi đầu, ra lệnh cho Lục mập kiểm nghiệm thi thể.
Lục Viễn Chí vô cùng cả quyết nói:
- Hung thủ nhất định là một tên thợ thiến heo rất mạnh khỏe cường tráng.
Kết quả nghiệm thi hoàn toàn giống với người bán bánh trước đó, vết thương chí mạng nằm ở hậu não, bị vật hình cầu trơn nhẵn đập trúng mà chết. Cơ quan sinh dục bị dao sắc cắt phăng, ngoài ra không còn vết thương nào khác.
Đến lão nhân góa vợ trong vụ án thứ ba, thi thể càng thêm mới mẻ, đầu mối bảo tồn cũng càng nhiều hơn.
Đầu, cổ, ngực... Lục Viễn Chí dựa theo Tần Lâm truyền thụ, kiểm tra từ trên xuống dưới không phát hiện dị trạng gì, cho đến khi y giở tay thi thể lên kiểm tra dưới nách mới thấy...
- Ủa, đây là cái gì?
Lục Viễn Chí kinh ngạc chỉ chỉ vị trí dưới nách thi thể, da hư hại, có chút dấu vết bị ma sát.
Tần Lâm mở thi cách ra xem:
- Ủa, trong thi cách không có ghi lại, vì sao vậy?
Ngọ Tác bối rối, suy nghĩ chốc lát mới nhớ lại tình hình lúc ấy, đỏ mặt nói:
- Tiểu nhân thật là đáng chết! Lúc ấy thi thể cứng ngắc, không thể giở tay lên nên không kiểm tra dưới nách. Cầu xin lão gia đừng nói với Đường Phủ Tôn, nếu không chén cơm của tiểu nhân...
Lúc thi thể cương cứng quả thật không tiện kiểm tra dưới nách, Tần Lâm thấy Ngọ Tác này coi như có trách nhiệm, biết dùng lá ngải cứu hun thi thể, muốn trấn an lão vài câu.
Bất quá hắn chưa kịp mở miệng chợt có mấy tên sai dịch Quỳnh Châu phủ vô cùng kinh hoảng hoảng chạy tới:
- Không xong, lại có người bị giết! Tần lão gia, Hải Thanh Thiên và Đường Phủ Tôn mời ngài đi một chuyến.
- Người nào bị giết?
Tần Lâm nhướng mày, cặp mắt đang quan sát thi thể chợt mở bừng.
Tên sai dịch thở hổn hển:
- Là, là Cố Khắc Tịch Cố Đại lão gia!
Tần Lâm đã từng cam kết với Thích Tần thị, cuối cùng sẽ cho nàng một câu trả lời công bằng. Nhưng hiện tại Cố Khắc Độc Cố Đại lão gia bị nàng tố cáo lại vĩnh viễn không thể nào lắng nghe phán quyết công bằng, bởi vì lão đã đi hoàng tuyền địa phủ.
Trên Hữu Cung kiều, Cố Khắc Độc đang nằm ngửa mặt hướng lên trời, máu đã ngừng chảy sau khi chết, da dẻ trở nên khô tái, hai mắt lồi ra ngoài, cơ mặt méo mó ngưng đọng lại trong khoảnh khắc tử vong, chứa đầy vẻ sợ hãi kinh hoàng và không dám tin tưởng.
Nguyên nhân tử vong rất rõ ràng, sau ót lão chảy xuôi một vũng máu đỏ, trong đó có lẫn lộn một thứ gì đó màu hồng. Đó là tổ chức não màu xám trắng sau khi bị máu tươi nhuộm đã hóa thành màu hồng, nơi đáy quần cũng ướt đẫm, bởi vì người chết mặc trường bào màu đen cho nên nhìn từ xa sẽ tưởng là nước tiểu. Nhưng chỉ cần đến gần một chút là có thể nhìn thấy huyết dịch màu đỏ lấp lánh.
Hải Thụy vô cùng cẩn thận quan sát hiện trường, không nói tiếng nào, sắc mặt còn đen hơn trôn chảo. Lão là Hải Thanh Thiên gương sáng treo cao, nổi danh phá những vụ án khó khăn, không ngờ rằng xảy ra án mạng ngay dưới mắt như vậy, rõ ràng là hung thủ đang khiêu khích làm nhục lão.
Mặt của Đường Kính Đình nhăn nhúm như khổ qua, địa phương Quỳnh Châu hẻo lánh xa xôi, người Hán người Lê lẫn lộn, cấp trên tương đối khoan dung về phương diện trị an. Cho nên ba vụ án trước y vẫn chưa nôn nóng, nhưng vụ án này lại khác. Người chết là Cố Khắc Độc rất nổi danh trong sĩ lâm Lĩnh Nam, đại sĩ phu bản địa Quỳnh Châu, cho dù là dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng biết, Đường Phủ Tôn ắt sẽ bị chính địch đạn hặc.
/1145
|